PHẠM NGỌC THÁI VỚI TẬP THƠ "CHA KHÓC CON"
PHẠM NGỌC THÁI CHA KHÓC CON Thơ NHÀ XUẤT BẢN HỒNG ĐỨC 2020 Phạm Ngọc Bảo
(7.3.1992 - 22.7.2019)
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.01.2023 12:21:27 bởi Nhân văn >
Nước mắt cha rơi đẫm sơn hà Gọi con tiếng vọng khắp gần xa Con nghe tiếng mẹ ru trong gió Thổi cả muôn hồn, vạn kiếp qua Chùa Trấn Quốc – Hồ Tây * Họa PHẠM BẢO LONG THAY LỜI GIỚI THIỆU CHUYỆN VỀ HAI NGÔI MỘ CHA CON MAI SAU . Con PHẠM NGỌC BẢO Đột quị 22.7.2019 ( tức 20.6 năm Kỷ Hợi ) Gió vi vút ngàn năm thổi vọng Khói sương chiều quấn quít bay đưa Kể rằng: Ngày xửa ngày xưa Có hai cha con nhà thơ, hồi còn sống... * Trời Hà Nội. Cha hay dắt con ra Hồ Tây chơi lắm! Vọng bên chùa Trấn Quốc tiếng nam-mô Qua bốn mùa, ngày tháng thoi đưa Đứa bé lớn khôn, rồi trở thành sinh viên, thạc sỹ Hai thế hệ ở trong cùng thế kỷ Người cha dần cũng già đi Con lại đỡ cha, chăm sóc sớm khuya Nam mô a di đà Phật! Nghĩa phụ tử trên dòng sông nước Việt Bóng trời Nam in dấu ngày đêm Mây bay, gió thổi triền miên Tình cha con mãi thiêng liêng sống còn. Bỗng một hôm bão giông, sấm sét Cắt người con ra khỏi người cha Lá vàng thì vẫn còn kia Đầu xanh đã bỏ, chia ly trọn đời. Nỗi đau uất rụng rời trời, đất Vì khóc con, cha ngất nhiều phen Hận đời, giận cả địa thiên Đã sinh thượng đế, sao còn ác tâm? Người cha những kêu Quan Âm, Phật Tổ Giúp một tay nâng đỡ sinh linh Dù không cứu được đứa con Thì xin Người đón về trên niết-bàn! Người cha thề ra tay hay bút Viết đoản thiên tuyệt tác lưu danh Con mình vào với sử xanh Bao giờ non nước tan tành mới tan Một đời đã dọc ngang thi phú Hẹn về bên Hàn Mặc Tử, Nguyễn Du Miếu thờ tôi ở thiên thu Mong hậu thế cho con thơ cùng vào. Vài lời trăng trối trời cao Nay xin để lại rồi chào, tôi đi... Xác người cũng chẳng còn chi Gió đưa đôi mộ vu vi vọng hồn "Tình cha như núi Thái Sơn Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra"... Cha PHẠM NGỌC THÁI
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.01.2023 12:25:33 bởi Nhân văn >
PHẦN I KHÓC CON PHẠM NGỌC BẢO . Đột quị 22.7.2019
VĨNH BIỆT CON YÊU . Tưởng niệm con Phạm Ngọc Bảo ( 7.3.1992 - 22.7.2019 ) Bố nhỏ lệ, nhìn con đi biệt tích Dòng đau buồn cắt tự máu tim cha Con ơi con! Khi con vĩnh biệt bố, mẹ ra đi Thế là hết đời người cha già đau khổ. Già chưa chết mà đầu xanh đã bỏ Ở thiên đàng, con hãy đợi cha lên! Bố con mình sẽ ôm ấp nhau tới nghìn năm Cha không bao giờ rời con ra nữa. Thôi con ạ! Kiếp người là bể khổ Con đi rồi, trút gánh nặng vào cha Đứa con yêu, cha thương nhất cõi sơn hà Vài dòng thơ. Cha cầu nguyện vong hồn con siêu thoát. Cha vẫn nói: Con là linh hồn của người cha bất diệt! Nay linh hồn bỏ đi rồi, cha sẽ sống sao đây? Trăm lậy con yêu! Bố quì xuống trước vong linh con, muốn nói rất nhiều Nhưng nghẹn đắng, không thể cất lời khôn được nữa. Viết mấy dòng thơ. Bố, mẹ tiễn con về nơi yên nghỉ 27 năm trời con sống với mẹ cha, bỗng chốc hóa tiêu tan Cha có ở lại chốn trần gian, cũng chỉ là nắm thân tàn Hãy đợi cha, nhanh thôi con yêu! Sẽ đến ngày cha con ta đoàn tụ. Thơ bố viết, lệ tuôn dòng máu đổ Cái cõi trần khốn kiếp này, tiếc làm chi! Thôi thì con đi trước. Bố trả nốt tí nợ đời, rồi cũng ra đi Bố sẽ bế ẵm con như thuở còn rất nhỏ. 27 năm sống trên cõi đời. Bố nhìn vận con xấu số Lòng người cha trăm nhát dao đâm Khi con sống, không phút giây nào... Cha mẹ ngừng chăm sóc, thương con Nay con mất, chỉ còn biết sụp lậy trước vong linh... oán than số kiếp... Mấy dòng thơ vĩnh biệt con! Bố viết ra từ máu và nước mắt Một lần cuối trong đời, run rẩy nhìn khuôn mặt đứa con yêu Hãy đợi bố nghe con! Rồi bố sẽ đến bên con một sớm, một chiều... Đọc tại tang lễ con 15h... ngày 25.7.2019 Bìa 4: Ảnh 1 - Cha bế con lúc còn nhỏ Ảnh 2 - Mẹ và con
THƯƠNG CON VÀ LỜI CẦU NGUYỆN THẾ NHÂN Với con Phạm Ngọc Bảo Mất ngày 22.7.2019 ( tức 20/6 năm Kỷ Hợi ) * " Bố để lại một gia đình tan tác... " Con ơi con! Có phải tại bố đâu? Bố cũng cố hết mình... chỉ bởi nỗi bể dâu... Lời con trách, đau xé lòng người cha khốn khổ. Thì vẫn biết vận đời con xấu số... Bố mẹ lo cho con, hết mực thương yêu Mà không thể nào yên được giấc đêm thâu Con chết đi! Mang cả linh hồn cha già xuống mộ. Hình bóng con trong đầu cha, thương quá! Ngày ngày cha con mình quấn quít bên nhau Con chăm cha khi khỏe, lúc ốm đau Lo sửa chữa chiếc máy tính, để cha làm văn học. Bố đã dìu con, cho tới khi con trở thành thạc sĩ Công ăn việc làm tử tế giữa nhân gian Bước sang 28 tuồi đầu, con vẫn rất ngoan Sao ông trời nỡ bắt đi, đứa con trai tôi hiền lành như thế ? Thơ bố viết ngàn năm còn đó Con vừa bằng tuổi cố nhân Hàn Mặc Tử, nghe con! Bố sẽ làm lễ tạ ơn Người, nâng giấc cho con Khi bố về cùng thi nhân, vẫn có con bên cạnh. Nỗi dầy vò cha, suốt năm canh canh cánh Tưởng bao năm chăm con... để sống sướng hơn cha... Thân trẻ nay hoang phế trước người già Kẻ làm cha sinh ra con, trở thành độc ác? Bố chẳng hiểu làm cách nào, lấy lại con trong trời đất... Một nhà thơ phận mỏng, thân ôi Đẻ con làm gì? Cho nó khổ, người ơi! Hỡi oan nghiệt! Tôi phải trả nợ từ kiếp nào, không biết? Chỉ còn biết lấy "thơ", chuộc lại đứa con tội nghiệp Không sống được ở kiếp này... Bố hẹn kiếp sau... Thế giới của hư vô, thế giới không mầu Nhưng trong sạch. Bố con mình đoàn tụ. Hỡi nhân thế! Giây phút này, xin nghe lời của một nhà thơ nhắn nhủ Mai sau - Ngôi miếu nào dành tưởng niệm cho tôi! Hãy mang ảnh con tôi vào, và đặt thêm một bát hương đời Dù rất nhỏ thôi, để tôi sống có con bên cạnh. Không có nó? Vong hồn tôi nghìn năm không tiêu tán... Xin chấp nhận lời nguyện cầu, nho nhỏ của thi nhân Nó sống cả đời sạch trong, không chút bụi vẩn tâm hồn Rất giàu tình thương yêu!... Cho nó cùng tôi về nơi Thánh Phật. Thơ bố viết