BẢN NHÁP THƠ ĐƯỜNG XƯỚNG-HỌA
Thay đổi trang: << < 298299300 > >> | Trang 299 của 520 trang, bài viết từ 4471 đến 4485 trên tổng số 7792 bài trong đề mục
lá chờ rơi 05.09.2009 18:49:45 (permalink)
0

Trích đoạn: Trần Mạnh Hùng

Bác Lá Thân mến

............. Ngày Xưa có những bài thơ tuyệt trần, bây giờ không có những bài thơ hay như xưa nữa bởi .................

 
Thưa bác tâm tư của tui là vậy...

Kính chúc bác một ngày an vui
Trần Mạnh Hùng



Hùng mến,

Lý do ngày nay ít thấy thơ hay thì khó biết đâu là sự thật. Tuy nhiên những yếu tố sau đây nói lên được phần nào chăng ?

1/ thời khoa cử bắt buộc người làm thơ phải thận trọng, chăm sóc từng chi tiết của bài thơ. Nên có sự cố gắng, sự dụng tâm tối đa để mong tạo được một bài thơ hay, nếu muốn được chấm đậu. Ngày nay thì làm chơi, ra sao cũng được. Lại có người thích làm nhanh, làm nhiều. Khiến cho tác phẩm thành hình thì nhiều, nhưng hay thì ít. Phần này lại chỉ liên hệ đến 2 dạng Niêm Luật nằm trong dải số 1-8 2-3 4-5 6-7.

2/ Tuy một số rất lớn những bài Đường Thi cũng thuộc 2 dạng Niêm Luật qui định bởi dải số 1-8 2-3 4-5 6-7, nhưng cái nguyên tắc chung cách chơi của thi nhân đời Đường còn cho thêm 14 dạng Niêm Luật khác nữa, như tôi đã trình bày. Nhờ vậy nên mới có được những bài hay nằm ngoài dải số như VĂN LÂN GIA LÝ TRANH của Từ An Trinh, CHƯỚC TỬU DỮ BÙI DỊCH của Vương Duy, DẠ BIỆT VI TƯ SĨ của Cao Thích, ĐĂNG KIM LĂNG PHƯỢNG HOÀNG ĐÀI của Lý Bạch v.v.
Còn trong loại thơ chữ quốc ngữ, có thể là chúng ta đã loại bỏ đi rất nhiều bài thuộc các dạng Niêm Luật nằm ngoài dải số (14/16). Chỉ có vài bài còn được lưu truyền như : DĨ HÒA VI QUÝ của Nguyễn Bỉnh Khiêm, HÀ TIỆN của Nguyễn Minh Triết, VịNH DẾ DUỔI của Tú Quỳ. Nếu được giữ cả thì chắc chắn là làng thơ sẽ có thêm được một số thơ hay.
Một bằng chứng nhỏ là : bài GHẸO BẠN của Đồng Lão và bài HỒN THƠ của Vancali, sau khi sửa lại cho nằm trong dải số thì có chút kém hay hơn là lúc chưa sửa.

3/ Người chơi thơ hiện tại lại quá chú trọng về Niêm Luật, vì sợ người chê chăng ? Không để ý rằng Niêm và Luật Bằng Trắc chỉ liên hệ đến phần âm thanh. Ý nghĩa của thơ mới là điều quan trọng.
Dường như giới chơi thơ ngày xưa chú trọng đến vấn đề này hơn chúng ta ngày nay.
Có những trường hợp rõ ràng là người xưa “bỏ luật” để “bảo toàn ý nghĩa”, thì người nay không ngần ngại gọi đó là những bài thơ “thất Niêm” !

Như bài “Qua đèo ba dội” của bà Hồ Xuân Hương :
tác giả cố ý bỏ luật (Bằng, Trắc) 1 chữ để diễn đạt cho rõ cái tứ thơ muốn đếm 3 cái đèo.

Một đèo một đèo lại một đèo
Khen ai khéo đặt cảnh cheo leo …

Trên câu 1, ba chữ phải theo luật là nhì-tứ-lục thì tác giả chấp nhận bỏ luật chữ thứ nhì, để thực hiện việc đếm 3 ngọn đèo. Hai chữ còn lại vẫn đúng luật đối với câu dưới. Nên phải coi câu1 là đúng Luật và bài thơ là đúng Niêm.
Muốn viết cho đúng luật thì thiếu gì cách. Ví dụ là : Đã  hai đèo thêm một đèo, hoặc : Qua hết hai đèo gặp một đèo. Nhưng những câu đó tác giả thấy là kém hay, hoặc cái cảm hứng tự nhiên đến với tác giả là ý thích muốn đếm đèo !

Thế Lữ viết :

Anh đi đường anh tôi đường tôi.

Đó là cố ý bỏ luật ở chữ thứ , vì trong ngôn ngữ không có chữ nào thích ứng. Nếu viết là “Bạn đi đường bạn tôi đường tôi” thì đúng luật đấy. Nhưng chữ “bạn” không thay được chữ “anh” vì đây là câu chuyện giữa hai người tình cũ.

Tố Hữu viết :

Anh trở về anh của gia đình.

Đó là cố ý bỏ luật ở chữ thứ 6, vì trong ngôn ngữ không có chữ nào khác thích ứng. Nếu viết là “Anh trở về anh của tổ đình” thì đúng luật đấy. Nhưng câu này muốn nói là người ra tù được trở về sum họp với gia đình, không dính dáng gì với “tổ đình”.

Trong sự bảo toàn ý nghĩa của câu thơ, thi nhân đời Đường bỏ luật rất nhiều. Xin chỉ nêu ra mươi câu làm bằng chứng :

a/ Bá Trọng chi gian kiến Y Lã - ĐỀ VŨ HẦU TỪ, Đỗ Phủ, bỏ luật chữ thứ6
b/ Cố nhân tây từ Hoàng Hạc lâu - HOÀNG HẠC LÂU TỐNG MẠNH HẠO NHIÊN CHI QUẢNG LĂNG, Lý Bạch, bỏ luật chữ thứ2
c/ Chính thị Giang Nam hảo phong cảnh - GIANG NAM PHÙNG LÝ QUI NIÊN, Đỗ Phủ, bỏ luật chữ thứ6
d/ Tưởng đắc gia trung dạ thâm tọa - HÀM ĐAN ĐÔNG CHÍ DẠ TƯ GIA, Bạch Cư Dị, bỏ luật chữ thứ6
e/ Bả tửu khán hoa tưởng chư đệ - HÀN THỰC KÝ KINH SƯ CHƯ ĐỆ, Vi Ứng Vật, bỏ luật chữ thứ6
f/ Thục chủ chinh Ngô hạnh Tam hiệp - HOÀI CỔ TÍCH - kỳ tứ, Đỗ Phủ, bỏ luật chữ thứ6
g/ Chỉ hợp ân cần trục bôi tửu - KhÚC GIANG TÚY HẬU, Đỗ Phủ, bỏ luật chữ thứ6
h/ Ðồ sử Từ thần Dữu Khai phủ - KINH NAM ÐẠO HOÀI CỔ, Lưu Vũ Tích, bỏ luật chữ thứ6
i/ Hành đáo Kinh Môn thượng Tam Giáp - LƯ KHÊ BIỆT NHÂN, Vương Xương Linh, bỏ luật chữ thứ6
j/ Nguyện đắc hoa gian hữu nhân xuất - LƯU NGUYỄN ĐỘNG TRUNG NGỘ TIÊN NHÂN, Tào Đường, bỏ luật chữ thứ6
k/ Đỗ Lăng hiền nhân thanh thả liêm - ĐỀ ĐÔNG KHÊ CÔNG U CƯ, Lý Bạch, bỏ luật chữ thứ2

Sự kiện bỏ luật để bảo toàn ý nghĩa rất nổi bật, rất rõ ràng ở những trường hợp vừa nêu.

Nhưng hiện nay, số người “sai luật” vì bất cẩn lại quá nhiều, khiến các thi nhân thực sự muốn bỏ luật để bảo toàn ý nghĩa khi gặp dịp, lại không dám làm vì sợ bị đánh giá là cùng một bè với những người “chưa sạch nước cản”. Và rồi câu thơ bị uốn nắn cho vào luật, mất đi cái hay tự nhiên của nó.

Vừa rồi dường như tôi có gặp một trường hợp sau khi bị bắt lỗi, tác giả xác nhận là “cố ý” chứ không phải không thấy. Tôi rất hoan nghênh hành động đó, nhưng giờ viết mấy dòng này thì không tìm lại được trường hợp đó để kê ra làm gương, làm chứng.

Kết luận của đoạn này không phải là : “phải dám bỏ luật để viết được những bài thơ hay”. Mà là : “muốn có thơ hay, phải luôn bảo toàn ý nghĩa "hay" của câu thơ dù phải bỏ luật”.

Một bài thơ thực sự là thất Luật thất Niêm khi sự việc đó hiển nhiên như bài sau đây :

VÕNG XUYÊN BIỆT NGHIỆP (1-4 2-3 Trắc, 1-2 3-4 Trắc)

Bất đáo Đông sơn hướng nhất niên
Qui lai tài cập chủng xuân điền
trung thảo sắc lục kham nhiễm
Thủy thượng đào hoa hồng dục nhiên
Ưu lậu tỳ khưu kinh luận học (4 câu chót theo cách lạ)
U trượng nhân hương hiền
Phi y đảo tỷ thả tương kiến
Tương hoan ngữ tiếu hành môn tiền.
Vương Duy

BIỆT THỰ Ở VÕNG XUYÊN
 
Đông Sơn chẳng đến trọn năm nay
Về gặp mùa xuân kịp cấy cày
Cỏ dại trong mưa xanh biếc biếc
Hoa đào trên nước đỏ hây hây
Tỳ hưu học đạo bàn kinh kệ
Bô lão làm gương giữ tháng ngày
Khoát áo trở giày tìm gặp bạn
Nói cười trước cổng thật vui thay !
Đinh Vũ Ngọc

