Dấu xưa Nắng vàng mơn mởn cánh đồng xa
Chân mây khẽ thấy có cửa nhà
Lão ngư râu trắng tôm với cá,
Thoáng thấy buồn lên , ta với ta.
Sông kia chảy về nguồn thơ dại ,
Sóng kia còn đập đến ngàn mai
Người đã đi hết , ta còn lại
Hái trước đêm nay, đóa hoa nhài.
Người chắc có nhớ người xưa cũ?
Nắng vuốt ngang vai gió mùa thu
Lũ chúng ta , trẻ con một lũ,
Sống hết lời ru , ngủ cùng sao.
Tôi vẫn nhớ em bỏ quên một thứ ,
Đóa hoa xưa cất tận đáy lòng tôi.
Nếu em hỏi , sao tôi còn giữ?
Bởi thời gian cứ chẳng biết trôi ,
Tôi vẫn thấy , vẫn ngửi bao tình cũ
Trời mùa thu , sao cũ mãi thôi !
13/12/2005