trăm dòng, không kể xiết Thương lấy tấm cha già. Hãy yên nghỉ nhé, con yêu! Dòng nước mắt trần gian, dù có tuôn chảy bao nhiêu Cũng không vợi được lòng người cha, thương con vô hạn... 27.7.2019 BÊN NẤM MỒ CON Ngủ đi con ngoan! Ngủ đi con! Chuyện đời coi đã trả nợ xong Hãy yên giấc mộng ngàn năm nhé Cha còn bận bịu chút trần gian Cha ôm nắm đất rắc lên mồ Đất này đất mẹ. Đất ông cha. Ấp ủ cho con vào sông núi Mồ con mai sẽ nở đầy hoa Con sẽ cùng cha tới Tây Thiên Không về trần nữa, hết ưu phiền Con đi trả nợ cho cha đó? Đã trút lên đầu đứa trẻ ngoan Kiếp trước đời cha chắc tội nhiều? Kiếp này bố lại phải mang theo Hỡi ôi, nợ trả còn bao cách Sao nỡ bắt của tôi đứa con yêu! Con sống cùng cha 27 năm Nâng như nâng trứng. Ngọc long lanh Ngày tháng cha con mình quấn quít Giây phút ngờ đâu bỗng tan hoang Món nợ cuối cùng của tôi đây? 70 xuân sống cõi đời này Nay có trở thành thi nhân lớn Nợ trả xong rồi, hỡi Như Lai! Con đem đời con gánh cho cha Tâm cao như núi, dạ bao la Cha xin Quan Thế Âm Bồ Tát Đưa con về cõi cực lạc cùng cha. Nắm đất cha đang rắc lên mồ Ru con yên ngủ giấc tuổi thơ Đừng buồn con nhé! Dù chết sớm Để về đất thánh sống thiên thu Thánh Phật rồi đây sẽ đón cha Có con theo cạnh Chốn Ba Tòa Cha sẽ bồng con trong trời đất Nhân gian hương khói... khắp sơn hà... 28.7.2019 Ngày đắp mộ cho con
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.01.2023 12:27:13 bởi Nhân văn >
RU CON Muốn nhắn nhủ gì với cha không? Giữa trời đất rộng, gió mênh mông Không sao ngăn được dòng nước mắt Xót đứa con trai sụp đáy lòng Đã chín ngày rồi, con đi xa Hỡi ôi! Vũ trụ vẫn bao la Ngẩn ngơ cha tưởng không chỗ đứng Còn bao nhiêu việc phải cần cha? Nên đành gắng sống đó, thôi con! Lo cho đầy nghĩa chốn trần gian Thêm việc dìu con vào đất thánh Sống mãi cùng cha với nước non Coi con đã trọn bổn phận rồi Hãy đi thanh thản nhé, con ơi! Quan Âm rước con về ở tạm Đợi lúc cha lên... xếp chỗ ngồi... Từ nhỏ con có đôi tai Phật Họ hàng thường hay nói đùa chơi Ai ngờ Thánh đón con đi thật Nay con cũng đã hết kiếp người Sống đây mà bố ngỡ chiêm bao Lòng cha xâu xé… chửa hết đau… Chỉ tiếc cõi người con ngắn quá Đang tuổi xuân xanh, hồn bay cao Viết mấy dòng thơ mặc máu trào Con nghe tiếng mẹ võng ru theo Cha dắt con đi như hồi nhỏ Sang đền Quán Thánh thắp hương kêu... 31.7.2019 TIẾNG MỘT NGƯỜI CHA Sáng nay cha đứng với trời xanh Nước mắt khôn nguôi giữa thu lành Lại nhớ đến con, lòng đau thắt Buông dòng thơ khóc... võng Tây Thiên... Hỡi ơi, Đức Phật tổ Như Lai! Có nghe tiếng gọi giữa trần ai Của một người cha trong đau khổ Mất đứa con yêu. Oán hận trời... Từ nay con đã đi rồi Nhân gian còn xót những lời cha kêu Huống hồ Đức Phật cao siêu Niết-bàn hãy đợi sớm chiều cha lên! Con mang Hồn Phật anh linh Cứ vui ngắm cảnh, cùng tiên dạo đàn Chiếc đàn con ở trần gian Mẹ cha vẫn giữ bảo toàn cho con Còn người, còn nước, còn non Cha con mình mãi vẫn còn bên nhau Cha thề trước cả trời cao Hình con sẽ mãi ngàn sau sáng ngời Lòng cha trời đất thấu rồi Ru con yên ngủ, những lời yêu thương Con ơi! Vẫn đất quê hương Con nằm trong giấc mộng vàng thiên thu Bỗng nhiên trời đổ cơn mưa Thơ cha động cả thiên thừa... đó con! 1.8.2019 CHA GƯỢNG SỐNG VÌ CON Cha gượng sống vì muốn mang con vào bất tử! Bằng những dòng thơ nhuộm máu tim cha Sống ngàn năm trong văn hiến nước nhà Cùng sông núi bao la, trời đất Việt. Hãy vui nhé! Cha con mình không thể chết Ông Hàn Mặc Tử cũng mất năm 28 tuổi, đó thôi Mà thiêng liêng, ý nghĩa sống tuyệt vời! Vi vu gió mây... tiếng thơm vang trời đất... Thơ cha viết: Một tượng đài cao ngất! Sẽ trường tồn trong nhân thế tháng năm Có bóng con vằng vặc ánh trăng rằm Soi tỏa khắp nhân gian, xứ sở Tiếc làm gì con? Cõi trần ta ở đợ Kiếp của con là kiếp thánh, kiếp tiên Con đi trước rũ bỏ hết ưu phiền Cha ở lại giải quyết xong nốt nợ. Trời Hà Nội mưa bão ngập phố phường, con ạ! Người đi, về... vẫn hối hả như xưa Nhìn ra Hồ Tây, cha viết mấy dòng thơ Để cuộc sống con càng thêm ý vị Và cái chết của con không uổng phí Trước ban thờ cha lau lệ, cười lên! Rằng, con có người cha chẳng những rất thương con Còn mang cả linh hồn thượng đế... Thì ta cứ vui tràn, con nhé! Mẹ con sớm chiều vẫn cầu nguyện cho con Hà Nội mùa thu về, thường mưa gió liên miên Nhưng có hề chi? Cha con ta sẽ thành tiên mà bất tử! 3.8.2019
<bài viết được chỉnh sửa lúc 10.05.2022 12:58:01 bởi Nhân văn >
NỬA THƯƠNG CON TRẺ, NỬA CƯỜI GIÓ ĐÔNG (*) Con ngã xuống trước định mệnh mình: Số phận! Trút lên cha thêm gánh nặng cuộc đời... Thân già quá nặng nề rồi Nửa thương con trẻ, nửa cười gió đông (*) Từ nay bể sống mịt mùng Mình cha chống chọi cả trong lẫn ngoài Tháng năm hết điểm tựa rồi Con đi để lại một trời khổ đau Chưa thể gục ngã được đâu? Mệnh cha thiên mệnh, còn bao việc làm Cha cười số phận bẽ bàng Gió đông đến vẫn bàng hoàng… mất con... * Thân thể cha đã héo mòn Giờ lại phải gánh nỗi đau con, thành hai cuộc đời? Buộc trời qui phục con người! Linh hồn cha sẽ muôn đời bão giông Cha cười trước ngọn gió đông Mà sao nước mắt ròng ròng chảy ra... Quan san muôn dặm sơn hà Nguyễn Du ơi! Xin Người tạt qua nhà... giúp tôi... 4.8.2019 (*) Chợt nhớ tới câu thơ của Nguyễn Du, cũng có ý về ngọn gió đông. THẾ LÀ HÀ NỘI VẮNG CON Cha nhìn phố. Một sáng mùa đông chớm Sương đêm còn vương vấn những cành cây Người và xe rộn rã bước sang ngày Không có con. Cha ngồi trong quạnh quẽ... Biết đau thương, làm khổ lòng con trẻ Gượng vui, nhưng cười được đâu con? Cha cũng chết rồi! con ạ, giữa thế gian Linh hồn đang ở thiên đàng, bên con đó! Hồ Tây sớm nay, màn sương bay trắng xóa Mặt nước chưa xanh, chỉ tăm cá sủi lên Chẳng nhìn thấy khoảng trời trong Mây lãng du bay vào miền vô cực. Bóng trẻ còn đâu đây quấn quít