BẢN NHÁP THƠ ĐƯỜNG XƯỚNG-HỌA
xướng:
- Bùi Thế Kiệt
Hoạ:
- Hải Châu
- Trần Mạnh Hùng
CHỚ CÓ LĂM LE RƯỚC NỖI PHIỀN…
Tặng bạn tôi H.V.T. L.A. Cali
Nhận được tin anh muốn tục huyền,
Kinh hoàng tôi nghĩ chắc anh điên.
Mới vừa thóat khỏi vòng câu thúc,
Lại rắp lao vô chốn xích xiềng.
Cá chậu thẩn thờ trông biển cả,
Chim lồng ủ rủ tiếc trời riêng.
Đôi lời tâm huyết xin can gián,
Chớ có lăm le rước nỗi phiền...
Bùi Thế Kiệt
BƯỚC NỮA THÊM VUI CHỨ CHẲNG PHIỀN
Bài họa của Hải Châu
Vợ mất nên chi phải tục huyền,
Thói thường nhân thế có chi điên!
Cô đơn thêm nhớ "ngày câu thúc",
Lẻ bóng càng thương "lúc xích xiềng."
Tối lửa, ủi an cơn họan nạn,
Tắt đèn, san sẻ nỗi niềm riêng.
Phòng không, chiếc bóng, ai kham nỗi?
Bước nữa vui thêm chứ chẳng phiền...
Houston, Texas 2005
MUỘN PHIỀN
Mắt liếc giai nhân ánh sắc huyền.
Vương hầu, danh tướng ngẩn ngơ điên.
"Mưa không trở ngại" : lười thăm viếng.(*)
"Sắc quét tan hoang" : Khoái trói xiềng(*)
Danh tướng ai người vui cảnh lão.
Mỹ nhân bao kẻ hưởng niềm riêng
Trời xanh đã đúng- công bằng luận.
Danh vọng càng cao lắm muộn phiền.
Trần Mạnh Hùng
(*) Vũ vô xích toà năng lưu khách
NỢ ĐỜI
Nhớ đến người xưa ánh mắt huyền
Thẩn thờ , ngớ ngẩn tưởng như điên
Chữ tình muôn thuở ai đầy đoạ?
Cái nợ trăm năm tự xích xiềng
Dục vọng đa mang - lòng não nuột
Ái ân troí buộc - dạ sầu riêng
Cao xanh sắp đặt - trò vay trả
Lụy tục thế nhân - chuốt não phiền
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.04.2006 09:08:09 bởi nguyens >
[size=3
XƯỚNG:
NHƯ CHIẾC QUE DIÊM*
"Cũng đành như một chiếc que diêm"
Dẫu tỏ chẳng hơn Trăng lưỡi liềm
Nắn nót chút thôi, tình sót lại
Ướm ươm cho đặng, nghĩa từ liêm
Trước còn khờ khạo nào lo giữ
Giờ đã khéo khôn bị kẹp kiềm
Biết chẳng mộng chi điều quá thể
"Nên đành như một chiếc que diêm".
*: Tên bài hát
Hoạ
EM BÁN DIÊM
Que diêm bật sáng xé màn đêm.
Ánh sáng bùng reo loé tắt liền.
Lửa ngọn ấm soi tay đét nhỏ.
Khói mờ lạnh tỏa má hom hem.
Diêm que vừa tắt, diêm que nữa.
Tuyết trắng chưa tan , tuyết trắng thêm
Cái lạnh mùa đông sao khắc nghiệt.
Trẻ thơ chết cóng dưới ô đèn.
Nguyễn Thị An Giang
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.04.2006 09:49:09 bởi Nguyen Thi An Giang >
quote:
CÕI LÒNG
Xa nhìn phong cảnh đẹp như thơ.
Cây cỏ xanh tươi dáng tỏ mờ.
Soi bóng dừa nghiêng trêu ghẹo cá.
Bồng bềnh bèo dạt lẳng lơ mơ.
Mây giăng khắp lối trăng vàng nhạt.
Nước chảy đôi giòng sóng bạc phơ.
Bèo hợp mây tan không vướng bận.
Xa nhìn phong cảnh đẹp như thơ ( Huyền Băng )
CÕI LÒNG
Xa nhìn phong cảnh đẹp như thơ.
Ngắm cảnh sinh tình dạ ngẩn ngơ.
Không biết bao giờ ngày hội ngộ.
Phải chăng trọn kiếp mãi mong chờ.
Nhớ em chỉ biết tên em gọi.
Thương bạn trông mong gặp giấc mơ.
Tỉnh giấc nửa đêm nghe gío lộng.
Tưởng như em gọi chốn xa mờ ( Trần Mạnh Hùng )
NHƠ SẮC
Tưởng như em gọi chốn xa mờ
Hồn đá lạnh lùng cũng khó ngơ
Trách gió vô tình lang bạt mãi
Thương mây lẳng lặng tím mong chờ
Ông tơ chẳng chắp duyên kỳ ngộ
Mộng thắm thôi đành chỉ dám mơ
Mỏi mắt đi tìm sao thấy được
Ơi nhơ sắc... nảy ý vần thơ. (Kim Giang)
Thân họa : Nhớ Huế xưa
Dòng nước Hương Giang tựa giọng thơ
Chảy trôi lờ lửng dáng làm ngơ
Tràng Tiền vẫn đó như mong đợi
Núi ngự đang kia tựa đón chờ
Chua xót con tim trôi dĩ vãng
Đau sầu tâm dạ theo cơn mơ
Ôi ! Đời có phải là chia cách
Cho kẻ phương trời vọng bóng mờ. (Đông Hòa)
Họa:
TÌNH LỠ
Em diễm kiều khơi vạn ý thơ
Hồn ta chợt quá đỗi ngu ngơ
Ngày ngày chất chứa niềm trông ngóng
Tháng tháng mênh mông nỗi đợi chờ
Yêu vội chóng phai như giấc mộng
Tình hờ mau nhạt tựa cơn mơ
Vu qui em bước theo người khác
Bỏ lại đường xưa phủ bụi mờ. (Thụy Hồng)
HẠ CHỜ
Hạ về liễu thắm vờn lơ thơ
Mưa hát trên đồi, gió ngẩn ngơ...
Mây trắng ngủ quên vì ngóng đợi
Hoa vàng thao thức nỗi mong chờ
Ai xuôi vạn lý chưa từng mộng?
Kẻ ở nơi này đã ước mơ,
Có một Hạ mới không lạc lõng
Người về dáng cũ nắng reo hò!
HẠ VỀ
Theo bước Hạ về - trăm ý thơ
Đong đưa hồn phượng thắm ngu ngơ
Gió reo vi vút hàng thông đơị
Mưa goị vi vu dõi cát chờ
Viễn xứ người đi - ngàn nôĩ nhớ
Quê nhà kẻ ở - vạn sầu mơ
Trơì xanh - xanh thẳm vầng mây tím
Sóng nước sông tương - vọng khúc hò
xướng:
- Bùi Thế Kiệt
Hoạ:
- Hải Châu
- Trần Mạnh Hùng
CHỚ CÓ LĂM LE RƯỚC NỖI PHIỀN…
Tặng bạn tôi H.V.T. L.A. Cali
Nhận được tin anh muốn tục huyền,
Kinh hoàng tôi nghĩ chắc anh điên.
Mới vừa thóat khỏi vòng câu thúc,
Lại rắp lao vô chốn xích xiềng.
Cá chậu thẩn thờ trông biển cả,
Chim lồng ủ rủ tiếc trời riêng.
Đôi lời tâm huyết xin can gián,
Chớ có lăm le rước nỗi phiền...
Bùi Thế Kiệt
BƯỚC NỮA THÊM VUI CHỨ CHẲNG PHIỀN
Bài họa của Hải Châu
Vợ mất nên chi phải tục huyền,
Thói thường nhân thế có chi điên!
Cô đơn thêm nhớ "ngày câu thúc",
Lẻ bóng càng thương "lúc xích xiềng."
Tối lửa, ủi an cơn họan nạn,
Tắt đèn, san sẻ nỗi niềm riêng.
Phòng không, chiếc bóng, ai kham nỗi?
Bước nữa vui thêm chứ chẳng phiền...
Houston, Texas 2005
Họa:
XẠO
Đố chẳng nghiêng xao trước mắt huyền
Gò thân trói buộc mới là điên
Thêm tình được vợ tê không muốn
Nặng nghĩa giàu duyên rứa phải xiềng?
Nhắn gửi ai còn đang lẻ bóng
Nghe này bạn chớ giữ niềm riêng
Thêm nàng bớt gánh tâm càng nhẹ
Cố vợ nhàn thân - Xạo réo phiền !


MTP
Trích đoạn: Tran Manh hung
Trân Trọng xin giới thiệu cùng các bạn Xướng + Hoạ hai người bạn mới của chúng ta
Trần Mạnh Hùng
Kính gởi làng thơ bài xướng của tôi gởi cho ông bạn già góa vợ đang muốn tục huyền và bài họa của bạn Hải Châu. Kính mong làng thơ cùng họa lại cho vui.
Bùi Thế Kiệt
CHỚ CÓ LĂM LE RƯỚC NỖI PHIỀN…
Tặng bạn tôi H.V.T. L.A. Cali
Nhận được tin anh muốn tục huyền,
Kinh hoàng tôi nghĩ chắc anh điên.
Mới vừa thóat khỏi vòng câu thúc,
Lại rắp lao vô chốn xích xiềng.
Cá chậu thẩn thờ trông biển cả,
Chim lồng ủ rủ tiếc trời riêng.
Đôi lời tâm huyết xin can gián,
Chớ có lăm le rước nỗi phiền...
Bùi Thế Kiệt
BƯỚC NỮA THÊM VUI CHỨ CHẲNG PHIỀN
Bài họa của Hải Châu
Vợ mất nên chi phải tục huyền,
Thói thường nhân thế có chi điên!
Cô đơn thêm nhớ "ngày câu thúc",
Lẻ bóng càng thương "lúc xích xiềng."
Tối lửa, ủi an cơn họan nạn,
Tắt đèn, san sẻ nỗi niềm riêng.
Phòng không, chiếc bóng, ai kham nỗi?
Bước nữa vui thêm chứ chẳng phiền...
Houston, Texas 2005
Kính hoạ với bác Bùi Thế Kiệt (
mượn lời bác H.V.T. L.A. Cali)
XIN CHỚ CAN NHAU THÍCH THÚ PHIỀN
Dẫu tóc bạc phơ dẫu tóc huyền
Chữ tình vương vấn chẳng hề điên
Tỉnh say, quan bác ham bung xích?
Khôn dại, thằng tôi khoái vác xiềng!
Cá chậu chim lồng đành chịu lép
Gối chăn giường nệm khỏi nằm riêng
Nhân sinh tự cổ là…như thế
Xin chớ can nhau thích thú phiền
Đoàn Chinh Nam
<bài viết được chỉnh sửa lúc 15.04.2006 11:29:17 bởi Đoàn Chinh Nam >
Xướng:
KẸT
Sâu tình nặng hiếu sử sao đây
Cái hố ngăn sâu thẳm mổi ngày
Mẹ có thương con người nén chút
Nàng còn nể tớ miệng im ngay
Vì đâu đến nỗi lòng đau riết
Có phải do mình rượu nốc say
Đạo lý xưa nay Nhà đã biết
Gia phong vạn thủa Mẹ đà hay.
MTP
Họa:
HAI VỢ
Ni nàng nớ thiếp kẹt tui đây
Xướng họa còn đâu nữa hỡi ngày
Giận lắm làm ngơ không dám chút
Thương hoài giả bộ phớt lờ ngay
Nhiều bà nợ thúc cơn da diết
Vại rượu đòi nâng ngả ngớn say
Khổ thế trời ơi giờ đã chót
Hai tròng cổ hỡi hết còn hay.
MTP
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.04.2006 13:59:54 bởi motyphu >
Trích đoạn: Tran Manh hung
Gởi bác Lá
Đúng vậy ! Thưa bác tôi rất buồn khi thấy trang thơ bị đổi tên, tôi cứ nghĩ bác chủ trương như vậy để thay đổi không khí , nên không dám nói, và lòng cứ ấm ức và chán nản buồn rầu, nay bác nói ra " được lời như cởi tấm lòng (Kiều)" cám ơn bác và cũng cám ơn Thao My hình như đã nhắc nhở , bắn tiếng trong một bài thơ của Thảo My tôi đã xem ngày hôm qua, rất tiếc không ai lên tiếng, tôi lại cứ tưởng bác thích như vậy
Vài lời tâm sự cùng bác
Chào bạn Hùng,
Thường thì người ta nói “đa tật, đa tài”.
Nhưng tôi thì chẳng “đa tài” mà chỉ “đa tật” như bạn thấy trong bài thơ bạn nêu dẫn :
CỨ TƯỞNG
Cứ tưởng trang Đường trong đẹp mãi.
Ai ngờ phút chốc đã toang hoang.
Nhớ người muôn thuở yêu Đường luật.
Giận kẻ bây giờ muốn phá ngang.
Đề chủ trang thơ giờ đã đổi.
Ý thơ ghét hận mạnh tay phang.
Cớ sao không giữ tâm bình thản.
Đọc tựa trang thơ muốn chạy làng.
Đọc tựa trang thơ muốn chạy làng.
To mồm sỉ nhục lại phùng mang.
Vú to miệng trẻ tha hồ lấp.
Miệng lớn dao to lại dữ dằn.
Đường luật trang thơ đâu có thế.
Đường thi tao nhã nét nghiêm trang.
Hỏi người quân tử trang trai gái.
Sao ở trang thơ có bạo tàn
Tôn Nữ Thảo My
Ngoài ra trước đó trong PM tôi nhận được một bài khác, cũng cho thấy là tôi rất « đa tật » :
họa
VỢ, CHỊ, MẸ
Qua sông lỡ chuyến hận trường giang
Không trách ta sao lại lắng nhằng
Núp bóng hồng quần bao những kẻ
Chui ra từ đó những hiền trang
Kia bà Trưng Trắc lưu danh sử
Nọ tướng Triệu nhi sách đã bàn
Phận gái là gì? Vợ, CHỊ, MẸ
Sao con chửi mẹ giữa nhân gian
Nguyễn Thị An Giang
Cái « đa tật » của tôi nó trầm trọng đến như thế. Tôi chưa hề trao đổi một tiếng nào chào mừng hay làm quen với hai người bạn thân ấy của bạn, thế mà sự « đa tật » của tôi khiến họ phải nhọc lòng lên tiếng.
Ðặc biệt là TNTM chỉ mới gia nhập làm thành viên Thư Quán kể từ 30/03/06 !
Còn « đa tài » như bạn nghĩ tốt cho tôi là có khả năng biến đối tên trang thì việc ấy tôi chưa làm nổi.
Những chữ ấy xảy ra sau khi tôi giao trả cho bạn hai trang Bản Nháp với bài gửi như sau :
Hùng thân mến,
Trả lời về tên của trang thơ mới.
Tôi thấy chữ “của nhiều tác giả” không mấy cần thiết. Mà lại thấy nên để vào ngay đó hai chữ “mời họa”, tức là :
ÐƯỜNG THI - NHỮNG BÀI THƠ XƯỚNG - MỜI HỌA
Như vậy tôi nghe có vẻ rõ hơn : Ai có bài XƯỚNG thì đưa vào đó để mời HỌA. Ai chỉ muốn HỌA thì cũng vào đó mà tìm bài XƯỚNG thích ý.
Rồi sau đó đóng cửa hẳn trang Bản Nháp X-H đi để cho các bạn khỏi đi lạc.
Nhưng việc khó cho người chọn thơ mang sang trang Tuyển Tập là sự chép tới chép lui nhiều lần của các bạn. Có khi bài gốc đã được tác giả sửa chửa, mà bài chép thì xảy ra trước đó, nên có chỗ khác đi. Nếu lúc đó đã đưa vào trang Tuyển Tập rồi thì càng thêm phiền.
Công việc nhiêu khê lắm nếu do Hùng hay tôi lo việc đó.
Vì vậy mà tôi mới nghĩ ra việc, nhờ các tác giả bài Xướng, tự gom các bài Họa cho bài mình, rồi đưa sang trang Tuyển Tập. Việc đó ai cũng làm được.
Dĩ nhiên là nếu Hùng đảm đang được hết thì quá tốt. Tôi thì chịu thua rồi.
Thân mến,
LCR
Và tôi lại cứ tưởng đó là do bạn đang thao tác gì đó : hoặc làm thông ruột trang thơ như bạn nói, hoặc đang khoác cho nó cái võ của trang Xướng-Họa Kính Mời của bạn.
Dầu sao thì như đã nói là “tôi chịu thua rồi”.
Còn về khía cạnh “đa tật” nhưng chẳng “đa tài” như đã trình bày, tôi xét thấy rằng :
trong xã hội có những người có giáo dục và những người khác.
Vậy để khỏi liên lụy đến ai, tôi xin chấm dứt sự hợp tác ở đây. Hùng cho tôi miễn giải thích gì thêm. Hùng cũng không cần giải thích vì mọi việc đã quá rõ ràng.
Chúng ta tách ra để “tự do chọn bạn mà chơi” mà không vướng bận nhau vậy thôi.
Chúc Hùng nhiều vui với bạn bè.
Lá chờ rơi.
Thân gửi những bạn còn yêu Lá
DẪU RẰNG ...
Dẫu rằng có mợ chợ vui đông
Vắng mợ chợ nầy cũng chẳng không
Tiếc nhẽ vàng thau chung một sắc
Buồn chăng hình bóng ở hai lòng
Câu thơ tím ruột lời chưa thẳng
Ngọn bút đau đầu ý chẳng thông
Hỗn loạn chợ chiều tuôn lắm rác
Ai người gạn đục để khơi trong ?
Lá chờ rơi
Trích đoạn: lá chờ rơi
Trích đoạn: Tran Manh hung
Gởi bác Lá
Đúng vậy ! Thưa bác tôi rất buồn khi thấy trang thơ bị đổi tên, tôi cứ nghĩ bác chủ trương như vậy để thay đổi không khí , nên không dám nói, và lòng cứ ấm ức và chán nản buồn rầu, nay bác nói ra " được lời như cởi tấm lòng (Kiều)" cám ơn bác và cũng cám ơn Thao My hình như đã nhắc nhở , bắn tiếng trong một bài thơ của Thảo My tôi đã xem ngày hôm qua, rất tiếc không ai lên tiếng, tôi lại cứ tưởng bác thích như vậy
Vài lời tâm sự cùng bác
Chào bạn Hùng,
Thường thì người ta nói “đa tật, đa tài”.
Nhưng tôi thì chẳng “đa tài” mà chỉ “đa tật” như bạn thấy trong bài thơ bạn nêu dẫn :
CỨ TƯỞNG
Cứ tưởng trang Đường trong đẹp mãi.
Ai ngờ phút chốc đã toang hoang.
Nhớ người muôn thuở yêu Đường luật.
Giận kẻ bây giờ muốn phá ngang.
Đề chủ trang thơ giờ đã đổi.
Ý thơ ghét hận mạnh tay phang.
Cớ sao không giữ tâm bình thản.
Đọc tựa trang thơ muốn chạy làng.
Đọc tựa trang thơ muốn chạy làng.
To mồm sỉ nhục lại phùng mang.
Vú to miệng trẻ tha hồ lấp.
Miệng lớn dao to lại dữ dằn.
Đường luật trang thơ đâu có thế.
Đường thi tao nhã nét nghiêm trang.
Hỏi người quân tử trang trai gái.
Sao ở trang thơ có bạo tàn
Tôn Nữ Thảo My
Ngoài ra trước đó trong PM tôi nhận được một bài khác, cũng cho thấy là tôi rất « đa tật » :
họa
VỢ, CHỊ, MẸ
Qua sông lỡ chuyến hận trường giang
Không trách ta sao lại lắng nhằng
Núp bóng hồng quần bao những kẻ
Chui ra từ đó những hiền trang
Kia bà Trưng Trắc lưu danh sử
Nọ tướng Triệu nhi sách đã bàn
Phận gái là gì? Vợ, CHỊ, MẸ
Sao con chửi mẹ giữa nhân gian
Nguyễn Thị An Giang
Cái « đa tật » của tôi nó trầm trọng đến như thế. Tôi chưa hề trao đổi một tiếng nào chào mừng hay làm quen với hai người bạn thân ấy của bạn, thế mà sự « đa tật » của tôi khiến họ phải nhọc lòng lên tiếng.
Ðặc biệt là TNTM chỉ mới gia nhập làm thành viên Thư Quán kể từ 30/03/06 !
Còn « đa tài » như bạn nghĩ tốt cho tôi là có khả năng biến đối tên trang thì việc ấy tôi chưa làm nổi.
Những chữ ấy xảy ra sau khi tôi giao trả cho bạn hai trang Bản Nháp với bài gửi như sau :
Hùng thân mến,
Trả lời về tên của trang thơ mới.
Tôi thấy chữ “của nhiều tác giả” không mấy cần thiết. Mà lại thấy nên để vào ngay đó hai chữ “mời họa”, tức là :
ÐƯỜNG THI - NHỮNG BÀI THƠ XƯỚNG - MỜI HỌA
Như vậy tôi nghe có vẻ rõ hơn : Ai có bài XƯỚNG thì đưa vào đó để mời HỌA. Ai chỉ muốn HỌA thì cũng vào đó mà tìm bài XƯỚNG thích ý.
Rồi sau đó đóng cửa hẳn trang Bản Nháp X-H đi để cho các bạn khỏi đi lạc.
Nhưng việc khó cho người chọn thơ mang sang trang Tuyển Tập là sự chép tới chép lui nhiều lần của các bạn. Có khi bài gốc đã được tác giả sửa chửa, mà bài chép thì xảy ra trước đó, nên có chỗ khác đi. Nếu lúc đó đã đưa vào trang Tuyển Tập rồi thì càng thêm phiền.
Công việc nhiêu khê lắm nếu do Hùng hay tôi lo việc đó.
Vì vậy mà tôi mới nghĩ ra việc, nhờ các tác giả bài Xướng, tự gom các bài Họa cho bài mình, rồi đưa sang trang Tuyển Tập. Việc đó ai cũng làm được.
Dĩ nhiên là nếu Hùng đảm đang được hết thì quá tốt. Tôi thì chịu thua rồi.
Thân mến,
LCR
Và tôi lại cứ tưởng đó là do bạn đang thao tác gì đó : hoặc làm thông ruột trang thơ như bạn nói, hoặc đang khoác cho nó cái võ của trang Xướng-Họa Kính Mời của bạn.
Dầu sao thì như đã nói là “tôi chịu thua rồi”. Còn về khía cạnh “đa tật” nhưng chẳng “đa tài” như đã trình bày, tôi xét thấy rằng :
trong xã hội có những người có giáo dục và những người khác.
Vậy để khỏi liên lụy đến ai, tôi xin chấm dứt sự hợp tác ở đây. Hùng cho tôi miễn giải thích gì thêm. Hùng cũng không cần giải thích vì mọi việc đã quá rõ ràng.
Chúng ta tách ra để “tự do chọn bạn mà chơi” mà không vướng bận nhau vậy thôi.
Chúc Hùng nhiều vui với bạn bè.
Lá chờ rơi. Thân gửi bác Lá Chờ Rơi và Trần mạnh Hùng
Hôm nay vào chợt thấy những bài viết của các bác mà tôi thấy đượm buồn …và ngỡ ngàng nên viết vài lời gửi tới 2 bác nói lên nỗi niềm trân thành của tôi mong hai bác thông cảm nếu không vừa ý nhé …
Trong diễn đàn này tôi thấy hai bác cũng là những đại thụ từ xưa nay về kiến thức cũng như trình độ về làm thơ …Ấy vậy mà chỉ có một chút xiú sơ suất hiểu lầm nho nhỏ của một vài người mới vào mà các bác lại ,tự ái ngưng công việc của mình đã bao ngày bỏ công xây dựng và bao niềm mong mỏi, của thi hữu cầu mong các bác thành công sao ?
Chẳng lẽ :
Một làn gió nhẹ hai cây đổ
Trống vắng thư đàn khổ nàng Thơ
Người ơi quẳng hết nghi ngờ
Cùng nhau vượt nốt cõi bờ nhân gian
Vũ kim Thanh mong rằng hai bác hãy vì anh em bằng hữu , hãy vì những bài thơ đang tràn đầy sức sống và nghị lực trong tâm hồn các bạn cũ và mới ….Ta bỏ qua những tự aí nhỏ bé mà cùng nhau đoàn kết lại để giúp người bạn mình đi nốt quãng đường dang dở ,đó là việc làm đáng trân trọng . chúc hai bác và gia đình an vui ,hạnh phúc và thành công .
Chào thân aí vũ kim Thanh
DẪU RẰNG ...
Dẫu rằng có mợ chợ vui đông
Vắng mợ chợ nầy cũng chẳng không
Tiếc nhẽ vàng thau chung một sắc
Buồn chăng hình bóng ở hai lòng
Câu thơ tím ruột lời chưa thẳng
Ngọn bút đau đầu ý chẳng thông
Hỗn loạn chợ chiều tuôn lắm rác
Ai người gạn đục để khơi trong ?
Lá chờ rơi
Thân họa : Phố xưa tìm người
Phố ấy ngày nay chẳng có đông
Đường hoang ngõ ngập bạn thì không
Đứng hoài nghe dạ buồn tâm trí
Quay lại thấy hồn đau đớn lòng
Muốn gọi cố nhân nhưng chẳng thấy
Cần tìm người cũ chỉ vô công
Trời gây chi cảnh đời ngăn cách
Người hỡi nơi xưa có ở trong
Đông Hoà
Trích đoạn: lá chờ rơi
Thân gửi Tulipdenus, Mars
Trên các trang của topic Bản Nháp Thơ Ðường Xướng-Họa, hiện có một bàn tay rắn mắc nào đó, đã tài tình biến đổi chữ RE : Bản Nháp Thơ Ðường Xướng-Họa thành :
RE : Ðổi thay (các trang 56, 57, 58)
RE : Ôi (trang 59)
RE : Hết thời thơ Ðường (trang 60)
RE : Chán phèo (trang 61)
RE : Ðổi thay (trang 63)
RE : Mạn phép (trang 64, 65)
Quí bạn có cách nào “thử sức đấu phép” chơi với anh bạn ấy để trả lại cho topic cái tên của nó chăng ?
Cám ơn các bạn trước.
Lá chờ rơi.
Kính thưa bác Lá chờ rơi và các nhà thơ !
Tôi là người đã khởi đầu cho RE "Mạn phép" ,tôi có quay vào định để sửa trả lại tên cho topic nhưng vì bài của tôi đã bị xóa nên không sửa được nữa Vậy xin những bạn nào có bài trả lời tiếp theo sau đó thì tự vào sửa lại chủ đề như chị ctLy đã hướng dẫn.
Thành thật xin lỗi vì đã làm phiền các bạn !
Trích đoạn: Tran Manh hung
Trân Trọng xin giới thiệu cùng các bạn Xướng + Hoạ hai người bạn mới của chúng ta
Trần Mạnh Hùng
Kính gởi làng thơ bài xướng của tôi gởi cho ông bạn già góa vợ đang muốn tục huyền và bài họa của bạn Hải Châu. Kính mong làng thơ cùng họa lại cho vui.
Bùi Thế Kiệt
CHỚ CÓ LĂM LE RƯỚC NỖI PHIỀN…
Tặng bạn tôi H.V.T. L.A. Cali
Nhận được tin anh muốn tục huyền,
Kinh hoàng tôi nghĩ chắc anh điên.
Mới vừa thóat khỏi vòng câu thúc,
Lại rắp lao vô chốn xích xiềng.
Cá chậu thẩn thờ trông biển cả,
Chim lồng ủ rủ tiếc trời riêng.
Đôi lời tâm huyết xin can gián,
Chớ có lăm le rước nỗi phiền...
Bùi Thế Kiệt
BƯỚC NỮA THÊM VUI CHỨ CHẲNG PHIỀN
Bài họa của Hải Châu
Vợ mất nên chi phải tục huyền,
Thói thường nhân thế có chi điên!
Cô đơn thêm nhớ "ngày câu thúc",
Lẻ bóng càng thương "lúc xích xiềng."
Tối lửa, ủi an cơn họan nạn,
Tắt đèn, san sẻ nỗi niềm riêng.
Phòng không, chiếc bóng, ai kham nỗi?
Bước nữa vui thêm chứ chẳng phiền...
Houston, Texas 2005
... còn ngơ ngẩn
(hí họa BƯỚC NỮA THÊM VUI CHỨ CHẲNG PHIỀN)
Nhan sắc làm cho mắt mơ huyền ???
Cớ gì đang tỉnh ước mơ điên ???
Trâu nghe đàn gảy còn ngơ ngẩn
Lời thật mong ai tránh xích xiềng
Địa ngục vừa lìa răng tiếc nuối ???
Thiên đàng vẫy gọi cũng "niềm riêng" ???
Khuyên ai chán sống thì ... đi chết !
Chớ có đang tâm rước muộn phiền !
DK
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.04.2006 20:04:56 bởi Diep Khai >
quote:
DẪU RẰNG ...
Dẫu rằng có mợ chợ vui đông
Vắng mợ chợ nầy cũng chẳng không
Tiếc nhẽ vàng thau chung một sắc
Buồn chăng hình bóng ở hai lòng
Câu thơ tím ruột lời chưa thẳng
Ngọn bút đau đầu ý chẳng thông
Hỗn loạn chợ chiều tuôn lắm rác
Ai người gạn đục để khơi trong ?
Lá chờ rơi
Thân họa : Phố xưa tìm người
Phố ấy ngày nay chẳng có đông
Đường hoang ngõ ngập bạn thì không
Đứng hoài nghe dạ buồn tâm trí
Quay lại thấy hồn đau đớn lòng
Muốn gọi cố nhân nhưng chẳng thấy
Cần tìm người cũ chỉ vô công
Trời gây chi cảnh đời ngăn cách
Người hỡi nơi xưa có ở trong
Đông Hoà
Kính họa:
BÌNH TÂM
Hết ngó đằng tê lại ngó đông
Còn chi nữa hỏi nói rằng không
Vì chung bỏ quá so gì sắc
Chợ vắng người đi chết cõi lòng
Nỡ bỏ đành sao Hùng nhếch nhác
Buông chèo chẳng đặng Bác còn thông
Bên nhau lặng sóng thuyền êm mái
Nước đục tất rồi nước lại trong.
MTP
Thân họa bài ÔI BÁC HÙNG của TTNG
(ĐOẢN CÔN tui múa máy thế nào vô ý nhằm trúng ngay bác LÁ,mong bác xá tội)
TIẾC THAY!
Lá Chờ Rơi bác ối ồi ôi!
Ngắc ngứ hay sao định rút rồi
Chữ thiếu bác gò đành thả nổi
Vần không ai ghép đã buông trôi
Văn thơ mới đó đà chưa lỗ
Phú vịnh vừa đây chẳng có lời
Sỏi đá tìm nhau nào có dễ
Đừng rơi,xin bác níu tay tôi.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 16.04.2006 13:29:45 bởi BATOONG >
Trích đoạn: motyphu
quote:
DẪU RẰNG ...
Dẫu rằng có mợ chợ vui đông
Vắng mợ chợ nầy cũng chẳng không
Tiếc nhẽ vàng thau chung một sắc
Buồn chăng hình bóng ở hai lòng
Câu thơ tím ruột lời chưa thẳng
Ngọn bút đau đầu ý chẳng thông
Hỗn loạn chợ chiều tuôn lắm rác
Ai người gạn đục để khơi trong ?
Lá chờ rơi
Thân họa : Phố xưa tìm người
Phố ấy ngày nay chẳng có đông
Đường hoang ngõ ngập bạn thì không
Đứng hoài nghe dạ buồn tâm trí
Quay lại thấy hồn đau đớn lòng
Muốn gọi cố nhân nhưng chẳng thấy
Cần tìm người cũ chỉ vô công
Trời gây chi cảnh đời ngăn cách
Người hỡi nơi xưa có ở trong
Đông Hoà
Kính họa:
BÌNH TÂM
Hết ngó đằng tê lại ngó đông
Còn chi nữa hỏi nói rằng không
Vì chung bỏ quá so gì sắc
Chợ vắng người đi chết cõi lòng
Nỡ bỏ đành sao Hùng nhếch nhác
Buông chèo chẳng đặng Bác còn thông
Bên nhau lặng sóng thuyền êm mái
Nước đục tất rồi nước lại trong.
MTP
CHỢ VÃN
Chợ vãn mà sao khách vẫn đông
Chợ im khách giờ cũng như không
Chợ thôi bày nữa đau từng dạ
Chợ chẳng còn đây xót cõi lòng
Chợ hết chẳng ai nào có hiểu...
Chợ tan mấy kẻ sẽ cùng thông...
Chợ ơi bởi cớ vì sao thế?
Chợ biết muôn người vẫn đợi trông?
<bài viết được chỉnh sửa lúc 14.04.2006 02:31:35 bởi tulipdenus >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 13 bạn đọc.
Kiểu: