Đại chiến mẹ chồng nàng dâu - Mẹ chồng quyền thế của tôi
lifeme 16.02.2012 14:40:59 (permalink)
Mình sẽ giới thiệu với các bạn cuốn sách sắp ra mắt trên thị trường sách.
Vì rất nhiều bạn đọc nóng lòng muốn được thưởng thức tác phẩm và không chờ đợi nổi ngày ra mắt, thay mặt Hương Giang book, mình xin trích dẫn một vài chương đầu tiên của tác phẩm cho các bạn đọc!!!!!!!!

Đầu tiên sẽ giới thiệu sơ qua về tác giả:

Liên Tâm (Lân Tâm), đã xuất bản hơn một chục tác phẩm, vô tình nghĩ ra một bút danh, Liên (Lân) lấy trong chữ “đáng thương”, Tâm là tim. Thời niên thiếu, luôn cảm thấy tuổi trẻ là một mớ hỗn độn, trưởng thành chỉ là vòng quay của năm tháng, cùng với vòng quay đó con người sẽ dần dần trưởng thành nhưng thực ra trong lòng vẫn luôn giữ mãi tuổi thanh xuân, bởi những năm tuổi trẻ luôn để lại những ký ức đẹp đẽ nhất. Có lẽ cũng từng trải qua đau khổ nhưng những cảm giác này giống như nhân vật chính trong một cuốn sách đã nói: Giống như một đám mây, chỉ cần không phải là cánh quạ bay ngang đỉnh đầu, tất cả mọi điều rồi sẽ trôi qua.


Chương 1 của tác phẩm:

Chương 1:
Quyền nuôi chó
Một chiếc xe Hummer màu vàng dừng trước cửa tòa án, từ trên xe có hai người phụ nữ ăn mặc chải chuốt bước xuống, tóc họ búi cao, trên kính râm họ đang đeo, những hạt đá màu hồng sáng lấp lánh. Hai người mặc những bộ đồ thoải mái, chân đi giày cao gót đính những hạt thủy tinh sáng long lanh.
Mặc dù cách ăn mặc giống hệt nhau, nhưng nhìn tuổi tác có thể thấy nếu không phải là mẹ và con gái thì là mẹ chồng và con dâu.
Vừa đặt chân lên đại sảnh Tòa án, rất nhiều phóng viên đã chen nhau lại gần. Dưới vô vàn ánh đèn flash, những viên đá trên người họ càng sáng lấp lánh, hai người đều đứng thẳng người, vẻ mặt cao ngạo.
Phóng viên giơ micro trước mặt họ, tranh nhau hỏi: “Xin hỏi, nghe nói quan hệ mẹ chồng nàng dâu của hai người không hòa hợp, điều này có thật không?”
“Là một gia đình giàu có, không biết chuyện gia đình có ảnh hưởng gì đến vấn đề cổ phiếu không?”
Người phụ nữ trẻ mỉm cười: “Vì sao tôi lại không phù hợp với mẹ chồng? Đây chỉ là tin đồn thổi.” Người phụ nữ trung tuổi cũng thân mật khoác tay cô, hòa nhã: “Đúng, làm sao thế được, chúng tôi đến tòa án chẳng qua vì có một chuyện nhỏ khác.”
Hai người khoác tay nhau bước vào cửa tòa án, thân mật giống như mẹ con. Đương nhiên, thái độ hòa hữu này chỉ duy trì được đến khi cửa thang máy đóng lại.
“Thẩm Khả Tân, con có thể chuyển nghề sang làm diễn viên đóng kịch.” Người phụ nữ trung tuổi lườm cô, đồng thời nhanh chóng bỏ tay cô ra. Cô gái được gọi là Thẩm Khả Tân cũng cười thản nhiên, “Mẹ, quý bà Dương Nhã Bội, sao mẹ khiêm tốn thế, kỹ năng diễn xuất của mẹ rõ ràng còn cao hơn cả kỹ nữ.”
Dương Nhã Bội mở to mắt ngạc nhiên, giọng điệu vẫn rất bình tĩnh, “Kỹ nữ?”

Thẩm Khả Tân lập tức nở một nụ cười, “Xin lỗi mẹ, con dùng từ sai, là diễn viên kịch.”
Dương Nhã Bội cắn răng cười: “Con dâu tốt, kỹ thuật diễn xuất của mẹ đâu bằng con. Ai cũng biết con là tao nữ nhà quyền thế.”
“Tao nữ?” Thẩm Khả Tân chau mày, cảm giác tức giận trong lòng như thể sắp bùng phát ra ngoài.
Dương Nhã Bội vội vàng cười trừ: “Mẹ dùng sai từ, là con gái tốt.”
“Sao, “tao” và “hảo” cũng dùng từ sai.” Thẩm Khả Tân bực bội tròn mắt nhìn. Dương Nhã Bội giễu cợt: “Sao, kỹ và kịch cũng có thể dùng nhầm sao?”
Chú thích: “Tao nữ” có nghĩa ám chỉ người con gái lẳng lơ, “hảo” có nghĩa là tốt.
Hai người đối đáp với nhau như thế, không ai nể nang ai. Thang máy lên đến tầng ba, kêu một tiếng báo hiệu, hai người lại khoác tay nhau tỏ vẻ thân mật, tươi cười vui vẻ bước ra ngoài.
Các phóng viên đang đợi trên tầng xúm lại, tranh nhau hỏi.
“Xin hỏi hai vị, hôm nay hai vị muốn kiện gì?”
“Nghe nói thẩm phán muốn tiến hành xét xử bí mật, ngay cả luật sư đại diện cũng không có, hoàn toàn là do hai bên tự biện hộ. Xin hỏi bên trong có việc gì không quang minh chính đại?”
Thẩm Khả Tân và Dương Nhã Bội đều tỏ thái độ lạnh lùng, ánh mắt sắc như dao nhìn người phóng viên đó, giọng điệu trở nên chói tai: “Việc gì không quang minh chính đại?”
“Đúng, mẹ con chúng tôi có việc gì không quang minh chính đại, anh không được nói lung tung.”
“Đúng, chắc chắn là nói lung tung, anh đừng vu oan.”
Hai người lạnh lùng hừ một tiếng, bước vào phòng xử án số một. Thẩm phán nhìn nguyên cáo và bị cáo, bất giác toát mồ hôi trán. Hai mẹ con đều đến tòa án, không phải mẹ kiện con thì là con kiện mẹ.
Ông nhìn hồ sơ, rất tốt, hôm nay có tiến triển, không phải chuyện nhỏ mà là vì quyền nuôi dưỡng. Ông ho khẽ hai tiếng, giọng điệu trịnh trọng: “Nguyên cáo Dương Nhã Bội kiện Thẩm

Khả Tân ăn trộm Bối Nhĩ, hai bên có thể bắt đầu tự biện hộ cho vụ việc trên.”
“Tôi ăn trộm Bối Nhĩ?” Thẩm Khả Tân không phục “Thẩm phán đại nhân, tôi bắt đầu nuôi nó từ khi nó sinh đến nay là một năm, không có lý gì tặng không cho bà ấy nuôi.”
Dương Nhã Bội lạnh lùng hừ một tiếng: “Nó vốn dĩ là của mẹ, con chỉ chăm sóc nó, lẽ nào mẹ đã nói tặng nó cho con?”
Thẩm Khả Tân cười lạnh lùng: “Mẹ, nói như thế hơi khó nghe, hồi đó mẹ vứt nó đi, con nhặt nó về chăm sóc, nói cách khác, đương nhiên nó là của con.”
Dương Nhã Bội mặt mày kiêu ngạo: “Con dâu, không nên nói như thế, lúc đầu không phải mẹ vứt nó đi mà là không cẩn thận không thấy nó đâu. Đây là hai khái niệm khác nhau.”
Thẩm phán cảm thấy đau đầu, gõ tay lên mặt bàn ngắt lời họ: “Bối Nhĩ? Có thể mang đến tòa không? Tôi có thể căn cứ theo yêu cầu của đương sự, thay nó quyết định tự nguyện đi theo bên nào.”
Thẩm Khả Tân cười đắc ý: “Đương nhiên là tôi, lúc sắp ra khỏi cửa, Bối Nhĩ còn làm nũng với tôi.”
Dương Nhã Bội cũng đắc ý: “Đương nhiên theo tôi, hôm qua Bối Nhĩ còn liếm ngón chân tôi.”
Vị thẩm phán bắt đầu cảm thấy bối rối! Liếm ngón chân?!
Thẩm Khả Tân bỗng nhiên run run chỉ tay vào Dương Nhã Bội, tức giận: “Thảo nào Bối Nhĩ bị nhiễm khuẩn đường ruột, hóa ra là vì bàn chân thối của mẹ.”
Dương Nhã Bội cũng không chịu kém thế, chỉ vào cô: “Chẳng trách cả người Bối Nhĩ rất thối, chắc chắn là mùi nước hoa của con. Bản thân đã không có mắt nhìn, còn đổ lên người Bối Nhĩ, thảo nào gần đây nó buồn bực không vui.”
Ngọn lửa giận dữ trong lòng Thẩm Khả Tân cháy bùng lên, mặt mày u ám thốt lên một câu: “Ngược đãi chó đến mức tàn bạo.”
Cuối cùng vị thẩm phán cũng hiểu ra hét to: “Dừng!” Rõ ràng là ông tức đến mức dậm chân liên tục: “Hai vị nói Bối Nhĩ là một con chó?”
“Chả lẽ không phải.” Hai người đồng thanh nói.
Vị thẩm phán tức giận đến mức run rẩy: “Mẹ con các vị vì một con chó mà làm to chuyện?”
Thẩm Khả Tân hùng hồn hỏi: “Thẩm phán đại nhân, dáng vẻ của ông có vẻ như kỳ thị chó?!”
Dương Nhã Bội cũng lạnh lùng cười hỏi: “Thẩm phán đại nhân, lẽ nào chó không có quyền của chó?!”
Hai mắt vị thẩm phán trợn tròn, người mềm nhũn ngã xuống ghế ngất đi.
Hai mẹ con khoanh tay quay sang lườm nhau. Thẩm Khả Tân có vẻ vui mừng khi thấy người khác gặp tai họa: “Mẹ, mẹ thật giỏi, làm ngất được cả thẩm phán.”
Dương Nhã Bội đương nhiên không chịu thua, mặt không giấu vẻ giễu cợt, “Con dâu, không nên nhận bừa công lao, hình như đây là công sức của con.”
“Mẹ, mẹ nói như vậy có ý gì, lẽ nào con có thể khiến người khác ghét con hơn mẹ?” Thẩm Khả Tân khó chịu ra mặt, Dương Nhã Bội lườm cô, tức giận như một thùng thuốc nổ bị châm ngòi, nói tiếp: “Mẹ sai là sai ở chỗ cho con bước chân vào nhà một năm trước.”
Thẩm Khả Tân bắt đầu nhăn mặt, đôi mắt đẹp mở rất to: “Mẹ vẫn còn không biết xấu hổ nhắc lại chuyện một năm trước.” Cô cắn môi mắm lợi, tay bắt đầu run rẩy: “Mối thù một năm trước…” Đó là sự sỉ nhục của cả cuộc đời cô! Đó là một vết nhơ duy nhất trong cuộc sống hoàn mỹ của cô.
Ký ức của cô quay về một năm trước.