Cha con mình hạnh phúc dạo bên nhau Vẩn vơ mơ mộng giữa trời cao Viết những dòng thơ ngợi ca cuộc sống. Chỉ thiếu mình con thôi? Đứng giữa Hà Thành… hoang vu như mộ vắng… Cha gượng sống đây. Biết trụ nổi hay chăng? Sợ không qua... còn bao chuyện dở dang Thân già héo đau con, đất trời cùng tan hết! Chả cách nào có thể còn gỡ được? Con đi... đem cả hồn cha sống theo rồi Giờ đến cuối cuộc đời Dành viết thơ khóc... mang con vào vĩnh cửu... Ôi, Hà Nội! Có Hồ Gươm - Tháp Rùa với hàng sấu buông bốn mùa dan díu Người có buồn khi vắng bóng con tôi? Xin gửi lời chia tay! Cùng con, tôi cũng đi rồi Chỉ còn dấu quê hương... trong miền xanh ký ức... 5.8.2019 CON SỐNG MÃI TRONG THƠ CHA Cõi dương trần chỉ là cõi tạm Con người sinh ra trong hữu hạn không gian Con là con của Đấng Thiên Cha mẹ nuôi lúc nhỏ, lớn lên con về trời Nay con hết kiếp người rồi! Tiếc thương cha mới ngậm ngùi làm thơ Vần thơ đẫm máu tim cha Hòa trong biển lệ Cõi Ta Bà, đó con! Hình con còn mãi nước non Nước non còn đó, con còn hiển linh Theo thơ cha tỏa rung rinh Như vầng nhật nguyệt, tâm linh cõi người Xót con cha khóc mấy hồi Tiễn đưa tới tận cổng trời mới thôi Thân tàn ở lại, con ơi! Nhớ cha tối tối giữa trời hiện lên Giờ con ở chốn thánh thần Miếu thiêng chờ lúc cha qui tiên cùng ngồi Khói hương sẽ phủ muôn đời Nhân gian vạn kiếp, vọng lời thơ cha * Ngẫm rằng trong cõi người ta Chỉ như giấc mộng la đà thế gian Dù sung sướng hoặc cơ hàn Ai rồi cũng lúc thịt tan, xương rời Hơn nhau ở chỗ làm người Đứa ma âm phủ, kẻ về trời hóa tiên Tượng con cha đã lập lên Ngẫm trong trang sách vạn niên mấy người? Là con kiếp hạnh hơn đời Cha xin sụp lậy giữa trời vọng ơn Cả Thượng Đế, Đức Phật hiền Cho con thơ được phỉ nguyền: Nam-mô... 6.8.2019
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.01.2023 12:38:16 bởi Nhân văn >
CHA SỐNG KHÔNG CON Lau giọt lệ. Cha nhắc nhủ mình phải sống! Dẫu không con, còn bao việc cần làm. Một đời trời đất dọc ngang Mà nay chẳng lẽ đầu hàng... vì con? Phù hộ cha sống mươi năm Lo cho mỹ mãn việc trần gian, cha về... Danh thơm để lại thiên thu Cha con ta mới vi vu khắp trời * Không về trần nữa, con ơi! Cũng không trở lại kiếp người nữa đâu? Sẽ vào cửa thánh ngàn sau Miếu thiêng hậu thế dài lâu cúng thờ Đời người thua, được… cuộc cờ Con sẽ bất tử trong bến bờ thơ cha Gió đưa cành trúc la đà Nam mô… Cha lậy cả Ba Tòa Quan Âm… 7.8.2019 CHA VẪN ĐÂY MÀ NHƯ NGƯỜI TRONG MỘ Không còn hồn? Chỉ giống một bóng ma Cha vẫn đây mà như người trong mộ Con mất đi. Cuộc đời cha rời bỏ Chút xác già, gượng sống qua đêm. Chết bây giờ thì phí quá con! Cha không tiếc tấm thân còn hay mất Nhưng khát vọng “danh” muôn đời bất diệt Cha đã làm... đeo đẳng cả kiếp người... Đứa con, tôi yêu nhất trên đời! Trời đất ơi! Sao đánh tôi đau thế? Cha vẫn nhắc: không được quá mềm lòng, đổ lệ Nhưng nước mắt cứ chảy tràn. Chẳng có nỗi đau nào có thể lớn hơn! Hà Nội! Người không còn tôi nữa... Cùng những người thân, tôi hằng thương nhớ Hết cả rồi! Giờ tôi sống trong đêm. Gượng chút sức tàn. Gọi lý trí bên trong... Thực hiện nốt chân trời khát vọng! Những công việc phải làm trong cuộc sống Rồi ra đi... cho thoát cảnh nặng nề. Tôi sẽ về với đứa con thơ! Ở thế giới bên kia, dù viễn vọng Nhưng trong tâm linh tôi, đó là sự sống Nghe thế giới bên này, thơ vọng mãi nghìn năm. Thực lòng tôi, chẳng muốn sống thêm Chết cũng khó! Việc chưa xong nên đành gắng Ôi, Hà Nội! Đang vào mùa sấu chín Mặt sóng nước Hồ Tây... còn ý nghĩa gì đâu? Cả "thế giới thi ca" tôi gửi lại mai sau Hỡi hậu thế! Sử xanh hãy nhớ... Có một người cha theo đứa con xấu số Đã ra đi... quên cuộc sống trên đời… Và cũng muốn quên cả cõi người Chua chát quá! Có gì đâu luyến tiếc? Tôi sống đây mà như người đã chết Con mất đi! Không hồi lại nổi nữa rồi Nam mô a di đà Phật… thánh thần ơi! 8.8.2019 MỘT BUỔI SÁNG CUỐI THU Sáng nay trời tạnh mưa, ánh dương hửng đỏ Nhìn ra mặt sóng hồ, cha bỗng thấy con cười Ở một thế giới nào xa lắm, người ơi Đứa con yêu, nó đang chào tôi đó! Cha sống dưới trần gian… thêm chút cuối đời, con nhé! Làm nốt số việc cần, sẽ đến với con ngay Nhìn thấy con khỏe mạnh, tươi cười Cha mừng lắm! Đứa con trai chỉ về trời... không mất... Một buổi sáng cuối thu. Bóng Hồ Tây, nước biếc Tôi ung dung nhìn cảnh sống bình yên Cha có một cuộc đời hùng vĩ, lắm con! Đừng đem máu yêu thương, làm đau lòng cha quá? Cõi vô thường: ở, đi... Con người, ai chẳng thế! Dẫu trẻ, già... có khác mấy đâu con? Cũng chỉ nhiều hơn nhau một chút, miếng cơm ăn Đời hạnh phúc: Là chết, còn lưu danh trong nhân thế! Cha con ta, dẫu mang nỗi đau tột độ Nhưng đời đời tên tuổi lưu danh Mai... trong ngôi miếu thờ cha, sẽ có bóng con ngoan Ngẫm sống thế, còn gì hơn con nhỉ! Nam mô... Đức Quan Âm vạn tuế Sáng nay cảnh đẹp quá, thế nhân ơi! Thảo đôi vần thơ, tôi thả gió lên trời Hồn xin gửi cho mây bay vào xa lắc... 9.8.2019
<bài viết được chỉnh sửa lúc 06.05.2022 13:29:38 bởi Nhân văn >
