Trích đoạn: maiyeuem
Sắp quên rồi ,đọc tự dưng lại nhớ ra...??
Đọc những dòng tâm sự mọi người viết Vĩnh Phong buồn kinh khủng. Nó làm Vĩnh Phong nhớ lại những điều mà mình đã muốn quên, những điều mà Vĩnh Phong tưởng đã là quá khứ. Thì ra quá khứ không ngủ yên, vô tình chạm vào nó vẫn nhói đau.
Phong đã muốn viết ra nỗi buồn của mình với mong muốn có thể làm vơi nhẹ nỗi buồn nhưng không thể. Phong cứ viết rồi xóa, xóa rồi lại viết nhưng cuối cùng Phong không gửi nữa vì Phong viết xong cũng không thấy nhẹ lòng. Những dòng chữ đó chỉ làm Phong đau hơn mà thôi. Phong không muốn nhìn lại quá khứ, Phong muốn quá khứ ngủ yên, để quá khứ chỉ là quá khứ, Phong không muốn và không dám chạm vào nỗi đau của mình nữa. Nếu nói ra để vơi nhẹ nỗi buồn Phong xin chia sẻ, nhưng nếu nói ra không những không đỡ đau khổ mà còn khơi lại nỗi buồn của những ngừoi cùng cảnh ngộ và nỗi đau hãy còn mới nguyên trong lòng, có lẽ Phong sẽ chọn giả pháp tránh xa kỷ niệm vào lúc này. có thể Phong quá yếu đuối nhưng biết làm sao được, Phong chỉ có giả pháp đó trước khi Phong có thể đọc tâm sự của mọi người mà phải cắn môi để không rơi nước mắt.
Mọi chuyện đã qua rồi, Phong chỉ xin cho lòng mình được bình yên, không để những gì đã qua ảnh hưởng đến mình nữa. Xin hãy để mọi chuyện theo gió bay. Phong sẽ chờ đến một ngày mà Phong có thể mỉm cười khi nhớ về quá khứ.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 11.03.2006 01:01:35 bởi vinh_phong >