câu chuyện khó hiểu
ms.witch 13.08.2021 09:57:52 (permalink)
câu chuyện khó hiểu
London 2019
Tôi được cấp căn nhà ở ngoại ô London, nhưng không may mắn, chỉ ở được vài tháng thì ba tin ập đến, không biết rằng đó là tin tốt hay xấu nhưng bị gửi giấy nợ tiền nhà chưa trả; đồng thời cùng lúc ấy, thêm một lá thư gửi từ housing benefits ( phúc lợi trợ cấp tiền nhà) rằng tôi được miễn phí tiền nhà. Tin cuối cùng, một cô nhân viên bên Universal Credit đã cố ý làm khó, báo cáo sai khiên tôi bị mất một khoản tiền suốt mất tháng liền. Tôi bị vô gia cư. 
Dù nhận được nhà miễn phí nhưng tất cả các service mà người dân London ( dịch vụ) như điện, nước, ga...và tất cả các chi phí đều phải chi trả mỗi tháng : tiền xe bus, tiền thức ăn, tiền áo quần, tiền chi phí cá nhân...Tất cả đều đòi hỏi tiền. Không có tiền, không làm được gì cả khi sống ở London, thành phố mà đủ mọi dạng người đều có. 
Người ta nói gì về London : cổ kính, lâu đời nhưng vô cùng nhộn nhịp và sôi động. Tất cả đều ảnh hưởng từ nét văn hóa Hoàng Gia Anh cùng với sự tiếp cận hơn 300 ngôn ngữ đến từ các nước trên thế giới đã tạo nên nét văn hóa vô cùng đa dạng ở London.
Để sinh tồn ở một thành phố như thế, Tôi phải bắt đầu lại từ đầu, từ ngôn ngữ, công việc, học tập và tất cả mọi thứ. Một sự khởi đầu rất gian nan, vô cùng khiến người ta dễ nản lòng khi ở độ tuổi từ 35 đến 45. Nhìn những lớp trẻ còn tràn đầy sức sống và nhiệt huyết lướt qua trước mắt tôi, bỗng chợt thấy bản thân như một chú sên từng bước từng bước trên chiếc lá không biết đến khi nào chạm được ngọn cây. Thế mà, thêm vài cú kick chết người của những cô nhân viên làm những công việc giúp đỡ và hỗ trợ người dân đập vào người, đến nay sống sót vẫn còn may mắn lắm. Chúa đã hiển linh.
Sau khi bị gửi giấy lấy lại nhà, thêm bị cắt tiền hỗ trợ, không biết nay mai sống hay chết thế nào, đó là một mối lo ngại rất là lớn. Tôi tìm đến nhà một người bạn quen khi tôi đi phụ ở các nhà bếp Việt Nam của London. Cũng là một người Việt nên anh ấy giúp đỡ, chia cho tôi một phòng ơr tạm trong thời gian tìm nhà. Thật ra, căn nhà này anh ấy cũng chỉ thuê lại từ một người quen được hội nhà cấp cho ( nhà của council). Tôi ở tạm vài tuần thì trở về Việt Nam. Trong thời gian ấy, tôi lại tìm hiểu thêm về cuộc sống của người Việt sống tại London như thế nào từ những câu chuyện anh ấy kể. Tôi chưa từng thích sống với khu người Việt, thật sự như thế. Vì tôi nhận ra họ vẫn khác tôi rất nhiều về tư tưởng, cũng như cách tiếp thu những phong tục tập quán và những nền văn hóa khác nhau thậm chí đến cả tôn giáo. Bạn sẽ là ai giữa một London như thế ? Rất khó để nói bạn sẽ là ai.
Và câu chuyện từ đó bắt đầu, phim ảnh lên ngôi, thời trang lên ngôi và trung tâm điều trị tâm lý lên ngôi. Sau hội chứng ghiền sao và mê phim cuồng nhiệt, dường như mọi người bắt đầu bấn loạn giữa ảo giác cũng như thực tế. Nhiều sự hiểu lầm xảy ra trong các mối quan hệ yêu đương, bạn bè cũng như xã hội. Điều khiến chúng ta e ngại nhất chính là sự đổ vỡ và mất mát không đáng có xảy ra. Nhiều người đã mang hội chứng stress, dẫn đến tự kỷ hay tự sát. Tôi nghĩ điều này các bạn có muốn xảy ra hay không ? Tôi mặc dù thichs xem những cuốn phim hài chọc cười đến ngây cả người, nhưng lại vô cùng tế nhị khi giao tíếp với người khác. Tôi không thích họ tổn thương dù một cách vô tình hay cố ý, vì tôi thật sự không muốn nó xảy ra. Bạn chẳng việc gì phải tổn thương người khác khi chẳng ai trả lương cho bạn, chẳng ai sẽ mang đến cho bạn một giải thưởng lớn hay vinh danh bạn vì đã làm điều đó. Tôi nói thật sự như vậy khi vô tình phát hiện ra vài câu chuyện khó hiểu từ những biểu hiện của những người xung quanh tôi. Họ rsất kỳ lạ đến khó hiểu, từ biểu hiện đến lời nói. 
xem video cũng như đọc một cuốn sách, các bạn phải biết bản thân mình điều gì nên đọc, nên xem và nên tiếp thu. Nếu nó đem đến lợi ích chung của nhiều người, đó chính là một lựa chọn rất tốt. Nhưng nếu các bạn làm lệch lạc đi những thứ mà những diễn viên, nghệ sĩ đã biểu diễn, thì đó lại là một sự hạ giá rẻ tiền của điện ảnh cũng như nghệ thuật, văn chương và những ngành quan đến. 
Tôi là một người yêu văn thơ, và những cái đẹp, tôi rất lãng mạn thậm chí kể cả trong chuyện yêu đương. Ai dám chối bỏ những mối tình chứ tôi thì không, xin lỗi tình yêu chứ thật sự là tôi có yêu, nhưng không yêu đương một cách dễ dãi hay qua đường, rất chính thức, công khai và hợp pháp. Chỉ một chút mơ mộng nên thường say nắng với những anh chàng điển trai, nhìn thôi mà không làm được gì, nhờ thế mà viết được cả tủ thơ cho các bạn đọc.
Có gì đâu một buổi chiều say nắng,
đôi ba lần ánh mắt chạm nhau,
hay chỉ lỡ nhịp tim ở nơi đâu,
đêm vẫn cứ bình yên, mai quên cả.
Đơn giản chỉ sự chiêm ngưỡng về cái đẹp hay là yêu thích những người đẹp, cũng như những vần thơ viết vu vơ khiến bạn đọc mang cảm giác ảo là đang yêu với một ai đó. Tôi sợ nói ra mọi người cười tôi già rồi còn ham yêu chứ tôi thấy ai yêu rồi là bất chấp hậu quả. Không thể phán xét về điều này như những gì các bạn đã xem hay đã đọc ở đâu đó. Đây là một chủ đề tích cực mang tính xã hội, giáo dục tư duy cho trẻ em nên đôi khi không nên phán xét một cách vô ý thức. Nó liên quan đến hạnh phúc của một gia đình, của một cặp đôi hay của cả một "hệ thống" giáo dục tình yêu và quan hệ xã hội. Lòng tự trọng, sự tôn ghiêm và cả danh dự của một con người. Đó là điều mà tôi cảm nhận từ những tiếng cười của người dân ở London này. Tôi tự hỏi thật sự họ đã tốt đến hoàn hảo hay sao ? Chắc là không, chưa từng và không bao giờ được hoàn hảo đến thế. 
sự việc chẳng có gì để bàn, nhưng lại bắt đầu từ anh bạn tôi, một câu hỏi khiến tôi ngạc nhiên đến bất ngờ :
- Em nghĩ gì khi một người phụ nữ đi với nhiều người đàn ông, và một người đàn ông đi với mợt người phụ nữ ?
Bộ não tôi làm một phép toán cực nhanh, trả lời ngay :
- Ủa bình thường mà anh, ngoài phố người ta vẫn đi với nhau đầy đấy. Có chuyện gì đã xảy ra đâu !
Anh ấy đứng dậy cầm điện thoại hỏi tôi :
- Em có dậy sạc không, cho anh mượn.
Tôi chỉ vào một đống dây sạc và bảo :
- Một đống ở đấy, anh tự mà tìm. iphone hay samsung đều có. Gì chứ phone em nhiều lắm, đủ cho cả hai tay và hai chân đều có thể cầm.
Trả lời xong tôi về phòng, anh ấy cứ thế mà đảo vòng vòng trong nhà như muốn nói một điều gì đó, rồi lại thôi.
Tôi về phòng chọn nhạc để nghe như mọi ngày còn anh ấy thì trở về phòng của anh ấy. Cả hai chỉ vài câu như thế hết ngày lại đêm, rồi đêm lại. Giống kiểu G7 lên bàn đàm phán vậy, chiến tranh lạnh giữa chúng tôi kéo dài từ Brexit đến Megxit, chắc phải gọi là " ý, suỵt...!" hay "leavit", hoặc là "warxit", nhưng chẳng mấy ai quan tâm.
Sáng hôm sau, tôi vẫn còn như con mèo lười nằm cuộn tròn trong chăn thì lại nghe tiếng lục đục bên ngoài cửa. Tôi nghe tiếng mở cửa thì hỏi :
- Tìm gì mà mới sáng sớm vậy ? Có đi làm không ?
Anh ấy trả lời sáng anh ấy đi làm, tôi vẫn cứ còn chưa muốn dậy. Một buổi sáng uể oải và lười nhác. Vì trời không đủ nắng hay sương mù còn giăng, những giọt mưa lất phất đẫm trong sương khiến tôi chợt lạnh dù chẳng phải mùa đông. Một lúc rảnh rỗi bất chợt, tôi đi shopping lượn xem cái gì cần fill vào tủ lạnh. 
Sau buổi shopping, tôi trở về search job ( tìm việc trên các website), check mail and email, reply ( kiểm tra thư và email, trả lời thư và email). Tìm được một số công việc yêu thích liên quan đến tài chính ( finance, accounting), tôi lại đăng ký gửi CV đi. Mỗi một cái application là hỏi, trả lời mệt luôn, nhưng tôi lại thấy thích thú với việc này, ít ra nó khiến tôi đỡ chán khi chẳng biết điều gì làm cho bản thân vui vẻ. 
Tôi chán điền form xin việc, tôi lại lôi sách vở ra ngồi học, học được một vài trang thì lại không tập trung được. Tắt máy, đứng dậy dẫn con đi park. 
Tối lo cơm nước cho con xong, tôi lại chờ xem hôm nay có chuyện gì lạ từ anh ấy không. Cuối cùng nhân vật nam cũng xuất hiện, trùm áo lù lù bước vào nhà vì trời mưa ở phía ngoài. Tôi đùa :
- Lần sau đi như thế, gọi cảnh sát hốt anh nhé .
Anh ấy cũng phì cười vì câu nói của tôi :
- tào lao không. Gọi cảnh sát hốt anh thiệt đấy.
Tôi chớp mắt ngạc nhiên :
- ủa, nói đùa mà thiệt hả ?
Anh ấy gật đầu :
- ừ, thiệt đấy. Em gọi cảnh sát là hốt anh thiệt đấy. Hôm nào rảnh anh kể cho em nghe.
Tôi suy nghĩ thật nhanh :
- ồ, lại chuyện gì nữa đây ? Sao người Việt các anh rối sự thế ! Dọn cơm ăn, vừa ăn vừa kể nhé.
Anh ấy lấy quần áo đi tẩy trần ( tắm rửa) để chờ tôi đưa lên bàn thị tẩm. Lần này không hiểu anh ấy lại đưa thớt cho tôi chém gió chuyện gì. Vụ án bắt đầu chỉ vì tình cờ đi thăm bạn đang làm ở chỗ trồng loại cây cấm, cảnh sát ập vào hốt cả đám đi, trong đó có anh ta. Vụ án bị treo suốt hơn năm năm dài, chưa thấy kháng án thành công. Anh ấy không được phép đi làm và không thể ra khỏi Anh Quốc hay đi được nơi đâu. Tôi nghe xong hỏi :
- nhưng cuối cùng, anh có làm việc ở chỗ đó không ?
Anh ta giải thích :
- không, đợt đó anh chỉ đến chơi thôi.
Tôi phán gọn hơn quan tòa :
- mắc gì nhiều chỗ không chơi, lại đến chỗ "cấm" mà chơi, không bị hốt cũng lạ lắm đó à.
Thấy vẻ mặt anh ấy buồn so, tôi cũng tội nghiệp an ủi :
- vậy rồi đơn kiện không thấy hồi ầm à ? Hỏi luật sư xem, đưa em thông tin, em hỏi giúp cho.
Anh ấy từ chối cung cấp thông tin và sự quan tâm giúp đỡ. Tôi hỏi tiếp :
- Rồi anh dự định như thế nào, nếu không thấy tòa án ra quyết định ?
Anh ấy tâm sự :
- Anh đăng ký trở về Việt Nam, xin lấy lại tên tuổi khai sinh thật khi còn ở Việt Nam để trở về. Tên tuổi tại nước Anh hiện tại là khai giả để ở lại.
Tôi cũng muốn tạo thêm một cơ khác cho anh :
- Anh có muốn ở lại không ? Em giúp anh.
