Em chính là niềm tin , là nghị lực là sự bù đắp cho tất cả những gì anh thiếu. Có em em bên cạnh cuộc đời anh trở thành một người khác lúc nào anh cũng muốn cười , những vất vả khó khăn trong cuộc sống chẳng là gì. Chúng mình đã yêu nhau được bao lâu em nhỉ? anh không nhớ nửa? anh chỉ nhớ tình yêu bắt đầu tan vở từ cái ngày anh lên nhà em chơi.
Anh đâu nghỉ rằng ba mẹ em lại phản đối anh chỉ vì anh không phải là người bên đạo. Anh đâu nghỉ rằng chính em cũng yêu cầu anh theo đạo. Anh như chơi vơi trong nhiều dòng suy nghỉ, anh không biết làm sao nói cho em hiểu rằng anh chỉ tin vào chính mình , đôi lúc anh hồ nghi phải chăng tình yêu mà em dành cho anh không đủ chân thành để có thể vượt qua những rào cản không chỉ hôm nay mà sau này nửa. Em có biết gia đình anh cũng không đồng ý việc của chúng mình nhưng anh không nói ra bởi vì anh tin rằng minh có thể thuyết phục được mọi người
Tại sao cứ nhất thiết là anh phải theo đạo thì em mới đồng ý tiếp tục mối quan hệ.... Anh bắt đầu cảm thấy lòng tự trọng bị xúc phạm , anh quay lại những suy nghỉ ban đầu anh răng anh lấy gì để yêu và đón nhận tình yêu. Phải chăng chia tay là lối thoát tốt nhất cho cả hai....
Em nói : nếu đã không còn cách nào để giả quyết thì có lẽ chia tay sẽ tốt hơn...
_Được rồi nếu em đã nói vậy thì chúng ta chia tay , em hãy quên anh và sống hạnh phúc.
Em có biết quay mặt đi là anh đã dấu em lau những giọt nước mắt ứ đọng trên mi.
_Anh cũng vậy , hãy quên em và tìm cho mình một người yêu anh hơn em.
E m chạy nhanh đi trong tiếng khóc rồi đi đâu mất , anh lang thang trên con đường Huỳnh Thúc Kháng dưới hàng hoa sữa với bao nhiêu suy nghỉ bao nhiêu nước mắt và tiếc nuối.