Nó
Believe 17.12.2005 23:37:41 (permalink)
oOo

Cái bụng của nó ngày một lớn dần lên . Và dĩ nhiên , không dưng trở thành đề tài bàn tán của mấy bà ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng .Khi đến tai mẹ nó , thì cái bụng của nó gần như vượt mặt . Chả trách , cái thân phận nghèo cứ bám miết . Hàng ngày , phải chạy miếng cơm , manh áo từ sáng đến tối mịt mới về . Có khi theo chuyến buôn cả tuần không có nhà , thì làm sao mà nắm bắt tình hình của " hủ mắm " treo đầu giường cho được . Bà nổi xung thiên , lôi nó ra dần cho một trận thiếu điều nhừ tử . Vừa cầm chổi quật lấy quật để , miệng thì gào không ngừng :

- Mày , mày lang chạ với thằng thối tha nào mà để bầu bì vậy hả ?

Bà xuỳ bọt mép , bọt mồm lên mà chửi :

- Đồ , cái đồ con gái hư .

Đáp lại những chiếc roi kia là cặp mắt mở trợn trừng . Tuyệt nhiên , cấm có một tiếng hó hé nào. Được một lúc , dường như sức của người đàn bà qua hai lần lỡ duyên hay do bản tính của người làm mẹ không cho phép nên bà dừng tay lại . Bà ngã vật xuống giường mà khóc lấy khóc để . Khi nãy , gương mặt đỏ ké , đầy vẽ hung tợn trông bà như con rắn hổ mang chực vồ con mồi . Bây giờ , người mềm nhũn ra chẳng khác nào lão ăn mày . Không lão sao được . Những vết thời gian cứ thay phiên nhau chồng chéo lên gương mặt xương xẩu , một thời là hoa khôi của xóm . Đánh chán , khóc chán . Bà lại tỉ tê :

- Mày nói cho mẹ biết đi Hai . Thằng nào nó thổi cái bụng mày bự lên vậy ?

- Ư ....ư

- Mày nói đi . Tao qua nhà thằng đó bắt nó cưới mày . Nó mà không chịu tao đào mồ cha lên mà chửi .

- Ư ...ư

Bà như được thể điên tiết lên . Gầm vỡ cả đầu , long cả óc nó :

- Ư con mẹ mày chứ ư . Lúc thằng đó cho xe vào đường hầm , sung sướng quá chắc cũng chỉ ư ư thế nào thôi hả

Chưa dứt câu , bà lại nhào đến mà đấm mà đá mà thụi . Tội nghiệp ! Đã bụng mang dạ chữa . Vậy mà còn bị một trận đòn ra trò . Khi mẹ nó bỏ ra sau nhà đi tắm. Nó đem những vết thương tích đầy mình ra mà săm soi . Nó đau lắm . Lúc này , tận đáy mắt nó ròng lên những đốm sáng , chói loá đêm . Môi nó bầm bập bầm bập lại với nhau . Sống mũi phập phồng theo giọt nước mắt . Và nó cất tiếng khóc . Cái tiếng khóc méo mó được phát ra từ cái miệng có chiếc lưỡi thụt lút vào trong . Nghe mà nẫu ruột . Nó băng mình chạy một mạch ra khỏi nhà mặc mưa giăng kín đầu . Qua làn mưa lẫn nước mắt . Nó hồi tưởng lại chuyện của tháng ngày đã qua ....


( còn tiếp )
<bài viết được chỉnh sửa lúc 18.12.2005 02:04:11 bởi Believe >
#1
    Believe 18.12.2005 03:59:58 (permalink)
    oOo


    Ngày sinh nó ra , ông bà nội hết sức vui mừng . Chở mẹ con nó đi sanh là xe hơi , đón mẹ con nó về là xe hơi . Bà ngoại từ dưới quê , đón chuyến xe cuối lên thăm con gái và đứa cháu ngoại . Nó nghe kể lại , trong cái làn bà ngoại mang theo hôm đó , có con vịt và dăm ba quả đu đủ . Bà bảo là hầm cho mẹ nó ăn có cái sữa mà cho nó bú đặng chóng lớn , chóng khoẻ . Bà thương nó lắm ! Vì bà có mỗi mẹ nó là con và nó là đứa cháu ngoại rặc ròi thôi . Bởi mẹ nó sanh khó . Tưởng chừng , không qua khỏi . Nên bác sĩ báo cùng gia đình là cứu mẹ phải bỏ con và ngược lại . Nhưng bản tính người mẹ buột phải cho nó sống . Ai dè , mẹ con vuông vứt . Nhưng nó chẳng còn cơ hội có thêm đứa em nào cả . Bù lại , được lớn lên trong vòng tay yêu thương . Nó lớn một tí . Bà ngoại phải về quê . Bệnh già ấy mà . Nhớ quê , nhớ luống rau , bụi hoa và hơn hết mồ mả dòng họ cùng ông ngoại cỏ mọc xanh um như thể kêu bà về .

    Sự đời có ai hiểu hết chữ ngờ đâu . Đến độ tuổi những đứa trẻ khác líu lo con chim sơn ca . Thì nó vẫn chỉ cứ ư ư a a . Lâu lâu , nó cũng " ba ba " " ma ma " một cách rất nặng nhọc . Cùng thời điểm đó , ba nó bị huỷ hợp đồng làm ăn liên tục . Cúng vài chùa chiềng cỡ nào cũng chẳng ăn thua . Nợ nần chồng chất phải bán cả một vài mảnh đất của ông bà nội mà vẫn không thấm vào đâu . Bất thình lình , một ngày nọ , bà nội túa vào nhàu cùng với gương mặt đen kịt . Bà chửi rủa mẹ nó hết sức thậm tệ . Rằng đã sinh ra một đứa như nó " khắc " cả gia phong . Bà kêu bóp cổ nó đi hay mang cho người khác . Bằng không xéo ra khỏi nhà bà . Bản năng của một người mẹ phải bảo vệ đứa con mình dứt ruột mang nặng đẻ đau . Trong một đêm mưa gió , mẹ lẳng lặng ôm nó về quê ngoại cùng sự xì xầm bàn tán của những người chung quanh . Ít lâu sau , ba cũng tìm về với mẹ con nó . Chẳng biết từ ngày gia đình nó bỏ đi , ông bà nội có giàu sụ không . Đôi ba lần họ có đến tìm và khuyên gia đình nó về ( chính yếu là ba nó thôi ) . Mẹ làm gà đãi cơm rồi xuống bếp . Ba nó trên này từ chối khéo . Từ đó , họ bặt tin nhau .

    Trước bao sóng gió đổ ập vào số phận nhỏ bé . Nó không hề hay biết . Hay nó cũng chẳng thể hiểu qua trí óc non nớt của một đứa trẻ lên năm . Tuy vậy , nụ cười nó vẫn trong veo mặc cho tiếng nói thì méo xẹo . Ông trời không thương nên thêm một lần lại bày trò trái ngoe . Chuyển về ở tầm hai năm , bà ngoại nó qua đời vì bệnh già . Ngày đưa ngoại ra nghĩa trang , nó khóc nhiều nhất trong đoàn người đưa tiễn . Nó khóc là vì thấy mẹ nó rơi nước mắt hay vì thương ngoại ? Câu hỏi ấy không ai lý giải cho đúng cả . Ngoại trừ nó . Sau hôm ấy , cái giọng vốn hiếm hoi của nó bỗng dưng biến mất . Thay vào đó là những ư ư a a và những tràng cười ngây dại .


    ( còn tiếp )
    <bài viết được chỉnh sửa lúc 18.12.2005 05:02:30 bởi Believe >
    #2
      Believe 18.12.2005 05:04:59 (permalink)
      oOo

      Ba nó đốn củi ở bìa rừng kiếm sống . Phải hôm nào bão , cây ngã , ba nó chọn những cây to đem về . Hì hục mấy ngày vừa mài , vừa đục , vừa đóng thành một cái ghế lớn , có bốn chân rồi lập ngược thả nó vào . Mẹ nó ở nhà lo cơm nước , trồng rau lặt vặt . Có hôm ba bán được nhiều củi thì hôm đó nhà nó ăn sang phải biết . Cái tộ kho quẹt hằng ngày được thay bằng tộ thịt thơm phức . Gọi là thịt cho sang ,chứ mươi phần mười là mỡ . Có một chút nạc ở đằng đầu thì cũng cắn mà nhè ra cho nó . Vậy mà , gia đình nó không ngớt tiếng cười . Chen lẫn giữa tiếng cười của ba mẹ còn có tiếng cười bi ai của nó .

      Rồi ba nghe mấy ông trong làng kháo nhau đi đãi vàng bên kia bốn con núi . Ba nó mơ tưởng đến viễn cảnh tốt đẹp . Hy vọng xây được ngôi nhà che nắng , che mưa cho đàng hoàng . Trước mắt phải chữa bệnh rồi cho nó đi học để mà con biết cái chữ . Mẹ nó thút thít :

      - Có rau ăn rau có cháo ăn cháo . Cớ gì mình phải đi cho xa ?

      - Mẹ nó à ! Phải nghĩ đến tương lai của con chứ . Mình sống sau cũng được nhưng con thì không thể . Thôi ráng lên em ạ !

      Mẹ cầm lòng không đặng cũng xuôi theo ý ba nó . Ngày tiễn ba đi , mẹ đùm thêm túi cơm nắm , tặng ba cái ví có thêu ba con chim trên cánh hoa hồng . Kỳ lạ ! Trước đó , mẹ khóc thôi là khóc . Vậy mà bấy giờ còn cười được nữa cơ đấy . Chỉ có ba nó hiểu sau nụ cười đó là cả một núi lo toan chồng chất . Ba nó khuất bóng , mẹ ôm chầm lấy nó vừa khóc vừa nói :

      - Ba đi là vì mẹ và con

      Những tháng ngày đầu , mẹ nhận được thư ba luôn . Những lá thư đẫm tình chồng , nghĩa vợ . Ngoài lời hỏi thăm không quên dặn nhau sức khoẻ . Hôm nào có thư y như rằng đêm ấy mẹ thức khuya lắm . Cho nó ngủ xong , mẹ ra trước hiên nhà nằm trên cái võng mà lí nhí khóc . Bà sợ nó thức giấc , không hay . Cơ cở năm sau , nó vẫn nhớ như in cái ngày hôm ấy . Cũng như những lần nhận thư trước ,mẹ nó đón lá thư từ tay ông phát thư một cách trân trọng và chẳng quên mĩm cười chào ông . Cảm thấy hơi lạ , vì dòng chữ ngoài bìa thư không phải của chồng mình . Nhưng địa chỉ nhà thì quá rõ ràng . Nhưng mặc , niềm vui lấn át tất cả rồi .Sau khi cơm nước xong xuôi , mẹ tắm , chảy đầu và cho nó diện bộ váy màu hồng phấn mà năm ngoái ba nó mua ngoài chợ trời tặng nó làm quà sinh nhật . Mẹ đặt nó trên cái giường con , từ từ ...hồi hộp lấy thư ra đọc . Bỗng dưng , nụ cười trên mặt mẹ nó vụt biến . Bao sợi cơ trên mặt mẹ nó va cả vào nhau . Bời bời những vết đớn đau dù bà còn rất trẻ . Hai hàng nước mắt lại được dịp trình diễn . Phô bày đường gần guốc xanh xao . Nó hiểu quái gì đâu . Nhưng khi thấy mẹ như thế nó cũng ùa lại vỗ vỗ lên vai . Mẹ nó giờ hệt con thú khát mồi . Bà điên loạn vung tay hất văng nó ra . Cú hất quá mạnh khiến nó ngã bật từ trên giường xuống . Nó ngoác mồm khóc , khóc vì sợ , vì đau . Cho đến lúc , mẹ nhìn thấy dòng chảy từ đầu nó xuống gần đến má . Bà nhấc bổng nó lên . Vội vội vàng vàng lau chùi máu , băng bó . Nó vẫn ngù ngờ ngù nghệch ra chiều hỏi :

      - Có chuyện gì vậy mẹ ?

      Cụ vãi . Dè chừng thì dè chừng thế thôi . Hỏi thì hỏi thế thôi chứ o e lên được tiếng nào đâu . Mẹ như đọc được suy nghĩ nó . Hoặc giả , bà muốn nói ra những gì chất chứa trong lòng . Tay băng bó , miệng lẫm nhẫm :

      - Hầm sập , ba con chết rồi !

      Với nó , cái từ chết khác nào tiếng sấm nổ rền qua tai ? Nó lặng đi một lúc rồi nháo nhào cấu , cắn , xé mẹ nó . Cắn tóc , cắn lưỡi được một lúc lại lăn đùng ra ngủ cùng nước mắt đang ràn rụa hai khoé. Trẻ con là thế . Cái gì cũng được một lúc thôi . Dù đau đớn cỡ nào cũng đâu bằng người đàn bà mất chồng kia .

      Sau khi mai táng ba , dường như mẹ chẳng còn nước mắt mà khóc nữa . Của đáng tôi ! Khi người ta gặp quá nhiều điều bất hạnh , họ chỉ còn biết cách vo viên , khoá kín vào chiếc hộp mà cất tận đáy lòng . Nếu cứ đem ra ngắm nghía chỉ khuấy động cho trong cái đục ngầu dĩ vãng . Và hơn hết , mẹ còn có nó . Bà phải sống để nuôi nó . Mà nuôi nó lớn lên thì làm được gì với cái thân hình èo uột , o ...e không tròn tiếng ? Mặc ! Vẫn phải nuôi .