THÂN GIÀ HÉO ĐÀNH NGẬM CƯỜI, SỐNG TIẾP Thơ khóc mãi? Cha không muốn viết Nỗi thương con cứ da diết trong tim Chẳng thể nào nguôi dạ, sống yên Định cất bút? Lại phải lấy ra, thảo vài trang sách… Ôi, cuộc sống! Ta yêu quí nhất Kiếp người ai oán quá, Hàn Mặc Tử ơi! Danh thi nhân cũng chỉ được mình tôi Sao có thể, sống dưới trời không con chứ? Thế là hết cuộc đời thi sỹ Mơ màng, vơ vẩn... để làm chi Bao mối tình tan vỡ, chia ly Chẳng đau bằng một phần: con mất! Ta từng qua... cả cuộc chiến tranh Tổ quốc ! Chứng kiến bao lần chết chóc, hy sinh Có nỗi đau nào như thế này không? Xưa tăng căm thù, bây giờ rơi xuống vực. Tôi đã có: Một người cha chết vùi trong bom giặc (*) Đau xé lòng, nhưng trí vẫn vùng lên Không yếu mềm như cảnh mất con Chỉ muốn qui tiên, theo con đi nốt… Đời cha trót mang khát vọng của người cầm bút Muốn tuổi tên vang vọng mãi ngàn thu Trở thành một Hàn Mặc Tử, Nguyễn Du... Thân già héo ngậm cười, sống tiếp. Chưa thể theo con, giải thoát mình khỏi kiếp Cha cố vùng lên, sống quyết liệt phút tàn hơi Vươn đến bậc thi nhân lớn ở trên đời Không chỉ thỏa mãn riêng cha ? Trả " cả hận trời "... cho con đó! Rồi cha con mình sống mãi bên nhau… như mây, như gió... 11.8.2019 (*) Cha tôi chết trong trận bom do máy bay B52 ném xuống, trong 12 ngày đêm (tháng 12.1972), giặc Mỹ đánh vào Hà Nội. NAM MÔ DI PHẬT TRỜI CAO Từ ngày con bỏ nhà đi Cha chăm lễ Phật, ít khi lỡ làng Nhớ con lòng dạ ngổn ngang Rưng rưng mắt lệ, bàng quan phố phường Ừ… thì là cõi vô thường Con người đi, ở... lẽ đương đất, trời Con vào tiên giới đó thôi ! Cha mong sẽ sớm đến hồi cha đi Cầu xin Đức Phật từ bi Con tôi tâm đức, đưa cháu về Tây Thiên Mà theo các bậc thánh hiền Giúp trên cầu độ chúng sinh dưới trần Cúi mình lậy thánh Quan Âm Luôn luôn giữ cháu ở bên cạnh Bà Tôi còn trong Cõi Ta Bà Ngày đêm hương khói, thơ ca tạ Người! Nếu thiêng có Phật, có giời Thì đây tiếng của một người cha đau Nam mô di Phật trời cao Lòng tôi bốn phía trăng sao tỏ tường! 12.8.2019
Con Phạm Ngọc Bảo
( 7.3.1992 - 22.7.2019 )
DÒNG MÁU CỦA CHA Cha không biết cách nào, cứu được con trong trời đất? Dòng máu cha đã loang khắp nhân gian Cha vẫn sống đây giữa đô thành Tưởng trí não chẳng còn bên trong nữa. Phố sầm uất mà bước đi quạnh quẽ Chỉ tiếc mình chưa thể biến theo con Mối hận trời này... nếu không trả xong Khi cha chết, chắc khó lòng nhắm mắt? " Tâm. Đức. Thiện. Mỹ " con, hương thơm trời đất Xin Đức Phật Như Lai dành cho một chỗ ngồi Cha, mẹ thắp hương cầu nguyện tối... ngày... Ngọc Bảo ơi! Con mang dòng máu của người cha: Thi nhân nước Việt! Cha đã sống một đời, không hổ cùng trang sách Vì xót con quá, khóc đấy thôi! Con bỏ đi... linh hồn cha mất theo rồi Không bao giờ hoàn lại nữa. Mối hận quỉ ma này, hết đời không tan rữa? Cha kêu các thánh thần, thượng đế rủ lòng… cứu con đây! Không thể chết được đâu? Cha còn sống một ngày Quyết mang con vào cõi vĩnh hằng, với quê hương, xứ sở… Ôi, Hà Nội! Muôn đời bất hủ Có dòng máu cha con tôi trong đó, tắm trời mây Nghe thấy không? Hồn nhà thơ đang vang vọng đất này Cùng một đứa con trai yêu thương, tha thiết! 13.8.2019
<bài viết được chỉnh sửa lúc 06.05.2022 13:32:57 bởi Nhân văn >
TIỄN CON Con đi! Nhớ giữ gìn. Ta sang trang đời khác Thế giới ấy đẹp hơn. Cha còn chút việc vẫn dở dang Hãy mang theo Hà Nội vào tim! Cha gửi lời thăm Bà Quan Âm và các thánh… Năm tháng sống với mẹ, cha... trở thành kỷ niệm Ai rồi cũng đi! Kẻ xuống âm phủ, người lên tiên Cha, mẹ dưới trần sẽ cầu nguyện cho con Nói với Đức Như Lai, cha nhớ ông nhiều lắm! Hồn thi nhân cha lãng đãng trôi với bầu trời xanh vắng Không có bóng con... day dứt ngày, đêm Cha không viết thơ tình nữa, đâu con! Thơ con xong rồi, cha viết sang tiểu thuyết. Nhớ những lúc, con lo cho cha chiếc máy tính làm văn học Giờ? Cha đành nhờ người khác sửa thay con Công việc bộn bề... lòng già vẫn héo hon... Nỗi nhớ thương có phút nào nguôi được? Thỉnh thoảng cưỡi gió mây... về thăm mẹ, cha một lúc Rồi con đi! Cha chẳng giữ con lâu Khi nhớ nhà... lấy đàn ra gẩy giữa đêm thâu Ở hạ giới cha nghe, biết tiếng đàn con vọng đến! Nam mô a di đà Phật! Con trai yêu mến Theo áng thơ cha mà bay khắp trần ai Không chỉ đất Nam, sang cả trời Tây Hỡi nhân thế: Con tôi, cháu thiêng lắm đó! Gặp Chúa Jê Su? Xin cho cha cây thánh giá Nhớ đừng quên tới Tòa thánh Va Ti Căng Chúa trời sẽ phù hộ cho con Người cũng phúc, hiền... như Đức Như Lai, con ạ! Cha viết những dòng thơ từ quê hương, nơi mẹ con sinh nở Chốn chôn rau, cắt rốn của con Hà Nội mùa này sắp bước vào đông Thôi con nhé! Chẳng qua con chỉ ngủ quên, không thức... 14.8.2019 CHA CHỈ BIẾT VIẾT TỪ LÒNG CHA THÔI Con sang thế giới bên kia Trời trong, mây thắm sẽ vừa lòng con Quây quần hội tụ thần tiên Ngày đêm hương khói tỏa trên đất trần Mong con yên giấc phù vân Lời thơ cha đã vợi dần nhớ thương Đành rằng nói: kiếp vô thường? Nhưng ai chả muốn ở dương thế nhiều Xưa Nguyễn Du đón đưa Kiều Ngàn năm còn đó những điều thơ Ông Mênh mông bể sở mênh mông Cha chỉ biết viết từ lòng cha thôi! Còn người, còn đất, còn trời Cũng mong còn mãi những lời của cha… Thảo thơm một dải sơn hà Người dùng Đường cổ, tôi là Tân thơ * Con đi. Hồn hóa bơ vơ... Vì cha khát vọng, nghèo như thế này Trời cao cho tới đất dầy Thì đây cái kiếp đọa đầy "thi nhân" Đành rằng chẳng xá tấm thân Con tôi bất hạnh, có phần... bởi tôi? Tất cả tan nát hết rồi! Lòng cha chứa cả một trời bể đau... 15.8.2019 CHA CŨNG CỨU ĐƯỢC GIỌT MÁU HỒNG CỦA CHA Sớm nay trời sáng, mây thanh Gió heo hút. Đất Hà Thành còn sương Vẩn vơ lòng những vấn vương Nửa không muốn viết, nửa thương nhớ hoài… Phân vân đứng giữa ban mai Bỗng nhiên thấy bóng con trai ngang trời Cha mừng không nói nên lời Thế là con đã thoát rồi: kiếp đau! Đừng lo cha nhé, Con yêu! Giờ có ý nghĩa gì đâu? thân tàn Chỉ mong con sớm phát quang Nam mô di Phật! Lên hàng thánh tiên. Một ngày nào đó cha lên! Dân gian lập miếu... sẽ xin con vào... Cha con mình lại bên nhau Khói hương nghi ngút, đời sau cúng thờ. Thơ cha bay khắp nước nhà Ra ngoài bốn bể, vẫn ca vang lừng Trời mênh mông, núi trập trùng Hình cha còn mãi ở trong nhân quần. Con được yêu quí vô ngần Anh linh khắp chốn xa gần còn thiêng Cha đi cùng các thi nhân Tâm trong như ngọc, danh thơm muôn đời Con ơi, thì dẫu kiếp người Ta đau? nhưng sẽ rạng ngời muôn sau Suy trong trời đất, ngàn dâu Thánh nhân mấy bậc sướng đâu? lúc còn... Chỉ đời sau mới được tôn Con chết trẻ, nhưng mãi còn tiếng danh Là cha cố hết sức mình Để con được sống hiển vinh vĩnh hằng Thì cho số kiếp vô thường Cha cũng cứu được (giọt) máu hồng của cha... 16.8.2019