(Hết chương 1)

... Mời các bạn đón đọc chương 2: MỐI THÙ
#1
    lifeme 19.02.2012 11:23:54 (permalink)
    Tiếp tục gửi tới độc giả chương 3 của tác phẩm:

    Chương 2:
    Mối thù
    Một năm trước.
    Trong phòng khách sang trọng tường màu vàng, không ít nam thanh nữ tú đang đi lại đông vui nhộn nhịp. Trong lúc hàn huyên nói chuyện, mọi người tranh nhau chúc mừng lễ thành hôn của con trai nhà họ Tống là Tống Tử Dương.

    Tống Tử Dương và thiên kim tiểu thư Thẩm Khả Tân có thể coi là cổng sắt với cổng kim cương, mặc dù nhà họ Thẩm cũng được coi là nhà quyền thế, nhưng trong mắt của nhà họ Tống, họ chẳng qua chỉ là một nhà bán giấy mà thôi.
    Thẩm Khả Tân mặt mũi thanh tú, gương mặt hình trái xoan, mặc bộ lễ phục màu trắng, tóc búi cao sau đầu, đội một chiếc mũ theo phong cách Anh, trên mũ rủ xuống khăn đội đầu màu trắng, trên khăn có đính rất nhiều hạt kim cương nhỏ lấp lánh.
    Cô khoác tay Tống Tử Dương, cười ngượng ngùng. Cô và Tống Tử Dương quen nhau thời học đại học, lúc đó cô học năm nhất, anh học năm ba. Hai người gặp nhau lần đầu đã bị sét đánh, lần hai xiêu lòng, lần ba quyết định sẽ sống bên nhau cả đời. Đợi cô tốt nghiệp đại học, hai người giấu gia đình hai bên đi đăng ký kết hôn.
    Thật ra Khả Tân không hiểu vì sao Tử Dương sợ gia đình biết chuyện. Đề cập đến gia đình anh, anh lại yên lặng đến mức lạ thường. Anh là một người đàn ông rất lịch lãm và hiền lành, nhưng chỉ cần nhắc đến mẹ anh là anh bị kích động, bà sang trọng quyền quý nhưng cũng không ít chua ngoa, bà có thể viết văn múa võ, nhưng cũng rất giảo hoạt và có không ít điều thị phi.
    Sở dĩ Tử Dương sợ hãi là vì theo quy định của dòng họ, con trai họ Tống sau khi kết hôn phải chuyển về nhà ở.
    Đến thời buổi này mà vẫn còn có quy định đó, đúng là biến thái!
    “Chúc công tử họ Tống chúng ta và đại tiểu thư Thẩm bách niên giai lão.”
    “Sớm sinh quý tử, động phòng là có.” Các bạn học xúm quanh hai người trêu đùa. Không ít người cùng hô: “Hay là động phòng ngay tại đây.”
    “Được, tôi cũng muốn xem.”Có giọng nói lạnh lùng từ cửa phòng khách vọng lại, vang lên như một tiếng sấm giữa đám đông đang huyên náo. Tống Tử Dương bất giác đứng nghiêm trang nhìn ra cửa, chỉ thấy một quý bà sang trọng đang bước lại cùng rất nhiều các vệ sỹ mặc áo đen. Mặt bà lạnh lùng và phẫn nộ, trong đôi mắt dường như có một đống lửa đang cháy rực và muốn thiêu đốt tất cả những gì đang hiện lên trước mắt.
    Thẩm Khả Tân vội vàng bước lên nghênh đón, cười và đưa tay về phía bà: “Mẹ, con là Thẩm Khả Tân.” Mặt bà ấy không tỏ thái độ gì, bước qua người cô lại gần Tống Tử Dương, dường như nhìn cô một cái cũng là thừa. Tống Tử Dương ngạc nhiên, vội vàng tươi cười bước lên: “Mẹ.”
    Các bạn học đứng xung quanh nhìn nhau rồi đồng loạt lên tiếng chào: “Bác gái.”
    Thẩm Khả Tân bối rối thu tay lại, bước nhanh đến đứng cạnh Tống Tử Dương.
    Bà dừng lại trước mặt Tống Tử Dương, sắc mặt rất khó coi. Không khí xung quanh nặng nề, tưởng như đặc quánh lại. Có cảm giác một thế kỷ đã trôi qua, bà mới lên tiếng: “Giải thích.” Câu nói ngắn gọn, không thừa một chữ.
    Thẩm Khả Tân cầm lấy tay Tống Tử Dương như muốn truyền thêm cho anh sức mạnh. Tống Tử Dương nói một cách khó khăn: “Mẹ, chúng con đã kết hôn.”
    Bà giơ tay lên tát mạnh một cái khiến mọi người xung quanh giật mình sợ hãi. Bà nhấn mạnh từng chữ: “Hạn đến ngày mai, ly hôn rồi quay về nhà.”
    Thẩm Khả Tân lấy hết dũng khí lên tiếng: “Mẹ…”
    “Câm mồm, cô không có tư cách gọi tôi là mẹ.” Bà ngắt lời cô, mặt mày tức giận. Thẩm Khả Tân vẫn cười hòa nhã: “Con biết giấu mẹ kết hôn là không tốt, nhưng mẹ nghĩ xem, vì sao chúng con phải giấu gia đình hai bên kết hôn? Thật ra ai kết hôn cũng muốn nhận được nhiều lời chúc phúc, có bố mẹ hai bên. Nhưng, sợ mẹ…”
    “Đồ nghèo hèn.” Mặt bà không giấu vẻ khiêu khích, nụ cười của Thẩm Khả Tân như hóa đá, không thể giữ bình tĩnh được nữa, mặt mày cô căng thẳng, giọng điệu bắt đầu đanh lại: “Nghèo hèn?”
    “Ông chủ nghề làm giấy, đơn giản mà nói không phải là bán giấy sao? Con gái của nhà bán giấy không phải là nghèo hèn thì là gì?” Bà ta cười lạnh lùng, “Những cô gái vin rồng bám phượng như cô, tôi gặp vô số. Đồ tiểu nhân hung hăng như cô còn cố tô son điểm phấn cho khuôn mặt mình.”
    Tống Tử Dương vội vàng giải thích: “Mẹ, Khả Tân không phải là một cô gái như thế.”
    Bà ta liếc nhìn Thẩm Khả Tân, cười lạnh lùng: “Tử Dương, trên mặt đất có một cái hố, con vô tình đặt chân xuống đó, mẹ không nói con ngốc. Nhưng con nhìn thấy có một cái hố trên mặt đất, đó còn là một cái hố thối, con vẫn cố tình đặt chân xuống đó, điều này là ngu xuẩn. Không thể ngu ngốc hơn.”
    Thẩm Khả Tân tức giận đến mức run rẩy, mẹ chồng bỗng nhiên chửi cô là một cái hố thối! Cô không nhịn được kêu lên: “Ai là hố thối, mẹ căn cứ vào đâu chửi người như thế?”
    Bà ta nhướn mày, vẻ mặt cao ngạo: “Tôi chửi cô sao?”
    Thẩm Khả Tân vô cùng tức giận: “Mẹ tốt ở chỗ nào, mặt dơi tai chuột, đôi mắt như mắt gà chết, lông mày hình chữ bát, xương như xương gà, không có phong độ, chanh chua đanh đá, độc đoán vô lý…”
    Tống Tử Dương vội vàng bịt miệng cô, cười trừ với mẹ: “Mẹ, đừng so đo tính toán với cô ấy.” Mặt bà xanh tái, tức giận đến mức không thở được, hét lên: “Nha đầu thối, cô vừa chửi ai?”
    Thẩm Khả Tân trả lời rõ ràng.
    Bà ta chỉ tay vào cô nói to: “ Cô có biết tôi là ai không, tôi là Dương Nhã Bội, mẹ của Tống Tử Dương, mẹ chồng của cô, cô dám sỉ nhục mẹ chồng của cô sao? Hôm nay có cô thì không có tôi.” Thẩm Khả Tân giằng co mãi mới rút được tay ra khỏi tay Tống Tử Dương, cô vứt mũ xuống đất, hai chân đạp lên đó, chống tay vào eo, tức giận nhìn bà: “Được, hôm nay có mẹ không có con.”
    Dương Nhã Bội túm lấy cà vạt của Tống Tử Dương, tức giận hỏi: “Con ly hôn hay muốn đoạn tuyệt quan hệ mẹ con với mẹ.” Thẩm Khả Tân cũng không kém thế kéo tay anh: “Tống Tử Dương, hôm nay anh ly hôn hay đi cùng em?”
    Tống Tử Dương khó xử nhìn sang phải rồi lại nhìn sang trái, cuối cùng hỏi một cách yếu ớt: “Có thể muốn cả hai không?”
    “Không được.” Thẩm Khả Tân và Dương Nhã Bội cùng lên tiếng.
    Ba người đang tranh giành nhau, bỗng nhiên vang lên một tiếng đánh rắm rất to. Dương Nhã Bội vội vàng đưa ngón tay lên bịt mũi: “Thẩm Khả Tân, cô đúng là không được dạy dỗ, đánh rắm ngay ở chỗ đông người như thế này.”
    “Rõ ràng là mẹ.” Thẩm Khả Tân không chịu thua, có ông trời chứng kiến, tuyệt đối không phải là cô! Dương Nhã Bội cười giễu cợt: “Không phải cô, lẽ nào là tôi.” Cho dù là bà ta thì cũng không thể thừa nhận!
    “Nhìn xem, tự mình khai ra.” Thẩm Khả Tân lạnh lùng tiếp lời.
    “Coi như là con, hai người đừng cãi nhau nữa.” Tống Tử Dương nhìn mọi người đang cười trộm, cảm thấy dường như không còn chút sức lực nào.
    “Không được.” Hai người phụ nữ đồng thanh nói. Dương Nhã Bội bắt đầu nói lôi thôi dài dòng: “Thẩm Khả Tân, một người nghèo hèn như cô có thể không để ý đến việc đánh rắm trước mặt nhiều người, nhưng tôi nói cho cô biết, là con gái ít nhiều được dạy bảo, không nên đánh rắm như thế.”
    Thẩm Khả Tân đang định nói gì đó, Dương Nhã Bội đã vội vàng nói: “Tôi biết cô định nói đánh rắm là một chuyện không hay nhưng con người không thể khống chế được nên cô không thể kiềm chế. Nhưng cô sai ở chỗ, với tố chất của mình, muốn gả vào nhà họ Tống chúng tôi đúng là một chuyện nực cười nhất trên đời này.”
    “Bà…” Thẩm Khả Tân giơ tay lên, run rẩy chỉ vào bà ta. Kiểu vu oan đổ tội cho người khác này đúng là độc ác! “Tôi làm sao?” Dương Nhã Bội bước lên một bước, dùng tay giữ lấy ngón tay của Thẩm Khả Tân, mặt mũi tươi cười, nói rất to để mọi người đều nghe thấy: “Nhìn xem, nói cô không có giáo dục là sự thật, giữa đông người tùy tiện đánh rắm, không những thế còn chỉ tay vào người khác. Rõ ràng là không tôn trọng người lớn, tội càng nặng hơn.”
    Thẩm Khả Tân nhìn xung quanh, thấy mọi người đang cố gắng nhịn cười, tức giận đến mức gần như rơi nước mắt.
    Dương Nhã Bội đắc ý bỏ tay cô ra, nhẹ nhàng nói: “Tử Dương, lần kết hôn này mẹ tha thứ cho con, ngày mai dẫn con bé không được dạy dỗ này về nhà ở.” Bà nhìn Thẩm Khả Tân đánh giá, cười rất mãn nguyện rồi quay người bước ra khỏi biệt thự cùng đám vệ sỹ.
    Ngồi trên chiếc xe Hummer màu vàng, nụ cười của Dương Nhã Bội càng lúc càng rạng rỡ. Vì sao bà đột nhiên không để ý đến con bé này nữa, nguyên nhân rất đơn giản. Bà đã đánh rắm! Bà là ai? Phu nhân nhà họ Tống, mẹ chồng nhà quyền thế, nếu để người ta loan tin mình đánh rắm thì thật là mất mặt. Vì thế, linh động một chút chỉ có thể vu oan cho con nha đầu thối này.
    Nhưng nói đi nói lại, được gánh chịu hậu quả thay Dương Nhã Bội là một vinh hạnh rất lớn lao!
    Đây là điều tuyệt đối có lợi cho con nha đầu này!

    ------ Mời các bạn đón đọc tác phẩm -------------
    #2
      lifeme 23.02.2012 00:35:15 (permalink)
      Chương 3:
      Nữ hoàng cao ngạo



      Thẩm Khả Tân nhìn theo bóng người đã đi khuất, một hồi lâu
      không lấy lại được tinh thần. Từ nhỏ đến lớn, bố mẹ luôn coi cô
      như viên ngọc trong tay, lần đầu tiên cô bị oan ức như thế này!
      Khách khứa bắt đầu cẩn thận đến cáo biệt. Tống Tử Dương tiễn
      khách xong, ôm lấy cô, “Khả Tân, nếu em muốn khóc thì cứ khóc
      thoải mái.”
      Thẩm Khả Tân kìm nén nước mắt, nhìn anh rồi cười: “Tống Tử
      Dương, anh nghĩ em là một cô gái dễ khóc như vậy sao?”
      Anh biết cô không phải, thật ra anh luôn không nói cho cô biết,
      anh thích cô vì vẻ cao ngạo và mạnh mẽ của cô. Lần đầu tiên
      gặp cô ở bãi đỗ xe trong trường học, lốp xe của cô bị thủng
      đúng lúc anh đang lái xe đến. Bỗng nhiên cô chặn xe anh lại,
      anh thấy kỳ lạ nên xuống xe. Cô nhân cơ hội đó mở cửa xe, đàng
      hoàng ngồi vào ghế lái phụ. Anh bối rối hỏi: “Cô gái, tôi phải về
      nhà.”
      Cô cao ngạo như một nữ hoàng: “Xe của tôi bị thủng lốp, vì thế
      anh lái xe đưa tôi về nhà.” Anh buồn bực nói: “Cô gái, tôi…”
      “Tôi không phải tên là cô gái, tôi là Thẩm Khả Tân. Mau lái xe.”

      Cô lườm anh, ngắt lời. Anh dường như gặp phải ma, bị quỷ đưa
      đường dẫn lối lái xe đưa cô về nhà. Trên đường, cô không nói gì,
      chỉ ngồi lạnh lùng. Lúc đến nhà cô, cô rút từ trong ví ra hai tờ
      một trăm đồng đập mạnh lên ngực anh, giọng điệu vẫn lạnh
      lùng như lúc đầu: “Đây là điều anh đáng được hưởng.”
      Anh xấu hổ:“Cô gái, tôi không cần tiền.”
      Cô mím môi, bỗng nhiên quay sang ra lệnh cho anh với vẻ kiêu
      ngạo: “Đưa kính của anh cho tôi.” Anh ngạc nhiên, lấy chiếc
      kính gọng vàng đưa cho cô như một tên ngốc. Cô cầm lấy kính
      rồi vứt xuống chân, đạp nát nó. Lúc anh không hiểu chuyện gì
      đang xảy ra, cô đã lên tiếng: “Anh không đeo kính trông rất
      đẹp.” Cô xuống xe, không nói hai tiếng cảm ơn, còn anh… cho
      đến khi bóng dáng cô biến mất mới định thần lại!
      Lần thứ hai gặp mặt càng khiến anh ngạc nhiên. Lúc đó, anh
      đang học ở lớp, bỗng nhiên cửa lớp được đẩy ra. Cô đứng ngoài
      cửa nhìn một lượt như đang tìm kiếm ai đó. Thầy giáo không
      vui nói: “Chúng tôi đang trong giờ học.”
      Cô không tỏ thái độ gì bước đến trước mặt thầy giáo: “Em muốn
      tìm người nên thầy không cần nói gì.” Dường như cô có một ma
      lực thiên bẩm nào đó nên thầy giáo không hiểu gì, cũng không
      dám lên tiếng.
      Cô bước đến bục giảng, nói to: “Tống Tử Dương, người hôm qua
      đưa tôi về nhà, đứng dậy.”
      Anh ngốc nghếch đứng dậy, không hiểu cô tìm anh có việc gì.
      Cô nhìn anh với ánh mắt nóng như lửa đốt, kiêu ngạo nói: “Bắt
      đầu từ hôm nay anh là bạn trai của em. Lúc nào tan học, anh
      phải đưa em về nhà.”
      Việc xảy ra đột ngột khiến anh sững sờ!
      Lần đầu tiên cô cười trước mặt anh nhưng giọng điệu vẫn lạnh
      lùng: “Em rất thích anh, vì thế anh cũng phải thích em. Hiểu
      không?”
      Giọng của anh khàn khàn đáp một tiếng: “Hiểu.” Sau đó anh
      cảm thấy giọng nói đó hình như không phải là của mình. Sao
      anh có thể nói như thế trước mặt mọi người? Ngày tốt nghiệp
      đại học, bạn bè đều chúc mừng anh, còn cô không nói gì. Đợi mọi

