Cuộc sống thật và giả
Thay đổi trang: << < 789 > | Trang 7 của 9 trang, bài viết từ 91 đến 105 trên tổng số 121 bài trong đề mục
Đặng Quang Chính 03.10.2017 21:26:05 (permalink)
Ảnh hưởng truyền thông

  
Truyền thông ở đây được chúng ta biết là tất cả phương tiện tạo thành sự liên lạc, nối kết giữa mọi người. Chẳng hạn radio, truyền hình..v..v..và bây giờ, chẳng hạn facebook, twitter..v..v.. 
 
Ảnh hưởng ra sao?
Trong kỳ tranh cử TT tại nước Mỹ vừa qua, tiền của ứng cử viên Trump bỏ ra để chạy đua với Hillary, không so sánh được với số tiền mà bà Hillary đã bỏ ra để vận động trong giới truyền thông. Ông Trump xài twitter khá nhiều!
 
Chồng Hillary, Bill Clinton, nói rằng, ông ta chịu ảnh hưởng của cựu TT Kenedy. Lúc còn ở trung học, có lần ông này đã gặp TT Kenedy và từ đó, chịu ảnh hưởng của ông ta cho đến khi trưởng thành. 
 
Người hùng Rambo, do tài tử  Sylvester Stallone đóng, đã làm biết bao người Mỹ...và kể cả dân ngoài nước đó, say mê theo dõi...và hồi hộp!. Nói theo lối tếu, sở dĩ vai người hùng này xuất hiện và trở thành hiện tượng nổi bật, cũng bởi họ đã thua cuộc chiến tại VN!....

Sau cuộc chiến đó, không biết do tình hình thực tế hay do các hãng du lịch quảng cáo hết mức, cựu chiến binh Mỹ, đã về VN du lịch khá nhiều, sau khi chính phủ này bỏ cấm vận. Họ về, du lịch xem phong cảnh cũng có mà để tẩy rửa "Hội chứng sau Việt Nam". Sau cuộc chiến, cựu chiến binh Mỹ, gần như ai cũng bị bệnh tâm lý (nếu không nói là tâm thần). Lý do vì, hoặc họ đã giết khá nhiều VC (bao nhiêu?)..hoặc họ mang mặc cảm tội lỗi, do đám phản chiến Mỹ tác động. Có nhiều người, vì bị loại tâm thần đó ảnh hưởng, đã tự sát, hoặc tạo nên cái chết đến người khác.
 
Tạo cái chết đến người khác, vì bị tâm thần là chuyện không lạ. Nhưng, đôi trường hợp, chúng ta thấy tại Mỹ, có những người giết người khác và sau đó, tự mình giết mình (tự sát). Lý do: để được nổi tiếng!...
 
Chuyện ở Mỹ như thế. Nếu muốn tìm bằng chứng, chịu lục lọi tài liệu, có lẽ chúng ta sẽ thấy. Nhưng cách đây khoảng 2 năm, một anh chàng phi công người Bỉ (?)..vì hận bạn gái bỏ rơi, anh cho phi cơ rơi trên núi Alpes, làm chết cả hàng trăm hành khách, để được nổi tiếng (sau khi chết!) 
 
Anh chàng mới giết người hàng loạt tại Las Vegas (Mỹ) hiện tại đang làm chưng hửng nhiều người. Em của anh ta nói rằng, rất là ngạc nhiên với hành động của người anh. Giới điều tra cảnh sát, tạm thời cho rằng, không có dấu hiệu liên quan đến khủng bố (IS), cũng chẳng có dấu hiệu gì về tôn giáo hay chính trị. 
 
Nhưng người viết bài này, cho rằng, anh chàng giết người hàng loạt vì hai lý do sau (1) Khi trước, trong chiến trường Việt Nam (hay Irak, Afghanistan..) anh chàng không giết giặc mà cứ bị mang tội giết người bởi những người quanh anh ta, bêu riếu anh ta. Bây giờ, anh ta phản ứng lại...nhưng là phản ứng đồng thuận. À!...nói tao là kẻ sát nhân, có phải không?. Tao sẽ giết cho chúng bây thấy (2) Tàn đời (64 tuổi rồi!), muốn được nổi tiếng (và muốn có người cùng chết theo mình -hơn 50 chục người!-) 
 
Tôi đoán vậy. Có thể trúng có thể trật. Nhưng tôi bảo đảm một điều là, trong thời buổi điện tử này, con người bị ngành truyền thông ảnh hưởng khá nhiều trên cuộc sống của mỗi người. Nước Mỹ (ngành điện ảnh vượt trội hơn các quốc gia khác) trước đây, đã có một Rambo. Nay mai, cũng sẽ có một loại Rambo khác, với những hình thái khác!...
 

 
Đặng Quang Chính
03.10.2017
15:00
#91
    Đặng Quang Chính 14.10.2017 19:08:03 (permalink)
    Đĩa sà lách M quc
    Con sói cô đơn
     
    Kịch bản "Con sói cô đơn" do ai viết?
    Tôi?
    Là ai?
    Người viết bài này.
    Dựa vào đâu?
    Vào những tin mà truyền thông Mỹ đưa ra.

    Sự thật, bao nhiêu phần trăm?
    Kịch bản như tiểu thuyết, phần trăm sự thật và sự dàn dựng trộn lẫn không tương xứng. Do đó, ai tin đến đâu hay đến đâu. Ở đây, không cần khen thưởng....dù rằng, kết luận cuối cùng của cơ quan điều tra có tương tự gần như kết luận của người viết.

    Giờ G (giờ hành động) gần điểm. Paddock xem đồng hồ nhiều lần. Hắn  liên tục làm hành động này một cách tự động, cứ như là không tin chắc đồng hồ chạy chính xác. Nhưng, tự nhiên hắn có cảm giác lạ, nghi ngờ người làm việc trong khách sạn (kẻ đã để hắn tự do ra vào, vali toàn súng) không biết hắn có vai trò gì trong việc trung gian này. Hắn có hỗ trợ gì cho những đồng bọn của Paddock mà danh tánh của họ còn được dấu kín, dù Paddock là người có vai trò chính trong việc thảm sát.
     
    21:59, Phần bị kích động bởi thuốc an thần, phần vì không thấy đồng bọn đến tiếp ứng, Paddock đã bắn một nhân viên bảo vệ.
    22:05, hắn bắn xối xả xuống đám đông đang nghe nhạc.
    22:15, sau loạt bắn xối xả, hắn ngưng ngang, để lo đối phó với lực lượng cảnh sát, an ninh tràn đến khách sạn.
     
    Không biết bao lâu sau khoảng khắc đó, hắn "ra đi" với âm hưởng bài nhạc còn vang vọng đến những giây phút cuối. Bản nhạc đó có tên: "Con Sói Cô Đơn (Nhân Tố Bí Ẩn 2016)"(1)
     
    Bài hát cô đọng, còn hình tượng của Sói cô đơn được nhiều người diễn đạt, nghe qua cũng rất bị kích động. Sơ lược, có một diễn giải như sau:
    1. Sói đơn độc - nó không phải là sói cô đơn- ... Nó vẫn có bầy đàn và không phải vì bầy đàn không thích nó hay không chấp nhận nó , mà vì nó là con sói khao khát tự do , nó không thích lối sống bầy đàn , nó dưới trướng sói đầu đàn nhưng nó vẫn hành động theo bản năng chứ không theo sói đầu đàn . Bầy đàn có thể cho nó thức ăn nhưng không thể cho nó tự do nơi thảo nguyên!!!

    Cũng như 1 con người có gia đình hạnh phúc, đầy đủ, ấm no nhưng vẫn rong ruỗi đi tìm tự do nơi tâm hồn!!!

    2. Sói đơn độc -khao khát ánh trăng đẹp-... Sói đơn độc khao khát tìm thấy vẻ đẹp vĩnh hằng nơi ánh trăng tròn!!! Nhưng trăng mỗi tháng chỉ tròn 1 lần với mỗi vẻ đẹp khác nhau!!! Tuổi trăng hơn tuổi nó cả tỷ lần, vậy với nó có bao giờ trăng là đẹp nhất ???

    Đó là sói đơn độc ... luôn đi tìm cái đẹp không thể tìm thấy ...

    3. Sói đơn độc - là con sói không có niềm vui tuyệt đối, bởi vì nó không có bầy đàn-!!! Miếng ăn không thể chia sẻ thì có ăn no một mình rồi cũng sẽ chán!!! Niềm vui của nó là săn mồi ... (2)
     
    Ngày 02.10.2017, vụ thảm sát tại Las Vegas (Mỹ) đã xảy ra, nhưng động cơ tạo nên thảm sát còn trong vòng bí ẩn.
     
    Trong Cộng đồng người Việt, một vụ nổ súng bừa bãi đã xảy ra từ nhiều tháng trước. Thủ phạm không phải Sói cô đơn như Paddock (đồng bọn có thể là IS...nhưng vì chưa tìm ra chứng cớ nên cơ quan điều tra chưa đi đến kết luận đó). Ở đây, bà Ngọc được nhiều cá nhân khác tung hô theo nhiều kiểu khác nhau.
     
    Một số người cho rằng Ls. Trần Kiều Ngọc đã nả súng từ một khách sạn mà chủ nhân là "Việt Tân ma". Thật ra, đó chỉ là một vụ cướp cò, bởi bà Ngọc đã tuyên bố không chống Cộng, chỉ chống cái ác.

    Kẻ phản đối lời nói có vẻ lạ lùng đó, cho rằng, tại sao đương sự không bắn vào những người đội nón cối (cán bộ CS) mà chỉ bắn vu vơ. Nói là vu vơ cũng có lý do. Trừ ông Phật, Jesu, ông thánh ông thần nào đó, tượng trưng cho đấng toàn năng, không chứa trong bản thân một điều gì thuộc về cái ác; chứ con người thì có đủ cả thiện, ác.
     
    Cái ác thể hiện bắt đầu từ ý niệm sai, phát ra thành lời nói, sau đó đến hành động. Bọn người miền Bắc, bắt đầu là Hồ Chí Minh, đem thuyết CS vào trong nước. Từ đó, mọi việc làm chỉ nhằm để áp đặt một chế độ độc tài toàn trị lên toàn đất nước. Nhưng, để làm được việc này, nhóm đảng của ông ta đã lệ thuộc vào sự trợ giúp của Liên Sô, Tàu đỏ. Từ đó, thảm cảnh của dân Việt bắt đầu!

    Việc thành lập Mặt trận Quốc gia Thống nhất Giải phóng Việt Nam (MTQGTNGPVN) là cách thế tốt nhất của người Việt hải ngoại vào những năm 1980. Nhưng, khi ông Hoàng Cơ Minh, người đứng đầu một số căn cứ kháng chiến tại Thái Lan đã bị VC sát hại...và đến hơn 10 năm sau, cái chết mới được những người đồng đảng công khai xác nhận; việc đó đã làm nhiều người cảm thấy đó là một sự dối gạt trắng trợn!
     
    Ông cha ta, trong đó có Nguyễn Trãi, một công thần của vua Lê Lợi, đã đuổi được quân Minh, có câu nói để đời: "Lấy đại nghĩa thắng hung tà, lấy trí nhân thay cường bạo". Thời buổi điện tử toàn cầu (Internet) ngày nay, công dụng của nó còn hơn việc cho kiến đục lá cây, để kích động lòng chống giặc. Nhưng, VT ma, con cháu nhiều đời, đã hiểu sai câu nói đó. Đâu phải giặc Cộng gian trá, ác độc mà ta khi đối phó, cũng lấy bài bản y hệt của chúng để thực hiện!
     
    Các đảng phái người Việt khác, vì không có "sáng kiến" nên không có một vụ cướp cò nào. Những người bảo vệ cho bà Ngọc, lại vội vàng bào chữa cho việc cướp cò đó. Nhưng, khi phản bác, họ lại không đưa ra những lý luận (chứng cớ) khả dĩ thuyết phục. Điều đó chỉ làm cho sự việc trở nên bát nháo, nhưng kẻ thấy rõ sự việc, họ cũng phân biệt được trắng đen.
     
    Đảng VT là đảng có nhiều sáng kiến, từ "Diễn hành cho hòa bình"..v..v.. cho đến bây giờ là "Phong Trào Giới Trẻ Thế Giới Vì Nhân Quyền". Tốt, xấu do chủ đích và cách làm. Nhưng, đó là một diễn tiến kéo dài, không phải ngày một ngày hai mà có kết quả được. Nhưng...-lại chữ "nhưng"-, khi bắt đầu, phải để cho mọi người thấy được sự thành tâm. Còn bắt đầu để mọi người cảm thấy đây chỉ là một màn kịch mới, với diễn viên mới, nhưng đóng vai hở đầu, hở đuôi như (một số người đã nêu ra) để trở thành vở kịch mà cốt lõi chỉ là "bình mới rượu cũ" thì công bỏ ra cũng chẳng đến đâu!
     
