Thơ Hương Việt
        
        
    
    
    
	
        
    
        
        
            
            
              Hãy Trả Lời Tôi 
   
  Nửa muốn hỏi người nửa muốn thôi 
  Tình bay lan rộng đến muôn đời 
  Hỏi em sao lại sầu nhân thế 
  Muốn nói nhưng mà mấp máy môi 
    
  Em trả lời đi chớ hửng hờ 
  Cho lòng ta rộn ngóng thành mơ 
  Mái đầu pha trắng như mây bạc 
  Chỉ có chân tình với chút thơ 
    
  Em chẳng làm thơ tôi cũng vậy 
  Chỉ buồn viết đại gởi về em 
  Từ xa xăm cõi tôi vẫn thấy 
  Mình đã cho nhau những nụ thầm 
    
  Bây giờ hay để đến bao giờ 
  Tình nghĩa thành thơ những uớc mơ 
  Gọi tên chỉ thấy mây bàn bạc 
  Hãy trả lời đi chớ hững hờ 
   
  Hương Việt
 
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              Nam Mô Quán Thế Âm Bồ Tát     
   
   
  Quán Âm dạo cõi Ta Bà 
  Ban vui cứu khổ thật là hiển Linh 
  Nếu ai bất định nơi mình 
  Nguyện cầu Bồ Tát soi minh an lòng 
  Dầu mang bao chuyện khó thông 
  Niệm danh Bồ Tát hóa không mọi bề 
  Dù mang tâm trạng não nề 
  Xưng danh Bồ Tát cõi mê thoát tà 
  Hữu duyên với cõi Ta Bà 
  Bồ Tát Quán thế vào nhà thế gian 
  Giúp an những kẻ lầm than 
  Tín sâu nguyện thiết bình an tâm hồn 
  Pháp Hoa kinh phẩm Phổ Môn 
  Hằng ngày nhật tụng tâm hồn thảnh thơi 
  Lo chi mọi chuyện ở đời 
  Đại Bi trì chú là lời mật Tông 
  Thiên Thủ Thiên Nhãn làu thông 
  Mỗi ngày năm biến nằm lòng chớ quên 
  Bỏ công mài sắc thì nên 
  Nam Mô Quán Thế là tên phổ huyền 
  Người trong cõi thế hữu duyên 
  Quán Âm Bồ Tát lời nguyền ban cho 
  Ban vui cứu khổ khỏi lo 
  Chở chuyên tất cả âu lo thường tình 
  Bồ Tát Đại Sĩ hiển linh 
  Nếu ai chuyên niệm cứu mình độ nhân 
   
  Hương Việt
   R 
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              Còn Đâu Dáng Cũ !  
   
  Nắng vẫn hanh vàng áo trắng xưa 
  Lá me lã chã mấy cho vừa 
  Nguyễn Du phố vắng đường hai đứa 
  "Ki ốt" chào hoa Nguyễn Huệ trưa 
    
  Anh chở em về miệt Lái Thiêu 
  Vườn măng em hái nắng vương chiều 
  Tóc em bổng loạn theo lời gió 
  Hớp cả hồn anh được bấy nhiêu ?! 
    
  Lê Lợi bây giờ em đởm dáng 
  Cành hoa tàn tạ lá đô-la 
  Chiếc xe máy nổ đời xa đọa 
  Nghe tiếng ngàn năm đọng xót xa 
    
  Bốn ngàn năm đó sao dang dở  
  Có đáng gì đâu chủ nghĩa về 
  Hoa đồng cỏ nội sao em nỡ 
  Đứng dưới tượng đồng một kiếp mê 
    
  Hương Việt
   R 
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 30.07.2006 07:38:26 bởi Viet duong nhan >
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              Giác Tỉnh ! 
    
  Lắng nghe hơi thở ra vào 
  Ngồi yên để thấy tâm nào của ta 
  Tâm nào đã nổi phong ba 
  Tâm nào phân biệt là ta với người 
  Thân người sống đặng mấy mươi?! 
  Sao không tỉnh thức mà vui đạo mầu 
  Một mình tĩnh lặng đêm thâu 
  Nghe hơi thở đến nhiệm mầu an nhiên 
  Tâm cuồng mới thật là điên  
  Cuộc đời nào có ưu phiền gì đâu? 
  Lắng nghe hơi thở thật sâu 
  Thân tâm bản ngã ?! ở đâu mà tìm ! 
  Vọng cầu như thể tìm chim 
  Chim bay bể bắc đi tìm núi nam 
  Ý như con ngựa bất kham 
  Dùng dây tỉnh giác cột làm hướng đi 
  Núi sông sông núi khác chi 
  "Đêm qua sân trước xuân thì cành mai" 
   
  Hương Việt
 
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              Kẻ Cuồng Ngông     
   
  Người là Thi Sĩ với Nàng Thơ  
  Tôi kẻ phàm nhân mỏi đợi chờ  
  Xin hỏi Nàng Thơ em có biết  
  Hồn tôi tràn ngập nỗi thương mơ  
   
  Người là Thi Sĩ của tha nhân  
  Tôi kẻ lầm than sống đạm bần  
  Tôi viết bài thơ riêng để đọc  
  Bằng lời mộc mạc khóc ru thân  
   
  Người là Thi Sĩ của trần gian  
  Lời lẽ sâu xa đẹp nhẹ nhàng  
  Đã khiến bao tim người thổn thức  
  Người Thơ dệt mộng đến cao sang  
   
  Còn tôi thơ thẩn kẻ cuồng ngông  
  Ghi lại bài thơ khắc tạc lòng  
  Những lúc sầu dâng dùng thơ giải  
  Quên niềm u uẩn giữa thương mong  
   
  Hương Việt 
  R
 
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
                 Mong Tin Người ! 
   
  Mong lắm sao không thấy trả lời 
  Hay người phụ rẩy cả lòng tôi 
  Sao người không gởi nơi tôi nhắn 
  Mong quá bây giờ chỉ đợi thôi ! 
   
  "Tôi vẫn đi bên cạnh cuộc đời" 
  Bao nhiêu phiền muộn mãi đầy vơi 
  Một mình thui thủi nơi phòng vắng 
  Chỉ đợi mùa đông một kiếp người 
   
  Hương Việt
 
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              Thì Ra Lẽ Nhiệm Mầu ! 
   
  Nghe lời ru của gió 
  Đêm tình tự với trăng 
  Sóng lòng gợn lăng tăng 
  Tình ai vừa mở ngỏ 
   
  Trên bãi vàng mười lăm 
  Nước soi bóng trăng Rằm 
  Miệng thầm câu niệm Phật 
  Lời nguyện cầu xa xăm 
   
  Nhận tình thư sám hối 
  Mộng tan thành hư vô 
  Chuỗi lần tay chuộc tội 
  Bao năm tháng điên rồ 
   
  Ngồi xếp bằng quán niệm 
  Câu thoại đầu rung rinh 
  Một đời rong ruổi kiếm 
  Chân như còn lặng thinh ! 
   
  Như công án thoại đầu 
  Hít vào lòng thật sâu 
  Bài kệ thiền Mãn Giác 
  Bao nhiêu lẽ nhiệm mầu 
   
  Em cuộc đời trôi nổi 
  Như loài rong phiêu lưu 
  Bao lần theo sóng dội 
  Em lạc bể sa mù 
   
  Anh mang đời rong ruổi 
  Chìm bể khổ trầm mê 
  Giờ ngồi đây sám hối 
  Nghe lời buồn lê thê 
   
  Ta chưa hề gặp mặt 
  Anh tóc bạc da mồi 
  Chiều thu tàn nắng tắt 
  Vị đắng thấm bờ môi 
   
  Hương Việt
 
R
 
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 08.12.2006 04:47:27 bởi Viet duong nhan >
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              Một Kiếp Tằm Tơ 
    
  Hạt nắng cuối cùng đã bỏ đi 
  Trong sân lá rụng khép xuân thì 
  Mộng đời tan vỡ lòng chua xót 
  Người đã sang thuyền nhớ để chi 
  Không khóc tự dưng tràn khóe mắt 
  Lệ khô sao lại ướt bờ mi 
  Đêm tàn cô quạnh thương quỳnh héo 
  Một kiếp tằm tơ được ích gì ?! 
    