      ( còn tiếp )
      <bài viết được chỉnh sửa lúc 18.12.2005 23:10:28 bởi Believe >
      #3
        Believe 19.12.2005 01:27:15 (permalink)
        oOo


        Từ đó , bà lân lê khắp xóm làm thuê những công việc hằng hà sa xố kể . Sáng , bà nấu vội bát cơm , luộc dăm củ khoai để sẵn trong cái lồng bàn. Nó chỉ việc thức dậy và ăn . Ở nhà chơi tới trưa chờ mẹ nó đem khi thì nắm xôi khi cái quả ổi . Trong khi , nó còn ngáy pho pho thì bà đầu tắt mặt tối . Bà giặt thuê giặt mướn , nhổ cỏ , tuốt lúa ...Thậm chí , rữa tolet cho cái bọn nhà giàu . Gặp người đàng hoàng thì may . Gặp những lão dê xồm thì bỏ của chạy lấy người . Mà họ nỗi hứng xung thiên cũng phải thôi . Tuy thời gian có làm mẹ nó phai đi ít nhiều nhan sắc . Nhưng cái vẽ mặn mà của gái một con cứ khiến các ông hao háo lên . Mẹ tuy ít học nhưng đạo vợ chồng mẹ không bao giờ quên . Cái tát tay của ông chủ khiến mẹ bị mất việc . Chẳng sao , không làm chổ nào thì làm chổ khác . Mà chuyện dễ dàng như thế thì đâu có gì phải nói . Thằng cha đó ăn không được tức anh ách . Lão giả vờ nhún nhường . Thuê mẹ qua chùi rữa cái tolet nhà lão . Lão trả công cao . Rằng là chỉ có mẹ mới cọ sạch thôi . Đáng lý , mẹ không nhận lời lão nếu tôi khi ấy không nằm rên hừ hừ trên giường . Căn bệnh sốt rét rừng hành hạ thân thể bé nhỏ của nó vô tội vạ . Lão tử tế đươc ít lâu , cái máu ba lăm trong người lại trỗi dậy . Sau đêm giằng co quyết liệt , bị mẹ đạp thẳng vào hạ bộ . Lão rú lên kinh hãi . Chạy một nước về nhà , mẹ ôm chầm lấy nó . Chẳng nói chẳng rằng cứ hổn hển thở . Nó muốn khoe với mẹ , nó vừa phát hiện ra cái tổ chim trên cây mận sau nhà . Nhưng khi thấy thái độ khác thường của mẹ . Dường như , nó linh tính điều chẳng lành và chỉ biết im thin thít . Tự nhủ : " Ngày mai , khều tổ chim và chơi cùng chúng "

        Sáng hôm sau , nó chờ mẹ ra đồng gặt lúa thuê cho bà Tư béo . Nó tót khỏi giường , quên ăn cả đụn cơm mẹ gói trong lá chuối . Ba chân bốn cẳng chạy ra sau nhà và ...ngước cổ lên . Dõi theo ánh mắt của nó , có một tổ chim nằm tênh hênh mé nhánh cây mận già . Có hay con chim to cứ thay phiên nhau , liên tục tha những chú sâu non bay về phía tổ . Nó thông minh lắm ! Nó biết ngay đó là chim bố và chim mẹ . Có gì khó khăn đâu . Ngày xưa , ba mẹ hay mớm cơm cho nó ăn như thế mà . Tẩn ngẩn tần ngần một lúc , nó quyết định . Thôi nhìn , bắt đầu leo lên gở chiến lợi phẩm xuống . Lúc đấy . tha hồ mà chơi nhá . " Leo lên " hai từ thật đơn giản so với những đứa trẻ cùng tuổi . Nhưng với nó sao mà xa vời quá ! Ngay cả đi đứng còn cảm thấy khó khăn cơ mà . Thế nhưng , sự hiếu động và trí tó mó lẫn khao khát có những người bạn chim thôi thúc nó phải leo lên . Nó khênh ghế , phóng phóng , nhấp nhấp . Nhón chân hòng bám được cái cánh cây chĩa ra gần nhất . Rướn đến độ dài ngoằng thân mình và tay ra nhưng vẫn không được . Nó huých người lên . Bấu mười đầu ngón tay vào thân cây và nhích từng nhích nhằn nhọc . Nó bậm môi đến bật cả máu . Khi nó nê thân lên gần đến cành muốm bám . Bất ngờ , trượt tay và té lăn cù . Nó xúyt xoa rồi lại ...ngước nhìn lên . Cái tổ chim vẫn trơ ra đấy như nhạo báng nó vậy . Nó tức . Nó ghét . Nó vớ phải hòn đá dưới chân mà ném . Nhưng hỡi ơi ! Sức yểu xìu chẳng đưa hòn đá đến đích mà rơi ngược về đầu . Nó nhăn nhó thật là thương ! Bỗng dưng , hai mắt nó long lên . Nó chạy ù lên trước rồi chạy bổ ra nhà tắm mà khi xưa ba nó dựng lên và bảo rằng sau này lớn lên nó khỏi thẹn . Xem nó có cái gì nè ? À thì ra là cái sào phơi đồ và cái ca nhựa màu xanh nó thường dùng múc nước tắm . Nó thả bịch xuống đất . Dùng những sợi dây thun cột chằn cột đụp chúng lại với nhau . A thì ra nó làm cái gầu móc . Trong khi làm , nó nghĩ đến cảnh trưa nay mẹ nó đánh vào mông cho chừa cái tội quấy phá mà rùng mình . Sau cái rùng mình thì cái gầu móc cũng xong . Nó phủi đít đứng dậy . Rồi như anh hùng tay lăm lăm cây kiếm tiến thẳng đến hang ổ địch . Khi đã định vị được chổ đứng , nó lại làm một động tác thân quen đó là nở một nụ cười . Nhưng lần này , nó nhếch môi lên thôi .Một nụ cười không có tiếng và đầy ma giáo . Nó không mấy khó khăn khi đặt gầu móc vào chổ tổ chim . Nó rung tay , lẫy nhẹ một cái . Thế là , cả tổ chim nằm gọn lỏn trong chiếc ca nhựa . Lấy tổ chim ra , cầm trên tay , hai mắt nó sáng rỡ . Nó nhẩy chân sáo và thầm khen mình giỏi . Những chú chim non một phần vì sợ , một phần vì đói chu mỏ lên mà kêu chíp chíp inh ỏi . Nó đánh tay luống cuống xém một chút là rơi chúng xuống đất rồi . Nó nhìn những chú chim non với ánh mắt trìu mến và ư ư a a ra trò nói chuyện :

        - Ngoan nha ! Chị thương nha !

        Chim thì có hiểu được những gì nó nói đâu . Thấy nó , chúng càng sợ thêm mà thôi . Vậy là cứ thế mà chíp chíp nhá . Vậy là cứ thế mà nó lính quính nhá . Chợt nghĩ đến cảnh khi còn bé những lúc nó đói , nó cũng khóc không ngớt như thế này . Nó " à " lên một tiếng rõ to . Đoạn chạy vào nhà lấy nắm cơm mẹ dành phần sáng ra cùng với ly nước nhỏ .Nó nhón từng hạt từng hạt lên đầu ngón tay rồi bỏ vào miệng chúng . Chim non không quen mùi nên cứ nghèn nghẹn ra . Thấy thế , nó lại thọt đầu ngón tay vào ly nước rồi nhễu từng nhễu vào miệng chúng . Những cái miệng đua nhau mở ra khép vô tóp tóp . Nó cười ra chiều thích thú lắm . Bỗng dưng , nó ngước đầu lên nhìn . Hai con chim bố và chim mẹ đang lờn quờn trên phía đầu nó . Vỗ cánh liên hồi , bay qua bay lại . Chúng đòi lại con . Nó ngầm hiểu thế . Nó nhìn những chú chim non trên tay mà mắt rưng rưng .Tự trong đáy lòng nó trỗi lên những khúc cật vấn liên hồi . Trả hay không trả ? Không trả hay là trả ? Không trả . Không trả đâu . Đây là thành quả cả buổi sáng của nó . Nó phải trầy trật lắm mới mang chúng xuống chơi chùng . Chưa chi đã đòi lại là sao ? Trả rồi thì ai sẽ chơi cùng nó ? Nó thèm một người bạn hơn bao giờ hết. Đó là nhu cầu thíêt yếu của những đứa trẻ mà thôi .Nhưng có ai chơi với nó đâu . Mẹ nó đi làm là đóng cửa im ỉm suốt ngày . Với lại , ba mẹ trẻ con trong xóm dặn không cho chơi cùng nó . Rằng nó là khắc tinh , rằng nó là quỷ đầu thai. Nên nó càng cô độc. Mỗi ngày , khi nhìn những đứa trong xóm mặc chiếc áo trắng phao , tay cầm tay mẹ đi học mỗi buổi ráng trưa . Nó khao khát lắm ! Chẳng phải ngày trước ba nói cho nó đi học sau ? Ba không giữ lời hứa . Nó đâm ra ghét ba . Ghét là ghét thế thôi nhưng mỗi khi nhớ về nó lại tui tủi . Có những khi , nó nằm mơ thấy ba về .Tối đến , mẹ xoa lưng nó ngủ . Nó lại ư o thỏ thẻ . Nó tả dáng qua điệu bộ . Nó lấy bàn tay trái cầm bàn tay phải rồi đặc lên đầu rồi nó xoa xoa . Ý là ba dặn nó phải ngoan . Mà thật , nó rất ngoan . Đó là niềm an ủi lớn nhất của mẹ . Rồi nó thim thiếp đi mà quên mất tiếng thở dài của mẹ . Cứ thế , nó lớn dần lên qua sự khinh khi rẻ rúng của bọn trẻ con trong xóm . Có đứa còn ác nữa . Đi ngang qua nhà , thấy nó ngồi đằng trước xới đất . Chúng gào lên tận miệng :

        - Đồ không có cha

        Nó cũng có vừa đâu . Cầm đá liệng lại . Bọn kia sợ quá cong chân mà chạy . Nghĩ đến , mắt nó long lên đục ngầu . Nhưng rồi lại xìu xuống ngay . Nó lại nghĩ nếu nó là những chú chim non nó sẽ thế nào ? Nó mà xa mẹ chắc đau buồn lắm . Tội ! Nó đâu biết được là nó đau ít buồn ít , mẹ nó , chim bố chim mẹ kia đau hơn gấp bội . Trách làm gì , chưa nghĩ ra thôi . Nó trề cái môi mình ra dài thật là dài , rồi dí dí ngón tay cái xuống đất . Nó hít mũi một cái . Bật dậy , kéo quần lên và tiến thẳng đến gốc cây mận trên tay là tổ chim non .Hai tay cùng hai chân nó bấu vào thân cây , tổ chim nó ngậm ở miệng Không biết nhờ động lực nào mà lần này nó leo lên thoăn thoắt như một thợ leo cây chuyên nghiệp . Nó trườn sát rạt mình xuống nhành cây . Một tay bám một tay thò ra xa đặt tổ chim vào vị trí ban đầu . Cuối cùng , cũng êm xuôi . Nó nhẻo miệng cười . Toang nhẩy cẩng lên thì " Bịch " một cái đau điếng . Nó chẳng còn biết gì .

        Sau khi , mở mắt dậy nó thấy mình đang nằm trên giường màn trời đã sẫm tối . Từ dưới bếp loang nồng lên mùi cháo hành thơm phức . Nhách thấy chiếc bóng trên vách . Nó biết ngay là mẹ . Định cất người dậy nhưng thân nó nặng trình trịch . Mẹ nó nghe tiếng động liền tất tả đến bên nó :

        - Nằm yên .

        - ư ....ư

        - Con leo cây bị té ngất xĩu . May là mẹ về kịp

        - ư ....ư - Nó thanh minh

        - Mẹ thấy hết những gì con làm . Mẹ rất vui .

        Nó ôm chầm lấy mẹ mà không thèm ư ư nữa . Mẹ gở tay nó ra rồi nói :

        - Để mẹ coi nồi cháo . Con ăn cho mau khoẻ rồi còn chơi với chim non

        Mẹ quay đi . Trong bụng nó sướng rơn . Tưởng mẹ sẽ mắng nó nhưng ai dè ...Nó nở một nụ cười tươi rói . Trong khi , mẹ đã múc cháo ra cái tô con con mang lên cho nó .

        ( Còn tiếp )
        <bài viết được chỉnh sửa lúc 19.12.2005 01:29:27 bởi Believe >
        #4
          Believe 19.12.2005 04:06:45 (permalink)
          oOo


          Đó là những tháng ngày đẹp của nó . Cho đến khi , mẹ nó đưa về nhà một người đàn ông . Và bảo là từ nay gọi ông ấy là " ba " . Nó không mấy bất ngờ . Cũng chẳng có thái độ gì là rõ ràng cả . Mẹ nó đẹp . Hiển nhiên , có nhiều người theo đuổi . Mộ ba nó cỏ mọc xanh ươm rồi . Dù trong năm năm qua mẹ con nó ra nhổ không biết bao nhiêu lần . Nó hiểu . Mẹ nó cũng cần một người đàng ông hôm xốm cũng như chính nó trong ngần ấy năm qua cần một người bạn vậy . Trước , nó lẵng lặng . Nay nó càng khép kín hơn . Ban đầu , ba dượng nó cũng tỏ vẽ yêu thương nó . Mua áo , mua quần . Mua cả cho nó con búp bê bằng bông . Nó thèm mà đụng vào . Nhận xong , nó để vào góc tủ . Nó lại chạy đi cưng nựng những bông hoa trong vườn . Bố dượng nó cũng tử tế . Cho đến một hôm , giữa đêm khuya nó giật mình thức dậy bởi tiếng khàn khàn mà nó đoán chắc là của bố dượng :

          - Mày có đưa tiền cho tao không hả con đĩ thõa kia ? Mày tưởng tao cần vào cái nhan sắc điêu tàn của mày à ?

          Đêm im lặng hay mẹ nó im lặng ?

          Rồi hắn bỏ đi biệt tích . Đâu chừng hai năm sau quay về với cái thân xác tàn tạ hơn . Nó không hiểu mẹ nó vì lý do gì mà dung nạp hắn cho được ? Nhưng thôi ! Chuyện của người lớn . Vã lại , nó còn có ba . Thường , mỗi chiều nó hay ra mộ ba nhổ cỏ , tỉ tê , hát dăm ba cậu học lõm của bọn nhỏ . Nó có mong gì hơn là được sống một cuộc sống bình lặng .

          Nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng . Mười lăm tuổi , nó mơn mơn như hoa trước gió . Đôi mắt vốn dĩ đen ngày trước nay như được thêm nước mà cứ long lanh lên hệt nước trong hồ . Đôi môi bé xíu ánh lên màu mộng đỏ . Nước da trắng ngần hay cho cái màu xanh xao thuở trước . Thay cho thân hình bé củn bé cởn ngày xưa là những đường cong hớp cả hồn người . Tuy không gợi cảm , quyến rũ nhưng cái vú nhu nhú lên hồng hồng kia là nỗi khát thèm của bọn trai trong xóm . Trong đó , có cả ông bố dượng .

          Lúc này , thì mẹ nó bù đầu lên với công việc rồi . Bà được một gia đình bán hàng đường dài kia thuê làm tạp dịch . Mỗi lần có chuyến thì bà vắng nhà suốt . Ông bố dượng thì ôi thôi bê tha . Sáng xỉn , chiều say , tối lai rai tận khuya mới ngưng . Ông ấy la cà đầu trên xóm dưới .Có hôm ngủ bờ ngủ bụi nơi đằng đông nơi đằng tây nào đến tận hôm sau mới vác mặt về . Có hôm , ông ấy định rình mọ nó tắm . Chưa kịp nhìn , nó phát hiện ra đã nhìn thẳng vào mắt đe doạ rồi . Ngộ ! Hai hòn mắt của nó có sức ra lệnh rất chắc chắn . Chỉ cần nhìn vào mắt đối phương thôi nó đã truyền đến mệnh lệnh nó muốn gì . Sắc hơn dao . Mềm như nước . Thật tuyệt !


          Tình cảm đầu đời thánh thiện và chân thành . Nó dành cho một cậu con trai trong xóm . Mỗi buổi chiều , Pha - tên người con trai đó thường hay đi ngang nhà . Ban đầu , nó cũng chẳng để ý gì . Cứ ru rú sau khung cửa sổ với mớ hoa vừa hái được trong vườn . Nhưng sau đôi ba lần chạm mắt nhau , nó bắt đầu để ý đến Pha . Pha độ chừng mười bảy hay mười tám gì đó ( Hoặc cũng có lẽ là hơn ) . Nhong nhỏng cao , với cặp mắt to và sâu hoắm trông rất đàn ông . Ngày trước , khi nó còn là cô vịt xiêm thì Pha cũng là một trong những đứa chòng ghẹo nó luôn . Bẵng đi một thời gian , cả nó và Pha đều thay đổi . Lớn phổng lớn phao ra dáng nam thanh nữ tú lắm lắm . Một ngày nọ , nó bắt gặp một bó hoa dại trước cổng . Thấp thoáng xa xa bóng Pha lấp ló sau rặng trâm bầu . Nó thầm mĩm cười trong bụng nhưng giả bộ ngó lơ . Vào nhà đóng sập cửa lại mà hí hí ngập cả miệng . Từ sau hôm đó , nó và Pha có vẻ thân nhau hơn . Bằng chứng là nó chịu đứng trước cái cổng cao ngang ngực nhà mình đưa tay đón lấy những qua ổi , nhành trâm . Chưa đâu vào đâu vậy mà Pha lại là người để lại vết thương lòng cho nó .

          Hôm đó , trời sầm sập tối . Mẹ nó về nhà sớm hơn dự định . Bà sai nó ra đầu ngỏ mua thêm tí thịt về làm bữa tối . Ông bố dượng khoái chí vỗ đùi đen đét . Chắc mẩm có món nhắm cho lão đấy mà . Nó theo lời mẹ bê cái mẹt ngang hông quầy quả đi . Nó có biết được đâu sau cái bụi tre gai kia là một âm mưu đen tối được chính người mà nó thích bày ra . Nó cứ thẳng một mạch mà đi . Khi đến bụi tre gai thì bất thình lình một cái bóng đen nhẩy bổ nhào ra ôm chặc lấy nó . Hắn ta bịt miệng và nói như rên :

          - Im đi Hai . Anh thương !

          Nó định thần lại và cũng lọ mọ hiểu ra chuyện gì nên ra sức giẫy giụa .Nó cố sức giằng tay hắn ra . Nhưng ích gì ? Cứ như chọc gan hắn thêm thôi . Cơn khát thèm của hắn phát tiết ra tận đỉnh đầu rồi . Hắn xô nó ngã xuống đất . Leo thẳng lên bụng nó mà ngồi . Hai tay thì giữ chặc hai tay nó . Mặc sức nó ư ư như thể van này .Hắn kề cái môi chả khác gì hai miếng thịt bò chặp lại mà hôn lấy hôn để hết tóc , má , trán , mặt , môi . Cái lưỡi của hắn có khác nào lưỡi con rắn hết le ra rồi thụt vô đi tìm mồi đâu . Hắn rà rà cái lưỡi bẩn thỉu của mình vào cổ nó . Toang cắn một cái cho hả hê nhưng có tiếng chân người cùng ánh sáng từ cây đèn pin đang rọi vào bụi tre gai . Hắn vùng bỏ chạy mặc nó đang nằm đó mà run rẫy sợ . Định thần lại nó đi thẳng một mạch về nhà cùng cái mẹt trống rỗng . Mẹ thấy thái độ kỳ quặc của nó liền gặng hỏi . Nó chả nói gì chỉ lẳng lặng vào buồng trong mà nằm . Trong giấc mơ chập chờn của đêm , nó mơ thấy mình giữa bầy sói hoang . Những con sói đen nhẻm với hàm răng lỡm chỡm những nanh và nanh cùng dòng nước miếng lòng thòng rơi rớt .Nó lẫy bẫy lên vì sợ . Người toát cả mồ hôi mẹ mồ hôi con . Trong mớ hỗn độn , chấp nối giấc mơ nó thấy rõ gương mặt Pha hiện lên như một tên ác quỷ .
          Cái lưỡi nhơn nhớt khi chạm vào môi nó cùng hơi thở phả vào da thịt khiến nó rùng mình mấy lần mà vẫn còn y nguyên cảm giác ghê rợn khôn cùng. Qúa hoãng loạn , nó giật mình dậy . Sau , nó ốm đúng một tuần liền .
          <bài viết được chỉnh sửa lúc 19.12.2005 04:10:27 bởi Believe >
          #5
            Believe 20.12.2005 22:48:54 (permalink)

            oOo


            Nó tự băng bó vết thương bằng cách trước lầm lủi nay càng lầm lủi hơn nữa . Thế giới này quá tàn bạo , ác nhơn thất đức với một người như nó . Trong khi , nó vẫn chưa biết cách phòng vệ để bảo vệ mình thì đã giăng ra hằng hà vô số những nghịch cảnh éo le . Nó như đóa hoa dại trong cánh rừng già nguy hiểm . Như rằng thế giới này , cuộc sống này không dành cho nó vậy . Nhưng vẫn phải sống , hoa dại dù hương sắc nhợt nhạt ,mọc bên vệ đường nhưng sức sống của nó thì muôn ngàn mảnh liệt . Trừ phi , dập tắt tận nguồn tận gốc thì may ra mới chết đi , từ bỏ sự sinh tồn . Còn bằng không dù chỉ là một nhúm nhỏ , ngày qua ngày lại phát tán thành cả bệ , cả bụi . Lúc ấy , những khóm hoa hồng lan cẩm chướng chi chi đó đều đã theo ông bà ông vãi tàn úa cả rồi .

            Thời gian mặc đời mặc người mà thoi đưa . Chưa kịp giật mình tuổi thơ đã chấp cánh vụt bay . Mẹ nó bận bịu nhiều hơn mà tiền thì cho nó lại nhiều hơn . Ông bố dượng thì vẫn chìm vào hũ nút , say xỉn bét nhè , đầu làng xóm chợ . Dạo này , lão gần như không về . Đến khi về thì như cơn gió . Vụt vào ăn vội nắm cơm nguội no nê căng bầu diều thì lại vụt đi . Hắn cần gì ? Chỉ cần một chổ ăn , chổ ở . Nhà nó khác nào trại tị nạn dành cho lão . Khi bợ đầu trên , đầu dưới không được lão lại mò về . Thấy lão nó chỉ muốn cầm chổi chà quét ra mà thôi . Bám gì mà dai như đĩa .

            Mười tám tuổi , nó như nàng tiên bước ra từ cổ tích . Những khiếm khuyết ngày xưa nay đã được bồi đắp . Thoáng qua nó thôi nhưng những cặp mắt trầm trồ ngưỡng vọng đều ngoái lại nhìn . Nó dường như cũng ý thức được rằng mình có cái gì . Nên càng co ro cúc rúc trong nhà hơn . Như một cách phòng vệ trước những con sói háo sắc .

            Chiều đầu hạ năm ấy , trong lúc nó đang ngồi lên những đường kim vá lại chiếc áo sờn vai cho mẹ . Theo đám lục bình nó dõi mắt xa xa . Bên kia sông , có một người con trai vừa nhìn nó vừa hý hoáy vẽ . Khi người ấy ngước mắt lên , vô tình va phải đáy mắt nó. Bất giấc , có một luồng điện chạy sộc theo sống lưng lên từng thớ thịt . Nó đâu ngờ buổi gặp gở định mệnh hôm đó là một chuỗi dài chuyện kể về sau .

            Người ấy bơi qua sông ngỏ lời làm quen với nó . Chẳng biết có ma xui quỷ khiến gì không mà nó gật đầu ngay . Người đó giới thiệu mình tên là Đông , sinh viên năm cuối trường Mỹ Thuật . À thì ra là họa sĩ tương lai . Rồi Đông chỉ tay qua bên kia sông :

            - Kia là nhà dì bà con của anh . Anh về sống tạm ở đây sẵn tiện trông chừng cho dì luôn .
            À thì ra là vậy , nó có lạ gì căn chòi bỏ trống bên đó .Nó cũng ư ư a a đáp lại . Thoáng đầu , Đông ngạc nhiên sau nở một nụ cười thân thiện đầy vẻ cảm thông . Kể dăm ba câu chuyện , Đông xoa đầu nó rồi lại bơi ngược về .Thế rồi , từ đó mỗi buổi chiều Đông sãi những cánh tay dài bơi qua cánh sông để đến với nó . Đông dạy nó học . Bài đầu tiên nó được học là chữ O . Đông vẽ một vòng tròn lên cuốn vở mang theo tặng nó . Nó đè cây bút chì đến gẫy mũi mấy lần mà vẫn chưa nối được hai chấm chạm cùng của chữ O . Tay nó một đằng , cây bút chì một nẻo , hàng kẽ thì ở một nơi . Con chữ cứ nhẩy múa trước mắt nó hời hợt , hời hợt . Nó nhìn Đông tự cười cho sự ngu dốt của mình . Đông khe khẽ lắc đầu có ý bảo rằng " đừng vội nản chí " . Đông làm dấu ra hiệu anh sẽ cầm tay nó tập viết con chữ đầu tiên .Nó thẹn chín cả mặt . Nhưng lại nhẩy cẫng lên khi nó viết được chữ O . Mặc dù , là nhờ sự kềm kẹp của Đông . Ngày lại ngày , sự tiến bộ của nó thấy rõ . Ngoài chữ O ra , nó đã biết thêm nhiễu chữ khác . Nó thuộc rất nhanh , làu làu . Ừ ! Vốn dĩ nó là cô gái thông minh kia mà . Đêm , khi chỉ còn nó và ánh trăng lung linh soi mặt nước . Nó tập ghép tên của mình , tên của mẹ , tên của ba . Tuyệt nhiên , không đả động gì đến ông bố dượng . Trong mắt nó lão chỉ là một người thừa không hơn không kém . Có một ý nghĩa nào đó loé sáng trong đầu . Nó ghép tên nó và Đông sát cạnh nhau . Săm soi với mọi góc độ . Rồi lại huých huých cười . Tự thâm tâm nó biết là nó thích anh lắm . Nhưng nó vẫn hãy còn e sợ . Như con chim vin phải cành cong , nó sợ thêm một lần đổ vỡ . Vết thương kia dẫu có nguôi ngoa nhưng đủ để nó cẩn thận hơn trước những gã đàn ông . Mà thật lạ ! Bên cạnh Đông , nó chẳng có cảm giác gì là sợ sệt hay âu lo cả . Ngược lại , cái mơn mơn khó tả , tim cứ đập thùm thụp thùm thụp trong lồng ngực như kêu réo giải thoát nó ra khỏi bên ngoài . Cứ mội lần nhìn Đông , nó chẳng dám nhìn lâu . Bởi khi mắt va mắt chạm nhau thì y như rằng cả nó và cả Đông đều không thể học hành gì được nữa cả. Ngón tay nó cứ xoắn vặn vào nhau . Còn anh thì lơ đễnh nhìn xa xa chổ khác . Tếu thật !


