MƯA MỘNG
Mưa long lanh tuôn ngọc trong thơ
Ngàn phương giăng phủ tựa mong chờ
Nhớ thương gài đọng ngoài song cửa
Khẽ ngập ngừng - giọt nhẹ, rung đưa
Tình anh gửi theo muôn dòng mưa
Trỗi bâng khuâng gợi lại thuở xưa nào,
Thoáng đến - chợt em về bỡ ngỡ
Dòng Thu, bỗng lại gợn xôn xao.
Ngày ấy tưởng chừng như đã lâu,
Vẫn có thi- văn dắt nhịp cầu
Chiều nay dẫu bạt ngàn mưa đổ
Vẫn những giọt gầy đan chéo nhau.
Anh hãy là mưa trong chiêm bao
Thánh thót, lao xao rủ tóc mềm
Lớt phớt vương đầy trên tà áo
Và ngoan, hiền như lóng lánh sương đêm.
Anh hãy là mưa ở ngoài hiên
Cứ giăng, giăng mắc những êm đềm
Ngại gió tạt bay vào qua cửa
Lại làm ướt đẫm mất thơ em.
Vẫn nhớ thiết tha trong lãng quên
Vẫn gặp nét nghiên trong ngăn cách.
Vẫn thật gần trong thật xa lơ lắc.
Và lạ lùng trong quá quen thân.
Ta ước mưa là chuỗi kim cương
Trong suốt, thanh tao, chẳng thường trần.
Ngàn nhớ, ngàn thương đan dệt mộng.
Đừng nhé, là mưa của thế nhân !
6/92