Anh ấy có vẻ không tin lời tôi nói, than vãn :
- Nhiều trường hợp đều thất bại trước tòa án, dù gia đình chi không biết bao nhiêu tiền và mạnh tài chính đến cỡ nào. Đều thất bại. Anh còn bị nặng tội hơn họ, vì đã bị bắt tới mấy lần đến phải có lệnh trục xuất khỏi Anh vĩnh viễn. 
Tôi nói :
- Ủa nhưng sao vẫn thấy anh còn ở đây ?
Anh cười cười một cách hiền lành :
- tại anh không lên máy bay lúc đó nên giờ ở lại kháng án.
Tôi nhún vai :
- Chịu thôi, phải đọc được giấy tờ của anh thì mới biết anh bị dính vào trường hợp nào, còn tìm hiểu và hỏi thăm giúp anh. Cứ nói vu vơ, biết đường nào nói. Ở nước Anh này, em làm không biết bao nhiêu là loại giấy tờ rồi. 
Nhưng trà nước mãi vẫn không thấy anh ấy nói tôi biết sự thật, tôi đành hỏi :
- Vậy anh có muốn ở lại Anh hợp pháp không ? kết hôn với em nhé ? em hy sinh để lấy anh đấy !
Anh ấy vẫn mất tự tin vào việc có thể ở lại giấy tờ hợp pháp, vẫn nghĩ tôi cũng giống anh ấy, ở lại nước Anh như con đường anh ấy đã đi. Anh ấy nói với bạn bè rằng tôi đến từ scotland, thỉnh thoảng ghé London để thăm anh ấy. Ôi lạy chúa, tôi gặp đúng ổ bịa chuyện viễn vông luôn rồi. Đến lý lịch của tôi cũng được đìền sẵn. Anh ấy còn nói thế này :
- chủ nhà có đến thì em nói em đến từ scotland nhé. Anh nói thế với họ đấy.
Tôi trố con mắt lên :
- vậy luôn đó hả, ghê thật. Vậy anh nói em ở lại bao lâu ?
Anh ấy nói :
- chủ nhà không hỏi điều đó. Tiền nhà trả đủ là được. Muốn ở bao lâu thì ở. Mai mốt anh về Việt Nam, em giữ lại mà thuê ở. Khỏi mất công kiếm nhà cho mất công.
Tôi thấy cũng hợp lý :
- thế cũng được. Vậy em đi về Việt Nam xong qua là anh về Việt Nam luôn đúng không ?
Anh ấy gật đầu :
- ừm, về khoảng giữa tháng 7 hay 8. chắc đi về tỉnh kiếm ít tiền rồi về Việt Nam luôn.
Tôi nhìn xoáy vào mắt anh ta :
- thế tính đi trồng cỏ nữa hả ? em gọi cảnh sát hốt hết ổ đấy. 
Anh ấy gật đầu :
- tào lao không. làm nhà bếp lương đâu mấy đồng, vừa cực vừa không được tăng lương.
Tôi cấm hẳn luôn :
- dẹp cái tư tưởng đi trồng cỏ đó đi, em gọi cảnh sát thật đấy, vào đó ngồi em đi thăm.
Anh ấy nói giọng tội nghiệp :
- Anh thì không sao, sợ ảnh hưởng tiếng xấu đến em. 
Tôi thấy cũng tội nghiệp thật, dù gì cũng còn nghĩ đến danh dự và mặt mũi của tôi. Tôi xua tay :
- chẳng sao cả. Em mà sợ ai đâu. Anh làm gì kệ anh chứ liên quan gì đến anh. Cùng lắm thì em thỉnh thoảng vào tù thăm anh thôi, tiện tay làm quen với mấy sếp.
Anh ấy tưởng tôi nói đùa, cũng cười theo :
- ừ, vậy mai mốt có gì anh gọi em nhé. Vào mà làm quen với mấy sếp.
Đấy, tôi thì hay nói thật nhưng người khác tưởng tôi lại trêu đùa. Không biết làm thế nào, đành cứ để mặc anh ấy theo chế độ " mặc định". Cuộc sống là thế đấy. Đôi khi cha mẹ bạn không thể lựa chọn, con cái bạn cũng không thể lựa chọn, anh chị em và gia đình cũng buộc bạn không thể lựa chọn. Thậm chí đến bạn bè, đáng ra bạn được quyền lựa chọn nhưng cũng đành phải chấp nhận những con người như thế trong cuộc sống của bạn. Các bạn tự hào khi đọc truyện kiều của Nguyễn Du, tự cho bản thân mình trong sạch và thanh cao. Tự cho mình là cô em Thúy Vân, luôn gặp may mắn và hạnh phúc trong cuộc sống. Không chấp nhận một cô chị như Thúy Kiều nhưng thời đại bây giờ đã khác lắm rồi, bạn có muốn được như Thúy Kiều cũng còn xa lắm, chưa đủ tài sắc mà ngoi lên được như thế. Tôi mặt dù không ưa truyện Kiều của Nguyễn Du, tôi chỉ thích Nguyễn Trãi, Nguyễn Khuyến hay Thôi Hiệu, Đỗ Phủ, Huyện Thanh Quan hay Hồ Xuân Hương. Nói chung, khi nghe người ta nói về truyện Kiều, tôi không thích thú lắm. Một sự ngược đãi phụ nữ không những về tinh thần mà còn về thân xác, không thấy được sự tự làm chủ bản thân của phụ nữ hiện đại. Khi bạn ví truyện Kiều với thân phận của một người phụ nữ, giống như bạn đang xúc phạm người bạn yêu thương. Điều đó sẽ khiến cho bạn mất đi những người tốt đẹp nhất. Vì thực sự, trong cuộc sống, bạn đi tìm hạnh phúc đâu dễ dàng. Tôi còn biết các abnj chịu không ít đớn đau, tổn thương tinh thần cũng như tâm hồn sau một cuộc đổ vỡ, nhưng cũng phải vượt qua và đi tiếp chặng đường còn lại của cuộc đời. Đến một ngày nào đó, các bạn cũng sẽ thấy được người chân tình với mình. Đó cũng là một lối mở cho kết cuộc của truyện Kiều. Tôi nhìn về phía sáng nhiêều hơn mặt tối của vấn đề. Điều các bạn đã học được từ những gì bạn đọc thì rất ít, rút ra bài học cho bản thân lại rất hiếm hoi, kinh nghiệm cuộc sống thì lại cho qua dễ dàng. Chỉ biết cười một cách ngô nghê không biết ý thức. Tôi nghe nhiều, tổn thương nhiều nên hiểu nhiều. Đó là điều tôi rất dễ thông cảm cho người khác, không hề cố chấp như đại đa số các bạn đã và đang làm. Văn hay, chữ tốt sẽ có một tâm hồn đẹp, nhưng để hiểu hết ý nghĩa của từng con chữ cũng là một vấn đề. Thật ra, có nhiều chuyện trong cuộc sống, không ai bắt bạn nói, tự nhiên không đánh mà bạn cứ khai rằng bạn như thế này, bạn như thế kia. Rồi bạn cũng chẳng cần phải thanh minh với người khác bạn đã có như thế hay không. Cũng giống như một số người, suốt ngày cứ theo tìm hiểu để vạch lá tìm sâu, Tôi cũng tự hỏi vì sao họ làm như thế ? Ai đã trả lương cho họ chăng ? Và họ sẽ nhận được điều gì từ việc họ làm. Đó là một câu hỏi rất lớn. Tôi tự do và độc lập tư tưởng đến thế, đôi khi vẫn phải sốc vì điều đó. Bởi vì ai nói thế nào không quan trọng, quan trọng là người mình yêu nói điều gì. Khi người bạn yêu nói bạn tốt, cả thế gian nói bạn xấu, bạn vẫn tốt như chưa từng xảy ra chuyện gì. Đó chính là chỗ dựa tinh thân lớn nhất của một con người. Tôi thấy dường như tất cả mọi người đều rất hạnh phúc khi đi qua từng góc phố, từng con đường của London. Chỉ riêng tôi là cảm thấy lạc lỏng, thật sự như thế nhưng tôi vẫn cứ thích đi, cứ đi và nhìn mọi người và cố đoán xem họ đang nghĩ điều gì, rồi thỉnh thoảng tôi lại bật cười với ý tưởng của mình. Nhiều người tưởng tôi bị điên, nhưng tôi có lẽ hơi bị điên lúc đó. Cứ tủm tỉm cười một mình với ý nghĩ của riêng mình. 
Chuyện của tôi với anh ấy cũng chẳng có gì để kể, vẫn gặp nhau chào hỏi mỗi ngày. Tôi quan sát kỹ thì thấy anh ấy có vấn đề thật. Mỗi tuần đfều có hẹn đi bác sĩ tâm lý, thỉnh thoảng nói với tôi những điều khiến tôi không hiểu tôi là ai. Một hôm, anh ấy nghỉ việc, dẫn tôi đi shopping, thích mua cho tôi vài chiếc áo khoác mà tôi cũng chẳng hiểu vì sao anh ấy lại muốn làm thế. Tôi thật sự cũng muốn xem anh ấy muốn mua gì cho tôi để đoán xem tính cách anh ấy thế nào, cũng có thể tôi bị anh hưởng về việc đọc sách horoscope quá nhiều hay sách phong thủy ăn sâu vào tâm trí tôi khiến tôi lại lệch hướng sang đoán tính cách qua sở thích, rất đáng để nghiên cứu, thêm kinh nghiệm trong giao tiếp để tránh làm người khác tổn thương. Anh ta dẫn tôi đi straford, westfield, mua vài chiếc áo khoát đen cho tôi, đến giờ tôi vẫn chẳng dùng tới, có cái tôi bỏ đi. Một nghịch lý đã diễn ra trước mắt tôi, anh ta mua áo khoát đen cho tôi nhưng lại đi ngắm mấy cô mặc áo trắng. Khi tôi mặc áo trắng thì lại đi tìm mấy cô áo tím. Tôi mặc qua áo tím lại đi tìm ngắm mấy cô áo trắng. Tôi thử mặc áo xám thì anh ta đi ngắm mấy cô áo đỏ và xanh. Thế là tôi mặc luôn áo đen, anh ta thích ngắm cô nào thì ngắm. Tôi cứ mặc thế cho nó đẹp bản thân tôi. Tôi rảnh rỗi lại đi shopping mua đủ một đống các loại màu kiểu để đổi mỗi ngày nhưng rồi vẫn chán, đổi lại màu đen, rất huyền bí và khó hiểu. Có lẽ anh ấy muốn ám chỉ điều này. Tôi muốn xem anh ấy hiểu tôi được bao nhiêu, cuối cùng thì tôi phát hiện dường như chẳng hiểu được tôi cái gì cả. Tệ thật !
Đến ngày tôi đi Việt Nam, tôi cũng chỉ dặn được vài câu vì thấy ở anh ấy có điều gì đó muốn nói nhưng lại không nói. Tôi chỉ hôn nhẹ một cái tạm biệt.
2 tháng sau
Tôi trở lại London, kéo vali tới nhà, mở cửa bước vào. Tôi đi đảo một vòng xung quanh trong bếp, mở tủ lạnh xem có còn gì ăn không. Kéo vali vào phòng mình, thấy trong phòng dường như có điều khác lạ. Một chiếc áo của phụ nữ và một chiếc khăn choàng màu hồng trong đống quần áo của tôi. Tôi cố tìm trong ký ức của mình về những thứ này nhưng vẫn không nhớ là mua khi nào. Tôi gọi điện nhưng không thấy trả lời. 
1 giờ sau, tin nhắn đến : - em về rồi à ?
Tôi nhắn lại : - về đến nhà lúc sáng rồi, gọi không thấy trả lời.
Anh ấy nhắn lại : - anh đang làm việc, không rảnh tay để nhắn được
Tôi nhắn qua : ừ, có gì tối về nói.
Tôi kiểm tra và sắp xếp lại các đồ đạc của mình và đi mua chút thức ăn về nấu cơm tối. 11h thì anh ấy về đến nhà, tự lục đục mở cửa vào, thấy ướt nhèm nhẹp, tôi mới hỏi :
- ủa, trời mưa à ? 
anh ấy vừa cởi chiếc áo khoát, bao tay và những thứ mang theo đi làm, đưa tôi một túi đồ, nói :
- em lấy những thứ này ra khỏi túi. 
Tôi mới tìm xem anh ấy mua gì , nào là bánh chưng, nem, chả, hột vịt lộn, một số rau các loại. Mấy món tôi thường ăn. Tôi vừa xếp mọi thứ vào tủ vừa hỏi :
- chứ sao anh biết em về mà mua kịp hay vậy ?
Anh ấy giải thích :
- ừ, nhờ mấy đứa mua hộ lúc chiều đó mà. 
Tôi dọn thức ăn ra bàn, chờ anh ấy tắm vào rồi ăn cùng. Tôi vẫn không hề nói gì về việc chiếc áo. Anh ấy hỏi thăm về gia đình tôi :
- ông bà ngoài nhà có khỏe không ? Anh có cố gọi điện mà không liên lạc được.
Tôi đang ăn ngước lên nhìn đăm đăm vào mắt anh :
- anh liên lạc em làm gì ? Không phải anh không muốn thấy em nữa sao ?
Anh ấy phân bua :
- anh hỏi thăm xem em đi có bình an không, sợ em có chuyện gì.
