Các vị họa nhanh quá khiến tôi không kịp trở tay đưa bài nối liên hoàn với hai chữ chót. Xin thứ lỗi và xin mạn phép sửa tí chút để tạm ráp vào như sau :
* xin phép cụ Nguyễn Bính viết xen vào 4 câu để làm một bài TNBC Đường Luật
CÔ GÁI XUÂN*
Hồn xuân lơ đãng má xuân hồng
Cô gái xuân mơ chuyện vợ chồng
E ấp tin đưa theo bóng lá
Mơ hồ tiếng lại giữa niềm mong
Tình xuân phơi phới duyên sông núi
Ngõ tắc đong đưa phận bưởi bồng
Hai tám xuân đi trên mái tóc
Đêm xuân cô ngủ có
buồn không ? - Nguyễn-Bính/LCR
Buồn không ai cũng biết như mình
Muôn loại sinh ra với chữ « tình »
Nam nữ luyến lưu yêu khác phái
Đá vàng vương vấn nợ ba sinh
Giàu sang đơn lẻ ai nào thích
Nghèo khó chung đôi dạ cũng đành
Một tiếng « yêu » qua nghìn thế kỷ
Vẫn còn chói rực lửa
tinh anh. - LCR
Tinh anh nhen nhúm giữa tim lòng
Năm tháng yêu nhau lửa bập bùng
Sưởi ấm lòng ai khi tắt nắng
Đếm từng bước bạn lúc mưa giông
Ra khơi gửi lại tình chung gối
Tách bến mang theo lệ mấy dòng
Vui nhẻ khi châu về Hợp Phố
Tình ta muôn thuở vẫn
thơm nồng. - LCR
Thơm nồng như có lại như không !
Chắc hẳn buồng đào vẫn trống không
Thức giấc nửa đêm chăn chiếu lạnh.
Mơ màng đến sáng nhớ nhau không.
Nụ hôn còn ngọt bờ môi mộng.
Nhìn đắm còn say ánh mắt không
Gối lẻ cô ôm trong giắc ngủ.
Dìu cô vào mộng có
anh không ??? - Trần Mạnh Hùng
Anh không nên thiếu giấc mơ hồng
Chăn chiếu còn ôm góc vợ chồng
Sương phủ màn che thân nhớ lối
Gió lùa hơi ấm thỏa lòng mong
Ngoài trời đông tuyết còn lưu luyến
Góc ấm phòng trong thắm bế bồng
Kề cận hai mùa đi với ở
Giao mùa tưởng ấm lại
như không. - TAM MÃ
Như không cơn gió thoảng bên hè
Luống nhớ ai đi chẳng thấy về
Dặm liễu trăng ngàn soi bóng lẻ
Phòng khuê gió bãi vén màn che
Thư đi tin lại lời ngao ngán
Rượu rót bầu nghiêng ý não nề
Giá có gậy thần cho rút đất
Quyết xây lầu mộng giữa
sơn khê. - LCR
Sơn khê thu thắm dải mây về Chim chóc từng bầy ấm tổ mê Nắng dọi ban trưa rừng vẫn ngủ Sương rơi đêm cũ lá dăng bề Âm u cảnh vắng người không bóng Lãng đãng mây trôi gió gọi thề Bỗng chốc câu thơ buồn vọng tới Thì ra tiếng suối thả lòng tê --Lãng Tử Hà Nội.
Lòng tê dạ tái lúc ê chề Khói lễ Vu Lan thoảng bóng mê Cha mẹ nuôi con bằng lẽ phải Yêu thương uốn nắn trải sơn khê Ngàn năm lệ chảy nơi trần tục Muôn cõi lạnh rơi chốn gió về Một mảnh trăng thu còn sáng mãi Soi lòng báo hiếu của ngàn quê -
MINH TUẤN
Ngàn quê ôm lạnh dõi chàng về
Gối lẻ song thưa tủi giấc mê
Liễu dũ xanh tình chim nhộn hót
Đào hoa thắm nghĩa bướn muôn bề
Chiến bào bóng ngựa xa tăm tắp
Môi nhạt gương soi vắng tiếng thề
Hờn trách xuân thì vương mắt ý
Lời thơ ai biết ngỏ sơn khê -Hobac
<bài viết được chỉnh sửa lúc 28.08.2007 21:29:53 bởi hobac >