<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.05.2022 18:03:05 bởi Nhân văn >
HỒN CHA CÒN VỌNG NGÀN NĂM Cha vẫn tự nói mình: Phải sống! Nỗi đau con đè nặng trái tim già Cứ nghĩ tới, nước mắt chan hòa Cha quá yếu rồi, con ạ! Ta đã sống một đời không thẹn bỏ Phút cuối cùng lại xấu số như ma Giá người chết đó là cha? Thì cũng sự thường tình tạo hóa. Nỗi mất này mênh mang bể cả Chẳng lấy gì lấp nổi đau thương Có thầy tướng số nào giải được căn nguyên Sao trời, đất trớ trêu như vậy? 70 xuân đời cha, quá nửa là khổ đấy! Đau cũng nhiều, tính mấy cho thông... Nhưng cộng lại chỉ bằng tí con con So với nỗi đau mất đứa con? Cha yêu hơn tất cả! Tôi đã nghe rất nhiều chuyện lạ Lạ như việc có thể mất con, đến giờ vẫn chưa tin Là một nhà thơ thường tưởng tượng, viển vông Không bao giờ dám tưởng tượng, con mình chết được? Nỗi đau này dầy vò cha hết kiếp Thỉnh thoảng có nguôi ngoai... rồi lại đau tiếp, triền miên... Cha có hứa sau 49 ngày, khi con rời nhà để lên tiên Thì sẽ thôi, không khóc nữa. Tại lệ nó cứ tràn ra… Cha đâu muốn thế! Người ta có thể đo được độ sâu lòng bể Sao đo nổi sự đau lòng một người cha? Cả một đời từng chiến trận xông pha Giờ mất con, yếu mềm như cành liễu! Thế mới biết: Có những thứ thiêng liêng, không thể hiểu? Lớn hơn cả trí não: Đó là "con"! Rồi một ngày, cha nằm xuống đất quê hương Nỗi nhớ thương theo hồn thơ cha, vọng muôn năm trong trời đất 17.8.2019 DẮT CON ĐI
. Viết năm con lên hai tuổi Cha dắt con đi dưới hàng cây khuya Phố của con thầm yên giấc ngủ Ngôi chùa cổ và bóng đa cổ thụ Phía Hồ Tây se gió, chớm đông về… Tiếng lá bay xao xác vọng tàn thu Buổi chiến tranh âm hao còn vẳng lại Những bề bộn đời thường, chiều mệt mỏi Con là hạt ngọc của lòng cha! Quê hương là mái nhà con ở Có thiên nhiên với con người nữa Ngày mai rồi con sẽ lớn khôn Cha dắt con nghe những hàng cây râm ran. Ru khe khẽ tiếng gọi thầm trong cỏ Đất cựa mình hay hạt đang nứt vỏ? Trên nhành cao động nhỏ một loài chim Cuộc sống nào cũng từ mầm sống gieo lên! Cha đã cấy cánh đồng chung xã hội Gần trọn cuộc. Mai lại nhường con cấy Nói làm gì, sẽ thấy - Con ơi! Lẫn trong đá sỏi cuộc đời: Con hãy tự tìm lấy sắc hoa tươi… Cuối thu 1994
<bài viết được chỉnh sửa lúc 06.05.2022 13:35:19 bởi Nhân văn >
PHẦN II
CHA PHẢI SỐNG
NGÀY ĐẦU TIÊN Ở VIỆN
Ngày đầu tiên ở viện, lại nghĩ đến con Cha cấp cứu vì e lâm đột tử Đời sống lành, sao toàn sự dữ? Lòng tôi đau, trời đất có tường? Chỉ tiếc rằng: Việc cần làm nhiều quá, chưa xong Cha những muốn theo con đi, con ạ! Nỗi dày vò không chịu rời người cha khốn khổ Ngày đêm tan nát con tim. Cuộc sống tan tành, trời đất ngả nghiêng Bởi con bỏ mẹ, cha đi đấy? Mong con trẻ sớm về trên tiên giới Thì tâm già cũng đỡ ưu phiền. Người ta nói: Có một thế giới khác, đẹp hơn? Cha muốn tin, để con đi sung sướng Ơi Đức Phật! Dẫu vẫn biết, kiếp người nhiều hoạn nạn Nhưng khổ nạn đến thế này, cũng gọi cuộc sống sao? Cánh đại bàng thi ca có cứu nổi con đâu? Ôm khát vọng! Cha những tưởng để lại cho con niềm kiêu hãnh Tôi phải sống thế nào, mới gọi là đúng đắn? Kiếp người nặng quá, hỡi Như Lai! Chỉ biết ngửa mặt lên để kêu trời... Trời đâu thấu? Thơ nhuộm đầy những máu Cầu nhân thế! Mai sau có lập cho tôi ngôi miếu Nhớ đưa ảnh con vào, bên cạnh bóng hình tôi Để cha con tôi sống bên nhau, xoa vợi nỗi đau đời... 21.8.2019
CHA PHẢI SỐNG, CON ƠI
Cũng có chút tài, vợ đẹp, con khôn... mà đời tàn tệ? Sống thiện lương! Hỏi trời đất này có lý hay không? Con mất đi! Tất cả hóa rỗng không Chẳng thà ta đừng sinh ra trong cõi người này nữa. Cha phải sống, con ơi! Phải sống để chống lại trời Để cứu con, cứu cả đời cha nữa... Nếu cũng chết theo con? Thì cha con ta, trở thành bi kịch trần gian Không chỉ thua kiếp, thua trời, thua cả người thiên hạ. Cha phải sống, để biến "kiếp nạn" thành danh thơm Mang con vào cõi vĩnh hằng, bất tử! Nếu lời cha vang được đến niết-bàn Phật Tổ Đức Như Lai, Quan Thế Âm... sẽ đưa con về Tây Thiên Mà sống trong Đất Thánh ngàn niên. Cha phải sống, con ơi! Để cha con ta khỏi hổ với đất, trời Kiếp nạn đấy! Vẫn cứ một đời lẫy lừng thiên hạ Lưu truyền sông núi muôn thu. Kiếp người bất hạnh đến thế ru? Con trẻ mất đi, trùm đau thương lên người cha đang sống Lòng cha đau đớn Chết thì hèn kém, thua thiệt đủ đường. Sống, quằn quại tháng năm Đi cũng dở, ở không xong Trí muốn vùng lên! Thân già sụp xuống... Nhưng cha phải sống, con ơi! Cha thương con! Thương cả thân mình! Mồ mả nhà cha, táng vào "hàm" nào không biết? Hậu thế ơi! Mai sau hãy viết: - Đó là kiếp một thi nhân! Tôi đang nhìn Hà Nội vào đông Muốn cười vui nhưng không cười được Con sống khôn, chết thiêng Hãy phù hộ cho người cha tội nghiệp Có thêm sức lực, hoàn thành ước nguyện chốn trần gian Nam mô a di đà Phật! Có nghe thấy tiếng cha, không con? 22.8.2019
Phạm Ngọc Bảo (7.3.1992 - 22.7.2019)
<bài viết được chỉnh sửa lúc 06.05.2022 13:36:34 bởi Nhân văn >
CHA ĐÃ LÀM BỔN PHẬN MỘT NGƯỜI CHA Nói, không tiếc cõi người? Chưa hẳn đúng! Đã sinh ra rồi. Thường, ai chẳng muốn sống lâu Nhưng biết làm sao? Con chết đi, cha dằn vặt khổ đau Chỉ nguyện cầu, con sang kiếp khác sướng hơn… Dành phần cuối đời. Cha dựng cho con được sống với sử xanh Mong "đứa con đức, tâm..." đến được miền thánh sống Bay theo Quan Thế Âm vũ vần năm tháng Dưới đời hương khói hiển linh. Đứa con cha mẹ trót sinh Bao vun xới, chăm lo... lại trở nên xấu số Con tội nghiệp, lòng già này máu rỏ Cha đắc đạo xứ thi rồi, con chịu nghiệt oan chăng? Có người cha nào như tôi: Phải ân hận vì đã sinh con? Để nó tủi một đời, một kiếp Thôi thì? Cha lại sinh cho con tuổi tên trong sử sách Trời, đất này cũng thấu xót lòng cha Con mãi được đời tôn quí, thương ca. Cha con mình sống, thác chẳng rời xa Dù kiếp nào? Vẫn bên nhau, quấn quít Cõi trần gian thường khổ nhiều, sướng ít Cũng chẳng nên quá tiếc làm chi. Con đi... mà trang sách vẫn được ghi Hình bóng lung linh, nhân gian yêu mến Thì lúc qui tiên, cha cũng sướng Đã làm tròn bổn phận một người cha Nước mắt già rơi, theo năm tháng không nhòa... 23.8.2019 QUAN ÂM, NGƯỜI HIỂN LINH Cha nằm viện. Bóng con về nâng giấc Tấm hình con quấn quít mãi đời cha Nếu không bao giờ con chịu rời xa... Cứ thương xót triền miên, cha sống làm sao được? Nhớ khi trước? Cha ốm đau, bệnh tật Con bên mình chăm sóc ngày đêm Thế là hết rồi! Vĩnh viễn mất con Thân già yếu, giữa cõi người chống chọi. Nước mắt chảy trong lòng như sông, như suối Vì nợ đời cha còn nặng quá, con ơi! Nếu được nhẹ nhàng nhắm mắt, xuôi tay Thì cha có thiết đâu sống nữa. Bỗng lại thấy Quan Âm, Người hiển linh giữa làn mây gió Vẫy tay vời cha đến đó, con! Lòng già đà khấp khởi, mừng run Thấu trời đất rồi! Có thánh tiên rước đón… Rồi cha sẽ đưa con về bên để sống Một thế giới nào đó, rất xa xôi Với cảnh đời thanh lãm lắm, con ơi! Cha con ta ngàn thu cùng êm ái. Tuy là mộng nhưng hồn cha vui biết mấy Ngày mai đây là thật đấy, con à! Ta sẽ sống cuộc đời tiên cảnh, cao xa Không vết bụi trần, không đau đớn nữa Cha thấy trong mình, có một thứ âm linh đang tràn ứa… 25.8.2019
Con Phạm Ngọc Bảo
( 7.3.1992 - 22.7.2019 )
CON CHÍNH LÀ ÔNG NỘI HÓA THÂN Cha linh cảm, con chính là ông nội hóa thân!? Đầu thai, hóa kiếp... nhập đời cha Giống hệt tính ông tự thuở xa Cả những lời báo ứng nói với cha, trước khi con mất... Nghĩa là, cha con ta có một cái duyên truyền kiếp. Thảo nào khi sinh con? Cha không chủ tâm Lại lấy tên cúng cơm ông nội, đặt cho con! Ông trở về sống với cha, cho đủ kiếp người trần (*) Rồi mới đi vĩnh viễn. * Lời thơ cha theo tiễn Vong hồn con siêu thoát ngàn năm Tới một ngày... cha sẽ đến với con Đời ca vọng những tình thơ bất diệt! Bao tuyệt tác cha để lại xứ người, cả tình yêu và nước mắt Có bóng hình con thân thiết ở bên… Sinh con ra "tài, đức vẹn toàn", chẳng may chết yểu Nay cha vực tuổi tên con, trong trời đất hồi sinh Dẫu phải chịu kiếp nạn đời đau đớn Nhưng giữa sơn hà, con mãi sẽ hiển linh Luận lý bao nhiêu, nỗi đau không hết? Kiếp đời thường da diết thế, con ơi! Hãy hiện lên cho cha xem, con đang bay theo thánh ở trên trời Thì trái tim già? May ra, mới có thể yên lại được… 26.8.2019 (*) Cha tôi ( tức là ông nội của cháu) thuở sinh thời, chết vì bom B52 giặc Mỹ đánh phá vào Hà Nội ( 12/1972 ) - Lúc Người chưa đến tuổi 60. - Cộng (+) với 27 tuổi của con trai tôi khi mất... thì mới trên 80 - Tương ứng tuổi thọ đời người bây giờ.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 06.05.2022 13:38:55 bởi Nhân văn >
CON LÀ MỘT KIỆT TÁC CỦA CHA Cha diù con từ khi con tập nói, tập viết, đến năm vào đại học Ngày con thi thạc sỹ, vẫn còn bóng dáng của cha Từ tấm bé, cha đã cho con theo học về hội họa Đào tạo thêm nghề sửa chữa máy tính, rất công phu. Con hiếu thảo, nghe lời cha bảo Cần cù, học hành nhẫn nại, tu luyện thành tài Cha mong đời con sáng rực tương lai Thoát cảnh khổ nghèo, không như đời cha cay cực. Con trở thành một kiệt tác của cha! Ngỡ con đường cuộc sống, nở muôn hoa? Bảo ơi! Có thấy nước mắt cha rơi, tràn khắp sơn hà Theo những trang thơ khóc con, đẫm dòng máu đỏ Cha từng viết bao bản tình ca, còn đó Có tuyệt tác nào bằng kiệt tác con đâu!? Vẫn biết đời chìm nổi bể dâu Nhưng mất con, lòng cha đau hơn phải xuống chín tầng điạ ngục Cha vắt kiệt máu tim và khối óc Để cứu ảnh hình con không bị chết đây? Rồi ngày mai, trong cõi thế gian này Các tuyệt tác thơ cha viết tiếp cho con, vang mãi Con sẽ sống muôn đời cùng tên tuổi Của một người cha huyền thoại, xót thương con! 28.8.2019 NGÀY ĐẦU TIÊN RA VIỆN Đã cuối thu, sắp sang đông con ạ! Cha ra viện về nhà nghỉ, chiều qua Sáng hôm nay trời mát mát là Con đi được ba mươi chín ngày, rồi đó! Cha cảm thấy trong lòng thư thái lạ (dẫu không ngừng nỗi nhớ nhung con) Chắc là con đã siêu thoát vong hồn Về tiên giới, hưởng sự yên nhàn đất Phật. Cuộc sống vẫn trôi. Nỗi vui, buồn kiếp người bất tận Cha mất con là khuyết cả cuộc đời Không gì thay thế được nữa rồi! Nhưng cha cần sống? còn để đưa con vào vĩnh cửu… Như vậy? Cha đã sinh con đến hai lần, trong hữu hạn và vô hạn Cho tuổi tên mãi trường sinh Con là con trai một nhà thơ của nước non Không thể để đứa con cha thương yêu, xấu số ở cõi người trôi vào quên lãng… " Tuyển thơ " của đời cha, lưu cả ảnh hình con năm tháng Cha sẽ cho ra đời một tác phẩm chỉ riêng con Còn trời, còn nước, còn non Cha con mình mãi vẫn còn bên nhau. Trời cuối thu... mùa đông đến, con yêu Đời “ kiếp nạn “. Thôi, con đi vui nhé! Cái "phận người" của con ngắn quá Sang thế giới nào? Cha cũng đến bên con. 29.8.2019 (tức 29.7 năm Kỷ Hợi) CUỐN TIỂU THUYẾT CUỐI ĐỜI CỦA CHA Cha muốn viết cuốn tiểu thuyết cuối đời, có "cha và con" trong đó... Cha sẽ giữ nguyên tên con Ngọc Bảo Một cuốn tiểu thuyết tình yêu! In bóng hình con trẻ mãi phiêu diêu… Cuộc đời chìm nổi, bể dâu Hạnh phúc, khổ đau, tình yêu và nước mắt Cha dồn tất cả trí tuệ, trút hơi tàn sau chót Để quyển truyện tình sống đến ngàn thu. Sáng hôm nay sương mát, gió đông ru Hà Nội vừa bão xong, đổ cây, người chết Luật sinh tử bất thường trong trời đất Vẫn xẩy ra. Không phải với riêng con? Cuộc sống cứ ào đi. Phố xá vẫn rộn lên Cha lặng lẽ ngắm nhìn người đang bước Sống ở đây? Hồn hướng về Tây Trúc Một ngày nào đấy... tới cùng con... Cuốn tiểu thuyết cuối cùng, kết thúc nghiệp văn Có cha và con, muôn năm tình nhân thế Sông núi ôm con vào lòng, đời thương nhớ Người về thắp hương trên ngôi mộ con yêu! Sống kiếp này, chỉ mong được bấy nhiêu? Thì cũng thỏa dẫu là con chết yểu Cha đã chuẩn bị một nấm mồ ở bên con. Khi yếu Lúc cha về ngon giấc giữa trời mây Dưới trăng, sao vằng vặc nước non này... Cha ru con ngủ tháng ngày Như hồi thơ bé. Hồ Tây gió về... Xào qua cành sấu, cành me Quanh con còn đó, bốn bề quê hương! 2.9.2019
