BẢN NHÁP THƠ ĐƯỜNG XƯỚNG-HỌA
Thân mời
ĐÔNG BUỒN VẮNG BẠN
Đông đến càng thêm lạnh gối chăn
Đêm buồn vắng bạn nhớ khôn ngăn
Muống sen xưa kết tình lân lý
Lan huệ giờ trao nghĩa đá vàng
Cứ tưởng sắc cầm chung một điệu
Đâu ngờ oan trái rẻ đôi phương
Hương gây mùi nhớ trà khan giọng*
Nức nở đêm đông một tiếng đàn.
Lá chờ rơi
* “Hương gây mùi nhớ trà khan giọng tình” (Kiều)
Kính họa: XUÂN HY VỌNG Vắng Bạn chăn nào bớt lạnh chăn? Tiếng lòng quạnh vắng chằng cần ngăn Sầu rơi lối mạng thành bông tuyết Nhớ đọng cành thơ hóa đá vàng "Thệ hải" sân Đường soi bốn hướng "Minh sơn" tấc dạ chiếu ngàn phương Xuân hy vọng đón ngàn Mai nở Đông tiễn buồn khoan nhặt tiếng đàn... *(Nhớ lời thệ hải minh sơn - Kiều - Nguyễn Du) Kim Giang *Kính chúc Ban quản trị TQ, Kính trúc bác Lá, các anh chị, bạn bè trong trang thơ năm mới tràn đầy niềm vui hạnh phúc!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 31.12.2006 07:41:59 bởi KimGiang >
Trích đoạn: lá chờ rơi
Thân mời
THÓI ÐỜI
Sự thế đa đoan nét nhiệm mầu
Kiếp người theo ánh chớp qua mau
Hợp tan như thể trò vân cẩu
Ðược mất nào thua cảnh bể dâu?
Lúc cạn yêu thương duyên khép lại
Khi tràn say đắm nợ trao nhau
Mấy ai vẹn giữ tròn sau trước
Hai chữ "tình chung" mãi đậm màu.
Lá chờ rơi
Nhớ xưa… Nhắc lại chuyện xưa tích Thị Mầu Yêu hờn ghen ghét cạn tình mau Chữ nhân xem nhẹ gieo oan trái Câu đức khinh thường khuấy bể dâu Nếu chẳng cuồng mê sa nộ ái Sẽ không toan tính hại đời nhau Nén lòng tu đạo nêu gương nhẫn Tiểu Kính vun tâm hái quả màu TrúcGiang
Trích đoạn: lá chờ rơi
Thân mời
XƯỚNG HỌA TRANG XƯA
Xướng Họa trang xưa cũng một thời
Kẻ trêu người ghẹo lắm trò chơi
Thuận buồm căng gió thuyền thơ đến
Mát mái xuôi chèo chúng bạn vui
Yểu điệu chờ xuân oanh nhắn tiếng
Nôn nao đón hạ yến đưa lời
Trăm tình năm trước giờ đâu vắng?
Bỏ lạnh trang thơ tắt giọng cười!
Lá chờ rơi
Xa rồi…dĩ vãng Tóc nhuốm hơi sương …đã hết thời Còn đâu tráng khi mà rong chơi Khi ngồi lặng ngắm cành hoa nở Lúc nhớ vu vơ buổi hẹn vui Lần dỡ mơn man từng kỹ niệm Lắng nghe văng vẳng biết bao lời Dòng sông quá khứ trôi nhè nhẹ Sóng động tầng sâu xoá nụ cười… TrúcGiang
Thân mời
THÓI ÐỜI
Sự thế đa đoan nét nhiệm mầu
Kiếp người theo ánh chớp qua mau
Hợp tan như thể trò vân cẩu
Ðược mất nào thua cảnh bể dâu?
Lúc cạn yêu thương duyên khép lại
Khi tràn say đắm nợ trao nhau
Mấy ai vẹn giữ tròn sau trước
Hai chữ "tình chung" mãi đậm màu.
Lá chờ rơi
MÀU TÌNH quá khứ đi qua thật lắm mầu mùa đi rồi đến thoáng trôi mau niềm vui trao gửi ngàn câu hứa buồn lặng đếm sầu một bể dâu rượu đắng tâm mơ miến hư ảo ngọt êm lòng nhớ bóng hình nhau thoáng nghe gió thoảng vần thơ cũ một chữ tình chung...vạn sắc màu. Lãng Tử Hà Nội
THAO THỨC
Thao thức đêm này bỗng nhớ ai
Gương không soi mặt lược không cài
Thiếu người nhắc nhở quên thoa phấn
Vắng kẻ săm soi biếng vẽ mày
Cúc lụn ba thu còn lụn cúc
Mây mù bốn hướng vẫn mù mây
Khêu vầng trăng sáng càng xa cách
Nỗi nhớ niềm thương khó tỏ bày !
Lá chờ rơi
Trích đoạn: lá chờ rơi
THAO THỨC
Thao thức đêm này bỗng nhớ ai
Gương không soi mặt lược không cài
Thiếu người nhắc nhở quên thoa phấn
Vắng kẻ săm soi biếng vẽ mày
Cúc lụn ba thu còn lụn cúc
Mây mù bốn hướng vẫn mù mây
Khêu vầng trăng sáng càng xa cách
Nỗi nhớ niềm thương khó tỏ bày !
Lá chờ rơi
Vắng lặng nơi nầy Nỗi nhớ niềm thương khó tỏ bày Người yêu dong ruỗi cuối chân mây Xuân sang hờ hững đưa hơi gió Tết đến buồn thiu ũ nét mày Có mấy cành mai vừa nở hết Còn đôi nụ cúc mới thưa cài Ngập hồn vắng lặng như đêm tối Nghe lá xa cành tưởng bước ai TrúcGiang
Trích đoạn: lá chờ rơi
THAO THỨC
Thao thức đêm này bỗng nhớ ai
Gương không soi mặt lược không cài
Thiếu người nhắc nhở quên thoa phấn
Vắng kẻ săm soi biếng vẽ mày
Cúc lụn ba thu còn lụn cúc
Mây mù bốn hướng vẫn mù mây
Khêu vầng trăng sáng càng xa cách
Nỗi nhớ niềm thương khó tỏ bày !
Lá chờ rơi
-Thân chúc lá chờ rơi một Tết Tây vui vẻ , hạnh phúc
CANH KHUYA Đêm vắng canh khuya nhớ dáng ai
Song thưa len gió cửa chưa cài
Tóc đen thả nhẹ vương trên trán
Mi thẫm biếng tô hiện dưới mày
Khói tỏa mịt mờ quanh những khói
Mây giăng rộng khắp đọng nhiều mây
Giờ đây tình ý mình mong nối
Nhưng chuyện qua lâu khó rõ bày
bachvan
Trích đoạn: TrucGiang
Trích đoạn: lá chờ rơi
THAO THỨC
Thao thức đêm này bỗng nhớ ai
Gương không soi mặt lược không cài
Thiếu người nhắc nhở quên thoa phấn
Vắng kẻ săm soi biếng vẽ mày
Cúc lụn ba thu còn lụn cúc
Mây mù bốn hướng vẫn mù mây
Khêu vầng trăng sáng càng xa cách
Nỗi nhớ niềm thương khó tỏ bày !
Lá chờ rơi
Vắng lặng nơi nầy
Nỗi nhớ niềm thương khó tỏ bày
Người yêu dong ruỗi cuối chân mây
Xuân sang hờ hững đưa hơi gió
Tết đến buồn thiu ũ nét mày
Có mấy cành mai vừa nở hết
Còn đôi nụ cúc mới thưa cài
Ngập hồn vắng lặng như đêm tối
Nghe lá xa cành tưởng bước ai
TrúcGiang
Thân Họa : Nhớ Dáng Xưa Nhìn cuối cung đường ngỡ dáng ai
Bâng khuâng vọng biệt chín tầng mây
Nửa hồn ngơ ngẩn sầu vương mắt Đầy dạ bâng khuâng tím nhạt mày
Sâu lắng cõi lòng đêm nguyệt lặng Mơ hồ tâm trí tối trăng cài
Nghe đời cô đọng trong hư niệm
Tựa tiếng người xưa đến giãy bày
Đông Hòa
01.01.2007
Chúc Mừng mọi người Xuân Hạnh Phúc
Trích đoạn: lá chờ rơi
THAO THỨC
Thao thức đêm này bỗng nhớ ai
Gương không soi mặt lược không cài
Thiếu người nhắc nhở quên thoa phấn
Vắng kẻ săm soi biếng vẽ mày
Cúc lụn ba thu còn lụn cúc
Mây mù bốn hướng vẫn mù mây
Khêu vầng trăng sáng càng xa cách
Nỗi nhớ niềm thương khó tỏ bày !
Lá chờ rơi
Đã Xa Ngày ngày cắp sách ngang nhà "Ai" Len lén nhìn qua chiếc cổng cài Lành lạnh tường vôi dường bạch phấn Ỉm im cửa sắt tựa cau mày Đã dành "Ai" đó vàng hoa cúc Dù biết phận nầy bạc nước mây Từ bấy trường chung ngàn dặm cách Chập chờn cảnh cũ vẫn đang bày NhàQuê
Trích đoạn: lá chờ rơi
THAO THỨC
Thao thức đêm này bỗng nhớ ai
Gương không soi mặt lược không cài
Thiếu người nhắc nhở quên thoa phấn
Vắng kẻ săm soi biếng vẽ mày
Cúc lụn ba thu còn lụn cúc
Mây mù bốn hướng vẫn mù mây
Khêu vầng trăng sáng càng xa cách
Nỗi nhớ niềm thương khó tỏ bày !