      người đi hết, cô mới chậm rãi nói: “Tống Tử Dương, anh đừng
      nghĩ sau khi tốt nghiệp đại học có thể ra ngoài lăng nhăng. Em
      cảnh cáo anh, ngay cả nghĩ đến chuyện đó cũng không được.
      Nếu để em biết anh nghĩ đến cô gái khác, chắc chắn em…” Cô
      chưa nói hết lời, đôi mắt lanh lợi nhìn anh đã khiến anh đồng ý
      ngay: “Anh hiểu, anh bảo đảm sẽ không nghĩ đến chuyện đó.”
      Cô cười vẻ hài lòng: “Vậy hôm nay anh có thể hôn em.”
      “Sao?” Anh không biết nói gì, từ trước đến giờ họ mới chỉ cầm
      tay nhau!
      “Thế nào, anh không muốn?” Cô nhướn mày, anh đã tỏ vẻ vui
      mừng: “Không không, bắt đầu từ bây giờ.” Anh tham lam cúi
      đầu định hôn lên môi cô. Bỗng nhiên cô đẩy anh ra: “Em không
      có hứng, nụ hôn này để sau.”
      Trong giây lát, anh từ thiên đường rơi xuống địa ngục. Đột ngột
      cô hôn lên môi anh khiến anh không hiểu chuyện gì đang xảy
      ra. Cô cười nói: “Em không thích nợ người khác.” Ngày cô tốt
      nghiệp, anh đến tham gia lễ tốt nghiệp từ rất sớm. Đến lúc lên
      phát biểu, cô đứng trên bục cao ngạo hỏi: “Tống Tử Dương, anh
      yêu em không?”
      Mọi ánh mắt đổ dồn vào anh khiến anh bối rối.
      Cô thấy anh không nói gì, giọng điệu trở nên không vui: “Không
      yêu sao?”
      Anh vội vàng nói: “Yêu.”
      Cô không tỏ thái độ gì nói: “Vậy chúng ta kết hôn thôi!”
      Anh gật đầu.
      Giọng nói của cô rất bình thản: “Đây là cơ hội duy nhất em dành
      cho anh.” Cô dừng lại rồi tiếp tục nói: “Hôm nay chúng ta kết
      hôn.” Trong tiếng hò hét của các bạn học và nụ cười vui vẻ của
      các thầy cô giáo, anh đồng ý: “Được.” Cô bước xuống bục, khoác
      tay anh, giọng nói không hề có vẻ vui mừng: “Vậy sao không
      đi?” Anh đã kết hôn trong hoàn cảnh đó, giờ nghĩ lại cảm thấy
      tựa như một giấc mơ.
      Hôm nay mẹ anh đến làm ầm ĩ, anh có thể nhận thấy rõ thái độ
      thỏa hiệp của cô.
      Một người kiêu ngạo như cô chưa bao giờ hạ giọng nể nang ai

      cũng chưa bao giờ thỏa hiệp với ai. Nhưng hôm nay cô đã khiến
      anh nhìn nhận bằng một con mắt khác.
      Nhưng ngày mai phải về nhà ở! Nghĩ đến nhà mình, anh lấy tay
      đập lên đầu, cái nhà đó thực sự khiến anh đau đầu!
      #3
        lifeme 25.02.2012 17:20:37 (permalink)
        Chương 4:

        Lần đầu PK (1) mẹ chồng

        Rất nhiều biệt thự sang trọng của giới thượng lưu nằm lưng
        chừng núi. Trên đường đi chỉ lác đác vài chiếc xe. Khi xe rẽ trái
        vào một con đường dài, tim Tống Tử Dương bắt đầu thắt lại.
        Thẩm Khả Tân bình tĩnh nói: “Anh không phải căng thẳng.
        Nước đến thì đắp đập, giặc đến thì có tướng ra chặn, không có
        gì đáng sợ.” Thật ra cô cũng rất căng thẳng. Sau trận chiến với
        mẹ chồng ngày hôm qua, cô cũng bắt đầu run.
        Nhưng trong từ điển của Thẩm Khả Tân không có hai chữ “sợ
        hãi”.
        Khi xe đến trước một tòa biệt thự xây theo phong cách châu Âu,
        Thẩm Khả Tân căng thẳng cầm tay Tống Tử Dương, lòng bàn
        tay toát mồ hôi, Tống Tử Dương nhìn cô, cười thầm trong bụng.
        Thẩm Khả Tân quay sang nhìn anh, giọng điệu lạnh lùng: “Anh
        cười gì?” Anh chau mày lắc đầu: “Anh không cười.” Cô lườm
        anh: “Không được cười trộm.”
        Anh gật đầu mím miệng, cố gắng kiềm chế nụ cười càng lúc
        càng hiện rõ trên nét mặt.
        Hai người xuống xe, người giúp việc đưa họ vào phòng khách.
        Trong phòng khách, có một người đàn ông trung tuổi đang
        ngồi. Dáng người đậm nhưng rất có uy, để một ít râu ở dưới
        môi. Thẩm Khả Tân cảm thấy buồn cười, bước đến trước mặt
        ông, lạnh lùng nói: “Phiền bác lát nữa đi cạo râu, cháu rất không
        vừa ý.”
        Tống Gia Thành đặt tờ báo xuống, nghĩ rằng mình nghe nhầm,
        1. PK có nghĩa là trong cuộc đối đáp hay đấu tài, hai bên bằng
        nhau, không phân thắng bại (Cách dùng từ của Đài Loan)

        mở to mắt nhìn cô rồi chau mày.
        Tống Tử Dương vội vàng bước lại, cung kính gọi: “Bố.”
        Tống Gia Thành vui vẻ: “Tử Dương, nghe nói con kết hôn rồi.”
        Ông nhìn con dâu đánh giá, ngoại hình không tồi nhưng thái độ
        quá ngạo mạn. Ông đang định nói gì đó thì Tống Tử Dương đã
        nhanh nhẹn gọi cô: “Khả Tân, mau đến ngồi cùng bố.”
        Thẩm Khả Tân yên lặng.
        Tống Gia Thành cười: “Không sao.” Ông nhấp một ngụm trà,
        thân thiện gọi cô: “Khả Tâm đúng không, con ngồi xuống đi.”
        Thẩm Khả Tân luôn thích đứng nói chuyện: “Con không thích
        ngồi với bố.”
        Tống Gia Thành hơi hé miệng bối rối, cuối cùng ông cứng rắn
        hỏi: “Vì sao?” Thái độ của ông rất hòa nhã, nụ cười không tắt
        trên môi nhưng cô con dâu có vẻ không hài lòng!
        “Con rất không thích râu của bố. Bố không cảm thấy giống trò
        hề sao?” Thẩm Khả Tân nói khẽ như gió thoảng. Sau khi nghe
        xong Tống Gia Thành cười rất thoải mái: “Được, đợi một lát nữa
        bố sẽ đi cạo.” Ông thích vẻ kiêu ngạo của cô! Làm con dâu của
        Tống Gia Thành cần phải như vậy!
        Tống Tử Dương lau mồ hôi trong lòng bàn tay, nhìn quanh
        quẩn: “Mẹ đâu ạ?”
        Tống Gia Thành cười: “Đang ngủ trưa trên tầng.” Ông nói với
        con dâu mới: “Hay là con đi gọi mẹ con xuống đây!” Thẩm Khả
        Tân gật đầu, đút tay vào túi áo, bây giờ đã là tháng mười một,
        bắt đầu vào mùa đông, thời tiết không ấm không lạnh, đây là
        một ưu điểm của miền Nam.
        Cô đi theo người giúp việc, bước đến trước cửa phòng ngủ ở
        tầng hai. Người giúp việc đang định gõ cửa, cô đã đưa tay ngăn
        lại. Cô bước vào phòng không buồn gõ cửa. Vừa đẩy cửa ra, cô
        đã nhìn thấy sàn nhà được lát màu vàng, mọi đồ dùng trong
        phòng đều có màu vàng. Dương Nhã Bội đang nằm trên một
        chiếc chõng mềm mại, nhắm mắt ngủ.
        Cô bước lại gần, gọi khẽ: “Mẹ, chúng con về nhà rồi.”
        Dương Nhã Bội không động đậy.
        Cô tiếp tục gọi khẽ: “Mẹ, chúng con về nhà rồi.”

        Dương Nhã Bội vẫn ngủ rất ngon lành.
        Cô tiếp tục gọi càng khẽ hơn, dường như không thể nghe thấy
        gì: “Mẹ, chúng con về nhà rồi.”
        Người nằm trên chõng vẫn không có động tĩnh gì.
        Cô mỉm cười nghĩ trong lòng: Con đã gọi mẹ rồi, là do mẹ không
        nghe thấy. Cô quay người bỏ đi. Lúc bước ra đến cửa, cô đột
        ngột quay lại bước đến cạnh chõng, hét to: “Mẹ, chúng con về
        nhà rồi.” Tiếng gọi khiến cho Dương Nhã Bội giật mình ngã lăn
        từ trên chõng xuống đất!
        Dương Nhã Bội trợn mắt nhìn thủ phạm, tức giận như muốn
        thiêu cháy cô.
        Trên mặt thủ phạm nở một nụ cười ác độc rồi lạnh lùng giải
        thích: “Là do mẹ không nghe thấy, không nên trách con.” Cô
        lạnh lùng liếc nhìn Dương Nhã Bội, nói không nhanh không
        chậm: “Mẹ, chúng con về nhà rồi.” Không đợi mẹ chồng nổi cơn
        thịnh nộ, cô quay người bỏ đi.
        Sự trả thù nho nhỏ như thế khiến cô vô cùng vui vẻ!
        Dương Nhã Bội tức giận đến mức hét lên: “Cô đứng lại cho tôi.”
        Thẩm Khả Tân đắc ý quay đầu lại: “Mẹ, bố bảo con lên gọi mẹ,
        mẹ không nên trách con làm kinh động giấc mơ đẹp của mẹ.”
        Dương Nhã Bội ngạc nhiên, con nha đầu thối này, rõ ràng tối
        qua còn có bộ dạng bị hắt hủi, vậy mà hôm nay dám gây sự đến
        nước này. Nhưng cô ta có lý do chính đáng, bà chỉ biết kìm nén
        cơn giận trong bụng, bước đến trước mặt cô cười nói: “Đương
        nhiên không, chúng ta cùng xuống nhà thôi.”
        Trong lòng cả hai người đều đang có âm mưu riêng.
        Trong phòng khách chỉ có Tống Tử Dương đang ngồi dựa vào
        ghế sô pha, không biết Tống Gia Thành đi đâu. Thấy hai người
        đi xuống, Tống Tử Dương vội vàng nở một nụ cười: “Mẹ, bố đến
        công ty rồi.”
        Dương Nhã Bội “ừ” một tiếng, ngồi lên ghế sô pha, ôm chiếc gối
        màu bạc vào lòng rồi dặn dò Tống Tử Dương: “Đi lấy gia quy lại
        đây.”
        Tống Tử Dương đang chần chừ do dự, Dương Nhã Bội đã nhìn

