Tản Mạn Về Màu Trắng
Believe 20.12.2005 23:00:08 (permalink)
Trước khi bắt đầu bài viết của mình . Tôi xin mạn phép nói một ít về bối cảnh nào đưa đẩy tôi đến cái ý nghĩa về tiêu đề . Thật xấu hổ khi phải bê cả gia đình mình vào . Nhưng nếu không có nó thì chắc hẳn là tôi chẳng thể nào hoàn thành được bài viết này .
Gia đình tôi cũng như bao gia đình khác . Thậm chí , tôi còn may mắn hơn một số người . Bởi tôi còn đầy đủ ba lẫn mẹ . Trong đó , chưa kể anh trai và hai đứa em của mình . Dưới con mắt mọi người , tôi hạnh phúc bởi được sinh ra trong một ngôi sao may mắn .Nhưng bạn ạ ! Sống trong chăn thì mới biết chăn có rận . Con to con bé con nhỏ con vừa . Lúc nha lúc nhúc . Chúng bò suốt tuổi thơ tôi . Bò ngang qua nước mắt . Bò ngang qua nụ cười . Thẳng thừng ! Chúng bò đến tương lai . Có thể nói , tôi được hình thành trên sự đổ vỡ . Còn quá bé để biết thế nào là cảnh lạc lòng tanh máu . Còn quá ngây thơ để biết nỗi đắn đo trăm chiều của mẹ . Phải ! Trời xui đất khíên tôi cầm bút viết bài này là nhờ mẹ . Mẹ là người đàn bà chịu thương chịu khó . Hay lam hay làm . Chắt chiu từng giọt mồ hôi đổi lấy cho tôi nụ cười nguyên vẹn . Nếu mà , nói thêm về mẹ chắc hắn một đứa con có quá nhiều lầm lỗi như tôi sẽ chẳng cầm nổi nước mắt . Mà tôi thì lại không muốn dùng nước mắt để đổi lấy lời tặng , cho rằng thành công của bài viết do người đọc mủi lòng . Chẳng lê thê nữa , vắng lượt : Tôi tuy đã to cái đầu mập cái xác như thế này rồi nhưng vẫn ngủ cùng mẹ . Cũng chỉ là một điều bình thường của những đứa con gái khác . Cái tôi muốn nói ở đây , nhà tôi rộng . Phải nói là rất rộng so với con số 5 người ( Đáng lý ra phải là 7 . Nhưng anh trai và em trai tôi vì những lý do mà không có mặt tại nhà . Nên tôi chỉ sơ lượt con số 5 . Bà nội , ba , mẹ , tôi và cô em gái . Có khi ba tôi cũng chẳng ngủ ở nhà . Vì những câu ..à , bởi , tại vì ...có trời mới biết ) . Tôi có một phòng riêng . Nói là phòng cho sang vì nội thất trong đó trống huơ trống hoác . Tôi không thích rườm rà . Tôi ghét cảm giác chật chội . Nhưng giờ muốn thì cũng không được nữa . Ngoài phòng tôi thì cả gian nhà gồm : Ba phòng ngủ lớn , một phòng khách , một nhà bếp , một phòng ăn chưa kể lan can và chái nhà trước ...đều gió lùa không chạm vật . Ha ha ! Bề ngoài đồ sộ nhưng rỗng tuếch đấy mà . Mà ngộ ! Cái vỏ bọc bên ngoài lại là tiếng nói bên trong . Những ai đi ngang đều trầm trồ . Nhà to . Ừ ! thì thật nhà to . Nhưng nó chỉ cho tôi cảm giác trống trải, lạc lỏng ngay trong chính ngôi nhà đáng lẽ ra là thân thương ấy . Có một thời gian tôi cũng ngủ riêng . Trong tại căn phòng của mình . Nhưng do lười phải giăng mùng , cuốn mùng vào các buổi tối - sáng cho nên tôi lại " ngủ ké " cùng mẹ và em gái . Nhiều đêm , đi chơi chát về khuya . Sợ thái độ của mẹ im ỉm ìm im khi ra mở cửa cho tôi vào . Tôi lại ngán . Thà rằng mẹ mắng cho một trận tơi bời hoa lá . Đặng còn nhẹ lòng . ( Mắng là mắng vậy thôi ! Sau đó , mẹ lại hỏi " ăn gì chưa ? " . Bà mẹ nào chẳng thế , nhỉ ? ) Tôi lại lúc cúc ra chợ ngủ cùng thằng em trai . Mà thường tôi ngủ cùng em trai nhiều hơn . Bởi sáng ra tôi phải đứng chợ . Dạo gần đây , được "lệnh" của mẹ . Nên tôi phải ở nhà . Như thường lệ , hôm đó tôi lại đi chát . Nhưng chả hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà tôi lại về sớm hơn thường lệ . Tôi nhớ . Hôm đó , em gái tôi vui lắm ! Con bé cứ xúm xoa xúm xít bên tôi . Người già thường nói " Thương nhau chị em gái , cắn nhau chị em dâu , đánh nhau vỡ đầu là anh em rể " . Qủa là đúng thật ! Bày cơm ra ăn , chuyện trò rôm rả ... Rồi cũng đến lúc " tắt đèn " đi ngủ . Mẹ lùa hai chị em tôi vào mùng . Thường tôi ngủ rất trễ . Bởi còn cân đồ sáng mai bán . Rồi dành thơi gian để đọc , hý hoáy viết dăm ba bài thơ tình . Một ít truyện cùng đoản văn ngắn . Thì hôm ấy làm sao mà tôi ngủ sớm cho cam ? Trằn trọc mãi , lăn qua lộn lại đánh vật vớ mớ suy nghĩ tạp nhạp mà buổi sáng vẫn chưa thông cũng chẳng ăn thua gì . Bèn nhẹ nhàng nhón gót ra khỏi mùng , vào phòng riêng bật đèn và lại bắc đầu thói quen hằng ngày . Chẳng hiểu làm sao nữa . Hôm ấy , có ma nhập ? Tôi viết lấy viết để . Làm như , viết để ngày mai không còn cơ hội viết . Sau khi buông bút , tôi còn đọc lại rồi mỉm cười ra chiều tâm đắc lắm . Dĩ nhiên ! Những đứa con tinh thần do mình sinh ra cơ mà . Cũng như lúc đầu , tôi như một kẻ trộm . Len lén nhổm từng bước chân nhẹ còn hơn âm thanh của im lặng . Tôi sợ phá bĩnh giấc ngủ của cả nhà đấy mà . Tôi trở vào mùng và ...đập vào mắt tôi là một Màu Trắng toát được phát ra từ người mẹ . Bộ đồ mà tôi vẫn thường thấy có màu xám tro . Qua ánh đén loe loét , qua cái nhìn thơ ơi là thơ của tôi bỗng dưng trở thành Màu Trắng . Nỗi bật trên cái nền đen của đứa em gái và màu vàng vọt đơn độc của ánh đêm . Nhưng đến bây giờ , tôi vẫn chưa tha thứ cho mình cái việc tôi liên tưởng mẹ với con Bạc Xà Tinh mà tôi thấy trong phim Thanh Xà Bạch Xà do tivi trình chiếu trước đó . Theo người Ấn Độ , rắn là một trong những thần linh . Còn với tôi , rắn là một con vật đáng nguyền rũa . Tôi còn nhớ như in cái cảm giác của ngày còn bé tôi tò mò sờ vào cái thân hình tròn lẳn , uốn éo trên cổ một người đàn ông . Nó cứ ram ráp bàn tay tí hon của tôi cho đến tận bây giờ . Ấy vậy mà ! Tôi lại nhìn mẹ tôi thành một con rắn . Tôi phải tội với mình rồi . Mà cũng không trách trí liên tưởng của tôi được . Bởi mẹ cũng nằm ẻo ẻo và còn thở phì phò khác gì con rắn đâu . Nhưng tôi biết chắc một điều rằng cái hình ảnh ấy là rất đẹp . Không phải vì là mẹ tôi mà tôi nói như thế . Nếu tôi bắt gặp hình ảnh này với một phụ nữ khác . Thì tôi vẫn nói là đẹp . Bởi cách nhìn cách cảm của một người có tâm hồn đa cảm đa mang , nhạm cảm với tình huống như tôi ( Tạm gọi như vậy thì tôi chưa dám dùng từ thi sĩ ) luôn luôn khác những đôi mắt của những người không câm bút . Nhưng chưa chắc với một người khác , tôi lại có cảm hứng để viết . Bởi đẹp là một chuyện , cảm cái đẹp là một chuyện . Có cái tâm mà viết hay không lại là một chuyện . Các bạn đồng ý với tôi chứ ? Đến lúc này , các bạn đã hình dung quá rõ ràng về hoàn cảnh Tản Mạn Về Màu Trắng mà tôi sắp trình bày bên dưới đây . Vậy tôi không chiếm nhiều thời gian của bạn cho những con chữ phía trên nữa . Chúng ta cùng bắc đầu nhé !
Màu Trắng . Trong chúng ta ai cũng biết màu này ( Trừ những người mù màu ) . Nhan nhản phô bày hằng ngày mà không cần biết vô tình hay cố ý . Sơn tường màu trắng , hoa hồng trắng , mây trắng , áo trắng .... v..v.. Nếu kể ra thì chắc đến tết công gô không quy tụ hết những gì thuộc về Màu Trắng . Với bạn là thế này , với tôi là thế khác . Với cặp mắt của bạn là thế này , với cặp mắt của tôi là thế khác . Với cách nhìn của bạn là thế này nhưng cách nhìn của tôi lại thế khác . Ở đây , tôi không lạm bàn về cặp mắt hay cách nhìn của ai khác . Mà tôi đang nói về Màu Trắng của chính tôi . Nó được thể hiện qua :