Lá chờ rơi
Kính Họa cùng Bác Lá
Cố Quên! Thuơng nhớ ơ hờ thuơng nhớ ai?
Ngẩn ngơ song cửa ánh Trăng cài
Hoa xoan rơi rụng bên ghềnh đá
Mắt tím mong chờ khép dưới mày
Bóng chiếc đơn côi hoài chiếc bóng
Mây mưa lạnh lẽo vẫn mưa mây!
Cố quên cho hết theo ngày tháng
Cớ bởi vì sao cứ hiển bày?
Thân mời
HẸN AI?
Cửa đang khép hở chửa then cài
Gió lạnh đêm về hỏi hẹn ai?
Bạn mới nhiều mong nhưng khó đợi
Người xưa lắm nhớ lại câm lời
Trăm vòng huyễn ảo còn đưa đẩy
Một bóng phù du vẫn nổi trôi
Ai hẹn ai không đành chẳng bận
Tùy duyên thuận mệnh để yêu đời!
Lá chờ rơi
Thân mời
NHỚ BÂNG QUƠ
Tôi nhớ hôm nao gặp một người
Mắt tràn tia ấm mặt tươi vui
Lắc lư xe buýt dành chung ghế
Sóng sánh bờ vai tựa một đôi
Ngồi cạnh nét già tăng nét trẻ
Xem như bên lở đấp bên bồi
Câu qua chuyện lại rồi sau hết
-"Ông ngoại cháu cùng tuổi bác thôi!"
Lá chờ rơi
Thân mời
HẸN AI?
Cửa đang khép hở chửa then cài
Gió lạnh đêm về hỏi hẹn ai?
Bạn mới nhiều mong nhưng khó đợi
Người xưa lắm nhớ lại câm lời
Trăm vòng huyễn ảo còn đưa đẩy
Một bóng phù du vẫn nổi trôi
Ai hẹn ai không đành chẳng bận
Tùy duyên thuận mệnh để yêu đời!
Lá chờ rơi
_____________________________
THƯƠNG MÙA THU yêu Thu nên ngủ cửa không cài mặc gió ra vào với bóng ai mắt dõi bóng trăng treo cuối ngõ hồn mơ hình cũ cất trong lời. ánh vàng lơi lả sao không ngủ hồn ý thơ tình cứ mải trôi lối mộng mùa thu còn khắc khoải nguồn thương trao mãi bước trong đời. DUY GIANG cháu kính chúc bác lá và gia đình mạnh khỏe năm mới có nhiều hạnh phúc
Thân mời
ÐỂ MÀ VUI
(thân tặng những anh chồng lý tưởng)
Thơ chẳng ra thơ chỉ chọc cười!
Phút vui được mấy ở trên đời?
Quanh năm xuôi ngược lo cơm áo
Suốt tháng trưa chiều chẳng nghỉ ngơi
Sáng sớm đưa con đi bốn đứa
Tối khuya hầu vợ rả nguyên người
Mới vừa chợp mắt đà lay dậy
Ủi áo giùm em bố nó ơi!
Lá chờ rơi
Thân mời
ÐỂ MÀ VUI
(thân tặng những anh chồng lý tưởng)
Thơ chẳng ra thơ chỉ chọc cười!
Phút vui được mấy ở trên đời?
Quanh năm xuôi ngược lo cơm áo
Suốt tháng trưa chiều chẳng nghỉ ngơi
Sáng sớm đưa con đi bốn đứa
Tối khuya hầu vợ rả nguyên người
Mới vừa chợp mắt đà lay dậy
Ủi áo giùm em bố nó ơi!
Lá chờ rơi
_____________________________
Thương nhau cau sáu bổ ba
Ghét nhau chết cũng thành MA không buồn
Xin Cho Hai Chữ BÌNH YÊN
ĐÁM CƯỚI ƠI... cưới vợ chắc vui rộn tiếng cười bỗng đâu thêm bạn sống chung đời mắt môi đi đứng tự do hết tiếng hát câu cười chắc phải ngơi có phúc đông con nhà đỡ khá lộc nhiều tiền ít ,ngủ đông người đời vui dẫu vất vì con cái nghèo của giàu tình...đám cưới ơi. DUY GIANG. HI cháu họa với bác LÁ nè...lo quá mất thui...hu