        anh bằng ánh mắt sắc như dao. Anh dùng mắt ra hiệu cho
        Thẩm Khả Tân, vội vàng đi lên tầng. Thẩm Khả Tân đang định
        ngồi xuống ghế sô pha, Dương Nhã Bội đã chậm rãi lên tiếng:
        “Quỳ xuống.”
        “Hai chân con chỉ quỳ trước trời đất và cha mẹ.” Thẩm Khả Tân
        lạnh lùng từ chối, không quên nói thêm một câu: “Chú ý, là
        thân sinh.”
        Cô ngồi lên ghế sô pha, không thèm để ý đến vẻ tức giận của
        mẹ chồng.
        Cô đã nói như vậy có nghĩa là cô sẽ không quỳ.
        Dương Nhã Bội chau mày, cố gắng nhẫn nhịn! Đợi lát nữa xem
        cô ta thế nào.
        Gia quy được mang đến như dâng lên hoàng đế thời cổ đại. Một
        quyển dày cộp đặt trên bàn uống nước trước mặt Thẩm Khả
        Tân. Dương Nhã Bội chỉ vào nếp gấp: “Mở ra xem, tổng cộng có
        một trăm điều, con phải học thuộc từ hôm nay đến sáng mai.”
        Học thuộc gia quy? Có gia quy đã biến thái rồi, tự nhiên còn bắt
        cô học thuộc?!
        “Con không thuộc được.” Cô lười biếng lên tiếng.
        “Sao?!” Dương Nhã Bội cười lạnh lùng, “Nhà cô dạy cô làm con
        dâu như thế à?”
        “Người ta kính trọng con một tấc, con sẽ kính trọng người ta
        một trượng.” Mối thù ngày hôm qua cô sẽ khắc cốt ghi tâm!
        Dương Nhã Bội cười, “hừ” một tiếng: “Cô đang ám chỉ việc xảy
        ra tối qua?”
        Thẩm Khả Tân không nói gì, trong lòng nghĩ, trừ khi bà ta xin lỗi
        trước, nếu không miễn bàn.
        “Không phải cô thì là ai?” Dương Nhã Bội nhìn thấy suy nghĩ
        của cô, xin lỗi? Khó đấy! Khó hơn lên trời! Thẩm Khả Tân tức
        giận đến mức cảm thấy ngứa răng, cuối cùng chỉ còn cách áp
        dụng biện pháp im lặng.
        Dương Nhã Bội nói: “Không muốn đúng không, vậy cô chép cho
        tôi. Chép vài lần tự nhiên sẽ thuộc.”
        “Mẹ, nhất định phải chép gia quy sao?” Thẩm Khả Tân không
        muốn.

        “Anh.” Thẩm Khả Tân gọi Tống Tử Dương đang ngồi bên cạnh,
        chỉ vào tập giấy cười lạnh lùng: “Mau chép cho thái hậu. Nhớ
        là bảo anh chép bao nhiêu lần thì anh chép bấy nhiêu lần.” Cô
        đứng dậy, cười ngạo mạn “Em đi ngủ một lát, lúc nào ăn cơm
        gọi em.” Tống Tử Dương trợn mắt, vẻ khó xử.
        “Đứng lại.” Dương Nhã Bội tức giận hét lên, nhảy ra khỏi ghế,
        “Tôi bảo cô chép.” Thẩm Khả Tân cười, “Mẹ, con đã hỏi mẹ có
        nhất định phải chép gia quy không, mẹ nói chép ba lần cho mẹ,
        không sai chứ?!”
        “Đúng.”
        “Vậy mẹ chỉ định ai chép?” Thẩm Khả Tân cười tươi như hoa.
        “Tôi…” Dương Nhã Bội không biết nói gì. Thẩm Khả Tân ngáp
        một cái: “Không có việc gì, con đi ngủ một lát.” Cô vẫn không
        quen nói với Tống Tử Dương: “Anh, anh không dẫn em về phòng
        ngủ sao?”
        Tống Tử Dương mừng như bắt được vàng, cười rất tươi: “Mẹ,
        Con đưa Khả Tân về phòng ngủ.” Dương Nhã Bội tức giận đến
        mức nắm chặt tay lại vung lên trong không khí! Lần đầu tiên
        bà bối rối đến mức không biết phải nói gì! Cô con dâu thứ này
        đúng là rất đáng sợ, bỗng nhiên bà nhớ đến con dâu cả của
        mình!
        Bà bực bội ấn số, hét lên trong điện thoại: “Tú Trinh, cô chết ở
        đâu rồi, mau về nhà ngay cho tôi.” Trong điện thoại vang lên
        tiếng hét: “Mẹ, con sẽ về ngay, ngay lập tức.”
        Bà gác điện thoại, trong lòng vô cùng bực bội! Rõ ràng có thể
        trị được con dâu cả, bà không tin là không trị được con nha đầu
        nhanh mồm nhanh miệng đang ở trên gác!
        Gừng càng già càng cay, bà luôn tin như thế!
        Rất nhiều biệt thự sang trọng của giới thượng lưu nằm lưng
        chừng núi. Trên đường đi chỉ lác đác vài chiếc xe. Khi xe rẽ trái
        vào một con đường dài, tim Tống Tử Dương bắt đầu thắt lại.
        Thẩm Khả Tân bình tĩnh nói: “Anh không phải căng thẳng.
        Nước đến thì đắp đập, giặc đến thì có tướng ra chặn, không có
        gì đáng sợ.” Thật ra cô cũng rất căng thẳng. Sau trận chiến với
        mẹ chồng ngày hôm qua, cô cũng bắt đầu run.
        Nhưng trong từ điển của Thẩm Khả Tân không có hai chữ “sợ
        hãi”.
        Khi xe đến trước một tòa biệt thự xây theo phong cách châu Âu,
        Thẩm Khả Tân căng thẳng cầm tay Tống Tử Dương, lòng bàn
        tay toát mồ hôi, Tống Tử Dương nhìn cô, cười thầm trong bụng.
        Thẩm Khả Tân quay sang nhìn anh, giọng điệu lạnh lùng: “Anh
        cười gì?” Anh chau mày lắc đầu: “Anh không cười.” Cô lườm
        anh: “Không được cười trộm.”
        Anh gật đầu mím miệng, cố gắng kiềm chế nụ cười càng lúc
        càng hiện rõ trên nét mặt.
        Hai người xuống xe, người giúp việc đưa họ vào phòng khách.
        Trong phòng khách, có một người đàn ông trung tuổi đang
        ngồi. Dáng người đậm nhưng rất có uy, để một ít râu ở dưới
        môi. Thẩm Khả Tân cảm thấy buồn cười, bước đến trước mặt
        ông, lạnh lùng nói: “Phiền bác lát nữa đi cạo râu, cháu rất không
        vừa ý.”
        Tống Gia Thành đặt tờ báo xuống, nghĩ rằng mình nghe nhầm,
        1. PK có nghĩa là trong cuộc đối đáp hay đấu tài, hai bên bằng
        nhau, không phân thắng bại (Cách dùng từ của Đài Loan)

        mở to mắt nhìn cô rồi chau mày.
        Tống Tử Dương vội vàng bước lại, cung kính gọi: “Bố.”
        Tống Gia Thành vui vẻ: “Tử Dương, nghe nói con kết hôn rồi.”
        Ông nhìn con dâu đánh giá, ngoại hình không tồi nhưng thái độ
        quá ngạo mạn. Ông đang định nói gì đó thì Tống Tử Dương đã
        nhanh nhẹn gọi cô: “Khả Tân, mau đến ngồi cùng bố.”
        Thẩm Khả Tân yên lặng.
        Tống Gia Thành cười: “Không sao.” Ông nhấp một ngụm trà,
        thân thiện gọi cô: “Khả Tâm đúng không, con ngồi xuống đi.”
        Thẩm Khả Tân luôn thích đứng nói chuyện: “Con không thích
        ngồi với bố.”
        Tống Gia Thành hơi hé miệng bối rối, cuối cùng ông cứng rắn
        hỏi: “Vì sao?” Thái độ của ông rất hòa nhã, nụ cười không tắt
        trên môi nhưng cô con dâu có vẻ không hài lòng!
        “Con rất không thích râu của bố. Bố không cảm thấy giống trò
        hề sao?” Thẩm Khả Tân nói khẽ như gió thoảng. Sau khi nghe
        xong Tống Gia Thành cười rất thoải mái: “Được, đợi một lát nữa
        bố sẽ đi cạo.” Ông thích vẻ kiêu ngạo của cô! Làm con dâu của
        Tống Gia Thành cần phải như vậy!
        Tống Tử Dương lau mồ hôi trong lòng bàn tay, nhìn quanh
        quẩn: “Mẹ đâu ạ?”
        Tống Gia Thành cười: “Đang ngủ trưa trên tầng.” Ông nói với
        con dâu mới: “Hay là con đi gọi mẹ con xuống đây!” Thẩm Khả
        Tân gật đầu, đút tay vào túi áo, bây giờ đã là tháng mười một,
        bắt đầu vào mùa đông, thời tiết không ấm không lạnh, đây là
        một ưu điểm của miền Nam.
        Cô đi theo người giúp việc, bước đến trước cửa phòng ngủ ở
        tầng hai. Người giúp việc đang định gõ cửa, cô đã đưa tay ngăn
        lại. Cô bước vào phòng không buồn gõ cửa. Vừa đẩy cửa ra, cô
        đã nhìn thấy sàn nhà được lát màu vàng, mọi đồ dùng trong
        phòng đều có màu vàng. Dương Nhã Bội đang nằm trên một
        chiếc chõng mềm mại, nhắm mắt ngủ.
        Cô bước lại gần, gọi khẽ: “Mẹ, chúng con về nhà rồi.”
        Dương Nhã Bội không động đậy.
        Cô tiếp tục gọi khẽ: “Mẹ, chúng con về nhà rồi.”

        Dương Nhã Bội vẫn ngủ rất ngon lành.
        Cô tiếp tục gọi càng khẽ hơn, dường như không thể nghe thấy
        gì: “Mẹ, chúng con về nhà rồi.”
        Người nằm trên chõng vẫn không có động tĩnh gì.
        Cô mỉm cười nghĩ trong lòng: Con đã gọi mẹ rồi, là do mẹ không
        nghe thấy. Cô quay người bỏ đi. Lúc bước ra đến cửa, cô đột
        ngột quay lại bước đến cạnh chõng, hét to: “Mẹ, chúng con về
        nhà rồi.” Tiếng gọi khiến cho Dương Nhã Bội giật mình ngã lăn
        từ trên chõng xuống đất!
        Dương Nhã Bội trợn mắt nhìn thủ phạm, tức giận như muốn
        thiêu cháy cô.
        Trên mặt thủ phạm nở một nụ cười ác độc rồi lạnh lùng giải
        thích: “Là do mẹ không nghe thấy, không nên trách con.” Cô
        lạnh lùng liếc nhìn Dương Nhã Bội, nói không nhanh không
        chậm: “Mẹ, chúng con về nhà rồi.” Không đợi mẹ chồng nổi cơn
        thịnh nộ, cô quay người bỏ đi.
        Sự trả thù nho nhỏ như thế khiến cô vô cùng vui vẻ!
        Dương Nhã Bội tức giận đến mức hét lên: “Cô đứng lại cho tôi.”
        Thẩm Khả Tân đắc ý quay đầu lại: “Mẹ, bố bảo con lên gọi mẹ,
        mẹ không nên trách con làm kinh động giấc mơ đẹp của mẹ.”
        Dương Nhã Bội ngạc nhiên, con nha đầu thối này, rõ ràng tối
        qua còn có bộ dạng bị hắt hủi, vậy mà hôm nay dám gây sự đến
        nước này. Nhưng cô ta có lý do chính đáng, bà chỉ biết kìm nén
        cơn giận trong bụng, bước đến trước mặt cô cười nói: “Đương
        nhiên không, chúng ta cùng xuống nhà thôi.”
        Trong lòng cả hai người đều đang có âm mưu riêng.
        Trong phòng khách chỉ có Tống Tử Dương đang ngồi dựa vào
        ghế sô pha, không biết Tống Gia Thành đi đâu. Thấy hai người
        đi xuống, Tống Tử Dương vội vàng nở một nụ cười: “Mẹ, bố đến
        công ty rồi.”
        Dương Nhã Bội “ừ” một tiếng, ngồi lên ghế sô pha, ôm chiếc gối
        màu bạc vào lòng rồi dặn dò Tống Tử Dương: “Đi lấy gia quy lại
        đây.”
        Tống Tử Dương đang chần chừ do dự, Dương Nhã Bội đã nhìn

        anh bằng ánh mắt sắc như dao. Anh dùng mắt ra hiệu cho
        Thẩm Khả Tân, vội vàng đi lên tầng. Thẩm Khả Tân đang định
        ngồi xuống ghế sô pha, Dương Nhã Bội đã chậm rãi lên tiếng:
        “Quỳ xuống.”
        “Hai chân con chỉ quỳ trước trời đất và cha mẹ.” Thẩm Khả Tân
        lạnh lùng từ chối, không quên nói thêm một câu: “Chú ý, là
        thân sinh.”
        Cô ngồi lên ghế sô pha, không thèm để ý đến vẻ tức giận của
        mẹ chồng.
        Cô đã nói như vậy có nghĩa là cô sẽ không quỳ.
        Dương Nhã Bội chau mày, cố gắng nhẫn nhịn! Đợi lát nữa xem
        cô ta thế nào.
        Gia quy được mang đến như dâng lên hoàng đế thời cổ đại. Một
        quyển dày cộp đặt trên bàn uống nước trước mặt Thẩm Khả
        Tân. Dương Nhã Bội chỉ vào nếp gấp: “Mở ra xem, tổng cộng có
        một trăm điều, con phải học thuộc từ hôm nay đến sáng mai.”
        Học thuộc gia quy? Có gia quy đã biến thái rồi, tự nhiên còn bắt
        cô học thuộc?!
        “Con không thuộc được.” Cô lười biếng lên tiếng.
        “Sao?!” Dương Nhã Bội cười lạnh lùng, “Nhà cô dạy cô làm con
        dâu như thế à?”
        “Người ta kính trọng con một tấc, con sẽ kính trọng người ta
        một trượng.” Mối thù ngày hôm qua cô sẽ khắc cốt ghi tâm!
        Dương Nhã Bội cười, “hừ” một tiếng: “Cô đang ám chỉ việc xảy
        ra tối qua?”
        Thẩm Khả Tân không nói gì, trong lòng nghĩ, trừ khi bà ta xin lỗi
        trước, nếu không miễn bàn.
        “Không phải cô thì là ai?” Dương Nhã Bội nhìn thấy suy nghĩ
        của cô, xin lỗi? Khó đấy! Khó hơn lên trời! Thẩm Khả Tân tức
        giận đến mức cảm thấy ngứa răng, cuối cùng chỉ còn cách áp
        dụng biện pháp im lặng.
        Dương Nhã Bội nói: “Không muốn đúng không, vậy cô chép cho
        tôi. Chép vài lần tự nhiên sẽ thuộc.”
        “Mẹ, nhất định phải chép gia quy sao?” Thẩm Khả Tân không
        muốn.

        “Anh.” Thẩm Khả Tân gọi Tống Tử Dương đang ngồi bên cạnh,
        chỉ vào tập giấy cười lạnh lùng: “Mau chép cho thái hậu. Nhớ
        là bảo anh chép bao nhiêu lần thì anh chép bấy nhiêu lần.” Cô
        đứng dậy, cười ngạo mạn “Em đi ngủ một lát, lúc nào ăn cơm
        gọi em.” Tống Tử Dương trợn mắt, vẻ khó xử.
        “Đứng lại.” Dương Nhã Bội tức giận hét lên, nhảy ra khỏi ghế,
        “Tôi bảo cô chép.” Thẩm Khả Tân cười, “Mẹ, con đã hỏi mẹ có
        nhất định phải chép gia quy không, mẹ nói chép ba lần cho mẹ,
        không sai chứ?!”
        “Đúng.”
        “Vậy mẹ chỉ định ai chép?” Thẩm Khả Tân cười tươi như hoa.
        “Tôi…” Dương Nhã Bội không biết nói gì. Thẩm Khả Tân ngáp
        một cái: “Không có việc gì, con đi ngủ một lát.” Cô vẫn không
        quen nói với Tống Tử Dương: “Anh, anh không dẫn em về phòng
        ngủ sao?”
        Tống Tử Dương mừng như bắt được vàng, cười rất tươi: “Mẹ,
        Con đưa Khả Tân về phòng ngủ.” Dương Nhã Bội tức giận đến
        mức nắm chặt tay lại vung lên trong không khí! Lần đầu tiên
        bà bối rối đến mức không biết phải nói gì! Cô con dâu thứ này
        đúng là rất đáng sợ, bỗng nhiên bà nhớ đến con dâu cả của
        mình!
        Bà bực bội ấn số, hét lên trong điện thoại: “Tú Trinh, cô chết ở
        đâu rồi, mau về nhà ngay cho tôi.” Trong điện thoại vang lên
        tiếng hét: “Mẹ, con sẽ về ngay, ngay lập tức.”
        Bà gác điện thoại, trong lòng vô cùng bực bội! Rõ ràng có thể
        trị được con dâu cả, bà không tin là không trị được con nha đầu
        nhanh mồm nhanh miệng đang ở trên gác!
        Gừng càng già càng cay, bà luôn tin như thế!



        ----- Mời các bạn đóc đọc chương 5 vào đầu tuần tới và sách cũng phát hành trong tuần tới -----
        #4
          lifeme 29.02.2012 20:45:22 (permalink)
          Chương 5:

          Chọc tức mẹ chồng

          Tống Tử Dương đóng cửa phòng, trán toát mồ hôi lạnh chảy
          thành dòng. Vừa rồi anh thật sự rất sợ, anh cả với chị dâu, thậm
          chí cả đứa em gái út mà mẹ yêu quý nhất lúc bị mẹ bắt học
          thuộc gia quy cũng không có ai dám không phục tùng.
          Thẩm Khả Tân cởi áo khoác da, nhìn căn phòng đánh giá, toàn
          bộ đều ánh lên màu vàng. Cô chau mày tỏ vẻ không vui: “Em
          không hài lòng với căn phòng này, đổi phòng khác.”
          Tống Tử Dương cảm thấy bất an: “Các phòng khác đều như thế
          này.”
          Cô nói: “Em không hài lòng thì làm thế nào?”
          Tống Tử Dương cười: “Khả Tân, không phải em nói sẽ có cách để
          mẹ cho chúng ta đi khỏi đây sao? Đã như vậy thì không cần phải
          mất nhiều công sức.”
          Cô ngồi lên giường, nhếch khóe miệng cười: “Được, giữ thể diện
          cho anh.” Cô nằm sấp lên giường, Tống Tử Dương xoa bóp cho
          cô. Cô lười biếng hỏi: “Tử Dương, bố anh có đi tìm người phụ nữ
          khác không?
          Anh nói: “Không nghe thấy ai bảo thế.”
          Đột nhiên cô nói với giọng rất nghiêm túc: “Em không quan
          tâm, dù sao cũng đừng để em gặp phải chuyện này, anh nên
          biết, giữa vợ chồng với nhau quan trọng là sự thẳng thắn, nếu
          anh dám đi tìm người phụ nữ khác, chắc chắn em sẽ không chịu
          nổi.” Cô ngừng lời rồi lạnh lùng nói tiếp: “Em sẽ không đau lòng
          đến mức tuyệt vọng vì anh tìm người phụ nữ khác, nhưng em
          dám khẳng định, chắc chắn anh sẽ sống không bằng chết.”
          Anh thở thật sâu, “Anh biết.”
          Cô hài lòng nhắm mắt: “Gần đây không ít tạp chí nói bố anh
          lăng nhăng ở bên ngoài, nếu anh muốn học theo bố anh, chắc
          chắn em sẽ biến anh thành thái giám của nhà quyền thế.”
          Làm sao anh dám như thế? Anh nghiêm túc nói: “Chắc chắn
          anh sẽ không như thế.”
          Cô vô cùng hài lòng và từ từ chìm vào giấc ngủ. Đến khi cô tỉnh
          dậy, ánh nắng mặt trời lúc hoàng hôn đã chiếu vào trong phòng,
          có một phụ nữ đang đứng thẳng ở đầu giường, ánh nắng vàng
          bao trùm khắp người, trông giống hệt một nữ thần. Cô lạnh
          người, chỉ tay lên người phụ nữ đó, kích động đến mức không
          nói được thành lời.
          Người phụ nữ đó cười với cô.
          Cô mở to mắt, thất kinh hét lên: “Nữ thần.”
          Trong ánh nắng chiều, người phụ nữ đó đưa tay về phía cô: “Tôi
          là Tú Trinh.”
          Cô không dám chắc chắn: “Thần có tên là Tú Trinh?” Vị nữ thần
          này rất xinh đẹp, nở một nụ cười rạng rỡ. Cả đời Thẩm Khả Tân
          chưa bao giờ nhìn thấy thần tiên, cảm thấy rất hứng thú. Cô
          nhướn mày, cười ranh mãnh: “Tôi muốn đánh răng.” Tú Trinh
          chạy vào phòng tắm, lấy ra một cốc nước và lấy kem đánh răng
          lên bàn chải đưa đến trước mặt cô. Cô càng thích thú hơn, chớp
          mắt: “Tôi muốn rửa mặt.”
          Ngay lập tức Tú Trinh cầm đến một chiếc khăn ấm.
          Cô gật đầu kiêu ngạo: “Sau này cô sẽ là người hầu của tôi.”
          Tú Trinh bật cười.
          Cô càng ngạo mạn: “Cô hãy biến mất đi.”
          Tú Trinh hỏi: “Biến đi đâu?”
          Cô nghi ngờ: “Cô không biến mất trong không khí được sao?”
          Cánh cửa bị đẩy ra, Dương Nhã Bội trợn mắt nhìn vào trong
          phòng nhìn hai người con dâu: “Làm gì thế, Tú Trinh, bảo con
          gọi người mà lâu thế?”
          Thẩm Khả Tân hé miệng, không hiểu gì nhìn Tú Trinh rồi tỉnh
          táo lại. Tú Trinh chìa tay về phía cô, nở một nụ cười thân thiện:
          “Chị là chị dâu em, Tú Trinh.”
          Thẩm Khả Tân không bộc lộ thái độ gì, “Em biết.” Cô bỏ chăn ra,
          lườm Tú Trinh, thờ ơ nói: “Vừa rồi em chỉ trêu đùa chị.”
          Tú Trinh bối rối: “Chị vẫn nghĩ…”
          “Chị thật sự nghĩ mình là thần tiên?” Thẩm Khả Tân nhếch mày,
          đi dép vào rồi không quên sai chị dâu: “Giúp em đến tủ quần
          áo lấy áo khoác.” Tú Trinh làm ngay, mở tủ quần áo hỏi: “Màu
          hồng hay màu trắng?”
          “Màu hồng.” Thẩm Khả Tân cảm thấy hơi ngạc nhiên, vì sao
          người chị dâu này cô bảo làm việc gì cũng nghe lời? Tú Trinh
          đưa chiếc áo khoác màu hồng cho cô, cười nói: “Em đến là tốt
          rồi, không biết chị đã mong đợi bao nhiêu lâu.”
          “Mong đợi?

          “Đúng rồi, có người chia sẻ mẹ chồng với chị, sau này thêm một
          người con dâu đối phó với mẹ chồng, chị sẽ được giải thoát.”
          “Hừ.” Thẩm Khả Tân khoác áo lên người, trợn mắt nhìn cô ta.
          Giờ mới biết, người ở đây đều không tự nhiên mà đối xử tốt
          bụng với cô! Hóa ra sự tử tế của cô ta chỉ là vì muốn cô chịu
          đựng bớt một nửa sự đau khổ!
          Muốn cô giày vò mẹ chồng? Không có cửa!
          #5
            lifeme 22.03.2012 10:55:22 (permalink)
            Mình xin post chương 6, là chương cuối cùng mình up lên.


            Chương 6:
            Trị bố chồng



            Chiếc bàn ăn lớn hình tròn bằng gỗ thật được phân thành hai tầng, chạm khắc rất tinh vi và vô cùng sang trọng. Giữa bàn có đặt rất nhiều hoa, thậm chí còn có đặt một đài phun nước nhỏ.
            Trên bàn có mười món và một món canh nhưng chỉ có ba mẹ con ngồi ăn. Tú Trinh cẩn thận bóc tôm vào bát rồi đưa cho Thẩm Khả Tân: “ Tôm Bắc cực cà ri nấu với dứa, đậu và mật ong, có tác dụng giúp gương mặt trở nên thon hơn.”
            “100% tự nhiên em mới ăn.” Thẩm Khả Tân mím miệng, không động vào bát.
            “Tôm ở Bắc cực, hoàn toàn tự nhiên.” Tú Trinh cười. Thẩm Khả Tân cầm đũa, ăn một miếng, quả nhiên thịt rất chắc, hợp khẩu vị vô cùng. Cô cười, Tú Trinh như thể phát hiện ra đại lục mới: “Lần đầu tiên thấy em cười, em cười trông rất xinh đẹp, có phải là rất ngon không?”
            Cô nhìn Tú Trinh rồi chậm rãi trả lời: “Bình thường.”
            “Mẹ cũng cảm thấy bình thường.” Mẹ chồng lên tiếng. Tú Trinh không phục, bực bội nói: “Nhưng đây là con đích thân nấu, tài nghệ nấu nướng của con có thể được so sánh ngang với đầu bếp.”
            “Vậy sao?” Thẩm Khả Tân cười khẽ, không hiểu nên hỏi: “Vì sao chị phải tự tay nấu ăn? Đầu bếp đâu?” Tú Trinh nói: “Đừng vội, sau này em cũng phải nấu.”
            Thẩm Khả Tân như thể nghe thấy sét đánh ngang tai, dừng
            động tác, nhìn các món ăn trên bàn không nói được lời nào. Một lúc sau cô mới bình tĩnh nói: “Em không biết nấu nướng.”
            Mẹ chồng trợn mắt nhìn cô, hai mắt nóng bỏng: “Việc này không do con quyết định, đây là gia quy. Huống hồ, một người phụ nữ muốn giữ một người đàn ông cần giữ được dạ dày của anh ta.”
            Thẩm Khả Tân cười lạnh lùng, đặt đũa lên bát, “Ý của mẹ là mẹ nấu nướng cũng rất giỏi?”
            “Đương nhiên.” Dương Nhã Bội đắc ý ra mặt, “Nhớ năm đó…”
            “Không cần phải nhớ năm đó nữa.” Thẩm Khả Tân ngắt lời bà ta, “Nói tới hiện tại thôi. Lẽ nào gần đây mẹ không đọc tạp chí, có tạp chí lá cải nào đó nói bố đang có quan hệ không rõ ràng với một nữ minh tinh…”
            Tú Trinh vội vàng ngắt lời: “Đừng nói nữa.”
            “Tú Trinh.” Mặt mày Dương Nhã Bội trở nên u ám, lạnh lùng hỏi: “Tạp chí đâu?”
            Tú Trinh đứng dậy lắc đầu liên tục: “Bố không có quan hệ không rõ ràng với người khác.” Ánh mắt Dương Nhã Bội dán lên mặt Thẩm Khả Tân, giọng điệu rất khó nghe: “Con tiếp tục nói.”
            Thẩm Khả Tân không để ý đến ánh mắt cầu cứu của Tú Trinh, từ từ trả lời: “Con chưa bao giờ để ý đến chuyện riêng của người khác. Nhưng con muốn nói rõ cho mẹ biết, giữ được dạ dày của một người đàn ông không có nghĩa là sẽ giữ được trái tim của người đó. Lấy bố ra làm ví dụ, việc ông ấy nhìn đông ngó tây, ăn ở hai lòng chắc chắn không phải bắt đầu từ cái dạ dày.”
            Dương Nhã Bội làm rơi chiếc kéo cắt tôm trong tay kêu cạch một tiếng, ánh mắt lạnh lùng như dao nhìn Tú Trinh: “Ông ấy đi đâu?”
            Tú Trinh sợ hãi buột miệng: “Nhà nữ minh tinh.” Nói xong, cô ta lập tức giơ tay lên bịt miệng.
            Thẩm Khả Tân tiếp tục ăn như không hề có chuyện gì xảy ra, Dương Nhã Bội cầm kéo đập mạnh lên bàn, tức giận hét lên: “Cả hai đi theo mẹ.”
            Thẩm Khả Tân nhún vai, “Mẹ, sự việc không hay nên giữ kín, thêm người nào là mất mặt với người đó. Một người luôn muốn

            giữ thể diện như mẹ nên tự đi.”
            Dương Nhã Bội cắn răng trả lời: “Điều này không giống, mẹ muốn các con đi học tập kinh nghiệm! Tất cả cùng đi.” Thẩm Khả Tân lấy khăn ấm lau miệng, đứng dậy với dáng vẻ nho nhã, mím miệng cười: “Được.”
            Mẹ chồng muốn ra oai, cô sẽ cho bà ta được toại nguyện!
            Hơn nữa đi xem một bộ phim hay cũng không mất gì!
            Chỉ bằng một cuộc điện thoại Dương Nhã Bội đã tìm được địa chỉ nhà nữ minh tinh, đó là khu biệt thự cao cấp ven biển. Càng đến gần biệt thự, sắc mặt của bà càng trở nên u ám. Lúc rẽ vào tòa biệt thự, ánh mắt của bà trở nên dữ tợn như muốn ăn thịt người.
            Những tòa nhà ở đây đều có bảy tầng, mỗi tầng đều có vườn hoa treo giữa không trung. Có ba chiếc xe đang đỗ sát nhau ở toà nhà thứ mười. Dương Nhã Bội, Thẩm Khả Tân xuống xe trước, Tú Trinh đi phía sau, kinh hoàng thất sắc nhìn ngang nhìn dọc, cô rất muốn gọi điện cho bố chồng nhưng không được, điện thoại của cô đã bị tịch thu. Mẹ chồng đã coi cô như kẻ thù, không những thế còn giám sát cô rất chặt chẽ.
            Có sáu người vệ sỹ mặc áo đen bước xuống từ hai chiếc xe phía sau.
            Một đoàn người hùng hổ bước vào thang máy! Lúc lên đến tầng bảy, khuôn mặt của mẹ chồng cô đã biến dạng. Khả Tân nói với các vệ sỹ ở phía sau: “Các anh đứng một bên, không được để người trong nhà nhìn thấy.” Việc bắt gian dâm trên giường khiến cô rất vui vẻ được giúp đỡ! Cô nhanh tay nhanh mắt nhấn chuông, đứng chắn trước mặt mẹ chồng.
            Mười phút sau mới có người ra mở cửa, Khả Tân nhìn người xuất hiện trước mặt, ngay lập tức nhận ra đó là ngôi sao Hàn Quốc nổi tiếng Kim Eun Jae, ca sỹ mà cô đã từng thần tượng trong một thời gian ngắn.
            “Kim Eun Jae,” Cô chào một cách thân thiện, Kim Eun Jae rất xinh đẹp, ai cũng nói kỹ thuật chỉnh hình của Hàn Quốc rất phát triển, đôi mắt quyến rũ hút hồn, mũi cao, môi gợi cảm.
            “Cô là?” Kim Eun Jae giật mình, nhìn ba người phụ nữ đứng bên ngoài cửa chống trộm. Khả Tân liếc nhìn mẹ chồng, thấy mặt bà có vẻ như đang định đến hỏi tội liền tươi cười hỏi: “Cô có hứng thú với một hợp đồng trị giá mười triệu không?” Dương Nhã Bội là một người thông minh hiểu được ý của cô, cũng tươi cười hỏi: “Cô có hứng thú hợp tác với một công ty điện ảnh lớn nhất không?”
            “Hãng phim Nhân Đức?” Mắt Kim Eun Jae sáng lên. Khả Tân cười đáp: “Vị này là người phụ trách của hãng phim Nhân Đức. Bà ấy có ba quảng cáo, năm bộ phim muốn nói chuyện cụ thể với cô.”
            Kim Eun Jae không biết đó là mưu kế, mở cửa chống trộm.
            Một đoàn người ập vào trong nhà. Kim Eun Jae nhìn thấy đám vệ sỹ xông vào nhà, sợ hãi thất kinh. Dương Nhã Bội đưa mắt ra hiệu cho họ, hai người tiến đến giữ chặt lấy Kim Eun Jae trên ghế sô pha. Dương Nhã Bội đập hai tay lên ghế sô pha bọc da bên cạnh đầu Kim Eun Jae, trợn mắt hỏi: “Tống Gia Thành đâu?”
            Kim Eun Jae lắp bắp: “Tôi, tôi không biết.”
            Thẩm Khả Tân đổ thêm dầu vào lửa: “Chắc chắn trong phòng ngủ.” Nói xong, cô vào phòng ngủ tìm. Trên giường rất bừa bộn, Thẩm Khả Tân đặt tay lên đó, thấy vẫn còn hơi ấm, rõ ràng bố chồng cô vẫn chưa kịp chạy thoát! Cô mở cửa tủ và nhìn thấy bố chồng chỉ mặc một chiếc quần lót đang run rẩy vì lạnh, không ra hồn người.
            Bố chồng giơ ngón tay, “suỵt” một tiếng với cô.
            Cô gật đầu, tay phải lấy ra điện thoại chụp vài bức ảnh rồi nói nhỏ gần như không nghe thấy gì: “Con sẽ giữ bí mật.”
            Ngón tay bố chồng cô run rẩy chỉ vào điện thoại, cô nhướn mày, mím miệng cười: “Để ngắm tư thế đẹp của bố.” Nghe thấy bên ngoài cửa có tiếng động, cô đóng cửa tủ lại rồi bước ra xem. Mẹ chồng cô đã tặng Kim Eun Jae mười mấy cái tát, tiếng tát lên mặt nghe nhức cả tai. Thẩm Khả Tân rút ra kết luận, sau khi biết chồng ngoại tình, một người phụ nữ cao quý đến mức như thế nào cũng sẽ trở thành một mụ đàn bà đanh đá ngoài chợ!
            Cô nói: “Mẹ, bố không có ở đây, hình như trốn thoát rồi.”

            Nghe thấy vậy Dương Nhã Bội mới dừng tay.
            Tú Trinh vội vàng xoa dịu : “Bố đã không có ở đây, hay là thả cô Kim ra.”
            Dương Nhã Bội tức giận trừng mắt nhìn Tú Trinh, quay sang hỏi Khả Tân: “Không có thật sao?”
            Thẩm Khả Tân không động sắc mặt, giọng điệu vô cùng ngạo mạn: “Đương nhiên. Nếu không tin, mẹ vào đó tìm là biết.” Dương Nhã Bội thở phào nhẹ nhõm, “Kim Eun Jae đúng không, tốt nhất là cô nên cút về Hàn Quốc trước khi tôi đem cô đi làm kỹ nữ. Nếu trong ba ngày tôi còn nhìn thấy cô ở đây, chắc chắn tôi sẽ không khách sáo với cô nữa.”
            Hai tay Kim Eun Jae sờ lên gò má sưng tấy, liều mạng gật đầu, nước mắt rơi lã chã trên mặt.
            “Cô không được khóc.” Dương Nhã Bội lạnh lùng sờ lên mặt cô ta, “Tôi còn chưa khóc, cô khóc gì?”
            Kim Eun Jae bịt miệng khóc tấm tức.
            “Cô không cần nói cô và Tống Gia Thành thật sự không có quan hệ gì, tôi không tin.” Dương Nhã Bội ghé sát vào mặt Kim Eun Jae, mắm môi cắn lợi hỏi: “Cô và ông ấy thật sự là không có quan hệ gì sao?”
            Thẩm Khả Tân ngứa mắt, nói xen vào: “Ý của mẹ chồng tôi là, cô có thể nói, cô và ông Tống không có quan hệ gì để bà ấy không mất thể diện. Sau này, cô cần phải tuân thủ thật sự không có quan hệ gì.”
            Dương Nhã Bội lạnh lùng nhìn Thẩm Khả Tân, tức giận đến mức ngực phập phồng, con nha đầu đáng chết này, chẳng qua bà chỉ muốn có một nước rút lui, cớ gì con nha đầu này phải xen vào.
            Thẩm Khả Tân không để ý đến bà, tiếp tục nói với vẻ tốt bụng: “Cô chỉ cần nói, cô và ông Tống thật sự không có quan hệ gì. Mẹ chồng tôi sẽ nói, được, tôi tạm thời tin cô, chúng tôi đi!”
            Dương Nhã Bội tức đến nỗi nổ đom đóm mắt, không sai, con nha đầu này nói trúng tâm sự của bà, bà nghĩ đúng như thế!
            Kim Eun Jae thận trọng nói: “Được, tôi nói.” Cô khóc nức nở, “Tôi và ông Tống thật sự không có quan hệ gì, thật…”
            Dương Nhã Bội lạnh lùng hừ hai tiếng, toàn thân run lên.
            Tú Trinh vội vàng dìu bà: “Mẹ, mẹ vẫn khỏe chứ.”
            Dương Nhã Bội lạnh lùng nhìn Thẩm Khả Tân, “Khỏe, rất khỏe, tạm thời không chết được.”
            Tú Trinh lo lắng như kiến rơi vào chảo nóng, “Vậy sao mẹ lại run?”
            Thẩm Khả Tân càng ngứa mắt: “Chắc chắn là vì tức giận rồi.” Tú Trinh khổ sở: “Ai làm mẹ tức giận thế?” Thẩm Khả Tân rõ ràng là không thể tượng tưởng được hóa ra chị dâu lại ngốc đến mức độ đó, ngoài Thẩm Khả Tân, còn ai có thể đủ bản lĩnh khiến mẹ chồng tức giận như thế? Nhưng, cô vẫn thờ ơ nói: “Chị dâu, ngoài chị ra còn ai có thể khiến mẹ tức như thế?”
            Dương Nhã Bội trợn mắt nhìn cô, nghiến răng: “Chúng ta về nhà thôi.” Bà gần như hét lên, “Mau về nhà thôi!” Sắp điên mất, con dâu lớn thì ngu như lợn, con dâu nhỏ thì tinh quái giống quỷ!

            Chương 7:
            Tiểu Tam của chồng ........

            Mời các bạn đón đọc, sách đã phát hành ở HN và SG tại các nhà sách rùi nhoa!!!!!!!!!
            #6
              Hoa Phuong Do 04.01.2019 15:46:54 (permalink)
              Mình tình cờ đọc mấy chương của quyển này và thích. Bạn có thể cho mình bản full được không? Cám ơn
              #7
                Chuyển nhanh đến:

                Thống kê hiện tại

                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                Kiểu:
                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9