Trích đoạn: Tran Manh hung
CÕI LÒNG
Xa nhìn phong cảnh đẹp như thơ.
Cây cỏ xanh tươi dáng tỏ mờ.
Soi bóng dừa nghiêng trêu ghẹo cá.
Bồng bềnh bèo dạt lẳng lơ mơ.
Mây giăng khắp lối trăng vàng nhạt.
Nước chảy đôi giòng sóng bạc phơ.
Bèo hợp mây tan không vướng bận.
Xa nhìn phong cảnh đẹp như thơ ( Huyền Băng )
CÕI LÒNG
Xa nhìn phong cảnh đẹp như thơ.
Ngắm cảnh sinh tình dạ ngẩn ngơ.
Không biết bao giờ ngày hội ngộ.
Phải chăng trọn kiếp mãi mong chờ.
Nhớ em chỉ biết tên em gọi.
Thương bạn trông mong gặp giấc mơ.
Tỉnh giấc nửa đêm nghe gío lộng.
Tưởng như em gọi chốn xa mờ ( Trần Mạnh Hùng )
Họa:
NHƠ SẮC
Tưởng như em gọi chốn xa mờ
Hồn đá lạnh lùng cũng khó ngơ
Trách gió vô tình lang bạt mãi
Thương mây lẳng lặng tím mong chờ
Ông tơ chẳng chắp duyên kỳ ngộ
Mộng thắm thôi đành chỉ dám mơ
Mỏi mắt đi tìm sao thấy được
Ơi nhơ sắc... nảy ý vần thơ. (Kim Giang)
Thân họa : Nhớ Huế xưa
Dòng nước Hương Giang tựa giọng thơ
Chảy trôi lờ lửng dáng làm ngơ
Tràng Tiền vẫn đó như mong đợi
Núi ngự đang kia tựa đón chờ
Chua xót con tim trôi dĩ vãng
Đau sầu tâm dạ theo cơn mơ
Ôi ! Đời có phải là chia cách
Cho kẻ phương trời vọng bóng mờ. (Đông Hòa)
Họa:
TÌNH LỠ
Em diễm kiều khơi vạn ý thơ
Hồn ta chợt quá đỗi ngu ngơ
Ngày ngày chất chứa niềm trông ngóng
Tháng tháng mênh mông nỗi đợi chờ
Yêu vội chóng phai như giấc mộng
Tình hờ mau nhạt tựa cơn mơ
Vu qui em bước theo người khác
Bỏ lại đường xưa phủ bụi mờ. (Thụy Hồng)