1 - Nụ cười của những đứa trẻ

Những đừa trẻ theo từng giai đoạn mà lớn lên . Giai đoạn có thai đến lúc hạ sinh . Giai đoạn một đến ba tuổi . Giai đoạn vào mẫu giáo . Vào tiểu học . Trung học . Đại học thì ...kiếu . Qua mười tám thì đã là thanh niên . Mà nụ cười của thanh niên đã có những lo toan , trăn trở trong đấy rồi . Tôi sẽ đề cập đến nó nếu tôi viết nụ cười của những người trưởng thành . Còn đằng này vì không nên tôi dừng nó tại đây .
Khi biết tin mình có thai . Hẳn những ông bố bà mẹ tương lai sẽ nhẩy cẩng lên vì hạnh phúc ( Trừ những trường hợp bất khả dĩ , tôi không tiện nêu trong bài ) . Mầm sống đó theo ngày tháng phát triển . Điều mà dễ dàng nhìn thấy qua màn hình khi đi khám thai là thân hình bé xíu mà cái đầu to gấp hai lần người . Bàn tay thì nắm rịt vào nhau không thôi ngọ ngậy những cử động đơn giản . Đã nhìn rồi thì phải nghe . Vâng ! Tiếng đập của quả tim con trẻ . Thì thà thì thụp , lụp bà lụp bụp . Thật thiếu sót nếu không kể đến tiếng thở của trẻ . Hơi thở nhè nhẹ thôi , như gió thôi .Nhưng dai dẳng mãnh liệt . Phải chăng cả hơi thở cũng muốn chào đời ? Dĩ nhiên rồi ! Không thở thì làm sao mà sống . Cái tôi muốn nói ở đây là hơi thở riêng biệt không nằm trong cơ thể trẻ cũng muốn chào đời ?