<bài viết được chỉnh sửa lúc 06.05.2022 13:40:35 bởi Nhân văn >
SỐNG CHỈ ĐỂ LƯU DANH Cha đã viết cho con, một khoảng trời thơ bất hủ Với bao thi phẩm sống muôn thu Những lời thơ cha, có tiếng mẹ con ru Tiếng của quê hương theo mây vờn, gió hát Linh hồn con như hương bay trời đất Với hình hài bất diệt ngàn xanh Ngẫm các bậc cao nhân xưa nay: Sống chỉ để lưu danh Khắc tuổi tên mình cùng thiên cổ. Thì đời con, cần gì hơn thế nữa! Lòng cha già cũng thỏa nguyện nước non Rồi mai ngày... thơ cha khóc thương con Theo trang sách mà lưu truyền hậu thế. Con sẽ được thánh Quan Âm yêu quí Đón đưa về Tây Trúc thành tiên Hồn thơ cha bay tỏa khắp nhân gian Các đền, chùa, chốn niết bàn... thấu xót... Cõi Ta Bà nổi chìm bao số kiếp Cha con mình chỉ hạt cát mà thôi Gió thổi cát bụi bay, bờ bãi con người... Ai đậu được danh thơm, kẻ đó là hạnh phúc! Tên con sẽ lưu truyền trời đất Như hoa thơm hay như ánh sao đêm... Lấp lánh giữa thiên hà và rất linh thiêng Trong tâm trí người ca vọng mãi. Con là con trai của một nhà thơ huyền thoại Ngàn năm sông núi còn ghi Chỉ khi nào trời sụp, đất tan đi? Thì bóng hình cha con ta mới mất! 4.9.2019 49 NGÀY CỦA CON 49 ngày rồi đó, con yêu! Đời con nào hưởng đã bao nhiêu Lòng cha những nuối thương con trẻ Thân già ngày tháng bước liêu xiêu. Cha lại ngồi đây ngẫm sự đời? Bảy mươi xuân lẻ của cha rồi Dẫu từng nếm trải bao đau đớn Vẫn bàng hoàng khi con chết, con ơi! Con người sướng, khổ trong Cõi Thế Thảy đều muốn sống để sinh con Cha, mẹ vui mừng trông con lớn Ai ngờ sắp khuất lại héo hon? Con đi để lại hận cho cha Trút thêm gánh nặng xuống thân già Đêm ngày cha sống trong khắc khoải Nửa hồn thao thức, nửa hồn ma Ngẫm mãi mà không thể trả lời? Bởi chăng tất cả đã mất rồi… Thôi! Mong hồn con mau siêu thoát Tâm trí này đành nhung nhớ con thôi! 49 ngày rồi đó, con ơi! Nước mắt cha rơi ngập cuộc đời Phù hộ cho cha dồn tài, sức Đưa tuổi tên con đến chân trời… Kiếp này con lỡ mang phận ngắn Nhưng sẽ thỏa nguyền các kiếp sau Còn được người thương, nhân gian mến Thơ cha rồi sẽ sống dài lâu. Hàn Mặc Tử chết năm 28 tuổi Đến giờ ai nhắc nỗi khổ đâu? Mà danh Ông mãi vào bất tử! Tài nhân nghiên cứu... Sử xanh nêu... Cha viết bài thơ để cúng con Lòng già đau xót lẫn yêu thương Đời con như ngọc, hồn thơm thảo Ngủ ngoan con nhé giữa quê hương! 8.9.2019 MỖI LẦN NHÌN ĐẾN ẢNH CON Mỗi lần nhìn đến ảnh con Lòng cha lại ứa một dòng máu tươi Máu ơi! Chảy ngược lên trời Từ tim loang tới xa vời còn đau. Đời người mấy khúc nông sâu Khúc này là khúc bể sầu, vực rơi Phàm trong thiên hạ cõi người Dẫu bao khổ nạn, mấy ai xót bằng? Con về với chốn vĩnh hằng Có thương cha ở trần gian oán đời Cha nhìn tấm ảnh con ngồi Mà chân tay cứ rụng rời, chẳng tin! Ngỡ là con chỉ ngủ quên Làm đêm về mệt nên yên giấc nồng Làm gì có chuyện mất con Sáng nay mưa gió, bóng còn đó đây? Vẫn bên cha ở Hồ Tây Phố đông Hà Nội, thu bay con cười Vì xót quá, cha hận trời Quyết lòng không để thua người thế gian!? Rằng, đời cha vẫn còn con Xưa nay mấy kiếp sướng bằng cha đâu Dọc ngang một cõi trên đầu Bút tung mấy bậc binh đao chắc bằng? Con ơi! Kẻ sĩ mà hùng Cha vươn đến tận đỉnh đồng thi nhân Thế mà cha lại chết con Hỏi xem nước mắt sao còn để kêu Đời này trả giá quá đau? Bay trên cõi sống, dạ sầu ngục đen Dẫu vinh quang mà không con Bỗng nhiên thành kẻ héo hon kiếp người. Bao nhiêu gã cười cha rồi Dù vươn tới tận đỉnh trời làm chi? Con mang hồn của cha đi Sống đây mà có khác gì chết đâu! Viết mãi cũng chẳng bớt đau Nghìn câu thơ một tang sầu, than ôi! Con về tiên giới xa xôi Hiện lên cười để cho vơi lòng già… Quan san muôn dặm sơn hà Mai sau hậu thế, ai là khóc tôi? 10.9.2019
<bài viết được chỉnh sửa lúc 18.07.2020 18:22:50 bởi Nhân văn >
ĐỂ TUỔI TÊN CON Ngày tháng qua rồi vẫn thương con Vẫn rơi nước mắt, dạ héo hon Bảo ơi! Số kiếp con nghiệt quá Đè nặng lòng cha cả núi non. Cha ngồi cha khóc chỉ một mình Dẫu rằng dốc hết sức bình sinh Cứu được tên con cho khỏi chết Nhưng sao cứu lại nổi sinh linh? Vẫn biết là đây cõi vô thường Đời người đi, ở... cũng khói sương Lòng đau vẫn tựa ngang trời, bể Mưa gió xoay vần chẳng nguôi yên. Thơ viết cho con sắp đủ rồi! Chỉ còn tiểu thuyết nữa mà thôi? Hãy nhập vào cha, kêu thần thánh Mang ảnh con bay tới tận trời… Đó là tất cả với thi nhân Cha có thể làm để cứu con Cầu mong Đức Phật và thượng đế Giúp cho sống mãi đến nghìn năm. Cũng là số kiếp của con người Kiếp cha sao nặng thế, con ơi! Thân tàn, tay bút vung mù tít Phải chăng thiên hạ, chắc mình tôi? Hà Nội rồi đây sẽ vắng cha Chỉ còn thơ vọng giữa sơn hà Một tay cha muốn nâng trời, đất Một tay ôm ấp đứa con cha. Thôi nhé! Con đi chớ ngoái đầu… Mặc ai cứ việc sống dài lâu Số của cha con mình phải thế Để tuổi tên con mãi địa cầu! 14.9.2019 NỖI ĐAU LỚN NHẤT CỦA ĐỜI CHA Con là nỗi đau lớn nhất của đời cha Cha vẫn yêu con nhất trong nhà Đã dựng cho con thành kiệt tác! Để rồi chuốc lại một bóng ma… Nước mắt cha rơi đẫm sơn hà Gọi con tiếng vọng khắp gần xa Con nghe tiếng mẹ ru trong gió Thổi cả muôn hồn, vạn kiếp qua. Cho tôi sức mạnh của thiên nhân Tay bút vung lên cũng như thần Biến hóa thánh tiên và ma quỷ Để trang tiểu thuyết được vô biên. Thiên phẩm cuối cùng tôi mang con Theo cha thành chuyện của nước non Dẫu con không phải là trang sử Vẫn sáng ngân hà ánh sao băng. Chỉ kẻ vô tình không lo nghĩ Cuộc đời ít vị… nhưng sống lâu? Con ơi, cái giá mà con trả Ném cả đời cha xuống vực sâu. Con mang ý chí rất phi thường Chẳng may lỡ gặp