(URL) THƠ TÌNH CỦA PHẠM NGỌC THÁI
Thay đổi trang: 123 > >> | Trang 1 của 45 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 666 bài trong đề mục
Nhatho_PhamNgocThai 04.08.2006 13:54:02 (permalink)

  TUYỂN THƠ ĐẠI BÀNG
  

                                                                           
                                                              Nhà thơ Phạm Ngọc Thái


      Cựu chiến binh - Nguyên chuyên gia ngoại thương QT. Còn được gọi với biệt danh Nhà Thơ Đại Bàng, sẽ chính thức  liên tục truy cập trên mạng internet của Việt Nam Thư Quán. Một số bài được kèm theo những lời bình hoặc tiểu luận sâu sắc trích trong Tuyển Thơ Đại Bàng dày trên 1000 trang , có giá trị của chính tác giả!
                                               *****************************

Mời đọc bài viết:
Phạm Ngọc Thái có chân dung một nhà thơ tình lớn của dân tộc
                                Được đăng
nhiều website trên thế giới.

     * Trong nước mời đọc qua link sau:                           
                     http://datvietjsc.net.vn/index.php?act=newsdetail&pid=8&cid=52&id=2242
      Hoặc:      http://www.vanchuongviet.org/index.php?comp=tacpham&action=detail&id=19619  
    * Ở Mỹ:           http://www.saimonthidan.com/?c=article&p=7971
     
               MỜI ĐỌC THÊM BÀI VIẾT VỀ CHÂN DUNG THI NHÂN
                                                 qua link:
                      http://4phuong.net/ebook/76310147/pham-ngoc-thai-chinh-la-chan-dung-cua-mot-thi-hao.html
                      http://nghiathuc.wordpress.com/2013/10/06/pham-ngoc-thai-chinh-la-chan-dung-cua-mot-thi-hao/ 

                   BA KỊCH BẢN NGẮN PHẠM NGỌC THÁI
  1-      Cánh cửa quốc tế
2-      Chuyện ở quán gốc đa
3-      Mối tình hoa hồng bạch
                             . Đăng lại ở gần cuối trang 40

 
 
          Đăng Tiểu thuyết "Chiến tranh và tình yêu"
-  Chương III - ở trang 41
-   Chương IV trang 41
-    Chương VII trang 41  (người con gái bản ra chiến trường)
 
 
 
 

 
 
 
 
 
                                ********************************
 
                        MỘT GÓC HỒ TÂY
     Anh đến mình anh trong chiều muộn
     Nhặt thơ tình ở một góc Hồ Tây
     Ngắm mặt gương hồ vào chập tối
     Mặt trời lại ngỡ bóng trăng soi.

     Lơ đễnh đọt mây qua phớt trắng
     Vừa đơn côi mà không đơn côi!
     Thiếu vắng em nên anh lẻ bóng
     Lá vàng rơi thay vào chỗ em ngồi.
     Chiều lễnh loãng bóng đa gù bên phố
     Mõ chùa buông thay tiếng nói của tình yêu!!!
     Trong sân gạch sư già quét lá
     Bước người đi thầm lặng cõi hư hao.
     Chiều Hồ Tây-Chiều Tây Hồ lộng gió
     Ta và người: Cõi mộng khác chi nhau?
     Người quên hết! Còn ta yêu tất cả
     Trong tiếng lá bay...Chầm chậm bóng ta theo...
                              
         Thỉnh thoảng ta bất chợt bắt gặp cái bóng mặt trời khuất muộn trong cảnh chiều chập choạng,giống như bóng trăng sáng trắng vừa hơi viên mãn, vừa như ảo. Tác giả đến bên hồ, một người một cảnh trăng nước vơi đầy :
      Anh đến mình anh trong chiều muộn
      Nhặt thơ tình ở một góc Hồ Tây
      Ngắm mặt gương hồ vào chập tối
      Mặt trời lại ngỡ bóng trăng soi.
  Rõ ràng cái bóng mặt trời như bóng trăng sáng hơi bàng bạc kia , đã hòa điệu với tâm hồn và nỗi lòng u uẩn của nhà thơ. Khi anh nhìn lên ,cái đọt mây bay ngang qua ấy cũng mang màu phớt trắng:
      Lơ đễnh đọt mây qua phớt trắng(câu 5)
  Nhưng tại sao lại "lơ đễnh"? Bởi vì tâm trạng của nhà thơ lúc ấy:
     Vừa đơn côi mà không đơn côi!(câu 6)
  Nó chơi vơi, nửa vời... vừa hơi cô lẻ lại vừa muốn tĩnh tâm. Cảnh người buồn buồn. Lơ đễnh đấy mà đâu có phải là lơ đễnh? Tình thơ trở nên da diết như muốn níu kéo một hồi ức nào đó đã xa xăm , vẫn còn đầm đìa tha thiết ở trong anh.
     Sau đó tác giả có nhắc đến một người con gái nào đó,nhưng hình như không phải là một cô gái cụ thể? Hay một cái tên cụ thể?Đó là khát vọng, là tình yêu!...Trong niềm hiu hắt của một con người đang bước vào tuổi hoa niên:
      Thiếu vắng em nên anh lẻ bóng
      lá vàng rơi thay vào chỗ em ngồi(câu7-8)
   Nó không chỉ còn là cảnh chiều hoàng hôn của trời đất nữa, mà là buổi chiều hoàng của cuộc đời nhà thơ.
     Hình ảnh chiếc lá vàng lại rơi vào đúng chỗ ngồi của người con gái năm xưa...Nó đằm thắm mà xót xa. Gợi đến một mối tình, một thuở tình của những năm tháng đã qua đi.Thì có mấy ai đã vui mãi, yêu mãi được suốt đời? Hạnh phúc gái trai mà nhà thơ đã từng có trong cuộc đời,theo thời gian nay đã úa tàn đi: Cuộc sống không có tình yêu đã trở nên vô vi, hư ảnh. Nhà thơ đi giữa cuộc đời như một cái bóng không hồn. Tất cả sự sống cùng thế giới này với anh đã trở thành vô nghĩa rồi chăng? Hình ảnh:"Lá vàng rơi thay vào chỗ em ngồi" là một câu thơ hay!
     Nhưng buồn hơn nữa... Trong cảnh chiều tà người nước vơi đầy ấy, thì tiếng của chùa lai vang lên :
        Mõ chùa buông thay tiếng nói của tình yêu!!!(câu 10)
   Từ chiếc lá vàng rơi thay vào chỗ ngồi của người yêu đến tiếng mõ chùa , như một bản xám hối kinh kệ trong cuộc đời, để tạo cho bài thơ Một Góc Hồ Tây(MGHT) một bản tình xô- nát buổi chiều hoàng không kém vẻ thê lương. Đáng lý ra tiếng nói bên nhà thơ phải là tiếng nói âu yếm của một người con gái ngọt ngào, tha thiết yêu đương, thì giờ đây chỉ còn vẳng lên tiếng cầu nguyện của kinh chùa:
      Chiều lễnh loãng bóng đa gù bên phố
      Mõ chiều buông theo tiếng nói của tình yêu!!!
      Trong sân gạch sư già quét lá
      Bứơc người đi thầm lặng cõi hư hao.
                            ( đoạn thơ ba)
   Cái bóng đa bên phố cũng trở nên "gù", thật đầy bóng phật đền. Phố xá trong thời buổi kinh tế thị trường mà cảnh chiều cứ như chiều thôn quê. Lòng nhà  thơ đã bay vào chốn cõi thiền!... Rồi lại hiện ra bóng của nhà sư già đang quét la sân chùa- thì giữa hai cảnh đời: Một bên là anh thi sĩ cô đơn, với những người đi tìm vào tu tĩnh trong cảnh chùa để trốn tránh nơi trần thế- hai mà là một! cùng về nơi mà cuộc sống đã hư hao... thật mà không. Đến hàn huyên nơi cửa phật mà lòng vẫn cô lẻ vì tình trai gái, như ở câu thơ kết:   
      Trong tiếng lá bay... Chầm chậm bóng ta theo...
   Mặt sau của thơ chứa cả một khát vọng tình yêu! Lòng anh cũng mênh mang, u hoài như những chiếc lá đang bay.
   Những hình ảnh trong thơ : Cảnh chiều thì lễnh loãng, bóng đa bên phố lại gù, mặt trời cũng giống như vầng trăng sáng nhạt, bóng người hư hao... đến đọt mây bay qua cũng mang màu phớt trắng và lơ đễnhv.v... Những hình ảnh ấy đã tạo cho bài thơ MGHT tựa như một bức tranh thủy mạc. Dùng cảnh để họa tình. Hồn thơ đầm đìa mà phong thái vẫn thanh tao.
    Đến cuối bài thơ cảnh Hồ Tây đã được tác giả nhắc lại , để khắc họa lại một khoảng không gian ban đầu của tình thơ:
      Chiều Hồ Tây- Chiều Tây Hồ lộng gió
      Ta và người: Cõi mộng khác chi nhau?
      Người quên hết ! Còn ta yêu tất cả
      Trong tiếng lá bay... Chầm chậm bóng ta theo...
   Đời mà tình. Tình mà vẫn đời là vậy! Tất cả đều quyện trong một buổi chiều hoàng ở bên hồ.Nó ẩn náu trong một trái tim, một tâm trạng buồn tẻ chênh vênh... Bởi cõi lòng nhà thơ đang cô đơn vì thiếu vắng bóng em yêu./.
 

                          SÁNG XUÂN NAY
Sáng xuân nay không chít khăn tang,
không mang áo cưới
Gió đi đâu không thấy thổi trên đường...
Thơ nằm khóc trong nấm mồ êm ái
Anh chỉ ngồi thầm lặng bên em.

Hương phảng phất đưa lên từ mái tóc
Tình trắng tinh như ngửa đôi bàn tay
Đôi mắt em hóa thành mây bay đi mất
Hồn anh trôi dưới những lá cây rơi

Cứ yên lặng !
Ông lão Giăng Van Giăng yên lặng!
Tôi cũng như ông chỉ thấy lá vàng thôi
Người đàn bà ấy đẹp giống cô Cô Dét
Nàng yêu tôi! Nhưng nàng đã đi rồi.

Em về nơi Bờ Bãi Cuộc Đời
Anh trở lại viết thơ tình rồi rót lệ
Đời là thế! Thế thôi, đời là thế
MỐI TÌNH MÌNH CHẢNG THỂ CƯỚI
                                                CŨNG KHÔNG TANG.
 
 
       Trên đời này có bạc bẽo nào hơn cái bạc bẽo đối với lão Giăng Van Giăng cơ chứ? (tiểu thuyết " Những Người Cùng Khổ" của V.HuyGô). Suốt cuộc đời lão dành tình yêu thương cho nàng Cô Dét, lão sống hết cho nàng! Ấy vậy mà, tới khi lão chết vẫn chỉ một nấm mồ thui thủi cô đơn. Đành rằng: Trước khi lão mất nàng cũng đã cùng người yêu đảo qua thăm lão một lần. Chỉ có những chiếc lá vàng hết tháng năm này sang tháng năm khác, là đều đặn rơi trên mồ lão...Gặp lại em buổi sáng xuân ấy : Ngồi bên em giây lát, tôi lại nhớ tới cái lão Giăng Van Giăng kia! Lão có khác tôi không?...


<bài viết được chỉnh sửa lúc 18.05.2018 17:25:53 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
#1
    ThinhNgheSiHaNoi 08.08.2006 19:00:11 (permalink)
    Thật tuyệt vời khi đọc trên mạng những khúc tình ca tha thiết đến nao lòng. Những con chữ như có linh hồn của nhà thơ Phạm Ngoc Thái. Mong nhà thơ có thật nhiều bài hay hơn nữa để cống hiến cho đời , cho lâu đài thi ca Việt Nam thêm tráng lệ.
    #2
      Nhatho_PhamNgocThai 09.08.2006 11:59:47 (permalink)






                      DƯỚI ĐÂY LÀ HAI "ĐƠN PHẢN BÁC" CỦA PNT 
                                          LÊN BAN CHẤP HÀNH HNVVN
       
                             


                    

                      
                                                    
                                                            

                                                    Nhà thơ PHẠM NGỌC THÁI                                                  
                                                                   Lên án những gian tà




        Sau khi tôi cho xuất bản tập thơ RUNG ĐỘNG TRÁI TIM & biếu tặng –  Tôi  hỏi về sự nhận xét tác phẩm?
        - Trong  một sáng mùa xuân, dưới mái hiên của HNV ( tại 9 Nguyễn Đình Chiểu HN), chính ông Hữu Thỉnh - Chủ tịch HNVVN đã phát biểu:
            -    Anh vĩ đại rồi! 
       
             Nhà văn Cao Tiến Lê khen hết lời.   
         Còn nhà thơ Lê Đình Cánh thì đánh giá: Phạm Ngọc Thái đã đi trước các nhà thơ đương đại của HNVVN 4-50 năm!


            Người bạn thơ Nguyễn Quang Thiều của tôi cũng ca ngợi: Tập thơ rất tuyệt!
         Nhà thơ đồng thời là nhà bình luận "Chân dung & đối thoại" Trần Đăng Khoa từng phát biểu:

                "Phạm Ngọc Thái - Một thiên tài cô độc!".

        Vào một buổi cùng ngồi uống bia, nhà thơ Bằng Việt (Chủ tịch Hội liên hiệp Văn học nghệ thuật Thủ đô) đã nói với tôi: "Đúng là anh có cả một thế giới thơ riêng! Nhưng... số anh không may!". 

             Không may có nghĩa là sao? Là sẽ có nhiều kẻ ghen ghét,đố kỵ... tìm cách dìm lấp chăng? - Thế thì phải mượn cụ Nguyễn Du một câu thơ mà chiêm nghiệm rằng:
                           Chữ tài đi với chữ tai một vần
       
            Hay là, phải ngửa mặt lên trời mà than như Tố Như:
       
                           Bất tri tam bách dư niên hậu
                           Thiên hạ hà nhân…”có khóc ta”?...
            Nhưng anh Bằng Việt là ai nhỉ? Cũng một tầm bậc có tên tuổi đương thời. Trong lĩnh vực báo chí, văn chương... quyền hạn có kém gì Hữu Thỉnh? Thế đấy!...

            Chẳng thế mà nhà thơ Chử Văn Long - Khi tôi chuẩn bị cho xuất bản tập thơ “Rung động trái tim” ấy, anh nói: “Ông cẩn thận, kẻo chúng hơi hóng biết được... chúng sẽ đâm chọc với NXB, sẽ phá - Ông khó mà xuất bản”!
           Tôi đã phải lẳng lặng mà làm... cho đến khi tập thơ xuất bản trót lọt xong rồi! Cầm tập thơ rất đẹp trên tay tôi biếu, anh phải thốt lên : Đúng là... thượng đế đã không cắt hết đường ai!

           Tôi bảo: Đúng thế - Trời hại thì mới sợ, chứ... người hại thì không sợ!
       Để rồi xem mây mù có thể che lấp được bầu trời mãi hay không?
                       

