Xướng
1013. SỢ TỊT NGÒI !
Lấy vợ nguồn thơ sợ tịt ngòi
Đâu còn tư cách cợt trêu ai
Ra đường gái lẳng kêu “anh bảy !"
Vào quán đào yêu gọi “dượng hai !"
Gặp gỡ không cho nhìn liếc mắt
Chuyện trò khó được nói kề tai
Đời tươi bỗng biến thành sa mạc
Nhắc tới càng thêm tiếc những ngày ... !
Lá chờ rơi
NGÒI
Chẳng thích văn thơ chỉ thích Ngòi
Người chê kẻ kháy mặc cho ai
Ta đây cười khẩy - cậu còn một
Nọ đó khóc thầm - tớ đã hai
Cục nợ đeo mang mờ cả mắt
Cái duyên réo gọi điếc hai tai
Một thuyền mà những hai , ba bến
Đêm vẫn còn run... đã đến ngày
Nguyễn
ƯỚC CẢ HAI
(Thân họa SỢ TỊT NGÒI)
Hỏng vợ e ra lúc tịt ngòi
Lại còn tịt cả ... biết chăng ai
Đầu luôn nghĩ đến ... nàng thơ cũng
Vứt dép chạy dài ... xong cả hai
Tốt nhất vợ thơ đều đủ cả
Tuyệt vời tâm trí một bên tai
Đời tươi tô điểm thêm hương sắc
Sát vợ kề thơ tuyệt cả ngày
Diep khai
Thân tặng Bác Lá
“ Một Thời để nhớ”
“ một canh thâu để ấm ức "
" Một đêm dài để mơ tưởng “
Pháo Nổ Mịt Trời
Pháo nổ liên miên, pháo đủ ngòi.
Lòng ta hưng phấn sợ gì ai.
Đội trời phân cõi đây là một.
Đạp đất khoanh vùng chẳng có hai.
Tám hướng lưu danh càng nở mặt.
Mười phương nghe tiếng để ngoài tai.
Tiếng đồn vang động ngoài tầm pháo.
Pháo bắn liên tu bất kể ngày...
Trần Mạnh Hùng
Xin họa:
ĐỂ MAU QUÊN
Kẻ đợi niềm vui pháo vặt ngòi
Cho lòng tắt lặng hết mong ai
Còn đâu cái tuổi đang mười bảy
Để thử chuyện đời lúc một hai.
Đắm đuối đã chìm theo ánh mắt
Mơ hồ lại chết bởi đôi tai
Thường tình nhi nữ thương thì hãy
Giúp phút quên mau chớ quá ngày!
Kim Giang