Tưởng đã quên......
Thay đổi trang: 12 > | Trang 1 của 2 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 26 bài trong đề mục
Hiền Văn Trần 27.12.2005 23:40:49 (permalink)
Anh những tưởng đã có thể quên được em khi mà trong một thời gian dài chúng ta không gặp nhau và cũng không có tin tức gì cho nhau. Thế mà anh đã hạnh phúc biết bao nhiêu , anh như được sống lại những ngày mình mới yêu nhau khi nhận được những dòng tin nhắn ngắn ngủi : noen có gì vui không anh , em thì buồn và nhớ anh lắm. lúc đó anh những mong có thể chạy ngay đến bên em để được ôm em vào lòng......
Có lẽ cuộc đời không dành sự ưu ái cho anh nên niềm vui , niềm hạnh phúc chỉ thoáng qua như một cơn gió nhẹ rồi vụt tan.Anh lại được nhận những dòng tin nhắn khác : tau và người yêu cũ của mày đã là một cặp , mong mi thông cảm và chúc phúc cho tau nha! Em biết không khi đọc xong những dòng tin đó anh cảm thấy bực tức với mọi vật xung quanh , anh tưởng như mọi người đang cười nhạo anh và anh cảm thấy lòng tự trọng bị xúc phạm kinh khủng.
Trong một ngày ngắn ngủi anh đã trãi qua hai loại cảm xúc trái ngược nhau. Anh không biết phải tin vào ai và phải làm sao bây giờ cả. Anh tự trách mình sao không thể quên được em , anh thừa biết giửa chúng ta có những mâu thuẩn không thể giải quyết được vậy mà...