  Hương Việt   
   
  Họa ngược vận 
   
  Ngã Rẽ     
     
  Chia cách hôm nay để lại gì  
  Chắc người cũng thế lệ tràn mi  
  Xót xa tâm tưởng riêng mang vậy  
  Chua chát cõi lòng tự thán chi  
  Tội kiếp vương mang ừ cứ mặc  
  Thương thân khắc khoải vậy thôi thì  
  Đường tình hai ngã đời hiu quạnh  
  Vĩnh biệt! người về nhớ kẻ đi !  
   
  Bác Từ   
 
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              Tiếng Ru Kinh 
    
  Nhìn ánh trăng khuya bỗng nhớ người 
  Nửa vòng trái đất biển trùng khơi 
  Muốn qua gặp bậu đà không tiện 
  Chỉ ở nơi này nhớ bạn thôi ! 
    
  Bạn lẻ loi tình tôi lẻ loi 
  Chúng mình hai đứa ngẩn ngơ đời 
  Tôi sầu bạn tiếc vùi năm tháng 
  Nắng tắt đêm tàn lại đến mơi 
    
  Cuộc thế xoay vần tóc bạc thêm 
  Tưởng như mây nổi phận êm đềm 
  Đâu ngờ sóng dội phong ba đến 
  Trôi dạt nơi này xót phận thêm 
    
  Số mình lưu lạc mãi trôi lăn 
  Một giấc Nam Kha khéo bất bình 
  Tỉnh mộng nồi kê chưa kịp chín 
  Bây giờ niệm Phật tiếng ru kinh 
    
  Hương Việt
 
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              Giấc Cô Miên !  
   
  Ta chỉ là người khách lãng du 
  Bao nhiêu ước vọng biến sa mù 
  Ngàn năm ta vẫn là hoang đảo 
  Giữa tiếng kinh cầu nức nở ru 
    
  Lần hạt đêm thanh vắng vẻ buồn 
  Một câu đãnh lễ một lần chuông 
  Bao nhiêu câu niệm bao lần nhớ 
  Đã tỉnh hay chưa để hết cuồng 
    
  Từ độ say tình ta ngủ yên 
  Nhớ câu em nói nhớ như thiền 
  Uống môi em ngọt lời ru dại 
  Như mật ngôn kinh lẽ diệu huyền 
    
  Lìa đời ô trọc bước hoang sơ 
  Một kiếp phù sinh nẻo mập mờ 
  Cởi chiếc áo tình thơ thẩn mộng 
  Vào lầu kinh các nhập huyền cơ  
    
  Hương Việt
   R 
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 18.08.2006 02:21:24 bởi Viet duong nhan >
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              Xin Nắm Tay Em     
   
  Chỉ xin được nắm tay em 
  Cùng nhau chung bước lên thềm chân như 
  Duyên mình định bởi Thiên Thư 
  Trần gian hai đứa làm hư cuộc tình 
    
  Bây giờ em ở một mình 
  Còn anh cũng thế chúng mình như nhau 
  Trời rằng gặp lại kiếp sau 
  Em là tiên nữ anh trao lời nguyền 
    
  Trên trời mình thật hữu duyên 
  Em làm Chức Nữ anh nguyền Ngưu Lang 
  Gặp nhau tháng Bảy mùa sang 
  Để cho mưa cả trần gian thật buồn 
    
  Bây giờ tháng Bảy mưa tuôn 
  Làm cho hai đứa thật buồn cách xa 
  Hẹn em mai mốt quê nhà 
  Hai mái đầu bạc thật thà ngắm trăng!!! 
    
  Hương Việt  
 
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              Ta Và Em     
   
   
  Em tu ngàn kiếp thành tiên 
  Ta là Từ Thức hữu duyên gặp người 
  Bàn đào em chuốc tiếng cười 
  Khiến ta ngớ ngẩn mười mươi mê tình 
    
  Đẹp ơi ! Đôi mắt của mình 
  Khiến ta ngộp thở u minh hồ cừu 
  Ba ngàn thế giới vô ưu 
  Hóa ra chỉ tại hồ thu hớp hồn 
    
  Bước tình ta chẳng tinh khôn 
  Bị em dụ ngọt đưa hồn u mê 
  Nhớ xưa dưới ánh trăng thề 
  Thân em ẻo lả cơn mê dậy tình 
    
  Thanh xà sao gọi yêu tinh 
  Mùng Năm ngày đó chúng mình xa nhau 
  Lục thông ta đắc yếm đào 
  giờ ta lạc bước tìm vào Thiên Thai... 
    
  Hương Việt
 
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              Duyên Kiếp 
    
  Ngày xưa ta ở trên trời 
  Làm bể ly ngọc nên trời đày ta 
  Xuống trần ta lại gặp ma 
  Em là ma nữ làm ta điên cuồng  
   
    
  * 
    
  Cơn mê sực tỉnh dạ bồi hồi 
  Vội vàng sám hối chiếc hôn môi 
  Lầu chuông vừa đổ lòng chưa tịnh 
  Trần thế vương mang chuyện lỡ rồi !  
    
  Gác lại thời kinh... ta kiếm em 
  Em đâu xa lắc lá vương thềm 
  Hương môi còn đọng lời ru ngọt 
  Đóng quyển kinh vì chẳng thể xem !  
   
  Ta gặp lại người giữa chợ phiên 
  Bỡng dưng tâm tưởng hết ưu phiền 
  Mua tranh treo ngắm cùng hương án 
  Giữa chốn mịt mùng ta hóa điên ?!  
   
  Ta cạo xong đầu chí chẳng tu 
  Mang mang che lấp khói sương mù 
  Nghe kinh như tiếng em thầm gọi 
  Nghiệt ngã tình đày mãi thế ru ?!  
    
  Đường xưa nắng dịu ta lang thang 
  Nhìn lá me bay thật ngỡ ngàng 
  Hoa đốm thực hư ta đâu nhỉ ?! 
  Thôi cứ lang thang chuyện chẳng màng 
    
  Hương Việt
      R 
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 14.10.2006 07:16:16 bởi Viet duong nhan >
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              Xin Hỏi Em ?! 
    
  Xin hỏi em Paris thu vàng lá 
  Vườn Lục Xâm nắng xóa tượng bên đường ?! 
  Khu Latin giòng nghiệt ngã tang thương ?! 
  Người thiểu số chán chường thân phận gởi ?! 
    
  Anh Cali sống âm thầm mong đợi 
  Nghe tiếng em phone tận chốn trời Tây ! 
  Tiếng yêu thương như sữa mẹ đong đầy 
  Giọng Nam-Bộ lòng anh ngây ngất nhớ 
    
  Em và anh chúng ta vương gánh nợ 
  Được làm người không nhớ kiếp tiền thân 
  Ngơ ngác giữa đường lòng mãi phân vân ! 
  Nhìn phiếm đá trơ gan cùng tuế nguyệt 
    
  Ta ngu dại lầm nghe lời du thuyết 
  Phận lạc loài cô độc giữa đêm thâu 
  Nghe tiếng thu nức nở khúc nguyện cầu 
  Bài ca khuyết dứt câu lời vô ngã !!! 
    
  Hương Việt
 
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              Hoài Niệm  
   
  Nhớ em anh gởi mây thu đến  
  Để biết đôi mình chẳng có nhau  
  Thuyền tình từ dạo rời xa bến  
  Một khối mang mang dạ thấm đau 
    
  Rồi mai mốt thân tàn anh chết 
  Chuyện chúng mình khép kín từ đây 
  Trơ cành không lá... thu tàn hết 
  Chân bước bơ vơ một kiếp này 
  Hương Việt   
 
            
            
         
     
    
 
    
     
 
     
    
    
    
    
	
    
    
    
    
        
            
    
        Thống kê hiện tại
        Hiện đang có  0 thành viên và  1 bạn đọc.
        
 
            
         
     
    
    
    
    
    
    
        
        
        
	
            Kiểu: