Thiếu phụ Nam Xương
Barbiegirl 07.12.2003 12:08:35 (permalink)
Ngày xưa ở vung Nam Xương có 1 thiếu phụ chồng phải đi lính ra giữ biên cương ở miền Bắc. Vào thời bấy giờ, các phương tiện giao thông đều khó khăn nên rất ít có tin tức từ miền xa về. Người thiếu phụ cam chịu số phận, ở nhà làm ruộng và trông coi đứa con trai lên 1. Sáng sáng nàng nhìn về phía chân trời xa mong ngóng người chồng yêu mến trở về.
Ngày tháng trôi qua, mùa đông đã tới và 1 đêm kia gió bão nổi lên, gió thét gào cuồn cuồn khiến căn nhà nhỏ rung lên theo từng cơn gió.
Ở trong nhà người thiếu phuc ngồi may dưới ánh đèn dầu hiu hắt. Thỉnh thoảng nàng ngừng tay để vỗ nhẹ vào lưng đứa con yêu qúy đang ngủ trong chiếc phản bên cạnh.
Bỗng nhiên 1 luồng gió mạnh lùa vào nhà, ngọn đẻn vụt tắt và tiếng sấm làm đứa bé giật mình thức giấc. Nó sợ hãi và khóc thét lên, nàng vội ôm con vào lòng rồi khêu bấc, thắp đèn lên.
Nàng chỉ vào bóng của mình trên tường và dỗ con:
-Con ơi đửng sợ, có bố ở kia kìa.
Đứa bè nhìn vào cái bóng lung linh trên tường và ngưng khóc, nàng hát nhè nhẹ để ru con và đứa bé lại ngủ tiếp.
Tối hôm sau, trước khi đi ngủ, đứa bé lại đòi bố. Nàng mỉm cười vui sướng rồi ngồi trước ngọn đèn để bóng mình rọi vào tường, nàng dạy con chắp tay lại, lậy cái bóng và nói:
-Thưa bố, con đi ngủ.
Đứa bé tập mãi thành thói quen và mỗi đêm đều làm như vậy. Khi con ngủ rồi thì nàng vẫn thức bên cạnh con cho tới đêm khuya, 1 mình 1 bóng.
Ít lâu sau người chồng trở về gia đình, người vợ rất là vui mừng, cũng như những thiếu phục khác vào thời đó, nàng đã không bộc lộ tâm tư của mình qua ngôn ngữ và cử chỉ. Nước mắt sung sướng đọng trên mi rồi chảy xuống đôi gò má, nàng nói với chồng:
-Chúng ta phải làm lễ cảm tạ tổ tiên, thiếp phải ra chợ mua thức ăn để cúng, chàng ở nhà lo sắp đặt bàn thờ và trông con, thiếp sẽ về ngay.
Trong khi vợ đi vắng, người chồng ở nhà làm quen rất mau với đứa bé. Tuy nhiên khi anh bào với con rằng mình là bố nó thì đứa bé nhất định không chịu tin.
Đứa bé nói:
-Ông không phải là bố tôi, bố tôi bây giờ không ở đây. Tối nào trước khi đi ngủ tôi cũng chào bố tôi.
Sững sờ và tự ái, anh không hỏi han gì vợ về chuyện này và chỉ giữ im lặng.
Khi người vợ đi chợ về thì linh tính cho nàng thấy hình như có điều gì chẳng lành xảy ra cho gia đình mình. Nàng nói chuyện với chồng thì anh ta quay mặt đi, không thèm trả lời. Tính ít nói và cử chỉ dè dặt của nàng càng làm cho người chồng thêm nghi ngờ.
Người chồng im lặng quỳ lậy trước bàn thờ tổ tiên rồi lặng lẽ cuốn chiếu lại không cho vợ lạy tiếp. Khi thức ăn được dọn ra thì anh ta không đụng tay tới đôi đũa. thức ăn bị để nguội và không nói 1 lời, anh đỉ ra khỏi nhà.
Người thiếu phụ đã sống những ngày đơn côi bên đứa con nhỏ với 1 hy vọng monh manh là người chồng sẽ trở về. Một ngày kia, không thể chịu đựng được nỗi buồn bã và cô đơn, nàng ôm chặt con 1 lần chót rồi giao đứa con cho 1 người hàng xóm. Nàng vụt chạy như 1 người điên và gieo mình xuống sông để được yền nghỉ nơi thế giới bên kia.
Cái chết của nàng đã làm xúc động con tim băng giá của người chồng, sự nghi ngờ đã nhường chỗ cho đau khổ. Anh ta trở về nhà, đêm xuống, khi anh thắp sáng ngọn đèn dầu thì bóng anh in lên trên vách. Anh đã sững sờ khi thấy đứa con nhỏ chắp tay lạy cái bóng và nói:
-Thưa bố con đi ngủ.
Ngay lúc đó, anh nhận ra rằng anh đã nghi ngờ vợ anh 1 cách mù quáng, nhưng đã quá muộn. Anh liền lập đàn chay 3 ngày 3 đêm bên bờ sông để cầu siêu cho vợ. Anh đã không bao giờ lấy vợ khác, và cố gắng dạy dỗ đứa con.

Hết.
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9