#1
    Hiền Văn Trần 28.12.2005 18:54:01 (permalink)
    Cảm ơn CBTCS ! Đúng là không ai có thể học được chử ngờ , mc luôn tự nhủ rằng cái hạnh phúc cuối cùng chính là đau khổ và sẽ ngược lại, bởi vậy mình sẽ luôn nhận lấy và chấp nhận cho dù đó là gì đi nửa. Thế nhưng lúc này đây mc cảm thấy trái tim mình như vở nát , mc đã hỏi :" tại sao em lại làm thế với anh" và một câu trả lời thật chua chát "vì anh".
    Phải chăng mc là kẻ yếu đuối , bội bạc ? Mình thấy ghét chính mình ,.........
    Lạnh lùng ư ?...Một câu nói chia tay
    anh quây mặt nhưng lòng này ai biết
    nếu Thượng đế đã an bày mọi việc
    thì thôi em nuối tiêc cũng dư thừa
    #2
      Hiền Văn Trần 29.12.2005 02:59:13 (permalink)
      Cảm ơn Si đã quan tâm nhiều nha !
      Đó là một cuộc chia tay rất êm đềm , cả hai đều hiểu rằng không thể vượt qua được những rào cản trước mắt và dẫu chia tay MC vẫn không quên được người con gái đó và chắc cô ấy cũng vậy. Thế cho nên bây giờ MC mới cảm thấy đau, tuy nhiên cũng không đến nổi đánh mất mình đâu. Bỏ học từ năm lớp 11 lăn lộn trong cuộc đời mấy năm nay MC tin rằng mình đủ sức để vượt qua những chuyện như thế này. Vì là người yêu của cô ấy trong một thời gian dài MC có thể hiểu được rằng chuyện cô ấy và người bạn của MC chỉ là một vở kịch.
      Có lẽ qua những dòng chử ngắn gọn này SI không thể hiểu được đâu , nếu có thời gian MC sẽ viết đầy đủ hơn.
      #3
        Hiền Văn Trần 29.12.2005 17:33:20 (permalink)
        Ngày đó anh đang theo học nghề ở trường dạy nghề Quảng Nam ,còn em là đang học trường trung cấp y tế. Chẳng biết ai xuôi khiến chúng ta lại cùng thuê chung một nhà trọ , ở hai phòng sát cạnh nhau. Anh còn nhớ ấn tượng đầu tiên về em là một gương mặt dể thương và một nụ cười thật ngộ [ anh nghỉ thế]. Còn anh tuy nhỏ hơn em ba tuổi nhưng với khuôn mặt đầy vẽ phong sương [ em nói vậy] và hơi vui tính cũng để lại trong em những ấn tượng đẹp.
        Không biết thời gian đó trôi qua như thế nào nửa , anh chỉ nhớ có một lần anh phụ em nấu ăn cho nhanh để em kịp giờ đi học ,em đã nói gì đó nhưng anh không nghe rỏ nên hỏi lại. Tự dưng em nói rằng : tui nói tui yêu ông được hông. Có một chút ngạc nhiên nào đó làm anh khựng lại trong giây lát , nhưng rồi như một phản xạ anh nói: lớn rồi , bớt giởn đi. Tối đó anh cứ thao thức mãi không biết đó chỉ là một câu nói đùa thôi hay là..... Nhưng rồi anh gạt sang một bên những suy nghỉ ấy.
        Anh tự cho rằng mình là một thằng không ra gì , không bằng cấp , không nghề nghiệp và cũng không khá giả gì. Anh không có đủ tự tin để yêu và nhận tình yêu , anh mặc cảm về chính mình......
        #4
          Hiền Văn Trần 30.12.2005 03:20:46 (permalink)
          Em chính là niềm tin , là nghị lực là sự bù đắp cho tất cả những gì anh thiếu. Có em em bên cạnh cuộc đời anh trở thành một người khác lúc nào anh cũng muốn cười , những vất vả khó khăn trong cuộc sống chẳng là gì. Chúng mình đã yêu nhau được bao lâu em nhỉ? anh không nhớ nửa? anh chỉ nhớ tình yêu bắt đầu tan vở từ cái ngày anh lên nhà em chơi.
          Anh đâu nghỉ rằng ba mẹ em lại phản đối anh chỉ vì anh không phải là người bên đạo. Anh đâu nghỉ rằng chính em cũng yêu cầu anh theo đạo. Anh như chơi vơi trong nhiều dòng suy nghỉ, anh không biết làm sao nói cho em hiểu rằng anh chỉ tin vào chính mình , đôi lúc anh hồ nghi phải chăng tình yêu mà em dành cho anh không đủ chân thành để có thể vượt qua những rào cản không chỉ hôm nay mà sau này nửa. Em có biết gia đình anh cũng không đồng ý việc của chúng mình nhưng anh không nói ra bởi vì anh tin rằng minh có thể thuyết phục được mọi người
          Tại sao cứ nhất thiết là anh phải theo đạo thì em mới đồng ý tiếp tục mối quan hệ.... Anh bắt đầu cảm thấy lòng tự trọng bị xúc phạm , anh quay lại những suy nghỉ ban đầu anh răng anh lấy gì để yêu và đón nhận tình yêu. Phải chăng chia tay là lối thoát tốt nhất cho cả hai....
          Em nói : nếu đã không còn cách nào để giả quyết thì có lẽ chia tay sẽ tốt hơn...
          _Được rồi nếu em đã nói vậy thì chúng ta chia tay , em hãy quên anh và sống hạnh phúc.
          Em có biết quay mặt đi là anh đã dấu em lau những giọt nước mắt ứ đọng trên mi.
          _Anh cũng vậy , hãy quên em và tìm cho mình một người yêu anh hơn em.
          E m chạy nhanh đi trong tiếng khóc rồi đi đâu mất , anh lang thang trên con đường Huỳnh Thúc Kháng dưới hàng hoa sữa với bao nhiêu suy nghỉ bao nhiêu nước mắt và tiếc nuối.

          #5
            fly1tome 30.12.2005 06:39:56 (permalink)

            Tại sao cứ nhất thiết là anh phải theo đạo thì em mới đồng ý tiếp tục mối quan hệ

            Điều này không còn bắt buộc nửa...
            #6
              Hiền Văn Trần 30.12.2005 20:12:02 (permalink)


              Trích đoạn: fly1tome


              Tại sao cứ nhất thiết là anh phải theo đạo thì em mới đồng ý tiếp tục mối quan hệ

              Điều này không còn bắt buộc nửa...

              Biết làm sao khi mà người ấy cứ bắt buộc....
              #7
                Hiền Văn Trần 31.12.2005 17:14:29 (permalink)
                Lạy Thượng đế cho con quên người ấy
                Từ bây giờ và mãi mãi về sau
                Bởi chúng con không duyên phận với nhau
                Nên đau xót mình con xin gánh chịu
                _____________________không nhớ TG___
                #8
                  fly1tome 01.01.2006 02:35:54 (permalink)


                  Trích đoạn: maicon108194

                  Lạy Thượng đế cho con quên người ấy
                  Từ bây giờ và mãi mãi về sau
                  Bởi chúng con không duyên phận với nhau
                  Nên đau xót mình con xin gánh chịu
                  _____________________không nhớ TG___

                  Quên được không?...
                  #9
                    thanhbinh_20885 01.01.2006 16:53:55 (permalink)


                    Trích đoạn: maicon108194

                    Lạy Thượng đế cho con quên người ấy
                    Từ bây giờ và mãi mãi về sau
                    Bởi chúng con không duyên phận với nhau
                    Nên đau xót mình con xin gánh chịu
                    _____________________không nhớ TG___

                    tại sao trời sinh ra thượng đế
                    để chúng con buộc phải cách xa nhau
                    con không đạo chắc là con chẳng cao
                    sao rào cản ngăn bước đường hạnh phúc
                    #10
                      Hiền Văn Trần 02.01.2006 17:17:37 (permalink)
                      Cảm ơn hai huynh đã quan tâm đến những tâm sự của đệ. Thật ra MC không thể nào quên và cũng không có ý định quên. MC viết những dòng thơ đó là có ý trách móc nếu không muốn nói là chế diễu. Tất nhiên mỗi người có một cách nghĩ khác nhau,nhưng theo MC thì đấng tối cao ở trên đời không phải là phật cũng không phải thượng đế mà chính là suy nghỉ của mỗi người.Bởi vậy nếu cô ấy đã quyết định như vậy thì cũng không cần phải nuối tiếc hay đau khổ. Nhưng con người ta đâu phải là cỏ cây cho nên vẫn cứ buồn cứ nhớ cứ tự làm khổ mình.
                      Hồi còn học lớp mười thầy dạy văn của đệ nói rằng học nhớ đã khó thế nhưng học quên càng khó hơn. Vì quên không có nghĩa là sẽ không bao giờ nhớ , quên chỉ có nghĩa là tạm thời không nhớ cũng như nói mất không có nghĩa là sẽ không bao giờ tìm được nữa. Thì thôi hãy cứ để kỉ niệm ngủ yên trong trái tim mình , rồi có một lúc nào đó chợt nhớ đến , có thể nó sẽ làm mình ấm lòng hơn chăng?!. Nhà thơ Xuân Quỳnh có nói thế này : em biết quen những chuyện đáng quen/ em biết nhớ những gì em phải nhớ / hoa cúc tím trong bài hát cũ / dẫu vẫn là cung bật của ngày xưa / quá khứ đáng yêu , quá khứ đáng tôn thờ / nhưng đâu phải là điều em luyến tiếc. MC cũng vậy !
                      #11
                        Hiền Văn Trần 05.01.2006 20:50:56 (permalink)
                        Một ngày mới lại bắt đầu nhưng sao trong mình vẫn những cảm xúc cũ có khi là tệ hơn. Tết sắp tới thế mà mình vẫn đang thất nghiệp tình hình này chắc là tết khỏi về quê luôn. Thời gian cứ lặng lẽ trôi qua lấy đi của mình những niềm vui , nghị lực và cả tình yêu. Mình muốn quay lại như ngày xưa là một thằng nhóc con không buồn không lo , nhưng cuộc sống vẫn hằng ngày thay đổi cuốn mình theo những lo âu toan tính của đời thường. Mình đang hối hận chăng ?. không đâu , mình vẫn cho rằng mình lựa chọn đúng ,nhưng sao con đường mà mình đang đi chỉ toàn là bóng tối. Mình chỉ có thể nhớ những đoạn đường đã qua mà không thể biết gì về đoạn đường phía trước. Giá mà có cô ấy bên cạnh , chỉ cần cô ấy nắm tay mình , mình sẽ có đủ nghị lực và lòng tin , mình sẽ có được một vì sao dẫn đường , có thể con đường ấy vẫn tối tăm nhưng ít ra mình không thấy cô đơn.
                        #12
                          maiyeuem 06.01.2006 02:55:41 (permalink)
                          Sắp quên rồi ,đọc tự dưng lại nhớ ra...??
                          #13
                            Hiền Văn Trần 06.01.2006 14:45:32 (permalink)
                            ủa huynh lớn nói vậy là sao , đệ hõng hiểu
                            #14
                              Hiền Văn Trần 10.01.2006 01:47:27 (permalink)
                              Về quê hai ngày mà cứ say hoài nên bửa nay ra lại ĐN thấy mệt mỏi quá. Đầu óc giờ ko nghỉ ra được cái gì nửa , chỉ muốn ngủ thôi à. Nhưng hôm nay mình phải đi làm , một ngày vất vả , bởi vì mình không tìm được việc gì tốt hơn. Chán quá nhưng không biết làm sao nửa thôi mặc cho số phận , tới đâu hay tới đó vậy.
                              #15
                                Thay đổi trang: 12 > | Trang 1 của 2 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 26 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9