Trăng vằng vặc sáng trong đêm mùa hạ,
Bạt ngàn đi, qua những núi cùng sông,
Dang hai tay ôm vũ trụ vào lòng,
Chỉ một nữa, nhường cho anh một nữa.
Trăng bàng bạc, trăng dịu dàng muôn thuở,
Bát ngát trời, hương gió lộng trên cao,
Vổ về cho nhân thế những niềm đau,
Những hạnh phúc không bao giờ có thật.
Trăng nhắc nhở dù đời còn hay mất,
Ngàn vạn năm trăng vẫn mãi chiếu soi,
Vô Thường đi kiếp rất ngắn đời người,
Ai tri kỷ, ai thương nguồn trăng ấy.
Nầy anh ơi! ngày qua không còn mấy,
Đừng bận lòng, hệ lụy kiếp nhân sinh,
Ngày ra đi ta chỉ có một mình,
Ai đưa tiển tận cùng về bến đổ.
Trăng sáng qúa, thì thầm nơi gối nhỏ,
Ngũ nhé anh, một giấc ngũ bình yên,
Ngày mai đây đời có lắm ưu phiền,
Hảy niệm phật và an lòng nhẫn chịu.
Mùa hạ 02.
ofhoavothuong
<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.12.2005 12:12:34 bởi Vô Thường >