            ( Còn nữa )
            #6
              Believe 20.12.2005 22:52:07 (permalink)

              oOo


              Hôm ấy , trời thật đẹp . Những áng mây thong thả bay chừa lại khoảng trời trong vắt . Cây cối ngã mình vào nhau tránh ánh nắng đang nhún nhẩy nghịch ngợm trên vạt lưng . Nắng đổ một màu vàng óng ánh lên mặt sông toé lên những sợi màu lung linh cứ như bẩy sắc cầu vồng nó thường thấy sao mỗi cơn mưa .Đám lục bình nở biết bao chùm hoa màu tim tím thật đẹp . Nó đã thấy chùm lục bình trong tranh của Đông . Nó thích mê định ngỏ lời xin nhưng cứ thẹn thùng không dám . Ve từ các hốc cây hùa nhau cất lên giàn đồng ca ra rả . Trưa hệt một bức tranh thơ cùng nàng thíêu nữ xuân thời đang tỉa tót những mảng bám bụi trần . Trong khi , nó ngao du vào khoảng trời mơ mộng riêng mình . Thì bất thình lình , từ đằng sau ông bố dượng đã bổ người tời ôm chầm ngang hông nó . Mặt lão ngây dại ra chả biết vì rượu hay là vì sắc đẹp của nó nữa . Mùi hôi thối bốc ra từ người từ miệng lão khiến nó chết ngất đi được . Nó buồn nôn còn hơn ông ấy " lên cơn " . Lão sâu rượu ấy thì còn sức ở đâu mà chống cự với nó -một cô gái đương tuổi xuân thì . Nó vùng tay . Lão đã muốn bay tít vào vách rồi . Vậy mà , hôm nay lão xung quá . Nó càng vùng lão càng bám chặt . Sẵn thù hằn trước giờ nó không còn tình nghĩa gì mà nới tay cả . Nó giằng tay ra , vớ phắt lấy cái kéo làm vũ khí . Lão cười hềnh hệch trông ma giáo vô cùng ( Trước giờ , đã ma giáo đấy thôi ) . Lão nghĩ nó chỉ hù dọa mà chẳng dám làm gì nên chân vẫn cứ tiến tới . Chẳng hù , nó nghiêng mình lách qua trái rồi quẹt một đường ngang vòm bụng lép xẹp lộ rõ be sườn của lão . Máu . Nó thấy màu túa ra . Đủ thời gian để bừng tĩnh , nó đánh ùm mình xuống sông và bơi thật nhanh về phía căn chòi nơi có Đông .
              Nhác thấy bóng nó với vẽ mặt đầy vẽ hớt hãi, Đông đã linh tính chuyện không hay xảy ra . Bởi nó có bao giờ chủ động bơi qua sông thăm anh đâu . Mà lại vào cái giờ trưa trời trưa trật thế này nữa . Rời khỏi chiếc ghế đang ngồi , Đông ba chân bốn cẳng chạy ra đỡ nó . Nó tựa đầu vào vai Đông mà thở hổn hển . Đông vén những cọng tóc rớt xuống loà xoà phủ gương mặt trắng bệch , cùng bớ môi tím tái . Đông dìu nó vào nhà pha cho nó tách trà nóng và ôn tồn hỏi :

              - Chuyện gì xảy ra vậy Hai ?

              - ư ư - Nó chỉ tay về phía nhà mình . Vung tay diễn tả lại toàn bộ . Mắt nó ngập cả nước .
              Đông nhìn nó mà lòng đau như cắt . Anh muốn bơi qua sông xem tình hình như thế nào nhưng nó đã choàng tay ôm anh lại . Nỗi sợ hãi vẫn còn đọng nguyên trong đôi mắt nó . Đông đưa cho nó cái khăn làm động tác ý rằng bảo nó lau khô tóc tai . Nó nghe lời Đông răm rắp .Nó lã người đi và thiêm thiếp ngủ lúc nào không hay . Khi giật mình tỉnh dậy , trời đã về chiều . Màu chiếu thật ảm đạm . Không xanh , không tươi mà ngã màu vàng vọt loang lổ khắp chổ nằm . Nó nhìn quanh tìm Đông nhưng không thấy bóng Đông đâu . Nó bắt đầu chú ý đến nơi nó đang có mặt . Một gian nhà nhỏ con con , đồ đạc thì rất sơ sài . Ngoài cái giường nó đang nằm , còn có một cái bàn . Trên đó , ngổn ngang sách vở . Cuối góc nhà có một giá vẽ , những hộp màu nằm rất gọn gàng trong một cái khai . Nó tạm gọi là như thế bởi nó có biết đó là gì đâu . Nó xếp lại đống sách vở và bước ra ngoài . Nó nhìn thấy căn nhà nó rõ mồn một và cả những gì xảy ra trong ấy . Từ xa , nó thấy bóng Đông thấp thoáng trong ngôi nhà nó . Nó quẩy tay , ư ư Đông ơi trong miệng . Thấy nó , Đông bơi ngược về .

              - Về đi Hai , ông ấy không còn trong nhà nữa . Chắc hắn sợ nên bỏ trốn rồi . Hạng người ấy trước sau gì cũng bị trời phạt thôi - Đông nói

              Lúc này đây nó muốn ôm chầm lấy anh lắm . Nhưng cái bặm môi đã không cho phép nó làm điều đó . Nó nhè nhẹ gật đầu cám ơn anh rồi bơi về . Chiều nhập nhoạng dần xa ....Kể từ đó , nó hay bơi qua sông thăm anh . Hôm thì anh qua nó , hôm thì nó qua anh . Phượng vẫn cháy , ve vẫn kêu mặc lòng người đang trăn trở những mối lo riêng . Gần hết kỳ hè , Đông phải về lại Sài Gòn . Nơi mà Đông sinh ra và lớn lên . Anh đến đây để giải khuây cho tháng ngày học tập căng thẳng . Đông thật khó khăn khi nói điều đó với nó . Nó không để Đông phải khó xử . Nó viết ra tờ giấy là

              - Anh về đi . Về với nơi thuộc về anh

              Đông nhìn nó với cả trái tim đang se lại từng hồi . Đông quyến luyến mảnh đất này . Hơn hết , Đông quyến luyến nó . Cô gái trong sáng thánh thiện này đang cần anh giang tay che chở . Nhưng anh có làm được gì đâu trong khi anh vẫn chỉ là một thằng sinh viên nghèo kiết xác . Mai sau anh ra trường , vẫn chưa có một việc gì làm ổn định thì làm sao cán đáng được cái ngôi nhà nho nhỏ mà anh hằng mơ ước ? Nỗi lo sợ của người đàn ông trỗi dậy . Đông phân vân không biết làm gì hơn . Nghe nó nói thế Đông cũng an lòng

              - Hai có chờ anh được không ?

              Cũng như những lần trước , nó gật đầu không ngần ngại . Người ta sinh ra tìm được cho mình một người để yêu thương là hạnh phúc lắm rồi . Có mong mỏi gì hơn . Với một người như nó thì đòi hỏi về hạnh phúc lại là một điều quá xa vời .Đêm đó , nó ở lại cùng Đông . Nó gởi lại khoảng thời gian con gái của mình vào bến sông kia . Tựa đầu vào bờ vai Đông , nó cố gắng nghe thật rõ thật kỹ từng nhịp thở từng nhịp đập của con tim . Như cố níu kéo những gì còn sót lại . Sớm mai này , Đông rời xa . Nó lại như cánh chim lẻ loi . Bay ... bay mãi biết khi nào được dừng chân ngơi nghỉ ? Trăng rũ bóng bên song khóc than tình tan tác . Lác đác vài chiếc lá rơi đêm muộn nặng trịch làn nước mắt .Nó đến với giấc ngủ toàn ảo ảnh .

              Ngày tiễn Đông , nó nép mình vào một góc giường . Vòng tay ôm hai chân đang co ngang ngực . Nó gục mặt lên những ngón tay thon thả của mình mà nhìn Đông lần cuối . Đông nấn ná ngồi cạnh bên , tay bàn tay cứ đan vào nhau . Buông lỏng thời gian ....

              - Anh phải đi rồi - Đông nói

              Nó vẫn không thôi nhìn Đông . Nó trông chờ một điều gì đó ? Một lời hứa hẹn chăng ?

              - Anh để quên ở đây một thứ rồi .

              Không chờ nó ư ư như mọi lần . Đông tiếp :

              - Anh để quên Hai đó

              Nó lặng người . Nghẹn cả đắng cả cổ họng . Nước mắt dường như không theo ý nó mà cứ tuông ra rỉ rả .Tuy Đông không nói ra sẽ quay trở lại đón nó đi nhưng nó hiểu , tự nhủ lòng mình " sẽ chờ Đông " . Nó buông tay Đông ra và lẳng lặng bơi về nhà của nó . Đông trông theo , không gian chết đứng ....

              Ngày nó biết mình có mang , nó vừa vui lại vừa lo. Nó biên một lá thư gởi cho Đông . Nó dùng chính con chữ Đông dạy mà viết thư .Tội ! Những lá thư trước nó gởi Đông vẫn chưa hồi âm. Đôi lúc , nó cũng suy nghĩ lung tung . Đông có nói dối nó hay không mà tại sao gởi thư được mà lại không nhận được thư trả lời Đông . Nhưng nó lại tuyệt đối tin tưởng vào cái mà nó gọi là tình yêu . Nó khao khát có một gia đình như ba và mẹ nó ngày trước . Tuy nghèo túng nhưng lại rất đầm ấm . Và nó tin cũng sẽ có một gia đình của riêng mình . Một gia đình nơi nó là mẹ của những đứa trẻ xinh xắn , là vợ của người đàn ông nó hết mực yêu thương . Nó xứng đáng để có hạnh phúc .Bởi chẳng ai có thể cướp mất niềm tin và hy vọng ẩn chứa trong tiềm thức mỗi con người . Hơn hết , với nó sợi hy vọng đó càng mong manh . Nhưng nếu không đủ tự tin mà bám chặt lấy thì há chăng chết có phải nhẹ gánh hơn ? Đời là thế ! Dẫu có đen tối đến cỡ nào cũng không thể cướp mất đi niềm tin và hy vọng . Chỉ là cuộc sống chết khi tự mình ruồng bỏ chính mình . Đông ở nơi xa xôi kia có nghe được những lời nó nhắn nhủ? Sợi dây giao cảm thật sự có trong hai người ? Càng chờ , càng mất . Nhưng nỗi khát khao lại là động thức thúc đẩy niềm tin lên đến cực điểm . Nó dùng chính kỷ niệm ngọt ngào của hai đứa mà cố sống , cố bám víu ...cho đến tận ngày hôm nay

              Sét nổ một đường chẻ đôi màn trời ra làm hai . Khi tỉnh người , tim nó cũng vỡ ra làm hai đập vào mắt nó là căn chòi nhỏ . Ngày xưa , nó và Đông đã từng hạnh phúc . Tiếng gọi tình yêu dẫn nó về đây ư ? Lẽ nào ... Từng góc ngách vẫn còn vương hơi ấm của Đông . Nó làm sao quên nhành bông lục bình Đông hái tặng nó ? Nó làm sao quên những buổi trưa hè nó cùng Đông đánh vật cùng con chữ ? Nó làm sao có thể quên nụ cười , ánh mắt và cả nồng nàn hơi thở . Cảnh còn đây vậy mà chủ nhân đang nơi đâu ? Trời ơi ! Tóc tai nó rũ xuống . Nó cào nát thân mình . Nhớ Đông bao nhiêu thì những gương mặt hắc ám của các mụ hàng xóm hiện ra rõ bấy nhiêu . Nó nguyền rủa những con người ác độc xầm xì to nhỏ chuyện của nó . Cơn hận thù ngồn ngộn bốc cháy qua thân thể . Nó muốn xé toạc màn đêm , nhai ngấu nhai nghiếng những mặt na da người kia . Những người ban sáng đi hành hương lễ phật mà chiếu về lại đã đem nó ra làm con hề đặng thỏa chí dè biểu . Các người , các người có tốt đẹp gì hơn nó ? Trong số đó , có chắc đã không một lần lầm lỡ ? Có chắc đã không một lần yêu thương hết mình ? Có chắc không một lần làm điều gì sai trái với lương tâm ? Cười trong nỗi bi ai mà rằng họ đang soái vào nỗi đau nó thì cũng chẳng khác gì ma quỷ cả đâu . Đem nỗi đau của người khác ra mà cười cợt thì còn hơn cả cầm thú đấy chứ . Dù chúng mày có đi lễ , tụng kinh đến đâu chúng mày cũng sẽ bị đày xuống mười tám tầng địa ngục để mà húp dầu nóng , để mà chuộc những tội lỗi đã gây ra . Cút hết đi ! Đồ ma quỷ . Nó muốn sống một cuộc sống bình lặng mà cũng chả được ư ? Con nó không cha thì đã sao ? Tự thân nó sẽ đẻ , sẽ nuôi , sẽ không cần một ai thương hại .Sự thương hại chỉ khiến con người ta yếu đuối hơn thôi . Và nó biết rằng nó không còn là nó của ngày xưa để cứ núp mãi trong cái vỏ ốc đó . Đã đến lúc , nó phải thoát khỏi chiếc vỏ hiện thời để khai phóng cho đứa con của mình . Một mầm xanh đã và đang từng ngày lớn lên trong nó . Nó phải cho con nó sống , để con nó có cha . Cho những người kia sáng mắt ra khi nhìn thấy một nghị lực sống phi thường từ mẹ con nó . Nó là cỏ dại cơ mà . Không ai có thể huỷ diệt trừ phi tự nó huỷ diệt . Nơi này không thuộc về nó nữa . Nó phải đến một nơi dành riêng cho nó . Dù biết , đoạn đường sắp tới sẽ chông chênh , đầy những bụi gai , hang hổ nhưng vì con nó phải vững vàng hơn . Và vì một ngày mai tươi đẹp , nơi khát khao nó mang hình vòng tròn .

              Sự xuất hiện của nó chỉ như một cơn gió lốc vút lên trời cao rồi mất dạng . Nó biệt tăm từ sau cái đêm giông gió đó . Chẳng còn ai thấy nó . Có những người lên Sài Gòn về nói lại . Thấy bóng nó thấp thoáng dắt trong tay một đứa bé gái bán hàng rong ở Ga Sài Gòn . Nhác thấy bóng người quen , nó lại vùng chạy . Nó không chạy trốn quá khứ hay số phận đen đủi . Nhưng nó không muốn nhìn thấy những con người đã từng khiến nó đã khổ sở càng khốn đốn hơn vì môi tôm miệng tép . Nắng vẫn vô tư rượt đuổi nhau . Trong khi , nó không ngừng bước về phía trước ....


              ---- Hết ---
              Đỗ Ngọc
              #7
                Chuyển nhanh đến:

                Thống kê hiện tại

                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                Kiểu:
                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9