Những cảnh làm dâu!
Huyền Băng 15.12.2005 04:41:48 (permalink)
Làm dâu !


Cây ổi ngòai hè đong đưa chút đỉnh vì gió trong cơn nắng, nhưng hình như ngọn gió không đủ làm mát tâm hồn Ngọc Trầm một tầm hồn đang phân vân, bồn chồn nóng nảy. . . Ngọc Trầm không hiểu mình phải quyết định thế nào trên con đường mà hình như chỉ có một ngỏ. Đi hoặc đứng lại . . . Là con gái lớn trong một gia đình phong kiến, ba Ngọc Trầm muốn Ngọc Trầm lập gia đình trước để em út mới có cơ hội lập gia đình, đó là tư tưởng của những người xưa. Ngọc Trầm không tin là vậy, nhưng nếu không vâng lời ba thì không khí trong gia đình thật nặng nề. Ngọc Trầm có hai chị em gái, em Ngọc Trầm từ nhỏ đã mũm mĩm hơn Ngọc Trầm trắng trẻo hơn Ngọc Trầm lại biết nủng nịu vòi vĩnh, trong khi đó Ngọc Trầm với mặc cảm mình xấu xí vì một bớt to như đồng xu trên má, Ngọc Trầm không bao giờ mong đợi được ba cưng chìu nựng nịu dù là một chốc, một lát. Ba thường gọi Ngọc Trầm là : - ”chăn cà mum”, đây là tiếng dùng để chỉ những đứa trẻ đen đúa xấu xí theo từ Kampuchia. Ngọc Trầm còn nhớ đến cảm giác của mình khi nép mình sát vào cánh cửa, nhìn ba bế em lên nói những lời thương yêu: - Cục cưng của ba, cục cưng của ba! Ngọc Trầm nghe trong lòng có một chút gì đó xót xa, một chút gì đó buồn tủi, mà không ghen tị vì với Ngọc Trầm đó là một việc hiển nhiên.

Soi mình vào gương, Ngọc Trầm thấy mình có đôi chân mày dài, đôi mắt rất sắc bén với phần đuôi hơi xếch lên một chút, sóng mũi cao và thẳng, nhưng da mặt thì lại không được trắng trẻo, và lại mang một cái bớt bên má từ ngày bước vào tuổi dậy thì. Ngọc Trầm cứ nghĩ mình là một Chung Vô diệm tái sinh – mặc dù thực tế, không phải là như vậy vì một số bạn bè Ngọc Trầm vẫn cho rằng Ngọc Trầm đẹp. Hai mươi tuổi, nhờ có khiếu ngọai ngữ, Ngọc Trầm đã đi làm cho một cơ quan nước ngòai, cuộc sống tương đối ổn định, và trong chỗ làm này, Ngọc Trầm có một ít bạn bè, trong nước cũng như ngòai nước. Nhưng với mặc cảm của chính mình, Ngọc Trầm không bao giờ dám nghĩ đến việc quen biết với ai đó, hoặc tiến tới với ai. Lúc đó Ngọc Trầm cũng chưa biết buồn vì cô đơn, đối với Ngọc Trầm cuộc sống có nhiều giá trị để đạt đến. Ngọc Trầm thích đọc sách, và những thời giờ rãnh rỗi Ngọc Trầm ngốn nghiến hết những quyển sách mà Ngọc Trầm nhặt được ở sở cả sách tây lẫn sách ta. . .và đấy là niềm vui của Ngọc Trầm và cũng chính nhờ niềm vui đó mà Ngọc Trầm thu nhặt được nhiều kiến thức từ khắp nơi trong thế giới sách truyện.

Những tưởng ngày tháng thỏai mái đó rồi sẽ êm trôi . . nhưng không. Cuộc sống xã hội đã thay đổi đột ngột, cái mớ ngọai ngữ Anh văn của Ngọc Trầm như vứt đi lúc đó. Ba Ngọc Trầm là một tư chức, cuộc sống gia đình ổn định nhờ vào ba, nhưng rồi ba cũng chẳng còn việc làm, tiền gởi vào ngân hàng thì bị mất hết và cả nhà lâm vào cảnh khó khăn với một ít tài sản còn sót lại. Ngọc Trầm luôn trăn trở không biết phải làm gì để giúp gia đình, nhưng Ngọc Trầm từ nhỏ đã không quen làm việc vất vả, lớn lên đi làm phiên dịch, bây giờ biết gì để mà bương chải.

