Mẹ
Mẹ Việt Nam Trường Phi Bảo Mẹ Việt Nam có ba người con Ba người con ở ba miền xa thẳm Bắc - Trung - Nam với tình yêu đằm thắm Ba tâm hồn chung nét đẹp Quê Hương Những đứa con một thời của chiến trường Đã khắc dấu vào đời trang lịch sử Ta tự hào cho màu da, Quốc ngữ Chí anh hùng, chung dòng máu sắt son Mẹ Việt Nam có ba người con Ba người con trưởng thành trong lửa khói Ngày xưa đó...qua rồi ngày tăm tối Hai tiếng "Đồng Bào" mình đứt ruột gọi nhau Vết thương thời cuộc còn đau mãi ngàn sau Miền Bắc nghĩa tình, miền Trung ruột thịt Cơm độn, cháo rau, bão giông mờ mịt Vẫn hướng về Miền Nam thít chặt một vòng tay Mẹ Việt Nam có ba người con trai Như ba ngôi sao sáng tỏ cả bầu trời Nào anh em nhịp chân bước khắp nơi Xây tương lai, dựng cuộc đời nồng ấm Vượt gian khổ, Mẹ Việt Nam nghèo lắm Thương các con mình sớm nắng chiều mưa Tất đất, tất vàng mình gắng giữ biết chưa Lo cấy cày, lo miếng ăn, miếng mặc Bình minh lên xóa tan đêm héo hắt Bắc - Trung - Nam hòa chung một nụ cười Mẹ Việt Nam đã sanh ra ba người Ba người con của một thời oanh liệt. 24/10/2010
Mưa Lũ Miền Trung
Trường Phi Bảo Được tin bão lũ phương xa
Quãng Bình, Hà Tĩnh nước là mênh mông
Muôn nẽo đường hoá thành sông
Bao cảnh đời cũng thuận dòng nước trôi
Hoạ này do lỗi ông trời
Gieo chi mất mát buộc người lầm than
Từ Quãng Trị đến Nghệ An
Sức tàn phá mạnh lũ càn quét mau
Tiếng than khóc, tiếng kêu gào
Đồng bằng, đất ruộng tan vào hư không
Rét run cái lạnh bên lòng
Trẻ thơ côi cút, vợ chồng phân ly
Ông trời sao nhẫn tâm chi
Cái nghèo, cái đói rồi thì sản sinh
Báo đài hô gọi nghĩa tình
Đồng bào khúc ruột cho mình yêu thương
Miền Trung lâm cảnh đoạn trường
Miếng cơm manh áo xẻ nhường vì nhau
Bốn bề nước lũ dâng cao
Mưa không ngớt hạt, khổ nào khổ hơn
Trắng vành khăn ngậm khối hờn
Vòng tay chung một nỗi buồn… ai ơi! 27/10/2010
Bến bờ ngày xưa
Trường Phi Bảo
Đời mẹ nghèo đến mốc meo
Sinh con khốn khó đã nghèo nghèo hơn
Trong nhà vách ngõ trống trơn
Gia tài duy nhất tình thương dụm dành
Số phần con chẳng phước lành
Thiếu căn tu mới không thành con quan
Làm con của mẹ gian nan
Thiếu sau hụt trước vô vàn đắng cay
Tủi phận nào biết trách ai
Thôi con gắng chịu những ngày gió mưa
Người ta của cải dư thừa
Mặc người ta chớ hơn thua con à !
Mẹ cho nhiều lắm thật thà
Ở đời ơn trọng nhất là nghĩa nhân
Cho con thánh thiện tấm thân
Trái tim son sắc thắm nhuần tin yêu
Tằn tiện chẳng dám chi tiêu
Mẹ nghèo nên phải trăm chiều lao lung
Mong đời con ít bão bùng
Mai sau khôn lớn theo cùng ước mơ
Nghĩ chi ân hiếu cậy nhờ
Chỉ xin con nhớ bến bờ ngày xưa.
10/10/2011
Ru Chị Muộn Màng
Trường Phi Bảo
Chị hai chưa tuổi dậy thì
Sao mẹ sớm gả chị đi lấy chồng (?)
Nhỡ mai tóc trắng tợ bông
Thân già sức yếu ai trông, ai nhờ.
Giàu sang đúng thật giấc mơ,
Chị tôi khăn gói xuống bờ theo anh.
Mẹ buồn ngồi góc nhà tranh,
Ôm tôi ngỡ chị long lanh ngấn sầu.
Tôi còn nhỏ biết chi đâu
Nhìn theo bóng chị qua cầu mà thương
Thương chị mẹ liệu trăm đường
Sợ chị như mẹ vấn vương cái nghèo
Chị đi lòng mẹ đi theo,
Thầm mong sông lặng đò neo bến hiền.
Biết đời chị có bình yên (?)
Quê người chị có đẹp duyên với người (?)
Gian nhà trống quá chị ơi !
Quạnh hiu dáng mẹ, buồn mười dáng em.
Vẫn thường nhắc chị ngày đêm,
Mà sao bóng chị vẫn biền biệt xa...
Nhiều năm thoăn thoắt trôi qua
Mồ xanh ngọn cỏ mẹ già còn không
Chị về tóc trắng tợ bông
Phía sau đời chị bão giông mịt mùng
Tâm hồn xơ xác ngại ngùng
Chị ôm tôi khóc muôn trùng đắng cay
Ngỡ ngàng thương lắm "chị hai"
Xuân tàn rụng cánh hoa phai bao giờ
Làm sao học được chữ ngờ
Giàu sang thôi chỉ giấc mơ thấp hèn
Chị về bùn bết gót sen
Đường trơn dốc trượt đã quen tủi hờn
Thuở xưa bên mẹ yêu thương
Ở bên người nhạt phấn hương son tình
Thói đời đen bạc phát khinh
Ngủ ngoan chị giấc yên bình em ru
11/10/2011
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
Kiểu: