Chương 15 Jane sử dụng cái tô vít cô thường mang trong túi xách của mình để phá hỏng cánh cổng tự động. Giờ thì chúng sẽ ở trong tình trạng đóng kín và nó chỉ khiến cô mất có hai phút là làm được chuyện đó, cô đỗ chiếc Escort trong lối đậu xe, đùng đùng phóng vào nhà, tóm lấy mấy sợi dây và dùng chúng cuộn lại thành hình số 8 thật chắc quanh hai cái nắm cửa trên cánh cửa trước. Cô cuộn thêm mấy cái nêm tự tạo từ dụng cụ nhà bếp và sử dụng chúng để gia cố cửa sau.
Cô đang kiểm tra mấy cái chốt trên cánh cửa kiểu Pháp để khoá phòng sinh hoạt chung lại thì hệ thống liên lạc bắt đầu réo ầm mĩ. Cô lờ tịt nó đi và hướng tới nhà để xe, nơi cô sử dụng một cái thang nhỏ dựng ở đó để ngắt hệ thống cửa mở tự động khỏi trần.
Những tiếng buzz giận dữ từ hệ thống liên lạc tấn công tai cô khi cô hiên ngang tiến lại vào nhà bếp. Cô giật mạnh tất cả rèm cửa ở tầng một đóng lại và ngắt điện thoại ra khỏi giắc cắm. Khi tất cả đã đâu vào đấy, cô tóm lấy cái tô vít của mình, tiến lại cái hệ thống liên lạc, và đấm vào cái nút.
“Cal?”
“Yeah, nghe này Jane, có gì hỏng với cánh cổng ấy.”
“Có cái bị hỏng, tất nhiên rồi, bom tấn, nhưng không phải ở cổng đâu.” Chỉ với một cái xoay cổ tay, cô ngắt sự kết nối và cái còi im bặt. Sau đó, cô hiên ngang lên gác, thụi mạnh bật máy tính lên và bắt tay vào làm việc.
Không lâu sau đó cô nghe thấy tiếng cửa đập rầm rầm huyên náo đi kèm với những tràng gõ thùm thùm. Khi nó trở nên ầm ĩ quá đỗi làm phiền đến sự tập trung của cô, cô xé tờ giấy ăn làm đôi và nhét vào tai.
Im lặng thiêng liêng!
*****
Escort! Cal đu người lên phần thấp hơn của mái nhà nhô ra phía trên phòng làm việc tầng một. Đầu tiên cô ta ngầm phá huỷ Lucky Charms của anh, và giờ thì cô ta bêu xấu anh trước cả thị trấn bằng cách lái con Escort mười năm có lẻ ấy! Anh không thể giải thích tại sao cả hai tội lỗi này dường như tệ hại hơn cái thực tế là cô xoay xở để nhốt không cho anh vào chính nhà mình. Có lẽ bởi vì anh thích thú sự thách thức lẻn được vào, đấy là chưa đề cập đến trận chiến đã được dự đoán trước họ sẽ tiến hành sau khi anh lọt được vào.
Anh bước nhẹ nhàng hết mức có thể khi băng qua mái ngói vì anh không muốn cái thứ chết tiệt này dột như tổ đỉa vào lần mưa tới. Khi anh liếc lên đám mây đen đang trôi ngang bầu trời đang tối dần, anh nhận ra rằng cơn mưa có lẽ cách cũng chẳng xa lắm đâu.
Anh tiến đến cuối mái nhà, nơi nó gặp một góc ban công chạy dài phía trước ngôi nhà, và trải qua một vài khoảnh khắc thất vọng vì chẳng có chỗ trống vĩ đại nào để khiến chuyện này trở nên thách thức hơn. Tuy nhiên mấy cái chấn song uốn hình hoa sắt quá ọp ẹp để có thể chịu được trọng lượng của anh khiến nó trở nên thú vị hơn một chút.
Sử dụng cái gờ cuối cùng của ban công như một chỗ để vịn tay, anh hạ thấp người về một phía, chân đung dưa, cứ thế lủng lẳng dọc theo cái gờ của ban công cho đến khi anh gặp cái cột ở một góc nhà. Một tiếng sấm nổ vang dội lại, và mưa bắt đầu quất vào anh, khiến áo anh dính chặt vào lưng. Anh vòng chân quanh cái cột làm điểm tựa, sau đó móc một tay vào cái hoa sắt lung lay, leo một cách vụng về lên cái bề mặt trơn tuồn tuột ấy và hạ thấp người phía trên cái lan can của ban công.
Ổ khoá trên cánh cửa kiểu Pháp dẫn đến phòng ngủ của anh thật là tầm thường, và điều khiến anh khó chịu là Quý cô Não to chẳng làm cái gì để gia cố nó hết. Cô ta có lẽ nghĩ rằng anh đã quá già để có thể tiến xa như thế này. Cái thực tế môi anh đau, xương sườn nhức nhối, và việc cái vai tệ hại của anh ê ẩm như lửa đổ thêm dầu vào cơn giận dữ của anh, và khi anh tông cánh cửa mở tung, cơn nóng giận của anh lại bùng lên lần nữa. Cô ta ít nhất cũng phải tôn trọng anh đủ để chặn một cái ghế trước tay nắm của chứ!
Anh bước ngang qua căn phòng ngủ tối om, hướng ra ngoài hành lang, và tiến về phía ánh sáng trượt qua khe cửa phòng cô. Cô ngồi quay lưng về phía cửa, tất cả sự tập trung cao độ hướng cả vào những cột dữ liệu không thể hiểu nổi chạy ngang trên màn hình máy tính. Hai cái giấy ăn lồng phồng nhét ở hai bên tai khiến cô trông giống một cô thỏ hoạt hình. Anh nghĩ đến việc rón rén lẻn ra đằng sau cô, tặng cho cô một quả sợ nhớ đời bằng cách dựt hai mẩu giấy ăn ra. Đó là chính xác những gì cô ta xứng đáng được nhận, nhưng vì cô đang mang bầu, anh phải sửa đổi kế hoạch của mình. Không phải vì anh tin những lời cảnh báo thảm khốc của Annie về việc khiến đứa bé bị nhau thai quấn cổ, tuy nhiên không mạo hiểm vẫn tốt hơn.
Mùi bia luẩn quẩn quanh anh như mùi khói thuốc ở quán bar khi anh trên đường xuống tầng một. Anh đang ướt, đau đớn và hoàn toàn giận dữ, và từng mẩu từng mẩu đó là lỗi của cô! Mạch máu anh đập dồn dập là điều có thể thấy trước được khi anh tiến vào phòng giải trí. Ngửa cổ ra, anh gầm lên tên cô.
“Jane Darlington Bonner! Em xuống đây ngay lập tức!”
Đầu Jane bật lên. Tiếng gầm thét của anh đâm thủng cả cái nút tai tự tạo của cô. Vậy là anh ta đã xoay xở để tìm được đường vào rồi đấy. Khi cô dựt hai cái nút giấy ăn và quẳng chúng vào thùng rác, cô tự hỏi anh ta làm thế bằng cách nào. Với vẻ cố tỏ ra hiên ngang điêu luyện một cách đáng ngạc nhiên, không nghi ngờ gì nữa, vì anh chàng tiền vệ sáng giá sẽ chẳng mơ đến việc hạ thấp giá trị bản thân bằng bất cứ cách nào tầm thường như phá vỡ một cánh cửa sổ chẳng hạn. Mặc dù đang hờn giận, cô vẫn cảm thấy đôi chút tự hào rõ rệt nào đó.
Khi cô nhỏm dậy khỏi bàn làm việc, tháo kính bỏ xuống, cô cố gắng tìm hiểu xem tại sao cô không hề ước muốn khoá cửa nhốt mình trong phòng. Cô chưa bao giờ thích đối đầu và chưa bao giờ giỏi chuyện đối đầu-có thể lấy ví dụ cuộc chạm chán buồn thảm của cô với Jerry Miles. Có lẽ cô chẳng có tí khát khao tránh trận chiến này vì nó sẽ xảy ra với Cal. Trong cả cuộc đời mình, cô đã luôn thật lịch thiệp, thật trang nghiêm, thật cẩn thận để tránh làm mất lòng ai. Nhưng Cal chẳng có chút kiên nhẫn nào với lịch thiệp, chẳng bị ấn tượng gì bởi trang nghiêm, và trơ trơ ra với việc làm mất lòng. Cô không hề phải xem xét xem mình đang nói cái gì hay phải chú tâm đến cách cư xử của mình. Cô chỉ đơn giản là chính cô thôi. Khi cô băng ngang qua phòng, mạch cô đập rộn ràng, và não cô rung lên đầy báo dộng. Cô cảm thấy hoàn toàn sống động lạ thường.
Từ phòng giải trí bên dưới, Cal nhìn cô tiến xuống cầu thang. Đôi mông nhỏ gọn gàng đung đưa từ bên này sang bên kia gọn ghẽ trong quần, cái áo bằng vải sợi màu xanh làm nổi bật bộ ngực chẳng có kích cỡ ấn tượng tí nào đến nỗi anh chẳng thể hiểu nổi tại sao mình quá khao khát được đặt mắt vào nó. Mái tóc cô, được túm lên khỏi khuôn mặt với những cái cặp ghim như những cô nữ sinh thuộc tầng lớp thượng lưu, đang đung đưa lên xuống, trông lanh lợi như cái miệng của cô vậy.
Cô nhìn xuống anh, nhưng thay vì sợ sệt như cô đáng lẽ nên phải thế, anh có thể thề mình nhìn thấy một tia ranh mãnh ánh lên trong mắt cô. “Ai đó trông giận điên lên,” cô kéo dài giọng, trông cực kỳ gan dạ và hỗn xược.
“Em…” Anh chống sầm tay vào hông mình. “…sẽ phải trả giá vì chuyện này.”
“Anh sẽ làm gì tôi, anh chàng to lớn? Phát vào mông tôi ư?”
Chỉ như thế thôi, anh cứng lên. Mẹ kiếp! Làm thế nào mà cô ta tiếp tục gây ra phản ứng này với anh. Và sao một giáo sư đại học đáng kính lại có kiểu nói chuyện đỏng đảnh thế được chứ?
Một hình ảnh không mong đợi của cái mông trần ngọt ngào đó uốn cong bên dưới lòng bàn tay anh vụt bắn qua não anh. Anh nghiến chặt hàm, mắt hẹp lại, và tặng cho cô một ánh nhìn kiểu kẻ khốn bẩn tính đến nỗi anh cũng phải xấu hổ với chính bản thân mình khi áp dụng nó cho một người phụ nữ mang bầu, đáng thương, vô phương tự vệ. “Có lẽ phát vào mông trần chính xác là những gì em đang cần đấy.”
“Thật hả?” Thay vì ngất xỉu vì sợ hãi như một phụ nữ nhạy cảm nên làm, cô đeo một cái vẻ tính toán lên khuôn mặt. “Có lẽ cũng vui đấy. Tôi sẽ nghĩ về việc đó.”
Chỉ như thế rồi cô ta quay gót, lướt trở lại phòng mình, bỏ lại anh đang đứng dưới chân cầu thang mà hít bụi. Làm thế nào mà cô ta xoay xở để có thể chơi trên cơ anh như thế? Và cô ta có ý gì, cô ta sẽ nghĩ về chuyện đó?
Anh nhớ đến con Escort nham nhở đang nằm chính tại chỗ đậu xe của chiếc Jeep cực khủng của anh và lao lên cầu thang đuổi theo cô. Anh còn chưa xong một nửa với trận chiến này đâu!
Jane nghe tiếng anh lao đến và cảm thấy xấu hổ với sự rộn ràng có thể đoán trước được những tiếng bước chân huỳnh huỵch đó tặng cho cô. Cho đến một vài tuần trước, cô không nhận ra những hành động che phủ phẩm giá của mình nặng nề trên vai cô đến mức nào. Nhưng áp dụng phẩm giá với Cal cũng như dùng tịt bít tất để nhử chó vậy.
Anh bay qua cánh cửa phòng ngủ của cô, xỉa một ngón tay đâu đó hướng vào trán cô. “Bắt đầu từ lúc này, hai chúng ta phải làm vài thứ cho ra đầu ra đũa. Tôi là chủ cái nhà này, và tôi mong đợi sự tôn trọng. Tôi không muốn nghe dù chỉ một lời hỗn hào từ em. Em có hiểu những gì tôi đang nói không??”
Sự đối đầu về mặt kỹ thuật này không nghi ngờ gì hết, có hiệu quả cực kỳ tốt với đàn ông, nhưng cô cảm thấy một vài khoảnh khắc thương cảm cho mấy cô nhóc đáng thương anh đã chọn bầu bạn trong quá khứ. Anh chắc hẳn đã phải doạ dẫm mấy cô bé xinh xinh tròn trịa đó ghê lắm.
Nhưng vì một lý do nào đó cái bức tranh anh la hét vào mấy nữ hoàng xinh đẹp hai mươi tuổi vô phương tự vệ không bén rễ được trong tâm trí của cô, và nó không khiến cô mất nhiều thời gian để hiểu tại sao. Anh sẽ không bao giờ làm điều đó. Cal không thể nào buông lỏng cương hoàn toàn cơn thịnh nộ của anh với những người anh xem là yếu hơn mình. Nhận thức đó khiến cô cực kỳ tự hào.
“Môi anh lại chảy máu kìa,” cô nói. “Vào phòng tắm đi, tôi sẽ băng nó.”
“Tôi sẽ không đi đâu hết cho đến khi chúng ta làm rõ chuyện này.”
“Thôi nào. Tôi đã luôn mơ mộng mình băng bó cho một chiến binh bị thương.”
Câu nói đó khiến anh khự lại. Anh liếc xéo cô một cách cực kỳ nguy hiểm khiến đầu gối cô hơi nhũn ra. Anh là một bao thuốc nổ 190 pounds sẵn sàng nổ tung, vậy thì tại sao cô lại không sợ hãi?
Anh nhét ngón trỏ vào túi quần jean. “Tôi sẽ để em vá kín tôi lại với một điều kiện.”
“Là gì vậy?”
“Sau khi em xong, em phải ngồi thật yên, ý tôi là ngậm miệng lại, trong khi tôi xé xác em ra.”
“Okay.”
“Okay?” Tiếng gầm thét của anh gần như thổi bay màng nhĩ của cô. “Chuyện gì thế? Tiểu thư, em chắc phải không hiểu tôi đang có gì trong đầu rồi vì nếu em biết, em sẽ không đứng đó và nói với tôi là ‘okay’ đâu!”
Cô mỉm cười chỉ vì cô biết nó sẽ càng chọc tức anh hơn. “Tôi tin là đối thoại cởi mở rất quan trọng trong hôn nhân.”
“Chúng ta không nói về đối thoại cởi mở. Chúng ta nói về tôi sẽ xé xác em ra, từng mảnh từng mảnh một.” Anh ngừng lại, hếch hàm lên. “Bằng tay không với mông trần.”
“Gì cũng được.” Cô vẩy tay hớn hở khi tiến về phòng tắm.
Cô gần như cảm thấy thương tiếc cho anh. Anh là một người đàn ông thể chất dữ dội bị nguyền rủa với lương tâm đạo đức mạnh mẽ, điều khiến anh cực kỳ khó khăn để có một trận đối đầu thật sự thoả mãn với phụ nữ. Cô cuối cùng cũng hiểu tại sao anh yêu thích bóng bầu dục với những cú húc thô bạo và một quyển sách những luật lệ dày đặc nhiều đến thế. Với Cal, sự phối hợp của va chạm thân thể một cách dữ dội và phán xét mau lẹ là điều tốt nhất trong cả thế giới này.
Món quà này chắn chắn là rắc rối trong mối quan hệ với phụ nữ của anh.
Cô băng ngang căn phòng tắm kỳ cục tới hộp đựng thuốc và bắt đầu lục lọi những vật dụng trong đó. “Tôi hy vọng có cái gì đó thật sự gây xót.”
Khi anh chẳng bình luận gì hết, cô quay lại, sau đó nuốt chửng xuống khi thấy anh đang kéo áo qua đầu. Khi anh duỗi căng người ra, khung xương sườn của anh nhô lên, và rốn tạo thành hình ô van hẹp, Cô nhìn thấy những cụm lông óng ánh như tơ dưới cánh tay, vết sẹo trên vai anh. “Anh đang làm gì thế?”
Anh quẳng cái áo sơ mi sang một bên và mở khuy quần jeans. “Em nghĩ tôi đang làm gì? Tôi đi tắm, hay em đã quên rằng mình vừa đổ cả một vại bia lên đầu tôi, sau đó khoá nhốt tôi ngoài ngôi nhà của chính mình giữa một trận mưa bão dữ dội sấm chớp đì đùng? Và cái cổng trước mà em ngầm phá hoại tốt nhất là trở lại phục vụ ngay sáng sớm ngày mai, nếu không có người sẽ phải trả giá đắt đấy.” Anh kéo khoá xuống.
Cô quay đi, cố làm sự chuyển động có vẻ vô tình nhất có thể. May mắn thay, phòng tắm có đủ gương đến nỗi chỉ nghiêng đầu cô cũng có một tầm nhìn đầy đủ. Thật không may, nó chỉ là phần sau của anh thôi. Tuy nhiên nó vẫn rất tráng lệ. Bờ vai rộng thon thon xuống cái hông hẹp, mông chặt và phẳng. Có một vệt đỏ dọc theo cột sống của anh từ trận đánh nhau với Kevin. Cô cau mày với một bộ sưu tập các vết sẹo cũ và mới và nghĩ về những năm tháng mà thân hình chiến binh của anh đã phải chịu đựng.
Anh mở tung cánh cửa ngăn tắm trong căn phòng tắm kỳ cục, trông như thể thuộc về Starship Enterprise, và bước vào. Thật không may, cái gương bị che mờ nửa phần dưới khiến cô không nhìn được gì nhiều. (Starship Enterprise: con tàu vũ trụ trong Star Trek.)
“Anh đang nói quá lên về trận mưa bão dữ dội sấm chớp đì đùng,” cô gọi với vào trên tiếng nước chảy. “Trời chỉ mới bắt đầu mưa thôi.”
“Trước khi tôi leo lên ban công.”
“Đấy là cách anh leo vào hả?” Đầy ấn tượng, cô quay về phía ngăn tắm.
“Chỉ vì em không có đủ tự tin vào tôi để gia cố mấy cái cửa tầng hai.”
Cô tự cười với bản thân trước sự tổn thương trong giọng nói của anh. “Tôi xin lỗi. Tôi không nghĩ đến điều đó.”
“Chắc chắn là không rồi.” Anh chĩa đầu xuống dưới vòi nước. “Em muốn tham gia cùng tôi không?”
Cô khát khao muốn nói có, nhưng giọng anh mang một âm điệu quyến rũ đến mượt mà nhắc cô nhớ đến con rắn quấn quanh Cây Tri thức, vì thế cô giả vờ không nghe thấy. Trong khi anh tắm, cô lục lọi trong ngăn kéo bàn trang điểm cố gắng tìm được một loại thuốc mỡ kháng sinh nào đó.
Cô tìm thấy một tuýp Crest Tartar Control nằm tít ở dưới đáy và một hộp có nắp chất khủ mùi. Cái lược đen của anh sạch một cách đáng chú ý và vẫn còn đủ răng. Trong ngăn kéo cũng chứa một cuộn vải sồi, một cái bấm móng tay bằng bạc sáng bóng, kem cạo râu, và một vài lưỡi dao cạo, đi kèm với Extra Strength Tylenol, và một tuýp loại lớn Ben Gay. Và bao cao su. Cả một hộp đầy. Thực tế là anh có thể sử dụng những cái bao cao su này với người khác không phải là cô khiến cô dằn vặt đến độ nhức nhối.
Đẩy sự tưởng tượng của cô sang một bên, cô quỳ xuống để nhìn bên dưới cái bồn rửa và tìm thấy thêm Ben Gay, ba hộp carton muối Epsom, và một tuýp thuốc mỡ kháng sinh. Nước đã được tắt đi, và một khoảnh khắc sau đó, cửa ngăn tắm click mở.
“Tucker đang sử dụng em,” anh nói. “Em biết thế, phải không?”
“Không đúng.” Cô quay lại đúng lúc để thấy anh quấn một cái khăn tắm dày quanh hông. Ngực anh vẫn còn ẩm, những sợi lông sẫm màu quấn lại với nhau.
“Chắc chắn thế. Cậu ta đang sử dụng em để trả đũa lại tôi.”
Thực tế anh không tin Kevin có thể thấy cô quyến rũ nhức nhối đến độ nó ép cô phải trả miếng. “Điều đó có thể đúng, nhưng cũng có một chút phảng phất phản ứng hoá học giới tính giữa Kevin và tôi.”
Anh đang trong công đoạn kéo một cái khăm mặt từ giá để đồ để lau khô tóc, nhưng cánh tay anh chết cứng giữa chừng. “Em đang nói về cái gì vậy? Phản ứng hoá học giới tính gì?”