            Sau đây là nguyên văn hai bản thông cáo - Có tính chất phê phán đối với những người thừa hành nhiệm vụ:


      ___________________________________________________________________________________________



                                                                                                                                                                                      
       

                                                    
              
                                          Gửi ông:         Hữu Thỉnh
                                                                Chủ tịch  HNVVN
                                          
       Cùng Ban chấp hành HNVVN




       
                                                                                    
                                         Hữu Thỉnh - Chủ tịch HNVVN     



          ĐƠN PHẢN BÁC LÊN BAN CHẤP HÀNH HNVVN  (II)




             Sau đơn phản bác (ĐPB) đầu tiên tôi đã gửi tới các ông, các Viện và trong Hội Văn học  từ ngày 15/1/2010 – Trong ĐPB.II này, tôi không nói lại cái việc mà các ông cùng ban bệ đã có dã tâm, cố tình dìm lấp tôi!...mà chỉ muốn nhắc với các ông một số điểm như sau:

      1/-    Nếu các ông gạt bỏ được sự vị kỷ, nhỏ mọn của con người:

        Có tổ chức đánh giá tập thơ Rung động trái tim (RĐTT),  tôi đã cho xuất bản tại NXB Thanh niên 2009 vừa qua -  Tôi tin:  sự vô giá của tập thơ sẽ không còn chỉ của riêng tôi, mà nó sẽ là tài sản của cả nền văn học quốc gia.

         Tôi xin khẳng định lại: Tập thơ RĐTT không chỉ là một tập thơ sâu sắc và tầm vóc nhất so với hàng nghìn các tập thơ đã xuất bản từ 1975 đến nay, mà nó còn là một tập thơ hay, độc đáo của cả nghìn năm văn hiến Thăng Long.

      Thì trong Lễ kỷ niệm nghìn năm Thăng Long, đó chẳng phải là thành quả quí báu của nền thi ca đối với nước non hay sao? Trong đó các ông là những người lãnh đạo, cầm cân nẩy mực… vừa tỏ ra cao thượng và có trách nhiệm, chí ít cũng của một giai đoạn thơ ca trong đương đại nước nhà. Đằng này các ông chỉ giỏi kiếm bổng lộc quốc gia - Chỉ sợ PNT này vượt lên trên mặt, tức là vượt lên trên chân dung các ông!


      2/-     Các ông định cứ lơ đi ư? Các ông định tâm “để lâu cứt trâu sẽ hoá bùn” ư?

        Nếu các ông tìm mọi cách để phủ nhận, bới móc hay thoá mạ lên các tình thơ trong tập RĐTT – Thì đồng thời cũng chính là dịp cho mọi người sẽ xô vào để  đọc, nghiền ngẫm và thưởng thức… lập tức thế giới bên trong các tình thơ của tôi sẽ trở nên bất hủ, kỳ diệu ngay!.... Đó là nguyên lý của loại thơ tồn tại, thơ hay và sâu sắc điển hình của tập thơ RĐTT. Trong Tuyển thơ đại bàng (TTĐB) của tôi có đến cả trăm bài tôi đã đạt được sự viên mãn như thế!

          Như tôi đã nói trong ĐPB.I ( xin xem lại - có lưu kèm theo với văn bản này), rằng: Tập thơ RĐTT dám nói là có thể đem so sánh với tầm vóc thơ bà Hồ Xuân Hương, một trong ba thi hào dân tộc của nước nhà.  Đấy, tập thơ tôi đang cho công bố: ai cũng có thể đọc và phán xét nó, ai cũng có thể cào xé hoặc bôi xấu nó - xem có thể dập vùi nổi nó không?  

         Tập thơ “Rung động trái tim” chính gốc đẹp và dầy 200 trang đã được xuất bản ấy (chứ không phải là tập thơ mỏng nhỏ tôi trích ra, photo ít bài quảng bá) - Riêng các nhà lý luận phê bình hay các nhà thơ sáng tác và nghiên cứu văn học  thì PNT xin biếu tặng.

      Với quảng đại văn nghệ sỹ và công chúng… tác giả có thể bán rộng rãi cho mọi người để còn có khả năng mà tái bản tiếp – Ai muốn mua liên hệ với nhà thơ qua ĐT  01683024194,  Email phamngocthai48@yahoo.com.vn, gửi thư  hoặc đáo qua thăm nhà.


      3/-     Vào mùa thu năm Giáp Thân (2004) tôi đã gửi tới ông Hữu Thỉnh cùng ba Viện một bức thông điệp dưới dạng viết ngỏ -  

          Hồi đó còn gọi ông là Tổng thư ký Ban chấp hành HNVVN.  Trong bức thông điệp đó có đoạn tôi đã viết:
         “  … Nhìn chung TTĐB của tôi là loại thơ muôn tuổi, thứ thơ thuộc ngôn ngữ thi ca triết học. Rất nhiều các bài thơ hay hoặc khá hay vào hàng đẳng cấp, thơ của mọi thời đại. Từ thơ tình tới thơ đời tuy chắt ra từ trong đời riêng tác giả, nhưng đều mang nỗi nhân quần thế thái, tính xã hội sâu xa…”.

          Và tôi còn nhấn mạnh:

         “ Tôi xin sẵn sàng diễn trình: đọc thơ, bình luận và phân tích - về TTĐB nói chung (cụ thể là với tập thơ RĐTT này mà tôi tin là  đã đạt đến đỉnh thi sơn), trên cơ sở những bài thơ hay và kiệt tác - Trước tất cả các nhà văn, nhà thơ, các nhà lý luận phê bình, các tiến sỹ, giáo sư, thạc sỹ hay các viện sỹ văn học trong toàn quốc, trên đại sảnh của HNVVN… bằng phong cách tuỳ hứng của một thi nhân!”.

          Hôm nay tôi vẫn xin nhắc lại với các ông điều đó.


      4/-     Cũng trong bức Thông điệp năm Giáp thân ấy có đoạn tôi đã viết:  

      “ Khi xưa Hàn Mặc Tử vì lâm bệnh hiểm nghèo đã mất sớm ở Gành Ráng, lúc đó thi nhân cũng chỉ mới xuất bản được một tập Gái quê – Ông Trần Thanh Mại là một nhà nghiên cứu lý luận văn học ở Huế, đã lên tận nơi mà thi nhân tạ thế, thu lượm từng trang bản thảo viết tay, lúc sống thi nhân đã sáng tác bị vương vãi trong dân. Để sau này (vào năm 1988) – Nhà thơ Chế Lan Viên (CLV) đã biên tập trọn vẹn “Tuyển thơ Hàn Mặc Tử” và xuất bản cho Người, cũng lưu giữ lại cho nền văn học của nước non.

          Trong lời đề tựa cho tuyển thơ, chính CLV đã từng đánh giá: Hàn Mặc Tử (HMT), anh là ai? – Ông đã khẳng định: Mai sau, những cái tầm thường mực thước biến tan đi không còn nữa, và còn lại của cái thời kỳ này, một chút gì đáng kể đó là HMT!... Và lời tiên tri của ông đã đúng, HMT chính là một thi nhân lớn nhất thời tiền chiến”!

          Còn các ông diễn văn và miệng nói thì có vẻ nhân văn đấy, mặc dù làm việc quốc gia… nhưng tấm lòng và trái tim nhân đạo thì chưa bằng một nhà văn như Trần Thanh Mại của thời kỳ thực dân, phong kiến cũ.


      5/-  Tôi đã định tìm cách gửi tập thơ Rung động trái tim đi thế giới để tham dự giải Nobel !

          Nhưng khó khăn lớn nhất chính là công việc dịch thuật ra tiếng nước ngoài. Hơn nữa, vấn đề dịch thơ nó đòi hỏi không chỉ ngoại ngữ giỏi mà trình độ chuyên nghiệp dịch tác phẩm văn học phải cao nữa.

         Nếu được HNV với tư cách quốc gia đứng ra đảm nhận việc đó, thì chắc không phải là việc quá khó. Nhất là vừa qua (vào ngày 5/1/2010) ông Hữu Thỉnh có tham gia một Hội nghị mang tính Quốc tế để mở rộng việc giới thiệu văn học Việt Nam ra nước ngoài - gồm các nhà văn, nhà thơ và các dịch giả từ 32 nước trên thế giới đến nước ta – Tôi thiết nghĩ: Một tập thơ với giá trị như tập RĐTT, có lẽ cũng xứng đáng để được HNV quan tâm làm điều đó.

          Ở Ấn Độ - Đại thi hào Tagore,  chẳng phải Người đã được giải Nobel cũng chỉ bằng tập thơ Lời dâng đó thôi!


      6/-     Tôi viết tiếp ĐPB (II) này còn mang theo mục đích:

      Mai sau khi lịch sử nghiên cứu về tôi sẽ hiểu sâu sắc hơn – Nhà thơ đã phải sống trong một đương đại mà những chân dung thi ca của ta hạn chế thế nào? Nhất là thực chất khuôn mặt thật của những người cầm cân nẩy mực trong HNV đối với  nền thi ca đó như các ông… thì lòng dạ, tâm địa đã cư xử với Người ra sao?

          Nói đi rồi nói lại: Đại thi hào Uýt-Man nước Mỹ trong buổi đương thời, Người chẳng cũng đã từng phải chịu cảnh dập vùi, thoá mạ của bao phường văn sỹ nhỏ nhen đó hay sao?... Những tầm bậc siêu nhân thường phải gánh chịu “nợ đời”, chẳng phải chỉ riêng tôi!

         Hoài Thanh đã từng viết trong Thi nhân Việt Nam, khi Người bình bài thơ Ông đồ của Vũ Đình Liên rằng: Một thiên kiệt tác, một bài thơ hay cũng đủ để lưu danh!... Huống chi cả tập thơ RĐTT dám nói là trang trọng và bất hủ, có cả chục bài thơ hay và kiệt tác – Tôi tin rằng: Rồi đây, cùng với bao nhiêu thiên tuyệt tác nữa trong Tuyển thơ đại bàng của tôi lần lượt được xuất bản, nó có khả năng để tạo nên cả một “vạn lý trường thành” của thi ca mà sừng sững đến muôn năm.



                                                            Viết tại đất Thăng Long
                                                                         Mùa xuân năm Canh Dần
                                                                            NGƯỜI PHẢN BÁC
                                                                                   (Đã ký)





                                                                    Phạm Ngọc Thái




      *     Sao gửi đến ba Viện và lưu vào lịch sử




      __________________________________________________________________




                                          Gửi:   Ông Hữu Thỉnh, Chủ tịch Hội nhà văn
                                                Cùng Ban chấp hành HNVVN

                          Đồng gửi:    Vũ Quần Phương
                                          Chủ tịch Hội đồng thơ HNVVN (K.VII)



                                             
                                                        
                                      Chủ tịch Hội đồng thơ HNVVN (K.VII)   
                                                      Vũ Quần Phương



         ĐƠN PHẢN BÁC LÊN BAN CHẤP HÀNH HNVVN  (I)



                                                         

              Tôi - Nhà thơ Phạm Ngọc Thái, hiện trú ngụ tại ngõ 194 (số 34), phố Quán Thánh, Hà Nội.

      A- PHẢN BÁC I
      /.  

      Việc làm thiếu trong sáng, thuộc vào nhân cách, đạo đức (của ban bệ nào, hay do các ông chỉ đạo thì tôi không biết?) - Theo như cách xử sự mà tôi nhìn nhận trong những năm tháng qua, tôi cho rằng rất thiếu trách nhiệm và cả nhân tâm đối với một nhà thơ như tôi. Như đã cố tình dìm lấp trong đợt xét duyệt vừa qua, nhằm gạt bỏ người xin vào Hội.

      Tôi chỉ biết rằng trong hàng trăm nhà thơ xin vào HNVVN năm 2009 này đều có danh sách (xem công bố của HNV trên mạng internet), riêng tôi bị ỉm đi. Cá nhân tôi nhận định: Đó là một sự hèn kém, thậm chí là thiếu liêm sỉ của những người có cương vị  trong công tác văn học (riêng về thơ ca). Sự chưa được nhân đức đó không thể chấp nhận được.


      B-  PHẢN BÁC II/. 
       

      Thực tình, do tâm dạ luôn muốn hướng tới lòng nhân hòa của con người, dẫu có tồi tệ hơn thế  tôi cũng sẽ chỉ chép miệng bỏ qua - Nhưng với tôi, các ông tư cách là những người có trách nhiệm quốc gia,  tâm linh, tình cảm cùng khát vọng là nhà thơ với nhau. Tất nhiên là số vận của các ông thì đã được hưởng bổng lộc quá nhiều, chứ không "chó ăn đá , gà ăn sỏi" như tôi - làm như thế... thì có lẽ là nhỏ mọn.

      Để tự cứu mình tôi buộc lòng phải lên án! Như nhạc sĩ Phạm Tuyên đã có lần nói với tôi: "Phải tự cứu mình thôi, Thái ạ!".

        Đi vào ngay việc cụ thể, tôi xin nói về chân dung thơ tôi! Như trong lá đơn gửi Hội nhà văn (do nhà thơ Bằng việt và anh Phạm Đức giới thiệu), tôi đã viết - Đến nay tôi đã cho xuất bản 3 tập thơ:

      -   Có một khoảng trời, NXB Hà Nội 1990.
      -   Người đàn bà trắng, NXB Thanh niên 1994.
      Rung động trái tim, NXB Thanh niên 2009.

      Tôi xin tập trung nói về "Rung động trái tim", là tập thơ tôi mới cho xuất bản trong năm 2009 vừa rồi. Vì trên giấy tờ, tôi nói thẳng ngay vào những ý chủ chốt - Còn tất cả những gì cần hỏi... khi các ông hay là Ban chấp hành HNV tổ chức: cần gì tôi sẽ giải thích, thích gì tôi sẽ chiều.


                  1/- "Rung động trái tim" (RĐTT) là một tập thơ hay hiếm có:

      Độc đáo và thi phẩm có giá trị tầm vóc cao đối với thi ca hiện đại nói riêng, cũng như của nền thi ca trong nghìn năm văn hiến Thăng Long nói chung.

      -  Về độ dày của tập thơ là 200 trang, số lượng bài thơ thì ngót 50 bài. Nghĩa là,  số lượng bài thơ đã xuất bản trong tập ấy cũng tương đương với số bài thơ (cũng gần 50 bài) của bà Hồ Xuân Hương (HXH) để lại cho đời.

      Sở dĩ tôi dẫn chứng cụ thể với HXH là để nói rằng: Về độ hay và tầm vóc trong chân dung tập thơ RĐTT của Phạm Ngọc Thái (PNT) - chưa dám nói là vượt lên trên chân dung thơ HXH, nhưng HXH cũng chưa dễ gì đã vượt qua nổi chân dung tập thơ của tôi! Mà HXH là ai,  thì các ông đã biết: Bà là một trong ba thi hào dân tộc! ( xem trong tuyển văn luận "Ba thi hào dân tộc" của Xuân Diệu - NXB Văn học) - Tại sao tôi dám nói như thế?


           a/-   Tập thơ RĐTT của tôi cơ bản là thuộc loại thơ trường cửu:

      Thơ tồn tại qua mọi thời đại. Số bài thơ đạt khá hay trở lên cũng nhiều.