Ba thường trầm ngâm: - Đời sống bây giờ thật khó khăn, ba không còn đi làm để lo cho gia đình được, tiền bạc dành giụm thì đã mua mấy mẫu đất để hậu thuẫn cho cả nhà khi không sống được ở thành phố nữa. Mấy đứa con gái, có ai thương thì gả cho người ta đi để còn nhờ vả tấm thân. Nghe thì rất đơn giản, nhưng thật tình mà nói, trong lúc cuộc sống vô cùng khốn đốn đó, nghĩ đến chuyện lấy vợ gả chồng như là nghĩ đến một điều xa xỉ khó chấp nhận. Ngọc Trầm bổng nhớ đến một ông kỷ sư người Mỹ mà trước đây bạn mình đã giới thiệu cho mình, ông ấy độc thân nhưng hơi lớn tuổi, và điều này làm cho Ngọc Trầm ngần ngại và từ chối. Thỉnh thỏang ba lại càm ràm, coi ai thương thì ưng phứt cho rồi, để em con còn lấy chồng nữa chứ? Ngọc Trầm lại nghe buồn buồn tủi tủi. Nhưng chẳng biết trả lời sao?

Việc gì đến rồi cũng đến, cứ tưởng như chẳng ai thương mình, chẳng ai ngó ngàng đến mình. Nhưng Thành anh họ của Mai, sau một lần gặp Ngọc Trầm lại có cảm tình với Ngọc Trầm và ngỏ ý làm quen. Thấy Thành hiền hậu, ít nói, Ngọc Trầm cũng muốn quen biết tìm hiểu cho vui, thế là qua vài tháng gặp gỡ, Thành lại ngỏ ý muốn kết hôn với Hằng. Ngọc Trầm bất ngờ quá, vì Ngọc Trầm chỉ coi Thành như một người bạn, nhưng ba Ngọc Trầm thì lại có ý thúc hối muốn Ngọc Trầm đồng ý cho xong. Ngọc Trầm không biết phải quyết định sao đây? Ưng thành ư? Thành không phải là túyp người Ngọc Trầm mong đợi, dù Thành rất hiền. Ba lại hối thúc, thời buổi này còn kén chọn gì nữa? Ba thấy nó hiền lành, lại có công ăn việc làm, theo ba như vậy là đủ rồi. Ngọc Trầm có cảm tưởng như ba muốn tống khứ mình ra khỏi nhà. Và Ngọc Trầm đành nhắm mắt đưa chân . . .

Ngày hôn lể, đôi tân giai nhân dẫn nhau đến trước bàn thờ, khi cha sở hỏi:
- Con có nhận anh Thành làm chồng và sống trọn đời với anh không?
Ngọc Trầm như khựng lại, rồi đáp và không biết câu nói của mình lúc đó có thực lòng không! Hay đang dối gian trước Chúa. Ngọc Trầm tự hỏi trong cuộc sống này có bao nhiêu cô gái đứng trước bàn thờ làm lễ mà phải phân vân suy nghĩ như mình.

Thập niên 1975 – 1985 cuộc sống sao mà nghèo quá, má Thành tặng cho Ngọc Trầm võn vẹn một đôi bông làm quà cưới, áo thì chỉ là những chiếc áo dài của Ngọc Trầm những ngày đi làm còn lại, vì nó vẫn còn đẹp. Có lẽ đám cưới ai trong lúc đó cũng chỉ thế thôi.

Sau đám cưới, Ngọc Trầm theo gia đình chồng về hồi hương ở chợ Nhỏ Vĩnh Long, con đường quê vô cùng lạ lẵm mà Ngọc Trầm chưa bao giờ bước qua, gia đình ở trong một xóm nhỏ cuối thôn, bên cạnh giòng sông quanh năm nước không bao giờ cạn. Xa quê, xa cái thành phố thân yêu mà Ngọc Trầm đã lớn lên trong nó, Ngọc Trầm nghe nuối tiếc rất nhiều nhưng thật thì chẳng biết phải làm sao.

Thành là một người chân chất thật thà, là một thợ may giỏi, có thể đảm đương được gia đình trong cái thời mà nghề nào hình như cũng phải vứt đi. Ngọc Trầm nghĩ mình sẽ an phận nơi đây, sẽ cố gắng sống vui với gia đình chồng, vì Ngọc Trầm không quen đối đầu với nghịch cảnh.

Cuộc sống mới không đơn giản như Ngọc Trầm nghĩ, một cuộc sống hòan tòan không phù hợp với Ngọc Trầm. Trong khi Ngọc Trầm sống ở nhà với mâm cơm mỗi người hai đôi đủa, một đôi đủa ăn một đôi gắp thức ăn thì ở đây hòan tòan trái ngược. Nơi vùng quê nước ăn cũng chỉ là nước múc từ dưới sông lên, những giòng nước sông Cửu Long xuôi giòng chảy qua bao nhiêu là bờ bao nhiêu là bến từ thượng nguồn Mêkong. Người dân ở đây họ múc nước lên lóng phèn và dùng nó làm nước uống. Giặt giủ rửa ráy tất cả đều được sinh họat dưới bờ sông. Những người đàn bà chờ chiều tối xuống cầu ao tắm. Ngọc Trầm phải cố gắng, thật cố gắng để hòa nhập với cái kiểu sống thời thượng ở đây. Cứ mỗi lần múc gáo nước từ trong lu vào để nấu ăn Ngọc Trầm lại liên tưởng đến những cảnh tắm giặc ở những nhà trên nguồn mà hàng ngày Ngọc Trầm vẫn thấy. Thành biết ý vợ, biết Ngọc Trầm không thể tắm ở bờ ao, thế là Thành xuống ao múc nước lóng phèn đưa vào một nhà tắm dựng sơ xài ở góc vườn. Rồi cũng xong thôi, nhưng chính sự chăm sóc đó của Thành lại là một sự chướng tai gai mắt đối với mẹ Thành. Bà cứ nói xa nói gần, nói bóng nói gió để chỉ trích Ngọc Trầm là họm hỉnh, là màu mè. Ba chồng Ngọc Trầm thì dễ chịu hơn, ông thông cảm nỗi khó khăn của Ngọc Trầm một người con gái thành phố phải sống đời thôn dã. Sự chăm sóc của Ngọc Trầm đối với ông, ông rất trân trọng và ông xem như là mình đang có một nàng dâu ngoan. Ngòai mẹ chồng, những người bà con chú bác bên chồng hình như ai cũng mến Ngọc Trầm cả. Nhất là ông Ngoại, ông có một cây ổi trước nhà. Cây ổi có ba trái chín to, ông để giành một trái cho cô cháu dâu từ thành thị đến.

Những ác cảm của mẹ chồng hình như mỗi ngày một tăng lên. Bà thường bảo Thành là coi trọng vợ hơn mẹ. Nhưng thực tế, Thành rất có hiếu, mặc dù đã có gia đình, nhưng Thành đi làm về vẫn đưa tiền cho mẹ giữ để lo cơm nước quán xuyến trong nhà. Ngọc Trầm thì ở nhà lục đục quét dọn, nấu nướng. Cây muốn lặng mà gió chẳng đừng, mỗi lần nấu cơm, lặt rau, Ngọc Trầm lấy nước từ lu đã lóng phèn rửa thật kỷ hai ba nước để ráo rồi mới đem vào ăn. Mẹ Thành thấy vậy lại bưng rổ rau xuống bờ sông rửa lại. . .Ngọc Trầm nghe như uất nghẹn và thật tình thì không thể nào ăn nỗi những mớ rau sống đó. Sau khi cơm nước xong, Ngọc Trầm dọn dẹp lau nhà, bà mẹ chồng lại quơ cái giẻ lau lau lại. Ngọc Trầm nhớ có một lần, mẹ chồng dọn một mớ vật dùng xuống ghe chỡ qua cho ông Ngọai, Ngọc Trầm lớ ngớ theo sau lưng bà để xin phu dọn, bà chẳng nói một lời, thấy một cái khạp nước đã được được dọn sẳn để ở ngạch cửa, Ngọc Trầm nghĩ chắc bà dọn sẳn để đem đi. Thế là Ngọc Trầm loay hoay dần cái khạp ra bến ghe, đoạn từ nhà ra bến sông cũng không gần lắm, lại là loại tiểu thư mỏng mảnh, cho nên khó khăn lắm Ngọc Trầm mới nê được cái khạp đến cầu đò, sau khi đồ đạc chất hết lên ghe, mẹ chồng sai người phụ dọn bê cái khạp bỏ trở lên nhà? . . . Không thể nào nhớ hết những cái kỳ cục của bà làm.

Rồi đến một hôm bà gọi Ngọc Trầm ra và nói:
- Lúc trước đám cưới, tui cho vợ thằng hai mượn đôi bông để đeo, bây giờ vợ thằng hai đưa lại cho tui để tui đi cưới vợ cho thằng ba vì đó là đôi bông tui mua để giành cho nó.

Ngọc Trầm nghe như nghèn nghẹn, đôi bông có là gì so với cuộc đời của mình phải vùi chôn ở nơi heo hút này . Ngọc Trầm lẳng lặng đi vào và lấy đôi bông ra trả bà. Cuộc sống quá khó khăn đến đổi con người tráo trở và ti tiện đến vậy sao. Nếu như bà nói:

- Má muốn cưới vợ cho thằng ba, nhưng má lại không có tiền sắm bông sắm nhẫn cho nó, con cho má mượn lại để má lo cho em. Ngọc Trầm sẽ không buồn, nhưng . . .

Cái buồn cái ấm ức càng ngày cứ như càng đậm sâu. Ngọc Trầm có nhiều lần muốn rời xa chốn ấy trở về nhà. Nhưng sự ân cần của Thành, sự tử tế của người cha chồng làm Ngọc Trầm cũng không nở rời đi. Cha chồng của Ngọc Trầm là một người đau ốm cần người chăm sóc, nhưng bà mẹ chồng thì lại hay đi xóm và bỏ ông ở nhà thui thủi. Ngọc Trầm phải cơm bưng nước rót cho ông.

Chẳng bao lâu ông qua đời, giờ chỉ còn một mình bà. Bà còn yêu ác hơn nữa! Bà đi chơi trở về rồi không chịu về nhà, mà lại lên nhà một người bà con ở đậu như là con dâu bạc đãi mình vậy. Thế là cả xóm làng quê ồn ào lên vì không hiểu tại sao Bà Út lại không về nhà ở với dâu con. Bà con trong họ biết chuyện, họ khuyên bà, bà lại về và vác bếp ra trước nhà để nấu ăn riêng. Hàng ngày Thành ra chợ làm đến tối, Ngọc Trầm ở nhà với ba mẹ chồng. Mẹ chồng cay nghiệt, nhưng cũng còn có cha chồng biết thông cảm thương yêu, nhưng bây giờ với một mình với bà, Ngọc Trầm thấy ngột ngạt khó thở dù ở đây là thôn quê với bốn bề tróng trãi, sông nước mênh mông. Sau nhiều ngày đêm suy nghĩ, Ngọc Trầm nói với Thành:

- Em cảm thấy đầu óc em rất căng thẳng vì sự đối xử của mẹ anh. Em nghĩ em phải về Sài Gòn ít hôm để tâm trí em lắng dịu lại. Anh thấy sao?

Thành chìu ý Ngọc Trầm:
- Ừ thì muốn về thăm gia đình thì về, mai nói với mẹ anh một tiếng rồi về.

Thế là Ngọc Trầm chuẩn bị đồ đạc, quần áo để hôm sau về nhà.

Sáng hôm đó, Ngọc Trầm ra gặp bà út, mẹ Thành:
- Mẹ ơi! Hôm nay con xin phép mẹ về thăm nhà ít hôm. Con nhớ gia đình quá!

Bà Út ngoảnh mặt đi không nhìn vào Ngọc Trầm mà đáp:
- Con gái có chồng rồi thì phải ở nhà chồng, việc gì phải về nhà. Tui không biết, ai muốn đi đâu thì đi, nhưng đã đi rồi thì đừng bao giờ trở lại ngôi nhà này.

Ngọc Trầm nghe cơn uất nghẹn lên cao. Và có cảm tưởng như lời nói này là một nhát dao chặt đứt sợi dây lưu luyến giữa mình và căn nhà này.

Ngọc Trầm lẵng lặng đi vào nhà lấy mớ hành trang mà mình đã dọn sẳn và tìm gặp Thành:
- Em không thể nào sống chung với mẹ anh được. Em chỉ có thể chịu đựng đến đây thôi! Em sẽ rời khỏi nơi đây về Sài gòn, em không bảo anh bỏ mẹ anh nhưng sống như thế này em không còn hơi sức để sống nữa. Em sẽ chờ anh ở trên đó nếu anh không muốn vợ chồng chia cách. Rồi Ngọc Trầm ra đi.

Thành đã không bỏ mẹ, Thành đã lên gặp Ngọc Trầm nhiều lần để năn nỉ Ngọc Trầm quay về quê sống chung, nhưng Ngọc Trầm không thể . . Thỉnh thỏang Ngọc Trầm ngẫm nghĩ: sao cuộc sống vợ chồng của mình quá ngắn ngủi . . . bởi ai?
<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.12.2005 01:14:39 bởi Huyền Băng >
#1
    Ct.Ly 15.12.2005 08:06:09 (permalink)
    #2
      Huyền Băng 15.12.2005 14:30:01 (permalink)
      Xin lỗi nghen, quý độc giả,
      Do HB dùng cái auto replace mà quên xem lại nên nó tùm lum hết. Cám ơn Ct.Ly nhắc chị nghen.


      Theo em nghĩ, về " Tâm lý học " nói rằng, người mẹ nào quá thương con trai mình, sẽ cảm thấy ganh ghét với con dâu, vì chỉ muốn người con của mình, thuộc về mình mà thôi. Nhưng cũng có người may mắn hơn, được bà mẹ chồng cưng yêu như con gái của mình,
      Đó có phải là định mệnh khg hở chị


      Đúng vậy Ly à! Người Mẹ mang nặng, đẻ đạu, hy sinh lo lắng cho con nhiều quá, khi nó trưởng thành lại kỳ vọng vào nó nhiều quá. Chính sự kỳ vọng đó đưa đến sự thất vọng khi người con đặt tình cảm nhiều cho vợ rồi đâm ra ganh ghét. Với các bậc làm cha mẹ, mình phải nghĩ mình là suối nguồn, là mưa trên trời đổ xuống cho con cái và đừng kỳ vọng nước sẽ chảy ngược lên, chỉ hy vọng con cái được hạnh phúc được an lành là đủ rồi thì mới không gây nghịch cảnh. Khi tình yêu người con tan vỡ, người cha người mẹ không có gì để bù đắp lại những mất mát của con và lúc đó có sung sướng gì đâu! Trái chín trên cành thì phải rụng, con mình còn lại sẽ chia ngọt sẻ bùi với ai?

      Hb
      <bài viết được chỉnh sửa lúc 15.12.2005 19:14:31 bởi Huyền Băng >
      #3
        Ct.Ly 15.12.2005 23:12:48 (permalink)
        #4
          Huyền Băng 17.12.2005 02:53:32 (permalink)

          Những bà Mẹ chồng sao cứ theo mà ganh tị nàng dâu , thấy cũng tội,
          Vì theo em nghĩ, ai cũng có chổ người đó mà, Mẹ thì chàng kính yêu, Vợ thì chàng yêu mến, làm sao mà thay đổi ngôi vị được,


          Đúng là mỗi người có một chỗ của mình, do sự thiếu tự tin nên đăm ra ganh tức. Chúng ta phải vận động làm sao để xóa bỏ cái lề thói này thì sẽ bớt đi nhiều nước mắt.

          Lòng ganh tị là một thói xấu mà mọi người phải vứt bỏ, vì nó sẽ làm cho chúng ta chết lần chết mòn vì nó và kéo theo những người chung quanh. Nhưng làm sao để vứt bỏ nó đây? Cũng cần có sự nổ lực từ nhiều phía.

          Điều tốt nhất để thiết lập quan hệ tốt giữa mẹ chồng nàng dâu là:
          Mẹ chồng đừng xem nàng dâu là nàng dâu mà hãy xem như là con gái mình, và ngược lại nàng dâu đừng nghĩ rằng mình đang sống với mẹ chồng mà cứ nghĩ mình đang sống với mẹ ruột nhưng một là một bà mẹ hơi khắc nghiệt! Và như thế dễ bỏ qua cho nhau, dễ tha thứ cho nhau trong vấn đề nhạy cảm nào đó.

          Gợi ý một chút thôi, khi nào có dịp chúng ta sẽ đưa lên những câu chuyện tiêu biểu để tìm ra câu giải đáp.

          Vậy đi hén!
          HB
          #5
            Huyền Băng 18.12.2005 02:55:15 (permalink)
            Làm dâu 2


            Còn đường hẻm nhỏ vừa đủ một chiếc xe ba gác chạy vào, con đường tương đối cũng mát mẻ, nó ngoằn ngoèo nhưng không xa, đi bộ khỏang 300m đến cuối đường là nhà của Dì Ba. Một căn nhà nền xi măng vách ván nhưng trông vẫn được không đến nỗi tệ. Nhà có một mẹ và ba con. Trung con lớn của Dì Ba, 17 tuổi đã đi làm công nhân cho một hảng đóng tàu, lương không bao nhiêu nhưng cũng đắp đổi cho gia đình qua ngày qua tháng. Dì Ba là một người đàn bà không được đảm đang lắm chỉ biết kim chỉ thêu thùa, nên ngòai việc lãnh thêu gia công những chiếc khăn tay, những cái drap giường với giá rẻ mạt, hoặc đan cho ai một cái áo ấm, bà không biết làm gì khác để tăng thu nhập gia đình. Cuộc sống gia đình rất đạm bạc nhưng cũng xong không đến nỗi đói khát. Dì mong hai đứa con gái lớn rồi đi làm thì thằng anh nhẹ gánh. . .

            Sau ngày giải phóng, hảng Trung làm đóng cửa, lúc đó Trung tròn 20, Trung chạy ngược xuôi kiếm sống nhưng thật là không dễ, vốn liếng không có, buôn bán làm ăn tất cả đều bế tắt. Con đường duy nhất của Trung là vào Thanh niên xung phong để kiếm bát cơm cho mình trước và tính tới bát cơm gia đình sau. Thế là Trung đăng ký vào Thanh niên xung phong và lên rừng theo những tóan phá rừng làm rẩy. Trung trình bày hòan cảnh gia đình của mình với đội trưởng, nên sau giờ nghỉ của tập thể Trung được du di ra ngòai cố gắng tranh thủ gom góp từng bó củi để bán lấy tiền gởi về cho mẹ nuôi em. Hai em của Trung, Minh Hiếu thì 17, còn Minh Hương thì mới 14 thôi. Số tiền Trung gởi về đương nhiên là không đủ chi dùng Dì Ba và Minh Hiếu phải thêu may, làm thêm những việc lặt vặt thì mới có đủ tiền mua gạo. Gạo lúc đó bán theo tiêu chuẩn đầu người, tuy đủ ăn nhưng muốn có thêm tí tiền để mua đường, mở, chất đốt thì phải bán bớt một ít gạo đi để lấy chút tiền vôi ra đấp vào ngân quỉ bé nhỏ của gia đình. Cuộc sống sao mà cơ cực quá! Bán gạo thì gạo không còn đủ để ăn, thế là phải mua khoai mì ăn độn. Dì Ba không dám bỏ vỏ lụa khoai, chỉ bỏ lớp vỏ mỏng bên ngòai rửa sạch đất rồi nấu lên ăn độn với cơm. Để đủ lương thực, vì nhịn khoai cho hai đứa con gái ăn, dì chỉ ăn vỏ lụa. . .

            Dì Ba ngả bệnh, khi đưa vào cấp cứu mới biết dì bị nhiểm độc vỏ khoai mì và tình trạng hết phương cứu chữa. Thế là dì qua đời để lại hai đứa con gái nhỏ. Nghe tin mẹ chết, Trung xin phép về an táng mẹ. Đám tang thật buồn vì đâu có ai thân thích đâu, mỗi người một nơi, một cảnh hết… Gia đình Trung là gia đình Công giáo và sống trong xóm đạo, nên đám tang được cha sở của vùng đứng ra lo lắng. Nghèo giàu gì rồi cũng là một cái hủ thôi, dì Ba mẹ Trung được đưa vào trong khu nhà cốt họ đạo.

            Trung phải xin rã ngủ Thanh Niên Xung Phong về thôi, vì hai đứa em nhỏ không người trông nom. Bây giờ Trung vừa là một người anh vừa là một người mẹ. Minh Hiếu thì đã nghĩ học được một năm khi mới vừa học hết lớp 9, Trung phải cố gắng lo cho đứa em út học cho hết cấp. Thật là khó khăn, thật là vất vả . . . Minh Hiếu đã 18 tuổi, theo lời kêu gọi của UBND Phường, Minh Hiếu đăng ký gia nhập bộ đội, và trở thành một nữ bộ đội với chuyên ngành y tá. Như vậy là cũng tốt rồi, Minh Hiếu có thể tự lo cái ăn cho mình Trung chỉ còn lo cho Minh Hương thôi. Gánh nặng trên vai Trung trút bớt được hai năm, mãn thời gian nghĩa vụ quân sự, Minh Hiếu xuất ngũ và về lại gia đình. Tuy tuổi 20, và với hai năm dài sống trong quân ngũ, nhưng Minh Hiếu vẫn là một cô gái khờ khạo ngu ngơ. Minh Hiếu không thuộc lọai xấu xí hay phải nói là trên trung bình một chút, nhưng lại hịch hạc giống như những cô gái quê mặc dù lớn lên ở thành phố từ lúc cha sanh mẹ đẻ. Và cái khổ bắt đầu từ ở chỗ đó!

            Sau khi xuất ngũ về được giới thiệu vào làm một chân công tác phong trào ở chính quyền địa phương Minh Hiếu quen với chị Năm Nhiều. Chị Nhiều thường lôi kéo rủ rê Minh Hiếu đến nhà người bà con của mình chơi. Đó là gia đình bà ba Lợi. Gia đình này chuẩn bị hồi hương và muốn cưới vợ cho con để cho đâu vào đó rồi dọn cả về quê. Chị năm Nhiều là người được nhờ cậy mai mối và Minh Hiếu là người họ nhắm vào. Khanh con bà Lợi, một thanh niên ở tuổi 21, chỉ là quanh quẩn phụ giúp gia đình buôn bán sống qua ngày chớ chưa có công việc ổn định. Thấy Minh Hiêu coi cũng được thế là nghe lời mẹ dụ dỗ đứa con gái mới lớn lại ngờ nghệch ấy. Sau một bữa giổ trong gia đình, họ ép Minh Hiếu uống chút rượu ngọt, rồi giao cho Khanh, Minh Hiếu đã vào tròng của họ. Cưới một cô gái mẹ cha đầy đủ thì phải sính lể, tiền nong, còn nếu Minh Hiếu bằng lòng thì họ chẳng phải tốn kém gì cả! Thế là họ ngọt dịu bảo Minh Hiếu về xin phép anh cho làm đám cưới để rồi theo họ về quê.

            Trung chóang váng trước tin em đòi lấy chồng, một người chồng mà gia đình xem không tử tế gì lắm. Trung có ý ngăn cản. . .
            - Anh có cảm giác gia đình đó không đàng hòang, anh nghĩ em không nên làm dâu nhà đó!
            Minh Hiếu ngần ngại đáp:
            - Nhưng em đã lở . . và họ chịu nhận em làm dâu, tại sao anh hai không cho?

            Trung nói:
            - Chuyện lở lầm không có gì đáng nói cả, thậm chí nếu em có con với nó anh hai cũng nuôi được, nhưng theo họ, sống với họ em có biết em sẽ thế nào không?

            Với tư tưởng khờ khạo, và với tâm tình của một người con gái mới lớn và đã có những giây phút chung đụng gần gủi xác thịt với Khanh, Minh Hiếu không thể nói không có chút gì tình cảm với người con trai ấy. Và Minh HIếu đã không đồng ý kiến với anh.

            Chị Năm Nhiều lại góp ý với Minh HIếu:
            - Mầy lớn rồi đâu phải nhỏ nhít gì mà phải nghe lời nó! Nếu nó không đồng ý thì mầy lên gặp tổ chức nhờ họ can thiệp.