“Ngồi xuống để tôi có thể xem môi anh nào. Nó lại chảy máu rồi.”
Những giọt nước từ mái tóc ướt đẫm của anh bay tứ tung khi anh vội vã bước về phía trước. “Tôi sẽ không ngồi! Tôi muốn biết em có ý gì.”
“Một phụ nữ có tuổi, một anh chàng trẻ trung rất rất quyến rũ. Nó đã xảy ra từ thời xa xưa rồi. Nhưng đừng có lo lắng. Cậu ta không lộn xộn quanh phụ nữ đã có chồng đâu.”
Mắt anh hẹp lại thành một vạch kẻ cực kỳ ác ý trước sự mô tả của cô về Kevin. “Nó có đáng lẽ phải thật an ủi không?”
“Chỉ nếu ý nghĩ về Kevin và tôi ở bên nhau không an ủi thôi.”
Anh giật lấy cái khăn và hùng hổ lau tóc. “Em biết cậu ta chỉ hứng thú với em vì em đang đeo nhẫn của tôi thôi. Nếu không phải vì thế, cậu ta sẽ chẳng thèm chú ý đến em, dù chỉ một tẹo.”
Anh vừa tìm thấy điểm yếu nhất của cô, và chỉ với thế, bao nhiêu vui nhộn biến hết ra khỏi trò chơi. Những lời đe doạ bạo lực vô nghĩa của anh chẳng làm phiền cô tẹo nào, nhưng thực tế anh tin rằng cô quá lập dị đến nỗi chẳng người đàn ông nào khác thấy bị quyến rũ đã châm vào chỗ nhạy cảm nhất của cô. “Không, tôi không biết điều đó.” Cô tiến về phía phòng ngủ của mình.
“Em đi đâu đấy?” anh gọi với theo cô. “Tôi tưởng em đang định vá kín tôi lại mà?”
“Thuốc kháng sinh trên bàn trang điểm ấy. Tự đi mà làm lấy đi.”
Anh theo cô đến phòng ngủ của cô, chỉ dừng lại khi đã vào đến cửa. “Kevin—hắn ta có ý gì với em à?” Anh quẳng cái khăn mặt xuống. “Làm thế quái nào mà hắn ta có ý gì với em được chứ? Em còn không biết hắn ta!”
“Cuộc thảo luận của chúng ta kết thúc rồi.”
“Tôi tưởng em tin vào đối thoại cởi mở?”
Cô chẳng nói một tiếng nào, chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, ước muốn anh đi đi.
Anh tiến đến phía sau cô, cô nghe một sự thô lỗ đầy tò mò trong giọng anh. “Tôi làm tổn thương cảm xúc của em phải không?”
Cô chậm chạp gật đầu.
“Tôi không cố ý. Tôi chỉ— Tôi không muốn em bị tổn thương, chỉ thế thôi. Em không có nhiều kinh nghiệm với vận động viên. Họ có thể-tôi không biết-tàn nhẫn với phụ nữ, tôi cho là thế.”
“Tôi biết.” Cô quay lại phía anh đúng lúc nhìn thấy một vệt nước vòng vèo trượt xuống cái đầu ti phẳng màu nâu. “Tôi nghĩ tôi đã có đủ kịch tính hôm nay rồi. Anh tốt nhất nên đi thôi.”
Thay vào đó anh tới gần hơn, và khi anh nói, giọng anh dịu dàng một cách kỳ lạ. “Chúng ta thậm chí còn chưa đến công đoạn phát vào mông trần.”
“Có lẽ để khi khác.”
“Hay là chúng ta chỉ tiến hành luôn phần mông trần?”
“Tôi không nghĩ chúng ta trần bất cứ cái gì với nhau trong thời gian tới là một ý tưởng hay đâu.”
“Giờ thì sao em lại nói thế?”
“Vì nó sẽ khiến mọi chuyện trở nên quá phức tạp.”
“Tối qua không phức tạp. Ít ra là không cho đến khi em làm bộ làm tịch.”
“Tôi!” Đầu cô bắn bật lên. “Tôi chưa bao giờ làm bộ làm tịch trong suốt cuộc đời mình!”
“Oh, yeah?” Sự nóng nảy mới bùng lên của cô chắc phải là điều anh đang chờ đợi vì một tia sáng le lói của trận chiến một lần nữa lại loé lên trong mắt anh. “Well, tôi tình cờ có mặt ở bãi chiếu bóng trong ô tô đó với em, và tin tôi đi, em có làm bộ làm tịch.”
“Khi nào?”
“Em biết rất rõ là khi nào mà.”
“Tôi không biết.”
“Cái chuyện vớ vẩn khá dễ chịu ấy.”
“Tôi không biết cái gì— Oh, cái đó á.” Cô xem xét anh gần hơn. “Những gì tôi nói làm phiền anh hả?”
“Hell, no, nó chẳng làm phiền tôi tí nào hết. Em nghĩ tôi không biết tôi tuyệt đến mức nào hả? Và nếu em không nhận ra điều đó, tôi đoán vấn đề nằm ở phần em, không phải phần tôi.”
Anh trông đầy giận dỗi, và cô nhận ra cô đã làm tổn thương cảm xúc của anh tối qua. Nhận thức đó chạm nhẹ vào cô. Mặc kệ lòng tự tin có vẻ như là vô hạn của anh, anh cũng có sự bấp bênh như bất kỳ ai khác. “Nó còn hơn cả dễ chịu,” cô thú nhận.
“Đúng quá đi chứ.”
“Tôi muốn nói nó—nó thật…” Cô xem xét anh qua khoé mắt. “Tôi đang phải tìm kiếm từ nào?”
“Sao em không khởi đầu với cực kỳ khủng?”
Thần kinh cô tiến hành một cú nhảy bật lên tận một ngưỡng. “Cực kỳ khủng? Yes, đấy là một sự khởi đầu tốt. Nó chắc chắn là khủng. Nó cũng…” Cô đợi.
“Say mê, và gợi cảm như quỷ ấy.”
“Nó cũng thế, nhưng…”
“Bực dọc.”
“Bực dọc?”
“Yeah.” Cái hàm vuông vức đó hếch lên đầy hiếu chiến. “Tôi muốn thấy em trần truồng.”
“Anh muốn? Tại sao?”
“Vì tôi muốn.”
“Nó là những thứ kiểu đàn ông hả?”
Sự hung hăng của anh nhạt đi, và một bên khoé môi anh—cái bên không bị thương ấy—cong lên. “Em có thể nói thế.”
“Tin tôi đi khi tôi nói rằng anh chẳng bỏ lỡ gì nhiều đâu.”
“Tôi có thể phán xét tốt hơn là em đấy.”
“Oh, tôi chắc chắn điều đó không đúng đâu. Anh biết mấy đôi chân dài bất tận anh nhìn thấy ở mấy cô người mẫu ấy? Mấy đôi chân dài đến nách?”
“Uh-huh.”
“Chân tôi không thế đâu.”
“Thực tế đã chứng minh rồi.”
“Chân tôi không ngắn, nhưng cũng không phải dài một cách ngoại lệ. Chỉ là trung bình thôi. Và cả ngực nữa—Anh có tự coi mình là loại đàn ông thích ngực không ?”
“Chúng rất biết cách khiến tôi chú ý.”
“Của tôi thì không. Giờ thì hông tôi lại là cả một vấn đề nữa. Chúng đại bự.”
“Hông của em không đại bự.”
“Tôi nhìn như quả lê.”
“Em không nhìn như quả lê.”
“Cảm ơn vì bỏ phiếu cho sự tự tin của tôi, nhưng vì anh chưa nhìn thấy tôi trần truồng, anh không có đủ khả năng để phán xét được.”
“Chúng ta có thể quan tâm đến chuyện đó bây giờ.”
Anh đang trong trạng thái hấp dẫn nhất: đôi mắt xám lấp lánh, một cái lúm đồng tiền không được mong đợi trưng bày ngay phía dưới gò má, vui nhộn, ấm áp, gợi cảm. Và cô đang trong tình trạng dễ bị tổn thương nhất. Một ánh sáng nhá lên đầy sáng suốt gần như hạ đo ván cô xuống ngay tại chân mình, cô nhận ra cô đã yêu anh. Yêu sâu đậm và mãi mãi. Cô yêu cái vẻ đàn ông, yêu sự thông minh, yêu cả sự rắc rối của anh. Cô yêu sự hài hước, và sự trung thành của anh đối với gia đình mình, cũng như yêu cái lối sống đạo đức cũ đã sai khiến anh trông non tới con mình. Thậm chí cả đứa con mà anh không muốn.
Không có thời gian để nghĩ về chuyện này, không có nơi nào chạy trốn để cô suy ngẫm về sự tàn ác của những gì vừa mới xảy ra. Cô theo dõi anh nâng tay lên và lần theo cái đường cong cong của quai hàm cô với ngón tay cái của mình. “Tôi thích em, Rosebud. Tôi thích em rất nhiều.”
“Anh thích ?”
Anh gật đầu.
Cô chú ý rằng anh nói anh thích cô, không phải anh yêu cô, và nuốt xuống cục nghẹn đang dâng lên trong cổ họng cô. “Anh chỉ nói thế để khiến em khoả thân thôi.”
Một cái nhăn mặt đầy ngạc nhiên làm sâu khoé mắt anh. “Nó thật là cám dỗ, nhưng điều này quá quan trọng để nói dối.”
“Em tưởng anh ghét em.”
“Tôi ghét. Nhưng thật khó để cứ hoàn toàn ghét em, ngay cả với những lý do chính đáng.”
Hi vọng nở bừng ra bên trong cô. “Anh tha thứ cho em?”
Anh ngập ngừng. “Không hẳn thế. Nó khá lớn để có thể tha thứ được.”
Một lần nữa, cô cảm thấy một cuộn sóng tội lỗi to lớn quét qua người. “Anh biết là em rất hối hận, đúng không?”
“Em hối hận?”
“Em—Em không hối hận về đứa bé, nhưng em hối hận về cái cách em sử dụng anh. Em không nghĩ anh như là một người thật sự, chỉ là một công cụ vô nhận đạo có thể cho em thứ mà em muốn thôi. Nếu có ai đó đối xử với em như thế, em sẽ không bao giờ tha thứ cho họ, và nếu cần bất cứ một sự an ủi nào, anh nên biết em sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân mình.”
“Có lẽ em có thể làm điều tôi đang làm, và chia cắt rõ ràng tội lỗi với kẻ gây ra tội lỗi.”
