EYA_forever !!!
Trần Trân 14.12.2005 04:19:37 (permalink)
EYA_forever !!!

Anh xuất hiện trước mặt Nhỏ, Nhỏ giật mình. Trời ơi, có phải là giấc mơ không? Nhỏ cắn nhẹ môi mình, cảm giác đau vẫn có…, giọng Nhỏ chanh chua :
- Ai đây ! Xích ra cho người ta đi … cái đồ … cái đồ vô duyên!
- Gớm chưa kìa, cái miệng đỏng đảnh ngày xưa vẫn chưa bỏ được à?
Anh cười thật tươi cũng bằng cái giọng chanh chua không kém. Đôi mắt Nhỏ đã to, giờ nó còn to thêm, lộ vẻ ngạc nhiên đến khó hiểu:
- Ngày xưa, ngày xưa nào cơ !? Ai quen biết gì ông đâu, tự nhiên nói chuyện với người ta, rãnh quá!
- Bé ơi, bé vẫn là bé của ngày xưa !
- Lại “ Bé” nữa, ai là “Bé” của Anh chứ?
Anh cười ra vẻ khoái chí, Nhỏ cũng cười thầm trong bụng : “Đùa với Anh một chút nữa nhé.”
- Thôi mà, anh giỡn một tý mà Ni.
Lại thái độ dửng dưng, Nhỏ ra vẻ sợ sệt , giả vờ đi thật nhanh vì Nhỏ biết chắc thể nào Anh cũng níu lại …
- Trân, em đứng lại không thì bảo? Em nghe nói một tý được không?
Nhỏ chẳng biết Nhỏ đứng lại từ lúc nào, sao cái chân nó lại đứng yên, chẳng thèm đi nữa. Nhỏ nguyền rủa Anh, ngay cả cái chân cũng nghe lời Anh đến thế sao? … Nhỏ lại tiếp tục nhõng nhẽo…
- Ông tin là tôi la làng lên không hả? Ni nào, Trân nào? Ai mà biết được, đồ cà chớn! Một lần nữa, ông đừng trách tôi đanh đá nha!
Anh vẫn im lặng và rất bình thản. Nhỏ dơ tay cao lên định cột lại mái tóc nhưng không được, tay Nhỏ đã nằm gọn trong lòng bàn tay Anh. “ Ối giời Ơi ! ” bằng chất giọng láy Bắc, Nhỏ than. Anh nắm tay Nhỏ nãy giờ à, sao Nhỏ không có cảm giác gì cả, hai bàn tay như hoà quyện với nhau …
- Em muốn làm gì nữa, định tát kẻ háo sắc này à ? Theo em, “ ác” được định nghĩa như thế nào nhỉ?
- Tôi làm gì kệ tôi, trả tay tôi lại đây. Tay tôi không phải tay ông. Nhịn ông nãy giờ đủ rồi nhá, đừng làm tôi cáu.
- Tin Anh bắt cóc em luôn không? À ! Bây giờ lại xưng tôi xưng ông với Anh nữa cơ đấy.
- Thử xem, tôi thách Ông đó.
Sao Nhỏ bướng thế? Cái giọng thách đố. Chính cái giọng thách đố ấy, năm xưa Anh đã phải lao đao vì Nhỏ.
Á ! Chao ôi, sao thân người Nhỏ bỗng ở trên không trung. Sao Anh gan thế, dám nhức bổng Nhỏ lên ở nơi công cộng, trước trường học nữa.
- Thả tôi xuống, tôi la làng lên à, người ta nhìn kìa.
- Em thách Anh bắt cóc em mà. Anh có biết gì đâu?
- A,a … đau … đau …tay em … híc … Anh làm tay em đau rồi nè …
Huỵch. Anh đặt Nhỏ xuống sao nặng nề quá ! Không quên phán thêm một câu :
- Dạo này, em mập ghê ta, nặng hơn trước nhiều lắm.
Đáng ghét ! Nhỏ đá vào ống chân của Anh mạnh thật là mạnh, đau thật là đau … “Người ta lớn rồi, mà cứ tưởng như con nít, bồng bế hoài . Trả thù anh đó, ai biểu làm em đau …” – Nhỏ nghĩ bụng ( Giỡn thêm một chút nữa nha )
Anh chau mày. Vẫn ù lì ra đó, nhìn Nhỏ như thách đố Nhỏ cái gì đó… Sẳn tay, Nhỏ dùng thế đòn Judo quật Anh ngã nằm chỗng chễnh trên mặt đường cạnh chiếc môtô của Anh. “Í trời ơi, lỡ tay mất rồi, anh đau lắm không.” … Mọi người nhìn Anh và Nhỏ bằng ánh mắt tò mò , hiếu kì.
Ngại ngùng, Nhỏ ngồi xuống đỡ Anh dậy, lầm bầm trong miệng :
- Cho vừa Cái tội.
- Tội dê em hả?
Anh cười nhẹ, vẫn còn trêu ghẹo Nhỏ được mà … Trông Anh có vẻ buồn buồn làm sao ấy…
Sao Nhỏ thờ ơ thế ? Đối với Anh Nhỏ vẫn thờ ơ được sao? Thấy Anh có vẻ đau … Nhỏ xịu mặt, giọng thỏ thẻ …
- Có sao không? Em không cố ý … em xin lỗi … mà ai biểu … anh chọc em làm chi.
- Ờ ờ, giờ Anh biết được “ ác” là như thế nào rồi. Hm hm …- Anh ậm ừ – Sao lại anh anh em em với Tôi nữa …
- Uhm … uhm … -
Ậm ừ cho qua chuyện… “Xem như mình có lỗi đi, nhịn chút đi.” … Nhỏ liếc xéo Anh…
- Huề nhau rồi há, bé Trân đừng gây sự với Anh nữa nha.
