ÐÔI GIÒNG TÂM SỰ
(theo kiểu của TMH)
Chào Ðông Tà,
Vì chưa có dịp tiếp xúc gần gũi hơn, chưa biết ÐT ở cỡ nào, nên phải gọi theo cách chung mọi thi hữu đều là bạn vậy cho chắc ăn. Vả lại làm Ðông Tà mà còn ái ngại thì là chưa « tà » lắm. Còn tôi thì chưa thú nhận là « tà » nhưng lại rất « tà ».
Nên ai muốn gọi là bạn, là huynh, là chú cũng đều tốt cả. Tôi lắng nghe cái tình trong câu nói hơn là tiếng gọi.
Còn nói về thơ thì tôi có thường trực một ông thầy, vốn là bạn thân mà là thầy về « thơ ». Những bài X-H tôi đều gởi cho anh ấy xem chơi. Anh xem rồi ghi nhận xét : khen có chút chút, sửa có nhiều nhiều.
Như trong bài « Trở về quê nội », tôi mở đầu với câu « Giả từ đất Pháp giữa khuya nay » và kết với câu « Thôn đông trằn trọc nhớ thôn đoài » (bản gởi cho thầy) thì thầy phê rằng « không được ăn vần lắm ». Cũng may là trong phiên bản post cho các bạn thì tôi đã sửa câu chót lại là « Tình thơ say đắm lại thêm đầy ».
Trong một bài khác tôi viết cặp Thực là « Một dải ngôn từ kêu lớn tiếng, Ðôi dòng chữ ngọng nghĩa li ti » thì được thầy sửa hai chữ «
lớn tiếng » thành hai chữ «
rộn rã ». Quả thật như thế thì đối chỉnh hơn !
Tóm lại tôi cũng đang học đang trao dồi như các bạn.
Bạn Ðông Hòa của chúng ta thì thú nhận là mới tập chơi thơ Ðường luật được vài ba tuần nay thôi. Nên như mọi người thấy, anh ấy đang thao duợt rất hăng say.
Còn ÐT thì từ khi ra quân đến nay tôi chưa thấy có sơ xuất nào. Không chê được tức là đáng khen rồi. Dĩ nhiên bận thì thôi, lúc nào rảnh thì xin giúp anh Hùng một tay vậy.
Trang thơ Ðường của chúng ta sở dĩ cắm dùi được ở vườn thơ Sáng Tác là nhờ cái tài HÙNG biện, HÙNG mạnh của người HÙNG Trần Mạnh HÙNG, đã trổ tài mồm năm miệng mười, gân cổ nổi phồng lên cỡ ngón tay, để phân trần khiếu nại nên nó mới được đưa trả từ vùng đất Thơ Vui về đây.
Nhắc thế để các bạn mới vào sau biết rõ cái nhiệt tình và cái công khó của anh ấy.
Vậy ai lúc nào có thể giúp một tay xin cố gắng giùm cho.
Còn thì thông thường "giận dai" là bị mất nhiều mối "mời nhậu", nên tôi dám chắc là TMH không "giận dai" đâu ! Hiện thì các bạn đang hăng say theo kiểu chơi mới của bạn An Giang đề ra. Ðó là kiểu liên hoàn « bài nối tiếp lập lại nguyên câu chót của bài trước ».
Cái lợi của kiểu liên hoàn nầy là mỗi bài nối tiếp mình chỉ viết có 7 câu, câu đầu đã mượn của bài trước rồi.
Nhưng cái bất lợi là phải luôn giữ một vần ấy thôi.
Có một kiểu liên hoàn khác dùng hai chữ chót của bài trước, để bắt đầu bài nối tiếp.
Cái lợi là có thể đổi vần, nhưng phải viết cả 8 câu cho bài mới.
Loại nầy thấy phổ thông hơn, ví dụ như 10 bài Khuê Phụ Thán của Thượng Tân Thị, 10 bài Tự Thuật của Tôn Thọ Tường, 10 bài của Phan Văn Trị họa 10 bài của Tôn Thọ Tường. Và dường như bà Vân Nương cũng có 10 bài loại nầy.
Tôi vào Trang thơ của Thư Quán định chép vài bài liên hoàn nầy ra làm kiểu mẫu cho các bạn thấy.
Nhưng không gặp bài nào cả. Nên đành phải vận dụng cái trí nhớ đã suy sụp chép ra một bài ví dụ như sau :
Chồng hỡi chồng ! con hỡi con !
Cùng nhau chia cách mấy năm tròn
Chân trời góc biển lơi chim cá
Dạn gió dày sương tủi nước non
Mộng đẹp khéo vì ai lẻo đẻo
Hồn quyên luống để thiếp thon von
Ngày qua tháng lại trông đăm đắm
Muôn dặm xa xăm mắt
đã mòn.
Ðã mòn con mắt một phương Âu
Có thấy chồng con đâu ở đâu
.....
Vậy khi nào muốn đổi kiểu chơi thì dùng kiểu mới nầy nhé !
Ðể chấm dứt bài nầy, xin góp vui với các bạn một bài theo kiểu đang chơi như sau :
KHỎE RƠ
1. Ði chẳng ai đưa đến chẳng chờ
Gọn gàng khăn gói nhẹ âu lo
Ai đem nước mắt đong nhung nhớ
Ta mượn dòng thơ chở hẹn hò
Không muốn thêm duyên quăng gánh nợ
Ðâu vì nặng tuổi nhạt đường tơ
Trời ban ân phước nhiều gân sức
Tối ngủ li bì sáng khỏe rơ !
2. Tối ngủ li bì sáng khỏe rơ
Tênh hênh choán trọn cái giường to
Biết thân phù phiếm ham nằm nướng
Thương kiếp ta bà sợ ốm o
Tránh xóm ồn ào câu bẩn tục
Gặp người ra rả giọng đôi co
Trăm năm đường đất còn xa lắm
Nhưng đã lo toan đã dặn dò !
3. Nhưng đã lo toan đã dặn dò
Xác phàm đến lúc phải ra tro
Bụi tro trả lại giòng tan hợp
Tinh thể bay về cõi mộng mơ
Sáng viếng Sao Vua xa chẳng ngán
Chiều thăm Bắc Ðẩu lạc không lo
Sá gì việc ấy mà thao thức
Mới thấy lim dim đã ngủ khò !
4. Mới thấy lim dim đã ngủ khò
Không ai ôm gác chẳng ai rờ
Bụng trơn ngực nhẹ hơi thông suốt
Nhà trống giường không ngáy tỉnh bơ
Lơ lửng tưởng mình là cánh bướm
Mơ màng thấy bướm đậu cành thơ
Mộng vàng chợt tỉnh không thơ bướm
Chỉ thấy ngày mai đã đợi chờ.
5. Chỉ thấy ngày mai đã đợi chờ
Chuông reo ngoài cửa tự bao giờ
Thư xa đà tới gần chưa tới
Nợ mới cần lo cũ khỏi lo
Cơm tấm lưng niêu người ốm lại
Thịt rừng lắm rượu bụng phình to
Nhớ thời oanh liệt tiền như nước
Sáng rượu sâm banh tối sửa bò !
6. Sáng rượu sâm banh tối sửa bò
Huy hoàng thuở ấy dễ ai so
Trời Âu Pháp Bĩ rèn tay thợ
Ðất Á Lào Miên rợp bóng cờ
Ngán nỗi mật đâu ruồi đến đó
Tiếc người danh trọng miệng ăn dơ
Quyết tìm đất khác đua tài sức
Về lại Hàng Không dựng cõi bờ.
7. Về lại Hàng Không dựng cõi bờ
Cây non vừa bén thỏa mong chờ
Có tên đầu nhọn mùi xông thúi
Rặt giống đít tà đến nhảy vô
Sáu tháng cuổm ngay hai triệu bạc
Rõ phường chết đói ngốc như bò
Ta về Hội xã cho vay mạnh
Ðiện Toán thu tiền giúp khỏe rơ !
8. Ðiện toán thu tiền giúp khỏe rơ
Việc làm tốt đẹp được hoan hô
Ðùa chơi lá số con rồng lộn
Bói thử đầu xuân cái quẻ mò
Trúng tẩy quan to teo lại nhỏ
Trước tòa sự nhỏ bạnh ra to
Tòa xem ngao ngán phê rằng : Nhảm !
Thưa gởi ngây ngô giống lái bò ! *
* xin cáo lỗi với các cụ lái cao thượng, thanh nhã
9. Thưa gởi ngây ngô giống lái bò
Nhà ta liêm chính tự bao giờ
Vườn sâu đuổi trộm cong đuôi chó
Ruộng cả tìm trâu mỏi cánh cò
Nhỏ dại cúi đầu nghe biển Thánh
Lớn khôn mở trí hiểu rừng Nho
Mặc loài muông cẩu nhe nanh sủa
Khách lữ hành đi cứ nhởn nhơ.
10. Khách lữ hành đi cứ nhởn nhơ
Chuyện xưa dẫn đến chuyện bây giờ
Trăm năm chưa dứt nguồn tao ngộ
Mãn kiếp còn vương chứng hững hờ
Sáng đợi nghe tin trưa ngủ kỷ
Chiều đi dạo bể tối làm thơ
Ăn ngày ba bữa thừa hơn thiếu
Tháng tháng tiền hưu đến khỏe rơ !
Lá chờ rơi Thân mến chào cháu mới Ðông Tà và các bạn,
LCR
<bài viết được chỉnh sửa lúc 27.03.2006 11:10:44 bởi lá chờ rơi >