cảnh đau thương? Nay ngồi ngẫm lại lòng cha những Càng thêm tan nát, khối sầu vương. Nỗi đau lớn nhất cuả đời cha Cha cố vùng lên đó, con à! Gắng sống hết mình, đưa con đến Cái chết hóa thành một thánh ca… 16.9.2019 CON ĐI VÀO VĨNH CỬU Chẳng lúc nào cha thôi thương nhớ Anh linh con hãy hiện đến bên cha Thân già nua, nước mắt chan hòa Chỉ mỗi con làm linh hồn cuộc sống! Bảo ơi! Cha gọi mãi, liệu con nghe tiếng? Biết lấy gì bù vào chỗ mất đây… Thấy không con? Cha khắc khoải đêm ngày Con đi xa lắm rồi, nước mắt đâu có cạn. Trời đất sương mù giăng năm tháng Hồn vô vi rơi vào mãi hư không Tiếng thơ lòng rền rĩ từng cơn Tim đau nhói, đời trở nên trống rỗng. Mọi người khuyên, không nên buồn phiền lắm? Để cho con siêu thoát được an nhiên Cha cũng mong, con về Cõi Tây Thiên Hưởng cuộc sống êm đềm trên đất thánh. Muốn xua đi nỗi sầu bi, bất hạnh Sống nốt những tháng ngày cuối đời cha Bóng hình con lại cứ hiện ra Những kỷ niệm! Trái tim càng tan nát... Cha gắng sống đến tận cùng số kiếp Viết cho con các tuyệt tác vọng non sông Những bài thơ làm rung động trái tim Mong muốn đời sau thường xuyên in thành sách. Con sẽ như ánh sao trên bầu trời ngọc bích Khắp nhân gian ngợp áng thơ cha Bóng hình con sống mãi giữa sơn hà Dẫu đã qui tiên, cha vẫn thấy mình hạnh phúc! Mỗi con người thật bé nhỏ so với trời tổ quốc Nay cứu đời con được thế! Cũng là tiên Dẫu kiếp này cha đau nỗi mất con Nhưng bù lại? Con sẽ thành huyền thoại. Như mọi nỗi đau trong nhân tình thế thái Từng mất đi người ruột thịt yêu thương? Nhưng cha đã hoàn thành kiệt tác cho con Từ thân thế bình thường, con đi vào bất tử! Cha thắp nến hương dưới trời cao xứ sở Cầu cho con được hóa kiếp thần tiên Có về chốn bồng lai thì nói với Quan Âm Rằng: nơi trần thế, cha tôi thương tôi lắm! 21.9.2019
<bài viết được chỉnh sửa lúc 19.07.2020 12:19:21 bởi Nhân văn >
ĐỜI CON HÓA BẢN TRƯỜNG CA Đã lường trước mệnh mình: sẽ chết... Nhưng không nỡ rời cha mẹ, phải không con? Sao những lời trước lúc tử vong Cha nhớ lại? Âu, đó là số phận! Thôi, cha tiễn con đi! Tấm thân già lận đận Kiếp con người không thể bước qua Con ơi! Chỉ là cõi-ta-bà Cha đau xót nhìn con đi trước. Nếu quả thật có một phương Tây Trúc? Thì cha tin con sẽ thành tiên Số của con là số phật trên thiên Bởi con sống rất hiền hòa, nhân hậu. Cha nay như cái bóng không nơi đậu? Lửng lơ trời, đất rồi tan Cuộc tồn sinh nơi cõi thế sắp tàn Bỗng nhận thấy, đời người chẳng là chi cả… Cha vẫn cố hết sức mình để tuổi tên con hóa đá Ngàn năm còn giữa nhân gian Cũng chỉ vì lòng quá xót thương Nên không muốn con mình đau chết! Dù không cứu nổi con sống bằng thể xác Nhưng ảnh hình con, chốn nhân tình chẳng chết đâu! Cả đời này và những đời sau Thế đã hơn bao người thiên hạ. Cao như Đức phật Như Lai, thánh Quan Âm… ngày xưa đều thế cả Sống khổ đau. Băng hà… hóa thánh mới cao siêu Được đời tôn vinh, ngưỡng vọng dài lâu Kiếp người chẳng qua là bui cát… Thì ta sống vì đời sau cùng non nước Bỏ kiếp hiện sinh này, để lấy nghìn năm Sông núi đất trời, bóng hai cha con Mãi mãi sơn hà bất diệt! Năm tháng trôi đi như đám mây, bọt nước Đời con hóa bản trường ca Theo thơ cha qua ba châu, bốn bể vang xa Thơm thiên cổ lưu truyền cùng hậu thế! 23.9.2019 CON TÔI ĐÓ ! CHÍNH LÀ ÁNH SÁNG Con đã chết. Đất, trời u ám lại Biến cha già thành một bóng ma Mãi không còn hạnh phúc ở đời ta Chỉ gắng sống, làm nốt những việc đang dang dở. Thế là hết! Niềm vui cùng thiên hạ Hồn cha rơi xuống vực đen Dù trí trong đầu vẫn quyết vùng lên Nhưng lòng dạ thì u sầu trọn kiếp. Ôi Hà Nội! Hồ Gươm mây vờn, nước biếc Tôi đi trong nhân thế lại bi thương Xót đứa con trai, trái tim nát như tương Vui hay buồn… cũng sẽ vào trang sử! Thơ khóc con… thành tập dày lưu thiên cổ Chắc rồi độc nhất, vô song? Đến lúc băng hà vẫn mang con Vào cả miếu thiêng với đền thờ thánh. Con tôi đó! Chính là ánh sáng Của lương tri và của trái tim! Bè phái trên đời, óc chẳng tơ vương Nhưng mãi vì con mà sống. Đôi vần thơ thả cho mây bay, gió cuốn Tấm thân tàn, tôi gọi: Việt Nam ơi! Tôi yêu Người, yêu cả con tôi Mai chết cũng nằm bên con, trong đất mẹ. Ai thương xót! Đi qua, thắp nén hương lòng tưởng nhớ Trên đôi nấm mồ vạn kiếp nước non Sẽ thấy hình hài bóng hai cha con Cùng sông núi, muôn năm trời đất Việt! 24.9.2019 ĐƯỢC NGƯỜI CON TRAI NHƯ THẾ MÀ MẤT Con có biết, mỗi lần nghe người nói? Cha như dao đâm, buốt nhói vào tim Thơ viết đã nhiều, lòng chẳng nguôi yên Cầu mong tên con, được lưu truyền như chàng Hăm-lét... (*) Đời người, cánh buồm giong bão táp Hay dạt trôi trên sóng nước, bể sâu Con đi đâu, con về đâu Nơi thế giới không màu xa lắc Cha mới hiểu, không thể nào lường trước Số phận do trời ban, không tại trong ta Nếu có niềm vui cũng ngắn như là Phần còn lại buồn thương, khốn khổ... Nghiệp văn chương cha, dẫu bao người ngưỡng mộ Một đời trang sách lưu danh Sắp hết kiếp rồi! Chỉ vì nỗi mất con
Mà rơi từ trên không xuống vực Nam mô a di đà phật! Cha viết những trang thơ giàu cảm xúc Để cứu mình và cứu hình con… Ôi, Hăm-lét chàng hoàng tử vô song Ngàn năm sau giữa thế nhân bất tử! Hỡi nước Việt thân yêu, bé nhỏ! Tôi khắc tên con lên ngọn thi sơn Phút hơi tàn, dồn hết trí bình sinh Để con được trong lòng hậu thế. Ngày mai cha không còn trên cõi đời này nữa Thế giới bặt vô âm Nhưng hồn và bóng hai cha con Theo tiếng thơ cha giữa thiên hà sống mãi. Như người nay, chuyện đời xưa thường kể lại... Cha viết những dòng thơ cho vơi bớt sầu thương In thành sách mà để lại trần gian Đời sau đọc chắc sẽ rơi giọt lệ! 25.9.2019 (*) Chàng hoàng tử Hăm-lét trong vở kịch vĩ đại của Sếch-xpia.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 19.07.2020 12:30:30 bởi Nhân văn >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu: