CHẮT CHIU HẠT NGỌC CỦA CUỘC SỐNG!
Orchis 29.05.2008 10:20:28 (permalink)
Bạn nào có những câu chuyện cảm động về tình cảm, tình yêu con người thì hãy post lên đây cho mình và mọi người cùng đọc với nhé! Hy vọng chúng ta sẽ sống tốt hơn sau khi đọc những câu chuyện này!


Câu chuyện thứ nhất:

Ngày còn thơ, mẹ từng hỏi tôi: "Con yêu, phần nào là quan trọng nhất trên cơ thể hả con?"
Lúc ấy, tôi đã nói với mẹ rằng âm thanh là quan trọng đối với con người nên tai là bộ phận quan trọng nhất. Mẹ lắc đầu: "Không phải đâu con. Có rất nhiều người trên thế giới này không nghe được đâu, con yêu ạ. Con tiếp tục suy nghĩ về câu đố đó đi nhé, sau này mẹ sẽ hỏi lại con."
Vài năm sau, tôi đã nói với mẹ rằng hình ảnh là quan trọng nhất, vì thế đôi mắt là bộ phận mà mẹ muốn đố tôi. Mẹ lại nhìn tôi âu yếm nói: "Con đã học được nhiều điều rồi đấy, nhưng câu trả lời của con chưa đúng bởi vì vẫn còn nhiều người trên thế gian này chẳng nhìn thấy gì."
Đã bao lần tôi muốn mẹ nói ra đáp án, và vì thế tôi toàn đoán lung tung. Mẹ chỉ trả lời tôi: "Không đúng. Nhưng con đang tiến bộ rất nhanh, con yêu của mẹ."
Rồi đến năm 1991, bà nội yêu quý của tôi qua đời. Mọi người đều khóc vì thương nhớ bà. Một mình tôi đã vừa đạp xe vừa khóc trên suốt chặng đường 26 km từ thị xã về quê trong đêm mưa rào ngày 4/5 âm lịch của năm đó. Tôi đạp thật nhanh về bệnh viện huyện để mong được gặp bà lần cuối. Nhưng khi tôi đến nơi thì đã muộn mất rồi. Tôi đã thấy bố tôi gục đầu vào vai mẹ tôi và khóc. Lần đầu tiên tôi thấy bố khóc như tôi.
Lúc liệm bà xong, mẹ đến cạnh tôi thì thầm: "Con đã tìm ra câu trả lời chưa?" Tôi như bị sốc khi thấy mẹ đem chuyện đó ra hỏi tôi lúc này. Tôi chỉ nghĩ đó là một trò chơi giữa hai mẹ con thôi.
Nhìn vẻ sững sờ trên khuôn mặt tôi, mẹ liền bảo cho tôi đáp án: "Con trai ạ, phần quan trọng nhất trên cơ thể con chính là cái vai."
Tôi hỏi lại: "Có phải vì nó đỡ cái đầu con không hả mẹ?"
Mẹ lắc đầu: "Không phải thế, bởi vì đó là nơi người thân của con có thể dựa vào khi họ khóc. Mỗi người đều cần có một bờ vai để nương tựa trong cuộc sống. Mẹ chỉ mong con có nhiều bạn bè và nhận được nhiều tình thương để mỗi khi con khóc lại có một bờ vai để con có thể ngả đầu vào."
Từ lúc đó, tôi hiểu rằng phần quan trọng nhất của con người không phải là "phần ích kỷ", mà là phần biết cảm thông với nỗi đau của người khác.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.06.2008 18:58:07 bởi Ct.Ly >
#1
    Orchis 29.05.2008 10:55:08 (permalink)
    Câu chuyện thứ 2:

     HẠNH PHÚC VÔ BIÊN

    Hai người đàn ông đều bệnh nặng, được xếp chung 1 phòng tại bệnh viện. Một người được phép ngồi dậy mỗi ngày 1 tiếng để thông phổi. Giường ông ta nằm cạnh cửa sổ duy nhất trong phòng, người kia phải nằm suốt ngày.
    Hai người đã nói với nhau rất nhiều. Họ nói về vợ con, gia đình, nhà cửa, công việc, những năm tháng trong quân đội và cả những kỳ nghỉ đã trải qua.
    Mỗi chiều khi được ngồi dậy, người đàn ông cạnh cửa sổ dành hết thời gian để tả cho người bạn cùng phòng nghe những gì ông thấy được ngòai cửa sổ. Người kia, mỗi chiều lại chờ đợi được sống trong khỏanh khắc 1 tiếng đó-cái thời gian mà thế giới của người đó mở ra sống động bởi những họat động và màu sắc bên ngòai.
    Cửa sổ nhìn ra 1 công viên với 1 cái hồ nhỏ xinh xắn. Vịt, ngỗng đùa giỡn trên mặt hồ trong khi bọn trẻ thả những chiếc thuyền giấy. Những cặp tình nhân tay trong tay nhau đi dạo giữa ngàn hoa và ráng chiều rực rỡ. Những cây cổ thụ sum suê tỏa bóng mát, và xa xa là đường chân trời của thành phố ẩn hiện.
    Khi người đàn ông bên cửa sổ mô tả bằng những chi tiết tinh tế, người kia có thể nhắm mắt và tưởng tượng ra cho riêng mình 1 bức tranh sống động. 
    Một chiều, người đàn ông bên cửa sổ mô tả 1 đòan diễu hành đi ngang qua. Dù không nghe được tiếng nhạc, người kia vẫn như nhìn thấy được trong tưởng tượng qua lời kể của người bạn cùng phòng.
    Ngày và đêm trôi dần…. 
    Một sáng, khi mang nước đến phòng cho họ, cô y tá phát hiện người đàn ông bên cửa sổ đã qua đời êm ái trong giấc ngủ. Cô báo cho người nhà đến mang ông đi. Một ngày kia, người đàn ông còn lại yêu cầu được chuyển đến bên cạnh cửa sổ. Cô y ta đồng ý để ông được yên tĩnh 1 mình. Chậm chạp gắng sức, ông nhổm dậy bằng 2 cùi chỏ và ngắm nhìn thế giới bên ngòai.
    Ông căng thẳng nhìn ra cửa sổ. Đối diện ông chỉ là 1 bức tường xám xịt.
    Ông hỏi cô y tá điều gì khiến người bạn khốn khổ cùng phòng của ông đã mô tả cho ông nghe những điều tuyệt diệu qua cửa sổ. Cô y tá cho biết rằng người đàn ông đó bị mù và thậm chí ông ta cũng ko thấy được bức tường nữa. Cô nói : “Nhưng ông ta muốn khuyến khích ông can đảm lên”.
    Có những hạnh phúc vô biên khi mang lại hạnh phúc cho người khác bất chấp hòan cảnh riêng của mình. Nỗi khổ được chia sẻ sẽ vơi nửa, nhưng hạnh phúc được chia sẻ sẽ nhân đôi.

     

    [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/52180/812C2D0B11BC47DFBC1EF2C1BC9931A1.jpg[/image]
    <bài viết được chỉnh sửa lúc 07.06.2008 19:01:17 bởi Ct.Ly >
    Attached Image(s)
    #2
      CTT 29.05.2008 11:04:18 (permalink)
      Chào Orchis !
      Mến chào bạn tham gia  vntq ,chúc bạn mãi vui nơi đây bạn nhé.
       
      Bài này bạn posst sai chổ ,phải poost ở topy Kinh nghiệm sống bạn hen.
      Bạn poost lại đi rồi các Mod sẽ xóa bài này dùm bạn.
      Orchis đọc kỷ nội quy rồi poost bài bạn nhé...
      Chúc vui....
      #3
        BĂNG NGUYỆT 29.05.2008 21:50:23 (permalink)
        Cảm ơn CTT đã "nhắc nhở" bạn mới nha,,, nhưng mơi mốt nhớ cho thim 500đ đường nữa nhen hihi..cho ngọt xíu í mờ....
         
        Chúc hoa lan luôn vui và năng post bài chia sẽ cùng VNTQ nha...
        #4
          CTT 29.05.2008 21:58:50 (permalink)

          Trích đoạn: BĂNG NGUYỆT

          Cảm ơn CTT đã "nhắc nhở" bạn mới nha,,, nhưng mơi mốt nhớ cho thim 500đ đường nữa nhen hihi..cho ngọt xíu í mờ....

          Chúc hoa lan luôn vui và năng post bài chia sẽ cùng VNTQ nha...

           
          .....Ngừ ta đang họ ĐỖ Tên thừa với mình sao cho thêm 500 đồng đường được ,tính cho thêm 1000 nước mắn PT ờ...nhưng sợ bị bệnh suyễn....hihihihi...
          Orchis ơi...sáng chưa đi chợ...giờ đi về rồi mời Orchis nhé...


          [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/40316/D42E7360F041472D97E5865B8087432A.jpg[/image]
          Attached Image(s)
          #5
            Orchis 31.05.2008 11:11:16 (permalink)
            Hi Chân Trời Tím!
            Cám ơn Tím đã giúp mình đăng bài đúng chỗ rồi lại còn mời nước ngon ơi là ngon.
            Ủa, mà Tím nói gì mình hổng hiểu ráo trọi, mình đâu có đổ thừa gì Tím đâu mà bắt người ta uống nước mắm Phan Thiết zị?. Thấy ghét quá. Thôi, đành đem một ít ớt, dằm nước mắm ăn cho nó đỡ ngán. [sm=wakka-wakka.gif]


            [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/52180/514443A777504F278255AB6095D8669A.jpg[/image]
            Attached Image(s)
            #6
              Orchis 31.05.2008 11:19:14 (permalink)
              Câu chuyện thứ 3


              Có một cô bé đi học về rất muộn, bố mẹ cô rất lo lắng. Khi thấy cô về, bố mẹ cô rất bực và đã tra hỏi xem cô đã đi đâu và làm gì.
              - Con dừng lại một lát để giúp đỡ bạn con ạ. Xe đạp của bạn ấy bị hỏng ạ.- Cô bé trả lời bố mẹ cô như vậy
              -Nhưng mà con có biết sửa xe đâu kia chứ???- Bố cô bé hỏi lại với vẻ mặt đầy nghi ngờ
              -Đúng ạ, nhưng con dừng lại để giúp bạn ấy khóc.

              Cũng như cô bé kia, không phải ai trong chúng ta cũng biết sửa xe, nhưng chúng ta biết an ủi và chia sẻ để có thể bớt đi phần nào nỗi lo âu và buồn bã của bạn bè.

              Cuộc đời là một con đường dài, bạn sẽ gặp rất nhiều trường hợp "hỏng xe" , hãy biết an ủi và chia sẻ bạn nhé.
              <bài viết được chỉnh sửa lúc 07.06.2008 19:01:55 bởi Ct.Ly >
              #7
                Orchis 06.06.2008 17:46:42 (permalink)
                Câu chuyện thứ tư:

                Mẹ lạnh lắm phải không?

                Vào một đêm Giánh sinh, một thiếu phụ mang thai lần bước đến nhà một người bạn nhờ giúp đỡ. Con đường ngắn dẫn đến nhà người bạn có một mương sâu với cây cầu bắc ngang. Người thiếu phụ trẻ bỗng trượt chân chúi về phía trước, cơn đau đẻ quặn lên trong chị, chị hiểu rằng mình không thể đi xa hơn được nữa. Chị bò người phía bên dưới cầu. Đơn độc giữa những chân cầu, chị đã sinh ra một bé trai. Không có gì ngoài những chiếc áo bông dày đang mặc, chị lần lượt gỡ bỏ áo quần và quấn quanh mình đưa con bé xíu, vòng từng vòng giống như một cái kén. Thế rồi tìm thấy được một miếng bao tải, chị trùm vào người và kiệt sức bên cạnh con.
                Sáng hôm sau, một người phụ nữ lái xe đến gần chiếc cầu, chiếc xe bỗng chết máy. Bước ra khỏi xe và băng qua cầu, bà mẹ nghe một tiếng khóc yếu ớt bên dưới. Bà chui xuống cầu để tìm. Nơi đó bà thấy một đứa bé nhỏ xíu, đói lả nhưng vẫn còn ấm, còn người mẹ đã chết cóng.
                Bà đem đưa bé về và nuôi dưỡng. Khi lớn lên, cậu bé thường hay đòi mẹ nuôi kể lại câu chuyện đã tìm thấy mình. Vào một ngày lễ giáng sinh, đó là sinh nhật lần thứ 12, cậu bé nhờ mẹ nuôi đưa đến mộ người mẹ tội nghiệp. Khi đến nơi, cậu bé bảo mẹ nuôi đợi ở xa trong lúc cậu cầu nguyện. Cậu bé đứng cạnh ngôi mộ, cúi đầu và khóc. Thế rồi cậu bắt đầu cởi quần áo. Bà mẹ nuôi đứng nhìn sững sờ khi cậu bé lần lượt cởi bỏ tất cả và đặt lên mộ mẹ mình.
                "Chắc là cậu sẽ không cởi bỏ tất cả - bà mẹ nuôi nghĩ - cậu sẽ lạnh cóng!"
                Song cậu bé đã tháo bỏ tất cả và đứng run rẩy. Bà mẹ nuôi đi đến bên cạnh và bảo cậu bé mặc đồ trở lại. Bà nghe cậu bé gọi người mẹ mà cậu chưa bao giờ biết: " mẹ đã lạnh hơn con lúc này, phải không mẹ?" Và cậu bé oà khóc...
                <bài viết được chỉnh sửa lúc 07.06.2008 18:59:44 bởi Ct.Ly >
                #8
                  Orchis 06.06.2008 18:01:01 (permalink)
                  Câu chuyện thứ năm:

                  Sự bình yên

                  Một vị vua treo giải thưởng cho hoạ sĩ nào vẽ được một bức tranh đẹp nhất về sự bình yên. Nhiều hoạ sĩ đã cố công. Nhà vua ngắm tất cả các bức tranh nhưng người chỉ thích có hai bức và ông phải chọn lấy một.

                  Một bức tranh vẽ hồ nước yên ả. Mặt hồ là tấm gương tuyệt mĩ vì có những ngọn núi cao chót vót bao quanh. Bên trên là bầu trời xanh với những đám mây trắng mịn màng. Tất cả những ai ngắm bức tranh đều cho rằng đây là một bức tranh bình yên thật hoàn hảo.
                  Bức tranh kia cũng có những ngọn núi nhưng những ngọn núi này trần trụi và lởm chởm đá. Ở bên trên là bầu trời giận dữ đổ mưa như trút trên cao kèm theo sấm chớp đổ xuống, bên vách núi là dòng thác nổi bọt trắng xoá. Bức tranh này trông thật chẳng bình yên chút nào.
                  Nhưng sau khi nhà vua ngắm nhìn, ông thấy đằng sau dòng thác là một bụi cây nhỏ mọc lên từ khe nứt của một tảng đá. Trong bụi cây, từ khe nứt, con chim mẹ đang xây tổ. Ở đó, giữa dòng thác trút nước xuống một cách giận dữ, con chim mẹ đang an nhiên đậu trên tổ của mình.... Bình yên thật sự .....
                  " Ta chấm bức tranh này ! - Nhà vua công bố - Sự bình yên ko có nghĩa là một nơi không có tiếng ồn ào, không khó khăn, không cực nhọc. Bình yên có nghĩa ngay chính khi đang ở trong phong ba bão táp ta vẫn cảm thấy sự yên tĩnh trong trái tim. Đó mới chính là ý nghĩa thật sự của sự bình yên . "
                  <bài viết được chỉnh sửa lúc 07.06.2008 19:00:00 bởi Ct.Ly >
                  #9
                    Orchis 06.06.2008 18:32:06 (permalink)
                    Câu chuyện thứ năm:

                    Cà phê muối

                    Chàng trai gặp cô gái ở một buổi tiệc. Cô rất xinh đẹp, quyến rũ và đến hơn nửa số người trong buổi tiệc để ý đến cô. Trong khi chàng trai chỉ là một người rất bình thường, không ai buồn nhìn tới. Cuối cùng, khi buổi tiệc gần kết thúc, chàng trai ngượng ngập mời cô gái uống cà phê với mình. Cô gái rất ngạc nhiên, nhưng vì lời mời quá lịch sự nên cô đồng ý.
                    Họ ngồi ở một chiếc bàn nhỏ trong góc phòng tiệc, nhưng chàng trai quá lo lắng, mãi không nói được lời nào, làm cho cô gái cũng cảm thấy bất tiện. Bỗng nhiên, chàng trai gọi người phục vụ:
                    - Xin cho tôi ít muối để tôi cho vào cà phê!
                    Mọi người đứng xung quanh đều hết sức ngạc nhiên và nhìn chăm chăm vào chàng trai. C
                    hàng trai đỏ mặt nhưng vẫn múc một thìa muối cho vào cốc cà phê và uống. Cô gái tò mò:
                    - Sao anh có sở thích kỳ quặc thế?
                    - Khi tôi còn nhỏ, tôi sống gần biển - Chàng trai giải thích - Khi chơi ở biển, tôi có thể cảm thấy vị mặn của nước, giống như cà phê cho muối vào vậy! Nên bây giờ, mỗi khi tôi uống cà phê với muối, tôi lại nhớ tới tuổi thơ và quê hương của mình.
                    Cô gái thực sự cảm động. Một người đàn ông yêu nơi mình sinh ra thì chắc chắn sẽ yêu gia đình và có trách nhiệm với gia đình của mình. Nên cô gái bắt đầu nói chuyện cởi mở hơn, về nơi cô sinh ra, về gia đình...
                    Trước khi ra về, họ hẹn nhau một buổi gặp tiếp theo...
                    Qua những lần gặp gỡ, cô gái thấy chàng trai quả là một người lý tưởng: rất tốt bụng, biết quan tâm... Và cô đã tìm được người đàn ông của mình nhờ cốc cà phê muối.
                    Câu chuyện đến đây vẫn là có hậu vì "công chúa" đã tìm được "hoàng tử", và họ cưới nhau, sống hạnh phúc.
                    Mỗi buổi sáng, cô gái đều pha cho chàng trai - nay đã là chồng cô - một cốc cà phê với một thìa muối. Và cô biết rằng chồng cô rất thích như vậy. Suốt 50 năm kể từ ngày họ cưới nhau, bao giờ người chồng cũng uống cốc cà phê muối và cảm ơn vợ đã pha cho mình cốc cà phê ngon đến thế.
                    Sau 50 năm, người chồng bị bệnh và qua đời, để lại cho người vợ một bức thư:
                    "Gửi vợ của anh,
                    Xin em tha thứ cho lời nói dối suốt cả cuộc đời của anh. Đó là lời nói dối duy nhất - về cốc cà phê muối. Em có nhớ lần đầu tiên anh mời em uống cà phê không? Lúc đó, anh đã quá lo lắng, anh định hỏi xin ít đường nhưng anh lại nói nhầm thành muối. Anh cũng quá lúng túng nên không thể thay đổi được đành phải tiếp tục lấy muối cho vào cốc cà phê và bịa ra câu chuyện về tuổi thơ ở gần biển để được nói chuyện với em. Anh đã định nói thật với em rất nhiều lần nhưng rồi anh sợ em sẽ không tha thứ cho anh. Và anh đã tự hứa với mình sẽ không bao giờ mói dối em một lời nào nữa, để chuộc lại lời nói dối ban đầu. Bây giờ anh đã đi thật xa rồi, nên anh sẽ nói sự thật với em. Anh không thích và phê muối, nhưng mỗi sáng được uống cốc cà phê muối từ ngày cưới em, anh chưa bao giờ cảm thấy hối tiếc vì mình đã phải uống cả. Nếu anh có thể làm lại từ đầu, anh vẫn sẽ làm như thế để có được em, và anh sẽ uống cà phê muối cả cuộc đời".
                    Khi người vợ đọc xong lá thư cũng là khi lá thư trong tay bà ướt đẫm nước mắt.
                    Nếu bạn hỏi người vợ rằng: "Cà phê muối có vị thế nào?", chắc chắn bà sẽ lời: "Ngọt lắm".




                    [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/52180/3568BC51A98A475C829A54C2553E5397.jpg[/image]
                    <bài viết được chỉnh sửa lúc 07.06.2008 19:00:22 bởi Ct.Ly >
                    Attached Image(s)
                    #10
                      Orchis 07.06.2008 18:11:49 (permalink)
                      Câu chuyện thứ sáu:

                      Chiếc băng gạc cho trái tim tan vỡ.

                      Mẹ, mẹ đang làm gì thể ? Cô bé Susie chỉ mới 6 tuổi hỏi mẹ.
                      _ Mẹ đang nấu món thịt hầm cho cô Smith hàng xóm.
                      _ Vì sao ạ ? - Susie thắc mắc.
                      _ Vì cô Smith đang rất buồn con ạ. Con gái cô ấy vừa qua đời và trái tim cô ấy đang tan nát. Chúng ta sẽ chăm sóc cô ấy một thời gian. - Bà mẹ dịu dàng trả lời.
                      _ Tại sao lại thế hả mẹ ? - Susie vẫn chưa hiểu
                      _ Thế này nhé con yêu, khi một người rất buồn, họ sẽ không thể làm tốt ngay cả những việc rất nhỏ như nấu bữa tối hay một số việc vặt khác. Vì chúng ta cùng sống trong một khu phố và cô Smith là hàng xóm của gia đình mình, chúng ta cần phải giúp đỡ cô ấy. Cô Smith sẽ không bao giờ còn có thể nói chuyện, ôm hôn con gái cô ấy hoặc làm bất cứ điều gì thú vị mà mẹ và con có thể làm cùng nhau. Con là một cô bé thông minh, Susie. Có thể con sẽ nghĩ ra cách nào đó để giúp đỡ cô ấy.
                      Susie suy nghĩ rất nhiêm túc về những điều mẹ nói và cố gắng tìm cách góp phần giúp đỡ cô Smith. Vài phút sau, Susie đã ở trước cửa nhà cô Smith, rụt rè bấm chuông. Mất một lúc lâu cô Smith mới ra mở cửa: " Chào Susie, cháu cần gì ? ". Susie cảm thấy giọng cô Smith rất nhỏ, khuôn mặt cô trông rất buồn rầu, như thể cô vừa khóc vì mắt cô hãy còn đỏ mọng nước.
                      " Mẹ cháu nói con gái của cô vừa qua đời và cô đang rất buồn vì tim cô bị thương - Susie e dè xoè tay ra. Trong lòng bàn tay của cô bé là một chiếc băng gạc cá nhân- Cái này để băng cho trái tim cô ạ " . Như để chắc chắn Susie nói thêm: " Cháu đã dùng vài lần và nó rất tốt ". Cô Smith há miệng kinh ngạc, cố gắng ko bật khóc. Cô xúc động quỳ xuống ôm chặt Susie, nghẹn ngào qua làn nước mắt: " Cám ơn, cháu yêu quý, nó sẽ giúp cô rất
                      nhiều".




                      [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/52180/B93B5372A30F4BE082571A0D5B96065A.jpg[/image]
                      <bài viết được chỉnh sửa lúc 07.06.2008 19:00:40 bởi Ct.Ly >
                      Attached Image(s)
                      #11
                        Orchis 07.06.2008 18:26:53 (permalink)
                        Câu chuyện thứ bảy:

                        Điều đó rồi cũng qua đi

                        Một ngày nọ, vua Salomon bỗng muốn làm bẽ mặt Benaiah, một cần thần thân tín của mình. Vua bèn nói với ông: "Benaiah này, ta muốn ông mang về cho ta một chiếc vòng để đeo trong ngày lễ và ta cho ông sáu tháng để tìm chiếc vòng đó".
                        Benaiah trả lời: "Nếu có một thứ gì đó tồn tại trên đời này, thưa đức vua, tôi sẽ tìm thấy nó và mang về cho ngài, nhưng chắc là chiếc vòng ấy phải có gì đặc biệt?".
                        Nhà vua đáp: "Nó có những sức mạnh kỳ diệu. Nếu kẻ nào đang vui nhìn vào nó sẽ thấy buồn, và nếu ai đang buồn nhìn vào nó sẽ thấy vui". Vua Salomon biết rằng sẽ không đời nào có một chiếc vòng như thế tồn tại trên thế gian này, nhưng ông muốn cho người cận thần của mình nếm một chút bẽ bàng.
                        Mùa xuân trôi qua, mùa hạ đến nhưng Benaiah vẫn chưa có một ý tưởng nào để tìm ra một chiếc vòng như thế.
                        Vào đêm trước ngày lễ, ông quyết định lang thang đến một trong những nơi nghèo nhất của Jerusalem. Ông đi ngang qua một người bán hàng rong đang bày những món hàng trên một tấm bạt tồi tàn. Benaiah dừng chân lại hỏi: "Có bao giờ ông nghe nói về một chiếc vòng kỳ diệu làm cho người hạnh phúc đeo nó quên đi niềm vui sướng và người đau khổ đeo nó quên đi nỗi buồn không?". Người bán hàng lấy từ tấm bạt lên một chiếc vòng giản dị có khắc một dòng chữ. Khi Benaiah đọc dòng chữ trên chiếc vòng đó, khuôn mặt ông rạng ngời một nụ cười.

                        Đêm đó toàn thành phố hân hoan, tưng bừng đón mùa lễ hội. "Nào, ông bạn của ta - vua Salomon hỏi - ông đã tìm thấy điều ta yêu cầu chưa?". Tất cả cận thần có mặt đều cười lớn và cả chính vua Salomon cũng cười. Trước sự ngạc nhiên của mọi người, Benaiah đưa chiếc vòng ra và nói: "Nó đây, thưa đức vua". Khi vua Salomon đọc dòng chữ, nụ cười biến mất trên khuôn mặt vua. Trên chiếc vòng đó có khắc dòng chữ: "Điều đó rồi cũng qua đi".
                        Vào chính giây phút ấy, vua Salomon nhận ra rằng tất thảy những sự khôn ngoan, vương giả và quyền uy của ông đều là phù du, bởi vì một ngày nào đó ông cũng chỉ là cát bụi...
                        <bài viết được chỉnh sửa lúc 07.06.2008 19:00:55 bởi Ct.Ly >
                        #12
                          Orchis 24.06.2008 11:27:07 (permalink)
                          Câu chuyện thứ 8: Không Chịu Buông Tay

                          Vài năm về trước, vào một ngày mùa hè ở Florida, một cậu bé quyết định đibơi ở con sông gần nhà. Trời thì nóng mà nước sông thì mát, cậu mừng rỡ nhảy ào xuống, bơi ra giữa sông mà khôngđể ý rằng một con cá sấu đang bơi lại từ phía sau!
                          Cùng lúc đó, mẹ cậu bé đang ở trong nhà và khi nhìn ra cửa sổ, bà hoảng hốt khi thấy con cá sấu tiến ngày càng gần cậu con trai hơn!
                          Hoảng sợ tột độ, bà mẹ lao ra, nhanh gấp nhiều lần cậu bé khi cậu chạy đi bơi, vừa chạy, vừa hét gọi con trai.
                          Nghe tiếng mẹ gọi, cậu phát hiện ra con cá sấu và bơi ngược trở lại về phía bờ-nơi người mẹ đang hoảng hốt đứng chờ.
                          Nhưng quá muộn, đúng khi cậu bơi tới bờ thì cũng là lúc con cá sấu đớp được chân cậu! Từ trên bờ, người mẹ chậm một giây, chộp lấy cánh tay cậu. Và bắt đầu một trận kéo co không cân sức. Con cá sấu khoẻ hơn người mẹ rất nhiều, nhưng người mẹ còn quá nhiều tình thương và không thể buông tay.
                          Lúc đó, một bác nông dân đi qua, nghe tiếng kêu cứu của người mẹ nên đã vội vã lấy 1 chiếc gậy to ra cùng chiến đấu với con cá sấu! Con cá sấu đành thả chân cậu bé ra.
                          Sau nhiều tuần trong bệnh viện, cậu bé đã được cứu sống. Nhưng chân cậu có một vết sẹo rất to, trông thật khủng khiếp - bằng chứng của lần bị cá sấu tấn công.
                          Một phóng viên tới gặp cậu bé khi cậu đã hoàn toàn bình phục. Phóng viên này hỏi cậu bé có thể cho xem vết sẹo được không. Cậu bé kéo ống quần lên, để lộ vết sẹo cho phóng viên chụp ảnh. Phóng viên nọ đã nói với cậu bé rằng vết sẹo này có lẽ cậu sẽ không thể nào quên!
                          - Không đâu, hãy nhìn tay cháu đã! - cậu bé nói rồi kéo tay áo lên. Trên tay áo của cậu là một vết sẹo to, thậm chí còn sâu hơn cùng với những vết cào xước rất đậm và kéo dài đó là do móng tay của mẹ cậu đã gây ra khi bà dồn tất cả sức lực và yêu thương đễ giữ lại đứa con trai yêu quý. Cậu bé nói với phóng viên:
                          - Chính vết sẹo này cháu mới không bao giờ quên được! Và cháu tự hào về nó, tự hào vì mẹ cháu đã không chịu buông tay.
                          #13
                            Chuyển nhanh đến:

                            Thống kê hiện tại

                            Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                            Kiểu:
                            2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9