Sau Đêm Đó
-Trần Quốc Bảo- Sau đêm đó người về phương trời lạ
Tôi tương tư trong mắt lệ nhạt nhòa
Vị yêu đương tình ái vẫn thơm tho
Người dại khờ đem cho và tôi nhận
Sau đêm đó người đi không vướng bận
Chỉ mình tôi khóc hận mối tơ lòng
Ào ra phố dõi tìm khắp mênh mông
Một bóng dáng thân quen đầy yêu mến
Sau đêm đó mùa xuân đâu còn đến
Tôi đi qua hết tha thiết đời thường
Lòng lạnh lẽo, nhạt nhẽo lắm chán chường
Sao biền biệt, hỡi cố nhân... mong nhớ!
Sau đêm đó đoạn đường đời dang dỡ
Ảnh hình người trong trí chẳng phai mờ
Ngày nắng tắt, chong đèn tôi làm thơ
Cho tình xưa còn nặng lời lưu luyến
Sau đêm đó người bỏ lại tơ duyên
Tôi gói gém đống tàn tro kỷ niệm
Đợi một ngày, vâng, một ngày mầu nhiệm!
Người trở lại nhặt yêu dấu bên thềm.
21-5-2006
Trần gian khuất nẽo người xa
Quốc kêu lẽ bạn ngày qua thêm sầu
Bảo với tình ấy đôi câu
Thơ yêu vẫn đợi dưới bầu trời thương