Hôm qua có hai chi nhánh nhỏ của hãng từ Cali và New Jersey đến hãng của tụi mình để bọn mình train cho họ cái phần mềm mà hãng đang sử dụng, họ muốn khiến phần mềm đó trở nên thông dụng cho từng chi nhánh . Chi nhánh mình từ trước đến nay dùng một chương trình được viết sẳn từ một người kỷ sư đã nghỉ rất lâu , và chương trình đó được viết từ Microsoft Access, vì người viết ra chương trình đã nghỉ làm rất lâu, nên nó đúng là có rất nhiều vấn đề kỷ thuật , cái ông kỷ sư hiện tại tệ không chổ nói, hoặc khôn không chổ nói , không biết là ông không hiểu chương trình, hay hiểu mà chẳng thèm nhúng tay vào xử, nên cứ sử dụng một tháng lại trục trặc, lúc đó ông ấy chỉ restart cái back up trong server mà chẳng thèm chỉnh, báo hại khâu của mình phải bỏ số liệu lại từ ngày đã mất . Vì biết chương trình đó hay có vấn đề, mình thường dự trữ mọi thứ ở excel file , vì khi nó được back up, mình lại ăn gian, load hết lại một lần thay gì bỏ từng dữ liệu vào . Khi vô tình ông phát hiện được, ông khoá lại hết tất cả ngỏ ngách và bảo với chị chủ là mình phải làm từng cái một . Đúng là khủng khiếp , mình phải tiêu hao mấy ly cà phê mới trụ được, những con số , những danh tự trời ạ, nó nhàm chán đến không tưởng . Cuối cùng họ viết ra chương trình mới cho hãng và khắp các chi nhánh của hãng dùng . Họ muốn biến nó thành một chương trình thông dụng, mà chi nhánh của mình được thử đầu tiên . Thế nên bây giờ tụi mình lại có nhiệm vụ truyền kinh nghiệm cho các chi nhánh khác ...
Trong lúc viết ra cách để giúp người sử dụng chương trình dễ hiểu và chỉ cần nhìn vào bản chỉ dẫn sẽ hiểu ngay , mình đã cố gắng đơn giản hoá từng bước một, chị chủ xem qua rất thích , và bảo mình cho thêm mục số 10 ở khoảng những trục trặc thường gặp khi sử dụng , chị bảo :
- ở mục số 10, em để là " To Be Determined (TBD)"
Mình vừa ghi xuống vừa hỏi :
- Ủa chị " TBD " là gì ?
Chị chủ liếc mình một cái ..chợt nhiên mình ôm bụng cười bảo :
- À thôi em hiểu rồi, nó là : To Be Determined
Sau khi train xong, bọn mình được chị chủ mua đồ ăn, cùng ngồi ăn trưa với anh Thuận, tụi mình lại có dịp nói chuyện xưa . Thật ra mình biết anh từ tận lớp bảy, lúc ấy mình vừa đến Mỹ . Anh thì đang học lớp 12, con bé như mình chân ướt chân ráo vừa đến nơi xa lạ này, anh thì rất lớn, nên coi như là không trò chuyện gì cho lắm . Tính anh rất nghiêm nghị , nên con bé lóc nhóc như mình thì với anh có là gì, nên anh không hề để ý . Sau đó anh ra trường, mình cũng chẳng biết gì về anh . Đến lúc vô tình mình vào hãng lúc mình học xong, thì anh cũng có làm chung , nên quen từ đó . Đám cưới anh không có bạn con gái, nên nhờ mình bưng dùm anh mấy cái măm, mình chả biết là gì, nhờ thì đi thôi ...Thế là lại quen thêm .
Những lúc gặp rắc rối, anh nhờ mình giải quyết , mình bảo :
- Hình như anh quên là anh không phải boss em nhé !
Anh tặc lưỡi bảo :
- Sao anh không phát hiện ra em sớm nhỉ ?
Mình chấp tay trước ngực bảo :
- Cảm ơn Đức Chúa Trời thương xót đã che mắt anh, nếu không cuộc đời của em đã đi qua một ngã rẻ khác .
Anh bảo :
- Anh tệ đến thế sao ?
Mình gật đầu cười ranh mảnh ....!
Mình thường chê anh tệ , trời ạ, anh có một sức hiểu biết mà không biết phải nói như thế nào, có thể là hàng tệ nhất . Anh hỏi sao chê anh đến thế, và bảo ba anh rất giỏi, anh lại là người trung hoa, nhưng hình như sống ở Việt Nam ba bốn đời vì đó . Nên mình thường hay dùng câu tệ nhất của tiếng trung để đối phó vói anh những lúc mình bực mình . Mình rất tệ, nhưng học mấy từ xấu của tiếng nước ngoài mình nhanh trí lắm .
Lúc tụi lính của anh gặp vấn đề, anh rất bực mình, mình bảo anh :
- Khi nói chuyện, anh đừng có tỏ vẻ bực mình thế có được không, tức giận chẳng có giúp ích gì cả .
Anh liền cười bảo :
- Em nói đúng , nhưng anh lại chẳng làm được
Mình bảo :
- Anh thua ông nội của em ...
Anh la trời .. mình kể :
- Lúc đó , ông nội vì lớn tuổi nên tiếng anh không rành, ông nhờ em đi bác sĩ với ông . Hai ông cháu đợi từ sáng đến chiều, có mấy bận em nói "ông ơi sao lâu thế mà chưa đến phiên mình được gọi " , ông chỉ rung đùi vuốt râu bảo " tụi bây gấp làm gì, không thấy người ta bận rộn lắm hay sao , từ từ rồi tới phiên mình" . Đến lúc em chờ không được nữa đành đi hỏi thử, khi tra ra mới biết em dẫn ông đến sai chổ . Ông lại nói , " có là gì, mai bây với tao đi lại thôi "
Nghe xong, anh bảo :
- Một chút bực mình ông cũng không tỏ ra sao ?
Mình lắt đầu và nói :
- Thế nên anh chẳng bằng 1 phần của ông em , còn em học được ba phần rồi đấy !
Anh gật đầu cười bảo :
- Đúng, Q lúc nào cũng đúng ...!
Mình từ nhỏ tuy không được nuông chiều như bậc tiểu thư, nhưng có một điều là bất cứ ở một nơi nào cũng có một người kiểu người xưa hay gọi là quý nhân ấy ..., thật vậy không hiểu sao luôn có một người chở che mình đến quá mức . Khi đi học thì có cô giáo luôn bảo vệ dù mình làm cả tá chuyện sai cô cũng không phạt . Đến lớn khi gặp lại hỏi thì cô bảo chẳng có lý do gì, chỉ tự dưng mến mình thôi .
Đi làm thì luôn có một ông chủ binh vực quá đáng , ở nhà thì có ông nội yêu thương rất mực , đến nổi mẹ trách :
- Ba hình như có một đứa cháu duy nhất thôi sao ?
Nhưng mình thật sự không hiểu rằng chính vì luôn có một người yêu thương và chở che, tính tình mình càng trở nên cao ngạo hơn, mình hình như chẳng lo lắng gì cả, vì luôn luôn mọi thứ trở nên rất dễ dàng với mình ....Những vấp ngã trong cuộc đời lại có là gì, vì luôn luôn có một người rất lạ bảo vệ mình, lo lắng cho mình ...đến khi mình đã không còn lại thứ gì nữa ....đến khi mình tự tay vung đấp từng thứ một và rồi như một cơn gió, mọi thứ bị thổi bay ..bay rất xa .... thì mới hiểu ....mình đã quá sai .
Những tháng ngày sắp tới, không biết mình lại tự tay gây ra những tai hoạ nào cho bản thân đây ?
<bài viết được chỉnh sửa lúc 06.08.2022 00:58:07 bởi thu nhớ >