XA CŨNG HÓA GẦN
Mỏi gánh giang hồ nặng bước chân
Đôi đường đi ở luống phân vân
Trời Tây mái tuyết lòng nghe ấm
Đất Việt chòi rơm cuốc gọi đàn
Nỗi nhớ chưa phai tình cố cựu
Niềm thương còn nặng chỗ quen thân
Khúc nôi đành gữi trời tơ mạng
Nghìn dặm xa xôi cũng hóa gần.
Lá chờ rơi
SẺ NỬA VẦN THƠ
Nhập cuộc rong chơi thả sải chân
Xuôi lòng ngắm bóng áng phù vân
Buôn danh mặc kệ lao nhao đám
Giật lợi màng chi túm tụm đàn
Bạn hữu không so người đói rách
Tri âm chẳng bận kẻ sơ thân
Năm châu bốn biển ai ai đấy
Sẻ nửa vần thơ cũng thấy gần…
Đuyên Hồng