Còn gì hạnh phúc bằng , sau lúc cất được những giây phút đớn đau khi vượt cạn . Bà mẹ trẻ nhìn được gương mặt của con mình bên trong và ông bố nghe được tiếng oe oe của con mình bên ngoài phòng sanh . Chắc hẳn họ sẽ reo lên " Ôi con mình xinh quá ! Hệt một thiên thần " Mà có biết những đứa trẻ vừa mới sinh cứ như con mèo nhăm nhúm , xấu ỉn bởi bê bết máu , mắt nhắm ghiền , chân tay liên tục cục cựa mà cái miệng thì cứ ngoác ra mà khóc . Khóc vỡ cả đất trời chứ chẳng chơi . Cứ như là muốn gào to , giới thiệu về sự có mặt của mình trên thế giới : Ta đã chào đời rồi đây !

Thời điểm bào thai : Tháng ngày nuôi con quả là cực nhọc . Chăm bẵm cho thiên thần nhỏ không dể tí nào . Và với những đứa con so , con đầu lòng . Cha mẹ nào cũng không tránh khỏi bở ngở . Dù trước đó , có được cha mẹ hai bên căn dặn kỹ càng . Dù có tha về hàng tá sách báo từ các nhà sách về Mẹ và Bé , Cách Nuôi Con Sao Cho Tốt , Làm Gì Khi Trẻ Khóc Đêm , Dinh Dưỡng Cho Mẹ và Bé ...Cũng phải ngỡ ngàng khi gặp phải tình huống bất ngờ nào đó . Nhưng rồi , bao mệt nhọc của những đêm thức cùng trẻ vì gió , vì bú , vì tiểu tiện ...đều tan biến không rõ hình hài . Nụ cười trẻ lúc này cũng chưa có gì là đặc sắc cả . Có chăng là đẹp lòng ba mẹ chúng mà thôi !

Thời điểm một đến ba tuổi : Và đây , đây rồi ! Đây là giai đoạn của vẽ đẹp rạng ngời ánh sáng , mê hoặc ngàn hoa ... Đều hội tụ ở thời điểm này .Bé dõi nhìn theo những tiếng vỗ tay . Bé Cười khi ai đó làm trò hề .Bé bập bẹ nói những câu từ đơn giản nhưng đôi khi chẳng đơn giản . Người hạnh phúc nhất chắc hẳn rằng là mẹ . Khi bất ngờ , bé buột miệng kêu lên " Ma Ma " ( Má ) . ( Thường là sẽ kêu Ba Ba trước ) . Sau chín tháng mười ngày sống trong cơ thể mình . Cảm nhận nhịp đập hơi thơ con . Con chào đời , lớn một tí gọi mình là mẹ . Hạnh phúc đến độ ràn rụa nuớc mắt chứ chẳng chơi . Sau tiếng gọi là một nụ cười thánh thiện đến trắng ngần . Tan ra những tà ác . Xoa dịu những nỗi đau . Ban bố tình yêu thương ....Và mẹ biết là cả cuộc đời sau này mẹ dành cả cho con , cho gia đình mình , con yêu ạ ! Tự trong thâm tâm các bà mẹ nghĩ thế đấy !

Thời điểm ba đến năm tuổi. Bé vào lớp mầm . Đúng với cái tên gọi đó . Bé cần phải được dung dưỡng từ mầm , chồi , lá . Mới mong ngày đơm hoa kết trái trong tháng ngày phía trước . Bé tiếp thu những lời cô dạy một cách nhanh nhẹn . Trí nhớ của bé được thể hiện qua những bài ca ngăn ngắn bằng cái chất giọng hãy còn ngọng ngịu . Bé như con chim líu lo hót tặng những " khán giả khả kính " lắng nghe tràng cười giòn tan . Và bé cũng cười bẽn lẽn . Trong sáng như thủa sơ khai ấy . Thủa chưa có hồng hoang , lầm lạc . Chỉ có những con người đối đãi với nhau bằng cả tấm lòng . Lòng họ đơn giản là Màu Trắng cho nên mà chẳng thể dành tặng nhau những màu đen ảm đạm .