          Nhưng thế nào mới được gọi là thơ hay? Tôi đưa ra đây vài ví dụ cụ thể: 

      Trước hết đó phải là loại thơ của mọi thời đại như:  Đèo Ngang của Bà Huyện Thanh Quan, Điếu thu của Nguyễn Khuyến, Hai sắc hoa ti-gôn của TTKH , Mùa xuân chín - Đây thôn Vĩ Dạ - Bẽn lẽ của Hàn Mặc Tử v.v... và như thế mới được gọi là thơ hay!

      Những từ "thơ hay" tôi dùng trong văn bản này đều phải có ý nghĩa và tầm vóc tương đương nhất định với những bài thơ danh giá, trường cửu đó. Theo con mắt thơ của tôi: trong những nhà thơ lớn thời tiền chiến, Hàn Mặc Tử là nhà thơ lớn nhất - Ông có 3 bài thực sự được gọi là thơ hay như tôi đã điểm trên. Huy Cận được một bài Tràng Giang (chưa thật hay bằng 3 bài thơ của HMT), mới vào loại khá hay và cũng chỉ một bài đó mà thôi...

         Thế mà chỉ riêng trong tập thơ RĐTT : Số lượng bài thơ hay đã khoảng chục bài, nếu kể từ khá hay trở lên thì phải trên đôi chục bài - Nghĩa là, chỉ tính riêng những bài thơ hay trong tập  tôi đã vượt gấp 3 lần thơ hay của thi nhân HMT, là nhà thơ lớn nhất thời tiền chiến. Trong đó ít bài còn có giá trị của những kiệt tác, tôi đã đạt đỉnh thi sơn cao hơn ông!

      Tập thơ RĐTT tôi đã cho xuất bản rồi, còn đó ! Những bài thơ đó sẽ còn tồn tại mãi với đời. Không thể phủ lấp, dập vùi được! Cứ càng đọc, càng đào xới lên... càng sâu sắc, càng hay. Cho nên có thể nói rằng: Tập thơ RĐTT là một thi phẩm có chân dung loại cao, chí ít cũng sánh với tầm vóc của chân dung thơ HXH.


           b/ Tôi xin đặt giải và thách đố:

      Nếu có ai đưa ra được một dẫn chứng cụ thể trong hàng nghìn, hàng vạn các tập thơ của các nhà thơ đương đại đã được xuất bản từ năm 1975 đến nay, kể cả các tập thơ đã từng được giải nhất của HNV, hoặc do có điều kiện tốt đẹp nào đó mà đã được nhận giải quốc tế (nhưng không được lấy đó làm căn cứ xác định)

      - Nếu có một tập thơ nào đạt giá trị hay và tầm vóc cao hơn tập thơ RĐTT  của tôi - Thì PNT xin biếu người đó 5 triệu! Tuy nhiên người ấy  phải có bình luận, phân tích trên báo chí rằng: Tập thơ đó cụ thể bao nhiêu bài thơ hay - là những bài nào? Về độ viên mãn và hoàn bích cụ thể của từng bài thơ như thế nào? Đó có phải là những bài thơ có khả năng đạt giá trị bất hủ, thơ của mọi thời đại không?

        Dám nói là sẽ không thể có một tập thơ nào XB từ năm 1975 đến nay tầm vóc cao được như thế đâu! Bởi lẽ, nếu có một nhà thơ nào đó sáng tác được một tập thơ hay và cao hơn tập RĐTT, tôi cam đoan chắc chắn người đó sẽ trở thành đại thi hào!... Và dám nói, kể cả kẻ có con mắt nhìn ra giá trị của tập thơ đó  phải là một thiên tài... có khả năng thẩm định thi ca ít nhất cũng cỡ Hoài Thanh - Người đã từng làm nên một Tuyển "Thi nhân Việt Nam" bất hủ, truyền đời.


      2/-   Tại sao lại nói: Phạm Ngọc Thái sẽ là nhà thơ vĩ đại nhất VN !?

      Nói "sẽ là" có nghĩa: rồi trước sau thời đại, cũng như lịch sử sẽ xác nhận như thế!

        Với Tuyển Thơ Đại Bàng 500 bài mà tôi đã cho công bố toàn bộ (kể cả lời bình) trên mạng internet, qua Web. của Việt Nam Thư quán (vnthuquan.net - Trang Diễn đàn - Danh mục Tác giả người Việt).

      Tôi cũng đã rút ra một số lớn gần 400 bài, đóng tuyển cẩn thận, gọi là: Quyển I - Tuyển thơ đại bàng! Để gửi biếu một số nhà thơ như: Ông Hữu Thỉnh, Vũ Quần Phương, Bằng Việt, Trần Đăng Khoa... GS. Mã Giáng Lân, đồng thời gửi biếu lưu ở Viện Văn học VN, Hội nhà văn VN, Khoa văn trường Đại học Nhân văn Quốc gia v.v... 

      Tôi từng nói với Trần Đăng Khoa rằng, tôi thường lấy Nguyễn Du để so sánh với chân dung thơ của mình - Thực ra tôi tin, là tôi đã vượt qua Nguyễn Du rồi!...

         Nguyễn Du vĩ đại thật, Người là thánh thơ thật ( với Kiều, thể thơ lục bát... còn tôi cũng như Chế Lan Viên, thuộc loại thơ tự do hiện đại) - Nhưng lịch sử thi ca không phải cứ đến Nguyễn Du là dừng lại?

      Nếu cứ cho rằng: Tôi đã vượt qua Nguyễn Du đi, thì "Hậu sinh khả úy"... điều đó cũng có gì là trái với tự nhiên đâu! Sở dĩ tôi dám nhận định như vậy,,, cứ biết thế đã, để rồi lịch sử sẽ phán xét. Nhưng có thể đưa ra vài nhận định được tóm tắt cơ bản như sau:


        a/.  Ý nghĩa nhân văn sâu sắc ở Kiều của Nguyễn Du

            chính nằm trong nỗi kiếp đoạn trường, theo thuyết bản mệnh của Kinh Phật - Đời sống, Thế giới có thiên mệnh! Con người có bản mệnh!

        Song, Vũ trụ và Cuộc sống có cả duy tâm lẫn duy vật. Nghĩa là, tuy duy vật chưa thắng và cũng không thắng được duy tâm!... Nhưng vẫn có  "nhân thắng thiên", như thế giới có cả vô thần cùng hữu thần. Tình yêu và cuộc sống, xã hội... luôn chứa chất tính triết học đa dạng và rất sinh động!

      Chính trong Tuyển thơ của tôi, nhất là trong các bài thơ hay đã chứa bọc được cả thế giới trong nó mà tạo thành vũ trụ thơ ca - Chứ nó không hạn hẹp ở một chủ thuyết cố định. Nghĩa là thi phẩm phản ảnh tất cả những gì của thế giới đã có với tình yêu và cuộc sống con người!


         b/.   Trong Tuyển thơ Đại Bàng 500 bài đó,

      số lượng các bài thơ hay và kiệt tác hàng chục, nhất là nếu tính từ các bài thơ sâu sắc, khá hay trở lên - Tôi đã đạt được đến mức độ khổng lồ hàng trăm. Cũng như tôi đã nói: Nó đã tạo nên tầm vóc của một vũ trụ thi ca!

      Lịch sử của nghìn năm văn hiến Thăng Long, chưa từng có một thi nhân nào đạt được nhiều thơ hay và kiệt tác như thế! Còn nghìn năm sau có hay không, thì tôi không biết?

        "Kiều" của Nguyễn Du bất hủ thật, hay thật, vĩ đại lắm!...nhưng tác phẩm của Người chưa mang tính của một vũ trụ thi ca.


      c/.   Về nghệ thuật :

      Kiều của Nguyễn Du viết theo thể lục bát - Thơ Đường, dĩ nhiên đạt độ mẫu mực, hay tuyệt vời! Ông là một Đại thi hào.

         Còn thơ tôi, thuộc loại thơ tự do hiện đại:  Một số lượng thơ không nhỏ, tôi đã  hòa quyện giữa sự  sâu sắc của dòng thơ cổ phương Đông - Với các trường phái thơ lãng mạn, tượng trưng và cả siêu thực... của thơ hiện đại thế giới - Làm nên rất nhiều các bài thơ hay và kiệt tác!

        Hiện nay tập thơ Rung động trái tim do NXB Thanh niên 2009 ấn hành, tôi vẫn dành một số tập. Các nhà thơ sáng tác và nghiên cứu văn học, các nhà lý luận, phê bình, cũng như các Hội văn học tỉnh, thành trong nước - Nếu muốn tham khảo có thể liên hệ, gặp gỡ -  tác giả xin biếu tặng.


                                                             Viết tại đất Thăng Long
                                                                                 Ngày 15/1/2010
                                                                                  NGƯỜI PHẢN BÁC

                                                                          (đã ký)





                                                                    Phạm Ngọc Thái



      *   Sao gửi đến ba Viện: Viện Văn học VN, Viện Ngôn ngữ học
        Quốc gia, và Viện Văn hóa dân gian- để biết.

      *  Văn bản này sẽ được công bố rộng rãi trong Hội văn học
      và lưu lại cho lịch sử mai sau xem xét.


      _____________________________________________________


            Hai bản tuyên cáo trên đã được gửi tới Ban chấp hành HNVVN cùng nhiều nhà văn, nhà thơ... có tên tuổi trong đương đại, đồng thời cũng đã được gửi đến các ông viện trưởng, viện phó & các phòng ban của Viện Văn học Việt Nam, Viện Ngôn ngữ học Quốc gia - và rộng rãi trong Hội Văn chương, báo chí.


                       Ai muốn đọc tập thơ RUNG ĐỘNG TRÁI TIM
                                       Rất hay của PNT

                                 Nhấp chuột vào Link dưới đây:
                             http://diendan.vnthuquan.net/tm.aspx?m=625782



                       Ai muốn đọc "Chùm thơ áo trắng" nổi tiếng của PNT thì
                                     nháy chuột vào link dưới đây:
                           http://www.bichkhe.org/home.php?cat_id=147&id=1578


                       Hoặc một chùm thơ tình độc đáo khác thì nháy vào link sau:
          http://vanthoviet.com/news/n/494/1082/chum-tho-tinh-phong-khoang-pham-ngoc-thai.html?l=vn



                          
                                 








      <bài viết được chỉnh sửa lúc 30.11.2011 10:45:02 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
      #3
        Nhatho_PhamNgocThai 09.08.2006 13:56:48 (permalink)
         

        Bài thơ thứ ba:


                BIỂN HÁT


        Biển tít tắp sao sóng còn vỗ mãi
        Anh nhặt chút tình vương lại thời xa
        Treo hồn lên nửa vành trăng lấp
        Thả lòng bay lặng bến bơ vơ.

        Biển có thể không biết mình hóa sóng
        Để cho bờ chìm đắm giữa lênh đênh
        Em có thể không còn nhớ đến...
        Như làn mây trôi mãi vô tình.

        Biển ba phần cho trái đất tươi xanh
        Em trong anh một mùa thu huyền ảo
        Khi anh hóa hàng phi lao trong sóng bão
        Là đã hòa biển cả với cô đơn!

        Trời đêm nay không mưa nhưng mà gió
        Gió đêm nay không mạnh nhưng mà xô
        Trăng đêm nay hơi vàng , xao và động
        Anh lại nằm nghe biển hát ngày xưa...


                        Phạm Ngọc Thái
                       8/1995
          


        ---------------


            Biển Hát là tiếng hát của người con trai ru vọng người yêu trong một đêm trăng ảo. Ngay những câu thơ đầu tiên hình ảnh thơ đã gợi ta về những gì của êm đềm, tha thiết và dan díu bên em:

        Biển tít tắp sao sóng còn vỗ mãi
         Anh nhặt chút tình vương lại thời xa...

        Và nhà thơ đã tả về hình ảnh người yêu ở trong anh:

        Em trong anh một mùa thu huyền ảo
                                             
           Đó là một mùa thu thăm thẳm trong xanh. Tình yêu thật huyền diệu , hạnh phúc biết bao! Đã mang cho ta cả bầu trời và trái đất này những vần thơ đẹp nhất! Ta hãy nghe Xuân Diệu viết về đôi mắt của người yêu:

        Mắt em thăm thẳm như màu gió
        Thơ cũng vàng trong như nắng hanh.

             Nhà thơ Trần Đăng Khoa trong bài " thơ tình người lính biển " - thì biển đã trở thành hinh tượng về cuộc đời. Đất nước chưa bao giờ bình yên, bão vẫn thổi, biển vẫn ồn ào cuộn sóng...Nhưng tình em thì vẫn dịu êm. Nhà thơ đã diễn trải tình cảm mình trong một biển đời đầy sóng vỗ, bên cạnh tình em lại tha thiết vô cùng:

        Tàu anh buông neo dưới chùm sao xa lắc
        Thăm thẳm nước trôi nhưng anh không cô độc
        Anh đứng gác. Trời khuya. Đảo vắng.
        Biển một bên và em một bên

        Như cách nói của Ban Zắc: Khi yêu người - ta có lắm tài trí hơn, là kẻ thông minh sáng suốt nhất đời.Trở lại với bài Biển Hát - Ở đây biển lại là em:

          Khi anh hóa hàng phi lao trong sóng bão
          Là đã hòa biển cả với cô đơn!
                                        
            Nghĩa là, khi anh đã hòa cả biển cả tình em vào trong nỗi lòng cô quạnh hắt hiu , thì cõi lòng anh sẽ hóa thành trăm ngàn cơn bão tố. Với nỗi tình mơ mộng ấy, nhà thơ nhớ về những...tiếng biển của ngày xưa! Đó chính là biển của sự sống, nó mang trong lòng cả ý nghĩa về sự tồn tại của cuộc đời anh. Cứ thế, nhà thơ để cho tình cảm trái tim mình mênh mang bay mãi trên bờ bến bơ vơ:

        Trời đêm nay không mưa nhưng mà gió
        Gió đêm nay không mạnh nhưng mà xô
        Trăng đêm nay hơi vàng, xao và động
        Anh lại nằm nghe biển hát ngày xưa...

           Và bài thơ đã được kết thúc ở đó. Tháng năm...những làn mây trôi đi mãi vô tình, nhưng con sóng tình anh thì vẫn cứ ngày đêm xô vỗ - và người thi sĩ ấy đã treo hồn mình lên tận nửa vành trăng xa...






        Bài thơ thứ tư:


                       THỜI ÁO TRẮNG


        Trả lại cho anh một thời áo trắng
        Em đi rồi -
         Mai thành phố cô đơn!...
        Những bông hoa mùa xuân thôi không nở
        Đi dưới bóng điện đêm lòng sẽ rất buồn.