     
     
    Đng Quang Chính
    13.10.2017
    22:26
     
     
     
    Ghi chú:
    1. http://www.nhaccuatui.com/bai-hat/con-soi-co-don-nhan-to-bi-an-2016-foe.0KcY35eObL0V.html

    https://www.wattpad.com/s...C3%B4-%C4%91%E1%BB%99c



    #92
      Đặng Quang Chính 17.10.2017 15:15:42 (permalink)
      Chim và hạt giống đỏ
       
       Tác giả bài: "Nancy Nguyễn, lớn hơn cả bầu trời", Tôn Nữ Hoàng Hoa, có kết luận như sau:
      "...mang cái nỗi buồn thấm thía cho dân mình cứ bị VC lừa bịp từ đời này sang đời khác. Âu cũng là cái NGHIỆP VÔ MINH của dân mình?..."
       
      Ý người viết bài này, muốn làm rõ hơn ý đó như sau:
      Có người cho rằng, nghiệp vô minh là bởi dân tộc mình đã tiêu diệt dân Hời!...
      (Tội nghiệp cho suy nghĩ kiểu này, vì dân Hán, tiêu diệt biết bao dân tộc, trong đó có dòng Bách Việt, mà sao không bị tiêu vong cho rồi!)
       
      Cũng như cuộc chiến Nam-Bắc, kẻ thua phải chịu nhận tất cả những cái dở (1001 lý do).
       
      Do đó, đối với tuổi trẻ sinh sau năm 75, họ không phân biệt được đúng, sai trong cuộc chiến đó đã đành. Những người vào năm 1975, đã trưởng thành (18 tuổi) có thể biết được nhiều, ít. Còn những kẻ có học, có chức vị trong xã hội vào lúc đó mà giờ đây còn mù mờ về thời cuộc lúc đó, còn trách ai nữa bây giờ!
       
      Giờ này, vẫn còn lập luận, mất nước là tội do ông Diệm, ông Thiệu, là vì tướng tá tham nhũng..v..v..thì thật buồn cười cho đám người này!. Nói thế là nhẹ. Thật ra, lối lập luận này là của bọn Dư luận viên CS. Vì sao?. Lúc đó, do chiến tranh, giả dụ, miền Nam có 100 tướng (hiện tại, không có chiến tranh mà bộ máy công an còn có số tướng nhiều hơn con số này thì đừng vội cho con số vừa đưa ra là con số quá tải), ai đưa ra được tên 10 tướng tham nhũng của miền Nam, cứ đưa ra bằng chứng (đừng nói theo lối cảm tính, mơ hồ, không xác thực). Nhưng trong 100 tướng CS hiện nay, dám chắc rằng có ít nhất từ 80 người trở lên. Con số này có thể còn ít, vì mua chức dân biểu hiện nay mà còn đến giá cả tỉ, nói chi bọn mua chức tướng trong ngành công an (vì ngành này có thể moi tiền, ngay từ người dân)
       
      Miền Nam, do chủ trương của thể chế, đã tạo ra một tầng lớp con người có học, lấy nhân bản làm gốc. Nhưng, trong cuộc chiến, nhân bản chưa thể tạo nên chiến thắng.
       
      Tổng quát mà nói, với bọn CS, tất cả đường lối của chúng chỉ nhằm tạo tạo nên một tầng lớp trung thành với đảng. Mọi sinh hoạt trong xã hội (kể cả tôn giáo, văn hóa, nghệ thuật..v..v..) chỉ nhằm đem đến sự tin tưởng và phục tùng nhà nước, một nhà nước lấy chủ trương "bạo động, khủng bố" để duy trì quyền lực. Ai không biết là từ hồi còn nhỏ, cho đến từng bài toán nhỏ, học sinh đã phải tính toán trong cái khung tuyên truyền của nhà nước đó (chẳng hạn, đội du kích của ta, hôm trước diệt được 5 tên lính Ngụy, hôm sau giết được một tên giặc Mỹ, tổng cộng bộ đội ta đã diệt được bao nhiêu tên giặc). Đừng nói đến văn học, nghệ thuật gì cả. Tất cả phải nói, làm theo cách đảng đã đưa ra.
       
      Qua Paris by Night B40, trong đó đã nói đến hình tượng con chim gieo hạt giống đỏ.
       
      Hạt giống đỏ đó, giờ đây đã nẩy mầm, qua Nghị quyết 36, qua những nhóm, tổ chức, đảng đã bị bọn CS lũng đoạn, mua chuộc.
       
      Do đó, nếu trách người dân thờ ơ với hiện tình đất nước bị Tàu đỏ xâm lăng theo lối xâm thực, qua bọn cầm đầu ở Bắc bộ phủ, điều đó cũng tội. Những hạt giống đỏ đã nẩy mầm trong nhiều lãnh vực khác nhau của cuộc sống. Có khi chính là con của họ, chứ đừng nói ai khác.
       
      Ở nước ngoài, tâm trạng người dân cũng không khác hơn. Họ không muốn tham gia vào bất cứ sinh hoạt chính trị nào. 1001 lý do. Một trong những lý do đó là bởi, họ đã chứng kiến sự lường gạt, dối trá, hết nhóm, đảng này đến nhóm đảng khác. Họ càng thấy lập luận, bất bạo động để tháo gỡ độc tài là một chiêu bài trì hoãn ("câu giờ") cho tụi Cộng đảng, có đủ thời gian cần thiết, đưa đất nước gia nhập vào cái gọi là "Liên bang Cộng hòa nhân dân Trung Quốc"!
       
      Từ cái gọi là "bất bạo động" đến "không chống Cộng" chỉ khác cách dùng chữ, nhưng nội dung, không khác nhau mấy; khi nhằm xiển dương một sự hòa hợp, hòa giải. Trong cuộc chiến, nếu hiểu là chống lại sự xâm lăng xâm thực của Tàu đó, chỉ có sống hay chết. Không có chuyện bất bạo động gì cả, trong sự đối đầu này. Và, nếu bọn CSVN làm tay sai cho Tàu đỏ, dân Việt phải ra công tiêu diệt nội thù trước tiên.
       
      Như vậy, nếu có những con chim mỏ đỏ, bay đi khắp nơi, gieo hạt giống đỏ...và hát lên những bài ca, tán tụng một sự hoà hợp, hòa giải theo kiểu nào đó; đấy là do nhân mà tạo ra quả. Đây là một tiến trình nhồi sọ lâu dài, chẳng phải là một "nghiệp vô minh" vô hình nào cả!
       
       
       
      Đặng Quang Chính
      17.10.2017
      08:32
       
      #93
        Đặng Quang Chính 24.10.2017 04:05:38 (permalink)
        Chuyện nín cười
         
        Chuyện lâu nay có nhiều người cười là, hễ có tranh cãi là có vụ "đội nón cối". Chuyện đó xưa rồi!...Bây giờ, Cộng đồng hải ngoại có chuyện không thể nín được...nên phải cười. Nên gọi đó là chuyện nín cười!...
         
        Hễ có ai lên tiếng về một vụ sai trái của một nhân vật "sao xẹt" nào đó, chắc chắn sẽ có bài viết nói ngược nói ngạo như sau:
         
         - Đã 42 năm rồi, các anh đã làm được gì mà hùa nhau "đánh" con nít 40 tuổi, có chồng 2 con?
          Thật là ngược đời!
          Có những tổ chức, mà thành viên của họ "tự hào" là tổ chức mạnh nhất, nhiều tiền nhất (điều này đúng, vì tiền quyên từ thời ông HCM còn sống càng ngày càng sinh lợi,  vì các cơ sở kinh tài của đảng -chữ của mấy ảnh- vẫn còn làm ăn, chưa đóng cửa)...nhưng, 42 năm nay, họ đã làm được gì đối với bọn CS?. Không những thế, họ còn tự hào được CS phong "tổ chức khủng bố". Hân hạnh ghê!...
         
        - Bây giờ, giả dụ, họ có 10.000 quân như khi xưa họ đã từng gạt đồng bào...và được Cộng đảng thương lượng gì đó...chắc có lẽ đồng bào còn cực khổ hơn nhiều.
          Lý do?
          Bởi một thằng Cộng mà dân đã chết tới chết lui...nay, lại có thêm một thằng Cộng "em" nữa...lúc đó, chắc chỉ còn chạy xuống địa ngục!
          Tại sao lại gọi là "Cộng em"?
          Bởi mọi cách thế, tổ chức, mọi cách lủng đoạn tập thể đều y như sách của Cộng "anh"
         
        Nội hai chuyện này thôi, nói ngược nói ngạo như thế, ai nghe mà lại có thể nín cười được...?!
         
        Đoàn xiệc này, có lẽ chỉ làm được trò cười cho mọi người. Đừng mong rằng, họ sẽ tạo nên tích sự gì. Vì, ai đời, chiến đấu chống Tàu đỏ xâm lăng VN theo kiểu xâm thực, không biết phải ở thế SỐNG-CHẾT với giặc mà còn kêu gọi Bất bạo động mới là "oai" chứ!
         
        Bao giờ chúng ta mới hết nín cười?!.. Có lẽ đến lúc đó chúng ta có khóc cũng không kịp...vì VN đã trở thành một bang trong Liên bang CH nhân dân Trung Quốc.
         
         
        Đặng Quang Chính
        23.10.2017
        21:20
         
         
        #94
          Đặng Quang Chính 29.10.2017 04:40:59 (permalink)
          Cuốn sách bán chạy nhất mọi thời đại
           
          Lần tìm thư mục các sách bán chạy nhất thời đại, người ta cứ tưởng sẽ nhận được một danh sách các truyện nói về việc thám hiểm sao Hỏa...hay cuốn sách của nhà Tiên tri Nostradamus, nói về thế chiến thứ ba sắp xảy ra. Nhưng không, cuốn sách đó có tên: Don Quixote, nhà hiệp sĩ quý tộc tài ba xứ Mancha. Cuốn tiểu thuyết Tây Ban Nha này có tên đầy đủ là "El Ingenioso hidalgo Don Quijote de la Mancha", xuất bản lần đầu tiên vào năm 1612 (*)
           
          Cuốn sách kể về những câu chuyện hài hước và ngớ ngẩn do trí tưởng tượng của lão quý tộc hết thời Alonso Quixado tạo nên. Quixado lấy tên là Don Quixote, tự phong cho mình làm hiệp sĩ xứ Mancha, dắt theo người vệ sĩ là lão nông dân Sancho Panza và bắt đầu những chuyến phiêu lưu dở khóc dở cười, vì chàng hiệp sĩ này gặp ai cũng chống, vì thấy ai cũng là kẻ ác!...
           
          Gần đây, trong Cộng đồng người Việt, có một cuốn sách mới ra lò. Nhà xuất bản Việt Tân. Cuốn sách có tên "Chống cái ác". Nhân vật chính là Ls. Trần Kiều Ngọc. Cùng chống đỡ với nhân vật này là Nancy Nguyễn. Cả hai đã đi khắp nơi, kể cả về VN. Họ về VN để nghiên cứu cách chống ác. Vừa rồi, K.Ngọc dự một đại hội giới trẻ, tìm cách truyền kinh nghiệm cho "hậu duệ"; một kinh nghiệm mà khi giới trẻ tại VN, vì chống Cộng đảng bị bắt, cứ khai là: "tôi đâu chống Cộng, tôi chỉ chống cái ác" là sẽ được tha tội; ra khỏi đồn Côn an, về nhà một cách thoải mái!...
           
          Người ta không biết những chuyến đi truyền kinh nghiệm của cô Ngọc sẽ ra sao. Không biết đó có phải như là những chuyến phiêu lưu dở khóc dở cười, của người hùng Don Quixote...hay kết cuộc sẽ là một bi thảm ngàn năm trong sự lệ thuộc ngoại bang, của dân tộc Viêt. Vì đến lúc đó, Việt Nam trở thành một bang trong cái gọi là "Liên bang Cộng hòa nhân dân Trung Quốc"!
           
          Lý do? Vì thằng Thái thú mới của Tàu là bọn Cộng đảng, là nguyên nhân của tất cả cái xấu, cái ác trong xã hội hiện nay tại VN...mà bọn trẻ không biết, hơặc không dám nói đến tên thì làm sao còn nói đến chuyện chống Tàu. Cũng như bọn Thái thú, vì làm thân tay sai, nên khi ghe tàu của ngư dân VN bị bọn Tàu đỏ đụng chìm, bị bắn giết, bị bắt giữ...v..v..thì thông báo của nhà nước VN hiện thời đều gọi đó là "tàu lạ"; chứ không dám kêu đích danh tên của thủ phạm!
           
