NGẬM NGÙI .
Vâng tôi vẫn muốn quên đi ,
Chôn bao kỷ niệm những khi bên người ,
Mà bao nhiêu những điệu cười ,
Với bao câu nói, bao lời yêu thương ,
Âm vang đồng vọng canh trường ,
Đớn đau như những vết thương xé lòng !
Ngày xưa - ôi một vườn hồng ,
Người cùng tôi bước hương nồng xiết bao ,
Những đêm trăng gió lao xao ,
Lá hôn khẻ lá - hoa chào nhụy hoa ,
Tâm tình yêu dấu thiết tha ,
Tôi yêu yêu cả hương hoa của lòng ,
Với bao âu yếm mặn nồng ,
Và bao kỷ niệm vườn hồng ngày xưa ,
Trong tôi thủa đó chưa mờ ,
Trong tôi ngày cũ - một bờ sông yêu !
Hôm nay gió đã thay chiều ,
Hương xưa tàn tạ, thương yêu tan rồi ,
Vườn xưa tràn ngập vàng rơi ,
Bao nhiêu lá chết đổi dời thời gian ,
Tôi hôn âu yếm cánh vàng ,
Nghe như dao cắt, bàng hoàng xót đau !
Nào ai hãy đốt giùm tôi ,
Một thời qúa khứ để rồi tôi quên ,
Còn bao đường mới chưa quen ,
Còn bao dấu tích muộn phiền cũng thôi ,
Chôn vào tận đáy hồn tôi ,
Còn ôm chi mãi bóng thời vàng son !
Bạn ơi đây những sợi buồn ,
Của lòng tôi đãy đốt luôn cho cùng ,
Góp tro tàn với tình chung ,
Tôi đem viết nốt cho cùng tiếng thơ ,
Để rồi trong mỗi cơn mơ ,
Tôi ngồi im đợi người xưa trở về ,
Dỗ hồn trong những cơn mê ,
Để còn thấy mộng bên lề cuộc vui ,
Vì đây là phút ngậm ngùi !