Thân chào bạn Hùng và tất cả.
LCR
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.09.2009 19:01:46 bởi lá chờ rơi >
Trần Mạnh Hùng 06.09.2009 07:08:30 (permalink)
0
GIẤC MƠ HOA

Đêm dài mơ mộng chốn hoa mơ
Lối cũ vườn xưa bóng mịt mờ.
Rải rác lối mòn dăm vách cỏ.
Đâu đây ngõ vắng mấy lều thơ.
Đò xuôi con nước – say men rượu.
Ngựa lỏng tay cương – dệt mối tơ.
Hội ngộ cố nhân bao nuối tiếc.
Bàng hoàng chưa tỉnh giấc vu vơ

TMH

ÐÒI MƠ
(thân họa Giấc Mơ Hoa của TMH)
 
Có người đang tỉnh lại đòi mơ
Nương ánh đèn leo lét tỏ mờ
Ðến đỉnh Nghinh Phong tìm ý nhạc
Qua miền Vọng Nguyệt ghép lời thơ
Vui tìm trong gió tình non nước
Gác bỏ ngoài tai chuyện tóc tơ
Người cũ mong chi mà gặp lại
Lòng này giá lạnh vẫn bơ vơ.
VNN/Lá chờ rơi (tp HCM 22/10/05) repost


Chẳng mơ

Biết chẳng được gì quyết chẳng mơ
Mơ rồi ảo tưởng mắt thêm mờ
Giai nhân đâu đến mình bén gót
Tài tử chi ta để ngộ thơ
Mải miết dặm trường không tới bến
Vòng vèo lối cũ mấy đường tơ
Trông chờ người đã  không quay lại
Lẻ bóng thân côi dám nhận vơ



Tất cả giờ đây chỉ ảo mơ.
Với làn sương phủ lạnh hoang mờ
Mưa phùn nhòa nhạt bay trong gió
Lá úa chao rơi thoát ý thơ.
Trọn kiếp thiêu thân vào lửa cháy.
Muôn đời tầm kén luỵ đường tơ.
Mênh mông mây nước thời xưa ấy...
Nhớ trả cho ta chiếc đũa vơ
Trần Mạnh Hùng







SuongAnh 08.09.2009 05:44:37 (permalink)
0
GIẤC MƠ HOA

Đêm dài mơ mộng chốn hoa mơ
Lối cũ vườn xưa bóng mịt mờ.
Rải rác lối mòn dăm vách cỏ.
Đâu đây ngõ vắng mấy lều thơ.
Đò xuôi con nước – say men rượu.
Ngựa lỏng tay cương – dệt mối tơ.
Hội ngộ cố nhân bao nuối tiếc.
Bàng hoàng chưa tỉnh giấc vu vơ

TMH

ÐÒI MƠ
(thân họa Giấc Mơ Hoa của TMH)
 
Có người đang tỉnh lại đòi mơ
Nương ánh đèn leo lét tỏ mờ
Ðến đỉnh Nghinh Phong tìm ý nhạc
Qua miền Vọng Nguyệt ghép lời thơ
Vui tìm trong gió tình non nước
Gác bỏ ngoài tai chuyện tóc tơ
Người cũ mong chi mà gặp lại
Lòng này giá lạnh vẫn bơ vơ.
VNN/Lá chờ rơi (tp HCM 22/10/05) repost


Chẳng mơ

Biết chẳng được gì quyết chẳng mơ
Mơ rồi ảo tưởng mắt thêm mờ
Giai nhân đâu đến mình bén gót
Tài tử chi ta để ngộ thơ
Mải miết dặm trường không tới bến
Vòng vèo lối cũ mấy đường tơ
Trông chờ người đã  không quay lại
Lẻ bóng thân côi dám nhận vơ



Tất cả giờ đây chỉ ảo mơ.
Với làn sương phủ lạnh hoang mờ
Mưa phùn nhòa nhạt bay trong gió
Lá úa chao rơi thoát ý thơ.
Trọn kiếp thiêu thân vào lửa cháy.
Muôn đời tầm kén luỵ đường tơ.
Mênh mông mây nước thời xưa ấy...
Nhớ trả cho ta chiếc đũa vơ
Trần Mạnh Hùng


Vu Vơ
 
Thường vì quá khổ mới hay mơ
Viễn ảnh tương lai vốn rất mờ
Muốn được đời vui tìm chén rượu
Vùi chôn cảnh khổ với vần thơ
Trần gian lắm chuyện phiền tâm trí
Thế sự bao người mượn khúc tơ
Phận số như ri lo cũng rưá
Than nghe bắt mệt rõ vu vơ
 
Sương Anh

Kính chúc bác Lá và anh Hùng một tuần mới thiệt là vui vẻ khoẻ khoắn
Trần Mạnh Hùng 11.09.2009 05:30:39 (permalink)
0




Giao Muà

Hè đi tiếp nối đến Thu rơi
Vạn vật vần xoay khó nén lời

Đối cảnh chùng lòng tim rúng động
Quay lưng cúi mặt dạ bùi ngùi
Tâm tư xáo trộn muà giao chuyển
Trí não thâm trầm trước đổi dời
Cuộc sống luân hồi là thế ấy
Làm sao tránh khỏi...phải đành thôi!