          Lúc đó, nhà nước Thái thú không gọi nhà Xuất bản Việt Tân là "đảng khủng bố" nữa mà có thể sẽ gọi là "Nhà xuất bản những chữ lạ". Một việc cũng giống như bọn Cộng đảng trước 75 đã làm, chúng cứ gọi cuộc chiến của chúng là "Giải phóng" thì ngày nay, cổng vào nhà mồ của Lê Duẫn đã khắc ghi rõ ràng là: "Ta đánh là đánh cho Liên Sô và Trung Cộng"!
           
           
           
          Đặng Quang Chính
          28.10.2017
          22:20
           
           
           
           
          Ghi chú:
          (*) http://www.barcodemagazin...hay-nhat-moi-thoi-dai/
          #95
            Đặng Quang Chính 18.11.2017 15:01:54 (permalink)
            Có còn ám ảnh nào không?
             
            Việc ông TT.Mỹ đến VN dự Hội nghị APEC đã qua. Các bài đăng trên các trang mạng đã nói nhiều. Nhưng, có một điều chúng ta có thể đã không lưu ý đúng mức. Đó là: trong cuộc đấu tranh hiện nay, tập thể Cộng đồng người Việt hải ngoại có còn mang một ám ảnh nào nữa hay không?
             
            Ám ảnh đầu tiên là sau những cuộc được gọi là kháng chiến, như vụ Trần Văn Bá, đã thất bại, có ai nghĩ là đường lối đó đã không hợp thời? Lòng hăng hái của tập thể còn cao, do đó, các cuộc chống Cộng theo danh nghĩa này khác vẫn còn được sự hưởng ứng của nhiều người. Ám ảnh của họ là bọn Cộng trong nước không còn chính nghĩa, do đó, nếu tiếp tục, chúng ta có cơ chiến thắng. Vì thế, có những tổ chức đã khêu gợi ám ảnh này với những chiêu bài khác nhau...và như thế, họ vẫn tiếp tục hốt tiền một cách thoải mái; giống như bọn Cộng trong nước, do thế độc quyền, làm đủ cách để bán tài nguyên và cả lãnh thổ, để nhét đầy túi tham của mình.
             
            Một trong những chiêu bài đó là "Chiếm lại đất tổ không làm khổ ai" và "Đối Đầu Bất Bạo Động để tháo gỡ độc tài".
             
            Những chiêu bài này được các tổ chức mang danh xưng là chính phủ hay Đảng, đã ứng dụng khoảng ít nhất gần 20 chục năm nay (nếu kể là từ năm 1990). Kết quả: không hoàn toàn số không. Nhưng, NẾU cho rằng, có kết quả 10%, vậy bao giờ sẽ đạt hiệu quả 100%, trong khi thời hạn để trở thành liên bang của Tàu chỉ còn vài năm nữa (hay 10(20) năm nữa, cũng chỉ là chuyện trước, sau). Nhưng một ám ảnh lạ, đã trở thành buồn cười mà các tổ chức này, luôn mang trong người cho đến ngày hôm nay. Họ nghĩ (theo chủ quan của họ) chỉ có họ mới thật sự đấu tranh. Nên khi họ đưa ra một "sáng kiến" nào đó (chẳng hạn "Diễn hành cho hòa bình” hay gần đây là "Chống Cộng, không chống ác") và hễ ai có góp ý, nhóm viết lách của họ lại đặt ngược câu hỏi: (chẳng hạn) "Mấy anh lâu nay đã làm được gì?". Thật ngớ ngẩn, một tổ chức đảng phái, có nhiều tiền của và được nhà nước CS phong cho "Tổ chức khủng bố" mà đã không làm tròn chức vụ của mình, mà còn hỏi ngược như thế, chỉ khiến người ta có thêm thắc mắc. Chẳng hạn, 42 năm nay, với lực của các anh như thế, một là các anh không khả năng và hai là các anh "bắt tay" ngầm với chúng, để chúng nhượng địa bàn, để các anh "làm ăn" thong dong ở ngoài này.
             
            Lấy một thí dụ về tổ chức Giải phóng Palestin. Họ là một dân tộc không có đất để sinh sống chính thức. Họ đã dùng chiến tranh khủng bố với Israel. Họ đã bị Mỹ công kích dữ dội.  Kể cả các nước khác ở phương Tây. Họ đã kiên trì theo chiến lược đó. Ai đã tài trợ cho cuộc chiến đấu của họ? Những người Palestin đã đóng góp, vì họ nhận thấy tổ chức đã thực sự chiến đấu, đã sống chết. Ngày hôm nay, họ là một quốc gia, sống cạnh Israel. Chẳng có "Bất bạo động gì cả"!
             
            Ám ảnh khác, cũng do một trong những tổ chức đó lấy làm đắc ý là, sau ngày 11.09.2001 xảy ra, TT.Bush gọi trục khủng bố Iran, Iraq và CHDCND Triều Tiên là những nước hợp thành cái “trục ác". Và Mỹ đã chống khủng bố, do đó, chúng ta không nên làm gì dính dáng đến khủng bố!... "Anh hai" (Mỹ) đã nói thế.
             
            Ám ảnh khác nữa là việc tập thể người Việt tổ chức các cuộc vận động chính giới nơi các nước sở tại. Tiêu cực từ việc này là, cho đó là cách tốt nhất mà quên đi rằng, nó chỉ thật sự có hiệu quả mạnh khi nó đi kèm với lực thật sự. Chẳng hạn, vào trước năm 75, Mỹ kêu gọi tất cả lực lượng tham dự vào cuộc chiến, cùng tham gia Hiệp định Paris. Dù phía Mỹ có biết MTGPMN có là bù nhìn của CS Bắc Việt hay không, họ không thể gạt thực thể đó ra ngoài Hội nghị. Tích cực là coi nhẹ việc vận động, cho rằng, không chỉ dùng "Tiền" và "Phiếu" mà còn biết thuyết phục. Nhưng, chữ "thuyết phục" ở đây còn mơ hồ. Tại VN, vào tết Mậu Thân, cuộc tổng tấn công của phía Bắc Việt đã xảy ra. Họ hoàn toàn thất bại. Nhưng, do họ đã tấn công vào Tòa Đại sứ của Mỹ, họ đã ảnh hưởng được đến giới truyền thông và việc họ có ảnh hưởng đến Quốc hội Mỹ là chuyện dễ hiểu. Chẳng cần gì thuyết phục cả!
             
            Vì những ám ảnh nói trên nên tập thể người Việt ở nước ngoài trông cậy hoàn toàn vào việc làm của các tổ chức đảng, phái này khác. Họ không kiểm nghiệm xem các tổ chức đảng, phái đó đã làm gì trong 42 năm nay. Nếu họ chỉ chống Cộng hình thức, tập thể phải xét lại việc làm của họ. Vì, nếu là tổ chức nhiều tiền, có nhân sự, họ nên làm những cuộc vận động trong nước; hơn là, chiếm lãnh vị trí nắm giữ việc hoạt động của các tổ chức nhân sự, chẳng hạn Hội người Việt tị nạn..v..v..này khác. Khi họ đã làm được các cuộc vận động trong nước, chẳng cần họ ra công gài người vào các tổ chức nhân sự nói trên; việc đó đến với họ một cách tự nhiên. Nói là hình thức, chẳng hạn, Đại hội thế giới trẻ ở nước ngoài. Đại hội này sẽ kích động tuổi trẻ trong nước? Kích động bằng cách tránh né đối tượng phải đấu tranh chống lại?
             
            Vì những ám ảnh đại loại như trên, nên cứ có nhân vật nước ngoài có tầm vóc đến VN, chẳng hạn Đại sứ hay Tổng thống, là nhiều người gần như có tâm trạng trông chờ những nhân vật này tạo ảnh hưởng đến đường lối của bọn Cộng đảng trong nước. Đó chỉ là một tâm trạng lệ thuộc, phục tùng, ở mức độ này khác mà thôi. Vì thế có một số người cho rằng, những trò hề đấu tranh nhảm nhí để kiếm chác ở hải ngoại hiện nay chỉ làm hoen ố phẩm chất của những người ái quốc chân chính lưu vong.
             
            Việc Tổng thống Mỹ, ông Trump, đến rồi đi. Việc người Việt phải do chính tay những người Việt giải quyết. Ông này cũng đã nói rõ như thế. Vì vậy, chúng ta đừng để một ám ảnh nào ảnh hưởng đến chúng ta nữa. Đó sẽ là bước đầu tốt đẹp cho một cuộc đấu tranh.
             
             
             
            Đặng Quang Chính
            18.11.2017
            07:14
             
             
             
             
             
              
             
            #96
              Đặng Quang Chính 28.12.2017 04:11:36 (permalink)
              Ai đi hết biển...

              Bốn ngày để tham dự đại lễ của Phong Trào Hiến Chương 2000 trôi qua nhanh. Giờ đây, ngồi trên chuyến bay từ Iceland về lại Na Uy, lòng tôi còn vấn vương đôi chuyện.

              Buồn cười nhất là hôm đầu, tôi bị cô lập gần như tuyệt đối. Anh Long, trưởng ban tổ chức đã về nhà, để tôi một mình trong căn phòng (mọi thứ trong nhà đều bị niêm phong - bao bọc- kỹ). Nhớ khi vừa bước lên xe của anh ta, lúc được đón tại phi trường, tôi đã nhận ra ngay tình trạng cô đơn của "người hùng", tại địa phương Ontario này (thuộc Toronto, Gia Nã Đại). Tôi nói với anh là, nếu tôi ở địa phương này, tôi sẽ giúp anh một việc gì đó.

              Cùng một ý nghĩ tương tự, nhà văn Hoàng Hà diễn tả cách khác, sau khi đã ngồi đâu vào đó, trong cùng căn phòng với tôi, vào tối hôm sau. Anh nói, tôi nói với anh Long rằng, xưa Nguyễn Thái Học có đồng chí Cô Giang, Cô Bắc, còn anh bây giờ chiến đấu chỉ có một mình. Khi thuật lại ý nghĩ đó, nhà thơ Hoàng Hà (tên thật là Võ Tá Hân) thêm vào một câu mà cả hai đều đồng cảm "Thật tội nghiệp cho anh ấy!..."

              Tính cô đơn rõ nhất là khi bốn người (anh Hân đi với con gái, cô Mai) ngồi trong quán. Trong lúc chờ thức ăn, tôi nói rằng, lát nữa ai về nhà nấy, rồi những ngày sắp đến không có thời giờ, chắc chắn chúng ta sẽ không có dịp nói chuyện nhiều với nhau. Có lẽ hưởng ứng với điều này, nhà văn Hoàng Hà đọc bài thơ ưng ý

              Uống rượu nhìn em một hóa hai
              Một em trong mộng một em ngoài
              Em ngoài không dám... và không dám
              Em mộng thì em cứ mộng hoài…

              Bài thơ liền nhập tâm người nghe ngay tức khắc. Nhất là đối với những ai là "dân nhậu" lại thấy người ngâm -không phải đọc- vừa uống bia (quán không có rượu) vừa diễn tả tâm ý.

              Sau phần diễn cảm, ông Hoàng Hà hỏi tôi có muốn nói gì không. Tôi chuẩn bị nói và có một suy nghĩ đồng thời diễn ra. Điều mình nói ra chắc sẽ làm Bá Long ngạc nhiên một chút ít nào đấy. Tôi nói ý rằng, tôi nói vui thôi, ông này (hướng về anh Long) mà có người yêu thì lỡ chuyện hết. Để người khác đợi chờ mấy chục năm, ai mà chịu nổi. Ông Hà có vẻ đợi chuyện gay cấn sắp được kể. Ông sốt sắng hỏi: "Cùng khóa Thủ Đức hả..?". Tôi nói "Hôm anh Long trình luận án tiến sĩ, có tôi và vài anh em khác trong khóa Thủ Đức đến dự. Nếu anh Long còn hình cũ, sẽ nhận ra ngay. Ông "Từ giữ chùa" - anh Long - hơi cười...rồi cũng im thin thít!".

              Hình như anh ta làm việc một cách đơn chiếc đã quen rồi. Nếu có thêm anh em phụ tay cũng được, không cũng chẳng sao.

              Chuyện gì cũng có hai mặt. Do đó, ta sẽ không ngạc nhiên, vì hơn hai giờ sáng, anh Long gõ cửa vào phòng chúng tôi, chỉ để làm hai việc: mua thêm thức ăn cho hai bố con ông Hân và giao va li của tôi đã bị thất lạc tại phi trường. Ông Hân tưởng anh Long sẽ có được giấc ngủ ngon, sau khi mất thêm gần 30 phút để tự lái xe về nhà riêng của anh ấy. Nhưng không anh Long nói, còn phải viết bài cho buổi lễ hôm sau. Ngán ơi là ngán!...Phục ơi là phục!...

              Không biết bao giờ anh Long mới đi hết biển?!...
              Còn ông nhà văn Hoàng Hà này cũng thế.