Tôi vẫn không chịu bỏ qua, tiếp tục chua chát :
- chứ không phải anh muốn em chết luôn cho rảnh nợ sao ?
Anh ấy nói :
- Em đó, toàn nói tào lao. 
Tôi nhìn chằm chằm vào mắt anh ấy :
- Vậy mấy tháng nay, tiết kiệm được bao nhiêu. Nói nghe xem.
Anh lắc đầu :
- Có dư được đồng nào đâu, trả đủ thứ tiền hết, gửi về nhà cũng chẳng bao nhiêu.
Tôi mới nói :
- Trời ơi, em đi hai tháng mà không dư được một đồng ? Bộ anh nuôi con nhỏ nào nữa hả ?
Anh ấy gạt phăng lời tôi :
- Em bớt tào lao đi. Nghỉ ốm mất cả tuần, giờ vẫn còn bệnh. 
Tôi suy nghĩ lời anh nói :
- Em ở đây anh đâu có bệnh, em đi mấy tháng mà anh đổ bệnh ra. Nhớ em hả ?
Anh ấy phì cười :
- Em càng ngày càng nói tào lao. Anh nói thiệt mà em thì cứ đùa.
Tôi nhìn nhìn vào mặt anh ta :
- Ủa, không nhớ thiệt hả. Thôi đi về phòng đi. Chỗ để em làm việc.
Anh ấy đứng dậy về phòng, tôi chợt nhớ ra chưa nói một điều.
- à, anh. Cái áo của ai vậy ? Em đâu có áo này !
Anh ấy nói :
- Anh mua đấy.
Tôi ngạc nhiên :
- Anh mua áo phụ nữ à ? Bóng đè anh hả ?
Anh ấy giải thích khổ sở :
- Áo này anh mua thật mà.
Tôi nhìn chiếc áo :
- Hình như em mặc vừa size này.
Anh ấy nói :
- Vừa người em thì mặc đi.
Tôi hỏi tiếp :
- Mua bao nhiêu mà rẻ vậy ?
Anh ấy trả lời : Mấy đồng, hàng sale.
Tôi vẫn chưa chịu buông tha : anh mua cho em hàng sale sao ? Nói thiệt đi, ai mua, bao nhiêu tiền ?
Anh ta nói : có mấy đồng thôi, giá sale nên anh mua, thiệt mà.
Tôi chỉ qua chiếc khăn quàng cổ : - vậy còn chiếc khăn quàng cổ của ai ?
Anh ta bắt đầu mệt : - là của anh mua 
Tôi hỏi tiếp : - anh mua cho anh sao mua màu hồng ? Nói, có phải bạn gái đến nhà không ?
Anh ấy không thừa nhận : - Là anh mua cho em thật đấy
Tôi vẫn không tin lời anh ấy nói, nhưng nghĩ kỹ thì đúng là áo vừa size của tôi. Tôi không nói gì nữa, tha cho anh ta trở về phòng.
Sau hai tháng trở lại London, trời vẫn còn mù sương vào buổi sớm. Đang trong mùa covid vừa bùng phát rầm rộ, tôi phải ở nhà self isloate một thời gian. Thỉnh thoảng nhờ anh ấy đi làm về mua cái gì cần thiết.
Vẫn mọi ngày như thường lệ, anh ấy vẫn sáng đi tối tận khuya mới về. Tôi không hiểu vì sao vào một buổi tối, tôi nghe tiếng tin nhắn từ số điện thoại của anh ấy :
- tối nay anh không về.
Tôi nhắn lại : 
- về ngay lập tức, 30 phút không thấy mặt anh là em đứng trước cửa chỗ làm anh đấy.
Tôi lại nghe tiếng điện thoại từ chỗ làm :
- chị ơi, giờ em đang cần người, chị đừng làmg khó anh ấy mà.
Tôi nói lại :
- covid, đóng cửa nghỉ đi em. Nếu muốn anh ấy đi làm thì tối phải về nhà. Hiện giờ anh ấy đang bệnh đấy, nghỉ dưỡng cũng hợp lý.
Từ điện thoại đáp lại :
- chị thông cảm giúp bọn em đi. 
Tôi vẫn một câu :
- Thì em cũng phải thông cảm cho chị, thật sự là chị cũng đang bệnh, nên cũng phải nhờ anh ấy nhiều lắm. Nhắn với anh ấy, 30 phút nữa không thấy mặt anh ấy, chị đứng trước cửa chỗ làm đấy. Có chuyện gì mọi người chịu trách nhiệm nhé. Chị ra đường lúc này nguy hiểm lắm đấy.
Tiếng từ điện thoại : - chị thiệt tình, cứ làm khó bọn em.
Tôi tắt máy, không nói tiếng nào. 30 phút sau tôi thấy anh ấy lộp cộp mở cửa bước vào, mặt nhăn nhó :
- Covid, mấy người làm xin ở lại. Em cứ bảo anh về
Tôi lườm anh ấy :
- Vậy anh xin nghỉ đi, vài ngày cũng đã chết đâu, một tháng cũng không hề gì.
Anh ấy than thở :
- Nghỉ rồi tiền nhà, tiền chi tiêu thế nào ?
Tôi nói :
- Đấy, làm chết xác như anh, đến nghỉ cũng không dám. Vậy từ đó giờ, tiền làm không giữ lại phòng thân à ? Bản thân đã không được nhận benefit ( trợ cấp), còn không biết lo.
Anh ấy nói :
- Nếu anh nhận trợ cấp thì không được đi làm. Mà nhận trợ cấp thì không được sống tại London, anh bị kẹt trường hợp khó xử mà.
Tôi mới dạy đời :
- Vậy chứ anh không thương anh, ai thương anh đây ? Em rõ ràng thấy anh bệnh nặng đến thở không nổi, phải uống nhờ thuốc của em. Đúng là đồng bệnh tương lân. Nhờ thuốc em uống mà em thấy anh đỡ hơn rồi đấy.
Anh ấy cố cãi :
- Anh xin nó nghỉ mà nó cần người, không cho nghỉ. Muốn nghỉ, nghỉ luôn.
Tôi không thèm nói nữa, gạt phăng luôn :
- Không đi làm chỗ này thì làm chỗ khác. Chủ gì mà không lo đến sức khỏe của nhân viên. 
Anh ấy không muốn cãi tay đôi với tôi nữa, đi lủi vào phòng.
Tôi hỏi với : ủa, anh không ăn à ?
Anh ta lắc đfầu : - ăn rồi. 
Tôi nổi giận thật, bỏ đi vào phòng luôn . Phăng lại một câu :
- không ăn thì mai không nấu cơm nữa. Tự chế mì ăn đi
Thế là lại chiến tranh lạnh. Không ai thèm nói với ai lời nào suốt cả tháng trời. Cứ thấy anh ấy sáng sớm đi, tối khuya về. Tôi cũng chẳng thèm đếm xỉa, hỏi thăm đến. 
Đàn ông cũng rất khó hiểu, cứ lầm lầm lfì lì có chuyện không chịu nói, có hỏi cũng không chịu nói thì tôi cũng hết cách. Biết làm sao được, khi họ không cần mình quan tâm, mình cố đeo theo khiến họ càng khó chịu. Thế là tôi vẫn cứ mặc kệ như bản tính vốn có
của mình. Hỏi thì trả lời, không hỏi thì thôi. Thích làm gì thì làm, tùy !
Tôi quen biết anh ấy cũng gần cả năm mới nói chuyện với nhau nhiều được mấy câu đấy. Tôi thấy anh ấy để ý tôi lâu rồi, nhưng vẫn không dám nói. Thỉnh thoảng thấy người này hỏi nhờ vài câu, người kia vài câu. Anh ấy nghĩ tôi đang có người yêu nên không dám nói gì, tôi cũng chẳng thèm giải thích lắm về chuyện riêng của mình, vì chưa có hứng thú với việc yêu đương, nhưng là một người bạn tốt tính. Rất thường giúp đỡ khi tôi cần mà không thấy đòi hỏi gì. Chế độ an toàn, không bị nguy hại cực cao. Trong thời gian chiến tranh lạnh, tôi lại muốn hỏi thăm vài câu nhưng không thấy anh ấy muốn nói chuyện, tôi chỉ hơi khó hiểu. Một hôm, tôi hỏi :
- có chuyện gì giấu em sao ?
Vẫn không thấy anh ấy thừa nhận, chờ sự thú tội dù hơi muộn màng nhưng vẫn không thấy biểu hiện gì. Chỉ thấy sự thay đổi là thường về cách ăn mặc, chỉnh chu hơn, lịch sự hơn. Nhưng tôi thích điều đó. Tôi thích người ở cạnh tôi ăn mặc đẹp, fashion , lịch sự  và sạch sẽ. Điều đó hợp ý tôi nên tôi không truy hỏi nhiều, mặc dù trong thâm tâm tôi thấy có sự nói dối. Phụ nữa khác đàn ông ở biểu hiện này. Chăm sóc bản thân, ăn mặc đẹp là một thói quen tự nhiên vốn có. Còn đàn ông đợt nhiên ăn diện, mặc đẹp hơn mỗi ngày tức là đang có dấu hiệu hẹn hò bên ngoài và lạnh nhạt, thờ ơ với những cô gái ở cạnh bên. 
Một hôm, tôi cùng anh ấy ngồi ăn cơm, chợt nghe tin nhắn từ điện thoại. Tôi hỏi :
- ai gửi tin nhắn kìa
anh ấy cầm điện thoại xem và nói :
- mấy tin quảng cáo.
Tôi hỏi mượn điện thoại, anh ấy đưa tôi xem. Tôi thấy có một loạt tin nhắn từ essex police. Tôi tò mò :
- vì sao cảnh sát essex tìm anh ?
Anh ấy giải thích : - là vụ 39 người chết trong xe tải, ai có tin thì cung cấp. Người Việt nào cũng nhận được
Tôi chợt à : 
- sao em cũng người Việt, mà không nhận được gì từ cảnh sát Anh ?
Anh ấy lắc đầu :
- Thôi anh chịu thua đấy. Không biết. 
Miệng thì nói thế nhưng dường như anh ấy nhận ra có điều gì khác biệt từ tôi. Tôi lại đọc tiếp một tin từ essex. Đó là lịch hẹn của năm gần cuối năm 2018. Tôi hỏi :
- Tin này đã lâu, tình hình anh bị gì sao lúc đó không nghe anh nói. Em xem có thể giúp gì cho anh không ?
Anh ấy không mấy tự tin lắm vì nghĩ tôi cũng giống anh ấy, trốn qua và ở lại nước Anh. Tôi không tiện giải thích nhiều. Tôi đọc lướt nhanh những cái tên trong danh bạ điện thoại. Những cái tên tiếng Việt tôi từng nghe nói qua và biết họ. Anh ấy tưởng tôi không biết gì về những người Việt ở London, cứ ngỡ tôi mới qua.
Anh ấy kể tôi nghe thêm vài trường hợp thành công vừa mới trốn qua nước anh của người Việt, đủ mọi phuương pháp. Trường hợp 39 nạn nhân là một trường hợp bất đắc dĩ bị thất bại, trước kia đều lọt lưới vây của cảnh sát thành công, theo đường châu Âu. Mỗi người muốn qua Anh quốc, phải trả khoảng tầm 20 ngàn bảng Anh, để được đưa qua nước Anh làm việc không hợp pháp. Làm khoảng 5 năm thì có tiền trở về nước mua nhà, mua đất hay mua xe, một ít vốn để làm ăn. Người đưa bọn họ qua là từ một người Hải Phòng. Trên các hồ sơ ghi chép lại từ các nạn nhân từng qua nước Anh, trong đó có đề cập đến những người khác nhau sống trong cộng đồng người Việt và có liên quan đến một số người quan trọng. Khi sắp xếp logic lại các tài liệu tôi có được, tôi phát hiện ra giữa các hồ sơ là một pa-rem được lập trình sẵn, chỉ đổi những cái tên liên quan thôi. Tôi tình cờ đọc được những tài liệu này và im lặng mãi vì không biết phải bắt đầu từ đâu nhưng tôi phát hiện ra người tổ chức họ muốn ám chỉ là ai ở Hải Phòng, hiện đang có mặt ở London. Tôi thót cả tim, cảm thấy giật mình vì người Việt, vì sự phát hiện của mình. Sự vượt qua muôn trùng núi rừng trong chiếc xe tải muốn đổi mạng sống để đến được nước Anh đúng là khủng khiếp. Thế nhưng lại lạ đời, nhóm người Việt không hề thương yêu và giúp đỡ nhau nơi này, vẫn ganh tỵ, dẫm đạp lên nhau vì lợi ích riêng. Không có trách nhiệm đi tôn vinh nét đẹp của người Việt nhưng tôi cũng cảm thấy chán khi nói về nhóm người Việt. Anh ấy cũng từng kể về sự hung ác của những người Việt nơi này. Họ dùng nhà council cấp và cho thuê lại những người không có giấy tờ ở với một cái giá cũng tương đối, tầm 300 một phòng. Nhưng họ đối xử rất tệ với đồng hương của mình, họ thích thì họ cho ở, họ không thích thì họ lấy hết đồ đạt của người thuê. Nghe câu chuyện đến đây tôi cũng bắt đầu chán ngấy người Việt, mặc dù bản thân mình cũng sinh ra tại Việt Nam. Thảm họa !
