Tình thương cho con
lam xuong 15.12.2005 23:55:26 (permalink)
Từ khi được sinh ra cho tới bây giờ rất ít khi con tự hỏi mình rằng cha mẹ đã vất vả thế nào để muôi dậy con.
Con chỉ biết sau những buổi học mệt mỏi từ trên lớp về mà không được ăn những món ngon do mẹ nấu là mặt con nhăn nhúm lại, và sau những buổi đi thi về không làm được bài con không cần biết tới ai mà luôn miệng kêu than, cho đến khi khóc chán và lăn ra ngủ, khi bất chợt thức giấc con thấy mẹ đang ngồi một mình bên mái hiên và ngắm nhìn con ngủ.
Con chìm dần vào những giấc mơ bên cạnh vẫn có mẹ thương yêu, rồi khi con lớn lên, đi xa, sau mỗi lần về thăm con thấy những sợi tóc trên đầu mẹ bạc dần, những ngày còn bé con luôn cảm thấy tủi thân vì bị mẹ trách mắng sau những trò chơi kì quái của mình, nhưng giờ đây con đâu còn thấy những lời trách mắng đó!
Mẹ ơi! đã mấy lần con ốm, con nằm 1 mình trong chiếc chăn ấm áp do mẹ mua cho con ngày con đi học mà con đã òa khóc, con thèm được sống như ngày xưa, được mẹ nâng niu chăn sóc, con nhớ những đòn roi của mẹ và những món ăn mẹ vẫn nấu cho con.
Ngày con về sau những ngày đi học xa con đã thấy mẹ nhặn nhạnh từng mảnh sắt vụn, từng chiếc chai nhựa để đi bán, dáng mẹ gầy còn đèo bao đồng nát trên chiếc xe đạp chũ cũ làm cho con không kìm nổi những giọt nước mắt đang theo nhau chẩy trên khuôn mặt của con gái mẹ, vì ai mà mẹ phải làm như vậy? con biết chứ!
Con vẫn mong ước sẽ làm được gì để cho cha mẹ bớt khổ, mẹ thì chỉ luôn lo lắng cho các con của mẹ, mẹ sợ chúng con sẽ bị thiệt thòi, mẹ hi vọng tương lai các con mẹ sẽ tươi sáng hơn mẹ nó...
mẹ ơi! "ngày mai sẽ khác ", vì mẹ thân yêu chúng con sẽ luôn cố gắng, đó chính là lời nói:"con yêu mẹ nhất trên đời!"
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.08.2007 21:52:32 bởi lam xuong >
#1
    lam xuong 17.12.2005 16:34:51 (permalink)


    Có mấy ai lớn khôn mà không có một điểm tựa cho riêng mình , hãy cùng nhau bầy tỏ tình cảm của mình với những người thân trong gia đình mình các bạn nhé !
    #2
      lam xuong 27.03.2006 20:50:59 (permalink)
      Cảm nhận đầu môi

      Sáng đang chuẩn bị đi học thì Lan nghe tiếng Mẹ sau lưng:
      - con cầm mười ngàn đi mua đồ ăn sáng cho hai chị em nhé, sáng nay Mẹ mệt nên thức dậy muộn quá không nấu bữa sáng được.
      - vâng ạ!
      Lan đèo Tuấn đến trường bằng chiếc xe đạp cũ kĩ kêu kèn kẹp, đạp nặng trịch, đến gần cổng trường Lan dừng lại chạy vào hàng bánh mì bên đường mua hai chiếc bánh Mì pa tê. Dúi vào tay Tuấn một cái Lan gục em:
      - Ăn nhanh rồi vào lớp nghe!
      Tuấn không trả lời cũng không ăn, cậu bé nhìn chị đang vội vã ngấu nghiến chiếc bánh rồi lại nhìn vào chiếc bánh Mì của mình lúng túng:
      - Chị ơi! em không ăn đâu, em phần Mẹ nhé. Từ sáng Mẹ cũng có ăn cái gì đâu!
      Lan bỗng nhiên nghẹn ứ ở cổ họng. Đắng

      Tan học trời nắng chang chang, cổ họng khát khô Lan rủ Tuấn vào quán nước mía ven đường uống nước, đang loay hoay dựng xe bỗng chị em Lan nghe thấy tiếng quát:
      - đồ ăn hại làm việc gì cũng không nên, tao bỏ tiền ra thuê mày về để ăn không ngồi rồi chắc.
      - cháu xin lỗi!
      - xin lỗi này...
      Vừa nói bà chủ quán nước vừa đưa tay đẩy cô bé làm thuê dúi dụi vào tường, khổ thân cô bé! hình như là người làm mới ở dưới quê lên thì phải. Lan vội kéo tay em:
      -về thôi Tuấn!
      Trời vẫn nắng như đổ lửa, tiếng xe kêu ngày một to, những giọt mồ hôi trên trán Lan nhỏ xuống mắt như mưa. Mặn!

      Vừa dựng xe xuống cửa nhà đã nghe tiếng Mẹ tíu tít trong nhà nói ra:
      - hai đứa về đó hả? nhanh lên vào nhà nghỉ ngơi rồi rửa chân tay ăn cơm đi. Trời nắng to quá!
      Lan ra giếng rửa chân, giàn thiên lí phía trên tỏa bóng xuống che hết nắng chiếu vào nên nước giếng mát lạnh. Ở chiếc chậu nhựa bên cạnh có mấy quả dưa chuột Mẹ đang ngâm:
      - Lan à cháu?
      Lan ngấc lên:
      - Mẹ có nhà không cháu?
      - ơ cô Hạnh! Mẹ cháu trong bếp cô à.
      Chiếc bếp cũ kĩ ở gần giếng nước nên dù không để ý nhưng Lan vẫn nghe được tiếng Mẹ và cô Hạnh nói chuyện:
      - Tôi cũng biết hoàn cảnh nhà chị nhưng vì không còn cách nào khác cả.
      - Em biết mà, chị cho em thư thư đã ngày kia em sẽ lo tiền đem tơi nhà trả cho chị
      Lan cầm một quả dưa đưa lên miệng rồi bỗng nhiên cô bé nhăn nhó nhổ ra. Chát!