Cô nhìn thẳng vào mắt anh, cố gắng nhìn qua chúng để đến được trái tim anh. “Anh thật sự không ghét em nữa?”
“Tôi đã nói rằng tôi thích em rồi.”
“Em không hiểu sao anh có thể.”
“Tôi đoán nó chỉ xảy ra thôi.”
“Khi nào?”
“Khi nào tôi quyết định là tôi thích em hả? Cái ngày ở nhà Annie khi em tìm ra là tôi thông minh.”
“Và anh tìm ra là em già.”
“Đừng có nhắc nhở tôi. Tôi vẫn chưa hồi phục sau chuyện đó đâu. Có lẽ chúng ta nên nói DMV đã mắc lỗi in nhầm trong giấy phép lái xe của em.”
Cô lờ đi tia hi vọng lấp lánh trong mắt anh. “Sao anh có thể quyết định anh thích em ngày hôm đó? Chúng ta đã cãi nhau ầm ĩ.”
“Đánh tôi đi. Nó chỉ đơn giản là xảy ra thôi.”
Cô xem xét điều anh vừa để lộ ra. Không gì có thể xa hơn một lời tuyên ngôn về tình yêu, nhưng những lời của anh chắc chắn ấm áp đầy cảm xúc. “Em sẽ cần phải nghĩ về chuyện đó.”
“Về chuyện gì?”
“Liệu em có hay không khoả thân.”
“Được rồi.”
Đó là một điều nữa cô thích ở anh. Dù có hay bắt nạt hay ầm ào quát tháo, anh biết làm thế nào để nhận ra cái gì quan trọng, cái gì tầm thường, và anh dường như hiểu rằng anh không thể thúc dục cô về việc này.
“Có một việc nữa chúng ta cần giải quyết cho xong.”
Cô thăm dò anh đầy lo lắng, sau đó thở dài. “Em thích ô tô của mình. Nó là sự thể hiện cá tính.”
“Làm việc với những người bị loạn thần kinh nhân cách, không có nghĩa là em muốn có một người trong nhà. Giờ thì mọi việc sẽ thế này nhé—”
“Cal, đừng có tốn hơi tặng cho em một trong những bài thuyết giáo chuyên quyền của anh bởi vì em sẽ chỉ kết thúc bằng việc khoá cửa nhốt anh bên ngoài ngôi nhà của chính mình một lần nữa thôi. Khi em yêu cầu anh giúp em tìm một chiếc ô tô, anh từ chối, vì thế em tự mình tìm lấy. Chiếc ô tô sẽ ở lại. Và nó sẽ không làm tổn thương đến danh tiếng của anh đâu. Nghĩ về chuyện đó đi. Khi mọi người nhìn thấy em lái nó đi lòng vòng, họ sẽ cho nó là một bằng chứng nữa về việc em không xứng đáng làm vợ anh.”
“Em chỉ ra đúng vấn đề đấy. Tất cả mọi người biết tôi đều biết tôi sẽ chẳng giữ người phụ nữa nào lái đống sắt vụn như thế ở quanh lâu đâu.”
“Em sẽ không bình luận gì về khả năng đánh giá giá trị của anh.” Anh có một khả năng đánh giá giá trị tuyệt vời. Chỉ là khẩu vị của anh về phụ nữ cần phải kiểm tra kỹ lưỡng lại thôi.
Anh toe toét, nhưng cô từ chối để nó tác động lên mình. Cô sẽ không dễ dàng để bị khuất phục thế đâu. “Em muốn lời hứa danh dự của anh về việc anh sẽ không đụng vào ô tô của em. Không lái nó đi hay gọi xe kéo khi em không nhìn thấy. Ô tô là của em và nó sẽ ở lại. Và để cho chúng ta hiểu nhau rõ hơn, em đang nói với anh tại chính giây phút này rằng nếu anh đụng một ngón tay lên con Escort của em, anh sẽ không bao giờ thưởng thức một hộp Lucky Charms nào trong cái nhà này nữa đâu.”
“Lại huỷ diệt kẹo dẻo nữa hả?”
“Em không bao giờ lặp lại bản thân. Thử nghĩ đến thuốc chuột đi.”
“Em là cô nàng khát máu nhất mà tôi từng gặp đấy.”
“Nó là một cái chết chậm rãi, đầy đau đớn. Và em không thổi phồng đâu.”
Anh cười lớn và hướng lại về phía phòng tắm, nơi anh đóng cửa lại chỉ để lại thò đầu vào. “Tất cả những trò cãi vã này chỉ khuấy động cảm giác thèm ăn của tôi thôi. Chúng ta nẫng cái gì đó để ăn ngay khi tôi mặc xong quần áo thì thế nào?”
“Được thôi.”
Trận mưa vẫn tiếp tục đổ bên ngoài, và họ nấu súp, salad, và sandwiches, với khoai tây chiên vị taco. Trong khi họ ăn, cô xoay xở để lừa phỉnh anh nhằm biết thêm một vài chi tiết nữa về công việc anh làm với thanh thiếu niên, và khám phá ra anh dành thời gian cho trẻ em có hoàn cảnh khó khăn đã hàng năm nay rồi. Anh giúp việc gây quỹ làm nơi vui chơi, vận động những hội viên tình nguyện mới cho trương trình gia sư sau giờ học, tổ chức những giải đấu nội bộ, và vận động hành lang cho cơ quan lập pháp Illinois về việc cải thiện chương trình y tế và giáo dục giới tính của họ.
Anh nhún vai trước lời bình luận của cô rằng không phải người nổi tiếng nào cũng sẵn lòng bỏ ra nhiều thời gian như thế mà không mong chờ một giải thưởng gì cho bản thân mình. Chỉ để có việc để làm thôi, anh càu nhàu.
Cái đồng hồ ở hành lang gõ báo hiệu nửa đêm, và dần dần cuộc đối thoại của họ nhỏ đi. Một sự ngượng nghịu, chưa bao giờ xảy ra trước đây, bày ra giữa họ. Cô chơi đùa với cái vỏ bánh mì chưa được ăn đến. Anh ngọ nguậy không yên trên ghế ăn. Cô đã cực kỳ thoải mái trong suốt cả buổi tối, nhưng bây giờ cô cảm thấy ngượng nghịu và đầy lung túng.
“Muộn rồi,” cuối cùng cô nói. “Em nghĩ em nên leo thẳng lên giường thôi.” Cô nhặt đĩa của mình lên khi đứng dậy.
Anh cũng nhỏm dậy, và lấy nó ra khỏi tay cô. “Em nấu. Tôi dọn.”
Nhưng anh không hướng về phía chậu rửa. Thay vào đó anh đứng nguyên tại nơi anh đang đứng và nhìn cô với ánh mắt đói khát. Cô có thể nghe câu hỏi không lời của anh. Tối nay, Rosebud? Em có sẵn sàng dẹp hết tất cả những giả vờ và làm điều cả hai chúng ta đều muốn?
Nếu anh vươn ra chạm vào cô, cô sẽ lạc lối mất, nhưng anh không làm thế, và cô hiểu rằng lần này cô sẽ phải là người đi bước đầu tiên. Một bên lông mày anh nhướn lên với sự thách thức thầm lặng.
Một đôi cánh sợ hãi đập trong lồng ngực cô. Nhận thức mới mẻ rằng cô đã yêu anh khiến tất cả mọi việc trở nên thật khác. Cô muốn tình dục giữa họ phải có một ý nghĩa nào đó.
Trí não mạnh mẽ đã hướng dẫn cô qua suốt quãng đời của mình từ chối hoạt động, và sự bối rối bóp nghẹt cô. Cô cảm thấy như bị tê liệt và điều tốt nhất cô có thể xoay xở được là một nụ cười xã giao, lịch thiệp. “Buổi tối tuyệt lắm, Cal. Việc đầu tiên em sẽ làm sáng mai là sửa cánh cổng.”
Anh không nói một tiếng nào, anh chỉ đơn giản là nhìn cô.
Cô cố nghĩ ra một lời bình luận nào đó thật tự nhiên để xoa dịu đi tình trạng căng thẳng này, nhưng chẳng có gì xuất hiện trong đầu cả. Anh đứng đó, vẫn nhìn cô. Cô biết anh nhận biết được sự không thoải mái của cô, nhưng anh dường như không chia sẻ nó. Sao anh nên chia sẻ nó khi anh không chia sẻ cảm xúc với cô? Không như cô, anh không yêu.
Cô quay đi, bao bọc bởi cảm giác mất mát. Khi cô rời khỏi nhà bếp, lý trí cô nói với cô rằng cô đang làm điều đúng đắn, nhưng trái tim cô lại bảo cô là kẻ chết nhát.
*****
Cal nhìn cô biến mất khỏi cánh cửa, và thất vọng tràn ngập anh. Cô đang chạy trốn, và anh không chắc là tại sao. Anh không hề ép buộc cô tối nay. Anh cho cô không gian, khiến cuộc hội thoại chắc chắn ở yên trong những chủ đề an toàn. Và vấn đề là anh đã thích thú nhiều đến mức anh gần như quên đi vấn đề tình dục. Gần như, nhưng không hoàn toàn. Anh muốn cô nhiều đến mức không thể đẩy nó ra khỏi tâm trí mình được. Cô cũng thích thú cuộc làm tình của họ tối qua—anh biết là cô thích—vậy thì tại sao cô lại từ chối cả hai bọn họ sự thoả mãn cơ bản nhất của cuộc sống?
Anh mang mấy cái đĩa từ bữa tối của họ đến chỗ bồn rửa và xả nước. Sự thất vọng của anh chuyển thành giận dữ. Sao anh lại để cô làm phiền anh nhiều đến thế này?
Ghê tởm bản thân mình, anh lao lên gác, nhưng bước vào căn phòng ngủ như nhà chứa này chỉ làm cho tâm trạng anh thêm ảm đạm hơn mà thôi. Một tràng sấm đì đùng làm của sổ rung lên lách cách, và anh nhận ra cơn bão đã trở nên dữ dội hơn. Tốt. Nó hợp với tâm trạng anh. Anh ngồi xuống một bên giường và kéo tuột một bên giầy ra.
“Cal?”
Anh nhìn lên và thấy cửa phòng tắm bật mở ra, nhưng ngay lúc đó một tia chớp chói loà đánh thẳng vào tường, và ngôi nhà bị ngắt điện trở nên tối thui.
Vài giây tích tắc trôi đi, và sau đó anh nghe thấy một tiếng khúc kích khe khẽ.