        Ôi, yêu dấu cái thời còn cắp sách
        Mắt em cười mùa thu xanh lên!
        Những buổi chúng mình tìm ánh trăng để học
        Tà áo trắng động vào...khe khẽ nát tim anh!!!

        Trả lại cho anh một thời áo trắng
        Đã đi qua và...đã đi qua...
        Với cả dòng sông trôi mơ mộng
        Lá lá rụng vàng tóc tóc hóa sương pha.

        Nghe gió thổi hàng cây vi vút
        Em biển xanh xa mãi vô cùng...
        Anh đứng lặng một mình bên bờ biếc
        Những âm thanh kêu bổi hổi trong lòng.

        Trả lại cho anh một thời áo trắng
        Em đi rồi - Mai thành phố cô đơn!...


                       Phạm Ngọc Thái
                         31/7/1996



        -----------------


           Tiếng vọng từ trong trái tim của người con trai về một khoảng xa xăm nào đó, mỗi khi động vào lòng anh lại quặn lên đau xót. Anh bàng hoàng nhớ lại một thời đã cùng ở bên, dan díu bên em. Bao kỉ niệm trong sáng, hồn nhiên mà êm đềm tha thiết...với người thiếu nữ của mình:

               Trả laị cho anh một thời áo trắng
               Em đi rồi! Mai thành phố cô đơn!...

           "em đi rồi" : Hình ảnh ra đi của người con gái, nhưng cái sự đi ở đây no không phải là cuộc chia tay bình thường như cuộc tan vỡ tình yêu!? Hoặc một sự ly biệt tạm thời trong cuộc sống? Đứng bên bờ của sự hẫng hụt mất mát, lòng chàng vẫn đang say đắm, nồng nàn tha thiết yêu em. câu thơ bật ra từ trong trái tim thảng thốt của chàng trai! Bóng người thiếu nữ đã cùng anh bao buồn vui hạnh phúc , giờ đã khuất xa. Nàng giận dỗi, hay nàng đã chán bỏ anh đi theo một tình trai khác ư? Có thể nàng ra đi không bao giờ còn trở lại? Và lòng anh đau đớn, tan nát, lặng đi vì những mất mát quá lớn. Anh khẽ xót xa kêu lên: Em đi rồi! Thực ra sự đi này là sự rời bỏ tình yêu của người con gái với cuộc đời anh đã về chiều. Người thiếu nữ đi để lại cả thành phố hiu hắt buồn: "...mai thành phố cô đơn!"-Cái thành phố có trái sấu rụng , lá me rơi...bao năm tháng tuổi trẻ, anh đã từng sông êm đềm trong đó bên người con gái. Nhưng nó lại vừa là thành phố tượng trưng trong tưởng tượng, trong hoài niệm: Thành phố của cuộc đời anh! Giờ em đã bỏ đi chỉ còn lại mình anh trống vắng , lạnh lẽo. Câu thơ hiện lên vừa trong thực, vừa trong ảo...nghĩa là cái thành phố ấy cũng cô đơn như trái tim chàng! Một thành phố của tình yêu mà không có bóng của người yêu! Hai câu thơ đầu là cả một khúc tình ly biệt: Đó là sự ly biệt bởi thời gian, theo quy luật của sự tàn úa. Dần dần đưa thơ đi vào trong khoảng đời quá khứ...những lá vàng theo tuổi tác thi nhau rụng xuống cuộc đời anh. Rêu phong tẻ nhạt phủ lên trên cả một trái tim tình vẫn tha thiết đam mê. Hai câu thơ đó cũng đã là cả một bài thơ rồi. Đến cuối cùng còn được nhà thơ hạ xuống kết thúc tình thơ:

               Trả lại cho anh một thời áo trắng
                 Em đi rồi! Mai thành phố cô đơn!...

           Khi xưa còn em : Thành phố ấy trên thì bầu trời đầy những ánh sao xa, ánh sáng điện lung linh,những hàng cây bên đường trữ tình , thơ mộng biết bao. Thế mà hôm nay:

                 Những bông hoa mùa xuân thôi không nở
                 Đi dưới bóng điện đêm lòng sẽ rất buồn
                                                      
            Ta thấy như bóng của nhà thơ đang lang thang hiu hắt với những ngày tháng tái tê. Em đi rồi! Cái thời áo trắng của người yêu sẽ không bao giờ còn quay trở lại với anh nữa. Năm tháng sẽ theo anh mà tàn tạ, mỏi mòn. Để sang đến đoạn thứ hai, những kỉ niệm xưa vụt đến. Ánh mắt , cái nhìn của người yêu lại hiện về:

                 Mắt em cười mùa thu xanh lên
                                              
             Nếu như ở đoạn thơ một : Thiếu vắng em thành phố cô đơn, hoa mùa xuân thôi không nở , còn những ánh đèn đêm trở nên heo hút- thì đến đây hình ảnh thơ mô phỏng về đôi mắt của người yêu thật xa thẳm,như một bầu trời mùa thu xanh!...Cái màu trong xanh thắm của mùa thu có em càng trong xanh hơn. Nghĩa là, có em cả đất trời cũng trở nên xao xuyến thân thương. Những kỉ niệm vẫn liên tiếp hiện về :

                  Những buổi chúng mình tìm ánh trăng để học
                  Tà áo trắng động vào...khe khẽ nát tim anh!
                                                            
              " khe khẽ nát" : Ta nghe như những mảnh trái tim đang vỡ tan ra lạo xạo như thủy tinh vỡ.Trái tim ấy bồi hồi xao động khi tà áo trắng động vào. Âm thanh phát ra khe khẽ, Nhưng âm hưởng thì như thể trái tim đang thổn thức , quặn thắt lái. Nó đam mê , khát vọng...Một cái gì như thể muốn bùng nổ của sự ham muốn ban đầu, cả về tâm hồn và thân thể của người yêu.

           Anh Phạm Công Trứ- nhà thơ, khi trở về thăm trường cũ lòng cũng đã bồi hồi xao xuyến, nhớ về một thuở với bạn gái năm xưa. Anh đã viết :

                  Cái bậc lan can kia nơi em vẫn thường ngồi
                   Chiều mùa hạ ôn thi bao nhiêu là câu hỏi?
                   Tóc em buông xòa gió bay bối rối
                   Ánh mắt em nhìn lửa đốt lòng tôi!
                                             ( những ngày này)
           
            Bao hình ảnh về người con gái ấy đã in đậm vào trong kí ức anh. Rất bình dị mà dễ thương : từ cái bậc lan can nơi cô gái thường vắt vẻo ngồi, những buổi cùng em học,, rồi mái tóc và ánh mắt em thật trìu mến, thiết tha,v.v... Ôi chao! Những kỉ niệm ấy giờ lại trở về thiêu đốt trái tim anh.

           Thời Áo Trắng (TAT) cũng là một bài thơ nói về tình yêu chớm nở thuở ban mai ấy! Cái thời mà cùng em ngồi trong giảng đường đại học :

                  Ôi! Yêu dấu cái thời còn cắp sách
                  Mắt em cười mùa thu xanh lên!
                  Những buổi chúng mình tìm ánh trăng để học
                  Tà áo trắng động vào...khe khẽ nát tim anh!

           "...khe khẽ nát tim anh!" là hình ảnh của một câu thơ hay. Sự va chạm bởi giới tính bắt đầu hé ra những điều thèm muốn, khao khát được tìm tòi, lần cởi những gì có bên trong người con gái. Đó là những cảm giác yêu đầu tiên trong cuộc đời. Bởi thế tâm trạng vừa xao xiết bồi hồi, hưng phấn, lại vừa như đang tan vỡ. Để sang đoạn thơ ba- điệp khúc câu thơ đầu được tác giả da diết láy lại. Tiếng vọng thổn thức của người con trai với người con gái ấy, âm hưởng và vang mãi:

                  Trả lại cho anh một thời áo trắng
                                                   
             Nó được bật ra từ trong trái tim đau nhói của nhà thơ! Nhưng đến đây nỗi thơ đã được đẩy cao lên , với một niềm nuối tiếc, xót xa. Cái thời đầy trong sáng, mộng mơ đã trôi đi mất rồi. Lòng anh choáng váng, bàng hoàng:

                   Đã đi qua và...đã đi qua...
                   Với cả dòng sông trôi mơ mộng
                                               
          Dòng sông mơ mộng ấy mang theo những kỉ niệm, nó không bao giờ trở lại với anh nữa. Cái thời áo trắng của người con gái , thơm ngát như hoa mai,ngọt ngào như dòng suối mát, trong xanh như mùa thu và hương say như hoa xuân nở. Thời ấy... tình em thuở ấy , vẫn cứ còn trở về cào xé mãi trong suốt cuộc đời anh ! Ta đến với câu thơ 12- đến đây câu thơ rơi xuống , nó thảng thốt như một chớp mắt, vụt qua đến rùng mình. Ngỡ rằng bao say đắm hạnh phúc của tuổi trẻ như giấc chiêm bao , giờ chỉ còn:

                  Lá lá rụng vàng tóc tóc hóa sương pha

           Cuộc đời, ai chống nổi quy luật tàn úa của thời gian? lấy hình tượng của trời đất (lá lá) và con người (tóc tóc), để tiếp lại hai lần- ngày tháng cứ trôi đi, lá lá cứ rơi rụng xuống. Trên con đường đời, tóc chàng cũng bạc dần sương pha... chàng không thể nào níu kéo lại cái thời áo trắng cho mình được nữa. Những người con gái cứ dần rời xa chàng mãi. Sự tốt tươi mơn mởn thanh xuân của em... chàng lặng lẽ đứng nhìn mà nuối tiếc, mà xót xa. Như trong một câu thơ khác trong bài thơ " khóc xuân" nhà thơ cũng đã viết:

                  Em bỏ anh rồi ! Tóc cũng bạc nhiều hơn

            Đứng trên bờ vực của tình yêu trai gái , chàng quay nhìn về quá khứ đẹp đẽ, say mê mà lòng bồi hồi.Người con gái đã ra đi! Họ đâu còn quấn quít bên chàng?Họ đâu còn màng về tình yêu đối với chàng nữa??? Chỉ còn những mùa thu tàn, những chiếc lá vàng ngày ngày rơi phủ dày mãi lên cuộc đời đang tàn dần đi của chàng. Đoạn thơ đã kết ở đó! Đoạn thơ ba này là những tiếng than , những tiếng thở dài trong cuộc đời dần khuất bóng của một đời người. " Chiều rồi! Phải, chiều rồi!..." Nhà thơ Chế lan Viên cũng đã từng thốt lên như vậy. TAT chính là một bài thơ tình, đã được viết ra trong cái cảnh vào chiều của đời người như thế!!! Dĩ vãng trong ta thật đã hạnh phúc biết bao nhiêu? Những nàng thiếu nữ trẻ trung và đầy cám dỗ ơi - thế là ta đã mất nàng rồi! Ta vẫn yêu nàng trọn đời , trọn kiếp...nhưng nàng đâu còn cần đến ta? Những câu thơ thảng thốt bay ra, từ trong tâm trạng bàng hoàng và trái tim rỉ máu vẫn còn khao khát. Chàng vẫn còn muốn yêu em và yêu em mãi... nhưng không, em đã dứt áo để ra đi! Em kiên quyết từ bỏ chàng! Giọng thơ trải ra, hồn thơ tưởng như lệ cũng đầm đìa... để sang đoạn thơ thứ tư- những âm thanh ấy được vang động, rền xiết trong cả đất trời:

                  Nghe gió thổi hàng cây vi vút
                   Em biển xanh xa mãi vô cùng...
                   Anh đứng lặng một mình bên bờ biếc
                   Những âm thanh kêu bổi hổi trong lòng.

            Những âm thanh ấy ta không nghe thấy, nhưng nó lại rền xiết trong trí não ta. Như bão biển và như sóng đánh... một cảnh biển đầy tượng trưng, để diễn đạt thời gian và không gian của tình yêu trong cuộc đời!!! Tình thơ đã được kết tụ lại thành hương, thành gió bay đi. Tình yêu ấy đã được hóa mình vào trong biển, vào cây, vũ trụ và cuộc đời. Một không gian xa thẳm thành một huyền thoại kể mãi. Tiếng kể như gió thổi , như biển dạt dào bên bờ sóng vỗ...nói về tình yêu một thời áo trắng , của người con trai và người con gái đã xa xưa.

            Đến đây để kết thúc bài bình , không gì hơn là để tình thơ tự nói lên điều đó ! Tôi chỉ xin chép lại hai câu thơ , mà trong trái tim khắc khoải , thổn thức nhà thơ bật ra... vừa làm mở đầu lại vừa để kết bài thơ ( như đã phân tích trên ). Để nói lên rằng, tình yêu là bất diệt của trái tim cùng cuộc sống trên đời:

                  Trả lại cho anh một thời áo trắng
                    Em đi rồi! Mai thành phố cô đơn!...

           Bởi vì, đó là cái thế giới đẹp nhất mà chúng ta đang sống đây! Thế giới ấy đầy ánh sáng và chói ngợp niềm hạnh phúc chứa chan. Mọi lẽ sống lớn lao đều bắt nguồn từ nơi đó. Giờ đây , trong cái thành phố trống vắng buồn tẻ và tràn thương nhớ này : Anh lại hát bài hát về em !...
        <bài viết được chỉnh sửa lúc 17.12.2010 00:40:30 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
        #4
          Nhatho_PhamNgocThai 10.08.2006 13:42:39 (permalink)
           


          Bài thơ thứ năm:



               NGƯỜI CON GÁI SÔNG XƯA
                                  (kỉ niệm thời chiến sĩ qua làng)

                                          *


          Sông Hồng chảy muôn năm vẫn đỏ
          Bãi ngô non xanh gió chân mây
          Người con gái anh gặp thời chiến sĩ
          Cái buổi qua làng lâu bấy đến nay.

          Một làng bé quanh con nước lớn
          Với quê hương thầm dịu thuở chiến tranh
          Lòng thôn nữ như vầng trăng tỏa sáng
          Lại trở về man mác trái tim anh.

          Làng em lũy tre xanh bất tử
          Mới gặp một đêm mà...đã thấy thương thương...
          Bóng nhìn anh mắt theo giờ còn biếc
          Như phù sa cứ bồi mãi không cùng.

          Lá tre rụng bao mùa trôi dĩ vãng
          Và quê em...đời sống có nâng cao?
          Người năm ấy, em ơi! Giờ tóc trắng
          Đang bồi hồi thao thiết...giữa trăng sao...

          Người Con Gái Sông Xưa - ơi có biết!
          Một thời trai bão táp cuộc hành quân...
          Đêm thành phố nhớ em buồn da diết
          EM BÂY GIỜ...
                     CÓ HẠNH PHÚC KHÔNG EM ?


