Trang Thơ Trần Quốc Bảo
Thay đổi trang: << < 456 > >> | Trang 6 của 13 trang, bài viết từ 76 đến 90 trên tổng số 183 bài trong đề mục
Trần Quốc Bảo 01.03.2006 19:48:30 (permalink)
0
Tâm sự Diêu Bông
-Trần Quốc Bảo-

Em bảo: anh tìm lá diêu bông
Rồi ta sẽ nên nghĩa vợ chồng
Thương nàng tôi gắng tìm chiếc lá
Nhưng ngày về...em đã sang sông

Tôi buồn em lắm, em biết không?
Nhấp cạn đêm nay chén rượu nồng
Diêu bông ai viết thành câu hát
Ngày ngày anh vẫn ngậm ngùi trông

(8-8-2004)
<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.03.2006 19:49:40 bởi Trần Quốc Bảo >
#76
    Trần Quốc Bảo 01.03.2006 19:54:53 (permalink)
    0
    Hoa Mua
    -Trần Quốc Bảo-

    Tuổi thơ thôi đã mất rồi
    Vào đời tay trắng chẳng đòi học yêu
    Dám đâu mơ mộng chi nhiều
    Hoa Mua vẫn nở những chiều không em.

    Ngày xưa Mua tím anh đem
    Kết vòng hoa cưới trao em đội đầu
    Nắng lên hồng má cô dâu
    Mà tình chưa hé nửa câu hẹn hò.

    Bây giờ lỡ một chuyến đò,
    Tuổi thơ anh với cánh cò ngang sông.
    Tay trắng nào dám ước mong,
    Cái "ngày xưa" ấy...nhủ lòng anh quên.

    Thiệp hồng thôi chẳng chung tên
    Hoa Mua em giữ mà nên vợ chồng.
    Người sang đám cưới mời đông
    Xe hơi chục chiếc, vàng ròng mấy nâm.

    Trầu cau đổi lấy tơ tằm
    Mẹ em buồn khóc lệ dầm như mưa
    Em đâu còn nhớ ngày xưa,
    Hoa Mua em bán, người mua mất rồi.

    Tình anh ngàn chiếc lá rơi,
    Mất em- tay trắng vào đời thôi yêu
    Quê người lạc bước mỗi chiều
    Hoa Mua chẳng có...thương nhiều...ngày xưa...

    (2004)


    #77
      Trần Quốc Bảo 01.03.2006 19:59:05 (permalink)
      0
      Không Đề 19
      Trần Quốc Bảo
       
      Chẳng trèo cây bưởi hái hoa (*)
      Đâu xuống vừơn cà mà hái tầm xuân
      Bởi không duyên nợ… tần ngần
      Thôi em cứ việc ngàn lần cách xa
      Tôi không ghen, cũng…thiệt là (?)
      Tôi không buồn, nói thiệt mà…dối chi (!)
       
      Nàng vui tiếng pháo vu quy
      Còn tôi thực khách hiếm khi được mời
      Vô tư hết nói, rồi cười
      Nàng sao lại cứ nhìn tôi âu sầu
      Tôi ngắm nàng biết bao lâu
      Ngẩn ngơ em bước qua cầu, sang sông
       
      Lạ lùng con mắt ngùi trông
      Cá cắn câu, Sáo xổ lồng…xa bay
      Ba đồng một mớ trầu cay
      Tiếc sao chẳng ngỏ những ngày còn thơ
      Nằm không, hát lý bơ vơ
      Em theo câu hát vào mơ hẹn hò.
       
      (8-2004)
       
      *Mượn lời ca dao
      <bài viết được chỉnh sửa lúc 13.04.2008 15:00:14 bởi Trần Quốc Bảo >
      #78
        Trần Quốc Bảo 01.03.2006 20:30:02 (permalink)
        0
        Chuyện Cổ Tích Của Tôi
        Trần Quốc Bảo

        Ngày xưa Đất mới hình thành
        Đất chưa ngọn cỏ, cây xanh, suối ghềnh,
        Bầu Trời còn thấp bấp bênh
        Nên Trời với Đất trở nên họ hàng
        Ngày xưa Trời Đất hoang tàn
        Đìu hiu đất mới mơ màng bóng xanh
        Đất liền uốn lượn vòng quanh
        Rãi đi tứ xứ tạo thành Năm Châu
        Lần đầu Trời đổ Mưa ngâu
        Lần đầu Đất lại dãi dầu Tuyết Sương
        Phủ lên mỏng mãnh làn hương
        Gọi là Không Khí tỏa vương Tinh Cầu
        Nhờ thế sức sống có màu
        Cỏ Cây, Hoa Lá, Sông Hồ, Biển êm
        Thấy thế Trời sinh ra Chim
        Phân chia Ánh Sáng, Bóng Đêm muôn loaì
        Nhưng rồi cây xuyên qua Trời
        Trời giận Đất mới bèn dời lên cao
        Tiếp tục sinh ra Vì Sao
        Vì Sao nối kết biết bao Thiên Hà

        Một hôm Đất đến giảng hòa
        Đất đem tiếng khóc thật thà cầu xin
        Trời hết giận, xóa bất bình
        Đất bảo trần thế cần tình yêu thương
        Xẻ da thân Đất dặm trường
        Lóc hai miếng thịt kiên cường Đất trao
        Trời nhận không khỏi nghẹn ngào
        Dùng tay khéo léo nặn nhào hai con
        Đôi Nam Nữ bé tí hon
        Trời phù phép chúng véo von Nói Cười
        Biết Đi Đứng, gọi là Người
        Nhưng không Khối Óc chúng lười ham chơi
        Suốt ngày tự tại thảnh thơi
        Không Tim chẳng xót xa rơi vì Tình
        San bằng cây cối điêu linh
        Tàn sát muôn thú động kinh cõi trời

        Buồn đau lặng tiếng im lời
        Đất đem Nhung Nhớ ru hời mấy đêm
        Hỉ-Nộ-Aí-Ố hòa thêm
        Loaì người chân chính Con Tim phải hồng
        Nữ thủy chung, Nam một lòng
        Dòng máu tươi đỏ chảy chồng trong nhau
        Kể từ đó Người biết Đau
        Biết sống với những Ước Ao đời thường
        Biết Cười Vui, biết Khóc Buồn
        Và biết Thẹn khi trần truồng tấm thân

        Ngày xưa Trời Đất bạn gần
        Ngày xưa Trai Gái một lần hiểu nhau
        Cưới sinh chưa có trầu cau
        Sống chung đâu có khát khao Vợ Chồng
        Tuy nhiên sâu thẳm mặn nồng
        Tình Yêu vốn có tận dòng khai sinh
        Những cô, cậu bé chuyển mình
        Loaì người đông đúc tượng hình khắp nơi
        Biết bao nhiêu cuộc đổi dời
        Thăng trầm dâu bể một thời nắng mưa
        Vẫn còn tiếp tục day dưa
        Trong tôi " Ngày xửa, ngày xưa...Loaì người! "

        (2004)
        #79
          Trần Quốc Bảo 01.03.2006 20:36:13 (permalink)
          0
          Cổ tích-mùa phượng đỏ
          -Trần Quốc Bảo-

          Ngày xưa, xưa tự lâu đời
          Cổ tích mẹ bắt từ lời yêu thương
          Lên năm cổ tích bà thường
          Là cô Tấm với mụ Lường xấu xa
          Tuổi thơ giờ đã trôi qua
          Không còn quả thị, không là bà tiên
          Anh không còn nét hồn nhiên
          Người lớn cũng phaỉ tìm riêng cho mình
          Câu chuyện cổ tích thật xinh
          Em ơi! anh kể tích tình em nghe!