Anh quẳng nốt chiếc giầy còn lại xuống. “Chúng ta vừa bị mất điện. Em có muốn nói với tôi chuyện gì buồn cười về điều đó không?”
“Nó không chính xác là buồn cười. Nó giống tình huống tin tốt/tin xấu hơn.”
“Trong trường hợp đó, đập tôi với tin tốt trước.”
“Chúng kiểu như cả hai thứ trộn vào làm một.”
“Đừng có loanh quanh.”
“Được rồi. Giờ thì đừng có nổi điên lên, nhưng…” Một tràng cười mềm mượt trôi về hướng anh. “Cal… Em đang trần truồng.”
Chương 16 Một tháng sau.
Cal thò đầu vào phòng ngủ của cô qua cánh cửa phòng tắm nối liền. Một tia lấp lánh chiếu sáng trong mắt anh. “Tôi đang định đi tắm. Em có muốn vào cùng không?”
Cô trượt cái nhìn lên khắp thân hình trần truồng tuyệt hảo của anh, những đường nét đẹp tuyệt được phác hoạ trong tia nắng buổi sáng, và cô phải chống chọi lại sự thúc dục liếm môi mình. “Có lẽ để lần khác.”
“Em không biết mình đang bỏ lỡ cái gì đâu.”
“Em nghĩ là em biết rồi.”
Vẻ thèm muốn vô ý lộ ra trong giọng cô dường như khiến anh ngạc nhiên. “Rosebud nhỏ đáng thương. Em đã tự dồn mình vào chân tường rồi đúng không?” Với một nụ cười tự phụ, anh biến mất vào phòng tắm.
Cô lè lưỡi ra với cánh cửa trống không, tì má vào khửu tay đang gập lại của mình, và nhớ về tối tháng tư một tháng trước đây khi cô đã có một quyết định bốc đồng là cởi hết quần áo và tiến đến với anh. Sự cố mất điện không lường trước được ngay khi cô bước vào phòng ngủ của anh đã đánh dấu sự khỏi đầu của những đêm khát khao và đam mê cô sẽ chẳng bao giờ quên. Cô tự cười với bản thân mình. Một tháng đã trôi qua từ đêm đó, Cal đã làm tình rất tuyệt chỉ bằng cách cảm nhận thôi.
Bản thân cô cũng trở nên giỏi hơn trong chuyện đó, cô nghĩ với một lượng lớn chắc chắn tự hào. Có lẽ bản tính tự nhiên đầy sức sống và sự thiếu kiềm chế của anh đã khiến cô tự do khỏi sự kiềm chế của chính cô. Cô sẽ làm bất cứ điều gì…mọi thứ… ngoại trừ để anh nhìn thấy cô trần truồng.
Nó đã trở thành một trò chơi. Cô sẽ chỉ làm tình với anh khi màn đêm buông xuống, khi đèn điện đã tắt ngóm, và cô luôn luôn thức dậy lúc nào đó trước tảng sáng để có thể trở về phòng ngủ của cô hay luồn vào phòng của anh nếu họ ngủ quên trong giường cô. Anh đã có thể thay đổi luật lệ. Anh đã có thể chế ngự cô, hay khiến cô thở không ra hơi vào lúc trời trưa với những nụ hôn khiến cô dịu dàng lại, nhưng anh không bao giờ làm thế. Anh có tính cạnh tranh rất mạnh, và anh không muốn dành chiến thẳng bởi tiểu xảo, chỉ muốn thẳng bởi sự đầu hàng hoàn toàn từ cô.
Việc khăng khăng đòi làm tình trong bóng tối của cô lúc bắt đầu chỉ là một dạng nhẹ nhàng của những trò đùa cợt tình dục, nhưng khi một tuần trôi đi thành một tuần khác và cô nhận ra cô yêu anh sâu đậm đến thế nào, có cái gì đó đã thay đổi. Cô bắt đầu lo lắng về cách anh sẽ phản ứng khi anh cuối cùng cũng nhìn thấy cô. Cô giờ đây đã mang bầu bốn tháng, và mặc dù cô nở bung đầy khoẻ mạnh, eo cô đã to đến cái ngưỡng cô không thể nào tới gần việc cài khuy quần được và những ngày mặc áo nhét trong quần của cô đã trôi vào dĩ vãng. Với bụng phồng lên, ngực thì không có gì ấn tượng, cô sẽ không bao giờ có thể cạnh tranh được với những người đẹp trong quá khứ của anh.
Nhưng còn có nhiều việc khác hơn là những khuyết điểm cơ thể khiến cô ngập ngừng. Sẽ ra sao nếu thần bí chính là sự quyến rũ đã kéo anh vào giường cô mỗi tối? Bí ẩn và sự cám dỗ của việc không biết? Một khi sự tò mò của anh được thoả mãn, liệu anh có mất đi hứng thú không?
Cô muốn tin rằng nó sẽ chẳng là vấn đề gì, nhưng cô biết Cal yêu những thách thức như thế nào. Liệu anh sẽ thích thú với sự bầu bạn của cô nhiều như thế này khi cô cúi theo những ý muốn của anh? Cô dường như là người phụ nữ duy nhất trong cuộc sống của anh, ngoại trừ mẹ và bà ngoại, dám đứng lên chống lại anh.
Anh là một người đàn ông thông minh, đứng đắn với một trái tim nhân ái. Nhưng anh cũng rất độc đoán và đua tranh. Liệu sự mới lạ của cuộc nổi loạn của cô là điều duy nhất khiến anh mưu cầu sự bầu bạn của cô, cả trong và ngoài giường ngủ?
Cô phải đối mặt với thực tế là thời gian để cô chơi trò chơi này đã cạn rồi. Cô cần phải dừng lại, không thể cứ là một kẻ nhát gan mãi, cởi hết quần áo ra để anh có thể nhìn thấy cô, và đối mặt với sự thật. Nếu anh không muốn cô bởi vì người mà cô là, mà chỉ muốn bởi sự thách thức phải chinh phục được cô, vậy thì những thứ mà họ đã có với nhau là vô giá trị. Cô phải làm chuyện này sớm thôi, cô quyết định. Thật là điên rồ khi cứ giữ chuyện này tiếp diễn lâu hơn nữa.
Cô leo ra khỏi giường và tiến đến phòng tắm của cô. Sau khi uống xong vitamins buổi sáng và đánh răng, cô quay trở lại phòng mình, với một tay đặt trên cái bụng vẫn đang lớn dần, lang thang ra phía cửa sổ để cô có thể nhìn ra ngoài, ngắm buổi sáng tháng Năm. Cả triền núi như sống dậy với đầy hoa nở: cây sơn thù du, đỗ quyên, đi kèm với những cây nguyệt quế đã bắt đầu ra hoa. Mùa xuân đầu tiên ở Appalachian của cô thậm chí còn đẹp hơn những gì cô có thể tưởng tượng. Hoa violet, lan hài trải khắp cánh rừng nơi cô thường đi dạo, và dàn đậu tía nở hoa dọc một bên nhà cùng với một trận mưa hoa trắng của những cây mâm xôi nở rộ. Cô chưa bao giờ trải qua một tháng Năm nào tràn ngập niềm vui, và đẹp đến nghẹn thở như thế này.
Nhưng cô cũng chưa bao giờ yêu ai.
Cô hiểu rằng cô đã tự khiến bản thân mình yếu đuối đến nhường nào, nhưng khi cái nhìn cảnh giác Cal luôn mang theo trong mắt anh bấy lâu nay được thay thế bằng những tràng cười và sự dịu dàng, cô bắt đầu tin rằng anh có thể cũng yêu cô. Hai tháng trước cái ý nghĩ này thật là ngớ ngẩn, nhưng giờ thì nó không có vẻ gì là không thể.
Với những người chẳng có điểm gì chung, họ chưa bao giờ thiếu đề tài để thảo luận hay những việc để làm. Trong khi cô dành buổi sáng của mình bên máy tính, Cal làm việc và quan tâm đến những cam kết của anh với chính quyền địa phương, nhưng họ dành cả buổi chiều và rất nhiều buổi tối cùng nhau.
Cal đã sơn xong nhà cho Annie trong khi cô làm vườn. Họ đến thăm Asheville vài lần cùng với nhau, nơi họ ăn tối tại một số nhà hàng ngon nhất thành phố, và đi dạo đến Biltmore Estate với một nhón khách du lịch bằng xe bus. Họ cũng tham gia đi bộ đường dài trên một vài con đường khá dễ đi ở Great Smoky Mountain National Park, và anh đưa cô đến thăm Connemara, nhà của Carl Sandberg, nơi cô bị bỏ bùa bởi cảnh đẹp và anh đã chụp ảnh cô đang chơi với lũ dê mà họ nuôi ở đó.
Bằng một thoả thuận không lời, họ không đến Salvation cùng với nhau. Khi Jane phải đi mua sắm, cô đi một mình. Thỉnh thoảng cô có đụng đầu với Kevin, và hai người bọn họ ăn trưa cùng nhau tại Petticoat Junction Cafe, nơi cô lờ tịt đi những cái nhìn thù địch của người dân địa phương. Thật may mắn, cô vẫn có thể che đậy tình trạng bầu bí của mình với những cái váy rộng thùng thình.
Cô và Cal vẫn tiếp tục cãi nhau khi anh trở nên hống hách, nhưng nói chung chúng là những cuộc cãi vã rất tuyệt, và anh không bao giờ trưng ra bất cứ một sự ghét bỏ lạnh lùng nào, đã là một phần rất nhiều của anh trong những tuần đầu đám cưới. Thay vào đó, anh gầm gào to hết mức tim anh có thể chứa được, và cô từ chối phá huỷ sự thoả mãn của anh bằng cách không chiến đấu lại. Sự thật là cô thích những trận chiến của họ nhiều cũng như anh.
Cô nghe thấy tiếng nước tắt. Vì thật không khôn ngoan khi vạch trần bản thân để thêm vào sự cám dỗ, cô cho anh vài phút để lau khô và quấn cái khăn tắm quanh người trước khi cô gõ nhẹ lên cánh cửa đã vô tư mở và luồn vào trong.
Anh đứng cạnh bồn rửa mặt với một cái khăn tắm màu đen quấn lỏng lẻo quanh hông đến nỗi cô ngạc nhiên sao nó không rơi xuống. Khi anh quết kem cạo râu lên khắp quai hàm, anh nhìn vào cái áo ngủ Snoopy màu đỏ cherry của cô.
“Khi nào thì em mới thể hiện một chút lòng nhân từ đây, Giáo sư, và dừng lại việc cám dỗ tôi với những bộ quần áo xuyềnh xoàng như thế?”