                     
                     Phạm Ngọc Thái
                             1995
              


          ------------


             Tôi không còn nhớ tên em, nhưng hình ảnh em từ đôi mắt tới dáng hình...thì tôi vẫn còn man mác nhớ. Đó là vào một buổi trong những tháng năm còn chiến tranh, đơn vị của chúng tôi hành quân qua một ngôi làng nhỏ ở bên ven Sông Hồng. Thuở ấy tôi mới chỉ là một anh chiến sĩ binh nhì chưa đầy hai mươi tuổi:

            Sông Hồng chảy muôn năm vẫn đỏ
             Bãi ngô non xanh gió chân mây
             Người con gái anh gặp thời chiến sĩ
             Cái buổi qua làng lâu bấy đến nay.

            
          Chúng tôi đã dừng lại nghỉ tại làng và "tổ ba ba" của tôi được bố trí ngủ ở nhà em. Tối đó, tôi ngồi nói chuyện với em khuya lắm. Trong một mái bếp xóm quê. Bên bếp lửa bập bùng...khuôn mặt em tươi trẻ, người em đậm đà, tiếng nói cũng nhỏ nhẹ dễ thương. Nhìn nhau bên bếp lửa, đôi mắt em ánh lên trong sáng lạ thường. Bên em lòng tôi không khỏi dấy lên những cảm xúc bồi hồi...

            
          Phía trước của người chiến sĩ là chiến trận. Chỗ đứng của người chiến sĩ là nơi còn đang trong bom đạn. Yêu thương đến mấy thì cũng phải dứt áo mà đi để không bao giờ còn gặp lại !... Mối tình đời lính chớp nhoáng của tôi chỉ vẻn vẹn có vài tiếng đồng hồ như thế ! Ấy vậy mà mấy mươi năm chiến tranh qua lâu rồi, tôi cũng đã quên đi nhiều thứ. Nhưng hình ảnh về người con gái thì tôi vẫn còn nhớ mãi:

            Lá tre rụng bao mùa trôi dĩ vãng
             Và quê em... đời sống có nâng cao?
             Người năm ấy, em ơi! Giờ tóc trắng
             Đang bồi hồi thao thiết...giữa trăng sao...

             
          Để rồi vào một đêm buồn thành phố, lại nhớ về những kỉ niệm ngọt ngào của thời xa - Tôi đã cầm bút viết bài thơ Người Con Gái Sông Xưa này !






          __________________________________________________________________________
          __________________________________________________________________________
           
           


                            
           
           
                  
                 PHẠM NGỌC THÁI CHÂN DUNG

                                                          

                                                                                          Bảo Ngọc
                                   



                Tôi còn nhớ đã qua 12 năm, sau lần xuất bản (XB) tập thơ Người Đàn Bà Trắng tại nxb Thanh niên vào thu đông 1994 đến nay cũng vừa tròn một giáp. Lần này Phạm Ngọc Thái đã và đang tiếp tục cho xb hàng loạt các bài thơ và cả bình trên mạng internet của Việt Nam Thư Quán. Thực ra thì hơn một chục năm đó, tuy không xb tiếp nhưng anh đã cho phát hành rất nhiều các tệp thơ lẻ, có cả những bài bình... để quảng bá thơ ca của mình rộng rãi khắp chốn kinh thành, trong làng báo chí, các hội văn thơ, đặc biệt là phổ cập rất nhiều thơ tình vào trong giới sinh viên ở các trường Đại học. Tiếng tăm và thơ anh đã được nhiều người biết đến.

            Có nghĩa là 12 năm tuy không xb, nhưng Con Đại Bàng Thơ vẫn vỗ cánh bay , vùng vẫy trên bầu trời thi ca - Như cái tên đề cho tác phẩm của anh : Tuyển Thơ Đại Bàng! 
           
             Phải nói - Phạm Ngọc Thái (PNT) là con người của thi ca! Con người sống hết mình, hết tâm huyết với thi ca. Hay như tiến sĩ triết học Thế Hùng đã từng nói về anh: Con người tử vì đạo! Hoặc như nghệ sĩ Trần Việt Thịnh đã viết trong bài bình luận: Phạm Ngọc Thái  -  Người hai lần thi sĩ ( xem bài đã in trên trang 8 internet cũng ở trong mục này ) rằng: " Nếu coi thơ ca là một ngôi đền kì vĩ và cao sang, thì anh chính là một tín đồ trong không nhiều tín đồ của ngôi đền đó!...". Dường như anh sinh ra là để làm thơ! Chỉ đối với số thơ anh đã từng phổ cập hàng chục tệp trong những năm qua ( phải tới trên trăm bài cả thơ và bình ) - Cũng như lần này anh đang cho xb hàng mấy trăm bài thơ bình của Tuyển Thơ Đại Bàng trên mạng internet này, ta có thể khẳng định rằng : Trong nền thơ ca hiện đại Việt Nam đã có một Phạm Ngọc Thái! Và tôi xin cam đoan với các nhà thơ, nhà văn cùng các nhà nghiên cứu và bình luận thơ ca rằng - PNT chính là một thi nhân có tầm cỡ một thi hào! Không chỉ của nền thơ ca hiện đại Việt Nam... mà còn có tầm vóc của một thi nhân thế giới!

             Về cơ bản thơ PNT là loại thơ truyền đời và thơ của mọi thời đại. Trong tuyển thơ của anh có tới hàng trăm bài cực kỳ khúc triết, cực kỳ sâu sắc và cực kỳ nhiều bài thơ hay. Thơ càng đọc càng hay- Một loại thơ chứa đầy một thế giới ý nghĩa trong hình ảnh câu chữ cũng như hình tượng thi ca. Nó gắn liền tính chất sâu xa của thơ cổ phương Đông, kết hợp khá nhuần nhuyễn với các trường phái thơ hiện đại châu Âu và thế giới. Từ trường phái thơ lãng mạn , tượng trưng đến siêu thực... đã kết hợp với nhau và được cô đúc trong thơ triết học - Rút ra không chỉ từ lý luận thuần tuý mà gắn liền với đời sống xã hội, cùng bể khổ trầm luân cõi nhân gian... mà cụ Nguyễn Du đã viết nên tác phẩm trác tuyệt của truyện Kiều! Đọc thơ anh bị hút vào như đi vào trong động tích sâu thẳm, nhưng lại vừa như ngập vào trong bãi bể khôn cùng chốn đời của cõi con người. Rất đúng như nghệ sĩ Trần Việt Thịnh đã viết, cũng ở trong bài bình luận " Phạm Ngọc Thái - Người hai lần thi sĩ " ấy là: Thơ anh bao trùm nhiều đề tài, thể loại... hầu hết là thơ tự do. Anh viết nhiều sắc mầu, đủ cả. Mà loại nào anh cũng đi đến tột cùng, đậm đà sâu sắc đến lạ kỳ!...Nhưng trước hết vẫn phải nói: Phạm Ngọc Thái là một nhà thơ tình. Một nhà thơ của tình yêu trác tuyệt! Đặc biệt thơ tình của anh đi vào mọi tầng lớp, từ tầm bậc của tuổi hoa niên đến lớp trẻ sinh viên rất yêu thích thơ anh. Hay có thể nói: PNT là một nhà thơ tình đặc sắc của sinh viên!     

              Một số rất lớn các tình thơ đã được anh công phu viết những bài bình hoặc tiểu luận sâu sắc, chí lý và rất hay. Phải nói là có một không hai trong lịch sử thi đàn Việt Nam... cũng có lẽ là cả ở trên thế giới này. Chưa có một nhà thơ nào có dụng tâm viết, mà lại viết hay và sâu sắc đến vậy. Chỉ cần đọc những bài bình cũng như tiểu luận của anh, cũng đủ để nhận xét rằng: Anh thuộc hạng các nhà văn có khả năng , tầm vóc viết bài bình và lý luận thơ ca  vào loại có mác-tem của nền văn học nước nhà.
          Tôi vốn là người từng ham đọc thơ, cả thơ trong nước và thế giới. Song quả thật chưa từng được đọc hàng trăm bài thơ và bình nào hay đến thế! Nhiều bài hay và sâu xa đến mê hồn. Theo tôi: Thơ PNT thực sự là một tài sản vô giá của nền văn học quốc gia. Là một đỉnh cao của nền thi ca hiện đại, là sản phẩm của lịch sử thi ca trong nước... và có thể của cả thế giới đã sinh ra. Tên tuổi và thơ anh - Sẽ trường tồn vĩnh cửu, không chỉ đối với nền văn hiến của ngàn năm Thăng Long, mà sẽ sống trong bể cả thi ca chung của nhân loại này.

             Tôi cũng có ý định chọn ra một số bài thơ hay, tiêu biểu trong Tuyển Thơ Đại Bàng của anh để bình. Nhưng nếu muốn vậy thì chí ít cũng phải chọn đến 40 hoặc 50 bài thơ hay cùng kiệt tác - mà vẫn cứ còn thòm thèm... Bởi vì như đã nói: Tuyển thơ của anh quá nhiều các bài thơ hay và kiệt tác, đa sắc đa mầu, huyền diệu khúc triết và cực kỳ sâu sắc. Nhưng nếu bình và phân tích nhiều như thế thì sẽ rất dài ( Tôi xin đề cập trong một bài viết khác ). Hơn nữa tuyển thơ cũng đã được anh viết bình quá chí lý và hay rồi! Vậy thì cứ xin để các nhà văn, nhà thơ, các nhà nghiên cứu bình luận văn học... cùng các đọc giả xem và thời gian kiểm nghiệm.

               Còn tôi, một lần nữa tôi vẫn khẳng định rằng: Phạm Ngọc Thái là một nhà thơ có tầm cỡ của một thi nhân thế giới - Chân dung thơ anh là chân dung của một thi hào !!!


                                                                       
          BN
                                                      










           
          <bài viết được chỉnh sửa lúc 07.11.2010 02:07:21 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
          #5
            Nhatho_PhamNgocThai 12.08.2006 11:53:53 (permalink)
             

            Bài thơ thứ sáu:



                 ĐÊM THIẾU NỮ


            Tiếng ếch chùa động vỡ Đêm Thiếu Nữ
            Mây từng đàn trôi nổi phận thiên nhiên
            Ta khỏa lòng ta đằm sương gió
            Sau chuyện tiền nong với áo cơm.

            Ôi, thân thiết chặng đường gió bụi
            Những tháng năm đá sỏi... đến cùng em,
            Em đã nuôi ta bằng nhị hoa phấn dại
            Một chặng đời sôi nổi giống bướm ong

            Làn tóc ướt, môi thơm chùm ớt ngọt
            Nhớ thương nhau nhưng chẳng thể đi tìm!
            Mặt nguyệt đêm này nhoè sương bạc
            Anh một mình ngồi hát ru em !...


                         
                 Phạm Ngọc Thái
                         1992




            ------------



               Cái đêm có tên là Đêm Thiếu Nữ ấy - Nhà thơ đã ngồi ru em bên bóng một ngôi chùa hiu hắt:

                Tiếng ếch chùa động vỡ Đêm Thiếu Nữ

            Ngay câu thơ đầu tiên đã khuấy đảo lên trong cái đêm thanh vắng, nó gợi nhớ về một thuở đã xa xưa:

               Ôi! Thân thiết chặng đường gió bụi
                Những tháng năm đá sỏi... đến cùng em

            Nhưng để rồi thực tại vẫn cứ là thực tại, nhà thơ lại trở về với cái bóng cô đơn của mình lặng lẽ ngồi ru hát người yêu:

                Mặt nguyệt đêm này nhòa sương bạc
                Anh một mình ngồi hát ru em!...

            Nói theo cách nói về nữ sĩ Hồ Xuân Hương: bài thơ như một tiếng thở dài hắt ra...mà vẫn tha thiết đằm đìa, vào một cái đêm trăng bạc và hình như còn có cả tiếng gió táp mưa sa...


            -------------------------------------------------------------------------------------



            Bài thơ thứ bảy:

             
                                 ĐÊM ĐÔNG ĐÔ

            Đêm Đông Đô rêu loang thành phố cổ
            Giấc ngủ hắt hiu trên môi em còn thơm như lụa
            Ta ru ta trong cõi vắng ảo huyền
            Có đôi chim trên cành đang tình tự mùa xuân.

            Mẹ thinh không...
            Sinh con trong trời đất
            Cho con ăn đầy ắp các hỗn mang:
            "Chân nhân là tham hay đức thiện là gốc"?

            Ta là người lữ khách lang thang...
            Nghe đôi trai gái nào chơi khuya hát oang oang:
            "Chúng đích thực hay thánh là đích thực"?

            Ru đi, ru ta đi... đôi môi em đỏ rực
            Để ta say quên hết nẻo đời này...


                                           1994
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 25.11.2011 00:53:23 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
            #6
              Nhatho_PhamNgocThai 12.08.2006 13:32:37 (permalink)
               

              Bài thơ thứ tám:


                  PHỐ THU VÀ ÁO TRẮNG


              Tà áo trắng em đi qua phố
              Mùa thu rơi phủ mắt anh
              Tà áo trắng của người sinh nữ
              Anh nhìn xác phượng khóc rưng rưng.

              Chỉ còn lại con tim rớm đỏ
              Áo quệt vào máu rỏ hai tay,
              Ôi, mùa thu mùa thu êm ả
              Sao lòng anh tơi tả thế này?

              Tà áo trắng trôi dưới dòng mây bạc
              Lang thang vài cánh bướm bơ vơ
              Áo trắng in ngang trời, sét đánh!
              Lưỡi dao nào cào nát tim thu?

              Anh cũng có một thời bên áo trắng
              Cũng bế bồng và cũng đã ru em!
              Cái thời ấy chìm vào xa vắng
              Phút gặp lòng đâu hết ngổn ngang.

              Thêm một mùa thu, một mùa thu vỡ
              Câu thơ nẩy những bông hoa buồn,
              Thôi đừng hát để ướt lòng trinh nữ
              Em đi rồi!...anh chết cả mùa đông...

                            
                        Phạm Ngọc Thái
                              9/1994
               


              -------------------


                    Một sáng mùa thu, khi tôi đang đi lang thang trên đường phố Hà Thành, giữa cảnh mưa bay...Bỗng một đoàn thiếu nữ vận toàn áo dài trắng tha thuớt, ôm nhau trên những chiếc xe phóng lướt qua tôi:

                     Tà áo trắng em đi qua phố
                      Mùa thu rơi phủ mắt anh

              Những câu thơ đầu tiên, cảm xúc bật ra trong cảnh tình như thế. Hay là:

                      Tà áo trắng trôi dưới dòng mây bạc
                      Lang thang vài cánh bướm bơ vơ
                                                     
                   Đó là một mùa thu của tình yêu ! Lòng tôi xốn xang. Dường như thể có những mũi dao
              nào đó đang trích sâu vào trái tim tôi! Làm đau đớn và ròng ròng máu chảy:


                      Chỉ còn lại con tim rớm đỏ
                      Áo quệt vào máu rỏ hai tay
                      Ôi! Mùa thu mùa thu êm ả
                      Sao lòng anh tơi tả thế này?
                                        
                  
              Ai chẳng có một thời dan díu với các nàng thiếu nữ, đã từng tha thiết mộng mơ bên áo trắng của các em:

                     Anh cũng có một thời bên áo trắng
                      Cũng bế bồng và cũng đã ru em!...

                 
              Bài thơ này : Chính nhà thơ đã kể lể về cái thời đã có ấy của mình!
              <bài viết được chỉnh sửa lúc 13.10.2010 13:29:49 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
              #7
                Nhatho_PhamNgocThai 14.08.2006 14:53:23 (permalink)
                 

                Bài thơ thứ chín:

                       

                      Phạm Ngọc Thái truy cập chủ yếu thơ tình - Tuy nhiên muốn phần thơ được đa dạng sâu sắc hơn, 
                    tác giả sẽ cho đăng xen kẽ một số bài Thơ Đời hay và xúc tích...để các Quí Đọc Giả cùng thưởng thức:



                   
                        CÔ QUÉT LÁ ĐÊM HỒ


                Một đêm hồ nước đầy sương gió
                Người đi không rõ mặt người
                Liễu ru nhè nhẹ quanh bờ vắng
                Em thầm thì quét lá, bên tôi!...

                Em quét lá lẫn đời lẫn kiếp
                Tiếng chổi mòn kêu xiết vào tim!
                Em hóa thành thơ rơi lặng lẽ
                Trong cõi lòng tôi buồn triền miên.

                Trăng như đứa không nhà trôi lạc lõng
                Con nai vàng chết bóng thu xưa (...)
                Tôi đứng trông em mịt mờ ảnh vọng
                Cô quét lá đêm hồ khe khẽ vào khuya.


                                   
                              Phạm Ngọc Thái
                        (viết bên Hồ Gươm 1994)
                      




                --------------------------


                  Vào một đêm trời đầy sương gió bên hồ nước, tác giả đã gặp cô quét lá (chính là người quét rác trong phố khuya). Đó là những con người lao khổ. Cuộc sống cũng giống như những chiếc chổi tre, ngày tháng quét lê trên đường để mòn vẹt dần đi:

                      Em quét lá lẫn đời lẫn kiếp
                      Tiếng chổi mòn kêu xiết vào tim!
                                            
                     
                Cái tiếng chổi đời chổi kiếp ấy đã kêu xiết vào trái tim người thi sĩ, để những giọt thơ từ trong anh rơi ra. Thông qua bức chân dung về Cô Quét Lá Đêm Hồ (CQLĐH), nhà thơ muốn phản ánh cuộc sống cũng như nhân ảnh những con người lao động , của cõi dân gian truyền đời truyền kiếp. Giữa khối lòng buồn tình buồn của nhà thơ, nhưng lại ở trong cõi mộng. Nó mơ mộng đến mức, hình ảnh cô quét lá trên đường hóa thành như tiên nữ từ trong tranh bước ra, lặng lẽ đi vào bên bờ Thi:

                      Em hóa thành thơ rơi lặng lẽ
                      Trong cõi lòng tôi buồn triền miên
                                             
                    
                Tấm hình của bức chân dung trở thành siêu thực. Siêu thực theo nghĩa của nó: thực mà đã siêu trần. Nghĩa là, cái thực thăng tới đỉnh hiện ra từ trong tâm linh. Cái cảm giác vừa xa xót vừa mộng mơ hòa quyện trong tâm hồn tác giả (như ở đoạn thơ hai mà ta vừa phân tích) , đã tạo thành nhân cốt lõi của bài thơ - Nhưng đây là Nhân Cốt Đời!
                    
                    
                Sở dĩ tôi nói Nhân Cốt Đời bởi vì: Nếu ta phân tích tới hai câu thơ đầu của đoạn thơ thứ ba, ta sẽ lại gặp một cốt lõi khác nữa của bài thơ. Nhưng nó đã trở thành lõi thần, lõi thánh mất rồi! Bởi nhưng câu thơ ấy dẫu vẫn toát lên chất đời nhưng rung cảm lại ra khỏi bến trần ai thường tình, để đi vào nơi có miếu mạo tòa sen:

                     Trăng như đứa không nhà trôi lạc lõng
                      Con nai vàng chết bóng thu xưa...
                                              
                     
                Nhìn sâu vào trong đêm hôm đó, giữa nhà thơ và cô quét lá bên hồ như có hai khoảng đời cách biệt: một đằng anh thi sĩ mộng mơ... còn em lại đang quét lá rơi!? Nói một cách khác, em đang lao động kiếm sống vì miếng cơm manh áo, còn tâm trí nào mà cảm đồng với tâm hồn xúc cảm, lãng mạn của thi ca?... Chung quanh tiếng lá cây reo nghe bình thản một cách gai rợn lạnh lùng. Bóng trăng trên đầu trở nên nhợt nhạt côi cút, trong cả khoảng không gian vô tận vô bờ. Em quét lá có cô đơn không? Nhà thơ không biết! Em cứ thầm thì lặng lẽ quét, chẳng hề để ý đến sự có mặt của anh lúc đó đứng gần ngay ở bên em. Nhưng nhà thơ thấy chính lòng mình cô đơn! Câu thơ " Trăng như đứa không nhà trôi lạc lõng " đã ra đời như thế! Trong thi ca, từ xúc cảm bản thân truyền sang cảnh, để rồi nhân cách hóa - Thí dụ như bài Mùa Xuân Chín của Hàn Mặc Tử có câu thơ " Hổn hển như lời của nước mây" : lúc ấy lòng thi nhân đang hổn hển đấy chứ! Khi nhìn cảnh các thiếu nữ xinh xắn đang vui say đi trên đồi, lòng ông bồi hồi cảm xúc, thế là cả đất trời cùng rung lên hổn hển... Còn ở trong bài CQLĐH này thì bóng trăng đã được hóa thân. Nó kết hợp với câu thơ dưới:

                      Con nai vàng chết bóng thu xưa...

                    
                Tạo nên cặp hình ảnh đồng điệu. Nhưng nguyên nhân vì sao lại có hình ảnh con nai vàng bị chết giữa bóng của rừng thu? Từ nỗi đời ra mà thôi! Hình ảnh cô quét lá cứ quét ngày quét tháng ,đời này qua kiếp nọ... cũng như chiếc chổi tre cứ năm tháng để mòn vẹt dần đi. Còn hình ảnh con người thì lại "không nhân ảnh", tức là không nhìn thấy mặt... (như câu thơ 2 và câu 11 của bài - tý nữa ta sẽ phân tích về những câu thơ đó). Vậy những con người bần khổ ấy , làm gì có tâm hồn mà mộng với sầu như cố thi nhân Lưu Trọng Lư, để mơ đến cảnh bóng con nai vàng của Tiếng Thu kia? Thế là từ cảnh đời ấy nảy ra ý ngược thơ: Con nai vàng phải chết!
                CON NAI VÀNG CHẾT BÓNG THU XƯA...(câu 10)- Nghĩa là, con nai vàng ngơ ngác đạp trên lá vàng khô... như trong thơ của cố thi nhân, nó bọc chứa cả thế giới huyền ảo như cổ tích , nằm bên trong tình thơ. Còn hình ảnh "con nai vàng chết" của bài thơ CQLĐH,ý nghĩa xã hội của nó nằm bên ngoài của tình thơ. Để phản ánh tới sự mất mát cả giá trị đời sống thẩm mĩ và tinh thần của những kẻ bần hàn. Họ là những con người trong đáy cùng nhất của xã hội.


                    
                Đây là hai câu thơ hay nhất bài! Ý nghĩa câu thơ còn có thể biến động (ngôn tại ý ngoại)...tùy theo người đời nay và mai sau, suy xét khác nhau mà khai phá nó. Những câu thơ như thế giữ cho tình thơ vững mãi xứ vĩnh hằng. Nâng tình thơ cao lên (gắn bó trong cái hay của toàn bài), dựng tình thơ thành một tượng đài! Đưa tình thơ đến cửa Phật Đài Thi!...

                   
                Giờ ta quay trở lại với những câu thơ mở đầu:

                      Một đêm hồ nước đầy sương gió
                      Người đi không rõ mặt người
                      Liễu ru nhè nhẹ quanh bờ vắng
                      Em thầm thì quét lá, bên tôi!...

                    
                Miêu tả cảnh trời sương gió (nghĩađen) , nhưng chính là để phản ánh những cảnh đời lầm lụi gió sương của những con người lao động, đang lặn lội ở đó (nghĩa bóng). Thông qua không gian thơ- Hình ảnh hồ nước là nước non xứ sở... mảnh đất mà mồ hôi họ đã tắm vào trong đó. Câu thơ:

                Người đi không rõ mặt người
                                    
                   
                Cái cảnh người gương mặt nhòe đi không con nhìn rõ nữa, đấy chính là nhân ảnh của nhân gian! Phải chăng họ cũng chỉ vất vưởng, nhạt nhòa như những kiếp phù du? Nghĩa là bài thơ không dừng lại ở thân phận cô quét lá. Nhà thơ đã chạnh lòng nghĩ về những kiếp đời trong chốn nhân quần!... Cái lớp người bần khổ ấy, thời nào mà họ chẳng phải chịu những bất công?Sống vật vã suốt đời chỉ để lo miếng cơm manh áo. Cái nhân ảnh mờ mịt này, đến câu thơ 11 tác giả còn nhắc lại:

                     Tôi đứng trông em mịt mờ ảnh vọng

                    
                Suốt dọc bài thơ từ các hình ảnh không gian gió sương hay cuộc sống, mặt người, cái chổi tre, vầng trăng đến cả bóng con nai vàng... đều là những hình ảnh dẫu thực vẫn mang nghĩa tượng trưng. Nó phản ánh nhân sinh quan xã hội của nhà thơ. Ta hãy nghe tác giả tả về cảnh liễu hồ:

                      Liễu ru nhè nhẹ quanh bờ vắng
                      Em thầm thì quét lá, bên tôi!...
                                              
                    
                Cái tiếng liễu đìu hiu ru quanh hồ vắng , bên những bước đi âm thầm của cô quét lá - cảnh ấy, đời ấy!...Như Nguyễn Du đã viết " Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ", đã được hòa tấu trong giọng thơ thâm trầm và thật hắt hiu. Có lẽ chỉ những rặng liễu kia đã cùng thức và cảm đồng với nhà thơ, để lặng lẽ ru cuộc đời cô quét lá? Đưa ta vào khoảng không gian thật mơ hồ mà êm ả, nửa thực nửa không...Nhà thơ thương cô , xót với nỗi đau đời mà hóa buồn chăng? Chính trong tâm trạng ấy, cô quét lá thành thơ rơi vào cõi lòng anh.

                   
                Đến câu thơ kết nhịp thơ đã được kéo dài ra, hạ xuống êm đềm như một khúc nhạc du dương:

                      Cô Quét Lá Đêm Hồ khe khẽ vào khuya...

                  
                Ở ngoài kia, xa kia...cô quét lá đêm hồ vẫn đang lặng lẽ quét, lặng lẽ đi, khuất dần vào trong màn sương tối. Em không còn đây nữa!...Khoảng không gian giờ đây chỉ còn lại mình anh nhà thơ ở đó, với một bóng trăng ngàn thu cô đơn soi mãi trên đầu đi vào cõi muôn năm!...
                <bài viết được chỉnh sửa lúc 13.10.2010 13:32:45 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
                #8
                  Nhatho_PhamNgocThai 15.08.2006 11:56:15 (permalink)
                   

                  Bài thơ 10:


                           
                  HỒN THI SĨ LẠC LOÀI

                  Mưa ru phố hồn như cỏ rối
                  Phủ bạc đầu chới với bóng hình nhân
                  Đời cần có? hay đời không cần có?
                  Đài vinh hoa? thứ bánh vẽ cũng nhì nhằng...

                  Ta đi qua đêm mưa
                  Những bóng cây chìm vào giấc ngủ
                  Mắt bới tìm đám lá các ổ chim
                  Lòng rượi buồn con tim héo rung chuông.

                  Tình cũng vậy: cơn mê huyễn hoặc
                  Để ta quên sự tồn tại tháng năm!
                  Mọi tham vọng trên đời hão hết
                  Chỉ kẻ đói ăn sống thực chính mình.

                  Đêm vô định đi trong nước lã
                  Nhấm mưa rơi như nhấm dẻ mùa thu
                  Ta muốn hóa mây bay gió thổi
                  Cứ vi vu
                                và cứ vi vu...

                                          23/3/1995





                  <bài viết được chỉnh sửa lúc 24.04.2011 01:09:11 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
                  #9
                    Nhatho_PhamNgocThai 15.08.2006 13:26:06 (permalink)
                     

                    Bài thơ 11:


                         MÁI TÓC CON GÁI


                    Mái tóc phố màu mây
                    Xõa ngang đời con gái
                    Em đi lấy chồng rồi
                    Lòng anh buồn biết mấy.

                    Hàng phố người có thấy
                    Những vòm cây đứng thầm
                    Chiều hoàng hôn cũng vậy
                    Gió như là để tang.

                    Đây bông hoa yêu thương
                    Ta ủ vào nỗi nhớ
                    Em đã không còn nữa
                    Chỉ có sao trên trời.

                    Vầng trăng khuyết, em ơi!
                    Giống đời anh cô độc
                    Sáng ngày treo tưởng chết
                    Hắt hiu và nhỏ nhoi.

                    Em đi lấy chồng rồi!
                    Màu hoa xưa trinh trắng
                    Tháng năm cùng mưa nắng
                    Tóc hoá thành mây bay...

                               
                            Phạm Ngọc Thái
                                  1981
                     


                    ------------------


                       Bắt đầu vào thơ đã là hai câu chí lý:

                             Mái tóc phố màu mây
                             Xõa ngang đời con gái

                       Đó là mái tóc của một thiếu nữ phố như thể một làn mây...nó mềm mại ,thơm ngát và trinh khiết lắm. Nhưng tác giả không viết nó "xõa ngang vai" (ý thơ sẽ bị hạn hẹp),mà là "xõa ngang đời con gái": ý thơ trở thành biểu tượng của cả một thời trinh nữ.Cái hình ảnh xõa ngang đời, vừa mang cảm giác mái tóc em xõa bay...vừa tôn tạo sự thiêng liêng quí giá về thời con gái! Và nay em đã qua thời đó, đã sang ngang, nghĩa là để trở thành " đàn bà" !... Em ra đi mà :

                             Những vòm cây đứng thầm

                                                         
                       Nó tư lự, nó lưu luyến, nó nuối tiếc v.v...Hay là hình ảnh:

                             Gió như là để tang
                                                        
                      Cái làn gió rũ xuống như cờ, cờ tang vậy.Nghĩa là, cả thiên nhiên cũng buồn. Nhưng không phải buồn cho em, mà là buồn cho chàng...ở lại, nhìn người yêu đi lấy chồng! Bài thơ dùng cảnh họa lòng.

                         Trong bài Đây Mùa Thu Tới, Xuân Diệu cũng có những câu thơ tả rất hay:

                             Rặng liễu đìu hiu đứng chịu tang
                             Tóc buồn buông xuống lệ ngàn hàng

                          Nhưng đấy là ông tả về những cảnh chia ly, cô đơn của mùa thu. Tất cả đều thấm lệ và ngỡ như là đang đưa tang. Còn bài thơ Mái Tóc Con Gái (MTCG) lại nói về sự cô quạnh, buồn chán khi người yêu đi lấy chồng! Tất cả còn lại đối với chàng hôm nay:

                             Chỉ có sao trên trời
                                                  
                         Nghĩa là, em đi chỉ để những vì sao ở lại, những vì sao cô đơn đêm đêm khuya khoắt than thở cùng chàng. Rồi ta lại thấy tác giả ví mình giống như vầng trăng cô độc:

                             Vầng trăng khuyết, em ơi!
                             Giống đời anh cô độc
                                                 
                      Đó là một vầng trăng lẻ loi:
                      
                          Sáng ngày treo tưởng chết
                                                   
                          Nói về sự lạnh lẽo hiu hắt của vầng trăng, lại nhớ đến bài thơ Trưng Nữ Vương của nữ sĩ Ngân Giang. Bà đã viết những câu thơ kiệt xuất:

                             Ải Bắc quân thù kinh vó ngựa
                             Giáp vàng khăn trở lạnh đầu voi
                             Chàng ơi, điện ngọc bơ vơ quá!
                             Trăng chếch ngôi trời bóng lẻ soi.

                          Cái vầng trăng chếch lẻ bóng cô quắt lạnh lẽo soi đó: Nó chính là vầng trăng khuyết. Không thể là vầng trăng tròn được. Trong đoạn thơ thứ tư của bài MTCG này , ta cũng thấy tác giả đã ví mình với vầng trăng khuyết ấy...treo giữa lưng chừng trời, sáng ngày vẫn còn heo hắt sáng...như một cái xác không hồn:

                             Hắt hiu và nhỏ nhoi
                                                
                           Mất em anh trở nên nhỏ bé, sống phất phơ cùng năm tháng...

                          MTCG là một bài thơ mà tác giả tâm tình, thủ thỉ nỗi buồn của mình khi người con gái rẽ ngang cuộc tình, bỏ anh đi lấy chồng! Anh ở lại bơ vơ...Tuy thế nhưng nỗi thơ vẫn dịu dàng, không oán thán và giàu lòng nhân ái yêu thương. Ta thấy sự cảm mến của nhà thơ với hạnh phúc mới của người yêu! Và trân trọng những kỉ niệm của tình nàng đã có với anh! Đến cuối bài thơ hình ảnh mái tóc lại được tác giả nhắc lại...để nói về sự ra đi vô tận của em và nỗi vô vi của chàng:
                     
                               TÓC HÓA THÀNH MÂY BAY...

                          Người con gái như làn mây bay qua, như con gió thổi...trong cuộc đời không bến bờ của người thi sĩ nhân gian!...
                    <bài viết được chỉnh sửa lúc 13.10.2010 00:45:01 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
                    #10
                      Nhatho_PhamNgocThai 18.08.2006 14:51:09 (permalink)
                       

                      Bài thơ 12:


                             ĐÊM TRĂNG BIỂN

                      Anh ngồi biển một mình ngắm bóng
                      Trăng trên đầu sóng ở dưới chân
                      Biển cứ thét muôn đời cô quạnh
                      Trong thầm thì khẽ gọi tên em!

                      Biển đã rộng hay lòng anh trống
                      Em bên ngoài hay chính mộng trong ta?
                      Ta đánh đổi vinh quang và cuộc sống
                      Để cùng em điên dại xé toang bờ...

                      Ôi, bài thơ viết dưới vầng trăng biển
                      Vỗ một mình sao không chán sóng ơi?
                      Ai bước đó giữa mênh mang hồn cát trắng
                      Đêm cô đơn tim anh vỡ tan rồi!

                                            Biển Sầm Sơn * Hè 1997
                       

                          Người thi sĩ ngồi một mình bên biển... với bờ cát trắng mênh mang trong tiếng sóng vỗ và ánh trăng:

                             Biển cứ thét muôn đời cô quạnh
                                                                   
                         Đó là nỗi cô quạnh tái tê để chứa cả linh hồn thẳm sâu đơn độc của biển cả - Một sự quạnh quẽ tưởng chừng không thể còn chịu đựng nổi?... Lòng biển quằn quại , sóng thét gào gầm dữ như muốn phá vỡ tung cả khoảng trời kia! Đến câu sau - cũng trong nỗi vắng cô đơn như lòng biển ấy, nhưng tiếng lòng của nhà thơ thì lại âm thầm lặng lẽ để gọi vọng tới em:

                              Trong thầm thì khẽ gọi tên em!

                          Tiếng gọi ấy khẽ tưởng chừng như không nghe thấy được giữa cả không gian vô tận vô bờ...mà tha thiết tan đi vào trong tiếng gió hư không. Thế là lòng biển cô đơn cũng đau như trái tim người, nhưng lại được thể hiện ở hai trạng thái hoàn toàn đối ngược nhau: biển thì gào thét vang động cả đất trời , còn tiếng người con trai lại thầm thì mà da diết...cùng bọc chứa trong nhau một sức nổ đến ghê gớm, như muốn xé nát cả vũ trụ ra bởi khát vọng của tình yêu! Đẩy nỗi cô đơn của cuộc sống đi về tận cõi vô cùng, là cái hay của đoạn thơ này.

                           Sang đoạn hai, tình thơ chuyển vào để khai thác cả cỗi sống con người , tình yêu là vũ trụ , là linh hồn bất diệt của sự tồn tại:

                             Ta đánh đổi vinh quang và cuộc sống
                              Để cùng em điên dại xé toang bờ
                                                                    
                          Vinh quang để làm gì nếu như không có em? Và cuộc sống thiếu tình yêu cũng thật là vô nghĩa? Hình ảnh điên dại của biển cả và điên dại của tình đam mê , say đắm gái trai... cùng xé toang cả bờ cát trắng, đã đẩy tình thơ đi đến tột cùng.

                          Tới đây ta thấy ĐÊM TRĂNG BIỂN đã chứa cả nỗi đơn độc và tình cảm tha thiết của thi nhân khi nhớ tới một người thiếu nữ... và con sóng của lòng anh còn gào thét, rền xiết mạnh hơn cả sóng của biển xanh.Vinh quang và cuộc sống cũng chỉ là hư ảo ...

                          Đoạn thơ ba - khi con sóng biển ấy cứ quạnh quẽ , hiu hắt một mình như thế mà vẫn ngàn năm còn vỗ mãi , thi nhân mới hỏi:

                              Vỗ một mình sao không chán sóng ơi?

                         Thực ra đây là sự đồng cảm giữa biển và người: chỉ có linh hồn biển , chỉ có trái tim đau của biển mới thấu hiểu được nỗi lòng chàng. Có người khách cô đơn nào đó đang lang thang một mình trên bãi cát, hay chính hình bóng cô đơn của nhà thơ:

                              Ai bước đó... giữa mênh mang hồn cát trắng...

                          Một bức họa thật lãng du như mộng vậy: giữa đời , người thơ và biển...đêm biển càng sâu tận và huyền thẳm. Hình tượng "hồn cát trắng" nó mỏng manh phiêu bạt như hồn bướm, mà lại để biểu thị cho cát bụi cuộc đời - và cũng chính trong cái đêm cô quạnh lẻ loi này , lòng chàng cũng như lòng cát mênh mang một hồn cát trắng! Sự tất yếu cuối cùng phải đến:

                             Đêm cô đơn tim anh vỡ tan rồi!
                                                               (câu thơ kết)

                          Nghĩa là, ngồi dưới vầng trăng biển trong đêm cô đơn ấy, nhà thơ đã vỡ tim! ĐÊM TRĂNG BIỂN đã đi đến tận cùng của nỗi khát vọng và... tột cùng trong sự cô đơn! Mà tạo nên một thi phẩm viên mãn và hoàn bích...

                          Tôi bỗng nhớ tới cuốn tiểu thuyết Ruồi Trâu của nữ văn sĩ Vôi-nit-sơ, nhớ tới hình ảnh của Đức hồng y giáo chủ Mông-ta-le-ni trong ngày "lễ rước thánh " (đoạn kết cuốn tiểu thuyết ): Buổi sáng của ngày lễ thánh ấy, ánh mặt trời đổ xuống chan hòa trùm lên lên không gian một màu đỏ toàn máu... Chính là ngày mà Ruồi Trâu (tức là chàng Ác Tơ ), đứa con trai yêu quí của Đức hồng y đã bị đem lên pháp trường để hành quyết. Vì lòng kính Chúa, Người đã phải hy sinh cả đứa con trai độc nhất của mình! Nhưng rồi không chịu đựng nổi nỗi dày vò, sự đau đớn vì bất hạnh của tình yêu ...Người đã "vỡ tim" chết ngay trên con đường Lễ Thánh đó!

                           Thì ra: Tình yêu của con người còn cao cả , vĩ đại và thiêng liêng hơn cả Chúa! Tôi không biết: nỗi đau trong trái tim cùng bị vỡ của nhà thơ  ĐÊM TRĂNG BIỂN  này - lớn lao hơn, hay của Đức hồng y giáo chủ Mông-ta-le-ni đã vì chúa ấy... lớn lao hơn?
                      <bài viết được chỉnh sửa lúc 23.04.2011 12:06:19 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
                      #11
                        Nhatho_PhamNgocThai 19.08.2006 14:05:40 (permalink)
                         

                        ­Bài thơ 13:


                           
                                         LỜI HÓT CON CHIM KHÁCH
                                      

                                                   Em trở về với ốc đảo xanh trinh bạch
                                                              (Thơ Đinh Thị Hồng Minh)

                                                                       
                        Em một mình mang ốc-đảo bỏ đi
                        Anh trở lại phố thành nghe gió hú
                        Nghe cả lá và hồn đời khẽ vỗ
                        Con-tim-buồn hoá trăm mảnh vỡ tan.

                        Con tim buồn không còn thuộc về anh
                        Những mảnh vụn lẫn vào trong cát bụi
                        Có một mảnh hoá thành "Con chim khách"
                        Bay đi tìm bóng lạc giữa vu vơ...

                        Chầm chậm đừng đi người con gái của ban sơ
                        Anh thả xuống ốc-đảo xanh em một mối tình nguyên thuỷ
                        Mốt mai lỡ đau nỗi khổ đau của loài tim vỡ
                        "Con chim khách" vẫn về để hót ru em!

                                                                17/5/1994


                             Vào một buổi sáng tôi có gặp một người thiếu nữ, nói dăm ba câu chuyện về thơ phú văn chương rồi người thiếu nữ ấy bỏ đi. Trái tim bỗng cồn cào, da diết - Tôi đi vào một cái quán thành phố trông sang bóng mặt hồ xanh và viết bài thơ này.
                              "Lời hót con chim khách" là một bài thơ tình thi vị mà hoang xơ...
                        <bài viết được chỉnh sửa lúc 22.07.2011 12:04:54 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
                        #12
                          Nhatho_PhamNgocThai 21.08.2006 11:23:48 (permalink)
                           

                          Bài thơ 14:


                                   VỚT TRĂNG

                          Trăng khuya song chếch nghiêng hè rớt
                          Ta vớt trăng vào cái túi thơ
                          Suông canh cũng chỉ mình ta thức
                          Em ngủ bên chồng... có nhớ xưa?


                                                               1995
                          <bài viết được chỉnh sửa lúc 15.04.2011 01:39:17 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
                          #13
                            Nhatho_PhamNgocThai 21.08.2006 12:23:31 (permalink)
                             

                            Bài thơ 15:


                               TRĂNG DẠT TRONG MÂY

                            Trăng dạt trong mây
                            Em trôi vào cuộc sống
                            Bỏ lại những bến bờ khát vọng lùi xa
                            Và những đêm thiếu nữ bên hồ.

                            Anh không hỏi gió có buồn
                            Lá có buồn
                            Một chiều nào đó có hư không
                            Nỗi buồn sâu xa cuộc sống...

                            Em bỏ lại trong lòng anh khoảng trống
                            Như thi ca!Tan vỡ mặt trời!
                            Trông theo em Bờ-bãi-con-người
                            Ai sẽ nhặt lá rơi như những chiều thu ấy?

                            Biển vẫn nuối ngàn năm quanh Trống Mái
                            Sắc ti-gôn ai từng hát thay ta
                            Em đi, biết bao giờ trở lại
                            Gió hồn anh thổi mãi tháng ngày qua.

                            Trăng đêm nay lung lay trên thành phố
                            Có một người đã nhớ người xưa
                            Có một chàng thi sĩ ngắm bơ vơ
                            Chuyện lạ cõi đời: đàn bà xưa nay là bất tử!

                                                                           11/1993
                                

                                 Bài thơ này tôi đã viết vào cái ngày nàng quyết định đi lấy chồng ! Nhìn em bước lên xe hoa: Dường như tất cả đang theo em trôi vào quá khứ - Cuộc đời còn lại sẽ chỉ là những gì của cát bụi và chán nhàm... Ôi ! cuộc sống - Đời thiếu nữ của em cũng chỉ ngắn buồn như thế thôi sao?...
                            <bài viết được chỉnh sửa lúc 15.04.2011 01:50:12 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
                            #14
                              Nhatho_PhamNgocThai 23.08.2006 14:52:27 (permalink)
                               

                              Bài thơ 16:


                                   TIẾNG RÚC CHIM ĐÊM

                                         Những tối trăng ngời...dưới ánh sao khuya...
                                     Anh vẫn đắm mình về phương ấy
                                     Những câu thơ như ngôi sao bùng cháy
                                     Và cuộc chia ly đã hoá cánh buồm...


                                                         



                              Con chim đêm rúc mãi ngoài cây
                              Nó nói gì không biết (?)
                              Chắc con mái ham nơi vui thú khác
                              Đã không về !...con trống gọi suốt đêm...

                              Chim gọi đàn - Anh gọi tên em
                              Năm tháng nắng mưa non ngàn bão tố
                              Có lẽ nào em không về nữa!
                              Để hồn anh hoang mạc bơ vơ.

                              Đã xa rồi! Mùa dĩ vãng trăng mơ
                              Đời vui vẻ cuốn theo dòng gió bụi.
                              Bao ý nghĩa trong cuộc đời tồn tại
                              THÀNH QUÁCH LOÀI NGƯỜI
                                     EM THIÊU TRỤI THÀNH TRO !...

                              Ngàn năm xưa cho tới bây giờ
                              Ta muốn hỏi đến muôn đời sau nữa:
                              Mọi giá trị vĩnh hằng , nếu có
                              Sẽ là gì? Khi thiếu vắng em ta!...