          Chuyện rằng: có một mùa hè,
          Có nàng Phượng xỏa tóc che hững hờ
          Tính nàng ưa thích vẫn vơ
          Áo trắng tinh với mộng mơ học trò
          Lòng nàng chưa vướng sầu lo
          Tim nàng chẳng có ai vò mà đau
          Nàng mang vẽ đẹp thanh cao
          Dịu dàng, lắm kẻ khổ đau trước nàng
          Tình yêu nàng quyết chẳng màng
          Nàng cười chế giễu những chàng đang yêu
          Chiều vàng gió thoảng hắt hiu
          Ai ngân khúc hát liu riu nổi buồn
          Bóng chàng nhạc sĩ duới đường
          Từ dạo ấy bỗng Phượng thường nhớ nhung
          Người người thấy Phượng mông lung
          Mỗi khi chàng hát lại rung tơ lòng
          Mắt Phượng lệ chảy thành dòng
          Chàng trai từ đó cũng đồng tương lân
          Ngaỳ nọ tiếng hát bỗng dừng
          Phượng nghe tim bỗng bần thần nhói đau
          Lá thư chàng gởi đây sao...?
          Thì ra chàng quyết định vào quân nhân
          Xin nàng chờ đợi ngày gần
          Trở về dạm hỏi,ân cần có nhau
          Phượng vui tin tưởng... nhưng sao
          Người đi đi mãi không bao giờ về
          Trái tim phượng rớt bên lề
          Ngỡ chàng phản bội nàng thề quyên sinh
          Từ đâu tin báo viễn chinh
          Từ anh lính trẻ báo tin lìa đời
          Thì ra chàng hy sinh rồi
          Chàng nhờ nhắn lại một lời thứ tha
          Kia là chiếc áo thiêu hoa
          Chàng mua trong lúc quân qua thị thành
          Định ngày về sẽ cưới nhanh
          Ai ngờ...lở dở...đàn đành đứt dây
          Ngồi trong bóng tối canh gầy
          Ôm áo cưới Phượng khóc đầy mấy đêm
          Lệ hóa thành máu con tim
          Nàng hóa thành cánh hoa đêm mùa hè
          Mỗi khi nghe nhạc tiếng ve
          Phượng bừng nở rộ thắm che góc trời


          Em ơi từ đó trên đời
          Sắc phượng biểu tượng tình người thủy chung
          Phượng nở ba tháng là cùng
          Nên người sau goị:phượng nàng tương tư
          Học trò lấy phượng ghép thư
          Trên trang lưu bút Phượng như bướm hồng
          Chia ly trao cánh Phượng lòng
          Tất là ta dặn dò lòng chớ quên
          Em ơi hẹn ước cũng nên
          Chắp tay cùng khấn vầng trăng trên đầu
          Tình mình chẳng giống tích đâu
          Yêu nhau ta nguyện bạc đầu răng long.

          (2004)
          #80
            Trần Quốc Bảo 01.03.2006 20:47:11 (permalink)
            0
            Trái Tim Văn Học
            -Trần Quốc Bảo-

            Tôi yêu văn học từ khi còn tấm bé
            Từ khi lọt lòng nhân nghĩa đã khai hoang
            Trung-hiếu-chí-tính- đã tượng hình rất khẽ
            Câu văn đầu tiên: con yêu mẹ, mẹ ơi!
            Câu văn đầu tiên mắt mẹ sáng ngời
            Giọt mồ hôi đọng trên đời vất vã
            Mẹ mỉm cười sung sướng
            Nhìn dòng đời hối hả
            Chắc mẹ thầm nghĩ tôi lớn sẽ nên người.

            Tình yêu văn học chợt đến khắp mọi nơi
            Mọi ngóc ngách trong tâm hồn thơ dại
            Những câu chuyện cổ- một kho tàng vĩ đại
            Ru tôi từng ngày với những ước mơ xa
            Tôi là Sọ Dừa...
            Là An Tiêm...
            Ông Gióng...
            Một thời đã lướt qua
            Để lớn khôn từng chút tôi cứ phải mãi là...
            Dạy cho mình tiếp thu "bao bài ca cuộc sống"

            Văn học chắp cánh_ tình yêu tôi nóng bỏng
            Xót xa, nồng nàn, cay đắng đến cháy tim
            Tôi yêu Đất Nước
            Yêu sắc maù
            Yêu những cánh chim
            Bao đứa trẻ thiếu tình thương của mẹ
            Sống lạc loaì-không tổ ấm- bơ vơ
            Thương cây lúa vàng đẹp như mơ
            Để có hạt gạo trắng ngần...
            Người nông dân phải tạo nên kỳ tích

            Tôi yêu văn học một niềm vui bổ ích
            Thời vàng son, đền đài
            Còn lưu lại dấu chân xưa
            Cha ông ta ngã xuống bao lần
            Lại đứng lên tiếp tục đón đưa
            Từng thế hệ này
            Thế hệ kia, dù sống giữa đêm trường tăm tối
            Giữa khói lửa, đạn bom, đau thương
            Đã hình thành bao con người mới
            Gang thép, cứng cõi mà hào khí lạ lùng

            Đến thuở thiếu thời tình yêu vẫn mông lung
            Suối nguồn văn học vẫn tràn trề nhiệt huyết
            Để hiểu đời...
            Tuổi trẻ- niềm tin. ôi, những điều cần thiết!
            Nhưng để trưởng thành tôi phải biết khoan dung
            Sự lầm lỗi của người
            Sự nông nổi chung chung
            Vấp ngã đôi lần bước chân không có nghĩa là chùng
            Cứ bước tiếp- cuộc đời đâu trống rỗng

            Ngoaì kia trai gái hò hẹn
            Thứ tình yêu lơi lõng
            Dễ hòa hợp và cũng dể xua tan
            Tôi cũng hò hẹn,
            Sao khác họ...tôi lại quá đa mang
            Tôi nhạy cảm!
            Tôi yếu đuối!
            Tôi muốn ôm cả thiên đàng.
            Văn học đưa tôi vùi trong hoang tưởng

            Thực tế bao giờ cũng nhẹ nhàng vất vưởng
            Giữa dòng đời xô bồ còn chen lấn nổi đau
            Bằng ước mơ, khát khao, đam mê...
            Tôi đau trong dại khờ
            Mà khi tỉnh giấc tôi thấy nhịp đời đổi mới
            Ý tưởng xuất thần tôi vượt xa thế giới
            Và sắm cho mình vai hạnh phúc hơn người
            Tôi giàu có bởi tình yêu phóng đại
            Tôi chẳng đơn độc khi văn học vẫn song hành

            Tôi yêu thơ văn đơn giản chỉ tấm lòng
            Để thấy mình tồn tại tôi cần phải biết đong
            Bao gương mặt xung quanh
            Bao nhiêu điều xấu tốt
            Tôi cho văn học tâm hồn và sức sống
            Văn học tặng tôi chân chính, nghĩa tình
            Trái tim tôi vẫn đập, tình yêu vẫn nẩy sinh

            Tôi yêu văn học theo một nguyên lý sống
            BAO DUNG- VỊ THA và CẢM HOÁ...

            (6-2004)

            #81
              Trần Quốc Bảo 01.03.2006 20:58:27 (permalink)
              0
              Dối lòng
              -Trần Quốc Bảo-

              Tôi gạt lòng tôi, dối lòng tôi
              Rằng đã yêu người vạn thu rồi
              Thế mà...người lỡ sai hẹn chút
              Lòng tôi đã bạc trắng như vôi

              (2-7-2004)
              #82
                Trần Quốc Bảo 01.03.2006 21:01:18 (permalink)
                0
                Thực tế
                -Trần Quốc Bảo-

                Dẫu biết em vẫn hoài thích "hình như"
                Nên tình yêu mới thành ra lưỡng lự,
                Hình như " thương ", hình như " nhớ " đâu thể là chắc chắn
                Dù biết đã chắc chắn, lòng em cứ " hình như "

                Và chẳng thể nào rõ đâu " thực ", đâu " hư "
                Khi " hình như " xáo trộn giữa ngôn từ
                Giữa buồn vui- bên tôi- là nỗi buồn con gái
                Bao sâu kín trong lòng em đừng giữ khư khư.

                Nếu chưa chắc chắn xin em cứ khước từ
                Tình của tôi và tim của tôi
                Thuyền xa biển, thuyền còn nổi nhớ
                Chớ biển bỏ thuyền, thuyền biết về đâu!

                Đối diện đi em dù tình ấy thế nào???
                Cho " hình như " sẽ trở thành " chắc chắn"
                Bởi tình yêu có liều mới có thắng
                Niềm tin tuyệt đối sẽ dẫn dắt đời nhau

                Đừng lầm tưởng tôi giống một chiếc phao
                Cho nổi cô đơn " em " ngàn năm bám víu
                Trong tình yêu, hôn nhân không thể thiếu
                Đừng trói buộc khi lòng còn " hình như "

                Thôi đắn đo, xua tan mọi ưu tư
                Em sẽ thấy mình không còn hình như nữa
                Chắc chắn " yêu " tình sẽ thôi lần lựa
                Để suốt đời là thực, chẳng là hư

                (7-7-2004)

                Họa vần bài thơ Hình như của Ý Anh

                #83
                  Trần Quốc Bảo 04.03.2006 19:13:10 (permalink)
                  0
                  Người Vô Tâm
                  -Trần Quốc Bảo-

                  Người vô tâm trách làm chi
                  Người vô tâm chẳng mong gì ai yêu
                  Người vô tâm chẳng dám liều
                  Nói yêu rồi sợ khổ nhiều cho tôi

                  Người vô tâm giận quá thôi
                  Người vô tâm tiếc nụ cười làm duyên
                  Người vô tâm trót thề nguyền
                  Không yêu mấy kẻ phát điên vì tình

                  Người vô tâm có một mình
                  Mang vô cảm làm tội tình trái tim
                  Lời thương đứng giữa lặng im
                  Tôi vô thức tỏ nỗi niềm bâng quơ

                  4-3-2001
                  #84
                    Trần Quốc Bảo 04.03.2006 19:57:47 (permalink)
                    0
                    Duyên Thơ
                    -Trần Quốc Bảo-

                    Rõ khổ thân tôi khéo ngẩn ngơ
                    Yêu thơ say đắm quả dại khờ
                    Tình ý ủ men từ nhung nhớ
                    Làm thân khách trọ đến trong mơ
                    Hoa ngôn mỹ ngữ thoảng hương chờ
                    E ấp cho lòng mãi vương tơ
                    Hữu duyên vạn lý nên chồng vợ
                    Có phải là em hỡi nàng Thơ

                    4-3-2006


                    #85
                      Trần Quốc Bảo 04.03.2006 21:32:05 (permalink)
                      0
                      Không đề
                      Trần Quốc Bảo

                      Ngũ vùi đi chuyện tình ta
                      Cho mộng đời còn xanh ngắt
                      Và mình xin nhau đừng nhắc
                      Lại những tháng ngày phôi pha

                      4-3-2006


                      Từ Độ
                      -Trần Quốc Bảo-

                      Từ độ mình không còn yêu nhau
                      Nhớ thương theo gió bạc phai màu
                      Chia đôi trái đắng sầu khô héo
                      Rót lại trong lòng lệ trong veo

                      Thế là không hẹn không mong đợi
                      Em vui đường em, tôi đường tôi
                      Từ độ mình xem nhau xa lạ
                      Tâm hồn cũng bạc trắng như vôi


                      4-3-2005



                      #86
                        Trần Quốc Bảo 01.04.2006 19:06:54 (permalink)
                        0
                        Cuộc Sống
                        -Trần Quốc Bảo-

                        Ta van em đừng khóc nữa... Bảo ơi!
                        Đừng khổ lòng khi họ bỏ em rồi
                        Xung quanh em chỉ con Ta và Bóng
                        Em có buồn, tất cả cũng qua thôi

                        Hãy đứng lên, hãy dũng cảm hơn người
                        Ta tin em dám đương đầu thử thách
                        Bảo một thời chỉ bút nghiêng đèn sách
                        Nay lao tâm trước khốn khó làm vui

                        Đừng khóc nữa, vô tư nhoẻn môi cười
                        Trước tình người bội bạc em vẫn sáng
                        Dẫu mỏi mệt cũng xin em đừng nản
                        Dẫu bị thương cũng cứng cõi hiên ngang

                        Ta cho em những khoảnh khắc đa mang
                        Để hiểu thêm thế nào là nghị lực
                        Nếu có lúc Bảo cần Ta tiếp sức
                        Thì ý Thơ là niềm tin vững vàn.

                        30-3-2005
                        #87
                          Trần Quốc Bảo 01.04.2006 20:25:21 (permalink)
                          0
                          Ngày Vui Hai Đứa
                          -Trần Quốc Bảo-

                          Lạy nhau nhất lạy phu thê
                          Nguyện lòng ghi tạc câu thề trăm năm
                          Tròn lung linh ánh trăng rằm
                          Tơ hồng nguyệt lão đã thầm kết se

                          Mừng vui anh khẽ giấu che
                          Trãi bao cay đắng ai dè có nhau
                          Giông tố dẫu hợp về sau
                          Mình yêu nhau tới bạc phau mái đầu

                          Ngày em thuận bước qua cầu
                          Biết không lắm kẻ âu sầu thở than
                          Nghiễm nhiên trở thành chồng nàng
                          Vườn hoang chim lạ rộn ràng hát ca

                          Đêm nay hòa điệu hồn ta
                          Nhiệm mầu em hóa đàn bà trong anh
                          Ngỡ ngàng cắn trái tình xanh
                          Nợ duyên bén tiếng cho mình bén hơi

                          Chồng giận thì vợ bớt lời
                          Vợ hờn chồng lại cười cười là xong
                          Mình yêu nhau đến răng long
                          Khi nguyệt tận, mặt trời hồng hết soi

                          Thủy chung như đã lâu rồi
                          Từ muôn kiếp, từ muôn đời hở em?

                          1-4-2006
                          #88
                            Trần Quốc Bảo 01.04.2006 21:15:31 (permalink)
                            0


                            Đám Tang Cuộc Tình
                            -Trần Quốc Bảo-

                            Chiều chầm chậm trong hiu quạnh
                            Mưa giăng giăng, lá trên cành nhẹ rơi
                            Đêm qua còn nói nói cười
                            Mà hôm sau đã chết rồi tình tôi

                            Rưng rưng lệ rớt bùi ngùi
                            Ảnh hình em tôi chôn vùi từ đây
                            Cũng kèn trống, cũng nhạc tây
                            Cũng kinh siêu độ, cũng đầy khói hương

                            Tiển em về cõi tây phương
                            Tôi miền địa ngục tơ vương bụi phàm
                            Sắc tình tôi hẳn còn tham
                            Nay đây én bắc nhạn nam âu sầu

                            Cổ quan tài hạ huyệt sâu
                            Tay nắm đất tôi buồn rầu ném đi
                            Thương nhớ ơi, mình biệt ly!
                            Bao giờ cỏ úa mộ thì thôi đau.

                            1-4-2006

                            #89
                              Trần Quốc Bảo 01.04.2006 21:26:03 (permalink)
                              0
                              Tháng Bảy
                              Trần Quốc Bảo

                              Chưa tháng bảy đã mưa ngâu
                              Yêu chưa thỏa đã gẫy cầu nhân duyên
                              Mưa rã rích chia đôi miền
                              Lòng tôi nhen nhuốm lụy phiền trong tim

                              Mưa ngâu em trốn- tôi tìm
                              Giữa nhân gian buộc nổi niềm vào nhau
                              Tìm trong thơ gặp niềm đau
                              Tìm trong mưa thấy ngày sầu không em

                              Đi về mưa ướt tóc mềm
                              Chưa tháng bảy đã qua thềm ngẩn ngơ
                              Nhà em hoa pháo xác xơ
                              Trốn tình em chạy vào mơ cùng người

                              Bỏ tôi ở giữa chợ đời
                              Giữa cô đơn, giữa kiếp người vô duyên
                              Mưa ngâu rơi buổi đầu tiên
                              Gặp em tôi đã đảo điên tâm hồn

                              Ngờ đâu tình ấy hoàng hôn
                              Lặn trong tim cuối chiều hôm mơ màng
                              Vợ chồng ngâu khóc dỡ dang
                              Thế là tình cũng theo nàng xa bay

                              Chưa tháng bảy, đã then cài
                              Lần theo truyện cổ tìm ai hở trời
                              Ngưu Lang, Chức Nữ đôi nơi
                              Như em- tôi nữa mảnh đời rêu phong

                              Mưa ngâu nàng nên vợ chồng
                              Và tôi ngồi gỡ tơ lòng rối ren
                              Tháng Bảy cung ái cài then
                              Cô đơn tự dắt hờn ghen vào mình

                              Nhưng rồi Ngâu đến tự tình
                              Tôi quen với cái một mình rồi em
                              Với ai tôi cũng lứơt êm
                              Sao với em cứ ngày đêm hẹn hò

                              Hẹn trong mộng, mộng tròn vo
                              Hẹn ngoài thực...lại buồn so thế nào?
                              Chỉ vừa thoát giấc chiêm bao
                              Lại thấy tháng bảy rào rào Mưa Ngâu...

                              20-7-2005




                              #90
                                Thay đổi trang: << < 456 > >> | Trang 6 của 13 trang, bài viết từ 76 đến 90 trên tổng số 183 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2025 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9