              Mười sáu tuổi đầu, ông ta đã tự thân đi từ Bắc vào Nam. Hết làm nghề "gõ đầu trẻ" tư gia lại đi làm kế toán cho mấy ông nhà buôn người Tàu. Việc làm kéo đến gần 3 năm nên hồi đó, ông ta nói tiếng Quảng Đông trong việc xã giao cũng không đến nỗi tệ. Rồi làm nghề vẽ trong ngành xây cất. Chuyễn việc đó vào trong cơ quan của Pháp. Học tiếng Mỹ. Rồi làm cho cơ quan quân sự Mỹ. Vì làm lâu đời, nếu được "đồng hóa cấp bậc, chắc có thể cũng được mang lon thiếu tá. Nhưng, do thâm niên và may mắn, ông ấy nhận được sự vụ lệnh cấp trước để tùy nghi sử dung, mà người cấp lại là cấp tướng trong quân đội Hoa Kỳ. Điều này giải thích tại sao ông rời VN khá sớm, ngày 23.04.1975. Ông rời nước bằng máy bay Mỹ, cả gia đình và một số bà con. Tất cả đến 23 người.

              Định cư xứ người, ông Hân vẫn còn "chiến đấu" hăng say. Từ con số gần 7 người con khi ở Việt Nam, sau đó thành 10 và hiện nay ông đã trở thành một Đại đội trưởng, với tổng số cháu chắc lên đến cũng được 40 người.

              Thời "giang hồ" thưở nhỏ, khi sống phong trần ở trong Nam, kể cả khi làm việc với người Mỹ, ông vẫn còn hay nhậu. Bạn bè anh em xem ông ta như người Nam bộ. Lúc qua Mỹ rồi, ông còn tiếp tục nhậu hay không, tôi không hỏi kỹ. Nhưng, ông hay làm thơ về rượu hoặc sưu tầm những bài thơ thuộc loại này.

              Phải đây là lấy rượu quên sầu, cái sầu của người phải xa xứ?.

              Tuổi 86, nếu không có con gái đi kèm, chắc ông ta cũng không dám phiêu lưu, dù rằng chỉ ngồi có ba giờ bay, từ Seatle đến Toronto. Ông nói, tôi thấy ông Long khẩn khoản. Hơn nữa, cảm phục cái tinh thần chống Cộng của ông ta, nên tôi mới đi sang đây.

              Những người cùng tinh thần, chí hướng có sự đồng cảm với nhau rất nhanh.

              Tính cách hăng say với mục đích của mình, có lẽ chỉ đôi người có được. Tôi không nhớ phát biểu sau, của một nhân vật chính trị nước ngoài (hay của một người VN nào đó) ý rằng, dù chỉ có 2 phiếu (của ông ta và bà vợ) tôi cũng ra tranh cử.

              Điều trên, tôi đã cảm nhận trước khi qua Canada. Đó là lý do chuyến đi của tôi. Ủng hộ một tấm lòng đầy nhiệt huyết cũng là một cách chiến đấu. Những người trong Ban tổ chức chắc cùng một suy nghĩ nên họ đã âm thầm tiếp tay với anh, ít ra đã được 17 năm , từ năm ra mắt Phong trào năm 2000. Nào anh Hùng, chị Bình (vợ anh Hùng) ...nào là bác Trần Quang Thọ (Trung tá, xuất thân Võ bị Thủ Đức), cô Trần Nhi Hữu (con bác), anh Dũng, anh Hoàng .v..v...và còn nhiều nữa mà tôi không có dịp trao đổi với tất cả. Rồi ban văn nghệ nữa!... Nhóm có độ 8(10 người), mỗi người mỗi phong cách biểu diễn...và điều quan trọng là, tất cả làm việc "không công"(free)!. Đó là chưa kể đến anh Phan Tấn Ni, điều khiển ban nhạc. Thật là những tấm lòng hiếm có!...

              Cũng thời gian 17 năm qua, một ít thay đổi đã xảy ra. Từ nhân vật chủ chốt của Phong Trào, Giáo Sư Nguyễn Cao Hách, Cố Thủ Tướng Nguyễn Bá Cẩn, Cố Thượng Nghị Sĩ Lê Tấn Bửu, đến Cụ Huỳnh Hữu Hiệu và Chiến Hữu Nguyễn Quốc Thái.....đã ra đi.

              Nhưng, sự cô đơn của Anh Long đang có tư thế chuẩn bị cho lớp kế tiếp, được tuyển chọn kỹ?. Sự say sưa của nhà văn Hoàng Hà không lấn át được một đường hướng có tính chiến lược.

              Trong bữa ăn tối 26.11, một ngày trước khi tôi trở lại Na Uy, chúng tôi có đề cập với anh Long một sự chuẩn bị cho tương lai sắp tới. Phong Trào phải có một lớp trẻ tiếp nối. Đây không phải là chuyện dễ, tuy ai cũng có thể thấy được. Câu trả lời, không phải của riêng Anh Long. Một là, lúc lớp trẻ thành công, khi bước vào dòng chính ở xứ người, cũng là lúc họ chỉ chuyên tâm; hay nói đúng hơn là, họ không thể nghĩ xa hơn nữa về quê hương yêu dấu của cha mẹ, ông bà của họ. Hai là, để quy tụ lớp trẻ cần đến sự tài trợ nhiều mặt. Tiếc thay!...kẻ có lòng lại không có của.

              Những người đã đi được một khoảng thời gian dài trong công cuộc tranh đấu cho nước nhà được tự do, dân chủ...hay dám can đảm bắt đầu "tái xây dựng lại" công việc của mình, thường có cảm tưởng họ đã phải làm lại từ đầu. Đôi khi có thể có chút chán nản. Còn cảm giác cô đơn, lúc nào cũng thường trực trong họ.

              Cố thủ tướng Anh, Tony Blair, cũng thế. Trong cuốn hồi ký, ông ta đã nói về điều này. Những nhà lãnh đạo của nhiều nước phương Tây cũng ít nhiều mang nó trong người, khi còn tại chức. Nói chi là các ông lãnh tụ của các xứ độc tài.

              Để diễn tả phàn nào sự khó khăn đó, tôi xin ghi lại bài thơ đã gửi đến Phong Trào Hiến Chương 2000, để dự thi giải văn thơ tranh đấu năm 2017


              Tôi yêu con số không

              Tôi yêu số không...
              Chẳng bởi điều gì mơ hồ, huyền hoặc
              Cũng chẳng phải thiền, dịch hay Yoga
              Một cảm nhận bao la...
              Như trên trời muôn vì sao lấp lánh

              Cảm giác bao la trải ra trên mặt đất
              Bao bộ lạc, giống nòi sống rải khắp địa cầu
              Quốc gia này suy vi, quốc gia kia thịnh trị
              Dân tộc này ấm no, dân tộc kia nghèo đói
              Tất cả bắt đầu rồi kết thúc cũng số không

              Số không như người dân trong tay không tấc sắt
              Không búa liềm, không dao găm, súng đạn
              Của cải cũng là không khi nhà nước đã cướp đi
              Họ chỉ còn căm hờn, lòng sục sôi nhen nhúm
              Có phải nơi đâu có bất công nơi đó có đấu tranh?!

              Chỉ một câu hỏi đó thôi, ai là người tập hợp được tinh thần đó
              Một tinh thần bất khuất, một ý chí kiên cường tranh đấu
              Con số một nơi đây trở thành con số một linh thiêng
              Một tập hợp, một đảng, một người lãnh đạo
              Trước bảy tám con số không thành lực lượng lớn vô cùng

              Nhưng, đây cũng là một lời cảnh cáo!...
              Đến những cá nhân, những đảng phái không hồn
              Họ tự tuyên dương họ thành số một
              Chưa tập hợp được lòng dân lại gây phân ly, chia rẽ
              Trò ma giáo, kiểm điểm bằng những thói lề gian xảo!

              Bọn phù thủy dù có khi đắc thắng
              Cũng chẳng lâu rồi chúng sẽ rụi tàn
              Sự thiện, ác dù muốn dù không là thế
              Lẽ vượng, suy cũng từ đó mà ra
              Luật nhân quả, lẽ trời mà cũng là khoa học đó

              Bởi vây...ai ơi!
              Lấy nhân bản làm đầu
              Con người đi lên, mạch sống vươn lên
              Đất nước tiến bộ, con người phát triển
              Sống hòa hợp với thiên nhiên, đất trời và vũ trụ

              Hiến Chương Nhân Bản ai đặt mà nên
              Hiến Chương 2000 không tự nhiên mà có
              Con người đặt ra, con người sẽ tạo ra thành công, nếu kiên trì tranh đấu
              Từ con số không, bước lần hồi, tất cả sẽ cùng nhau đến đích
              Có ai chưa biết đi mà biết chạy bao giờ

              Bởi vậy...ai ơi!
              Đã đấu tranh phải tìm con đường ngay mà tiến
              Đừng chiếm lĩnh Cộng đồng bang trò kiếm "Credit"(**) vu vơ
              Đừng tìm cách chia rẽ Cộng đồng, một tổ chức tách thành hai, ba nhóm
              Khi đã rẽ chia rồi, trước sau cũng chỉ làm tôi mọi kẻ thù!

              Khi đã đấu tranh phải biết kẻ thù nào phải đánh
              Đôi lúc thù trong còn hiểm nguy hơn giặc ngoại
              Đã chiến đấu chỉ có con đường sống, chết
              Không có chuyện bất chiến tự nhiên thành
              Không có chuyện Bất bạo động mà đòi đổi thay tình thế

              Hãy học cha ông đã diệt kẻ thù hàng trăm năm trước
              Với lực lượng của giặc, thế của ta như con số không nhỏ bé
              Tránh trực tiếp đương đầu, du kích chiến khởi công
              Lúc lực địch thuộc về ta, đó là lúc chúng ta tổng tấn công trực diện.
              Con số không ban đầu trở thành lực lượng vô biên, nhờ hai tiếng "Sát thát" vang rền trong lòng dân quân lúc đó.

              Con số không bây giờ, nơi lực người dân bần cùng cũng thế
              Chẳng so được với cường quyền đầy quân đội, công an
              Nhưng, tất cả nếu tập hợp được thành một khối
              Một ý chí tinh ròng của toàn dân tộc
              Con số một, trước nhiều con số không, thành một lực lượng lớn vô cùng.

              Con số một, số không, số thời đại điện tử (***) hiện nay
              Chúng biến hóa, thực thành hư, không rồi lại có
              Con số không to tướng nằm ở mỗi cá nhân
              Nhưng...trở thành sức mạnh vô cùng!
              Khi đứng sau một ý chí tượng trưng cho toàn dân tộc

              Con số một, số không, số thời đại điện tử (***) hiện nay
              Chúng biến hóa, thực thành hư, không rồi lại có
              Con số không to tướng nằm ở mỗi cá nhân
              Nhưng...trở thành sức mạnh vô cùng!
              Khi đứng sau một ý chí tượng trưng cho toàn dân tộc


              Bài thơ được xem như là kết luận (phần 1) với một phân vân chưa có câu giải đáp rốt ráo "Ai đã đi hết biển..."



              Đặng Quang Chính
              01.12.2017
              22:18

              (trên chuyến bay đến Doha)
              #97
                Đặng Quang Chính 05.01.2018 18:49:34 (permalink)
                Nếu đi hết biển (2)
                 
                Một kinh nghiệm du lịch, có lẽ ai cũng biết, sau khi đã nhận thức những lợi, hại ra sao của việc này. Đó là khi phải ra phi trường vào những giờ cao điểm, chúng ta nên chọn lúc đi phù hợp, thay vì chờ đúng giờ theo sự tính toán bình thường. Hôm về lại Na Uy, lẽ ra tôi rời nhà từ lúc 14:30 (hay 15:00) tôi đã chọn đi lúc 16:00 -hơi sớm so với giờ phi cơ cất cánh- vì nghĩ rằng, như thế là đủ, không cần sớm hơn. Tốn đến gần 70 Canada kim là một chuyện, mà vì vội vã nên khi đưa tiền đô Mỹ cho tài xế, tôi đã không có sự tính nhẩm đúng cách, để được thối trả đúng mức.
                 
                Trước khi lên máy bay, tôi mua một khúc bánh mì nhỏ. Những chuyến có đường bay ngắn, hành khách không được phục vụ một bữa ăn có thể giúp mình tạm quên đói bụng. Dĩ nhiên, gọi món ăn trên máy bay cũng được, nhưng chịu một giá cao hơn, nếu ăn món đó ở phi trường.
                 