                              Con chim đêm run rẩy bóng xanh già
                              Anh bổi hổi một thời qua vọng lại...
                              Và tất cả đã trở thành trống trải
                              Sao em lại phụ bạc tình:
                                                 Con mái thương yêu (?)


                                                 
                                     Phạm Ngọc Thái
                                        11/11/1993





                                    Trong đêm tiếng con chim nào đó kêu xé lên, rồi nó rúc từng hồi thảm thiết. Con chim đang có nỗi gì? Một tiếng kêu lẻ bóng cô đơn giữa khoảng không vắng lặng:

                              Con chim đêm rúc mãi ngoài cây
                              Nó nói gì không biết (?)

                              Mới chiều đó chúng còn có đàn có đôi...và nhà thơ nào đó đã viết :" một tiếng chim ca sáng cả rừng" - Nhưng đó là tiếng chim ca chào bình minh buổi sớm, nó đã trở thành thông lệ theo bản năng véo von của loài chim sau giấc ngủ một đêm dài. Đằng này Tiếng Rúc Chim Đêm (TRCĐ) là tiếng kêu phát ra từ trái tim đau đớn của con chim:

                                          Chim gọi đàn - Anh gọi tên em
                                          Năm tháng nắng mưa non ngàn bão tố

                              Tiếng chim gọi người yêu náo động vào trong tâm trạng của nhà thơ!Tiếng nó khắc khoải rền rã vượt qua cả không gian, thời gian, năm tháng,nắng mưa, non cao, rừng rậm...trở thành tiếng vọng tình yêu của cả loài người:

                              Bao ý nghĩa trong cuộc đời tồn tại
                              THÀNH QUÁCH LOÀI NGƯỜI
                                                       EM THIÊU TRỤI THÀNH TRO !...
                                                                 
                                Ý nói về sự sống muôn đời của con người: Tình yêu là ánh sáng, là ý nghĩa của sự tồn tại. Mọi giá trị thế giới sẽ không có gì cả, nếu không có tình yêu trai gái! Ở đoạn thơ đầu - cái tiếng rúc con chim trống như nỗi lòng cô quạnh của người con trai:
                              Chắc con mái ham nơi vui thú khác (?)
                              Đã không về!...con trống gọi suốt đêm...
                                                                   (câu 3-4)
                              Cái đêm đó không hiểu vì sao con mái không về? Có lẽ nó đã bỏ đi theo người tình khác? và con chim đực cứ gọi, gọi mãi...trong vô vọng. Cũng nỗi lòng đó, đứng trên thềm nhớ của không gian mênh mông, nhà thơ đã nhớ về em:

                              Đã xa rồi! Mùa dĩ vãng trăng mơ
                              Đời vui vẻ cuốn theo dòng gió bụi
                                                             
                                 Bài thơ bay về với dĩ vãng, nhớ lại những kỉ niệm xưa: " Dĩ vãng trăng mơ..." là mơ trong bóng trăng xưa. Tuy nói là "mùa dĩ vãng" nhưng đó chỉ là những khoảnh khắc tươi đẹp đã vụt qua, còn lại trong hoài niệm. Hai câu thơ ấy trải ra trong đời cuốn đi theo chiều gió: Cuộc sống không chỉ có những năm tháng sung sướng, hạnh phúc bởi tình yêu! Mà còn là một vòng cát bụi cuộc đời. Như bóng mây bay qua... Người con trai chỉ còn biết đứng trên bờ nỗi khát vọng dày vò khắc khoải. Nó xa rồi, xa mãi không bao giờ trở lại:

                              Có lẽ nào em không về nữa(?)
                              Để hồn anh hoang mạc bơ vơ.
                                             
                              Thế rồi chảy theo mạch cảm xúc, vào ngay đoạn thơ ba (từ câu 9 đến 12 như đã phân tích trên) - Đoạn thơ được tạo nên từ hai mảng màu: Từ cõi trăng mơ...đến dòng cát bụi, là một mảng "màu đời"! Chất liệu lấy ra từ trong sướng khổ bèo dạt mây trôi, với bao vật vã tháng năm của cuộc đời. Còn mảng màu thứ hai, ý thơ nhảy vọt lên thăng hoa để bao quát cả bể nhân tình:

                                Bao ý nghĩa trong cuộc đời tồn tại
                              Thành quách loài người em thiêu trụi thành tro!...

                              Mặt sau ý nghĩa nhân bản của tình yêu, mặc nhiên nó phủ định cả chiến tranh, tội ác...Những thành luỹ thôn tính nhau của những kẻ ham muốn làm bá chủ xây lên bằng quyền lực. Đức Thánh Thiện đã tạo lập nên trong đoạn thơ này là ở lý đó! Nó đâu có dừng lại chỉ ở lòng đam mê vui sướng trai gái thông thường? Thực ra nó đã phủ nhận , phủ nhận và phủ nhận sự tồn tại của thế giới con người như ngày nay: khi mà cái ác cứ ngày một tràn lan nhiều lên! Như nhà văn Nga Ai -Ma-Tốp đã từng cảnh báo về con người hiện đại, trong tác phẩm "đoạn đầu đài" nổi tiếng một thời của ông rằng: con người còn ác hơn con sói! Nó tôn sùng sự thiêng liêng của ái tình! Cho dù ái tình đó còn mang tính thế tục, hay còn nhuốm màu sắc bản năng - Để quay sang đoạn thơ thứ tư đã triết lý:

                              Ngàn năm xưa cho tới bây giờ
                              Ta muốn hỏi đến muôn đời sau nữa :
                                                      
                              Nội chiến nước Nga để làm gì? Thế giới I, Thế giới II và lại còn đe doạ cả Thế giới III nữa, để làm gì? Người trinh nữ (nói theo hình tượng) chẳng phải là vẻ đẹp thần thánh nhất, ngôi miếu thờ thiên đường nhất hay sao?Cuộc đời chỉ yêu! Con người chỉ yêu! Thế giới chỉ yêu!...có hơn không?

                              Sẽ là gì?...khi thiếu vắng em ta!
                                                       
                              Không là gì cả, tất cả là vô nghĩa! Triết lý thế đấy : và đó chính là ĐẠO của thi ca! Đến đây, trước khi bình vào đoạn cuối, tôi muốn bay qua vài áng thi xưa có bóng chim trong thơ:

                              Bà Huyện Thanh Quan (BHTQ) đã viết một bài thơ vào hàng mẫu mực của niêm luật thơ đường - "qua Đèo Ngang tức cảnh":

                              Bước tới Đèo Ngang nắng xế tà
                              Cỏ cây chen đá lá chen hoa
                              Lom khom dưới núi tiều vài chú
                              Lác đác bên sông chợ mấy nhà

                              Bốn câu thơ đầu này mới là sự vịnh cảnh thuần tuý, chưa tạo thành một áng thi đặc sắc. Nhưng đến hai câu 5-6:

                              Nhớ nước đau lòng con quốc quốc
                              Thương nhà mỏi miệng cái gia gia

                              Thì sự tả cảnh vật giờ đây đã hình tượng hoá, thể hiện cả tâm tư tình cảm của lòng Bà : Tiếng con chim quốc quốc nỉ non kêu, gọi rạc cổ họng suốt mùa hè rồi chết. Còn con gia gia lại chu lên giữa chốn đèo hoang vu...bên nỗi lòng quạnh vắng của kẻ xa nhà. Bà Huyện xao xiết chạnh nhớ về thôn hương mà hiu hắt buồn. Truyền kể lại rằng : BHTQ không chỉ là một phụ nữ đoan thục đảm việc nhà, còn rất giỏi giang giúp Ông Huyện xử nhiều vụ kiện tụng chốn công đường lo toan việc nước - Thì đến đây, tiếng của con quốc quốc và gia gia ấy vào thơ Bà mang đầy âm hưởng nỗi lòng người. Chúng kêu mãi, kêu mãi...Hình ảnh con quốc quốc tượng trưng nghĩ về chuyện nước non, cái gia gia lại nói lên niềm thương nhớ nhà!Tình người, cảnh vật hoà nhau giữa chốn đèo mây, được reo hạ bằng câu thơ kết tuyệt bút:

                              Một mảnh tình riêng ta với ta

                              Bởi vậy, tuy chỉ tức cảnh... nhưng bọc chứa cô đọng bao nỗi tâm sự đầy vơi của nhà thơ, tình thi mới trở thành nổi tiếng !

                              Nguyễn Khuyến đã viết ba bài thơ về mùa thu (Thu Vịnh, Thu Điếu, Thu Ẩm) - Bài mà tôi muốn nói tới (có tiếng chim kêu trong thơ) là Thu Vịnh:

                              Trời thu xanh ngắt mấy tầng cao
                              Ngõ trúc lơ phơ gió hắt hiu
                              Nước biếc trông như tầng khói phủ
                              Song thưa để mặc bóng trăng vào

                              Một bậc danh nhân ẩn sĩ nhàn tản ngẫm cảnh mà vịnh thơ! Bốn câu thơ đầu của bài Thu Vịnh này , thực cũng chưa có gì độc đáo. Nhưng sang đến hai câu 5-6, đây mới là hai câu thơ hay:

                              Mấy chùm trước giậu hoa năm ngoái
                              Một tiếng trên không ngỗng nước nào?

                              Vốn dĩ bản sắc thanh tao, không thể hoà vào chốn quan trường nhiễu nhương gian thần tiểu nhân đắc chí. Nguyễn Khuyến đã từ quan về quê ở ẩn. Song phải sống những năm tháng hắt hiu buồn tẻ, chôn thân phận mình nơi thôn dã... Lòng ông không khỏi những ngậm ngùi cảm hoài nuối tiếc: Có tài sức mà không được mang ra phụng sự quốc gia, không được cùng nước non tung hoành cho phỉ chí - Chính hai câu thơ đó trong Thu Vịnh, đã toát bật lên nỗi lòng dày vò xa xót ấy của ông!

                              Nghe tiếng con chim ngỗng bay qua kia thì buông ra một câu hỏi: Con ngõng đang kêu đó là ngỗng của nước nào? Hỏi thế chứ?...chả quan tâm, chả để làm gì! Rồi nhìn những chùm hoa trước giậu nhà lại nở...thì nó cũng như hoa năm ngoái, năm xưa thôi-tàn rồi lại nở, vẫn vậy! Người khác chi cánh bèo trôi theo thời gian cuộc đời, rồi năm tháng lụi tàn đi. Vậy là cả cảnh hoa nở cùng tiếng con chim ngỗng kêu : hai câu thơ liên kết với nhau để bật lên một khối đời trắc ẩn, với nỗi lòng buồn chán vô vi.

                              Cảnh hoạ mà ẩn đầy những nội tâm, tình thơ da diết máu tim. Chỉ tiếc là đến cuối bài ông lại rời khỏi cảnh thu để kết bằng hai câu tự thán:

                              Nhân hứng cũng vừa toan cất bút
                              Nghĩ ra lại thẹn với ông Đào

                              (Ông Đào ở đây tức là ông Đào Tiềm đời nhà Tấn, đỗ đến bậc tiến sĩ song cũng chán cảnh cung đình, treo ấn từ quan lui về ở ẩn). Tuy hai câu kết ấy cũng biểu hiện một mối tâm sự của nhà thơ thôi...Nhưng đã lệch khỏi van tuyến đối với một bài thu vịnh, nên chưa đắt thơ! Không hay được bằng bài Thu Điếu của Ông.

                              Sở dĩ Thu Điếu (tức là câu cá mùa thu) trở thành nổi tiếng bởi vì: Sau khi đã lang thang tả cảnh xóm trúc quanh co, lá vàng bay vèo trước gió...cùng với mây trời thì xanh lơ lửng v.v...Tác giả vẫn quay về với cảnh tình câu cá đêm thu ấy, để hạ bằng hai câu kết thật hay:

                              Tựa gối buông cần lâu chẳng được
                              Cá đâu đớp động dưới chân bèo

                              Sống động và rung rinh. Nó gợi mở không chỉ là cảnh cá đớp trong ao, mà chính cả lòng người đang bồn chồn xôn xao trong đó.
                              Giờ xin lại trở về với bài Tiếng Rúc Chim Đêm của PNT, ta hãy đọc đến đoạn thơ cuối cùng:

                              Con chim đêm run rẩy bóng xanh già
                              Anh bổi hổi một thời qua vọng lại
                              Và tất cả đã trở thành trống trải
                              Sao em lại phụ bạc tình: con mái thương yêu (?)

                              Con chim trống vẫn run rẩy cất tiếng kêu rúc lên trong vòm xanh. Trên bờ bến nhân gian, tiếng gọi của con chim ấy còn vọng mãi vào những năm tháng xa xôi...vô cùng vô tận kia! Như anh gọi em, như chàng gọi nàng...

                              Có thể sau đó con chim mái đã quay về và nó thanh minh với con chim trống rằng: Con mái nó không phụ tình! Chỉ bởi vì cuộc sống ngày nay kiếm miếng ăn khó khăn quá...nên đã phải đi xa rồi bị lạc, lỡ đêm không về kịp được. Rồi nó hờn giận với con chim trống: đã không thông cảm cho nỗi khổ nhục của nó thì thôi, lại còn buông ra những lời oán trách nghĩ xấu cho nó? Thật là không phải lối!...

                              Tiếng Rúc Chim Đêm là một bản tình ca, nó đã đưa tình yêu lên tận đỉnh tháp cao xa của loài người - khi mà các chủ nghĩa cùng chính trị thế giới đều rơi vào sự bế tắc, không giải thoát nổi... đã không thể đưa được cái phần bản chất cuồng dã của con người ra khỏi những vòng của dã tâm tội ác! (đức lương thiện ngày càng bị đàn áp, lấn át)...gieo lên những cảnh khổ hạnh điêu linh, bởi bất công bạo ngược vẫn hà hiếp lên bao kiếp sống của các chúng sinh - thì chính tình yêu trai gái: ĐẠO mà trời đất đã sinh ra, lại cứu sống linh hồn cho cả trái đất này!

                              Vì nếu như không có cả niềm đam mê tột cùng của hạnh phúc gái trai: thì thế giới - chắc con người sẽ chẳng khác nào những giống sinh linh nhung nhúc lâm vào cái cảnh bị tâm thần loạn trí...và khắp toàn cầu sẽ phủ toàn một màu băng tang trắng.

                              Tình yêu! Để con người quên vợi đi những tâm địa độc ác của mình. Người ta không cần đến chiến tranh, con người không còn ham vọng bóc lột nhau nữa...và thế giới chỉ còn vang lên trong tiếng gọi của hoà bình! Đó cũng chính là linh hồn, ý tưởng...chân dung của bài thơ Tiếng Rúc Chim Đêm này. Là ý nghĩa nhân bản thiêng liêng đối với tình yêu và sự sống của thế giới con người!...





                              <bài viết được chỉnh sửa lúc 17.12.2010 00:44:25 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
                              #15
                                Thay đổi trang: 123 > >> | Trang 1 của 45 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 666 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 5 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9