“Tối mai em sẽ mặc Winnie-the-Pooh.”
“Vẫn ở trong tim tôi.”
Cô cười, hạ thấp cái nắp bồn cầu xuống và ngồi lên. Trong một lúc cô hài lòng với bản thân mình bằng cách ngắm anh cạo râu, nhưng sau đó cô trở lại với đề tài của cuộc cãi cọ tối qua.
“Cal, giải thích cho em thêm một lần nữa sao anh không dành một chút thời gian với Kevin?”
“Chúng ta lại quay trở lại nó hả?”
“Em vẫn không hiểu sao anh không huấn luyện cậu ấy. Cậu ấy thật sự tôn trọng anh.”
“Hắn ta ghét sự gan góc của anh.”
“Đó chỉ là bởi vì cậu ấy muốn trèo lên cả thế giới. Cậu ấy trẻ và tài năng, và anh đang đứng cản đường cậu ấy.”
Những cơ bắp của anh cứng lại. Anh không thích cái thực tế cô dành thời gian với Kevin một chút nào, nhưng vì cô đã nói rõ ràng rằng cô coi cậu ta như một người bạn, và vì Cal đã nói trắng ra với Kevin rằng anh sẽ bẻ gãy cả hai cánh tay của cậu ta nếu cậu ta dám làm quá cái việc là chạm vào cô, họ đã đi đến một thoả thuận ngừng bắn không thoải mái tí nào.
Anh ngẩng đầu lên và cạo phía dưới cằm. “Cậu ta không tài năng như cậu ta nghĩ đâu. Cậu ta có một cánh tay rất tuyệt, không phải nghi ngờ điều đó. Cậu ta nhanh và hùng hổ, nhưng cậu ta còn có nhiều điều phải học về việc đọc các chiến lược phòng thủ.”
“Vậy sao anh không dạy cậu ấy?”
“Như tôi đã nói, tôi không thấy sự logic nào trong việc huấn luyện kẻ cạnh tranh với mình, và tôi tình cờ là người cuối cùng trên trái đất này cậu ta xin lời khuyên.”
“Không đúng thế. Anh nghĩ tại sao cậu ta vẫn lượn lờ xung quanh Salvation này?”
“Vì cậu ta ngủ với Sally Terryman.”
Jane đã nhìn thấy cô nàng Sally tròn trịa trong thị trấn vài lần, và cô quyết định Cal đã chỉ ra đúng vấn đề, nhưng vì nó không phải vấn đề mà cô muốn đề cập đến, cô lờ tịt nó đi. “Cậu ta sẽ là cầu thủ suất xắc hơn nếu anh làm việc với cậu ấy, và anh sẽ để lại một cái gì đó quan trọng phía sau khi anh nghỉ hưu.”
“Điều mà còn lâu lắm mới xảy ra.” Anh thình lình cúi đầu xuống, sả hết kem cạo râu.
Cô biết mình đang đặt chân lên một vùng đất nguy hiểm và bước những bước thật thận trọng. “Anh ba mươi sáu rồi, Cal. Nó không thể còn rất lâu nữa đâu.”
“Thực tế sẽ chứng minh điều em cần biết.” Anh tóm lấy cái khăn, lau khô mặt. “Tôi đang trên đỉnh cao phong độ. Chẳng có lý do gì để tôi nghỉ hưu hết.”
“Có lẽ không phải ngay lập tức, nhưng chắc chắn trong tương lai ngay trước mắt thôi.”
“Tôi vẫn còn lại những năm huy hoàng.”
Cô nghĩ đến cái vai mà anh thường phải xoa bóp mỗi khi anh nghĩ không có ai đang nhìn, cái bể sục mà anh đã cho đặt vào trong phòng tắm, và biết rằng anh đang tự lừa dối bản thân mình.
“Anh sẽ định làm gì khi nghỉ hưu? Anh có vụ đầu tư mạo hiểm nào đang xếp hàng chờ đợi không? Anh định sẽ chuyển sang công việc huấn luyện?”
Những cơ bắp ở lưng anh cứng lại, dù chỉ hơi hơi thôi. “Sao em không dính chặt vào mấy cái hạt sơ cấp đó, Giáo sư, và để cho tương lai của tôi được yên?” Anh bước vào phòng ngủ của mình, giật phắt cái khăn tắm ra khi anh tiến về phía tủ quần áo và kéo ra một cái quần đùi. “Em nhớ, đúng không, rằng tôi sẽ bay tới Texas chiều muộn ngày hôm nay.”
Anh thay đổi chủ đề. “Đại loại như một giải thi đấu golf, em nhớ là anh nói thế.”
“Lời mời của Bobby Tom Denton.”
“Anh ta là bạn của anh?” Cô nhỏm dậy từ cái bồn cầu và dựa vào cái khung cửa dẫn vào phòng anh.
“Em yêu, đừng nói với tôi là em chưa bao giờ nghe về Bobby Tom Denton đấy nhé. Anh ta là cầu thủ wide-out nổi tiếng nhất đã từng chơi bóng bầu dục.”
“Wide-out?”
“Người nhận bóng ấy. Họ là người mà tiền vệ ném bóng cho. Tôi muốn nói với em là cái ngày anh ấy bị vỡ đầu gối và phải nghỉ hưu là ngày buồn nhất trong lịch sử bóng bầu dục chuyên nghiệp.”
“Anh ta bây giờ đang làm gì?”
Anh giật mở ra một cái quần kaki. “Hầu hết thời gian trưng ra một cái mặt tiền thật tốt. Anh ấy sống ở Telarosa, Texas, với vợ Gracie và cô con gái mới sinh. Anh ấy hàng động như thể gia đình và cái quỹ từ thiện anh ấy đang điều hành là tất cả những gì anh ấy cần trong cuộc sống này.”
“Có lẽ chúng là thế thật.”
“Em không biết Bobby Tom. Từ hồi anh ta còn là một đứa trẻ, anh ấy sống để chơi bóng.”
“Nghe như anh ta đang làm một việc thật quan trọng.”
“Quỹ Denton á?” Anh tròng cái áo sơ mi polo màu nâu đậm qua đầu. “Nó làm được rất nhiều việc có ích, đừng có hiểu sai ý tôi. Chỉ giải gôn này thôi cũng đem lại vài trăm nghìn vì một mục đích tốt đẹp, nhưng tôi đoán cái cách tôi nhìn nó là, có rất nhiều người trên đất nước này điều hành một cái quỹ như thế, nhưng chỉ có một anh chàng duy nhất có thể bắt được một quả bóng như B.T.”
Theo ý kiến của Jane, điều hành một quỹ từ thiện dường như quan trọng hơn bắt một quả bóng rất rất nhiều, nhưng cô biết khi nào thì nên giữ mồm giữ miệng. “Nghỉ hưu có thể rất thú vị. Ví dụ là anh mà xem. Anh có cơ hội để bắt đầu một cuộc sống hoàn toàn mới trong khi vẫn còn trẻ.”
“Tôi thích cái cách tôi đang sống.”
Trước khi cô có thể nói thêm gì được nữa, anh rút ngắn khoảng cách giữa họ, kéo cô vào vòng tay, nơi anh tiếp tục hôn cô đến khi cô không thở nổi nữa. Cô cảm thấy anh cứng lên trong quần, nhưng đang là ban ngày, và anh lùi lại với vẻ miễn cưỡng chắc chắn và nhìn xuống cô với đôi mắt nóng bỏng. “Em đã sẵn sàng hét lên ‘uncle’ chưa?”
Ánh mắt cô trôi đến môi anh, và cô thở dài. “Sắp rồi.”
“Em biết, phải không, là tôi sẽ không khiến nó dễ dàng với em đâu. Tôi sẽ không thoả mãn với bất cứ thứ gì ít hơn lột trần em giữa thanh thiên bạch nhật.”
“Em biết.”
“Tôi có thể thậm chí còn bắt em đi bộ lòng vòng bên ngoài.”
Cô nhìn anh đầy rầu rĩ. “Em sẽ không ngạc nhiên.”
“Tất nhiên tôi sẽ không bắt em làm việc gì như thế mà hoàn toàn trần truồng đâu.”
“Anh thật có trái tim nhân hậu.”
“Tôi có thể sẽ để em đi một trong những đôi giày cao gót dễ thương mà em có.”
“Quả là anh chàng triệu năm mới có một.”
Anh bắt đầu hôn cô lần nữa. Sau đó anh úp tay lên ngực cô, và cả hai bọn họ đều thở nặng nhọc đến nỗi cô thậm chí còn không muốn dừng lại. Ngay sáng hôm đó cô đã nói với bản thân mình rằng cô sẽ dừng cuộc chơi với anh, và bây giờ là lúc. Bằng một tay, cô với xuống gấu áo ngủ của mình.
Điện thoại đổ chuông. Cô kéo áo ngủ lên cao hơn, vẫn tiếp tục hôn Cal, nhưng sự dai dẳng của cái điện thoại đã làm hỏng tâm trạng.
Anh rên lớn một tiếng. “Sao máy trả lời tự động không làm việc?”
Cô thả cái áo ngủ ra. “Mấy người phụ nữ dọn nhà ở đây chiều qua. Họ chắc đã tình cờ tắt nó đi.”
“Tôi cá là cha gọi. Cha nói sẽ gọi cho tôi sáng nay.” Anh thả cô ra đầy miễn cưỡng, gục trán vào cô một chút, sau đó hôn lên chóp mũi cô.
Cô không thể tin được điều đó. Cô cuối cùng cũng gom góp được chút dũng cảm để cho phép anh nhìn thấy thân hình mập lùn của cô, và cái điện thoại ngu ngốc ấy lại đổ chuông. Cho anh sự riêng tư, cô hướng đến phòng tắm của mình, nơi mà cô tắm, rồi mặc quần áo. Sau đó cô xuống nhà bếp.
Cal đang nhét ví vào túi chiếc quần khaki của anh. “Là cha gọi điện đến. Cha và mẹ sẽ gặp ăn trưa ở Asheville hôm nay. Tôi hi vọng cha sẽ thuyết phục được mẹ đặt dấu chấm hết cho cái chuyện điên rồ này và chuyển lại về nhà. Tôi không thể tin được là mẹ lại bướng bỉnh đến như thế.”
“Có hai người dính dáng trong cuộc hôn nhân này.”
“Và một người trong số họ thì cứng đầu cứng cổ.”
Cô từ bỏ không cãi cọ với anh về chuyện này nữa. Anh tin chắc rằng mẹ anh là người có lỗi trong vụ li thân của cha mẹ mình vì bà là người chuyển ra ngoài, và Jane không thể nói gì để thuyết phục anh rằng có thể phải nghe một câu chuyện từ phía khác nữa.
