CÔ ĐƠN...KHI ĐANG NỒNG ẤM
tulipdenus 22.12.2005 08:33:38 (permalink)
Đà Lạt se lạnh, áo len ra phố...
Mưa phùn không đủ làm ướt áo nhưng cũng làm cho lòng ta nôn nao lạ, chẳng hiểu tự lúc nào ta đã trở nên đa cảm đến như vậy...Đà lạt mưa phùn, thường thôi!...thế mà dường như bây giờ ta không thể vui buồn rõ ràng như những ngày thơ dại xưa ấy...giờ đây mưa đã làm ta không còn định vị được lòng mình.
Đà Lạt yên bình quá!
Dẫm lên xác lá nửa mùa, ta như những cây thông cứng cõi bên đường run theo từng đợt gió, vẻ bình phong bên ngoài lúc nào cũng tuyệt diệu, thế nhưng...lòng bình yên thì đợi chờ đến khi nào? khi nào ngừng gió để những cành thông kia không còn xao xác, không còn run rẩy bởi những thay đổi của gió mùa?
Cuộc sống xô bồ nơi đất khách, kĩ niệm xưa tưởng chừng như nhạt nhòa trong tâm trí, ta yên tâm kiêu ngạo cùng cuộc đời, nhưng giờ đây ta mới hiểu...ta đã để quên chính mình, và đã chưa từng đối diện với diện mạo chính mình, trái tim bé nhỏ trong lồng ngực...để rồi khi về lại đặt lại dấu chân bây giờ lên dấu chân xưa ấy, con tim nhói lên...ta mới hiểu rằng, ta đã...
Cô đơn...cô đơn khi đang nồng ấm.
Những cành hoa được vây quanh những hàng rào đẹp đẽ, được vươn lên trên những cánh hoa bé dại ly ti xung quanh, được chăm bón kĩ càng...có biết đâu rằng, điều đó chưa phải là hạnh phúc, là vinh dự, khi một ngày kia, bông hoa đã khô đi, cất cánh theo làn gió mơn man qua những cánh đồng, tung tăng cùng nắng sớm...về ngang qua mảnh đất nơi đã từng ươm xanh để có những bông hoa như nó...mà không phài là một nơi nào khác...
Ta bỗng bật cười cho sự suy diễn của mình,
Có những điều chỉ một lần lựa chọn, đã qua đi thì đã là ký ức, dẫu rằng đôi lúc ta chùng lại khi nhớ về như vết thương cũ khi trở trời nhói lên rồi sẽ nguôi hết...
Trời đã hết mưa, cây cối thật đẹp,xanh sau khi được tắm mát những cây thông không còn run lên vì gió lạnh, mà dường như thông reo như hát, ta hát hay thông hát cũng chẳng rõ, chỉ biết rằng lòng ta thật bình yên...nhẹ nhàng...
Kĩ niệm cũng chỉ là kĩ niệm, dù vui hay buồn, kĩ niệm đôi lúc giúp ta gặp lại chính mình!
#1
    Hiền Văn Trần 22.12.2005 17:14:06 (permalink)
    Không biết ai đó đã nói :
    Kỉ niệm là những gì không trọn vẹn
    ta mang theo những dấu mến trọn đời
    trong mọi nổi vui buồn cuộc sống
    sẽ ấm lòng khi nhớ lại người ơi !
    Với tôi những kỉ niệm đã qua vẫn còn mãi trong nổi nhớ diết da. Cuộc sống có bao bộn bề vất vả, bao toan tính, âu lo thì lắng đọng trong bước chân thời gian vẫn là ngày xưa yêu dấu. Một tiếng trống tan trường , một sắc đỏ hoa phượng hay chỉ là một khoảnh khắc em nhìn tôi hé cười
    Tôi xin giử lại mãi mãi trong tiềm thức một ngày chợt nhớ cho kỉ niệm có diệp quay đầu.
    #2
      Chuyển nhanh đến:

      Thống kê hiện tại

      Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
      Kiểu:
      2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9