Có một hôm, tôi cãi nhau với anh ấy, anh ấy bỏ đi ra ngoài nhưng tôi không cho đi. Mà tính tôi nói nhây lắm, cứ giận lên là tôi nói đến mấy ngày đêm cho hết giận mới thôi. Nói đến mức không thể ngủ được. Không biết làm tôi hạ hỏa thì tôi nói đến mệt xỉu luôn. Tôi bắt anh ta ngồi yên nghe tôi nói, không được đi ngủ đến khi tôi mệt thì thôi. Anh ta nghe tôi nói mà cứ cà gật cà gù, tay chóng cằm ngồi vừa nghe tôi càm ràm vừa ngủ gật, ngủ gà.
Cứ ngồi yên nghe nói thì không sao, còn bỏ đi không nghe thì tôi càng nói nhây hơn nữa. Cuối cùng tôi cũng mệt quá mà ngủ thiếp đi. Anh ấy trốn về phòng mà ngủ. Càng ngày, tôi thấy anh ấy càng cố tránh ngồi cho tôi hỏi thăm, dường như có việc gì giấu tôi.
Một hôm, anh ấy nói muốn đi ngoài tỉnh làm việc. Tôi hỏi ở đâu, anh nói Manchester. Có một người bạn làm từng ghé nhà anh ấy rủ anh ấy xuống tỉnh làm. Tôi dò xét :
- Đi tỉnh để trồng cỏ hả ?
Anh ấy lắc đầu :
- không, đi làm bếp.
Tôi ngạc nhiên :
- vậy làm bếp London hay tỉnh gì lương chẳng thế, đi làm gì ? Nếu đi, cho em xuống đó chơi với, cho biết Manchester, chơi một hai ngày em về lại London.
Anh ấy không giải thích và nói thôi không đi nữa. Thỉnh thoảng tôi nghe than mệt mỏi, muốn nghỉ ở chỗ làm. Tôi nhìn lịch thì biết cũng còn hai hay ba tháng là anh ấy về Việt Nam, hỏi anh lại một câu :
- anh có muốn ở lại Anh hợp pháp không ? Em đăng ký giúp anh ở lại nước Anh. 
Anh ấy không muốn điều đó vì đi qua Anh cũng rất lâu rồi, đến lúc cũng nên về quê hương. Tôi không ngăn cản điều này. Sau một thời gian sáng đi,  khuya mới về. Chúng tôi cũng còn ở chế độ chiến tranh lạnh. 
Vào một buổi chiều của tháng tư, anh ấy biến mất khỏi tầm mắt tôi không hiểu lý do vì sao, chỉ để lại một tin nhắn : " xin lỗi vì anh không thể giữ được lời hứa với em. Cảm ơn em đã vì anh rất nhiều. "
Chiều hôm ấy tôi thật sự không hiểu đã xảy ra chuyện gì. Bởi vì đối với tôi đâu có đến nổi phải không nói ra sự thật để cùng giải quyết. Hơn nữa, rõ ràng anh ấy có dự định về Việt Nam. Không nói gì và biến mất. Không ai hiểu được vì sao !
Tôi bối rối không biết phải gửi đồ của anh ấy về Việt Nam như thế nào và hỏi bạn bè anh ấy, không ai với tôi điều gì. Tôi cố tìm hết những gì trong đống đồ anh ấy không đem theo, một số quần áo mới mua và một số giây tờ. Trong đó có kể về việc anh ấy trốn qua nước Anh thế nào, nên gặp ai và ở đâu tại London. 
Tôi gọi điện đến chủ nhà, người bạn của anh ấy, vài ngày sau anh bạn đó của anh ấy nói rằng anh ấy gọi điện về nhắn tôi không cần lo lắng, anh ấy đi ra ngoài tỉnh rồi. Không về nữa.
Tôi tự hỏi có phải là anh ấy đi đón ai, gặp ai hay làm gì khi tôi từng có nghe anh ấy nói về việc vài người Việt Nam vừa qua nước Anh thành công.
 
 
London
13 August 2021
ms witch
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.08.2021 10:30:57 bởi ms.witch >
#1
    ms.witch 13.01.2022 21:26:18 (permalink)



    Chuyến phiêu lưu trên xe tải
    Tác giả : ms witch

    Sự biến mất đột ngột của anh bạn khiến tôi bắt đầu hoang mang, từ hoang mang rồi đến ngạc nhiên, tôi bắt đầu xâu chuỗi những ký ức. Một loạt những hình ảnh hiện ra khiến tôi nghi ngờ. Tôi vội vã lật tung tất cả ngóc ngách và đồ đạc trong góc nhà mà tôi chẳng hề động đến trước kia. Một chiếc va li, vài túi quần áo mới...
    Tôi cầm chiếc điện thoại cố nhắn với theo :
    - anh đang ở đâu, về gấp. Anh có tin là em lật tung cả thành phố cũng tìm cho được anh.
    không thấy tin đáp lại, nhưng tôi vẫn cố nhắn thêm :
    - em nói là đừng theo người ta đi trồng cỏ. Nếu anh không trở về, em gọi cảnh sát bắt anh đấy.
    chiếc điện thoại vẫn không hồi đáp. Tôi cố tình nhắn như vậy vì tôi có cảm giác có người luôn bám theo tìm thông tin trên chiếc điện thoại. Có thể là một cơ quan nào đó họ lấy được tin tức này mà truy tìm khi thấy hai chữ " trồng cỏ".
    vẫn không tin nhắn hồi đáp trở lại
    Tôi lấy máy bấm số điện thoại của anh Sutmois, tiếng đầu dây bên kia hỏi thăm :
    - alo, có chuyện gì xảy ra vậy ?
    - anh có biết anh Steve Lesley ở đâu không ? có nhắn nhủ hay dặn dò gì anh không ?
    - không, có chuyện gì à ?
    - anh ấy nhắn tin nói rằng không về nhà nữa, em nghĩ anh ấy muốn trả lại nhà cũng phải nhắn cho anh biết chứ ?
    - không nghe nói gì, đợi xem mấy hôm nữa có gọi cho anh thì anh gọi cho em biết.
    Tôi boăn khoăn :
    - nhưng nếu không thuê nhà nữa thì em thuê lại, nhưng ít ra cũng phải nói cho em biết chuyện gì chứ .
    Tôi hơi lo lắng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng tôi đã lo lắng hơi bị thừa. Rõ ràng cả đám bọn họ lập ra kế hoạch mất tích này.

    Cách 3 tuần trước ngày mất tích
    Tôi đang lục đục ngoài bếp nấu ăn thì thấy anh ấy ướt dầm trở về nhà, hôm nay có vẻ về nhà sớm hơn mọi ngày. Tôi hỏi :
    - hôm nay về sớm nhỉ ?
    - ừ, hôm nay về sớm hơn, có mua ít đồ cho em.
    Tôi ngạc nhiên :
    - ủa, mua gì nữa à ?
    Anh ta ậm ừ :
    - ừ, mua ít đồ Việt cho em.
    Tôi lôi từng thứ trong túi ra rồi dặn :
    - lần sau không cần đồ Việt nữa đâu, shop Tây không thiếu gì cả. Đi shop Việt vừa xa vừa mất thời gian. Treo quần áo, tắm rửa rồi ăn cơm.
    Trong lúc chờ, tôi dọn sẵn cơm. Khoảng 15 phút, anh ta ra bàn :
    - hôm nay có ai tới nhà không ?
    Tôi ngạc nhiên :
    - anh có hẹn với ai tới nhà à ? không thấy ai hết .
    Anh lại hỏi tiếp :
    - chủ nhà có đến không ?
    - anh buồn cười, nhà cho thuê rồi, đến làm gì ?
    Anh bắt đầu :
    - hôm nọ nghe anh Sutmois nói về tiền nhà.
    - nhưng tiền nhà có vấn đề gì ? Mỗi tháng vẫn trả đủ mà.
    anh ta giải thích :
    - anh muốn trả thêm vì có thêm em về ở, khỏi mắc lòng chỗ anh em.
    Tôi gạt phăng :
    - anh mắc cười quá, một tháng anh trả 500 rồi, nếu ở một mình thì chỉ trả 400 thôi. Tăng gì nữa mà tăng, ăn quá không sợ chết ngộp à ? Nhà của council mà ăn không sợ chết.
    Dường như ai bày biểu anh ta về nói chuyện này với tôi để tôi phải trả phụ thêm vào, tôi nhìn vào mắt anh ta xem có âm mưu nào không, lườm :
    - không trả thêm một xu nào hết, dù gì anh mướn chỉ một hoặc hai tháng nữa anh đi về Việt Nam luôn rồi, em mướn lại hoặc đi mướn nơi khác.
    Không thấy anh ta nói gì, anh ta chuyển chủ đề :
    - chắc tuần sau anh đi Manchester.
    Hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác :
    - anh đi Manchester làm gì ?
    Không nhìn tôi nhưng vẫn trả lời :
    - chắc nghỉ chỗ làm này, đi Manchester làm.
    - Lạ thật, không phải anh sắp về Việt Nam sao ? Đi Manchester làm gì , ai rủ anh đi à ?
    Anh ta thừa nhận :
    - Ừ, thằng bạn ở Manchester rủ đi, nó nói làm ở đó có tiền hơn. Ở đây làm cực quá, chẳng thấy tăng lương.
    - Vậy em cũng đi cùng nhé. Dù gì thì cũng đang rảnh, ở không. Đi cho biết.
    Anh ta nghe tôi muốn đi cùng, lại gạt phăng :
    - Em phụ nữ, đến đó làm gì.
    Tôi chỉ vào cái nhà :
    - thế anh không thuê nhà này nữa à ? anh đi Manchester, thuê nhà này làm gì ? Trả tiền nhà hai đầu à ?
    Anh ta trả lời đối phó :
    - ở đó không cần thuê nhà, thỉnh thoảng anh về nhà.
    Tôi không đồng ý :
    - làm bếp thì ở London đâu có thiếu nhà hàng cần, việc gì phải đi Manchester. Đừng nói với em là anh theo đám người đó đi trồng cỏ nhé. Em báo cảnh sát hốt anh đấy.
    Anh ta gật đầu :
    - chắc phải vậy, làm một hai tháng kiếm mớ tiền về Việt Nam luôn. Làm bếp chừng nào có giàu nổi
    Tưởng anh ta nói đùa, tôi cũng đùa :
    - anh vừa đến nơi là cảnh sát ập vào liền đấy. Case của anh vẫn chưa được giải quyết mà.
    anh ta thở dài :
    - Giải quyết gì mà giải quyết, hơn 6 năm rồi, chờ ngày về nước luôn chứ giải quyết gì nữa.
    Tôi hỏi thăm :
    - Đưa giấy tờ của anh cho em xem qua, em hỏi giúp cho.
    Anh ta không tiết lộ thêm một thông tin gì. Hỏi dò tôi :
    - à, anh có một đứa cháu, nó định đến ở nhờ vài hôm, ý em thế nào ? Nó vừa mới ở Việt Nam qua, làm cùng chỗ, chưa mướn được nhà.
    Tôi lắc đầu không đồng ý :
    - Không được, nhà có phụ nữ con nít, nhiều người ra vô bất tiện lắm. Uả, trốn qua thành công à ?
    anh ta gật đầu :
    - Ừ, trốn qua thành công, chỉ có chiếc 39 người đó là bị lọt lưới thôi. Mấy đợt trước tổ chức đều thành công
    Tôi chắc lưỡi :
    - Mấy người gan thật, không sợ chết !
    anh ta cũng gật đầu :
    - thì ở Việt Nam nghèo quá mà, đổi mạng thử vận may thôi chứ sao. Em có biết qua đến được nước Anh, phải trả cái giá bao nhiêu không ?
    Tôi không đành lòng :
    - không biết. Anh nói thử xem.
    Anh ta rít điếu thuốc, kể lể :
    - ở Việt Nam đói, mượn tiền thì ai mà cho mượn, nhưng nói mượn tiền để đi nước ngoài làm việc thì rất dễ. Phải trả 20 ngàn bảng Anh một người để được sắp xếp cho trốn qua nước Anh. Sau khi qua nước Anh, làm mỗi tháng bị trừ cho đến khi
    Tôi hỏi :
    - 20 ngàn bảng, trả khoảng 1 năm hả ? vì mỗi tháng anh kiếm được 2 ngàn mà.
    Anh ta nạt tôi :
    - tào lao, mỗi tháng phải trừ 1 ngàn, còn lại để tiêu xài chứ. Trả khoảng 2 năm, làm từng 5 năm là về nước.
    Tôi suy nghĩ về cách giải thích thích đó, nhưng vẫn hỏi tiếp :
    - Ô, hay nhỉ. Về nước bằng đường nào ? Hiện giờ giấy tờ tại nước Anh của các Anh là gì ?
    Anh ta nói :
    - Dạng giấy tờ cho người tị nạn.
    Tôi không hiểu lắm về dạng giấy tờ anh ta hiện đang có là loại nào, nhưng anh ta có nói là anh ta không thể ở nước Anh nữa. Tôi hỏi thăm về loại giấy tờ những người vừa trốn qua nước Anh
    - nếu trốn qua thành công thì có giấy tờ gì đâu. Nếu lỡ bị bắt thì chờ giải quyết.
    Tôi hỏi tới luôn :
    - Vậy, giải quyết thế nào ? anh có giấy tờ gì không ?
    anh ta nói dối :
    - trước kia anh có, sau khi bị bắt nhầm trong vụ trồng cỏ thì bị đưa lệnh về nước.
    tôi muốn nghe thêm câu chuyện :
    - ừ, nói tiếp đi. Sao anh không về nước vào mấy năm trước mà vẫn còn ở đây ?
    anh ấy giải thích lý do :
    - anh giả bệnh nên được trì hoãn chuyến bay đợt đó xong nhờ luật sư làm đơn chống án nên được ở đến hôm nay, có nghĩa là không được ra khỏi nước Anh hay tự do đi du lịch bất cứ nơi nào.
    Tôi ậm ừ như hiểu ra vấn đề. Anh ta kể thêm :
    - vừa rồi Cảnh sát Anh gửi thông báo cho nhóm người Việt là ai nhận diện hay cung cấo thông tin về 39 nạn nhân thì được giải quyết trước tiên về vấn đề nhập cảnh, không truy cứu những vấn đề khác. Có mấy người Việt Nam chạy ra cung cấp thông tin được cấp giấy tờ ở lại nước Anh.
    Tôi ngạc nhiên :
    -woa, vậy luôn hả ? Sao dễ quá vậy ? Sao anh không đi cho được cấp thẻ mới.
    Cứ ngồi nghe kể chuyện chứ cũng chẳng biết thông tin đó có chính xác không. Tôi tò mò :
    - anh kể cho em nghe về chuyến phiêu lưu qua đến nước Anh đi, ngày mai đâu có đi làm.
    Thôi, khuya rồi. Hôm khác anh kể, nói chung cũng chẳng có gì đâu. Qua vài nước rồi đến Anh, thế thôi.
    - trước khi qua Anh, anh ở đâu ?
    - ở Châu Âu vài năm rồi qua Anh theo giấy tờ Châu Âu. Sau khi bị bắt trong vụ trồng cỏ, nên bị tước giấy tờ, trụt xuất về nước.
    - à, giấy thông hành Châu Âu có thể vào nước Anh
    - có tốn tiền không ?
    - sao không tốn, cũng mười mấy ngàn đó.
    - vậy tại sao không muốn ở luôn lại đòi về.
    - già rồi, về chứ mẹ chờ, con mong
    Tôi không biết nói gì vì thật ra có nói thêm cũng thừa, thỉnh thoảng tôi thấy anh ấy ra ngoài nói chuyện với cô gái nào từ Việt Nam. Tôi chỉ muốn nghe câu chuyện 39 người tử nạn và những người đã qua nước Anh như thế nào. Anh ta hẹn tôi hôm khác kể tiếp rồi về phòng ngủ. Trước khi đi, anh ta nhắn lại :
    - vài hôm nữa có thằng bạn anh ở xa ghé thăm.
    Tôi không thích lắm nhưng vẫn ậm ừ :
    - ừ, nhưng ở lâu là không được đâu đấy.
    Một tuần sau, bạn anh ta kéo chiếc vali tới nhà, dáng người cũng nhỏ con, hơi xương, không cao lắm, ngang tầm với anh ta, hơn 1,65 m. Tuýp đàn ông cao tầm cỡ này là thuộc dạng chiều cao có hạn. Mắt đeo cặp kiếng tỏ vẻ trí thức, khuôn mặt không có gì hấp dẫn, khung xương hàm hơi lố một tí, gò má xương. Hôm ấy, anh ta không đi làm, ở nhà nấu ăn tiếp bạn. Tôi cũng phụ một tay. Bạn anh ta đùa :
    - bạn gái của ông cũng biết vào bếp phụ ông đấy chứ.
    Anh ta bắt đầu lúng không biết trả lời thế nào, tôi giải vây :
    - chuyện bình thường của phụ nữ mà. Phải cho anh ấy chút thể diện chứ, chẳng lẽ anh tới chơi, em vắt chân lên bàn ngồi chờ ăn. Coi sao được
    Anh bạn của anh ấy cũng là một đầu bếp, tôi thấy cả hai cứ lục đục sau bếp một hồi thì cả bàn tiệc đủ món bày ra mà chỉ có ba con người ta . Tôi sờ trán anh ta hỏi :
    - nè, anh có bị ấm đầu không ? có chừng này người mà nấu một đống đồ, ăn sao hết ?
    anh ta cười hiền lành, còn anh bạn anh ta :
    - em ăn được bao nhiêu thì ăn, còn lại để mai. Em biết uống không ?
    Tôi lạy :
    - thôi để em ăn hết , còn mấy anh cứ uống. Em đâu có biết uống.
    vậy là cuộc tiệc bày ra đến nửa đêm, cả hai thật ra cũng chẳng uống bao nhiêu, toàn nói chuyện tào lao đâu đâu tôi chẳng có hứng thú. Anh ta nói :
    - bạn gái ông dễ thương thật.
    Tôi phì cười :
    - ừ, dễ thương nhưng thương không dễ. ông dê tui là có thưởng liền đấy.
    Anh bạn ấy tưởng thiệt : - thưởng gì ?
    Tôi cười : tát trong mặt ông một cái chứ thưởng gì. Đàn ông là phải biết Nhân, Lễ, Nghĩa, Trí và Tín. Nhìn cái mặt ngu ngu, hồi nhỏ không được đi học , đúng không ?
    Cả hai cùng gật đầu :
    - Học mới tiểu học à. Nhìn lưu manh phết, đeo kiếng giả trí thức hả ?
    Steve giải thích :
    - Em toàn nói quá không. Biết làm thơ đấy
    Tôi phì cười :
    - Chắc thơ con cóc
    Anh ta cũng thi thố vài câu con cóc, nhưng tôi thì không có hứng với thơ con cóc. Tôi xua tay :
    - Thôi được rồi, em không có hứng thú với mấy câu con cóc đó. Rảnh thì vào trang thơ của em mà đọc. Hôm nào đưa link cho đọc.
    Anh ta ngạc nhiên :
    - em biết làm thơ à ?
    Tôi cười thiệt lớn : làm mấy câu con cóc như anh con nít cũng còn biết làm. Hôm nào xem thơ của em mà học hỏi
    Anh steve xua tay :
    - Nó ghẹo em đấy, bọn anh toàn dốt chữ không thôi.

    Tôi tin. Nhìn là biết chẳng được học hành đến đâu. Từ độ tuổi 7 x, 6x trở về trước, rất ít gia đình nông thôn được đi học đến nơi đến chốn. Đại đa số là người dân quê chỉ đầu tắt mặt tối, chân lấm tay bùn, ngoài cái cày và con trâu ra, thì những đứa trẻ cũng biết tụm năm tụm bảy đánh nhau, phá làng phá xóm giống trường hợp hai anh này, vì nghèo và đói. Cha mẹ đâu có quan tâm đến con cái, suốt ngày phải làm lụn vất vả kiếm tiền. Những đứa trả Việt Nam thời này cứ tự lo lấy thân, không ai chăm sóc, còn phải tự học mà giúp đỡ ông bà cha mẹ. Không bao nhiêu đứa được gọi là trẻ ngoan, gần như cả đám trẻ trong làng đều học thói lưu manh của đám trẻ hư. Cái đói, cái nghèo khiến con người bất chấp hậu quả, muốn đánh liều với số phận một phen, được ăn cả, ngã về không. Chỉ tiếc, lợi ích cá nhân đã khiến họ tự tàn sát nhau. Đến ngày hôm nay, anh ta vấn không hiểu bản thân anh ta đã bị đám người của anh ta đâm lén sau lưng

    Phòng Cảnh Sát 5958 London
    Anh chàng cảnh sát đẹp trai thấy tôi lượn trước cửa, hỏi :
    - chị có có hẹn với Sếp Lunar à ?
    Tôi xem đồng hồ cũng gần đúng giờ
    - hi sir. cũng đến giờ hẹn rồi.
    - mời chị vào phòng 4533, gặp sếp Lunar.
    Cánh cửa phòng mở ra, người hẹn với tôi là một Bristish White, Chuẩn men. Tôi thích anh chàng cảnh sát ấy rồi, trong lòng thầm nhủ :
    - trời ơi, sao đẹp trai quá vậy ! Chắc khống đánh cũng tự nguyện khai hết trơn.
    Anh chàng cảnh sát với cặp mắt xanh nước biển, nụ cười hiền lành, chẳng giống cái đám hách dịch chỉ biết ăn hiếp người dân kia. Giọng êm như ru :
    - chị cần chúng tôi giúp điều gì ?
    Tôi lịch sự nhìn anh cảnh sát thêm chút nữa rồi đưa ra một số giấy tờ :
    - như tôi gửi email cho anh, tôi có một số giấy tờ liên quan đến vụ 39 người tử vong sự kiện mất tích của một người bạn. Tôi không biết số giấy tờ có giúp ích gì được cho anh không, nhưng tôi giữ cũng chẳng để làm gì. Theo tôi đọc sơ qua, thì có lẽ anh cũng tìm ra được một số điều cần thiết cho vụ 39 người tử nạn.
    Anh cảnh sát đẹp trai cầm sấp hồ sơ trên tay tôi và lật từng trang :
    - chị dịch hết rồi sao ?
    Tôi gật đầu :
    - Ừ, nếu tôi không dịch thì cũng sẽ chẳng có mấy người dịch điểm mấu chốt này cho anh
    Anh ta nhìn tôi hỏi :
    - sao chị lại có những thứ giấy tờ này ?
    Tôi nhìn xem là anh ta đang thật sự muốn biết hay đang nghi ngờ :
    - nếu anh không tin thì có thể trả lại số hồ sơ này cho tôi.
    Anh chàng cảnh sát hỏi tiếp :
    - Chị cần chúng tôi giúp gì không ? về người mất tích chẳng hạn
    Tôi đá lông nheo với anh chàng cảnh sát :
    - Tôi không quan tâm lắm về người mất tích, nhưng nếu anh ta chết vì nguyên nhân nào đó thì có thể báo cho tôi biết, còn không thì không cần thiết.
    Anh cảnh sát không nói gì, ngồi yên lặng đọc những tờ tài liệu tôi đưa. Tôi thì cứ ngồi nhâm nhi ly cà phê, thỉnh thoảng ngắm anh chàng đẹp trai một lát. Dường như độ thả thính của tôi càng ngày càng up level, cứ thấy trai đẹp là muốn tán tỉnh. Chỉ là đùa một chút cho cuộc sống nó thêm sắc màu. Ngồi cũng buồn, tôi kiếm chuyện để bắt đầu :
    - sao anh chẳng tra hỏi tôi hay bắt tôi viết báo cáo gì hết vậy ?
    anh cảnh sát nhìn tôi, phì cười :
    - chị có phải phạm nhân đâu mà tôi tra hỏi. Chị xem phim tra tấn tù binh nhiều quá, đúng không ?
    - thì tôi kiếm chuyện gì nói chứ anh cho tôi ngồi yên thế này, buồn chán chết được.
    Anh cảnh sát cũng muốn phá bầu không khí này, nên hỏi :
    - tôi đang đọc hồ sơ, chị muốn tôi nói cái gì ?
    - tôi không biết, anh tìm xem cái gì không hiểu mà hỏi.
    Anh ta giải thích :
    - nhưng đây đâu phải là nhiệm vụ của chị, là việc của cảnh sát chúng tôi.
    Tôi chỉ cánh cửa :
    - thế thì tôi đi nhé, ngồi đây chỉ nhìn mỗi anh, chán chết thôi. anh đẹp trai thế sẽ khiến tôi hư đấy . mọi thắc mắc sẽ được giải đáp, xin gửi câu hỏi đến email của tôi nhé. Số điện thoại 33546918020, Ext : 111 999
    Tôi đi mà cũng phải bật cười thật to vì câu thả thính của mình, tự phục bản thân càng ngày càng táo bạo.

    Suốt mấy tháng sau sự mất tích đột ngột đó, anh Sutmois siêng ghé qua nhà đến lạ, lại hay hỏi thăm tình hình của tôi. Có một hôm, tôi hỏi :
    - ủa, trước kia thuê nhà, anh đâu có tới đây. Sao tự dưng dạo này anh lại ghé qua đây.
    anh ta giải thích
    - vừa chia tay với bạn gái, không có chỗ ở nên phải ghé qua nhà.
    Tôi không nói gì, chỉ phán một câu :
    - thế thì tiền nhà sẽ giảm xuống mỗi tháng 50 đồng.
    anh ta đồng ý, và hỏi thăm về Steve. Tôi nói :
    - không có tin tức gì cả.
    anh ta nói với tôi :
    - Cách đây mấy hôm, steve có gọi về hỏi thăm em. Anh có hỏi chuyện gì thì không nói gì
    Tôi đoán được câu chuyện đến đâu rồi nên cũng nói :
    - sự mất tích đột ngột khiến em sốc, chỉ sợ xảy ra chuyện không may gì thôi. Nếu bình an thì không cần phải nói gì với em cả.
    Anh ta có vẻ cũng sốc với thái độ của tôi, dường như tôi thờ ơ đến lạ. Có lẽ không như kế hoạch của bọn họ là thấy tôi phải đau khổ, tuyệt vọng . Nhưng tôi thì tỉnh rụi như chẳng xảy ra chuyện gì. Anh ta lại dò thám xem tôi như thế nào :
    - em có muốn steve trở về không ?
    Tôi gạt phăng ý tưởng đó của anh ta :
    - không cần, nếu anh ta có gọi anh thì cứ nói thế. Em cũng đã nhắn tin rồi, rằng đừng trở về nữa, em đã có người yêu mới rồi.
    Thời tiết thay đổi đột ngột cũng không bằng sự thay đổi đến 360 độ của tôi. Tôi cũng muốn xem thái độ của bọn họ sau kế hoạch đó như thế nào. Anh ta ngày càng siêng về nhà nhưng tôi thì chẳng mấy hứng thú với cái vẻ mặt xấu xí đó cùng với cái đầu hói dị dạng đó. Đúng là biết đe doạ sức khoẻ người khác với ngoại hình kinh khủng. Cứ thấy anh ta là tôi bỏ đi ra khỏi nhà luôn.
    Anh ta cố gắng làm phiền tôi nhưng tôi thì chẳng hứng thú, dường như anh ta chưa ngộ ra được chân lý: xấu không phải là xái tội, mà cái tội là vừa nghèo vừa xấu. Có một điều anh ta vẫn không hề ngờ rằng anh ta đã bị tôi biết được là anh ta nằm trong nhóm người tổ chức đưa người qua nước Anh.
    Vài ngày sau đó, anh ta dẫn bạn gái về nhà giới thiệu, tôi không quan tâm và bỏ đi. Một hôm, tôi thấy một người đàn bà mặ, tướng phốp pháp, trang điểm hơi loè loẹt, thấp người. Chị ta đến gặp tôi và trình bày :
    - council thấy có người lạ đến ở, nếu có ai hỏi thì em hãy nói là bạn gái nhé.
    Tôi từ chối :
    - đâu có được, chị. Tôi nào phải bạn gái của anh ta, nói vậy thì bạn trai tôi biết sẽ thế nào ?
    chị ta gay gắt :
    - nếu không nói là bạn gái, council đòi nhà lại. chỗ người Việt với nhau, em nói giúp giùm một tiếng, anh ấy cũng giúp em cho ở nhờ
    Tôi phản đối :
    - chị nói tầm bậy, tôi thuê nhà và trả tiền. Tự nhiên chị nói tôi ở nhờ. Chị cho rằng người Việt tốt đến mức cho người khác ở không lấy xu nào à ? Có tin nổi không ?
    - vậy chứ cô muốn như thế nào ?
    Giọng người đàn bà càng lúc càng gắt gỏng như muốn ăn tươi nuốt sống người khác. Giọng của đám chợ trời, chuyên cho vay ăn lời cắt cổ người khác, lưu manh không ra lưu manh, trí thức không ra trí thức. Lưu manh học làm sang. Tôi cũng không làm khó họ :
    - Được, người Việt, tôi không làm khó chị với anh ta. Nhưng không được nói tôi là bạn gái của anh ta. Chỉ cần giải thích với council là tôi là bạn của cả hai, vì covid chưa tìm được nhà, nên đến chơi tạm trú một thời gian ngắn trong lúc tìm nhà mới. Với điều kiện là cả hai phải đồng ý ký vào là tôi sẽ ở đến khi tìm được nhà mới
    Cô ta lồng lộn lên :
    - Tôi chưa thấy người Việt nào dữ sư như cô
    Tôi đáp lại :
    - Tôi đâu có dữ sư, tại chị quen ăn hiếp người Việt ở xứ người quen rồi. Chị được chống lưng lớn lắm đúng không, nên chị đâu có sợ ai đâu.Chị có biết đây là nhà council, không được phép cho thuê. Chị còn tới đây la lối. Nhà này không phải của chị, Tôi cũng không thue từ chị. Nên chị đi khỏi đây đi. Giải quyết thế nào tôi tự nói với anh ta. Chị dám dùng nhà council cho thuê mà còn la hét om xòm nữa, coi chừng council biết thu nhà đấy.
    Chị ta tức tối bỏ đi. Tôi mới từ từ giải thích với anh ta :
    - thứ nhất là anh đã thông báo dời nhà nên tôi cũng đang tìm kiếm nhà. Chị ta buộc tôi ký vào giấy là ở nhờ, không trả một đồng nào, nếu tôi ký vào, anh với chị ta lật lọng, nuốt lời. Nên anh phải đồng ý là tôi phải kiếm được nhà mới dọn đi. Tôi không muốn dời nhà theo anh, đơn giản là thế. Anh đã rõ ràng rồi chứ. Ngày mai tôi sẽ viết cho anh một lá thư đem lên hội nhà, họ sẽ không thu nhà anh nữa.
    Sáng ngày hôm sau tôi đưa anh ta một lá thư và một bản dịch tiếng Việt, anh ta ký vào và đem lên hội nhà

    Ba ngày sau, người đàn bà ấy cùng một người đàn ông cao to xồng xộc lao vào nhà la lối trước cửa
    - ai cho phép cô ở đây ? tại sao đến giờ cô chưa dọn đi
    Tôi nghe la lối, mở cửa phòng chạy ra hỏi :
    - ủa, chuyện gì vậy ? nhà tôi thuê thì tôi ở chứ ai cho phép. Anh ở đâu chạy đến đây la lối, có tin tôi gọi cảnh sát không.
    Người đàn bà gằn giọng :
    - cô phải dọn đi ngay. Nếu không tôi lấy đồ quăng hết ra đường đấy.
    Tôi cũng không vừa :
    - Chị vô duyên thật, nhà tôi thuê, trả tiền chứ có ở không đâu mà chị la lối như vậy. Mà đây đâu phải nhà của chị, chị cút khỏi nơi này ngay không, nữa đêm ồn ào tôi gọi cảnh sát à.
    Cô ta chửi rủa :
    - Tôi thích thì tôi cho thuê, không thích thì tôi lấy lại. Trước giờ có đứa nào dám cãi lại như cô đâu.
    Tôi chửi lại :
    - Phải rồi, tại chị ăn hiếp người Việt nổi tiếng quá nên hôm nay gặp phải tôi rồi đấy. Để tôi nói cho chị nghe nhé, Tôi thuê nhà, đang mùa covid, mà chị lấy nhà không có lý do, tôi mất nhà thì tôi phải báo cáo với council. Mà council biết chị lấy nhà cho thuê, thì tôi mất nhà hay chị mất nhà ? Chị liệu mà dữ cái nhà của chị đi. Xhij tưởng rằng chị lấy nhà cho thuê council sẽ không bao giờ biết sao ? hay chị quen sếp lớn ở council mà được tung hoành quá vậy ?
    Chị ta cảm thấy tức tối vì bị tôi làm cho một trận . Tôi nói thêm một câu :
    - Đây là Anh Quốc nhé, chị thôi cái thói Việt Nam đi.
    Cô ta tỏ ra yêu nước hẳn :
    - Chứ cô người gì.
    Tôi trả lời tỉnh rụi :
    - Tôi người gì không quan trọng, quan trọng là chị đang sống tại nước Anh. Thôi cái thói ỷ quyền cậy thế ăn hiếp người khác đi. Chị nói chị là người Việt, sao chị đi ăn hiếp người Việt ? Không biết xấu hổ. Thôi đừng làm mất mặt tôi nữa. Tôi không dám nhận.
    Cô ta cãi không lại nữa nên bỏ đi về. Tôi không dữ dằn mà là tôi muốn cảnh cáo cho chị ta biết. Nhìn cái mặt ú na ú nần đó, mỡ đóng mấy lớp thì khác gì huyện Hinh. Xin lỗi chứ giặc đến nhà, đàn bà chỉ còn cái quần lót thì cũng đánh.
    Tôi không hiểu sao mà người Việt Nam ở xứ này lạ lắm, đạp lên nhau mà sống. Họ đi rồi câu chuyện cãi nhau đến đây đã kết thúc. Tôi về phòng.
    Vài ngày sau, vào một buổi sáng sớm, thừa lúc tôi đi vắng, họ dời hết bao nhiêu đồ đạc ra ngoài và đổi chìa khoá cửa. Tôi không cách nào vào được nhà, Tôi đành tìm người quen giúp đỡ, dời mọi thứ đi. Trong lúc dời một số đồ cần thiết, tôi đã quăng bỏ hết những túi đồ có vẻ vừa mới mua, không biết là của người nào những chắc chắn không phải của tôi. Một số người đi nhặt đồ có lẽ đã bội thu mùa gặt ấy, với chiến lợi phẩm vô cùng hào phóng.
    Cảnh sát 5859
    Chào chị, chị có hẹn à ?
    Tôi lắc đầu :
    - Tôi không có hẹn, nhưng tôi bị mất nhà rồi, tới ở nhờ một đêm
    một viên cảnh sát còn rất trẻ :
    - chị gọi council chưa ?
    - chưa, ngày mai tôi gọi. cho tôi ở nhờ một đêm.
    Sự xuất hiện của tôi cả đêm tại phòng cảnh sát khiến nhiều người tò mò. Anh chàng cảnh sát đẹp trai lại xuất hiện :
    - sao chị lại ở đây vậy ?
    - tôi mất nhà, đến đây xin tạm trú một đêm. Đêm nay anh trực sao ? Anh có cần tôi giải thích gì thêm trong phần hồ sơ đó không ?
    - được rồi, ngồi không cả đêm cũng buồn chán. Chị vào đây tháo gỡ vài gút mắc giúp tôi.
    Anh ta lôi sấp hồ sơ mà tôi gửi trước đó, hỏi :
    - những điểm khả nghi chị đã bôi mực đỏ lên, vậy chị còn phát hiện gì nữa.
    Tôi trải ba tập hồ sơ ra, và chỉ vào những điểm đáng nghi :
    - anh có thấy đó là một parem đuợc lập trình, chỉ thay đổi một vài ký tự và thông tin. nếu như mỗi case bị phân tán ra các văn phòng luật khác nhau, họ sẽ không tìm ra được điểm chung từ các bộ hồ sơ. Nhưng nếu anh tập hợp tất cả cả hồ sơ, anh thấy rõ ràng là một outline cho một bài diễn văn có chuẩn bị sẵn. Chỉ cần thay vài cái tên là xong.
    anh cảnh sát gật đầu :
    - điều này chúng tôi biết. Còn gì lạ nữa không
    - có, lạ ở những cái tên, tôi biết họ là ai. Đó là điều mà các anh không hề biết
    Sếp Lunar không thể tin :
    - chị thật sự biết họ
    Tôi nói nhỏ :
    - không chắc chắn 100%, nhưng gần như 90% là họ. Một điều đặc biệt là họ đã đánh lẫn nhau để được lợi.
    anh xem những con số này : 2560215 tại văn phòng norton, đây là một hồ sơ đã thành công tại nước Anh, có nhắc đến tên người cho vay nặng lãi tại Việt Nam và liên quan đến tổ chức này, các anh có biết họ đang nói đến ai không ? chính là tên của người đã mất tích, tên hiện nay mọi người biết đến chính là tên đã được thay đổi rồi, steve. Tên họ thật tại Việt Nam là Nguyễn Hồ Tiêu, sinh năm 1970, tại Hải Phòng. Qua nước anh năm 2012, là đầu bếp của các nhà hàng Việt Nam. Bị bắt hai lần trong đợt trồng cỏ và bị tước giấy thông hành, đưởi về nước. Lúc sắp bay, anh ta giả vờ bị bệnh rồi đưọc ở lại, chống án từ năm 2016 đến nay nhưng chưa thấy quyết định nào của toà án. Theo như anh ta kể lại thì đợt bắt cuối cùng là bị bắt nhầm, vì lúc đó anh ta không tham gia trong đợt trồng cỏ đó.
    Còn nghe anh ta nói hầu như những người Việt qua nước Anh đều được đưa đi trồng cỏ ( đây là một loại cây gây nghiện)
    Đường dây của họ là đưa người qua, gặp steve và sắp xếp công việc, chỗ ở tại nước Anh. Những nơi steve qua cần lưu ý và những người steve quan hệ, phải khoanh vùng lại thì các anh mới biết khi nào họ lại tổ chức. Tôi không biết là quá trình họ kể có thật hay không nhưng những công việc họ từng làm chắc chắn là có vì tôi từng nghe kể.
    anh có biết tôi cũng từng thấy một người có mối liên quan đến bộ hồ sơ 2560215 tại văn phòng norton, còn gọi là hồ sơ 87 này, đã chống án thành công với 70 ngàn tiền bồi thường từ toà án, đó là hồ sơ 72.
    Hồ sơ số 5884611 tại văn phòng lewis, hồ sơ 79 cũng đề cập đến người họ sẽ gặp để được giúp đỡ, chính là sutmois. Và người phụ nữ đứng ra ký nhận trong hồ sơ 79 đó cũng được đề cập trong hồ sơ 87
    trong hồ sơ 79 tại văn phòng lewis, có đề cập đến tên của hồ sơ 87 ở văn phòng norton và người cho thuê nhà.
    Tất cả bọn họ đều liên quan đến một nhóm người Việt hay cũng có thể là một cộng đồng. Việc tôi đang làm chính là chống lợi ích của bọn họ, anh hiểu chứ, sếp Lunar ? Đại đa số người nhập cư vào Anh Quốc đều theo con đường này.
    Trên cuốn sổ mà một hồ sơ 72 để lại, thì anh ta có lưu chi tiết một danh sách những người còn mắc nợ, trong đó có steve. Tôi thấy làm lạ khi hồ sơ 87 khai steve chính là người cho vay nặng lãi những trong danh sách gửi tiền của hồ sơ 72 có tên của steve.
    Người được lợi từ vụ này rõ ràng là từ hồ sơ 87 và 72. Cả hai hồ sơ này dường như là anh em.
    Trong hồ sơ, có những người tại nước Anh đứng ra bão lãnh là những bà chủ các nhà hàng và các tiệm nail. Không phải là tôi đánh bọn họ, mà tự họ đánh lẫn nhau vì lợi ích. Bởi vì các hồ sơ bị phân tán nên không ai biết gì về điều này. Nếu họ biết thì hồ sơ đã không thành công. Những cái tên gốc bị gạch bỏ, và thay đổi trong những tờ khai.
    anh chàng cảnh sát British White nhìn tôi hỏi :
    - cô biết nhiều đến thế à ? Không sợ gặp nguy hiểm sao ? Cô đang đụng vào lợi ích của bọn họ đấy. Chỉ e không phải là nhóm một hai người, mà là một tổ chức lớn có liên quan đến những quan chức cấp cao. Vụ án này dường như đã cho chìm xuống rồi.
    - Đúng vậy, tôi đang đụng vào lợi ích của bọn họ đó. Giấy tờ tôi giữ cũng chẳng lợi ích gì, việc chìm hay nổi vụ án là việc của các anh, đâu phải tôi nói là được. Các hồ sơ phía người Anh các Anh đều nhờ thông dịch, người Việt họ phải bỏ qua những chi tiết quan trọng này để các anh không nắm được thông tin cần thiết. Tôi từng gặp trường hợp này, người thông dịch từ phái các Anh gọi đến ăn hiếp nạn nhân, những thứ cần nói không nói, những thứ không cần nói cứ thao thao bất tuyệt. Một trường hợp khác người thông dịch ăn hiếp, nạt nộ và chửi người khác. Các anh nên kiểm tra lại những thông dịch trước đây từng sử dụng đi. Anh hiểu không ?
    - chị còn để ý điểm đặc biệt gì ở bọn họ nữa ?
    - tôi hay nghe nói có một người Black nào đó hay theo và liên lạc, thậm chí còn hỏi thăm về tôi nữa.
     
    Quán cafe khu người Việt
    Tôi cùng ngồi uống với kẻ thù cũ, ông ấy phì phèo thuốc lá và hỏi :
    - bà nói xem thằng đó là thằng nào mất dạy nào dám dời hết đồ của bà ra đường ?
    Tôi nói bỡn :
    - biết thì ông dám làm gì nó ? Vậy mà tôi tưởng ông xúi nó làm vậy để tôi mất nhà chứ , tại ông thù tôi nhất mà. Không nghi ông thì nghi ngờ ai chứ.
    Ông ấy nhăn mặt :
    - bà nói bậy không, tui làm gì thù bà. Mấy thằng Việt Nam có thằng nào không biết tôi chứ, tại bọn nó không biết bà là vợ cũ của tôi thôi.
    Tôi lườm lườm :
    - biết tôi làm gì. Đám Việt Nam đó không phải ngày xưa đến xách dép ông còn không được sao. Giờ bọn nó hách quá nhỉ ? Có ông là tuột luốt xuống thôi. Còn dám nói. Đấy, hôm nọ tôi qua bên Kíngland đấy, bạn cũ của ông đấy, hỏi thăm ông và bà bồ cũ của ông.
    - Mấy con mẹ Việt Nam nhiều chuyện. Bà nói xem cái thằng bà thuê nhà ấy đi. Tôi nhờ người tìm nó. Phải cái thằng nhỏ người, xương xương không ?
    - không, thằng cho thuê nhà cao, hình như năm nay tầm 50 hay 51 tuổi. Con bồ nó thì cũng tầm cỡ tuổi đó, nghe nói bọn nó ở Seven Sister. Bọn nó thường dùng nhà council cho người Việt thuê rẻ nên rất nhiều người Việt thuê lại. Thôi bỏ đi, ông không gây sự thì tôi cảm ơn rồi. Thấy ông quan tâm nhiều thế tự dưng tôi hơi nghi ngờ. Ông cứ đóng vai ác đi, tôi thấy nó tự nhiên hơn ông đóng vai hiền lành tốt bụng, nhìn không quen.
    - Bà ăn nói vừa phải thôi nhé. Nghe nói bà quen thằng Tây nào mà . Sao không tìm nó giúp ?
    Tôi bắt đầu thấy ông ấy phiền phức, gạt phăng luôn :
    - Ông càng ngày càng tao lao lên rồi đấy. Nhờ ông, ông không giúp thì thôi, đừng hỏi nhiều vậy.
    Còn cố nói thêm :
    - sao có bồ mà nó chẳng làm được cái gì cho bà hết vậy ?
    Tôi không biết giải thích làm sao nên trả lời cho xong nhưng thật lòng là không biết giải thích thế nào cho phải.
    - ai nói với ông tôi bồ thằng Tây nào ?
    - thì bạn của bà chứ ai.
    - ông vô duyên, tôi nói gì với bà ấy chứ.
    - bà bạn của bà nói bà bồ thằng Black nào đẹp trai lắm, lại cao to.
    - ông đừng có khùng vừa thôi. ông gặp bà ấy lúc nào
    - cách đây mấy năm
    Tôi phì cười :
    - thôi đi , mấy năm nay có quen ai đâu, mới đi làm biết được người bạn rồi mới thuê được căn nhà đó đó.
    Vậy tôi giới thiệu cho bà nhé.
    - thôi đi cha nội, nhiều chuyện vừa thôi. Mới chuyển nhà qua bên đây, quen được một anh chàng White. Ông lo chuyện của ông với con bồ mới kìa. Mệt mấy người quá. Độc lập tự do hạnh phúc mà, đúng không ? Đừng can thiệp sâu quá, tôi với ông hết rồi mà. Bớt nói tào lao lại đi.
    Ông ấy có vẻ muốn nói móc tôi :
    - vậy có chuyện tìm nó, sao tìm tôi chi ? Báo council chưa ?
    Tôi nhún vai :
    - thì cũng nhắn tin nhờ, giúp hay không thì tuỳ người ta. Tôi đòi hỏi được sao ? ( có một sự thất vọng ) Báo council rồi, thì chờ xem họ giải quyết thế nào.
    Cứ giúp tôi xong một việc gì là bắt đầu lại gây sự, tôi chẳng thèm nói năng gì, bỏ đi về luôn.
    ...
    Group chat, FA animals hội
    Mic : - làm gì có vẻ buồn bực vậy ?
    Pep: - nói đến Việt Nam là quải.
    Mic: - bà nói vậy động chạm đến mấy đứa Việt Nam yêu nước đấy.
    Pep: - yêu nước quá ha. ăn cây táo, rào cây sung. Yêu nước thế sao không về Việt Nam sống, trốn qua đây làm gì. Bày đặt tỏ ra con dân Việt truyền thống. Rỗi đời
    Mic : - bà đừng có nói thật quá được không, một chút giả dối cho bớt mắc lòng.
    Pep: - phải rồi, mấy người là Việt Kiều yêu nước mà. Vậy mà sau lưng toàn là đạp lên nhau mà sống, học theo cái đám châu Âu chứ gì. Tôi từng sống chung với mấy con nhỏ châu Âu, cái gì cũng biết, chỉ có cái biết điều là không biết. Trời, tôi chưa nói đến mấy con black nhé, nó được một cái là bọn nó thích làm bà nội người ta.
    Mic- bà chửi sắp hết địa cầu rồi đấy. Còn loại người nào bà chưa chửi nữa, lôi ra chửi luôn đi.
    Pep: - chửi gì mà chửi, nói thật thôi.
    Mic : - nhưng đừng có quơ đủa cả nắm vậy chứ.
    Pep: - cố quơ lắm cũng chỉ được một nhúm, đâu ra cả nắm. Mỗi cộng đồng gom lại chỉ như cái lỗ mũi đó.
    Mic: - bà làm điệp viên hay tình báo Mỹ à ? sao cái gì cũng biết vậy ? Làm ngơ đi, cho bọn nó sống xót.
    Pep: - đâu phải việc của tôi. Chỉ cần nước sông không phạm nước giếng thì ai gì làm tôi đâu quan tâm.
    Mic - bà đâu có quan tâm đâu. Cả thế giới biết hết rồi, bà quan tâm làm gì nữa.
    Pep: - bà cho rằng tôi làm không đúng à ?
    Mic: - không bàn đúng sai, chỉ là bà dài tay quá. chỉ có mỗi việc mất cái nhà mà bà trả thù nặng tay quá.
    Pep: - đâu phải là tôi trả thù bọn nó, là có người theo tôi muốn lấy những giấy tờ đó nên tôi buộc phải giao cho cảnh sát, tránh phiền phức. Tôi giữ cũng chẳng làm gì.
    Mic: - Thế là bức dây động rừng rồi.
    Pep: - Phía Việt Nam có cần những giấy tờ này không, tôi gửi cho bản photo copy.
    Mic: - Trời ơi, bà ghê thiệt, còn bản photo copy nữa hả ?
    Pep: - Thì photo phát cho mỗi phòng cảnh sát một bản, để bọn họ rảnh đọc cho vui.
    Mic : - Cần họp nhóm chat đưa vụ việc này lên bàn chặt chém không ?
    Pep : - Ý tưởng hay đấy.
    Ox online : - Việc gì vui thế ? Lại ba chìm bảy nổi với nước non nữa à ?
    Mic : bà chỉ giỏi tào lao, hội này còn nước non gì mà chìm với nổi.
    Pep : ai nói không còn, muốn nước là có nước, muốn non có non. Núi lửa còn có chứ non đã là gì !
    Ox : tôi cũng ráng hết đắp rồi bồi cho thành núi lửa phun trào để được bằng chị bằng em.
    Mic : bà cứ nhấp nhô thế kia thì đắp làm gì. Pep cũng nên đắp thêm vào.
    Pep : định thế đấy, đang gom tiền, đủ là đắp. Nghe gì chưa ? cả thế giới đang nói về 39 người tử nạn đấy.
    Mic : có nghe nói. ở Việt Nam người nhà bán hết tài sản cũng không đủ trả nợ. Nháo nhào cả lên.
    Pep: có tài sản đâu mà bán, bà lúc nào cũng thêm mắm dặm muối vào. Quỷ sứ ! Ox, nói chị nghe một câu coi nào.
    Ox: Em thấy báo chí đồn rân cả lên, khóc thảm thiết. Sợ tam sao thất bản, mỗi người mỗi ý, biết nói gì.
    Pep: ừ, chị mới sao ra cả ngàn bản chứ tam sao thất bản cái gì.
    Mic : nhưng dường như có người cũng muốn vụ án này chìm xuống.
    Pep: chính xác là thế.
    Ox: sao chị không giúp họ, dù gì cũng người Việt.
    Pep : đâu phải công việc của chị. nếu kẻ tổ chức bị điều tra ra, những người tử nạn có thể sẽ không cần trả khoản nợ đó. là hơn 20 ngàn mỗi người đấy. Ăn bạo tay quá mà. Nước Anh chi trả hết các khoản phí đưa xương cốt về nước, còn việc xảy ra ở Việt Nam, họ không quản đâu.
    Mic : không ngờ bà đụng trúng kẻ cầm đầu băng nhóm đó.
    Pep : xem phim hình sự nhiều quá đấy. Gì mà cầm đầu băng đảng. chị đẹp quá mà, hỏi gì cũng phải khai thôi.
    Ox : a ha, vậy là chết vì người đẹp hả ? anh hùng khó qua ải mỹ nhân rồi. Dùng cả mỹ nhân kế. Cho nên mới có câu, đắc tội tiểu nhân thì được, đừng bao giờ đắc tội với đàn bà.
    Pep : không phải mỹ nhân kế, là khổ nhục kế. Đập hết không biết bao nhiêu chén bát trong nhà đấy, mua đền gần chết luôn.
    Mic : lạy mẹ. bạn trai bà có nói gì không ?
    Pep : nói gì đâu, lâu lâu bị khùng chứ nói gì.
    Ox: thấy có mấy con nhỏ suốt ngày soi mói bà đấy, bộ xung quanh bà có hào quang toả sáng hay sao mà thu hút bọn nó quá vậy ?
    Pep : sáng lắm luôn, nó nhìn với cặp mắt hình viên đạn, muốn nổ lúc nó nổ. cái mồm bọn nó thì thúi xuyên lục địa, xem mà muốn thúi lây.
    Mic : bọn nó lúc nào cũng ca bài con cháu lạc hồng không đấy, đi đến đâu bọn nó mang theo cả 4000 năm lịch sử đến đó. Bà đừng có mà hiện đại quá mà nó chửi bà.
    Pep : phải rồi, phèn đóng lớp lên mặt bọn nó, gột mãi có ra đâu. Nó đắp phèn đến 4000 năm thì chỉ có quỷ mới chơi với nó. Bán bớt vài ngàn năm đi, giữ lại chừng 100 năm mà xài, chết ai đâu. Ngồi đó mà tôn thờ một tình yêu, ngu mà còn tỏ ra nguy hiểm. Dạo này shopping có gì mới không ?
    Mic : hôm nọ đi shop sale đồ cũ, dạo này người dân chuộng mua đồ second hand, vừa rẻ vừa đẹp. Mặc vài lần rồi quăng cũng được, để dành tiền sắm hột soàn.
    Cat online : mấy bà đẻ ngay hố bom hay sao mà quăng lựu đạn cay không vậy ? Pep đi làm điệp viên hả Pep ? Làm lố quá mà. Bà có biết bây giờ người ta tạc tượng bà rồi không ?
    Pep : tượng gì ?
    Cat : chị võ thị tám , một tay cầm quả lựu đạn và tay còn lại cầm cây chổi chà chỉa thẳng ra sa mạc sahara, tên tiếng Anh còn gọi là Mẹt xịt. Cặp đôi của bà giờ nổi đình đám đấy, các em trẻ đều soi gương của Mẹt xịt bà đấy. Bọn nó nay hát đình, mai hát đám không đấy
    Pep : cái con két tì, đừng suốt ngày bơm gas hoài nhé, bây giờ đi ra đường nguy hiểm vô cùng không ?
    Cat : vì sao nguy hiểm ?
    Pep : vừa bước chân ra đường thôi mà một binh đoàn xe cứu hoả phải chạy theo chữa lửa.
    Cat : bà xạo vừa thôi. Lính cứu hoả đang tập trận đó mẹ
    Ox : tại người ta tưởng bả đi đốt nhà đấy
    Pep : chị em với nhau mà dìm hàng chị mãi thế mấy đứa.
    Mic : dìm mãi mà có chìm được đâu. hôm nọ bà tạo scandal nữa phải không ?
    Pep : scandal gì chứ, ai cấm kể chuyện. Đọc hay không là quyền của họ
    Mic : nhưng bà nói về sex
    Pep : ủa, chuyện này có gì lạ đâu. Nhu cầu sinh lý bình thường của một con người mà. Nếu con người không cân bằng về tâm sinh lý, sẽ dễ sinh ra ảo giác và cuộc sống giảm đi thú vui. Tại sao phải phản ứng mạnh với chuyện này. Quyền của con người mà, có cần làm quá lên không ?
    Ox : đồng ý, một số người bạn của Ox cũng rất tự do và thoải mái trong cách ăn mặc, mối quan hệ. Như Ox, ăn mặc thoải mái nhưng chưa chắc gì đêm nào cũng có chuyện đó. Còn mấy bà cứ la toáng lên như vậy chắc thiếu một đêm không chịu nổi rồi. Sao có quyền bắt buộc người khác không tìm nhu cầu này chứ. Mấy bà ấy có làm được như thế không ? Xạo thôi, đố làm được ! ( cười thật to )
    Cat : nhưng lý do gì những người phụ nữ đó ghét bà vậy Pep.
    Pep : hiểu chết liền luôn. Hôm nọ nghe anh bạn của Pep nói tại Pep dễ thương. Bọn nó chắc theo rình Pep cởi đồ trong nhà lúc đi tắm đấy. Thấy đẹp quá thèm.
    Cat : ( cười ha hả ) : trời, sao nhiều người cởi đồ mà cũng tự tin giống bà quá Pep. Chứ Cat thì Cat không dám rồi.
    Pep : ( cười thật to) Cởi đồ với bạn trai thôi, có gì mà lạ. Thỉnh thoảng tụi Pep cũng cởi đồ đi loanh quanh trong nhà cho mát. Xứ này nó vậy đó. Không quen thì đừng có nhìn.
    Cat : đừng viết bạo quá, bạn đọc phản cảm đó.
    Pep : có thể vì những bài viết táo bạo của Pep mà họ phản ứng mạnh thế. Thỉnh thoảng đổi phong cánh hoàng gia, họ không quen. Ở đầu đường xó chợ quen rồi cũng nên. Bởi thế, người ta mới có câu se sẻ mãi không thể thành phụng hoàng. Khoác chiếc lông bào cứ như con vịt biết bay.
    Ox: Còn dám tự xưng kim thị, haha, đứng trước cả tỷ người mà nói chuyện trớt quớt, cười hô hố mới ghê.
    Cat : bà india, bả đứng đó bả meo meo. bà Pep lấy sẵn chiếc dép lên định quăng bể cái màn hình tivi đấy chứ.
    Pep : con ket tì, ai quăng hồi nào. Vậy chứ con nào mua sẵn hai canh xăng 92 với 95 để sẵn sàng đốt nhà. Bà nội cha tụi bay. Cả đám bọn bay toàn đi ghẹo người khác mà còn nói ai.
    Mic : đừng nói quá thế chứ, tui mua xăng dự trữ để lỡ hết xăng có mà xài. không ở chung nhà mà biết hết đó, hay ghê.
    Pep : hôm nọ face thấy. Hôm nay chỉ có mấy đứa online thôi hả ? Còn mấy con thú vật kia đâu ?
    Ox: bà dùng từ ngữ gì mà khủng khiếp quá đi. gì mà thú vật. phải gọi là linh thú hay thần thú chứ.
    Pep : trời ơi, thành tiên hết rồi hả, thành tinh thì có.
    Ox: bà biết bây giờ người ta list bà vào cái danh sách nào không ? Top teen đó. Bà giống mấy đứa teen quá, trai nó tưởng bà chưa có chồng, nó theo nườm nuợp nườm nượp.
    Pep : thì đâu có chồng, còn đang single mà. nhưng 3 đứa con thôi. thế mới đáng yêu.
    Cat : vì không thấy chồng bà mà bọn phụ nữ nổi cơn điên đấy, bọn nó sợ mất chồng trong tay bà.
    Pep : em nói thế chị tự tin hẳn lên về sắc đẹp của mình rồi đấy Cat.
    Cat : không phải em khen chị đẹp mà mấy thằng ấy nó xấu quá, có cho chị cũng không thèm.
    Pep : ( bật cười ) tạm chấp nhận lý do này đấy. Nhưng bút trong tay tác giả, ai cấm tác giả như chị viết những câu chuyện hoang tưởng. Tại sao bạn đọc lại tin vào điều đó trong khi đại đa số tác giả đều kiếm sống bằng ngòi bút của họ. Không phải là một nhà báo, đâu có quy định, đúng không ? Họ có thể thích nhân vật nào đó của chị tạo ra cũng giống như chúng ta thích hoá thân vào một nhân vật nào đó trong một bộ phim mà chúng ta thích. Đâu ai cấm điều này, quyền tự do của con người mà.
    Ox: đúng vậy, chúng ta yêu quý diễn viên nào thì dù vai diễn của họ là ai, họ vẫn làm tuyệt vời hơn người khác.
    Pep : Chính thế, Bá Nha phải gặp Tử Kỳ, Gia Cát phải có Chu Du. Như ra đường có những kẻ tự cho thanh cao, nhưng thật ra nuốt hận mà sống. Được lợi ích gì đâu chứ.
    Cat : chị viết tiểu thuyết nhớ thêm phần tình cảm một chút, sexy càng tốt. Nhưng nhớ ghi chú dành cho tuổi 18 + nhé.
    Pep : tiểu thuyết của chị nó trần tục lắm, tuổi 18 không mơ được giấc mơ hoàng tử đâu. Không mang chất ngôn tình của phim Hàn hay lãng mạn như Trung quốc, cũng chẳng có chút gì Việt Nam. Vì chị ngộ ra rằng, từ tuổi 16 đến 18 không nên mơ mộng nhiều. Còn trẻ phải lo học hành . Nên viết nhiều về cuộc sống để bọn trẻ lấy kinh nghiệm từ thực tế.
    Cat : cho nên mới nói, bọn em cái gì cũng không bằng chị, chỉ có tuổi là thua chị thôi.
    Pep : ( ngầu) cho ăn dép nhé.
    Mic : vụ án đó đến đâu rồi, định thả tim anh chàng cảnh sát nào ư ?
    Pep : dự định là thế nhưng giá mấy anh ấy treo cao quá, với không tới. Nhắn hạ cái giá xuống cho
    Pep nhờ nhưng chưa thấy gì. Pep có phải cảnh sát đâu mà biết vụ án đó đi đến đâu rồi.
    Cat : hôm nay đâu có việc gì, đúng không ? không design hay làm cái gì thêm à ?
    Pep : mới viết và dịch xong một cuốn sách và đã lên bản thiết kế luôn rồi. Chờ xin xuất bản đưa lên sale. Lợi nhuận chưa biết thế nào nhưng chắc chắn là phải bỏ tiền đầu tư vào
    Mic : Pep phiêu lưu ký hả ?
    Pep : ừm, phải phiêu lưu thôi. Có bao nhiêu tiền đâu, vài trăm. Dự án là tìm dịch vài tập thơ nổi tiếng bởi vì đi thư viện nước ngoài, không thấy những tập thơ hay như thế thì thật phí tài năng của họ. Nhưng làm một mình không biết bao giờ xong, chắc phải lập nhóm nữa rồi.
    Ox : nói nghe nè Pep, tiện thể mọi người đang ghét Pep đó, xuất bản tặng thêm một câu : quyển sách này bạn không được phép đọc nếu không trả phí bút mực nhé.
    Pep : ( cười thật to ) chắc chắn là thế rồi. Bên shop quần áo thế nào ?
    Ox: Cả thế giới đang chết dịch, mọi người muốn khoả thân vì môi trường nên không cần mua quần áo nữa.
    Cat : sao không nói là bà bán ế quá đi. Cat thấy Ox bay lên face tô son đánh phấn thiệt đẹp sale quần áo, tưởng bán được lắm chứ.
    Ox : thủ tục quảng cáo là phải thế, từng khâu nó phải vào lập trình. Hôm nọ Ox còn thấy bà Cat làm thêm vài cái video
    Cat : sao, đẹp không ? cho ý kiến
    Ox : đẹp, nhưng quảng cáo cái gì vậy ? xem xong không có hiểu !
    Cat : thì quảng cáo giùm khu chợ gần nhà. Đã đăng tin là các khu hàng trong chợ cần dịch vụ quảng cáo và sale online thì cứ đăng ký, Cat lập web cho họ bán hàng online miễn phí như người dân đi siêu thị online vậy
    Ox: có ai đăng ký không ?
    Cat : có, có con em gái chạy vô chửi một trận thiệt đẹp mặt. Đúng là gia môn bất hạnh.
    Ox : ( cười ha hả ) nghĩ sao mà để con em gái vào face book chửi , tát nó một dép.
    Cat : nó là bà nội mà, nó thích chửi ai nó chửi à. Con gái Việt Nam bây giờ thế đấy. Không ai dòm nó nên buộc nó phải chửi toáng vậy để người ta dòm một tí tẹo.
    Ox : tiếc là khiến chàng công tử bỏ chạy mất cả dép.
    Cat : mấy con đẹp một chút thì lại hơi ngốc. Nhưng con nít bây giờ bọn nó cứ thích ngôn tình thế đấy, lấy mấy con hơi ngốc về dễ bảo, dễ dạy hay sao đó.
    Mic: có con nào dễ bảo dễ dạy đâu, cái mỏ bọn nó cứ chu chu ra, tưởng bọn nó lúc đẻ không ra, bà mụ lôi cái mỏ bọn nó ra trước. Chưa nói đến mấy cậu nhóc, style gì mà cái lưỡi cứ đưa đưa ra khỏi hàm, tưởng nó thèm cháo lưõi hay sao đó. Nhột chết được
    Pep : bà lúa vừa thôi. Bọn nó đang tạo sức quyến rủ theo ngôn ngữ cơ thể đó
    Mic : vậy mà Mic tưởng bọn nó bị thụt lưỡi chứ.
    Ox : còn tàn bạo hơn, đám đàn ông ra đường học theo cái style gì mà không biết, giựt tít lên toàn đá lông nheo, tưởng bị mắt hột chứ. Yêu cầu bọn nó đeo kiếng vô. Nản dễ sợ. Đọc báo hôm nay chưa ?
    cả nhóm : có gì mới à ?
    Ox : không, hỏi xem có ai đọc kể nghe vậy mà. Chiều nay đồn cảnh sát náo loạn đấy.
    Pep : vì vụ nào mới sao ?
    Ox: vì bà đòi phóng máy bay đưa Boris thả ngay tam giác vàng nên Sở trưởng phái nguyên cái đồn cảnh sát chạy theo bắt bà lại đấy.
    Pep ( cười thật to) : ồ, đó chỉ là một ý tưởng ngoại truyện thế mà họ lại nghe được à ? ghi nhận lại sự việc này mới được.
    Cat : chỉ vì một giấc mơ không tính thuế mà cả thế giới náo loạn cả lên.
    Pep : ở phương Đông, người ta gọi là phương thuốc an tâm tịnh trí. Ở phương Tây người ta gọi là treatment for mental health.
    Ox : đơn giản là chữa bệnh khùng chứ gì.
    Pep : con nhỏ này, phải gọi là fairy tale hay còn gọi là dream never come true. Đơn giản là sống ảo đấy.
    Mic: nhưng dường như ai cũng hưởng ứng điều này, vì lý do gì ?
    Pep : có thể đây cũng là cách để hoà nhập với cộng đồng. Rớt giá quá, đúng không ?
    Cat : có lẽ, vào sân bóng rồi không còn phân biệt vua, tôi.







     
    <bài viết được chỉnh sửa lúc 13.01.2022 21:32:09 bởi ms.witch >
    #2
      Chuyển nhanh đến:

      Thống kê hiện tại

      Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
      Kiểu:
      2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9