      - ăn cơm đi các con.
      Mẹ vừa nói vừa gắt thức ăn vào bát cho Lan và Tuấn
      - Mẹ ơi! con có chuyện này vui cực luôn.
      - gì thế nhóc? lại trêu con gái ở lớp hả?
      - ai bảo chị? không biết thì thôi chứ...
      - thôi nào hai đứa! có chuyện gì vậy Tuấn
      Nét mặt Tuần đang nhăn nhó khó chụi vì bị Lan bắt chẹt nghe Mẹ hỏi cậu lại hớn hở nói:
      - Mẹ ơi, con trai Mẹ sắp được đi thi dưới tỉnh đó.
      - hớ?
      Lan tròn mắt ngạc nhiên còn Mẹ thì mỉm cười mãn nguyện
      - em Tuấn của chị Lan cũng tài nghen !
      Tuấn cười tít mắt lại, Lan nhìn em, Mẹ cũng cười nữa. Đưa môi canh cua Mẹ nấu vào miệng Lan thấy sao mà ngọt thế.
      <bài viết được chỉnh sửa lúc 23.08.2007 21:50:30 bởi lam xuong >
      #3
        lam xuong 01.04.2006 16:36:56 (permalink)
        Bố và con gái
        Trong những ngày thi rớt đại học tôi chỉ còn biết khóc và tự oán trách mình. Làm sao tôi có thể đứng vững và tiếp bước được nữa chứ? phải chăng ông trời không công bằng? sao lại trêu ngươi tôi vậy !
        Sau những trận khóc dài là những tiếng thở mặng nề còn vương những giọt nước mắt trên mi chìm sâu vào giấc ngủ. Tôi thức giấc khi bố ngồi bên cạnh nét mặt bố nhìn tôi suy tư, bố đang nghĩ gì mà không hề biết tôi đã thức?
        Chưa một lần nào bố nói trách mắng tôi, vì đối với bố những trò của tôi luôn là hành động của một cô bé ngốc nghếch. "Bố ơi, chủ nhật là thứ tám ạ?". Bố chỉ cười và trả lời câu hỏi của tôi qua loa : "Ừ", tôi cảm thấy bực tức, sao bố lại cười như thế chứ "đúng mà bố, bắt đầu từ thứ hai tới thứ 7 vậy sao không tiếp ngày thứ tám mà lại gọi là chủ nhật chứ? "tôi nhong nhẽo bắt bố kể chuyện. "Ừ ", bố tôi đồng ý và bắt đầu kể cho tôi nghe rất nhiều chuyện mà cũng có khi bố không kể chuyện mà bố lại đố cả máy chị em chúng tôi:
        " Nhất mẫu sinh tứ tử
        Tứ tử quy tứ phương,
        Nhật nhật ẵm hồ dương
        Dạ dạ quy ta mẫu"
        Ai dịch được ý nghĩa mấy câu đó chính xác sẽ được bố thưởng, chị em tôi thi nhau trổ tài ầm cả nhà, Mẹ thì đau đầu nhìn bố con tôi lắc đầu không nói. Cuối cùng chẳng ai giải được cả bố tôi cười bắt mất chị em nhỏ tóc bạc cho bố thì bố sẽ giải. Cả năm chị em ùa vào đứa lấy lược, đứa cầm dây thi nhau chia tóc bố ra và cột thành nhiều búi nhỏ...
        - Thế xem ai giải được câu này nữa nhé:
        "Mỗi năm chỉ có một kì,
        ông nhất ngồi dưới, ông nhì ngồi trên "
        - hiiiiiiiiiiiiiiii
        Chị tôi cười như nắc nẻ,
        - Là cây Cau
        -cây Cau, đúng cây Cau !
        Những năm tháng tiếp theo là những ngày tháng vất vả nhọc nhằn của bố, chị em tôi lớn dần, học cao gánh nặng về tài chính của gia đình đè nặng lên vai nhưng không bao giờ bố kêu nửa lời. Tóc bố bạc nhiều hơn, bố cũng không còn bắt chúng tôi nhổ tóc bạc cho bố như xưa nữa có thể vì chị em tôi không còn gần bố và cũng có thể là vì tóc bố nếu nhổ thì sẽ hết mất tóc. Những câu truyện ngày nào bố kể giờ tôi mới thấy thấm thía, tôi thương bố nhiều hơn.
        Khi tôi thi tốt nghiệp PTTH cũng là lúc bố đang đi công trình ở tận Quảng Ninh, tôi khát khao mong gặp được bố trước ngày thi, ngày nào tôi cũng hướng mắt ra phía cổng chờ bố về:
        -Hôm nay là ngày 5 rồi, chỉ còn 2 ngày nữa tôi thi! bố ơi, bố không quan tâm tới con gì cả!
        - Bố không công bằng, lúc nào bố cùng chiều chị nhất nhà.
        Đứa em tôi bĩu môi nhìn tôi nói. Có lẽ là thế thật! nhưng tôi mặc kệ nó nói gì thì nói, tôi chỉ mong bố thôi.
        Ngày 6 bố về thật, niềm tin vào bố như tiếp thêm nghị lực cho tôi trong cuộc thi. Cả cuộc đời bố chưa một lần tin vào bói toán, chưa một lần bố thắp một nén nhan lên bàn thờ, chưa bao giờ biết lẩm nhẩn khấn vái, vậy mà hôm tôi thi bố đã đứng lặng trước bàn thờ rất lâu. Bố cầu mong cho con gái bố gặp may nắm!
        " Thành công là gì vậy bố? "Bố lặng lẽ nhìn tôi không đáp mà hỏi lại: "Con có ước mơ không?"
        Rồi bố giải thích: Nếu con có ước mơ thì hãy đừng bao giờ ngại làm bất cứ cái gì để đạt được nó, mọi ước mơ luôn luôn là đẹp con gái ạ. Bố bảo tôi viết từ "Tôi không thể" rồi đem nó ra đốt, tôi ngạc nhiên nhìn bố ngơ ngác:
        - Từ nay trở đi cái Ông "tôi không thể " chết rồi con ạ, nó vừa bị thiêu rồi đó. Con hãy để cho thế hệ con cháu của Ông được phát triển đó là Ông " Tôi có thể, tôi muốn, tôi sẽ...". Con sẽ làm được!
        Tôi ôm mặt khóc, bố ôm tôi vào lòng thủ thỉ:
        -Con còn nhớ có lần bố đã nói cho con biết chiến thắng là gì không?
        Tôi gật gật đầu, bố lại tiếp:
        - Trong chiến thắng có đấu tranh, trong đấu tranh có hạnh phúc, hạnh phúc có lúc là đau thương. Có thể cuộc sống sẽ không như ý muốn nhưng điều quan trọng là mọi việc con làm đều là sự nỗ lực hết mình của bản thân thì con sẽ không thấy hổ thẹn.
        Bài học của bố con sẽ mãi mang theo, dù ngày mai có thế nào chăng nữa thì con cũng sẽ nhớ lời dậy của bố trọn đời!
        "Bố muốn con tự đi tìm và khám phá thành công là gì!"
        <bài viết được chỉnh sửa lúc 23.08.2007 21:46:07 bởi lam xuong >
        #4
          lam xuong 13.04.2006 11:17:06 (permalink)