                Nhưng may mắn, tôi có chổ ngồi sát cửa sổ mà ghế giữa không có người ngồi. Rời phi trường một lúc khá lâu, người ngồi ngoài cùng, cạnh đường đi, đã vói mình vào trong, hỏi tôi một câu. Tôi xác nhận anh chàng đã đoán đúng quốc tịch của mình. Không những thế, tôi có thiện cảm ngay khi biết là người này đã có thời gian dạy tiếng Anh cho người Việt. Trong lúc trò chuyện, tôi đã có lúc thắc mắc về công việc đó. Người Việt tại Na Uy, cớ sao lại học tiếng Anh (?). Nhưng, những nội dung khác đã kéo thắc mắc đó trôi đi, không khiến điều đó trở thành một cản trở trong việc tiếp xúc.
                 
                Có một vài đoạn đối thoại nhỏ tôi vẫn còn nhớ đến bây giờ
                - Anh đến Na Uy hồi nào?
                - Năm 1992
                - Hồi đó tôi mới sinh ra...(anh ta cười)
                 
                Anh chàng trẻ tuổi này cũng thành thật đấy chứ! Tôi chợt nhớ đến Kjell Inge Røkke, người Na Uy, sang Mỹ vào năm 24 tuổi, bắt đầu sự nghiệp bằng chiếc tàu đánh cá, dài 68-foot. Bây giờ, ông ta là một trong những người giàu có tiếng tại Na Uy.
                 
                Nhưng, con đường vượt biển, tìm đến một đất nước xa xôi, không ai cũng thành công giống nhau. Ông Røkke không có bằng trung học, nói chi học tới Đại học. Tôi nhớ đến nhà văn Hoàng Hà mới quen. Hồi đó, vào trong Nam, ông đâu đã học hết trung học. Nhưng máu giang hồ chắc đầy ắp trong người.
                 
                Lúc khác, anh ấy nói thêm: 
                - Ông ở Na Uy còn lâu hơn tôi
                - Cũng đủ lâu...
                - Tôi đã ở Đại hàn rồi...
                 
                Anh còn cho biết, đã qua Tàu, Nhật ..v..v.. và đã (hay đang học) ở Mỹ. Bang Iowa thì phải. Học thì nào môn tâm lý rồi hai ba môn nào khác nữa mà bây giờ tôi đã quên rồi. Tóm lại, anh chàng, nếu là học trò của cụ Phan Châu Trinh, có lẽ sẽ trở thành người yêu nước, không trước thì sau. Nếu anh chàng học tập theo đường hướng đó, ta phải xem đó là một loại người có chí "tang bồng hồ thỉ". Máu "giang hồ" hay chí "tang bồng hồ thỉ" chỉ khác nhau là mục đích và cách thức thực hiện.
                 
                Nhớ lại hồi mới "đậu" thanh lọc tại trại tị nạn, khi được phỏng vấn bởi đài truyền hình của Malaysia, về đất nước nào tôi sẽ chọn là nơi định cư, câu trả lời rất gọn là: "Đất nước nào có tự do". Sẵn đây, nói về chữ "đậu". Chương Trình Hành Động Toàn Diện vào năm 1989 (Comprehensive Plan of Action CPA) của Cao Ủy tị nạn LHQ, nhằm ngăn chận việc bỏ nước ra đi của người Việt, đã tạo ra một sự nhận định sai lệch trong thuyền nhân (Boat people). Họ làm việc thanh lọc, loại người ra đi vì lý do kinh tế và đưa họ trở lại VN. Trước thanh lọc, ai cũng tưởng, cứ là sĩ quan, viên chức cán bộ của chính thể VNCH ở miền Nam là có vé ưu tiên. Sau đợt phỏng vấn đợt 1, đến Đại tá còn rớt, nói là ai khác. Con số những chuyến vượt biên giảm xuống rồi ngưng hẳn. Nói là "nhận định sai lạc" vì họ cứ tưởng, hai khía cạnh của một thực thể xã hội hoàn toàn khác biệt nhau. Nhưng không, ông Trump, Tổng thống Mỹ, trước khi vào chính trường, đã là một doanh gia.
                 
                Tôi muốn khuyến khích người trẻ tuổi này, nên kể ngắn về việc một người cùng gát thi với tôi trước đây. Anh kia kể là, đã từng đi nhiều nước trên thế giới, theo cách, đến đâu cứ tìm được việc gì (bất cứ loại công việc gì) anh ta làm để sống...và đi tiếp.
                 
                Nhưng, hơi chưng hửng khi nghe hỏi và câu kết luận cuối của anh
                - Ông thích sống ở Na Uy không...?
                - Nói chung, thích. Nhưng "xã hội an sinh" không phải là toàn bích.
                - Tôi hơi nản...Tôi thích các thành phố lớn!
                 
                Anh chàng này không thể là một Che Guevara của Nam Mỹ, một thời trước cuộc CM ở Cuba. Nhưng kinh nghiệm của đời giang hồ ít ra cũng khiến đầu óc của anh ta cởi mở hơn. Chẳng hạn, việc vói người vào phía trong, hỏi thăm tôi có phải là người Việt không (chắc thấy tôi đang đọc tờ báo "Đối lực" của Phong trào Hiến chương 2000)
                 
                Trong lúc chàng tuổi trẻ này ngồi ngủ (vì mới từ Mỹ về đến Iceland và cùng tôi trên chuyến bay về lại Na Uy) tôi mở iPAD, xem một bài viết của GS Ngô Bảo Châu, tựa đề "Yêu nước".
                 
                K. là giáo sư toán Đi hc Yale, có quc tch M nhưng gc là người Nga, nói tiếng M vn đc st ging Nga. Có ln tôi hi anh y ln cui anh v Nga là khi nào. Anh y nói t khi tôi đi M tôi chưa quay li Nga bao gi. Nhìn v mt ngc nhiên ca tôi, K. nói rng đi vi anh y nước Nga cũng ging như bt kỳ mt nước nào khác trên thế gii, anh không cm thy liên quan đến nhng gì hin gi đang xy ra Nga. Trường hp ca K. không phi là mt trường hp ph biến, nhưng cũng không phi là mt trường hp cá bit. Tuy hơi b bt ng nhưng tôi cm thy cái lý trong nhng chia s rt thng thn ca K. Nói cho cùng thì ti sao mi người phi gn bó vi mnh đt nơi mình sinh ra”.
                 
                Sau nhập đề đó, ông Châu đề cập đến vài lần ông nhìn thấy tại các sân bay Hàn quốc, Nhật những thanh niên như xuất phát từ Nghệ An, Việt Nam. Có lẽ như ông, nhưng do có nhiều thời gian hơn, nên tôi có dịp tiếp xúc với họ (dù là bên nào khởi đầu trước câu chuyện). Để nhanh chóng, tôi lấy giải thích của ông Châu làm nền cho lý do của mình.
                 
                Ti sao li đng cm vi h? Ngoài tiếng Vit là ngôn ng có th dùng đ hiu nhau, ngoài nơi sinh Hà Ni và Ngh An cách nhau vài trăm cây s, tôi có gì chung vi h? Ti sao tôi vn cm thy “liên quan” đến s phn ca h? Tôi thy ch có mt câu tr li hp lý duy nht: s “liên quan” đó chính là lòng yêu nước. Nếu đó là tình yêu thì có l không cn tìm cách lý gii na. Chc chn mi người yêu nước, hoc không, theo mt cách khác nhau. Nhưng tôi cho rng, yêu nước, v cơ bn, là cm thy “liên quan” đến s phn ca đng bào mình”.
                 
                Lúc rời trại tị nạn, tôi chỉ có một mong muốn đơn giản là được định cư tại một nước tự do. Và thật tình mà nói, trong đầu không có một giấc mơ làm giàu trong cuộc sống mới. Có thể điều đó do ảnh hưởng của sự thanh lọc, khi Cao ủy tị nạn chỉ cho những thuyền nhân đến định cư xứ tự do, với lý do chính trị (?)… mà có thể đó là mục đích của tôi từ lâu (tôi đã chọn nghề giáo trước 75). Nói về tôi là điều tôi chẳng muốn. Lấy trường hợp của Tiến sĩ Nguyễn Bá Long, có thể nào chứng minh ý muốn của một người chỉ có mục đích đi cho "hết biển"? Ông ta định cư tại Canada vào những năm 1979-1980. Từ đó đến nay, lúc nào ông cũng lo hoàn thành 2 số báo, Đối lực và KT Thị trường. Ai dám nói chắc là với việc điều hành hai tờ báo đó, ông Long có cuộc sống sung túc?... ...Lợi tức chưa biết thế nào, nhưng việc đấu tranh -qua hai tờ báo đó- cho một nước VN được tư do, độc lập, dân chủ, thịnh vượng ..v..v...là một việc làm đã có nhiều người bỏ cuộc khá lâu!
                 
                Những người như nhà văn Hoàng Hà, ông Nguyễn Bá Long, tuy không còn nhiều...nhưng vẫn còn rải rác khắp các quốc gia, nơi có người Việt sinh sống. Khi họ còn cảm thấy liên quan đến số phận đồng bào của mình, họ là những người yêu nước!
                 
                Chúng ta yêu nước theo cách của chúng ta. Cách đó, theo nhóm cầm quyền hiện nay là của bọn chống phá cách mạng, theo đuôi thế lực diễn tiến hòa bình ..v..v..Nhưng đã đi theo đường lối của chúng ta, chúng ta hãy đi cho hết biển.
                 
                Ở đây, nếu có điều gì liên quan đến cuốn sách "Nếu đi hết biển của Trần Văn Thủy", điều này được người viết xác định là: có và không. Trước hết, nhắc lại là, ""Nếu đi hết biển" không phải một bộ phim mà là một tài liệu viết cho William Joiner Center, đại học Massachusetts Boston.
                 
                "Có" là câu trả lời cho thắc mắc của Trần Văn Thủy: "người Việt ở hải ngoại có được tự do sáng tác?
                 
                "Không" là câu trả lời cho một hình tượng mà tác giả đã nêu ra trong sách: "Nay tác giả khôn lớn, được ra nước ngoài nhiều và nhận ra rằng nếu cứ tiếp tục đi, sẽ qua biển, qua những châu lục và cuối cùng cũng trở về nơi khởi hành". Điều này, được hiểu theo cả nghĩa tiêu cực và tích cực. Nhưng, câu sau của tác giả thường bị giải thích theo lối tiêu cực "Nhưng không phải cứ đi rồi ai cũng sẽ về lại chốn cũ". Lối tiêu cực là cách gián tiếp nói rằng, chính quyền hiện nay sẽ không duyệt xét cho những thành phần "phản động" chọn quê hương là nơi yên nghĩ cuối cùng!
                 
                "Có thể có" là câu trả lời của người viết, gửi đến tác giả Trần văn Thủy, khi ông ấy viết "Liệu văn chương có thể là cầu nối mang lại sự hòa hợp, hoà giải cho người Việt Nam ở hai bên bờ biển Thái Bình?”
                 
                Lối giải thích vừa nói không phải là sự lấp lửng, ba phải, vì ngày nào mà các tác giả, trong hay ngoài nước có cùng nhận định như sau -mà suy nghĩ của GS Châu là một cụ thể- văn chương sẽ phát huy tác dụng đúng mức của nó "Nhưng tôi mong muốn một khế ước xã hội như những khế ước xã hội đã là nền tảng cho những nước phát triển. Tôi muốn một xã hội công bằng được đảm bảo bởi một nhà nước pháp quyền. Tôi muốn một nền kinh tế lành mạnh, phồn thịnh hoạt động trên nguyên tắc thị trường. Tôi muốn một xã hội mà ở đó người dân có thể tự tổ chức cuộc sống cộng đồng của mình mà không bị cản trở, đó là xã hội dân sự. Vì cái chúng ta cần là một xã hội công bằng, phồn thịnh và một cuộc sống cộng đồng gắn bó, nên người lãnh đạo mà chúng ta muốn là một người cổ súy cho nhà nước pháp quyền, kinh tế thị trường và xã hội dân sự”.
                 
                Biển nuôi sống chúng ta một cách gián tiếp. Hơi nước từ sông, biển tạo nên nguồn nước cho con người. Biển đưa chúng ta đến những bến bờ mới, tại đó, chúng ta có những khám phá mới. Từ đó, mang đến sự ấm no thịnh vượng. Nhưng, biển cũng mang đến những tàn phá khinh khủng đến với con người. Vì thế, hình tượng "Biển" ở đây của người viết, còn hơn là một điều gì chỉ có tính cụ thể như vừa kể. Con người, với tính nhân bản, không bao giờ chắc chắn sẽ hoàn thiện một mẫu người lý tưởng, một cuộc sống thiên đàng trên thế giới này; do đó, họ vẫn cứ đi mãi, phiêu lưu đi tìm một thế giới trong mộng ảo. Cuộc sống của một con người, có giới hạn, dù có sống qua 100 trăm năm, cũng đến thế mà thôi. Nhưng, vì mong ước đó, con người muốn và sẽ truyền cho các thế hệ nối tiếp, ước muốn của con người là, một cuộc sống an bình, thịnh vượng cho mọi người trên trần gian này!
                 
                Chúng ta sẽ cố gắng hết sức, truyền cho thế hệ kế tiếp, dù trong hay ngoài nước, tinh thần "Đi cho hết biển" vừa nói trên. Và chúng ta nên bền bĩ trong việc làm của mình, dù "...Ngay cả khi không có lá phiếu, người dân cũng cần nói rõ về xã hội mà mình muốn. Nói được cái mình muốn không hề dễ, nó khó hơn nhiều so với nói cái mình không muốn. Nếu không nói được cái mình muốn, nó sẽ không bao giờ xảy ra" (Ngô Bảo Châu)
                 
                Tôi muốn nói được cái mình muốn. Tôi không thể nói thay ai cả, kể cả những người ở trong nước. Nhưng, vì tôi đang ở nước ngoài, tôi sẽ cố gắng làm tròn công việc này, với khả năng có thể.
                 
                 
                 
                Đặng Quang Chính
                24.12.2017
                12:38
                 
                 
                 
                 
                 
                 
                 
                 
                 
                 
                 
                 
                 
                 
                 
                 
                  
                 
                #98
                  Đặng Quang Chính 14.01.2018 17:26:46 (permalink)

                  Đĩa sà lách Mỹ quốc (10)
                   
                  Trước đây, các bài mang tựa như trên, được người nghe tiếp nhận như là một lối đặt tựa mang tính cách "nghĩa bóng". Nhưng, với tình hình lâu nay tại Mỹ, tựa đề trên đã có thêm nghĩa đen. Nghĩa là, thời sự ở Mỹ quả là một thứ tạp pí lù (trộn lẫn các chất liệu lộn xộn).
                   
                  Cái chương trình gọi tên DACA (da cá) đang trong vòng thương lượng giữa chính quyền và Quốc hội Mỹ chưa ngã ngũ thì lại xảy ra một bê bối (scandal). Không biết trong cuộc họp, TT Trump có dùng chữ "shithole" (đồ bẩn thỉu, dơ dáy -thêm chữ cứt đái cho nặng nề) hay không mà một Thượng nghị sĩ Dân chủ lại tung ra cho giới báo chí, khiến thiên hạ chỉ trích ông Trump dữ dội! Nói là thiên hạ cũng không quá. Trên TV, hình ảnh dân các nước chậm tiến, nhất là Châu Phi đi biểu tình rất đông.
                   
                  Có thể đồng thời, trước hay sau cuộc họp đó...hay có thể trong lúc lập pháp và hành pháp đang tìm kiếm một lối thoát khả dĩ chấp nhâp, lại có tin khác chẳng hay gì xảy ra.
                   
                  Cảnh sát Mỹ bố ráp ba nơi, trong đó có hai nơi nằm trong bang California, tìm ra một loại dịch vụ "buôn người" tân tiến. Đàn bà Tàu phải chi cho bọn dịch vụ từ 40.000-80.000 đô để được đưa lậu vào Mỹ và sẽ sanh đẻ tại nước này. Khi sanh, họ chỉ chi một giá thấp, bởi có giấy tờ (giả?) xác nhận thuộc thành phần nghèo. Vì có quốc tịch Mỹ, con của những người này được nhà nước nuôi đến 18 tuổi (vì là thành phần nghèo). Sau đó, chúng bảo lãnh cha mẹ chúng từ Tàu qua thẳng nước Mỹ.
                   
                  Sự nhập cảnh theo lối này thật là một trò lừa gạt gian xảo. Nhà nước Mỹ nuôi báo cô đám trẻ đó. Vì khi lớn rồi, học thành tài rồi, không chừng chúng sẽ trở về Tàu. Không những thế, chúng đem theo những tài liệu khoa học, kỹ thuật tân tiến của Mỹ mà chúng đã đánh cắp được trong thời gian học tập hay đã làm việc tại các công ty, cơ quan tại nước Mỹ. Chúng làm việc gian xảo, nhưng khi thành công chúng lại cười là nước Mỹ to đầu mà ngu!
                   
                  Đó là một trong những gian xảo về việc nhập cư của Tàu. Những nước chậm tiến -trong đó có Haiti- cũng có những cách khác để nhập cư nước Mỹ, đã được thực hiện.
                   
                  Với chính quyền ông Trump, chính sách nhập cư khác thời Obama là sẽ đuổi về nước các thiếu niên trước đây đã nhập cư nước Mỹ mà không có giấy tờ gì chứng minh về nhân thân của mình.
                   
                  Bây giờ, vì cách dùng chữ hơi "mạnh bạo" của một ông Tổng thống - dùng trong lúc thảo luận nội bộ- mà hình như cánh Dân chủ lại muốn dù mang tiếng "to đầu mà ngu", còn hơn là để một người không thuộc đảng của mình đạt thắng lợi theo ý của ông ấy. 
                   
                  Họ gắn chữ đó với "nazist" với "racist" và bản điệp khúc được đồng ca khắp nơi. Tại những nước mà người ta xem như chậm tiến như Savaldor, Haiti…v..v..như tại một số nước Châu phi chẳng hạn, biểu tình xảy ra, là điều có thể hiểu. Những nước như Venezuela, nước mà trước đây đã có nhiều cuộc biểu tình của người dân chống chính phủ và TT Mỹ đã có ý khích động việc đó; bây giờ, TT nước Venezuela lên TV chỉ trích TT Mỹ cũng là điều dễ hiểu. Chỉ lạ là (trên TV) một anh phóng viên Na Uy nào đó, ra đường, trương biểu ngữ "No, thank you President" và phỏng vấn dân qua lại trên đường, làm như chữ mà ông Trump dùng, ám chỉ đến xứ sở này (*). Rồi bên Vienna, nước Áo cũng thế. Ai theo dõi thời sự đều có cảm tưởng, lần đồng ca này giống như lần đồng ca ủng hộ Hillary trước kỳ bầu cử Tổng thống Mỹ vừa qua.
                   
                  Nghĩ lại hơi buồn cho dân tị nạn Việt Nam. Vào những năm 1989, có lẽ để phụ họa với chương trình Hành động chung của Liên Hiệp quốc (chặn đứng việc tị nạn của người Việt) anh chàng Mahathir Mohamad, Thủ tướng giữ chức vụ này lâu nhất tại Mã Lai, đã chỉ trích người Việt tị nạn -công khai với giới truyền thông, không phải là thảo luận nội bộ như TT. Mỹ - như là "…những thành phần cặn bã dưới đáy thùng…". Lối nói nghe như tương tự của Phạm văn Đồng (?) Thủ tướng CHXHCN Việt Nam, cho rằng, người Việt vượt biên là những thành phần đĩ, điếm trộm cướp… v..v...
                   
                  Nói là buồn vì từ những năm 1975 trở đi, lần đầu tiên trong những biến động của nước Việt, làn sóng người "bỏ phiếu bằng chân" đã được nhiều quốc gia gọi thân thương với hai chữ "Boat people" mà bị không những thành phần lãnh đạo trong nước dè bỉu mà còn bị bọn lãnh đạo tại những nước, so với Việt Nam trước 75 là những nước không ra gì, khinh thường.
                   
                  Sau 40 năm, hiện nay, bọn lãnh đạo tại VN, gọi người vượt biên là "khúc ruột ngàn dặm". Tại sao? Chưa kể việc gửi tiền về nước để duy trì sự sống còn của chế độ độc tài toàn trị, sự thành đạt của người Việt ở nước ngoài rất đáng kể. Thành quả họ đạt được không những là lợi ích cho nước sở tại, mà đôi trường hợp, sự ích lợi có tính góp phần vào tài sản chung của cả thế giới!
                   
                  Nói chuyện lớn lao làm gì, chỉ việc món phở của người Việt được đưa vào danh sách thực phẩm của tổ chức văn hóa thế giới (UNESCO) đã là một điều đáng kể. Bánh mì Lee của người Việt đã trở thành một thương hiệu có tiếng tại Mỹ, đã nói lên tài phối hợp của người sáng tạo. Cách đây, khoảng chưa quá nữa buổi trời, trên truyền hình, TT Pháp cho rằng, bánh mì baguette của Pháp đáng được đưa vào tài sản văn hóa của Unesco (**) mà bánh mì Lee, lấy loại bánh này làm nòng cốt cho món thực phẩm của mình.
                   
                  Lộn xộn quá!... Đĩa sà lách Mỹ dường như bắt đầu có mùi của một đĩa thực phẩm để quá lâu; dù ngon, nhưng sẽ làm người ăn chịu rủi ro mang một bệnh thuộc về tiêu hóa.
                   
                   
                   
                  Đặng Quang Chính
                  14.01.2018
                  10:00
                   
                   
                   
                  * Khoảng 4 ngày trước, Thủ Tướng Na Uy thăm nước Mỹ. Trong cuộc viếng thăm, có tiếp xúc với giới truyền thông, chẳng đưa ra một dấu hiệu gì lạ. Chính TT Mỹ còn so sánh là tại sao không nhận nhập cư dân Na Uy.
                  (xem thêm Why Norwegians Aren't Moving to the U.S (https://mail.yahoo.com/#6829846235)
                  ** https://www.google.com.sg...i13i30k1.0.qheuGX5bskE
                   
                   
                   



                  <bài viết được chỉnh sửa lúc 14.01.2018 17:28:54 bởi Đặng Quang Chính >
                  #99
                    Đặng Quang Chính 31.01.2018 01:21:05 (permalink)
                    Hai việc kỳ lạ
                     
                    Vụ ám sát Ls. Lê Đình Hổ tại Úc trong vài ngày gần đây đã làm xôn xao mọi người, nhất là trên các Diễn đàn mạng.
                     
                    Xôn xao bởi vụ giết người xảy ra ban ngày. Hơn nữa, tuy chưa bắt được thủ phạm nhưng nguyên do cái chết được mọi người phỏng đoán trái ngược nhau.
                     
                    1. Những lời chân thành chia buồn là một sự đáng trân trọng.
                    2. Những dự đoán cá nhân Ls. Hồ có liên quan đến bọn hình sự (băng đảng) gây người đọc phân vân. Để củng cố cho lập luận này, họ cho rằng Ls. Hồ là dân cờ bạc!
                       Nếu nói đến hình sự, thủ phạm phần nhiều là dân Hải Phòng.
                    3. Dự đoán cho rằng Ls. Hồ không chết bởi một băng đảng chính trị. Lý do: tại sao không bắn luôn Hữu Nguyên, bạn của Ls. Hồ và là người hỗ trợ pháp lý
                       Lý do trên thoạt nghe có lý. Nhưng xét cho cùng, cũng chưa hoàn toàn đúng. Để khủng bố tinh thần, bọn gian chỉ cần bắn một người là đủ. Khi phát thứ năm (thứ sáu đã nổ -trong trường hợp Ls. Hồ-) là lúc có thể bọn gian gặp phản ứng ngược từ tập thể bị uy hiếp! Hơn nữa, súng ngắn không thể có đến quá 7 viên đạn. Bọn gian còn tiết kiệm đạn, để sử dụng lúc chống trả trên đường trốn chạy. 
                     
                    Tâm lý yêu thương giận ghét đưa đến những phản đoán khác nhau. Nhưng, có 2 điều kỳ lạ mà mỗi người, nếu nghiệm sự việc kỹ hơn, sẽ thấy rất rõ:
                     
                    (1) Người ở ngoài nước Úc không kể làm chi. Có khi trong một địa phương còn không biết rõ về một cá nhân nào đó. Đằng này, Ls. Hồ có đóng góp về văn hóa (ra sách tự điển) mà hình như đời tư của ông này cũng ít được ai biết. Đã đành thế! Nhưng bạn bè thân phải biết ít, nhiều chứ?
                        Những người bạn thân đó đâu rồi. Sao họ không nói lên những điều họ biết (sự thật) để người khác không ngộ nhận như lời phỏng đoán thứ 2 nói trên.
                        Nói lên sự thật để đánh bạt tiếng xấu ông Hổ chưa hề phạm. Hơn nữa còn là cách để việc điều tra không đi lạc hướng, gây mất thì giờ
                     
                    (2) Nếu cho đây là một vụ giết người có tính hình sự, thế mới biết ảnh hưởng của việc đấu tranh tại VN là quá thấp.
                        Bất cứ nhóm đảng phái nào, nếu quả thực có thực lực, trong vòng 40 năm nay, đã làm được ít ra một việc như vụ giết Ls. Hổ. Có nghĩa là "Bọn nợ máu nhân dân" -chữ của đảng CSVN- phải đền tội. Dân Hải Phòng vào Sài gòn đầy nhóc! Nếu vụ giết Ls. Hổ có giá phải trả cho thủ phạm là 5.000 đô Úc (giả dụ thế) giá này vẫn rẻ, so với việc các "Đồng chí" tại VN, từ cấp lãnh đạo quận trở lên, đã gây tội ác với người dân, bị "kỷ luật" đúng mức.
                        Chắc chắn việc làm đó sẽ được người dân cổ võ, ủng hộ! Vụ ám sát tướng Phùng Quang Thanh (dù có thể là kịch bản của đảng CSVN) vụ ám sát tại Thái Nguyên đều là những vụ gây chấn động trong người dân, kể cả tại VN và hải ngoại. Ảnh hưởng của hai việc đó đã kéo dài khá lâu!
                     
                        Có lẽ vì không làm được như vậy, nên một số tổ chức lấy chiêu bài "lấy đất tổ không làm khổ dân" và "bất bạo động để tháo gỡ chế độ độc tài" để câu giờ trong cuộc đấu tranh với đảng CSVN. "Câu giờ" để làm gì?... Đây là câu hỏi của cả dân trong và ngoài nước...và họ cần câu trả lời thỏa đáng.
                     
                          Vụ án xử gần 15 người đốt phi trường TSN chắc chắn được sự hưởng ứng của nhiều người. Nhưng trước mắt, hệ quả của nó chưa được lan rộng. Cá nhân nào, nhóm đảng nào chê bai kiểu chiến đấu này, có lẽ họ muốn cuộc tranh đấu sẽ kéo dài thêm một thời gian nữa, giống như thời gian từ 1975-2018.
                     
                     
                     
                    Đặng Quang Chính
                    30.01.2018
                    19:06
                     
                     
                      
                     
                    Đặng Quang Chính 18.07.2020 14:04:28 (permalink)
                    Đường dài
                    Người "Bắt gió"



                    Từ lúc về đám tang mẹ, đến nay đã khá lâu. Mọi việc bây giờ đã thay đổi. Cảnh vật, đường xá, nhà cửa ... và có thể cả con người. Tôi đang tập trung vào việc lái xe, nên không màng đến việc trao đổi với mấy người đàn bà ngồi trong xe.
                    Mà biết nói gì đây. Cô "chủ quản" chuyến đi, vừa kiêm lái xe, đã nhường tay lái lúc vừa qua các cửa thu phí bên kia Long Thành. Nói là chủ quản vì chương trình đi chơi Vũng Tàu này là do ý kiến của cô. Đúng hơn là, ý của cô. qua sự thăm hỏi của tôi. Tôi nói, lâu rồi nên bây giờ không biết Vũng Tàu thay đổi có nhiều hơn trước không. Cô nói, trong tuần rồi, cô cũng có việc ra ngoài đó. Tiện thể, mấy cô bạn cùng đi luôn.


                    Cô ta xuống xe sau khi trả lời một cuộc điện thoại. Thay vào đó, một cô khác quen với cô ta lên xe.
                    - Chắc anh có bằng lái xe lâu rồi ... anh hay chú? Cô bạn mới lên xe hỏi
                    - Có lâu. Nhưng chạy bên này ... hơi ớn!


                    Cô ngồi ngay sau lưng (tên Ngọc) có lẽ không nhìn kỹ mặt nên xưng hô theo lối thăm dò. Mới quen biết (tạm coi là thế) nên tôi chưa muốn chỉnh cách xưng hô này.


                    - Anh ở đâu về đây. Việt kiều hả...?
                    - Người Việt ở nước ngoài... chứ đâu phải kiều bào gì đâu... (vừa nói giỡn vừa cười)
                    - Nói thiệt!... Việt kiều bây giờ thua Việt Cộng rồi


                    Cô này ăn nói có vẻ ngỗ ngáo quá. Có lẽ tuổi còn nhỏ. Lúc cô "chủ quản" nói sẽ gặp lại ngoài Vũng Tàu...và chỉ giới thiệu tên cô gái này, rồi đi, chứ đâu có thì giờ nói rõ gì đâu.


                    - Họ bây giờ mua nhà, đưa con qua nước ngoài rất nhiều. Số người Việt về VN làm ăn... và tậu nhà cửa không so sánh được. Năm rồi, chị có thăm người bà con... (người trả lời ngồi sát bên phải cô trẻ tuổi, chắc là tên Châu -không nhớ rõ lắm-)
                    - Mấy ông "nội" ở Mỹ về, trước đây, cứ như ông hoàng. Ở chơi 2(3) tháng và xưng ngành nghề họ làm việc ... nghe mà ớn! Bây giờ, mọi người biết hết rồi. Hơn nữa, VC ngon lành hơn nhiều..!
                    - Nhưng cũng như mấy người ở ngoài về. Anh nào trong nước mà theo lối "trưởng giả học làm sang" người ta cũng thấy rõ. Cô Châu nói.
                    - Nhất là mấy anh vừa bán được đất của cha, ông mới chết.
                     
                    Cô Lệ nói (cô này ngồi cạnh bên phải của cô Châu, ngoài cùng) lên tiếng:
                    - Nhưng mấy chị ... lúc nào cũng đeo bám, hễ có cơ hội!


                    Nói theo lối Lệ, tuy không ám chỉ ai, nhưng mấy cô trên xe, nghe chắc cũng nhột! Trước khi về thăm gia đình và lúc tiếp xúc người thân bên này, tôi cũng nghe họ nói tương tự. Nhưng hơi lạ là, nếu trai thừa gái thiếu -thông tin từ người em họ- ... thì bên cánh đàn ông phải lo thả "thính" chứ ...! (chữ "thính" là do tôi học lại cũng từ người em họ). Đàng này, phụ nữ ở đây làm việc đó. Nghe nói, giới tuổi "teen" còn săn đàn ông nữa; dù những người đó đã lớn tuổi. Thời buổi điện tử nên con gái thời này "chơi bạo", tối làm láng, sáng về sớm...?!
                     
                    (Còn tiếp)




                    Người "Bắt gió"




                     
                    Đặng Quang Chính 26.07.2020 16:24:25 (permalink)
                    Chuyện kỳ lạ
                     
                    Chuyện kỳ lạ, xảy ra bất cứ với ai, đất nước nào, không lúc này thì lúc khác. Chuyện kỳ lạ lần này cũng từ việc binh, chống TT Trump mà ra.
                     
                    * Một ông TT thời VNCH, cổ võ việc làm của ông Trump.
                      Những người chống TT Trump, có những liên hệ xa gần với đảng Việt Tân là được ông này xem như "cảm tình viên" -tùy theo mức độ- và được ông xếp vào hạng "châm tiến". Nặng hơn, đó những người nối giáo cho giặc Cộng ... v ... v...
                     
                    * Ông khác từng là Đốc (Phó đốc sự) thời VNCH, thường có những bài viết kêu gọi-khích lệ-cổ võ việc đấu tranh xóa bỏ tà quyền VC.
                      Ông này không có liên hệ gì với VT. Ông nói " ... Tôi không tự cho là mình giỏi, nhưng tôi cố gắng làm nhiệm vụ của mình trong những ngày tháng còn minh mẩn, viết lách được, để giúp đở quê hương bản quán và trả ơn phần nào nước Mỹ bao dung"
                     
                      Tóm lại, hai ông đều yêu nước, theo cách của mình. Điểm chung nhất là, ông nào cũng đã (gần) 80 tuổi rồi. Hai ông còn nặng nợ với đất nước.
                     
                    Thường tình, ai cũng hiểu, sức khỏe và độ minh mẫn của mọi người, đều theo thời gian xuống dốc. Người nhanh kẻ chậm ...!
                     
                    Người viết cũng không tránh được qui luật đó. Nhưng, dù còn nhỏ hay đã lớn tuổi, khi xét một việc có tính thời sự chính trị, thường khi ta bị rơi vào tính chủ quan, cục bộ.
                     
                    Chẳng hạn, so sánh chế độ trong Nam và ngoài Bắc, tạm bỏ qua các khía cạnh khác, chỉ nói về cách tổ chức chính quyền (Học thuyết, chủ nghĩa, chính sách...) trước năm 1975, miền Bắc hơn miền Nam. Lý do: khi trong tình trạng chiến tranh, không thể vận hành đất nước theo một cấu trúc có tính văn hóa, nhân bản để đối đầu với địch. Có ai đã là chiến sĩ, súng trong tay, mà khi đối diện với địch, cứ băn khoăn rằng, trong hàng ngũ địch, biết đâu có cha (mẹ) anh em, họ hàng chúng ta. Trên chiến trường, bắn chậm thì chết. Khi chiến tranh, cách quản lý xã hội theo đường lối dân chủ RẤT KHÓ chống lại sự tấn công của địch (Churchil ở Anh, vào thế chiến thứ hai, đã có những hành động, có thể bị chống đối nếu nước Anh không rơi vào tình trạng chiến tranh).
                     
                    Chính thể dân chủ được điều hòa, phát triển tốt đẹp khi đất nước không còn chiến tranh.
                     
                    Từ đó, nếu chỉ xét chủ quan và chỉ riêng tình hình trong Nam, ai cho rằng ông Diệm ĐỘC TÀI; lối xét đoán có tính phiến diện. Nếu ông Diệm ĐỘC TÀI, chính thể ông ta không thể đối đầu với miền Bắc, theo chế độ ĐỘC TÀI TOÀN TRỊ.
                     
                    Thí dụ nhỏ. Nhạc sĩ Trịnh Công Sơn có thể trốn lính, chứ một văn nghệ sĩ miền Bắc, nếu không vào quân đội, cũng phải trong tổ chức, đoàn thể này khác của chính quyền miền Bắc.
                     
                    Tóm lại, với việc hai ông có chiều hướng khác nhau đối với cách điều hành guồng máy chính quyền tại nước Mỹ hiện nay, chúng ta có thể đưa ra cái nhìn khác như sau: Tàu cộng và Mỹ đang đối đầu ráo riết, dù lúc bắt đầu chỉ thực hiện qua kinh tế. Tuy thế, tình hình đã diễn tiến khác đi so với lúc đầu. Nhất là sau trận Trân Châu Cảng "đại dịch". Bây giờ, những yếu tố đối đầu đã xen kẻ, nối kết, tác động lẫn nhau đến mức, không thể chỉ ngưng áp dụng một điều nào đó là có thể khiến các yếu tố kia ngừng lại. Tàu cộng đã lũng đoạn xã hội Mỹ quá lớn. Nào là mua (ảnh hưởng) một số đơn vị truyền thông của Mỹ, lập Viện Khổng tử -hệ thống tuyên truyền- tại nhiều nơi trên đất Mỹ, mua chuộc các chính khách và các nhà khoa học kỹ thuật của Mỹ. Ăn cắp "chất xám" trong mọi ngành nghề ... v ... v ... Lũng đoạn đến nỗi, chính quyền Mỹ không những đuổi cổ sinh viên Tàu mà còn cấm nhập cư (?) nhất là các viên chức cao cấp của Tàu; đặc biệt với những người có chức quyền, liên quan đến chính sách cai trị tại Tân Cương và luật an ninh tại Hồng Kông.
                     
                    Chính quyền Mỹ dự trù ... hay sẽ ráo riết thực hiện cho được những điều nói trên?
                     
                    Chỉ một việc đem lực lượng quân sự liên bang đến Porland (Oregon) để vãn hồi an ninh, trật tự mà lực lượng đó còn bị phản đối; còn bị xua đuổi.
                     
                    Chính quyền Tàu cộng dự trù kiểm soát người dân bằng thực hiện việc "công nghệ di truyền". Phần ông Trump, còn lâu ông Trump mới làm được việc đó!... Nếu TT Mỹ là một người ĐỘC TÀI, vẫn không bằng cái thế của Tàu là, một Tập Cẩm Bình ĐỘC TÀI TOÀN TRỊ.
                     
                    Tóm lại, khi hai người, bất kể ai, đưa ý kiến về một vấn đề lớn, NẾU người này chú trọng khía cạnh này, người kia nhấn mạnh đến khía cạnh khác và NẾU cả hai không có cái nhìn tổng quát về vấn đề mà họ thảo luận; điều đó sẽ đưa đến việc tranh cãi không có hồi kết.
                     
                    Sẵn nói thêm ở đây. Dù TT Trump (hay TT nào đó) có đường lối, tuyên bố, cách thực hiện ... (hoặc kể cả đối đầu với Tàu) mà mức độ không mạnh lắm; việc ấy vẫn có tác dụng nào đó, trong toàn cảnh. Chẳng hạn, VN quá lệ thuộc vào Tàu, nay, thấy tình hình khác đi, sẽ phải tự mình điều chỉnh vị trí của mình.
                     
                    Mức độ như đã rơi vào TT Obama, đã cho ta thấy ảnh hưởng ra sao. VN tiếp tục trò "đu dây" một cách mị dân và dối trá!...
                     