Anh hạ giọng … Sẵn đà, Nhỏ chanh chua tiếp …
- Ơ hay, ông này vô duyên, ai gây sự trước hả? Ờ thì đúng rồi đó, Ni là tên tôi, Trân cũng là tên tôi, rồi sao? Tôi có quen biết gì ông đâu. Nghĩ đại một vài cái tên nào đó trùng hợp với tên tôi thì ông cho là người quen à. Trên đời này chẳng có gì là không trùng hợp cả.
“Trùng hợp” hai từ này gây cho Nhỏ cái cảm giác nghèn nghẹn ở cổ … “Trời ơi, sao mình vô tâm đến thế. Đối diện trước Anh, Mình vẫn thốt được những lời nói vô tình ấy sao?" Dòng suy nghĩ của Nhỏ bị cắt ngang bởi cái nhìn khó ưa của Anh…
- Có lúc nào em thôi cái miệng lại không? Người ta chưa kịp nói gì cả, em đã dong dỏng lên rồi. Anh còn cơ hội đâu để nói nữa chứ. Trần Trân , em còn nhớ tên này không? Anh thường hay gọi em như thế …
-----
- Ni làm xong bài tập rồi nè. Anh dẫn Ni đi ăn kem, nhanh lên đi Anh.
Tay kéo tay Anh, lay lay nhẹ … Nhỏ chìa quyển tập trước mặt Anh …
- Ni không thương Anh hả ?
- Ni thương Anh mà.
- Ni thương Anh sao Ni còn làm anh mất tập trung, Ni không thấy anh đang làm bài sao?
- Ni không biết, hồi nãy anh nói, Ni làm xong bài tập, Anh dẫn Ni đi ăn kem. Giờ Ni làm xong rồi, anh làm lâu, anh còn trách Ni nữa... Ni không thèm chơi thầy giáo với Anh nữa.
Nhỏ nhõng nhẽo … cầm cây viết hý hoáy trên quyển tập … xị mặt xuống bàn, không thèm dzòm Anh…
Anh cười nhìn Nhỏ … lấy trong ba lô ra thanh kẹo chocolate …
- Trần Trân, cho em nè. Em ngoan, làm tiếp một bài này nữa nhé. Lát 2 đứa cùng xong, anh dắt em đi mua nơ kẹp tóc. Tóc mái em dài qua mí mắt rồi nè…
Hôn lên tóc … Anh vuốt … Liếc nhẹ Anh, Nhỏ nũng nịu …
- Anh cho Trần Trân, chứ anh đâu có cho Ni. Ni không thèm.
Anh phá cười lên … nheo mắt nhìn Nhỏ … vẫn cuối mặt xuống bàn không thèm nhìn Anh …
- Ni họ gì?
- Ni họ Trần.
- Ni tên gì?
- Ni tên Trân.
- Vậy anh gọi Trần Trân, có phải tên Ni không?
Lém lỉnh… Nhỏ nhanh nhẹn chộp nhanh thanh kẹo trên tay anh… hí hửng …
- Này nhé, mai mốt anh gọi Ni như vậy. Ni không được cho ai gọi Ni giống anh, chỉ mình anh gọi Ni thôi nhé, anh gọi yêu Ni đó … Bí mật nha … Mình ngoéo tay đi.
Anh …
-----

( còn tiếp )
<bài viết được chỉnh sửa lúc 14.12.2005 04:27:11 bởi Trần Trân >
#1
    Trần Trân 14.12.2005 04:22:08 (permalink)
    Thoạt nhớ lại buổi học xưa, Nhỏ im lặng nhìn Anh bằng ánh mắt thân thương ngày nào … Nhớ văng vẳng bên tai câu nói ngày ấy : “Ở lại đợi Anh em nhé !” … Anh không nói dối …
    - Trân à, Anh xuống máy bay rồi sang nhà em. Mẹ bảo em đi học, anh lên trường em đợi .Thấy em ra, anh đi theo. Thật tình , em không nhận ra anh, không nhớ Anh à?
    Sao Anh lại hỏi Nhỏ câu đó? Ờ thì đúng rồi, Nhỏ không nhớ Anh đâu. Ngu gì mà nhớ Anh chứ. Nhớ Anh để làm gì?Nhỏ không nhớ Anh nên Nhỏ suýt ở lại lớp. Nhỏ không nhớ Anh nên đôi lần Nhỏ như người mất hồn. Nhỏ không nhớ Anh nên có lúc Nhỏ thầm gọi tên Anh… và Nhỏ sẽ không bao giờ nhớ Anh đâu … Anh cứ cho rằng Nhỏ không nhớ Anh đi. Nhỏ cũng không muốn Anh biết: “Nhỏ nhớ Anh nhiều !”.
    - Thì đó, Ông không nói ông là ai, làm sao tôi nhớ ông được chứ. Tôi đâu rãnh mà đi nhớ người dưng …
    Nhỏ cố che giấu cái vui lẫn hờn giận trong lòng khi gặp Anh bằng cách giả nai. Ngay từ lúc Anh xuất hiện, Nhỏ nhận ra ngay Anh mà… Làm sao mà không nhận ra bóng dáng, giọng nói thân yêu ngày xưa chứ? Anh không nhớ sao? Mình cùng chia nhau thanh kẹo, cùng nhau tắm mưa, cùng nhau học bài … Mà trông Anh bây giờ khác nhiều lắm: anh cao to, vạm vỡ, làn da ngâm ngâm đen. Anh không còn vẻ thư sinh như dạo trước. Anh của Nhỏ đã khác nhiều rồi!
    “Người dưng”! Nhỏ cho rằng Anh là người dưng ư ? Sao Nhỏ vô tình thế? Từ nơi xa xôi, bỏ tất cả, Anh về Việt Nam chỉ với mục đích thăm Nhỏ và … Ai ngờ, ngay cả Anh, Nhỏ cũng không nhận ra. Chẳng lẽ Nhỏ quên Anh thật rồi sao? Nhỏ quên cả cách gọi tên thân thương nhất mà Anh dành cho Nhỏ à? Có lẽ nào Nhỏ … Nhỏ … Nhỏ … không còn yêu Anh nữa? Lòng Anh đang rối bời. Khi vắng anh , có người cùng Nhỏ học, có người cùng Nhỏ chia nhau thanh kẹo sao? Không, không đâu … Nhỏ của Anh không phải như vậy đâu. Anh tin Nhỏ, Anh yêu Nhỏ nhiều lắm ! … Nhỏ của Anh vẫn như xưa chứ ?
    - Anh là Trí nè, thôi lên xe Anh chở đi uống nước mía, rồi cùng nói tiếp … Sao mặt ngơ ngác vậy? Đừng nói với Anh là em không biết cái tên Trần Minh Trí nha?
    - À… nhớ rồi. Mà Trần Minh Trí thì biết, còn Anh thì không biết. Anh không phải là anh Trí của em.
    Nhỏ vờ ngơ ngác, vờ nhìn Anh … giả bộ thế thôi. Vì Nhỏ biết chắc anh là Anh của Nhỏ.
    - Thật mà , Anh là Trí, mà chắc tại Anh khác nhiều phải không nhỏ?
    - Ờ há, đúng rồi đó! Anh không đẹp trai nè, Anh không trắng trẻo nè, Anh không … anh không tùm lum tùm la …
    Hìhì … Nhỏ cười cho cái khôn khéo của mình.
    Hìhì … Trông Anh cười dễ ghét làm sao. Anh cười cách nói chuyện ngồ ngộ của Nhỏ… Thật sự là lúc trước trông Anh, Nhỏ thích lắm…
    - Được rồi há ! Lên xe Anh chở, nhanh đi nè.
    - Nhưng … nhưng … ( mặt Nhỏ trông hơi lo lo )
    - Nhưng sao nữa? Sao mà không chịu lên xe … Hay là Bé muốn Anh bồng Bé lên.
    Anh và Nhỏ lúc nào cũng vậy, ở cạnh nhau thì khỏi nói. Cả 2 chí choé với nhau suốt ngày như đám con nít. Nhưng có ai biết rằng, sau vẽ mặt vui tươi ấy là những nỗi lo, những suy nghĩ buồn rười rượi của Anh. Nào ai biết được Anh đang nghĩ gì? Mà niềm vui nhất của Anh bây giờ là thấy Nhỏ cười, Nhỏ vui vẻ … Mặc dù Anh biết thời gian ở cạnh Nhỏ rất ngắn vì Anh phải đi …
    - Hồi chiều, trước khi đi học, Mẹ dặn ra về đứng trước cỗng đợi Mẹ lên rước. Nên … em phải đợi.
    - Mẹ không lên rước đâu, mẹ kêu Anh rước em mà … Giờ thì đi được chưa Tiểu Quỷ Cô Nương.
    - Hehe … ờ thì đi há… Đại ca dẻo mồm!
    Anh cười ra vẻ thích thú. Nhỏ vui. Anh đã về, và đi tìm Nhỏ. Anh đã giữ lời hứa… dzị mà hồi nãy còn giả vờ … hay thật …
    - Cái con Bé này, gọi Anh bằng vậy à?
    - Ai biểu … !!!
    Anh mắt lườm Anh, Nhỏ bĩu môi …
    - Ai bĩu sao? Cắm em bây giờ à!
    Ý trời! Anh vẫn chống đối Nhỏ, sao Anh không một lần chịu thua Nhỏ? Anh vẫn vậy!
    - Ai bĩu , anh gọi em là Tiểu Quỷ Cô Nương chi. Ờ thì thách đó, thử cắn đi, coi ai chết.
    - Thôi nào, anh cắn em, miệng đâu Bé gây với Anh.
    - Ngồi đây mà hù dọa hoài … hà … uhm … giờ đi được chưa, gần 9h30 rồi đó.
    Mắt liếc xem cái đồng hồ đeo tay ba mới mua cho, như muốn khoe với Anh là Nhỏ có đồng hồ mới rồi, không đeo cái đồng hồ cũ mà lúc trước Anh tặng nữa. Nói là không đeo thôi, nhưng Nhỏ vẫn giữ thật kỹ vì đó là quà Anh tặng mà…
    - Ai biểu … !!!
    Anh cố tình bắt chước cách nói chuyện lém lĩnh của Nhỏ … Nhỏ phát cười lên :
    - Cái anh này ! Ai biểu gì …?
    - Anh sao hở? Ai biểu nhiều chuyện chi mà nãy giờ không chịu leo lên xe.
    “Ai biểu …”, những hình ảnh xưa thoáng qua trong đầu Nhỏ. Nhớ hồi trước Nhỏ thấy ghét Nhỏ quá. Khi Anh và Nhỏ gây gổ, mặc dù là do Nhỏ bướng Nhỏ sai, nhưng Anh lúc nào cũng chịu thua, nhường Nhỏ… Anh luôn là người đi xin lỗi… Nghĩ lại, Nhỏ thấy thương Anh vô cùng, và ghét mình kinh khủng. Ngày xưa, Anh là …
    - Đã bảo không được tắm mưa, mà em cứ tắm hoài, em không biết chán à? Mặc áo dài mà tắm mưa… Hết biết nói sao với em luôn. Cấp 3 rồi, còn trẻ nít gì nữa … Biết thế, sáng nay, Anh rước em về luôn, khỏi nhờ ai cả …
    Thời tiết vào đầu mùa mưa nên thất thường không ổn tý nào, như tuổi của cô bé. Thường lệ thì Anh rước Nhỏ về, nhưng hôm nay, trường tổ chức kiểm tra tập trung ( lúc đó Anh học 12, Nhỏ học lớp 9), Anh không rước Nhỏ về được và thế Nhỏ được tự do nô đùa thoải mái với những hạt mưa tí tách. Nhỏ chẳng để ý rằng cái tiết trời đầu mùa như thế rất dễ gây bệnh cho Nhỏ …
    - Như ông cụ non !
    Nhỏ lầm bầm trong miệng, mắt Nhỏ hướng ra ngoài trời đầy mưa. Mà quả thật Anh là ông cụ non, mà không phải ông cụ non nữa. Anh là phù thuỷ của Nhỏ, Anh chuyên gia ăn hiếp Nhỏ vì Anh nghĩ Nhỏ lúc nào cũng nghịch ngợm… Nhỏ ghét Anh lắm! Nhỏ muốn Anh biến mất khỏi mắt Nhỏ… Nhỏ muốn được tự do. Nhỏ không thích Anh lúc nào cũng vậy, lúc nào cũng coi Nhỏ như con nít …
    Đã 3 ngày rồi, Nhỏ không gặp Anh, Anh không phone cho Nhỏ, Anh cũng chẳng thèm lên rước Nhỏ. Anh giận Nhỏ rồi sao? Anh giận vì Nhỏ bướng bỉnh à … Thôi kệ, cho Anh giận Nhỏ luôn, Nhỏ khoẻ cả ngưởi… từ nay Nhỏ được tự do rồi, không ai trách mắng Nhỏ nữa.
    7 ngày rồi, Nhỏ nhớ Anh quá, sao kỳ vậy? Sao Nhỏ lại nhớ Anh đến thế? Nhỏ ghét Anh lắm mà, híc …sao Anh lại bỏ mặt Nhỏ? Bây giờ phone cho Anh à, được không? Có kỳ lắm không? Gặp Anh, Nhỏ phải nói gì bây giờ? "– Chào Anh, sao Anh không phone cho em? – Anh ơi, em nhớ Anh lắm ! – Anh giận em rồi sao?" … Phải nói gì bây giờ? Đại loại như vậy có được không?
    Reng … reng … chuông điện thoại reo, dòng suy nghĩ của Nhỏ dứt quãng … Nhỏ nhấc máy
    … Alô …
    - Alô ! Làm phiền cho hỏi đây có phải là nhà của cháu Trân không?
    - Cô muốn gặp Trân nào vậy? Nhà con có 2,3 người tên Trân đấy cô ạ.
    - À, ờ … hình như là Trần Trân cháu à.
    À , sao cô này biết Trần Trân? Cô này là ai? Chuyện gì đang xảy ra thế? … Cố giữ trạng thái bình tĩnh …
    - Dạ … con là Trần Trân đây Cô. Cô cho con hỏi Cô là ai vậy? Sao cô biết Trần Trân, tên của con?
    - Xin lỗi vì đã làm phiền Con. Cô là Mẹ của Trí, bạn của con, mà con có bạn tên Trần Minh Trí phải không?
    Nhỏ hốt hoảng, giọng Nhỏ run run, Nhỏ hơi lo lo …
    - Đúng rồi cô ạ … Anh Trí … Anh Trí có chuyện gì à?
    - Không chuyện gì đâu con, Trí nó sốt. Cô đưa em nó nhập viện… Hạ sốt rồi … Trí bảo muốn gặp. Con đến viện cùng cô nhé.
    Giọng người Mẹ sao bình tĩnh đến thế, còn Nhỏ sao run quá… Nhỏ sợ gì à.
    - Dạ … con … con đi đến Viện được hở Bác?
    - Ừ ! Lát Bác ghé qua nhà rước con, sẵn Bác xin phép Mẹ con luôn.
    - Dạ … dạ được … con cám ơn Bác.
    - Hihi … bye con – tiếng người mẹ cười bên kia đầu dây.
    - Bye bác.
    Tiếng cúp máy điện thoại ở đầu dây bên kia rõ mồn một. Nhỏ cũng cúp theo. Vội vàng thay đồ, Nhỏ đã sẵn sàng chuẩn bị đi thăm Anh.
    Anh không có sao thật chứ ! Anh hạ sốt rồi ư ! Sao Anh lại sốt vậy? … Hèn gì, cả tuần nay. Nhỏ không thấy Anh tìm Nhỏ. Xin lỗi Anh! Nhỏ trách lầm Anh rồi, chứ Nhỏ biết Anh không bỏ rơi Nhỏ đâu? Mà sao Anh bị sốt? A … nhớ ra rồi, vì Nhỏ, mấy bữa liền, Anh chiều Nhỏ, cùng tắm mưa, hèn gì! Sức khoẻ Anh yếu đến thế à !?
    Tại Nhỏ, tất cả tại Nhỏ, xin lỗi Anh, Nhỏ không tắm mưa nữa đâu! Nhỏ sẽ nghe lời Anh nói mà. Anh tỉnh lại đi… Ở cạnh Anh suốt đêm …
    - Anh xin lỗi … đã để em lo lắng !
    - Xin lỗi cái gì … Tại em , Anh mới ốm … Anh …
    - Thôi đi, đừng dành lỗi cho nhau nữa, Bác có lỗi. Do Bác không gọi cho Trân đến sớm nên thằng Trí nhà này không chịu khoẻ … hihi … đúng không nè . Chứ nếu …
    - Bác này ! – Mẹ này ! – Anh và Nhõ đồng thanh như ngắt lời chọc ghẹo của Bác gái. Tất cả điều hiểu, điều biết … Anh và Nhỏ …
    - Con bé này, về đi học, hôm nay nghĩ à?
    - Cái Anh này! – Nhỏ liếc Anh.
    - Anh này sao? Lớn rồi còn không lo đi học để thi. Khoái nghĩ học lắm à …
    Ôi giời ơi, lại nữa rồi, người ta lo cho Anh mà … híc… đúng là ông cụ non… chừng nào Anh thôi không còn quát nạt Nhỏ nữa đây, bỏ cái tật này dùm cái … Ngày xưa Anh là Phù Thuỷ của Nhỏ… Còn bây giờ … Anh là …


    ( còn tiếp )
    #2
      Trần Trân 14.12.2005 04:23:49 (permalink)
      - Xí !!! … không thèm ăn kem đâu ! Lạnh thấy mồ. Ăn cái gì nóng nóng đó.
      Hình như họ đang chí chóe với nhau chuyện gì ấy …
      - Ai chở đi đâu mà ăn với uống. Ăn riết, mập thù lù như cái lu, chẳng đẹp tý nào cả…
      - Ờ, tôi thích vậy đó. Kệ tôi … không liên quan đến Anh.
      “Không liên quan sao Ni? Em nghĩ tụi mình không là gì dành cho nhau à.” Anh trộm nghĩ … không nói được thành lời – “ Em vô tình, làm nát tim Anh.” …
      - Hồi nãy, em giả vờ không quen biết anh, Anh có giận em không?
      Nhỏ lí nhí… không dám nói lớn… Anh vẫn im và cười… Nhỏ tiếp ...
      - Chừng nào Anh đi nữa vậy? Hay là Anh về đây ở luôn?
      Nhỏ không cố ý hỏi câu ấy đâu … Nhỏ đâu biết, chính cái vô ý của Nhỏ đã làm Anh thêm buồn. Cái không gian tĩnh lặng đang kéo về trong Anh và Nhỏ … Anh không nói gì cả … Nhỏ cũng chẳng lên tiếng … Họ mừng khi gặp lại nhau ư, hay là suy nghĩ đến những chuyện không vui … sẽ xảy ra?
      Đừng ! Đừng nói nữa Anh à ! Nhỏ hiểu rồi, Nhỏ hiểu Anh nói gì và suy nghĩ gì rồi? Nhỏ cần có thời gian đó Trí ơi!...
      Anh không hề ép Nhỏ nhưng mong sao Nhỏ sẽ nhận lời Anh. Nhỏ biết không? … Một tai nạn bất ngờ đã hiện ra trong cuộc đời Anh… Có lẽ, Anh không bao giờ quên cái ngày đó đâu Nhỏ à, ngày kinh khủng ấy đã cướp mất mạng sống của những người thân trong gia đình Anh trừ Mẹ … Mà nếu không còn Mẹ, Anh cũng chẳng thiết sống trên đời này nữa đâu … 7 mạng người chứ có ít gì … Ngày đó, do tối hôm trước học bài đến tận khuya nên Anh đã dậy muộn, vẫn còn đang nướng trên giường, Anh nghe chuông điện thoại reo, nghĩ nhà có người nhấc máy, Anh không để ý đến nó nữa và ngủ thiếp đi lúc nào không biết, trong lúc chập chờn nửa mê nửa tĩnh, Anh nghe tiếng đổ vỡ ở phía nhà bếp. Anh choàng dậy, chạy xuống, Mẹ đang cặm cụi làm bếp mà không phải làm bếp nữa, hình như Mẹ đang hờ hững với những món đồ thuỷ tinh, nếu Anh không ngăn lại, chắc chẳng còn gì nguyên vẹn trong căn nhà này. Mặt mẹ vô sắc, vô hồn, vô tri, vô giác.
      – Mẹ ốm à? – Mẹ đang làm gì à? – Anh hỏi Mẹ như thế đấy.
      Mẹ chỉ trả lời vỏn vẻn 1 câu : - “Làm cho nhanh, kẻo họ về thì không kịp nữa bây giờ.” – vẫn còn đang ngơ ngác
      Chốc, Mẹ quay sang ôm chầm Anh vào người. Không, Mẹ Anh không ốm, mà Mẹ không đủ cam đảm đối diện với sự thật khi nghe tin đến nhận xác họ. Mẹ như quay cuồng, điên loạn, Mẹ bị shock Nhỏ à … Anh như muốn gục xuống khi bước vào căn phòng lạnh thiệt lạnh và đầy rẫy mùi formom.Trước căn phòng ấy là 1 tấm biển nhỏ có 3 chữ “ The Tran family” ( Gia đình ông Trần) và 7 cái giường trắng tinh hiện ra trước mắt Anh. Anh không ngờ rằng dưới những tấm ran trắng ấy là những thể xác thân yêu mới đây thôi còn nồng ấm mùi mồ hôi, và những vòng tay gần gụi...
      Cái giường đầu tiên, dành cho Ba Anh, người Anh tôn trọng nhất. Người tạo ra hình hài của Anh, hiểu biết rất rộng. Anh còn phải học hỏi ở Ba nhiều lắm. Sao Ba lại bỏ Anh? Ba không thương Anh. Ba không muốn dẫn dắt, chỉ dẫn Anh những điều Anh muốn biết, Ba cũng không thương Mẹ nữa rồi. Ba bỏ Mẹ lại một mình. Anh ghét Ba lắm ! Gương mặt ba cháy đen hết rồi, nhưng sao … hình như Anh đọc được trên gương mặt Ba cái sung sướng khi Anh bậm bẹ gọi Ba bằng “Ba”, hình như Anh đọc được những lời nhắn nhủ cuối cùng trên gương mặt ấy : “Ráng lên con nhé! Mọi chuyện rồi sẽ qua, lo cho Mẹ dùm Ba, Ba thương con nhiều !” – “Không, không Ba ơi, Con không lo cho Mẹ đâu, Ba dậy mà lo đi.” – Anh nũng nịu như em bé.