           Chim Quốc gọi
          Báo hè sang
          Một buổi sớm thanh bình nơi xóm vắng,
          Hoa Phượng đỏ
          Trời nắng chang chang
          Nắng soi đồng lúa chín,
          Báo một mùa bội thu.
          Thấp thoáng tà áo trắng,
          Hoa bằng lăng quấn cả bước đi.
          Tùng tùng,
          Tiếng trống.
          Mùa thi bắt đầu!
          Xốn sang kỉ niệm,
          Hè về, hè ơi!
          Đã trải qua mười hai mùa hè của một thời học sinh, đã gắn bó với bao nhiêu kỉ niệm vui đùa thời thơ ấu làm sao trong tôi không có chút cảm xúc lạ thường khi ngắm nhìn những chùm hoa đỏ rực. Sau những giờ trên lớp chân tay quần áo tôi không bao giờ còn nguyên hình dạng như lúc mới bước vào lớp mà bao giờ trên áo cũng kèm theo vài nốt gạch dọc ngang, tay thì tha hồ là các loại mực đen, đỏ, tím, xanh..............có tất! Thầy nhìn chúng tôi cười hiền nói:" đó là hoa học trò đó!".

          Đi trên đường Hà Nội vào mùa hè dọc các phố đâu đâu cũng một mầu bằng lăng tím rực, những cánh hoa, bông hoa xin sít xếp sát nhau đua nhau khoe sắc. Cây nọ liền cây kia tím cả lối đi, nếu ai có lỡ chân bước vào đây cũng khó lòng có thể dứt ra nổi... Tôi chỉ dám đứng dưới nhìn lên chùm hoa tím kì diệu chứ chưa bao giờ đưa tay bứt chúng cả.

          Trường tôi học không có nhiều Bằng Lăng mấy, chỉ là vài cây nhỏ mới được trông lên. Nhưng với chúng tôi ngày ấy hoa Phượng đẹp hơn tất cả, bọn con trai thường hay bứt trộm hoa lấy cánh cho cánh con gái chúng tôi xếp thành những chú Bướn nhỏ nhắn xinh xinh ép vào lưu bút, còn bao nhiêu đứa nào cũng giành lấy đem cài giỏ xe đem về. Phượng đỏ rực trên cây, dưới ánh nắng chói chang của mùa hè hình như Phượng càng trở nên lộng lẫy kiêu sa. Dưới tán lá Bàng xanh rợp chúng tôi thường ngồi làm năm, ba tốp bạn thân tâm sự.

          Năm cuối cùng của những năm học phổ thông chúng tôi học tầng một, điều đó cũng có nghĩa là sẽ không còn được đứng trên tầng để quan sát xuống sân trường nữa. Không hiểu tự bao giờ vào mỗi buổi sáng cả lớp chúng tôi ai cũng cố gắng đến thật sớm khiêng hết ghế trong lớp ra hành lang ngồi cho tới khi nghe tiếng trống vào lớp.

          Nhìn những cánh Điệp vàng mỏng manh trước gió tôi chợt nhận ra mình đã đi lạc. Bầu trời đang trở gió và chuẩn bị mưa. Nhanh quá! những cơn mưa mùa Hạ bất chợt đến đôi khi làm người ta chết lạnh. Cho tới bây giờ tôi mới tỉnh cơn mơ, đâu đây bên mái hiên tôi trú có tiếng đàm ghi ta vọng lại: " Nếu có ước muốn cho cuộc đời này, hãy nhớ ước muốn cho thời gian trở lại..." Cái giọng quen quen? Ngày học cấp ba chúng tôi luôn tự hào vì có anh lớp Trưởng hát hay tuyệt mà đàn cũng khá tài nữa chứ! " Em à? ". Giật mình quay trở lại: "Lớp Trưởng ngày xưa!" Đúng là anh.

          Mưa mùa hè thường tinh nghịch vì thế nó không thể giận chân một chỗ được, hình như nó thích trêu ngươi người khác nhiều hơn. Đến bất chợt và đi cũng bất chợt, ngồi trên ghế đá giống ngày xưa anh lại cùng tôi hát bài hát quen thuộc:"Ngồi lại bên nhau".
          <bài viết được chỉnh sửa lúc 23.08.2007 21:40:14 bởi lam xuong >
          #5
            thanhbinh_20885 13.04.2006 17:52:18 (permalink)
            KỈ NIỆM VỀ MỘT MÁI TRƯỜNG
            Khi đã xa nhà, xa gia đình và xa ngôi trường thân thương mà tôi đã gắn bó suốt trong ba năm học cấp ba, một cảm xúc tràn ngập mỗi khi hè đến đó là kỉ niệm về mái trường lí tự trọng thân thương. hồi còn học cấp 2 niềm mơ ước của tất cả học sinh huyện tôi đó là được bước chân vào ngôi trương danh giá nhất huyện. và tôi một thằng học sinh chăm như người ta vẫn hay gọi là mọt sách cũng bước được vào ngôi trường đó. tuy vui nhưng một lỗi lo lại hiện hữu trong tôi, không biết mình có đủ sức để theo kịp các bạn trong trường không, vì vào trường nmayf toàn những đứa học đỉnh củ chóp lắm. sự phấn đấu của tôi ngay từ đầu năm và cộng thêm sự giúp đỡ của các thầy cô giáo cũng giúp tôi đạt học sinh khá trong học kì một, rồi các kì tiếp theo tôi cũng hoàn thành được mục tiêu của mình.
            niềm vui trong ngày ra trường được cộng thêm với nước mắt của các bạn làm tôi càng nhớ ngôi trường của mình hơn, tôi mong có một ngày được gặp lại bàn bè, thầy cô.................một ngày tôi được trở lại tuổi thơ của mình.
            #6
              lam xuong 14.04.2006 14:26:26 (permalink)
              Choa choa, ban Thanh Bình à mình thấy tâm đắc nhất với đoạn này của bạn:

              niềm vui trong ngày ra trường được cộng thêm với nước mắt của các bạn làm tôi càng nhớ ngôi trường của mình hơn, tôi mong có một ngày được gặp lại bàn bè, thầy cô.................một ngày tôi được trở lại tuổi thơ của mình


              Tặng lại bạn nè:
              Vẫn biết rằng dòng nước chẳng bao giờ chẩy ngược, nhưng nếu cho tôi một điều ước thôi thì tôi ước "Trở lại ngày xưa ấy _ ngày mà tôi được ngồi dưới mái trường nhỏ thân thương, được nghe tiếng giảng bài quen thuộc của thầy cô, được nhìn thấy các bạn mỗi ngày, được vui đùa cười nói...........". Dòng thời gian cứ trôi mãi không ngừng, Hôm nay chỉ còn tôi đứng lặng trước sân trường mà sống lại ngày xưa !. Nhớ biết bao !
              <bài viết được chỉnh sửa lúc 23.08.2007 21:37:29 bởi lam xuong >
              #7
                thanhbinh_20885 14.04.2006 20:45:29 (permalink)
                ha ha cảm ơn lam xương nhiều nha
                #8
                  lam xuong 17.04.2006 19:42:45 (permalink)
                  Nỏ có chi mô , sao khách sáo rứa !
                  hi hi hiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii
                  #9
                    BICHVAN 17.04.2006 22:37:06 (permalink)
                    cuộc sống cũng thật tuyệt vời nhưng nó cũng khong như ta mong muốn đúng không ta da lớn ta không thể để cho ba mẹ ta lo lắng mãi đuọc ta phải biết thế nào là một cuộc sống tự lập, phải tự mình vươn lên trong cuộc sống, ngoài xã hội, ba mẹ không thể bên con suốt cuộc đời, không thể nào theo sát ta từng bước tuy ta lúc nào cũng muốn là đứa trẻ ở bên ba mẹ nhưng thời gian không chờ ai bao giờ, con càng lớn bao nhiêu thì ngày con phải xa ba mẹ càng gần bấy nhiêu ta phải cố gắng sao đừng để ba mẹ lo lắng nhiều hãy biết tự lo cho bản thân mình đó là điều mà ba mẹ chúng ta đều mong cả chẳng có ba mẹ nào không muốn nhìn thấy con cái mình thành đạt hãy sống sao để bố mẹ mình hãnh diện vì mình và truóc ta lúc nào cũng muốn nói ba mẹ ơi con yêu ba mẹ rất nhiều
                    #10
                      lam xuong 21.04.2006 10:00:33 (permalink)
                      Sớm còn mờ sương
                      Đã thấy mẹ ra vườn ,
                      Lấy rau đi ra chợ
                      Tiếng quang kêu kĩu kẹt
                      Trên đôi vai mẹ gầy ,
                      Thương biết bao bóng dáng
                      Mỗi chiều mẹ bước trên đường quê !


                      Chúc các bạn hạnh phúc bên người mình thương yêu !
                      #11
                        Chuyển nhanh đến:

                        Thống kê hiện tại

                        Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                        Kiểu:
                        2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9