            Thế là Trung được UBND Phường gọi lên góp ý:
            - Em anh đã lớn rồi không còn trong tuổi vị thành niên nữa? Nếu cô ấy muốn lập gia đình, tổ chức nghĩ anh không nên ngăn cản.Trung nói:

            - Nhưng em tôi rất khờ khạo, tôi nghĩ đây chẳng phải là chỗ tốt nó cho trao gởi tấm thân.

            Cán bộ Phường nói:
            - Anh không thể nói như vậy, anh không đứng ra tổ chức thì chúng tôi sẽ tổ chức cho cô ấy.

            Thế là Trung làm thinh đi về! Làm sao đây?
            Ngày cưới rồi cũng đến. Trung đi mua cho em mấy bộ độ mới để có quần áo đẹp về nhà chồng. Trung ráng gom tiền mua cho em một chiếc nhẫn vàng nho nhỏ, làm quà nhưng cũng là để hộ thân khi cần thiết. Trung giận – Trung không đến tham dự tiệc cưới tổ chức tại phường.
            Đám cưới không được mấy ngày thì cả nhà bà Lợi đã khăn gói hồi hương.

            Thỉnh thỏang những giây phút rảnh rỗi nghĩ đến đứa em gái khờ khạo này, Trung cảm thấy lo lắng không yên!

            Một tối tháng 8 trời vẫn vần vũ và muốn mưa, với điếu thuốc lá trong tay, Trung ngồi bên hàng hiên mà nhớ đến em gái đã bảy tháng trôi qua, không một lá thơ không một tin tức gì. Vài giọt mưa hắt vào hiên. Trung vội đi vào nhà khép cửa lại để tránh những giọt mưa tạt vào nhà. Vừa quay lưng vào Trung nghe tiếng gỏ cửa, Trung quay ra, trong bóng tối một thiếu phụ quần áo xốc xếch đứng bên hiên, Trung không nhận ra là ai nữa; mở toang cánh cửa ra, ánh sáng từ nhà tỏa lan đến, Trung sửng sờ thì ra Minh Hiếu. Tránh qua một bên để em gái đi vào, Trung khép vội cửa bước theo sau. Minh Hiếu dáng vóc thật là tiều tụy với cái bụng lúp lúp khỏang 5 - 6 tháng gì đó, tóc tai thì chẳng đâu ra đâu cả! Dưới ánh sáng ngọn đèn néon, nước da của Minh Hiếu vừa đen vừa tái . . .
            - Anh Hai! Minh Hiếu nói; Em khổ quá anh Hai.
            Nhìn dáng vóc của Minh Hiếu, Trung cũng đóan được phần nào sự việc, nhưng Trung vẫn hỏi:
            - Sao em tiều tụy vậy? Quần áo đâu hết rồi mà ăn mặc thế này, nhà mình nghèo nhưng chưa bao giờ em phải mặc như thế này cả? Coi kia, cái quần đen thì bạc thếch, cái áo thì bẩn thỉu thế kia. Anh Hai nhớ hôm đám cưới anh Hai có mua cho mấy bộ quần áo, về thăm nhà thì cũng phải ăn mặc cho tươm tất chứ?

            Minh HIếu nghẹn ngào lắc đầu, nước mắt chảy ròng ròng. Trung nhìn em mà không nghĩ được chuyện gì đã xảy ra! Gia đình chồng khắc nghiệt khó khăn chăng, hay có chuyện gì không hay xảy ra cho họ chăng? Bao nhiều câu hỏi dồn dập dậy lên trong suy nghĩ của Trung. Minh HIếu nói:
            - Em đói lắm!
            Trung đáp:
            - Ừ thì đi tắm đi, Minh Hương nó đi quanh quẩn đâu trong xóm rồi không có ở nhà.
            Em xem coi bộ đồ nào của Minh Hương vừa thì lấy thay tạm đi rồi ăn cơm.

            Sau buổi cơm tối, Minh Hiếu bình tỉnh kể lại cho anh nghe câu chuyện bảy tháng qua. . .

            - Hôm theo họ về quê, xe đi rất xa và rất sâu vào một nơi hẻo lánh mà em cũng không biết là chỗ nào. Chỗ đó rất vắng vẻ, trước họ ở đây nhưng đã bỏ lên thành phố khá lâu và nay họ trở về dựng một căn nhà trên khu đất hương quả chung. Xây dựng trồng trọt chút đỉnh được một tháng thì Khanh, chồng em có người gọi đi làm, lái xe máy cày phụ với người ta ở những thôn quanh đó, một tuần mới về một lần. Vậy là em ở nhà một mình với bà mẹ chồng và cô em gái. Họ bảo em lấy quần áo, tiền bạc, chút vàng anh cho đưa họ cất giùm. Em không dám không nghe lời. Rồi họ giao cho em cái cân xách, và bảo em mỗi ngày vào lúc 3 giờ khuya khi những con đò họp chợ bên sông, em phải tự mình xuống đó đón ghe trong lạch sâu chở khoai ra bán, mua rồi ngồi lại chợ mà bán kiếm tiền lời. Họ phát cho em 10 đồng, sau khi mua bán xong, em về phải giao tiền hết cho họ và họ cho lại em mấy đồng để mua gạo và muối, củi thì em lụm ngòai đồng. Họ cho em ngủ ở một cái chái bên hong nhà, có nhiều hôm lạnh lắm anh hai ơi.
            Bữa nào mua bán được có dư chút đỉnh thì đỡ, bữa nào mua nhằm khoai sùng không bán được tiền đem về không đủ là họ chửi bới rủa xả em!

            - Thế chồng em không nói gì sao?

            - Nói gì? Vừa về đến nhà thì má chồng em đã kể em đủ tội, hôm nào không đánh em là may lắm rồi.

            - Như vậy mà em không biết về đây nữa sao!

            - Em đâu biết đường đâu mà về, hơn nữa em cũng đâu có tiền.

            Trung ôm đầu khổ sở:
            - Trời ơi sao mà khổ thế này.

            Minh Hiếu tiếp:
            - Em có mang, càng ngày bụng càng lớn, nhưng ăn cơm toàn với muối, lại phải dậy sớm em rất mệt, nhưng nếu em không đi thì làm sao có tiền mua gạo mà ăn. Tuần rồi anh ấy về, em lại bị một trận đòn, anh ấy đá em một cái văng vô vách mặt đập vào cột bầm tím. Mẹ ảnh bảo rằng em lười biếng không chịu làm việc và dám hổn trả lời với bà. Nhưng em đâu dám.

            Trung biết tính em mình, tuy ăn nói không khéo léo nhưng không phải lọai hổn hào, hơn nữa ở chỗ cô độc một thân một mình làm sao dám có lời hổn xược với họ. Trung hỏi :

            - Rồi sao nữa?
            Minh Hiếu đáp:
            - Sáng hôm sau ngồi ở chợ bán, bà tư ngồi cạnh thấy mặt em bầm tím đã hỏi, em cũng nói thiệt với bả. Thỉnh thỏang em cũng tâm sự với bả cho đở buồn vì ngồi bán kế nhau. Bà nói với em:
            - Qua thấy Con Ba mầy khổ quá tao thương, nhưng thiệt tình qua cũng không biết làm sao Nơi đây nghèo nàn thiếu thốn kiếm ăn đã khó rồi lấy đâu có dư, muốn giúp con Ba mày.. thiệt là khó. Hay là Con Ba mày trốn về nhà đi.
            Em nói em không có tiền mà cũng không biết đường về.
            Bà nghĩ tới nghĩ lui rồi cũng không biết làm sao.
            Hôm sau bà hỏi em: Con Ba mày có cái gì để bán lấy tiền về xe không?
            Em nói họ chỉ cho em cái cân này giữ bên mình thôi. Nghĩ ngợi một chút bà bảo em:
            - Ngày mai là ông chồng qua có việc ra chợ huyện, qua sẽ hỏi bán cái cân cho mày khuya mai mày cầm cái cân đợi qua, qua qua đón rồi dẫn mày đi xuống đò qua chợ huyện, ở đó ổng sẽ mua vé xe cho mày để mày lên Sè Gòn.
            Em đồng ý, và thế là tối hôm đó em chờ bà. Cũng may họ cho em ngủ ngòai chái, chớ nếu ngủ trong nhà thì em cũng không biết làm sao. Trời tối đen như mực, em không thấy mặt bà chỉ nghe tiếng kêu nho nhỏ, thế là em tóm lấy cái cân khua nhè nhẹ để bà biết, thế là bà đến nắm cái cân dắt em đi trong đêm tối. Ở đó xa xa mới có một căn nhà và cây cối bụi rậm um tùm. Có lẽ bà ở đó đã lâu nên quen đường đi nước bước và đã dẫn em đi tới bến đò. Em rất lo sợ chó sủa mọi người sẽ thức giấc, nhưng không hiểu sao hôm đó chó không sủa và em đã được chồng của dì Tư dẫn ra chợ Huyện mua vé xe và chỉ đường cho em để em về đây.

            Trung không thể tưởng tượng có những lọai người tàn ác như thế trên cõi đời này, họ không thương nàng dâu họ cũng phải thương đứa cháu trong bụng nàng dâu chớ. Trung không biết làm gì khác hơn là an ủi em, và hứa sẽ lo cho em cho cháu đến ngày trưởng thành. Sáng hôm sau, Trung dẫn em đi mua mấy bộ quần áo mới, và chuẩn bị cho những ngày sanh nở sắp tới . . . Trung đã thực hiện được lời hứa của mình, đứa cháu giờ đã trưởng thành.
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 18.12.2005 15:04:57 bởi Huyền Băng >
            #6
              Chuyển nhanh đến:

              Thống kê hiện tại

              Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
              Kiểu:
              2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9