Sương Anh

 Anh Hùng ơi...thu sắp đến rồi, anh có cảm thấy...bùn hôn?...


Thế thì... Sương Anh tâm tình SA  có cảm gì không???

RƠI
Theo chiều gió cuốn lá chao rơi.
Tiếc nuối ngày xuân uất nghẹn lời.
Đâm lộc nảy chồi lòng nhớ nhớ
Đươm hoa kết trái dạ ngùi ngùi
Là trong vĩnh biệt khi thu đến.
Là cả phân ly lúc hạ dời.
Muôn dậm rừng cây màu héo hắt.
Vòng tròn tạo hóa... thế thì thôi
Trần Mạnh Hùng
Trần Mạnh Hùng 11.09.2009 06:14:19 (permalink)
0
Kính bác Lá
...Nói gọn thì thanh Bằng là những chữ nghe êm tai, thanh Trắc là những chữ nghe chói tai....

Nhưng nó không có một quy luật nhất định, ai đúng ai sai làm sao chứng minh được...

...Còn đi sâu vào ngành âm thanh (accoustique) thì hai thanh hợp thành một hợp thanh êm tai khi hai tần số của chúng tạo ra một tỉ số đơn giản, khi tỉ số là một con số càng phức tạp thì hợp âm càng chói tai.
Âm thanh nào cũng gồm một làn sóng chính (onde fondamentale) và nhiều làn sóng phụ (harmoniques). Chính nhờ những làn sóng phụ khác nhau mà tai ta phân biệt được những loại âm thanh khác nhau. Nghe một nốt “LA” ta biết đó là của đàn dương cầm hay đàn violon... 


Ngày xưa ở nước ta cái nghề "cầm ca" là "vô loại", những nhà khoa bảng, sỹ tử có chắc rằng họ nghiên cứu về âm nhạc rồi đưa ra quy tắc nốt này là bằng, nốt nọ là trắc

...Dùng tai nghe thì cũng dễ nhận ra hai chữ nào đó là cùng vần....



Dùng tai để nghe chưa hẳn đúng lắm, nếu dùng tai nghe để phân biệt ÂM VẦN hoặc BẰng, TRẮc thì gặp nhiều trở ngại vì tai có rất nhiều bệnh nên âm thanh không thể xác định được ai đúng ai sai.

Nếu có một cuộc thí nghiệm ta có thể kết luận được... thí dụ một người MỸ gốc VIỆT ( Các cháu sinh ra ở MỸ biết nói, hiểu tiếng VIỆT, nhưng không biết chữ VIỆT)  thành phần trí thức tốt nghiệp Đại Học, khi nghe các cháu có phân biệt được âm này ăn vần với âm kia không??? và có phân biệt được âm TRẮC BẰng???


... Vả lại người xưa có đủ sách nọ sách kia qui định các chữ vần với nhau nên lý ra mình khỏi lo điều ấy cho họ...

Như bác Lá nói cổ nhân ta có đủ sách nọ, sách kia...là những sách gì???...hay là sách viết những bài thơ mẫu khi xướng lên để nghe ÂM mà xác định là ÂM TRẮC hoặc là ÂM BẰNG.

Nhưng cách này chẳng có quy luật  và cũng không chứng minh được đó là ÂM TRẮC 100% hoặc ÂM BẰng 100%
.
Các cụ ngày xưa làm thơ rất là khó khăn, mất rất nhiều công lao

Ngày nay nhờ có chữ quốc ngữ (A,B,C) phân biệt TRẮC, BẰNG  hợp VẦN  quá dễ dàng, nên nhiều người đâm ra coi thường, khi dễ, móc, bới  những sự sai niêm luật bằng trắc của tiền nhân ...và  cái gọi là chà chữ rất buồn cười...
Thân
Kính chúc bác Thân, Tâm an lạc
TMH


<bài viết được chỉnh sửa lúc 11.09.2009 06:17:16 bởi Trần Mạnh Hùng >
lá chờ rơi 11.09.2009 11:39:19 (permalink)
0

Trích đoạn: Trần Mạnh Hùng

Kính bác Lá
...Nói gọn thì thanh Bằng là những chữ nghe êm tai, thanh Trắc là những chữ nghe chói tai....

Nhưng nó không có một quy luật nhất định, ai đúng ai sai làm sao chứng minh được...

...Còn đi sâu vào ngành âm thanh (accoustique) thì hai thanh hợp thành một hợp thanh êm tai khi hai tần số của chúng tạo ra một tỉ số đơn giản, khi tỉ số là một con số càng phức tạp thì hợp âm càng chói tai.
Âm thanh nào cũng gồm một làn sóng chính (onde fondamentale) và nhiều làn sóng phụ (harmoniques). Chính nhờ những làn sóng phụ khác nhau mà tai ta phân biệt được những loại âm thanh khác nhau. Nghe một nốt “LA” ta biết đó là của đàn dương cầm hay đàn violon... 


Ngày xưa ở nước ta cái nghề "cầm ca" là "vô loại", những nhà khoa bảng, sỹ tử có chắc rằng họ nghiên cứu về âm nhạc rồi đưa ra quy tắc nốt này là bằng, nốt nọ là trắc

...Dùng tai nghe thì cũng dễ nhận ra hai chữ nào đó là cùng vần....



Dùng tai để nghe chưa hẳn đúng lắm, nếu dùng tai nghe để phân biệt ÂM VẦN hoặc BẰng, TRẮc thì gặp nhiều trở ngại vì tai có rất nhiều bệnh nên âm thanh không thể xác định được ai đúng ai sai.

Nếu có một cuộc thí nghiệm ta có thể kết luận được... thí dụ một người MỸ gốc VIỆT ( Các cháu sinh ra ở MỸ biết nói, hiểu tiếng VIỆT, nhưng không biết chữ VIỆT)  thành phần trí thức tốt nghiệp Đại Học, khi nghe các cháu có phân biệt được âm này ăn vần với âm kia không??? và có phân biệt được âm TRẮC BẰng???


... Vả lại người xưa có đủ sách nọ sách kia qui định các chữ vần với nhau nên lý ra mình khỏi lo điều ấy cho họ...

Như bác Lá nói cổ nhân ta có đủ sách nọ, sách kia...là những sách gì???...hay là sách viết những bài thơ mẫu khi xướng lên để nghe ÂM mà xác định là ÂM TRẮC hoặc là ÂM BẰNG.

Nhưng cách này chẳng có quy luật  và cũng không chứng minh được đó là ÂM TRẮC 100% hoặc ÂM BẰng 100%
.
Các cụ ngày xưa làm thơ rất là khó khăn, mất rất nhiều công lao

Ngày nay nhờ có chữ quốc ngữ (A,B,C) phân biệt TRẮC, BẰNG  hợp VẦN  quá dễ dàng, nên nhiều người đâm ra coi thường, khi dễ, móc, bới  những sự sai niêm luật bằng trắc của tiền nhân ...và  cái gọi là chà chữ rất buồn cười...
Thân
Kính chúc bác Thân, Tâm an lạc
TMH



Bạn Hùng mến,

Bạn nêu ra nhiều thắc mắc, xin tạm trả lời hai điểm quan trọng như sau :

... Vả lại người xưa có đủ sách nọ sách kia qui định các chữ vần với nhau nên lý ra mình khỏi lo điều ấy cho họ...

Như bác Lá nói cổ nhân ta có đủ sách nọ, sách kia...là những sách gì???.

1/ quyển sách nói về Vần của người xưa:

(trích Thi Pháp thơ Đường, Quách Tấn)
… Vì trong làng thơ Quốc Âm chúng ta chưa có sách quan vận, …..
Phần đông dựa vảo những bài thơ của cổ nhân để lại mà định việc dùng vần đúng hay sai. Cổ nhân lại theo sách quan vận của Tàu ….. (trang 168)
………….
Vận Cao hợp với vận Hiu:

Trời xanh lơ lửng mấy tầng cao
Cần trúc lơ thơ gió hắt hiu - Nguyễn Khuyến

Hợp vần như thế thật là gượng ép. Nhưng đã có ai dám lên tiếng bảo là Lạc Vận. Bởi các cụ “Nói có sách mách có chứng”. Sách đó là quyển Thi Vận Tập Thành của Trung Hoa. Bộ Vận Luật này kê ra 30 vận bộ loại Bằng, 76 vận bộ loại Trắc … (trang 169)
…………..

2/ Tiếng Bằng và tiếng Trắc :

...Nói gọn thì thanh Bằng là những chữ nghe êm tai, thanh Trắc là những chữ nghe chói tai....

Nhưng nó không có một quy luật nhất định, ai đúng ai sai làm sao chứng minh được...
……..
Muốn hiểu luật thơ, phải biết phân biệt tiếng Bằng và tiếng Trắc.
quy luật là :
Bằng (chữ nho là Bình) là những tiếng lúc phát ra bằng phẳng đều đều. Trắc (nghĩa đen là Nghiêng, Lệch) là những tiếng khi phát ra hoặc tự thấp lên cao hoặc tự cao xuống thấp. (trang 112, VIỆT NAM Văn Học Sử Yếu – năm thứ nhất, Dương Quảng Hàm).

Theo định nghĩa trên thì lổ tai ta có khả năng phân biệt được tiếng Bằng tiếng Trắc.
Còn muốn chứng minh  theo khoa học thì phải dùng máy đo oscilloscope. Và sẽ thấy những tiếng Bằng có
một làn sóng chính (onde fondamentale) mà tần số không thay đổi với rất ít làn sóng phụ (harmoniques).
còn tiếng Trắc thì có
làn sóng chính (onde fondamentale) với tần số thay đổi nhanh chóng từ thấp lên cao, hoặc ngược lại, đi kèm theo là nhiều làn sóng phụ với tần số phức tạp.
sự phân loại của âm thanh học có thể xếp một số lớn tiếng Trắc vào loại “tiếng động” (bruit) chứ không còn là âm thanh (son). Vì những từ Trắc này là loại “tượng thanh”, chúng phát sinh do sự bắt chước một tiếng động như : lộp cộp, bốp, chát v.v. Do đó mà chúng là hiện thân của tiếng động, rất chói tai nên rất dễ nhận ra bằng lỗ tai.

Nhưng theo tôi nghĩ thì những câu thơ hay, gây được sự rung cảm trong lòng người đọc thường là do một chút riêng gì đó của tác giả. Rất khó nhận ra, vì cái đó thuộc phần tài năng thiên phú bẩm sinh của mỗi người.

Ta có thể viết ra những lời thơ nói lắm những chữ yêu đương, nhưng người đọc lại không nghe chút gì rung cảm. Là tại sao ?

Vì những từ ngữ đó ai cũng nói ra được ?
Vì giống như nghe đọc lời tuyên bố, thiếu một chút gì để cho thấy đó là tình cảm riêng tư của tác giả ?
Vì thiếu căn bản sự thật ?
Vì sự vụng về của thi nhân ?

Còn khi đọc những câu :
Nắng củ phai rồi, lòng tôi vẫn cất – Xuân Diệu
Một chiều ong vàng đẹp sắc năm mây;
Xuân vội bước, nhưng mà hương chẳng mất :
Tôi với tay giam giữ ở trong nầy. – Xuân Diệu

Thì mình nghe có sự yêu thích cái cách nói của tác giả. Nó đi ra ngoài khuôn khổ của thực tế. Nhưng nó nói lên được sự ước muốn tột cùng, mà người đọc rất đồng tình với tác giả.

Tác giả cũng bày tỏ cái tâm lý rất xác thực mà đầy khiêm tốn :

Vâng, đáng lẽ làm xong tôi giữ lấy,
Vui gì đâu mà đưa đẩy dương tranh.
Nhưng thú thật, mối tình đau khổ ấy
Để riêng tây như có chỗ không đành. – Xuân Diệu

để rồi tiếp theo :

Thôi thì đó, nói cùng nhau cho thỏa,
Ai có thương thì tôi cũng cảm ơn,
Ai có ghét, tôi cũng cười khuây khỏa,
Lỗi vì tôi, tôi đâu dám giận hờn. – Xuân Diệu

Thân mến chào bạn Hùng và tất cả.

LCR
<bài viết được chỉnh sửa lúc 11.09.2009 11:47:47 bởi lá chờ rơi >
Trần Mạnh Hùng 12.09.2009 08:29:34 (permalink)
0

Cám ơn bác Lá đã giải thích

...Ta có thể viết ra những lời thơ nói lắm những chữ yêu đương, nhưng người đọc lại không nghe chút gì rung cảm. Là tại sao ?...


Đồng ý 100% với bác.

Một câu nói, một bài thơ nếu có mười người xem và nghe đều có mười ý khác nhau, mỗi người "NGỘ" khác nhau, không ai phá được ý chính của tác giả ngoài tác giả, ý tui muốn nói hiểu được tận cùng thâm sâu của một câu nói, hay một bài thơ không có ai trên cõi đời này - trừ tác giả -

Nên ta không lấy làm ngạc nhiên những người bình thơ khen hay chê một bài thơ đều đứng dưới một góc cạnh tâm tư của chính mình rồi độc đơán gán vào tác giả, thật là khôi hài.

Thực sự, ta hiểu và xúc cảm khi đọc bài thơ nào đó chẳng qua là sự giao động tâm tư của chính mình - không phải của tác giả - nên sáng suốt về việc này - không ai hiểu được tha nhân , cha mẹ cũng không hiểu được con em nghĩ gì , tất cả chỉ là đoán mò mà thôi

...Nhưng theo tôi nghĩ thì những câu thơ hay, gây được sự rung cảm trong lòng người đọc thường là do một chút riêng gì đó của tác giả....

Ý nghĩ của bác phù hợp với ý nghĩ của tui

Kính chúc bác mãi mãi trọn niềm vui, và an khang

TMH
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.09.2009 08:32:20 bởi Trần Mạnh Hùng >
HÀN PHONG 21.09.2009 23:25:34 (permalink)
0
CẢNH GIÀ
 
Đương xuân khó nghĩ lúc đông sang
Máy tạo ai xoay khéo vội vàng
Đất Á, trời Âu từng đỉnh đỉnh
Sông Tần, núi Sở đã nghênh ngang
Dò tình Nguyệt Lão không còn sổ
Vấn tuổi Nam Tào chẳng có thang
Cứ mặc tới đâu hay tới đó
Bên đèn sách cũ lại lần trang
 
Hàn Phong
 
hihi, không có quà, tặng bác Lá bài này đọc cho vui vậy nhé.
Tam Hợp 22.09.2009 11:27:56 (permalink)
0




Chớm thu
 
Đã chớm thu rồi thoáng lá rơi
Ánh vàng đốm nhuộm khắp nơi nơi
Chút tình xưa cũ còn đọng lại
Hay đã tan rồi giọt sương mai



lá chờ rơi 22.09.2009 11:44:43 (permalink)
0

Trích đoạn: HÀN PHONG

CẢNH GIÀ
 
Đương xuân khó nghĩ lúc đông sang
Máy tạo ai xoay khéo vội vàng
Đất Á, trời Âu từng đỉnh đỉnh
Sông Tần, núi Sở đã nghênh ngang
Dò tình Nguyệt Lão không còn sổ
Vấn tuổi Nam Tào chẳng có thang
Cứ mặc tới đâu hay tới đó
Bên đèn sách cũ lại lần trang
 
Hàn Phong
 
hihi, không có quà, tặng bác Lá bài này đọc cho vui vậy nhé.

ĐỌ ĐÁ VÀNG

Đây thời nghèo khó đó thời sang
Vẫn quyết hơn thua đọ đá vàng
Chòi lá bốn bên quen xếp dọc
Tháp ngà một dải khó day ngang

Của lắm tiền nhiều càng rối rắm
Vườn không nhà trống lại thênh thang
Khi nao gãy cánh gà đua phượng

Lấy sổ Nam Tào xé một trang !
 
Lá chờ rơi 22/09/09

<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.09.2009 11:56:50 bởi lá chờ rơi >
Tam Hợp 22.09.2009 11:47:25 (permalink)
0

CẢNH GIÀ

Đương xuân khó nghĩ lúc đông sang
Máy tạo ai xoay khéo vội vàng
Đất Á, trời Âu từng đỉnh đỉnh
Sông Tần, núi Sở đã nghênh ngang
Dò tình Nguyệt Lão không còn sổ
Vấn tuổi Nam Tào chẳng có thang
Cứ mặc tới đâu hay tới đó
Bên đèn sách cũ lại lần trang

Hàn Phong

 
Thăm Lão Bá
 
Nhớ lão khôn cầm nhảy bổ sang
Nghe đâu lão kiếm được thoi  vàng
May ra mời uống dăm ba chén
Hữu hảo bốc cho sáu bảy thang
Bí tỉ không thèm về ngủ lại
Khát khô mò mẫm cứ đi ngang
Sáng ra lão đuổi đi quầy  quậy
Quên phéng lối về ngả nghĩa trang./.
cosiaus 22.09.2009 17:15:39 (permalink)
0

Trích đoạn: lá chờ rơi


Trích đoạn: HÀN PHONG

CẢNH GIÀ
 
Đương xuân khó nghĩ lúc đông sang
Máy tạo ai xoay khéo vội vàng
Đất Á, trời Âu từng đỉnh đỉnh
Sông Tần, núi Sở đã nghênh ngang
Dò tình Nguyệt Lão không còn sổ
Vấn tuổi Nam Tào chẳng có thang
Cứ mặc tới đâu hay tới đó
Bên đèn sách cũ lại lần trang
 
Hàn Phong
 
hihi, không có quà, tặng bác Lá bài này đọc cho vui vậy nhé.

ĐỌ ĐÁ VÀNG

Đây thời nghèo khó đó thời sang
Vẫn quyết hơn thua đọ đá vàng
Chòi lá bốn bên quen xếp dọc
Tháp ngà một dải khó day ngang

Của lắm tiền nhiều càng rối rắm
Vườn không nhà trống lại thênh thang
Khi nao gãy cánh gà đua phượng

Lấy sổ Nam Tào xé một trang !
 
Lá chờ rơi 22/09/09



 
Chị sang
 
Nghe nói thôn đàng có chị sang
văn chương thi phú ví như vàng
quê mùa chỉ mặt người không mạng
dốt nát dành tên kẻ xóm ngang
có lẻ tài kia cân chục lạng
hay là danh ấy đứng đầu thang
cho nên mở miệng mà không ngán
nên biết sách đời chẳng mấy trang
cosiaus
Trần Mạnh Hùng 23.09.2009 03:42:09 (permalink)
0
CẢNH GIÀ
 
Đương xuân khó nghĩ lúc đông sang
Máy tạo ai xoay khéo vội vàng
Đất Á, trời Âu từng đỉnh đỉnh
Sông Tần, núi Sở đã nghênh ngang
Dò tình Nguyệt Lão không còn sổ
Vấn tuổi Nam Tào chẳng có thang
Cứ mặc tới đâu hay tới đó
Bên đèn sách cũ lại lần trang
 
Hàn Phong
 
hihi, không có quà, tặng bác Lá bài này đọc cho vui vậy nhé.

ĐỌ ĐÁ VÀNG

Đây thời nghèo khó đó thời sang
Vẫn quyết hơn thua đọ đá vàng
Chòi lá bốn bên quen xếp dọc
Tháp ngà một dải khó day ngang

Của lắm tiền nhiều càng rối rắm
Vườn không nhà trống lại thênh thang
Khi nao gãy cánh gà đua phượng

Lấy sổ Nam Tào xé một trang !
 
Lá chờ rơi 22/09/09




Chị sang

Nghe nói thôn đàng có chị sang
văn chương thi phú ví như vàng
quê mùa chỉ mặt người không mạng
dốt nát dành tên kẻ xóm ngang
có lẻ tài kia cân chục lạng
hay là danh ấy đứng đầu thang
cho nên mở miệng mà không ngán
nên biết sách đời chẳng mấy trang
cosiaus

LO
“Chưa xuân mà nghĩ chuyện đông sang. “ (*)
Tâm trí lo toan đến héo vàng
Heo nái cuối năm bao lứa nữa.
Rạch làng đến tết có cầu ngang.
Hoa đào có đẹp như năm ngoái
Nhà cửa vẫn vui thuận lớp thang.
Bó gối ngồi đây mà phát sốt
Lo ngày dâu bể xập gia trang
TMH

(*) Ý  thơ của Hàn Phong
 
 
 
 
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.09.2009 03:44:28 bởi Trần Mạnh Hùng >
Trần Mạnh Hùng 23.09.2009 05:25:07 (permalink)
0
CON GÌ ĐÂY
                    (Vận eo)
 
          Mình thì giống hổ, thân ròm beo
          Kẻ gọi "Linh Miêu", kêu tiếng meo
          Kiếm thịt trong ngoài, lùng khắp nẻo
          Tìm cơm trên dưới cứ chờm leo
          Hất nhào son chảo, trò lôi kéo
          Lật đổ nồi niêu chủ chán phèo
          Nhà sắm đồ ăn treo lỏng lẻo
          Nó mà thấy được, bám bu theo.
                                     Ngọc Ẩn Nhi Huyền
                         (Mời Họa)

MÈO
Móng vuốt, ra oai giống hệt beo.
Tưởng rằng thú dữ hoá ra mèo.(*)
Rình con chuột nhắt đằng sau bếp.
Bắt chú chim non tận ngọn leo.
Mắt nhắm mơ màng như thức giả.
Răng nhe hung ác lộ gan phèo
Gừ gừ nụng nịu bên cô chủ.
Cạ, cọ thân mình khoái chí theo
Trần Mạnh Hùng

(*) Câu này là câu trả lời của bài xướng, nên xin được ngoại lệ
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.09.2009 05:41:33 bởi Trần Mạnh Hùng >
SuongAnh 27.09.2009 13:20:54 (permalink)
0
GÓT NHỎ

(thân tặng những đôi gót nhỏ của Thư quán)

Có đôi gót nhỏ dạo vườn mơ
Bút mực trao duyên tự bấy giờ
Tiếng hát véo von lay cánh gió
Giọng cười hí hởn cợt làng thơ
Khi thương yêu cả con đường đất
Lúc giận hờn luôn mối nhện tơ
Năm tháng vẫn còn soi bóng lẻ
Chèo queo đêm vắng một mình chờ.
Lá chờ rơi 26/09/09




Trách người

Xướng họa yên lành cạnh suối mơ
Bỗng dưng mất biệt đến bây giờ
Tương tư bóng nhạn chờ khung cửa
Khắc khoải tim lòng đợi áng thơ
Chán mật quay lưng tìm chốn ảo
Chê tình ngoảnh mặt dứt đường tơ
Khi buồn nhập cuộc vui bầu bạn
Nổi hứng làm thinh mặc kẻ chờ

Vancali 9.25.09

 
Khúc đàn tơ
 
Chếnh bóng trăng vàng dọi suối mơ
Thuyền ai  neo bến tự bao giờ
Thì thầm gió thoảng  câu hò lỡ
Xao xuyến hồn dâng  mấy ý thơ
Tình đã xa rồi bao ước hẹn
Ta về  gãy lại khúc đàn tơ
Sương đêm nhòa nhạt miền nhung nhớ
Tí tách lòng nghe những nuối chờ

 _____________________________

 
 

Bến Mơ
 
Chân sáo tung tăng dạo bến mơ
Nơi vưà phát hiện tự hôm giờ
Vi vu gió nhẹ mơn cành liễu
Cảm xúc hồn rung theo tiếng thơ
Bất chợt đàn buông vài khúc nhạc
Bâng quơ ngón thả mấy cung tơ
Năm năm tháng tháng hoài dong ruỗi
Dẫu chỉ vần thi vẫn ngóng chờ

 
Sương Anh
 
Cám ơn Bác Lá ghé thăm và tặng thơ cho các 'Gót Nhỏ " cuả VNTQ trong đó có cháu nưã, vui thiệt là vui , xin chúc bác Lá, anh Khánh Chân và Van một week-end thiệt là vui vẻ và đầm ấm ha  
<bài viết được chỉnh sửa lúc 27.09.2009 13:48:08 bởi SuongAnh >
Thay đổi trang: << < 298299300 > >> | Trang 299 của 520 trang, bài viết từ 4471 đến 4485 trên tổng số 7792 bài trong đề mục
Chuyển nhanh đến:

Thống kê hiện tại

Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu:
2000-2025 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9