                    Quay lại vị trí và cách điều khiển đất nước như TT Trump hiện nay, nếu ông ta ĐỘC TÀI, vẫn không có lợi thế như Tập cẩm Bình, theo đuổi cách ĐỘC TÀI TOÀN TRỊ.
                     
                    Trong một cuộc chiến, người dùng súng bắn từng viên đạn một sẽ thua người dùng súng bắn hàng loạt -liên thanh-
                     
                     
                     
                    Đặng Quang Chính
                    21.07.2020
                    22:36
                     
                    Đặng Quang Chính 07.08.2020 04:48:09 (permalink)
                    Đường dài (2)
                    (tiếp theo)
                     

                    Đúng như tôi đoán. Người lên tiếng là Ngọc.

                    - Thời buổi này, tốt gỗ nhưng cũng phải tốt sơn nữa. Gái thiếu, trai thừa. Nhưng thời buổi "marketing" mà ...! Chọn chồng phải bắt liền tay!
                    - Rồi bỏ nhau cái rụp. Châu nói liền ... và nói thêm, hay là làm rồi ... rồi bỏ. Thời buổi này, chùa và nhà thờ chỉ làm việc thiện nguyện là nuôi trẻ bỏ rơi ... là đã đủ công đức rồi
                    - Bọn đàn ông có sức bỏ người tình để kiếm thêm những người khác ... thì đàn bà cũng làm tốt việc đó nữa chứ.
                    - Nói theo kiểu xả láng như cô ... chắc cô muốn so sánh với ông nhạc sĩ bị "lính chê" (Chế Linh) .... phải không?. Lệ góp ý.
                    - Hắn có 4 vợ. Ngọc nói ngay.

                    Lệ hỏi, "có phải không Linh". Linh là người ngồi cạnh tôi. Cô này có vẻ cùng nhóm với Châu và Lệ. Nhưng, nói chung, Linh là người ít góp chuyện nhất.

                    - Mỗi người mỗi hoàn cảnh. Đâu thể lấy người này so sánh với người khác. Linh trả lời.

                    Cái xe chết tiệt hình như có trục trặc gì đó, nên tôi phải tấp vào len phải. May là có khúc đường rẻ phải ... và đường hơi vắng. Tôi cho xe chạy rà rà và hơi lo, không biết gần đây có chổ sửa xe nào không. Hỏi người chủ quán nước gần đó, ông ta nhiệt tình, nói là sẽ đi kêu thợ máy đến giúp chúng tôi.

                    Vào quán, cô Ngọc có vẻ thoải mái nhất. Cô tìm võng, nằm đong đưa như chỉ cần làm một giấc ngủ; kệ ai làm gì thì làm. Châu và Lệ, ngồi trên ghế một bàn gần cửa ra vào. Linh, như chịu nóng không nổi, ra mé hông nhà, hóng gió.

                    - Cô Ngọc có quen với cô không. Tôi hỏi Linh
                    - Không. Chắc là quen với Hà (cô chủ quản chuyến đi chơi)
                    - Chắc cô ở gần nhà cô Hà.

                    Trông Linh không còn trẻ, nhưng cũng không quá già. Hơi khó đoán tuổi tác, nhưng tôi tránh điều tối kỵ là hỏi tuổi phụ nữ. Ở trời Tây đã lâu nên tự nhiên tôi có sự cẩn thận này.

                    - Anh về đây chắc đã được hai tuần?
                    - Đúng rồi. Chắc Linh và Hà là bạn thân lâu rồi ...?
                    - Vâng ...

                    Chợi nghe tiếng Ngọc gọi, hỏi là Linh có biết nơi nào đi vệ sinh không. Tôi chợt nhận ngay cách hỏi sai người. Lẽ ra Ngọc phải hỏi cô phục vụ chứ. Đi ngang qua chúng tôi, hình như Ngọc nháy mắt cười ...

                    Tôi chợt buồn cười vì nghĩ "có gì đâu ... mà tính làm kỳ đà cản mũi".

                    Mà cũng chẳng cười được nữa, vì khi cô ấy quay lại, cô hỏi ngang
                    - Hồi nãy lỡ kêu anh rồi ... bây giờ cũng kêu thế nhé. Xưng anh em cho vẻ thân mật. Hơn nữa, anh cũng đâu già gì ...
                    - Ban ngày gọi chú, bác gì cũng được. Nhưng, ban đêm gọi là anh cũng chẳng sao. Tôi đáp lại một cách hơi thô ... vì hơi bực mình.
                    - Có mấy ông quen với ông chú ở nhà, từ nước ngoài về chơi, ông nào cũng gọi em bằng em ngọt sớt.

                    Chưa biết nói sao, nghe tiếng mấy cô ở trước quán, kêu là thơ máy đến rồi.

                    (còn tiếp)

                    Người "Bắt gió"
                    Đặng Quang Chính 11.08.2020 23:43:39 (permalink)
                    Tàng tàng tửng tửng
                     
                     
                    Có ai thỉnh thoảng ghé mắt vào trang FB, thấy các "quan" nhà ta phát biểu có vẻ lung tung lắm.
                     
                    Chẳng hạn, họ nói "TP HCM sẽ là Paris, Tokyo ... hay gì gì đó trong tương lai không xa. Gần đây nhất, Ban thường Ủy tỉnh Bến Tre nói, Bến Tre sẽ là một thung lũng silicon trong tương lai.
                     
                    Rồi ông TS Nguyễn Xuân Kiên, Viện trưởng Viện chiến lược phát triển quốc tế, nói răng, 40 năm nữa, Việt Nam sẽ đứng trong top 15 nền kinh tế lớn nhất thể giới.
                     
                    Ở Mỹ, có ông tên LNC Tâm gì đó, giáo sư Tiến sĩ luật khoa Mỹ, do góp ý với một người tên TNH.Hoa về chuyện thời sự tại Mỹ, gửi mail đến bà Hoa, với giọng điệu như ta đây là người có bằng cấp cao, hễ nói là đúng, nói gì người khác phải nghe theo.
                     
                    Trước đó, ông TS Trần Huy Bích, chuyển cái Diễn đàn "Sang to.com" đến một ông Đại tá, để ông này có dịp mắng TT Trump là một "thằng điên". Một ông tên ĐV.Âu cho rằng ông Bích là người miền Nam, đào ngũ trước 75. Ông này phản lại, cho rằng ông Âu là "Người chuyên môn bịa chuyện"!
                     
                    Còn ông TS Nguyễn Mạnh Hùng nào đó, viết bài bằng Anh Ngữ, chê Trump, rồi gửi về VN để ông TS NQuang.A, dịch ra tiếng Việt, đăng trên mạng Bauxitvn.
                     
                    Ông Âu cho rằng, TS NH. Bích, không biết gì cả, nhận thức chẳng ra quái gì, nên lấy tin tức từ bọn TT thổ tả, giao cho ông Bác sĩ HC.Lân. Ông Âu còn muốn tranh luận trên TV với ông Bích.
                     
                    Hóa ra, VN bây giờ, ở đâu "cũng có thằng khùng, thằng điên". Bên VN, tụi cầm quyền, phát biểu theo lệnh của Đảng -chúng không ngu- nhưng phải làm theo lệnh trên để mị dân và ru ngủ đồng bào. Chúng gạt một số người kém tri thức, cứ tưởng chúng là "Đỉnh cao trí tuệ", sẽ dẫn nước nhà đến cõi "thiên đường".
                     
                    Ở nước ngoài, một là các vị khoa bảng nhà ta, muốn chọi lại cái khùng trong nước, nên các ông phải tỏ ra khùng khùng cho chúng sợ (chúng có một "khùng" còn ta có đến hai khùng. Hơn chúng mà!). Hai là, họ chưa khùng nhưng tàng tàng, tửng tửng ở mức độ nào đó.
                     
                    Như khi còn ở tại quê nhà, trong xóm tôi ở và ở trong lớp có hai người học thuộc loại giỏi, nhưng tính khí sao đó. Chúng tôi nói, chấp nhất nó làm gì, nó tàng tàng, tửng tửng đó mà ...!
                     
                     
                     
                     
                    Đặng Quang Chính
                    21.07.2020
                    20:05
                     
                    Đặng Quang Chính 22.08.2020 23:04:36 (permalink)

                    Đường dài (3)
                    (tiếp theo)


                    Loay hoay định giúp người thợ máy, nhưng cũng chẳng được việc gì. Lúc đi lui, lại trật chân, đau nơi mắt cả nên tôi phải vào trong quán, ngồi nghỉ. Một lúc, tôi ra nhà cầu vì mắc tiểu. Nhà cầu bên nữ, có người vào sau.

                    - Xin lỗi ông anh...anh có bà con gì với cô đội nón màu nâu, cùng đi trong xe?
                    - Không ... có gì không anh? Tôi trả lời và hỏi lại.
                    - Không ... tôi không chắc có phải cô ta cùng đi với phó quận đội trưởng ngoài Long Hải ... trước đây, có ghé quán này.
                    - Mà họ có liên quan gì với nhau không ...?
                    - Cô ta bị đánh ghen ...

                    Giọng chủ quán nhở dần và ra khỏi nhà cầu ... vì cô Ngọc lại "mắc tiểu" sao đó.

                    Anh thợ ngỏ ý là đưa xe đến garage của ông chủ anh ta, không xa đây lắm! Xe không phải của tôi ... hơn nữa, tôi chẳng biết gì về kỹ thuật nên tôi đồng ý với anh ta. Anh ta trở lại tiệm để lấy xe khác, đến kéo xe của chúng tôi.

                    Trong khi chờ đợi, tôi hầu như không nghe các cô gái nói chuyện gì với nhau. Bởi tôi, thường có quan niệm rằng, chuyện gì tốt xấu, theo kiểu mình không ngờ được, bao giờ cũng có thể xảy ra. Biết đâu, lần này, đến tôi, là người bị ông chồng cô Châu -hay người yêu- đáng ghen thì khổ!

                    Khi đã được kéo đến tiệm sửa xe, được ông chủ, sau khi bàn với thợ sao đó, cho biết, việc sửa xe không thể xong sớm. Một người thợ bị bệnh, người khác có con đau. Chỉ có chủ và một thợ mà còn hai xe chưa sửa xong. Tôi điện cho Hà. Hà nói rằng, xe có bị trục trặc vài ngày trước nhưng tưởng không có gì đáng kể. Sẵn dịp này, sửa luôn cho chắc ăn. Vả lại, Hà cũng chưa xong việc riêng.

                    - "Trưa rồi ... phải ăn đã. Rồi chuyện gì tính sau". Lại cũng cô Ngọc xướng xuất.
                    - "Gần đây có quán ăn vừa ngon vừa rẻ". Cô Châu nói

                    À ra!... chủ quán nước ngờ rằng cô Châu đã bị đánh ghen là điều có thể đúng. Chứ nếu đi lần đầu, làm sao rành địa thế ở đây. Một chổ lưng chừng, không phải ở tận ngoài Vũng Tàu.

                    Khi ăn, cô Ngọc ăn có vẻ ngon lành. Cô Châu ăn có vẻ thoải mái, như rằng, đây là chổ cô đã từng đến ăn. Lệ và Linh ăn như nhìn nhau. Hai người có vẻ ngại ngùng, khi tôi ăn quá đơn giản. Tôi nhớ là mình ăn chay hôm nay (không phải ăn theo tôn giáo) nên kêu món ăn khá đơn giản. Món rau, món canh rau và một dĩa đậu hủ.

                    - "Việt kiều" này chắc giàu sụ. Ăn tiết kiệm dữ. Ngọc nói
                    - Tôi ở bên kia, trong nhà già ... chán quá sự kiểm soát gắt gao của mấy người chăm sóc bệnh nhân. Qua bên này, lại được cô Ngọc tận tình giúp đỡ. May ghê đi...
                    - Ai làm vợ ông này ... chắc sướng lắm. Biết dành tiền cho vợ!
                    - Cứ làm vợ thử đi ...biết liền.

                    Nghe tiếng la của đứa nhỏ trong nhà của ông chủ tiệm, chúng tôi hỏi ra mới biết là, đứa con vì cầm bình nước sôi không cẩn thận sao đó, đã bị phỏng. Ông ta phải đưa đến trạm xá gần đó để băng bó.

                    - Thôi...kiểu này chắc không xong trước chiều đâu. Tôi -Ngọc nói- đến nhà nghỉ gần đây, có chị nào cùng đi không ...?

                    Châu đi, lôi Lệ đi theo. Chỉ còn Linh, có lẽ không muốn để tôi ở lại một mình, nên còn nán lại.


                    (Còn tiếp)


                    Thay đổi trang: << < 789 > | Trang 7 của 9 trang, bài viết từ 91 đến 105 trên tổng số 121 bài trong đề mục
                    Chuyển nhanh đến:

                    Thống kê hiện tại

                    Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
                    Kiểu:
                    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9