dạ ca*
ngựa mõi vó nằm bên chuồng gợi nhớ
chốn bụi mờ hun hút tận non xa
và tráng sĩ còn mài gươm đêm lạnh
lời nguyền xưa về hát suốt trăng tà
ngã du tử
*lời ca của loài ngựa lúc nửa đêm
Xin cám ơn thi sỹ Ngã Du Tử đã dừng chân
và họa bài thơ Tuấn Mã của NL...!
TRĂNG VÀ NGƯỜI TRÁNG SỸ
Trên cao vằng vặc trăng thề
Rừng khuya, sương lạnh, bốn bề nỉ non
Mài gươm, hâm nóng tim son
Vuốt ve tuấn mã mai còn xuất chinh
Trên cao trăng vẫn lặng thinh
Dõi theo tráng sỹ ngẫm mình trong đêm
Lối qua, chân cứng đá mềm
Đường về kẽo kẹt, êm đềm lời ru
Phải đâu đêm tối mịt mù
Phải đâu chỉ có bóng thù quẩn quanh
Đi cho hết lửa chiến tranh
Thong dong tuấn mã đất lành sinh sôi
Trên cao trăng vẫn rạng ngời
Phải chăng thấu hiểu lòng người chiến binh
Hình như trăng chẳng lặng thinh
Đang cùng tráng sỹ say tình, đêm nay...
Người lính - 13.7.2009
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.07.2009 23:20:49 bởi Người lính >