Điều không thể rồi cũng thành có thể
-Trần Quốc Bảo-
Anh từng nghĩ anh không thể yêu em
Bởi cái đầu vẫn thường luôn mách thế!
Nhưng trái tim như cần một sự đổi mới
Nó vẫn hoaì tâm niệm, yêu thử xem!
Trái tim si cứ hoaì thích cộng thêm
Mọi ngọt ngaò, đam mê, khát khao dù vặt vãnh
Trong khi cái đầu nặng nề ám ảnh
Bao tan vỡ, chuyện lìa tan,
Những nổi đau khôn cùng.
Và một thoáng
Anh nghĩ mình sẽ không thể nào rung
Dù ánh nhìn kia đủ đầy cơn xúc động
Dù em có cười, dù đôi mắt có mơ mộng
Giết chết bao chàng trai...
Anh mãi cứ thản lòng
Hằng ngày cái đầu bận rộn những mưu sinh
Biết khấu trừ đi những điều phức tạp
Có lẻ do thế
Mà tình yêu nó càng không thể dung nạp
Để trái tim giận hờn trong nhịp đập vu vơ
Trái tim vốn nhạy cảm nên nó vốn rất khờ
Cho rằng tình yêu là tuyệt tác để đời
Nó thèm nhớ nhung, thèm được sờ và chạm
Thứ tình yêu làm đốt nát tâm tư
Nhưng khổ nổi cái đầu thích làm nư
Lại dè dặt sợ tình là mộng ảo
Nó cố tình gượng ép không cho hồn chao đảo
Để trước em anh thiểu nảo quay đầu
Rồi sẽ đến lúc chẳng còn chịu nổi đâu
Lý trí- tình cảm đang tự dằn co nhau
Sự ủy mị, mềm lòng đẩy lùi đi cứng rắn
Điều "không thể", dường như tan biến từ lâu
Anh vẩy vùng như chú cá mắc câu
Hạnh phúc hay khổ đau giờ anh không màng nghĩ
Em ơi! khi kỳ diệu trong tình yêu âm ỉ
Ôi! điều "không thể"
Đã trở thành "có thể"
....in sâu
(2004)