“Em có biết mẹ nói gì với Ethan khi nó đề nghị mẹ một lời khuyên giữa mục sư và con chiên không? Mẹ bảo nó đi mà chú tâm vào việc của mình đi.”
Cô nhướn một bên lông mày với anh. “Ethan có thể không phải là một người tốt nhất để đưa ra lời khuyên.”
“Nó là mục sư của mẹ!”
Cô chỉ vừa kịp kháng cự lại việc đảo mắt mình. Thay vào đó, cô kiên nhẫn chỉ ra điều hoàn toàn rõ ràng. “Cả anh và Ethan đều có dính dáng cá nhân để đưa ra lời khuyên cho bất cứ ai trong số họ.”
“Yeah, tôi cũng đoán thế.” Khi anh nhặt chìa khoá xe từ kệ bếp lên, anh cau mày. “Tôi chỉ không hiểu sao một chuyện như thế lại có thể xảy ra.”
Cô nhìn lên khuôn mặt phiền muộn của Cal, và thấy mình ước rằng Lynn và Jim có thể giải quyết cho xong những bất đồng, không chỉ vì bản thân họ mà còn vì mấy cậu con trai nữa. Cal và Ethan đều yêu quý cha mẹ mình, và sự ghẻ lạnh này khiến bọn họ cũng bị tổn thương.
Một lần nữa cô lại tự hỏi chuyện gì đã xảy ra với Lynn và Jim Bonner. Hàng năm trời họ đã xoay xở để sống với nhau rất hạnh phúc. Vậy thì sao bây giờ họ lại ly thân?
*****
Jim Bonner sải những bước dài vào phòng ăn Blue Ridge ở Grove Park Inn, khách sạn và khu nghỉ dưỡng nổi tiếng nhất tại Asheville. Nó luôn là một trong những nơi chốn yêu thích của Lynn, và ông đã hẹn bà đến đây ăn trưa. Có lẽ không khí dễ chịu của nó sẽ làm mềm đi trái tim của bà vợ bướng bỉnh của ông.
Grove Park Inn đã được xây dựng khoảng những năm 1900 để phục vụ như một nơi xa hoa để tránh mùa hè nóng bức của những kẻ giàu có. Được xây dựng trên sườn của Sunset Mountain bằng những khối đá hoa cương xù xì, công trình xây dựng đồ sộ này xấu xí hay nguy nga còn phải phụ thuộc vào quan điểm của bạn.
Phòng ăn Blue Ridge, như phần còn lại của khách sạn, được bày biện theo phong cách quyến rũ mộc mạc của Hội Arts and Crafts. Ông bước xuống một vài bậc thang dẫn đến một khu phòng ăn thấp hơn, và Lynn đang ngồi tại một chiếc bàn nhỏ được đặt cạnh một khung cửa sổ cao, có thể nhìn xuống toàn bộ ngọn núi. Ông uống cạn hình ảnh của bà.
Kể từ khi ông từ chối đến thăm bà ở Heartache Mountain, ông cũng không gọi điện hay gặp mặt bà mỗi khi ông biết bà có mặt trong thị trấn. Ông đã viện cớ ghé qua nhà thờ tối thứ tư khi bà có cuộc họp với uỷ ban tôn giáo và cứ dán chặt mắt mình vào ô tô của bà trong bãi đậu xe của cửa hàng tạp phẩm Ingles.
Về phần mình, bà dường như cố gắng hết mức có thể để tránh mặt ông. Bà luôn chọn thời điểm khi bà biết bà sẽ không đụng đầu phải ông khi ghé qua nhà, hoặc là khi ông đang ở văn phòng hay đang có ca trực. Ông đã nhẹ cả người khi bà đồng ý gặp ông hôm nay.
Niềm thoả mãn của ông khi nhìn thấy bà nhạt đi chuyển thành cơn giận dữ. Một tháng qua bà dường như chẳng thay đổi gì nhiều, trong khi ông cảm thấy bầm tím và già nua. Bà mặc một cái áo jacket sợi dệt lỏng tay màu kem và xanh oải hương, kiểu mà ông vẫn luôn thích, đi kèm với khuyên tai bạc, áo lụa và váy. Khi ông kéo cái ghế gỗ nặng nề đối diện với bà, ông cố gắng thuyết phục bản thân mình rằng ông đã trông thấy những dấu vết mất ngủ dưới quầng mắt bà, nhưng chúng cũng có thể là sự đổ bóng của ánh sáng chiếu xuyên qua cửa.
Bà tặng cho ông một cái gật đầu thân mật vẫn thường dành cho người lạ. Chuyện gì đã tình cờ thay đổi cô gái trẻ miền núi, người đã từng cười rúc rích một cách không kiềm nén và trang trí bàn ăn của ông với hoa bồ công anh?
Người bồi bàn xuất hiện, và Jim gọi hai cốc rượu vang loại yêu thích của họ, chỉ để Lynn yêu cầu đổi lại thành Diet Pepsi. Sau khi người phụ vụ rời đi, ông nhìn bà một cách tọc mạch.
“Tôi tăng 5 pounds,” bà giải thích.
“Bà đang trong thời kỳ thay đổi hóc môn. Bà được mong đợi phải lên vài cân mà.”
“Không phải mấy viên thuốc là nguyên nhân đấy đâu. Là cách nấu nướng của Annie đấy. Bất cứ cái gì cũng phải nhồi bơ vào trong, thế thì mẹ mới nghĩ là nó có thể ăn được.”
“Với tôi, nghe như thể cách tốt nhất để giảm 5 pounds đấy là quay về nhà.”
Bà ngừng lại một chút trước khi nói. “Heartache Mountain luôn là nhà tôi.”
Ông cảm thấy như thể một luồng hơi lạnh thổi qua gáy mình. “Tôi đang nói về nhà thật của bà cơ. Nhà của chúng ta.”
Thay vì đáp trả, bà nhặt quyển thực đơn lên và bắt đầu nghiên cứu nó. Người phục vụ mang đồ uống đến và ghi món họ gọi. Trong khi đợi thức ăn được mang lên, Lynn nói về thời tiết và buổi hoà nhạc bà đã tham dự tuần trước. Bà nhắc nhở ông kiểm tra hệ thống điều hoà không khí, nói về một vài công trình xây dựng đường xá nào đó. Nó làm ông nhức nhối đến tận bên trong. Người phụ nữ xinh đẹp này, người đã từng chỉ nói những điều trong trái tim mình, giờ không còn như thế nữa.
Bà dường như cương quyết tránh bất cứ cái gì dính líu đến cá nhân, nhưng ông biết bà sẽ không thể tránh nói về mấy đứa con trai của họ. “Tối qua Gabe gọi về từ Mexico. Hình như không đứa con trai nào thấy thích hợp để nói với nó bà đã chuyển ra ngoài.”
Lo ấu khiến lông mày bà cau lại. “Ông không nói với nó điều gì chứ, phải không? Nó đã có quá nhiều việc phải xoay xở rồi. Tôi không muốn nó phải lo lắng thêm.”
“Không, tôi không nói gì hết.”
Sự nhẹ nhõm của bà thật rõ ràng. “Tôi rất lo lắng về nó. Tôi ước nó về nhà.”
“Có lẽ một ngày nào đó.”
“Tôi cũng lo cho Cal nữa. Ông có nhận thấy không?”
“Nó trông vẫn ổn với tôi.”
“Còn hơn cả ổn nữa. Tôi gặp nó trong thị trấn hôm qua, và tôi chưa bao giờ thấy nó hạnh phúc hơn. Tôi không hiểu nổi, Jim. Nó luôn luôn giỏi phán đoán nhân cách, và ả đàn bà đó sẽ phá nát tim nó. Sao nó không nhìn thấy cô ta là loại người gì?”
Khuôn mặt Jim trở nên dữ tợn trước ý nghĩ về cô con dâu mới của ông. Ông đã nhìn thấy cô ta trên phố vài ngày trước, và cô ta bước ngay ngang qua ông, cứ như thể ông không hề tồn tại ấy. Cô ta từ chối xuất hiện tại nhà thờ, khước từ những lời mời giao thiệp từ một vài phụ nữ dễ thương nhất trong thị trấn, và thậm chí còn không thèm đến bữa tiệc tối trao giấy chứng nhận cho Cal mà Jaycees đã tổ chức. Người duy nhất mà cô ta dành thời gian giao du những ngày này hình như là Kevin Tucker. Không một điều gì là báo trước một tương lai tốt lành cho con trai ông cả.
“Tôi không hiểu gì hết,” Lynn tiếp tục. “Sao nó có thể hạnh phúc như thế khi nó cưới một…một…”
“Ả khốn lạnh lùng tàn nhẫn.”
“Tôi ghét cô ta. Cô ta sẽ làm nó tổn thương khủng khiếp mất thôi, và nó không xứng đáng bị như thế.” Lông mày của bà cau lại, giọng bà lạc hẳn đi, chứng tỏ bà đang buồn khổ sâu thẳm đến nhường nào. “Sau ngừng đấy năm chúng ta đợi nó ổn định và cưới một ai đó dễ thương, ai đó yêu nó, nhưng nhìn xem nó đã chọn ai—một cô ả chẳng quan tâm đến ai khác trừ bản thân mình.” Bà nhìn ông với đôi mắt phiền muộn. “Tôi ước chúng ta có thể làm được điều gì đó.”
“Chúng ta thậm chí còn không thể giải quyết được các rắc rối của mình, Lynn. Sao chúng ta có thể mong đợi giải quyết cho Cal được?”
“Không giống nhau. Nó—Nó dễ bị tổn thương.”
“Còn chúng ta thì không?”
Lần đầu tiên, bà nghe có vẻ phòng thủ. “Tôi không nói thế.”
Đắng cay bóp nghẹt ngực ông và dâng lên như mật trong cuống họng. “Tôi muốn nói về cái trò mèo đuổi chuột chúng ta đang chơi. Tôi cảnh báo bà, Lynn; Tôi sẽ không trình diễn nó lâu hơn nữa đâu.”
Ông nhận ra ngay lập tức rằng mình đã mắc sai lầm. Lynn không thích bị dồn vào chân tường, và bà luôn đối đầu với hiếu chiến bằng sự bướng bỉnh lặng im của mình. Giờ thì bà đang san bằng tỉ số với ông. “Annie bảo tôi nói với ông rằng mẹ không thích ông gọi điện đến nhà.”
“Well, thế thì tệ thật.”
“Mẹ thật sự tức giận với ông.”
“Annie đã tức giận với tôi từ hồi tôi lên tám.”
“Không đúng thế. Sức khoẻ của mẹ khiến bà gàn dở.”
“Nếu mẹ dừng việc nhét bơ vào tất cả mọi thứ, mẹ có lẽ sẽ bắt đầu thấy khoẻ hơn.” Ông dựa lưng vào ghế. “Bà biết sao mẹ lại không muốn chúng ta nói chuyện với nhau không. Là vì bà sẽ phải ở tịt trên Heartache Mountain suốt ngày để chăm sóc mẹ. Mẹ sẽ không từ bỏ chuyện đó dễ dàng đâu.”
“Đó là những gì ông nghĩ hả?”
“Bà có thể cá vào nó đấy.”
“Ông nhầm rồi. Mẹ chỉ đang cố bảo vệ tôi thôi.”
“Khỏi tôi hả? Yeah, thật là đúng đắn.” Giọng ông mềm đi. “Mẹ kiếp, Lynn, tôi là một người chồng tốt với bà. Tôi không đáng phải chịu đựng chuyện này.”
Bà nhìn xuống đĩa của mình, rồi nhìn lên ông, mắt bà tràn ngập nỗi đau. “Nó luôn luôn là về ông, phải không, Jim? Ngay từ buổi ban đầu mọi thứ đã phải luôn quay vòng quanh ông. Ông xứng đáng với cái gì. Ông cảm thấy ra sao. Ông đang ở trong tâm trạng thế nào. Tôi xây cuộc sống của mình ở quanh chỉ để cố làm ông hài lòng, và nó vẫn không đủ.”
“Thật là nực cười. Bà thổi bay mọi thứ khỏi sự cân đối của nó. Nghe này, quên hết những gì tôi nói tối hôm đó đi. Tôi không có ý đó. Tôi chỉ-tôi không biết nữa-có một vài cơn khủng hoảng tuổi trung niên hay cái gì đó đại loại thế. Tôi thích cái cách bà là. Bà là người vợ tốt nhất mà một người đàn ông có thể có. Hãy quên hết mọi chuyện đã xảy ra và quay trở lại cái cách mà mọi việc vốn như thế.”
“Tôi không thể vì ông không thể làm thế.”
“Bà không hiểu mình đang nói gì đâu.”
“Một vài nơi nào đó sâu thẳm trong ông đã thắt nút lại những oán giận hình thành từ ngày chúng ta cưới và chưa bao giờ mất đi. Nếu ông muốn tôi quay lại, nó chỉ là vì thói quen thôi. Tôi không nghĩ ông thích tôi nhiều, Jim. Có lẽ ông chưa bao giờ thích.”
“Thật là lố bịch. Bà đang bi kịch hoá tất cả mọi chuyện lên đấy. Chỉ cần nói cho tôi biết bà muốn gì, tôi sẽ đưa nó cho bà.”
“Ngay lúc này tôi muốn làm bản thân mình hài lòng.”
“Tốt! Cứ làm bản thân bà hài lòng đi. Tôi sẽ không cản đường bà đâu, và bà cũng không phải bỏ nhà đi để làm thế đâu.”
“Có, tôi có phải.”
“Bà đang định đổ lỗi cho tôi về mọi thứ, phải không? Cứ tiếp tục đi! Vậy thì bà cứ đi mà giải thích cho mấy thằng con trai của bà tôi là một kẻ xấu xa tệ hại đến mức nào. Và trong khi bà giải thích, nhắc luôn bọn chúng rằng bà mới là người bước ra khỏi cuộc hôn nhân 37 năm này, không phải là tôi.”
Bà gỡ hoà với ông. “Ông biết tôi nghĩ gì không? Tôi nghĩ ông bước ra khỏi cuộc hôn nhân này cái ngày chúng ta nói lời thề đó.”
“Tôi biết bà lại đổ ụp quá khứ lên đầu tôi. Giờ thì bà lại sắp sửa đổ lỗi cho tôi về tội lỗi của một cậu nhóc 18 tuổi.”
“Đó không phải là những gì tôi đang làm. Tôi chỉ chán ngắt với việc sống với cái phần vẫn mãi 18 tuổi trong ông thôi, cái phần mà vẫn chưa chấp nhận được thực tế là ông đã hạ gục Amber Lynn Glide và phải nhận lấy hậu quả. Cậu nhóc, kẻ nghĩ mình xứng đáng có được những thứ tốt đẹp hơn chưa bao giờ mất đi.” Giọng bà trở nên lạc đi và yếu ớt. “Tôi mệt mỏi với việc sống trong tội lỗi rồi, Jim. Tôi mệt mỏi với việc luôn luôn cảm thấy tôi phải chứng tỏ bản thân mình.”
“Vậy thì dừng làm việc đó nữa! Tôi không bắt bà phải sống theo cách đó. Bà tự làm thế với bản thân mình đấy chứ.”
“Và giờ thì tôi đã nhận ra làm thế nào để quay ngược nó lại rồi.”
“Tôi không thể tin bà lại ích kỷ đến thế. Bà muốn ly dị chứ gì, Lynn? Đó là tất cả những gì mấy chuyện này dẫn tới hả? Bởi vì nếu bà muốn ly dị, bà chỉ cần nói với tôi bây giờ thôi. Tôi sẽ không sống trong cái nhà ngục như thế này mãi đâu. Chỉ cần nói với tôi bây giờ thôi.”
Ông đợi để trông thấy cơn sốc của bà. Điều mà ông vừa đề nghị thật không thể nào nghĩ tới được. Nhưng khi không có cơn sốc nào, ông bắt đầu sợ hãi. Sao bà không nói với ông đừng có nghĩ đến chuyện điên rồ như thế, rằng tình trạng của họ vẫn chưa đến nỗi tệ đủ để thậm chí nghĩ đến việc ly dị, nhưng một lần nữa, ông lại tính toán nhầm.
“Có lẽ đó là điều tốt nhất.”
Ông hoàn toàn chết lặng đi.
Bà lại đeo cái vẻ mặt xa xăm đó lên, gần như là mơ mộng. “Ông biết tôi ước gì không? Tôi ước chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu. Tôi ước chúng ta có thể gặp nhau lần nữa, không quá khứ, chỉ như hai người lạ làm quen. Sau đó nếu chúng ta không thích những gì mình tìm thấy, chúng ta có thể bước đi. Nếu chúng ta thích những gì mình thấy…” Giọng bà lạc đi vì cảm xúc. “Sân chơi sẽ ngang nhau. Sẽ có sự cân bằng quyền lực.”
“Quyền lực?” Sợ hãi khuấy tung lên trong ông. “Tôi không biết bà đang nói về cái gì.”
Bà nhìn ông, cái nhìn thương hại xuyên thẳng qua người ông. “Ông thật sự không biết, phải không? Ba mươi bảy năm trời ông có hết quyền lực trong mối quan hệ của chúng ta, và tôi chẳng có gì hết. Suốt ba mươi bảy năm ròng tôi là công dân hạng hai trong cuộc hôn nhân của chúng ta. Nhưng tôi không thể sống như thế này được nữa.”
Bà nói với một sự kiên nhẫn đáng ngạc nhiên, như một người lớn đang giải thích cho một đứa trẻ và điều đó châm thêm vào cơn giận dữ của ông
“Tốt thôi!” Ông đánh mất khả năng suy nghĩ rõ ràng, và hành động xuôi theo cơn cảm xúc dâng trào. “Bà có thể ly dị. Và tôi hi vọng bà chết nghẹn vì nó.”
Ông ném xuống một cuộn tiền mà không bận tâm phải đếm, bắn thẳng dậy khỏi ghế, lao ra khỏi phòng ăn mà không thèm nhìn lại phía sau. Khi ông sầm sập vào hành lang, ông nhận ra mình đang toát mồ hôi hột. Bà đã đảo tung cuộc đời ông từ ngày đầu tiên ông gặp bà.
Bà muốn nói về quyền lực! Ngay từ khi bà mười lăm tuổi, bà đã có cái quyền lực vặn xoắn cuộc đời ông lại. Nếu ông không gặp bà, mọi thứ đã có thể khác. Ông có thể sẽ không quay trở lại Salvation và trở thành bác sĩ gia đình. Ông sẽ đi sâu vào nghiên cứu, hoặc có lẽ sẽ gánh vác một trong những tổ chức quốc tế đông đảo và đi khắp thế giới để chữa trị những căn bệnh lây nhiễm như ông vẫn luôn mơ về. Một triệu những khả năng có thể đã mở ra cho ông nếu ông không bị ép phải cưới bà, nhưng vì bà, ông đã không thể khám phá bất kỳ cơ hội nào trong số chúng. Ông có vợ và những đứa con cần phải nuôi, vì thế, ông quay lại thị trấn quê hương với đuôi cụp giữa hai chân, đảm nhiệm phòng khám của cha mình.
Sự phẫn uất sôi lên sùng sục trong ông. Ông có cả một cuộc đời không thể thay đổi được khi ông còn quá trẻ để hiểu chuyện gì đang xảy ra. Bà đã làm điều đó với ông, cùng một người phụ nữ đã ngồi trong căn phòng ăn đó và nói với ông bà không có tí quyền lực nào. Bà đã dội toẹt đi cuộc đời ông mãi mãi, và giờ thì bà đổ lỗi cho ông.
Ông bất ngờ khự lại như thể tất cả máu đã dồn hết ra khỏi đầu. Lạy chúa. Bà nói đúng.
Ông sụp xuống một trong những cái ghế sofa được đặt dọc theo tường, đầu vùi vào trong tay. Giây trôi đi thành phút khi tất cả những chướng ngại vật tinh thần ông đã dựng nên chống lại sự thật bị dỡ bỏ.
Bà đã đúng khi nói ông luôn luôn oán giận bà, nhưng sự cay đắng của ông đã trở thành một người bạn đồng hành lâu và đầy quen thuộc đến nỗi ông đã không nhận ra. Bà đã đúng. Sau ngừng đấy năm, ông vẫn đổ lỗi cho bà.
Bao nhiêu cách ông đã trừng phạt bà qua ngừng ấy năm ùa về đập thẳng vào mặt ông: bới móc, làm bẽ mặt, sự bướng bỉnh đến mù quáng của ông và từ chối nhận biết những nhu cầu của bà. Tất cả những cách trừng phạt nho nhỏ ấy ông đã dáng lên người phụ nữ gần gũi nhất với tâm hồn ông.
Ông quệt tay qua mắt và lắc đầu. Bà đã đúng về mọi thứ.