      Hai chị gái song sinh của Anh nằm cạnh nhau, nhìn hai chị trông thật xinh . Chị Anh đâu có chết. Nhỏ nhìn kìa ! Chị đang ngủ mà, gương mặt hai chị hồng hào … “Chị ơi, dậy đi chị, đừng ngủ nữa. Dậy nói chuyện với em đi chị.” – Những người bạn của Anh, ai chị cũng dò xét, xem xấu hay tốt. Chị góp ý, cho Anh lời khuyên, Chị thích Nhỏ lắm, đôi lần chị vẫn nhắc Nhỏ, chị muốn Nhỏ làm em dâu chị đó. Hai chị còn kể Anh nghe các anh chàng bạn trai của mình. Giờ chị đi rồi, chẳng còn ai tâm sự cùng Anh – “ Chị ơi, chị không thương em nữa sao?” – Anh nấc nghẹn… không còn ai đánh thức khi Anh dậy trễ, không còn ai nói chuyện về Nhỏ cùng Anh, không còn ai chia những tiếng cười cho Anh, sẽ không còn… sẽ không còn tất cả dành cho Anh và Mẹ.
      Một quãng đời hơn 60 năm tảo tần, nuôi Ba ăn học thành người, lo chuyện chồng vợ cho Ba, chăm lo từng giấc ngủ, miếng ăn cho những đứa cháu thơ. Chưa hưởng những ngày hạnh phúc cuối đời chẳng được bao nhiêu, ông bà nội đã ra đi, rời khỏi thế gian này, về với mấy cõi âm u. Hai gương mặt già nua, những vết hằn của tháng năm vất vả đã để lại, trông phúc hậu làm sao!
      – “Nội ơi, buổi lễ ra trường của Con sắp tới, Nội hứa sẽ đến dự mà. Nội còn hứa sẽ có quà cho đứa cháu này mà. Quà con đâu? Nội hứa rồi mà.” – Anh nhắm nghiền mắt. Anh không tin đó là sự thật. Anh hy vọng, đây chỉ là ác mộng. Nhưng không, là sự thật đấy Nhỏ à!
      Cái giường cuối cùng là cái giường thứ 7, cũng là cái giường dành cho gia đình Anh … Mẹ không chịu nỗi Nhỏ à. Mẹ đã gục xuống chân Anh. Anh đỡ Mẹ đứng dậy, thầm nói bên tai Mẹ : “Gắng lên Mẹ, còn một mình em, Mẹ à. Mẹ cố để nhìn em lần cuối!”. Mẹ Anh gượng dậy lau những giọt mặn còn đọng lại trên gò má cao cao . Mẹ đã khóc rất nhiều, chẳng còn giọt nào dành cho ai nữa. Đó là những giọt nước mắt cuối cùng Mẹ dành cho em! Trong gia đình, Anh và Mẹ thương em nhất, và em cũng là người qua đời đau khổ nhất. Đôi chân của em nó không dính liền thể xác em, chân em trai Anh đã bị xe cán nát Nhỏ à … Để được cái thể xác nguyên vẹn em Anh còn phải chịu đau khi không còn linh hồn để chỉnh hình, may vá lại cơ thể từ những tay bác sĩ pháp y. Có lẽ , là em Anh không có đau vì Anh có nghe người ta nói rằng “ Chết là Hết.” Mới ngày hôm trước đó, nhà Anh còn tổ chức sinh nhật mừng em trai Anh tròn 18 tuổi, mừng em trở thành đàn ông thực sự, ngày đầu tiên em là người lớn và cũng là ngày cuối cùng em còn thở hơi thở trần gian. Và lúc này, em nằm trên giường kia, bất động. Nhớ ngày xưa, mỗi khi vấp ngã, bất cứ ở đâu, bất cứ lý do nào, em chẳng để ai giúp đỡ, em bảo: “Em có đôi chân, em sẽ tự đứng dậy được. Khỏi ai phải giúp em.” Nhưng ở thế giới bên kia với một đôi chân ấy, không biết em có tự đứng lên mỗi khi em bị vấp ngã? Cố lên em nhé! … Trong suốt cuộc đời này, hôm đó là ngày Anh đau đớn nhất, cũng là cái ngày đầu tiên Anh phải chịu đau đớn.
      Tại tang lễ, khách viếng không một ai khỏi rơi nước mắt. Họ như không tin lại quá đau thương đến thế! Trong vòng một ngày, một gia đình, 7 con người, 7 cái hòm, 7 cái khánh và 7 bức hình ; trong khuôn mặt của 7 con người ấy không một ai không khát khao sự sống. Vậy mà, thượng đế lại cướp mất linh hồn họ. Thượng Đế ác quá phải không Nhỏ?
      Mẹ Anh không khóc nữa, Bà cạn hết nước mắt. Gương mặt bà trông rõ những bước chân tàn phai. Bà thức suốt đêm qua ở cạnh chồng, con và ông bà nội. Anh cũng vậy.
      18 tuổi, gia đình không còn một ai. Mẹ Anh chập chững bước vào đời, trời đất đưa đẩy cho Mẹ gặp Ba. Ba như một ưu thần, và Mẹ là tia nắng ấm áp làm tan dần trái tim đóng băng của Ba. Ngày Ba cầu hôn Mẹ, Mẹ đã quyết định suốt cuộc đời Mẹ dành hết cho Ba, cho gia đình chồng. Thế mà, gia đình lại bỏ rơi Mẹ. Lần thứ hai, Mẹ chịu nỗi đau khi mất người thân. – “ Không Mẹ ơi, Mẹ còn Con. Con không bao giờ để Mẹ một mình. Con yêu Mẹ!” – Anh thầm nghĩ, Anh phải bù đắp cho Mẹ, Mẹ mất mát nhiều rồi Nhỏ à...
      -----

      ( còn tiếp )
      #3
        Trần Trân 14.12.2005 04:25:21 (permalink)
        - Thưa Ba Mẹ, Con mới về.
        Nhỏ lúi cúi chào rồi đi thẳng một mạch lên phòng, chẳng để ý đến chuyện xung quanh… Hình như Nhỏ đang suy nghĩ cái gì đó …
        - Con sao vậy em? Có gì xảy ra với Ni à?
        Ba hỏi Mẹ Nhỏ, ông ngạc nhiên khi đứa con gái cưng nhất nhà lại không thèm để ý đến mình.
        - Chắc Ni đã biết chuyện của Trí anh à.
        Mẹ vừa trả lời Ba, vừa tắt tivi, vừa đứng dậy … Mẹ bảo Ba lên phòng rồi Mẹ kể cho Ba nghe chuyện của Nhỏ và Anh …
        - Gia đình anh Minh, ba của Trí bị tai nạn giao thông qua đời, cả chị em, còn lại mỗi chị Thanh và Trí, Anh biết chuyện đó chứ ?
        - Ờ thì chuyện đó anh biết rồi. Nhưng con bé không ngó ngàng đến Anh là vô phép.
        Ba Nhỏ vẫn còn đang giận … người con gái cưng của Ba … Ba vẫn thường gọi Nhỏ là con gái rượu.
        - Em chưa nói hết …Trí gặp em, thằng bé nó xin phép … Lúc trước gia đình mình có đồng ý cho Ni theo đi sang Mĩ, một là học hành tốt hơn phát triễn được tương lai của con, hai là có Trí trông nom, con bé sẽ tốt hơn… Nhưng Ni, con không chịu đi, đòi ở lại. Bây giờ Trí lại xin em cho con bé qua đó… còn Ni chịu hay không là tuỳ con, anh à. Em đồng ý vì con, em không có quyền xen vào tương lai và sự lựa chọn của con. Anh thì sao?
        Đến bây giờ Ba Nhỏ mới hiễu nguyên nhân tại sao. Với tính cách phóng khoáng, rộng rãi, gia đình Nhỏ đồng ý… còn một mình Nhỏ, mà cái quyết định của Nhỏ mới là chính.
        - Anh không ý kiến. Con lớn rồi, có thể quyết định tương lai, hạnh phúc. À, em coi, có gì em góp ý cho con bé… có lẽ giờ con đang khó suy nghĩ.
        - Cái đó là đương nhiên rồi. Thôi ngủ sớm, mai đi làm nữa Anh.
        Có thể nói Nhỏ hạnh phúc thật. Có những người Cha người Mẹ hiểu con cái đến thế …
        “Tik Tak … Tik Tak …” không gian tĩnh lặng đến nỗi Nhỏ có thể nghe được tiếng đồng hồ nhảy giây. Mọi người đã đi ngủ cả rồi … 2 giờ sáng … Nhỏ nhìn lên đồng hồ. Chẳng còn ai ở cạnh, chỉ còn một mình Nhỏ trong căn phòng nhỏ. Cạnh cửa sổ, nhìn lên trời cao, chẳng còn một ngôi sao nào cả. Nhỏ không ngủ được – Tại sao vậy ? Từ trước đến giờ Anh chưa bao giờ để Nhỏ buồn , Anh chưa bao giờ để Nhỏ phải suy nghĩ về Anh. Mà lần này Anh ác lắm, Anh bắt Nhỏ phải suy nghĩ rất nhiều về Anh.
        Anh à, cho Nhỏ xin lỗi Anh, Nhỏ không thể theo Anh qua bên kia được. Nhỏ còn gia đình, còn mẹ, còn ba, còn những đứa em nhỏ – Nhỏ ích kỷ lắm phải không Anh ? Dù có yêu Anh đến chừng nào đi chăng nữa nhưng Nhỏ không thể theo Anh.
        3 năm trước Nhỏ không theo Anh, 3 năm sau Nhỏ cũng không theo Anh. Anh hiểu cho Nhỏ nhé. 18 năm nuôi Nhỏ ăn học, lo cho Nhỏ đủ mọi thứ, Nhỏ công nhận mình không thiếu một cái gì so với bạn bè, bây giờ Nhỏ phải ra đi sao? Nhỏ bỏ lại tất cả để đi tìm hạnh phúc, tương lai cho mình sao? Anh đã từng nói với Nhỏ – “Mẹ không muốn xa Ba. Mẹ không thể bỏ những người thân thương nhất trong cuộc đời ở nơi đất khách, họ sẽ cô quạnh vì thiếu Mẹ và Mẹ sẽ cô quạnh vì thiếu Anh. Và thế Anh quyết định về Việt Nam bán luôn căn nhà mà Anh cho đó là tổ ấm của Nhỏ và Anh.” Anh có bán Nhỏ luôn không vậy?
        Bán – Anh sẽ bán Nhỏ vì Anh yêu Nhỏ. Anh hiểu, anh biết Nhỏ sẽ không đi. Anh vì chữ Hiếu mà bán đi tình yêu đẹp. Nhỏ đừng dạy gì vì tình yêu dẹp mà bán đi chữ Hiếu, Nhỏ nhé.
        - Ni, con khóc à?
        - Không, con không khóc Mẹ à. Anh không cho con khóc. – Trả lời Mẹ nhưng mắt Nhỏ vẫn hướng về cái nơi xa xăm kia.
        - Con không ra sân bay tiễn Trí à?
        - Không, con không tiễn Mẹ à. Anh không cho con khóc.
        Mẹ hiểu Nhỏ đang nghĩ gì. Mẹ không quấy rầy Nhỏ nữa, Mẹ nhường không gian tĩnh lặng này cho Nhỏ.
        Mắt hướng về nơi xa, cái nơi đó có một người con trai mà Nhỏ yêu. Nhỏ yêu Anh ! Cầu mong cho Anh qua đến nơi bình an, cầu mong cho tất cả yêu thương của anh còn nguyên vẹn tươi trong. Nơi quê người khi không có Nhỏ, Anh vẫn là Anh nhé. Và hãy quên Nhỏ đi.
        Trên máy bay cạnh cửa sổ, mắt Anh hướng về nơi xa, cái nơi xa xa đó có một người cn gái mà Anh yêu. Anh yêu Nhỏ ! Cầu mong cho Nhỏ được hạnh phúc về sau. Quê nhà, không có Anh, Nhỏ vẫn là Nhỏ nhé. Và hãy quên Anh đi.
        “Đừng khóc nữa Nhỏ à, Anh không để Nhỏ khóc vì Anh đâu. Đừng ra tiễn Anh, Nhỏ à. Anh không muốn Anh nhìn thấy Nhỏ khóc và càng không muốn Nhỏ nhìn thấy Anh khóc. Mãi nhớ về cái tên “Trần Trân”, Nhỏ nhé – Dù sau này có xảy ra chuyện gì đi nữa… Nhỏ hãy nhớ : AYE_forever .”
        Lần cuối cùng Nhỏ nghe được giọng Anh nói và đó cũng là lời nói tận đáy lòng Anh. Ngày xưa Anh là phù thủy của Nhỏ còn bây giờ Anh là người Nhỏ yêu nhất. Trong căn phòng nhỏ, Nhỏ bật lên tiếng “ EYA_forever ”, mắt nhắm lại, Nhỏ cho quá khứ ngủ sâu. Anh mãi là quá khứ trong lòng Nhỏ... Nhưng Nhỏ biết, có thể, mình yêu quá khứ hơn mình tưởng./.
        --== Hết ==--


        Trần Trân
        Thời Học Sinh Cấp 3
        #4
          Ct.Ly 14.12.2005 10:19:25 (permalink)
          #5
            taeins1210 14.12.2005 16:23:00 (permalink)
            Xin chào Trần Trân, trước tiên chào mừng em đã tham gia với mọi người há
            Thật sự TI không nghĩ là một cô bé(ưm,giờ cũng lớn rồi nhỉ ^_^) lại viết ra được những dòng như vậy (cho dù là chuyện của mình). Quả thật là em có năng khiếu viết văn lắm.
            TI cũng thích câu chuyện, nó hay lắm nhỏ à...
            Vào đây nhé, TI chào mừng nhỏ đấy....
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 14.12.2005 16:43:18 bởi taeins1210 >
            #6
              Trần Trân 14.12.2005 22:57:36 (permalink)
              Chào chị Ct.ly, cám ơn chị nhé

              Chào TI, bé vui khi được anh và mọi người quan tâm câu truyện, có lẽ đó là niềm vui của người cầm viết. Cám ơn anh cho lời khen nhé. Thật ra bé vào thư quán lâu lắm rồi - vào in truyện ra đọc - sau khi biết chị bé tham gia, bé dùng nick chị dạo thư quán. Giờ thì bé mới tham gia hihi - tại thấy mấy anh chị ( cô/cậu ) có những câu truyện bài thơ rất hay , bé hông đủ tự tin ^^ .

              Thật sự TI không nghĩ là một cô bé(ưm,giờ cũng lớn rồi nhỉ ^_^) lại viết ra được những dòng như vậy (cho dù là chuyện của mình).

              Hồi đó bé viết không nghĩ gì cả - nhưng giờ đọc lại cũng không ngờ mình có thể viết được như vậy - Lúc vừa xong truyện này, bé viết tiếp truyện thứ 2 mà không hoàn thành được, tại thời gian học không cho phép, bé không viết đến bây giờ.
              hihi có lẽ anh nhầm rồi, không phải chuyện của bé đâu. bé kể anh nghe nè.
              Hồi còn đi học, ai mà không mơ mộng đúng không? Đó là những cái bé mơ đó, bé mơ như thế, có một người quan tâm lo lắng cho mình như thế,... Cứ mơ hoài một giấc mơ xa trong độ tuổi còn đi học hông có được - Có chút suy nghĩ, bé muốn kết thúc sự mơ mộng của mình bằng câu truyện, nên bé viết, bé muốn người con trai biến mất khỏi cuộc đời bé, để bé trở về với thực tại. Bé dùng chính tên thật ( nên nhiều người cứ lầm tưởng ấy là chuyện riêng của bé) để tặng riêng mình. Một tác phẩm đầu tay đó.
              ^^ Có thể từ nhõ bé đã thích văn chương ^^
              Chúc anh vui nhé.
              #7
                MM_Ngoc 09.01.2006 21:15:19 (permalink)
                Con nhỏ này ,làm chị đọc mà rơi nước mắt - cố gắng không khóc cho giống em đó - hihihi
                Chị mọng đoạn cuối trong tương lai hai người sẽ gặp nhau khi thành đạt
                #8
                  Chuyển nhanh đến:

                  Thống kê hiện tại

                  Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                  Kiểu:
                  2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9