Thời điểm tiểu học. Bé bắt đầu từ lớp một .Tại đây , bé được hướng dẫn những bài tập căn bản làm người sau này . Nền tảng của nhân cách bé được thu nhỏ qua giai đoạn này đây . Ở mầm , chồi , lá ta chỉ dạy bé cách tiếp thu . Nhưng ở thời điềm này , ta lại dạy bé cách làm sao tiếp thu cho đúng . Và nó là nền tảng kéo dài cho đến trưởng thành , già , lão , chết đi . Người ta bảo tuổi thơ như tờ giấy trắng . Và Màu Trắng được đóng khung khi chưa có một vệt nhơ vết tì nào . Qủa là đúng thật ! Tôi không muốn nhắc nụ cười bé trong giai đoạn này , bởi một điều đơn giản . Bé đã cười suốt hành trình Màu Trắng của Tuổi Thơ Ngây !

Thời điểm trung học. Bé có những suy nghĩ rất riêng đến độ người lớn chúng ta phải há hốc mồm kinh ngạc . Làm sao mà có thể xuất hiện luồng suy nghĩ đó trong thể xác bé nhỏ kia ? Trước đó , đã có rồi chứ chẳng phải không có . Nhưng tôi nghĩ đó chỉ là những suy nghĩ chớp rồi lại tắt . Nhưng giờ đây , bé đã biết khẳng định mình . Khẳng định những " cái tôi " cần thiết . Và khi đến tuổi dậy thì , những biến đổi của cơ thể khiến " bé ngày xưa " biến mất . Thay vào đó là những nam thanh , nữ tú ẩn chứa những sức sống tràn trề tuổi trẻ . Những rúng động đầu đời khiến họ không tránh khỏi những vấp váp , lầm lỗi . Nếu không biết kềm giữ cái tôi , ắt hẳn cái " lỗ rốn " vũ trụ này sẽ tự tung tự tác lắm đây . Bù lại , họ có một nụ cười đúng nghĩa của nụ cười . Nụ cười đồng ý , tán thành . Nụ cười mỉa mai , chế nhạo . Rất rõ ràng ! Trắng đến mức Trắng Trợn . Màu Trắng của tôi đẹp vượt bật hơn . Bởi những gam màu trắng mà họ định hình qua những tình huống đầy màu sắc lại chính là một Màu Trắng của Tâm Linh .

2 - Sự Chết Chóc

Xưa nay , khi nói đến cái chết thì người ta nghĩ ngay đến việc tan thương , mất mát . Màu Trắng của cái chết là màu tan tóc , là màu của sự ly bôi . Bằng chứng là những thân nhân của người qua đời đều quấn một tấm khăn tang trên đầu như sợi dây níu kết những ngày người ấy còn tốn tại , có mặt , hiện diện trên thế gian . Cây cối cũng được phủ quệt vôi màu trắng y như rằng tiếc thương người quá cố .
Chim nhạn kêu chiều vỡ cả đớn đau . Sinh ra - chết đi âu cũng là quy luật tự nhiên của vũ trụ . Tôi nhớ cái thuyết của môn vật lý mà ngày xưa tôi từng học về Động Cơ Học là : Không có động cơ vĩnh cửu . Nếu nói guồng sống của con người là chiếc máy thì quá ư là đúng . Chẳng ai bất tử được dù trường sinh là cái ước ao mà không chỉ nền y học đang nghiên cứu tìm tòi phát chế ra liệu thuốc chống lại sự tàn phá thời gian . Có những người chết đi nhưng vẫn để lại sự bất tử . Bất tử về tài năng của họ . Bất tử về hồi ức một con người . Những cái về Tâm Linh thì thường tồn tại mãi . Dù hoàn cảnh nào , dù thế kỷ nào . Đó thuộc về phạm trù Màu Trắng Siêu Thoát . Tôi vẫn nghĩ không biết khi chết đi con người ta sẽ lại trở về đâu ? Địa ngục hay thiên đàng ? Nói một cách nôm na dễ hiểu trước giờ là hai nơi đấy . Các bạn có hình dung được nơi mình sẽ đến khi hồn lìa khỏi xác ? Địa ngục ư ? Đó là nơi dành cho những người khi còn sống làm quá nhiều chuyện tội lỗi . Là nơi dành cho những tâm hồn sám hối . Theo luật trời , nó sẽ được chia ra mười tám tầng địa ngục . Họ sẽ được sám hối qua từng cửa ải . Và trả giá cho việc mình làm khi còn tại thế qua những hình phạt tuỳ theo tội mà ấn định . Sau khi , tuốt bỏ hết nhơ nhớp bên mình họ được uống Canh Tỳ Bà thoát kíêp lai sinh . Vậy ở đó có Màu Trắng không ? Tôi xin thưa là " có " . Màu Trắng ở đó tồn tại theo dạng Luật Nhân Sinh Qủa Báo .Có trả có vay . Mà thời nay thì như bánh xe xoay vần . Nợ trả liền qua tay , chẳng cần phải đến kiếp sau chi xa xôi . Nhưng chỉ khi bước ra từ cánh cổng cửa ải mười tám Tâm Linh của họ mới là một Màu Trắng Đền Tội .
Tôi nghĩ rằng : " Chỉ những ai khi sống không tư lợi cho mình , không gieo thống khổ cho người khác . Sau khi chết đi linh hồn họ sẽ được cất lên thiên đàng " . Thiên đàng là hiện thân của tốt đẹp . Mây trắng là đà bay quanh năm suốt tháng bên những quả đồi mát rịn bước chân . Suối róc rách khua lên từng nốt nhạc . Và nấc thang danh vọng ở đó gần như mờ tịt . Chỉ có thiêng đàng và mật ngọt . Người ta sống mà không cần đến hỉ , nộ , ái , ố . Sự phàm tục thế nhân đều được mặc định là số không . Các bạn sẽ hỏi tôi rằng : Một cuộc sống quá hạnh phúc như thế còn gì là thú vị ? Như tôi đã nói thiên đàng là hiện hữu của những gì tốt đẹp . Mà những gì tốt đẹp ở đây chỉ mang tính tương đối . Tương đối về sự trừng phạt , tương đối về việc linh hồn cất lên thiên đàng . Tốt đẹp là những gì mà chúng ta khó với tới ( chứ không phải là không ) . Chúng ta đang sống trong một thế giới đang phát triển đến độ chóng mặt . Nhưng nhìn chung đều quy lại là ước ao tìm được tốt đẹp đến từng mi li mét . Chẳng ai muốn mình sống mà trở thành một nhân vật thừa . Trừ phi những người đó mang trong mình nghiệp chướng đẩy lùi sự sống . Vậy Màu Trắng ở thiên đàng là gì ? Phải chăng đó chính là Màu Trắng của Vĩnh Hằng ?

3 - Nước

Tôi bắt đầu viết tiếp sau một thời gian dừng lại . Tại sao tôi phải ngừng trong khi những gì muốn viết đang ứ trào qua ngòi bút ? Đơn
giản thôi các bạn ạ ! Tôi muốn định vị rõ ràng hơn trong khoảng mục này . Bởi " Nước " không hề xa lạ với mỗi chúng ta . Vì nghĩ nó đã quá gần gũi thì làm sao đánh bật được ý lạ trong mắt tôi ? Nói thế , không có nghĩ tôi phù phép biến " Nước " thành một đề tài xa lạ . Chỉ là Nước tự nhiên hiện hữu như cái vô nhiên vốn có , tôi phải làm sao cho Nước của tôi không nhầm lẫn vào nước của bạn ? Thử nhé !

Nước là một trong những nguyên tố mang thuộc tính vũ trụ . 3/4 trái đất là nước . Nước nằm trong ngũ hành Thuỷ , Hoả , Mộc , Thổ , Kim . Chắc chắn một điều rằng nước là một trong những nguồn sống . Nước phục vụ các nhu cầu tất yếu của con người . Uống - Chế biến thức ăn - Sinh hoạt cá nhân ... Và cuộc sống không thể thiếu nước dù chỉ một ngày . Đừng nói đâu xa xôi , cơ thể chúng ta hơn 75% là nước . Không chỉ con người mới có Tâm Linh mà tôi nghĩ tất cả những gì tồn tại đều có linh hồn . Chỉ khác , chúng sống theo thế giới của riêng chúng . Và bạn có nghĩ trong thế giới cá biệt ấy những sinh vật con người sẽ như thế nào không ? Một ân nhân ? Một người bạn ? Hay một kẻ thù , những quái vật chà đạp lên cái sự tốt tươi của chúng ? Với mục đích dùng Nước phục vụ nhu cầu sống thì không đáng nói ( Mà phải đúng cách , Tivi báo đài đang rầm rộ những câu khẩu lệnh : Tiết kiệm nước là tiết kiệm tiền đấy thôi ) .Nhưng sử dụng nước không đúng cách thì chúng ta vô tình gây ra ô nhiễm nguồn nước . Những con sông , con rạch , con kênh đục ngầu , đặc quánh một màu đen lỗm ngỗm rác rưởi trông đến phát khiếp . Đó là do đâu ? Cá nhân một số người , cơ quan , xí nghiệp nào đó vô tình hoá bẩn , huỷ hoại nước một cách tàn bạo . Họ nghĩ gì thế kia ? Họ đâu ngờ rằng Màu Trắng của tôi bỗng trở nên Màu Trắng nghiêng về Hy sinh . Thật ! Của đáng tội .

Không chỉ có ích cho con người . Nước còn là nguồn sống của cây cối .Nước như bầu sữa mẹ chắt chiu tinh hoa , tinh tuý tắm mát gốc rễ cành hoa lá . Nước len xuống đất , chui vào thân cây cất cao giọng hát êm dịu ru cây giấc ngủ yên bình . Cây dưới sự chăm sóc ân cần của nước mà ngày lại ngày lớn dần lên .Bác nông dân hồ hởi , no căng cả mắt khi nhìn cánh đồng họ ngan ngát hương hoa quả chín . Lạy tạ nước , tạ mưa đã phò hộ cho họ một mùa thu hoạch đắc địa . Nước ở đây lại hiện thân cho Mầm sống an vượng .

Thật đáng trách , nếu tôi không gợi nhớ hình ảnh nước qua những con sông . Quê tôi chẳng có con sông đẹp mê hồn như sông Hàn Đà Nẵng , chẳng có sông Thu Bồn để khi đi xa phải nhớ về Mien Trung thân thương . Quê tôi chỉ có mỗi nhánh sông Sài Gòn ôm eo Đền Bến Dược . Mà tôi thì ở xa lắm với nhánh sông đó . Trong trí nhớ tuổi thơ " sông của tôi " là một cái hào . Đó là vết tích những trận đánh bom của giặc Mỹ ngày xưa . Rồi nước lên , ờ thì có nước . Rồi cá bơi , ờ thì có cá . Rồi lục bình , bông súng lềnh bềnh trôi nỗi , ờ thì có đám lục bình , bụi bông súng . Mùa mưa , nước lên , màu trông đẹp lắm ! Sạch và trong veo , soi mặt mình trong đó còn được đấy . Nhưng chỉ được một lúc thôi , đám con nít bọn tôi lại tí ta tí tửng , có đứa trần , có đứa trùông nhẩy bổ xuống đánh uỳnh . Lớp bùn ở dưới được dịp thể hiện mình . Lả tả hoà cùng màu nước . Lợn cợn , lợn cợn . Nhưng được tắm ở đó thì thật là thích , sảng khoái vô cùng . Mà nếu cái hào đấy được ra vào tự do thì có lẽ không để lại dấu ấn mạnh như thế trong tôi . Chẳng biết hào đó có chủ hay không , vì đất đó là đất trống mà. Nhưng hễ nhác thấy bóng bọn tôi thì có hôm một bà béo còn hơn chữ béo , tóc hãy còn hai cái lọn xanh xanh đỏ đỏ ( cái lọn tóc các cô các bà hay dùng cuốn tóc để đánh quăn ấy mà ) , chống nạnh mà tru mà tréo . Có hôm thì một ông già ( chắc chồng của mụ ) thân hình gầy tóp gầy teo cầm cả gậy huơ huơ . Họ bảo là hầm nhà họ , cá nhà họ . Khỉ thật ! Rõ ràng là đất trống cơ mà ? Càng nghĩ thế thì lại càng tức anh ách . Cứ như dầu đổ vào lửa . Thách thức sự tò mò và hiếu động của bọn nít choẹt mà thôi . Hễ trưa , rình . Nhẩy bổ ào một cái lại chạy biến lên bờ . Lấp liếm ,cái cổ ngoắt tứ bề , mắt thì đảo láo liêng đấo láo . Mắt được phát huy hết công suất để canh me ( Nhại theo tivi là đỏ con mắt bên phải , đỏ con mắt bên trái , cả hai mắt cùng đỏ như con tôm luộc là phải cần dùng VRoto ) . Không thấy ai , ngoác miệng ra cười hăng hắt . Tếu lâm thật ! Sau này lớn lên , tôi mới nghĩ vì bọn tôi gây ồn quá , phá giấc ngủ trưa nên họ mới " hung dzữ " như vậy . Mà "dzữ" thế thì nào có ăn nhầm gì với lũ quỷ chúng tôi . Rồi sau này họ xây nhà . Lấp đất , con hào ấy biến đi như lúc nó có mắt . Chớp nhoáng . Bạn thấy đấy ! Đâu nhất thiết là phải đẹp như tranh mới hút hồn người . Với người nhà quê chúng tôi chỉ như thế đã là tuyệt vời như thế nào rồi . Con hào ấy đi sâu vào ký ức tuổi thơ , đi sâu vào văn thơ , cho tôi một sự bình yên khó tả . Nên khi soạn bố cục cho đề tài này , tôi đã phãi reo lên . Đây rồi , Màu trắng của tôi đây rồi . Màu Trắng An Nhiên vô độ . Màu Trắng của Bình Yên tuổi thơ

..... ( Cắt đoạn ).....

===Lời Kết===

Trong chúng ta , ai cũng có những thứ gì đó của riêng mình . Chẳng nhầm lẫn , hoặc chẳng muốn ai nhầm lẫn . Từ cái dáng đứng , cách nói , tướng đi và hơn hết từ cái nhận định . Mình là mình . Tôi là tôi . Chắc như đinh đóng cột là thế . Với tôi ,cũng vậy . Màu Trắng của riêng tôi chỉ là mớ vụn nát của bạn . Nhưng với tôi , nó được hình thành bởi một thế giới siêu nhiên . Ở đó , những con người khát khao yêu thương đều đến được với nhau . Tôi không ngoại trừ các bạn đặc câu hỏi : Nếu viết thế thì hoá ra cái gì cũng Màu Trắng cả à ? Ừ ! Cũng có thể lắm chứ . Màu trắng là màu của thiên đường cơ mà . Sự cầu toàn chả vết tì . Sự an nhiên hồi ức . Sự phẩm hạnh tinh thần ...Như con nước vỡ bờ gào thét , kêu gọi . Hãy đến với nó bằng cái nhìn Tâm Linh . Của cái hồn yêu Màu Trắng . Nhưng công bằng mà nói , yêu là yêu thế . Nhưng nếu thế giới chỉ có một màu trắng thì chẳng biết đâu mà xấu để nâng cái đẹp . Chẳng có hồng , xanh , lam , đỏ , tím ...chen vào thì sắc cầu vông chưa chắc hiện hữu trong thơ bằng những thi từ mát rượi lòng người . Thôi thì , yêu là một lẽ , các bạn có yêu cùng hay không lại là một lẽ .....


====Hết====
Đỗ Ngọc

p/s Viết trong lúc cực kì hoảng loạn :))
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.12.2005 23:01:45 bởi Believe >
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9