UYÊN ƯƠNG NỬA VỜI
Hồn hiu quạnh,
cõi vô thường
Gót trần in cát muôn trùng lẻ loi
Sa mạc bỏng,
cuối chân trời
Đuổi theo ảo ảnh nửa vời uyên ương
Hai quả tim,
túp lều vàng
Chỉ là se cát dã tràng biển đông
Người cô lữ,
kẻ phiêu bồng
Trách ai cắt đứt đoạn trường đắng cay
Đã lâu lắm,
chẳng được say
Ôm bầu rượu cạn đong đầy cơn đau
Trăng đã trễ,
trăng ở đâu
Để ta ngất ngưởng bên cầu đợi trăng
Vắng vầng trăng,
nhớ chị Hằng
Chị Hằng chẳng đến phải chăng vô tình
Trăng lơ lửng,
treo mái đình
Nhớ về thủa ấy ngày mình kề môi
Tim đã lỡ,
nát một thời
Uyên ương giờ chỉ nửa vời phân ly
TTMN
Mưa không lưu khách tình lưu khách
Mây dẫu vô tình tình hữu tình
<bài viết được chỉnh sửa lúc 31.08.2020 00:42:54 bởi thienthanmunau >