Bố và con gái Trong những ngày thi rớt đại học tôi chỉ còn biết khóc và tự oán trách mình. Làm sao tôi có thể đứng vững và tiếp bước được nữa chứ? phải chăng ông trời không công bằng? sao lại trêu ngươi tôi vậy !
Sau những trận khóc dài là những tiếng thở mặng nề còn vương những giọt nước mắt trên mi chìm sâu vào giấc ngủ. Tôi thức giấc khi bố ngồi bên cạnh nét mặt bố nhìn tôi suy tư, bố đang nghĩ gì mà không hề biết tôi đã thức?
Chưa một lần nào bố nói trách mắng tôi, vì đối với bố những trò của tôi luôn là hành động của một cô bé ngốc nghếch. "Bố ơi, chủ nhật là thứ tám ạ?". Bố chỉ cười và trả lời câu hỏi của tôi qua loa : "Ừ", tôi cảm thấy bực tức, sao bố lại cười như thế chứ "đúng mà bố, bắt đầu từ thứ hai tới thứ 7 vậy sao không tiếp ngày thứ tám mà lại gọi là chủ nhật chứ? "tôi nhong nhẽo bắt bố kể chuyện. "Ừ ", bố tôi đồng ý và bắt đầu kể cho tôi nghe rất nhiều chuyện mà cũng có khi bố không kể chuyện mà bố lại đố cả máy chị em chúng tôi:
" Nhất mẫu sinh tứ tử
Tứ tử quy tứ phương,
Nhật nhật ẵm hồ dương
Dạ dạ quy ta mẫu"
Ai dịch được ý nghĩa mấy câu đó chính xác sẽ được bố thưởng, chị em tôi thi nhau trổ tài ầm cả nhà, Mẹ thì đau đầu nhìn bố con tôi lắc đầu không nói. Cuối cùng chẳng ai giải được cả bố tôi cười bắt mất chị em nhỏ tóc bạc cho bố thì bố sẽ giải. Cả năm chị em ùa vào đứa lấy lược, đứa cầm dây thi nhau chia tóc bố ra và cột thành nhiều búi nhỏ...
- Thế xem ai giải được câu này nữa nhé:
"Mỗi năm chỉ có một kì,
ông nhất ngồi dưới, ông nhì ngồi trên "
- hiiiiiiiiiiiiiiii
Chị tôi cười như nắc nẻ,
- Là cây Cau
-cây Cau, đúng cây Cau !
Những năm tháng tiếp theo là những ngày tháng vất vả nhọc nhằn của bố, chị em tôi lớn dần, học cao gánh nặng về tài chính của gia đình đè nặng lên vai nhưng không bao giờ bố kêu nửa lời. Tóc bố bạc nhiều hơn, bố cũng không còn bắt chúng tôi nhổ tóc bạc cho bố như xưa nữa có thể vì chị em tôi không còn gần bố và cũng có thể là vì tóc bố nếu nhổ thì sẽ hết mất tóc. Những câu truyện ngày nào bố kể giờ tôi mới thấy thấm thía, tôi thương bố nhiều hơn.
Khi tôi thi tốt nghiệp PTTH cũng là lúc bố đang đi công trình ở tận Quảng Ninh, tôi khát khao mong gặp được bố trước ngày thi, ngày nào tôi cũng hướng mắt ra phía cổng chờ bố về:
-Hôm nay là ngày 5 rồi, chỉ còn 2 ngày nữa tôi thi! bố ơi, bố không quan tâm tới con gì cả!
- Bố không công bằng, lúc nào bố cùng chiều chị nhất nhà.
Đứa em tôi bĩu môi nhìn tôi nói. Có lẽ là thế thật! nhưng tôi mặc kệ nó nói gì thì nói, tôi chỉ mong bố thôi.
Ngày 6 bố về thật, niềm tin vào bố như tiếp thêm nghị lực cho tôi trong cuộc thi. Cả cuộc đời bố chưa một lần tin vào bói toán, chưa một lần bố thắp một nén nhan lên bàn thờ, chưa bao giờ biết lẩm nhẩn khấn vái, vậy mà hôm tôi thi bố đã đứng lặng trước bàn thờ rất lâu. Bố cầu mong cho con gái bố gặp may nắm!
" Thành công là gì vậy bố? "Bố lặng lẽ nhìn tôi không đáp mà hỏi lại: "Con có ước mơ không?"
Rồi bố giải thích: Nếu con có ước mơ thì hãy đừng bao giờ ngại làm bất cứ cái gì để đạt được nó, mọi ước mơ luôn luôn là đẹp con gái ạ. Bố bảo tôi viết từ "Tôi không thể" rồi đem nó ra đốt, tôi ngạc nhiên nhìn bố ngơ ngác:
- Từ nay trở đi cái Ông "tôi không thể " chết rồi con ạ, nó vừa bị thiêu rồi đó. Con hãy để cho thế hệ con cháu của Ông được phát triển đó là Ông " Tôi có thể, tôi muốn, tôi sẽ...". Con sẽ làm được!
Tôi ôm mặt khóc, bố ôm tôi vào lòng thủ thỉ:
-Con còn nhớ có lần bố đã nói cho con biết chiến thắng là gì không?
Tôi gật gật đầu, bố lại tiếp:
- Trong chiến thắng có đấu tranh, trong đấu tranh có hạnh phúc, hạnh phúc có lúc là đau thương. Có thể cuộc sống sẽ không như ý muốn nhưng điều quan trọng là mọi việc con làm đều là sự nỗ lực hết mình của bản thân thì con sẽ không thấy hổ thẹn.
Bài học của bố con sẽ mãi mang theo, dù ngày mai có thế nào chăng nữa thì con cũng sẽ nhớ lời dậy của bố trọn đời!
"Bố muốn con tự đi tìm và khám phá
thành công là gì!"
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.08.2007 21:46:07 bởi lam xuong >