Tưởng đã quên......
Thay đổi trang: < 12 | Trang 2 của 2 trang, bài viết từ 16 đến 26 trên tổng số 26 bài trong đề mục
Hiền Văn Trần 15.02.2006 12:48:53 (permalink)
16 sáu rồi chẳng còn chút hương vị tết nào cả. Cuộc sống lại trôi theo cái vòng xoáy hối hả, tất bật. Mọi người đã trở về với những công việc thường nhật của mình. Còn tôi , tôi vẫn đang ngồi lại ở một góc quán quen. Tôi không muốn bị cuốn theo trong cái dòng chảy xô bồ của cuộc sống , nhiều khi tôi muốn thoát ra khỏi những âu lo toan tính của đời thường để ngồi mơ mộng hoặc nhớ lại những kỉ niệm xưa dẫu biết rằng mơ chỉ là mơ và nhớ cũng chẳng để làm gì.
Có một nổi buồn không tên cứ bám theo mình như hồn ma , đôi khi buồn mà chẳng biết vì sao lại buồn. Như một gã say liêu xiu giửa cuộc đời , nhiều lúc thấy mình thật vô lí. Mình đã bỏ phí nhiều thời gian để làm những việc mà có lẽ cọng lại cũng chỉ bằng không. Đôi lúc tự hỏi mình là ai....?
#16
    ABCD 15.02.2006 14:20:55 (permalink)
    Không ngờ em trai đồng hương của DÊ cũng đầy tâm sự nhỉ.


    Có một nổi buồn không tên cứ bám theo mình như hồn ma , đôi khi buồn mà chẳng biết vì sao lại buồn. Như một gã say liêu xiu giửa cuộc đời , nhiều lúc thấy mình thật vô lí. Mình đã bỏ phí nhiều thời gian để làm những việc mà có lẽ cọng lại cũng chỉ bằng không. Đôi lúc tự hỏi mình là ai....?


    Có đôi khi liêu xiêu giữa quãng đời trần trụi, lại chợt nhận đựơc sự quan tâm của một ai đó thì sao.
    Cuộc sống là phải biết chờ mong và cũng biết lãng quên Maicon à. Đừng mãi hoài niệm một nỗi buồn quá khứ để nhìn về tương lai thì em sẽ thấy còn nhiều điều mới lạ và hấp dẫn lắm.
    Thân mến.
    #17
      Hiền Văn Trần 15.02.2006 17:42:00 (permalink)
      Cuộc sống quả thật là còn nhiều điều mới lạ và hấp dẫn thế nhưng còn chờ đợi....?!
      Đã bao ngày qua ta vẫn mãi chờ đợi một sự thay đổi trong cuộc đời , một người nào đó sẽ đến cho ta biết yêu thương và yêu đời , một cơ hội nào đó sẽ đến cho ta có dịp làm những gì mình mong muốn ,.....Và những gì ta mong đợi đã đến rồi đi , cảm giác giống như những giọt nước cứ chảy qua kẻ tay, ta như một kẻ bất lực không thể nào níu kéo lại. Rồi tất cả cũng qua đi , có lẽ cái còn lại là nổi buồn là sự thất vọng. Rồi tất cả cũng qua đi ta lại cảm thấy vui vẻ tự tin và hi vọng.
      Rồi tất cả cũng qua đi...
      Nhiều khi ta cảm thấy mình bị lạc trong cái vòng lẩn quẩn mà không thể nào thoát ra được. Thế là ta trách đời trách mình , ta buồn chán vô vọng. Lại hỏi mình là ai vì sao mình lại như thế này..?? Nhưng ta ko trả lời được chính mình.
      Sống là phải biết hi vọng triền miên vào cuộc sống."Hãy tin đời là đáng sống và chính bản thân niềm tin đó sẽ giúp bạn vượt qua tất cả". Nhưng sao niềm tin của ta luôn hụt hẩng....
      #18
        Hiền Văn Trần 17.02.2006 14:11:38 (permalink)
        Lại một ngày nửa sắp sửa trôi qua , còn ta dường như vẫn đứng lại bên lề cuộc sống. Không xin được việc làm thế là lại phải vất vả đi tìm chổ khác rồi. Ui ngán cái cảnh đi hết chổ này đến chổ khác , hẹn đi hẹn lại. Cũng chẳng còn cách nào khác nửa...
        Không biết bây giờ ta đang nghỉ gì nhỉ? Đầu óc trống rỗng hay là quá nhiều suy nghỉ đan xen lẫn nhau?! Ta chỉ biết ta thấy buồn chi lạ...
        Ủa sao ta lại buồn nửa rồi nhỉ...?!
        #19
          Hiền Văn Trần 19.02.2006 11:59:14 (permalink)
          Không ai muốn ghi lại những nổi buồn nhưng biết làm sao được những khi buồn người ta mới có nhiều cảm xúc và muốn tâm sự nhiều hơn dù chỉ là tâm sự với chính mình. Hôm nay là chủ nhật , mai là mình bắt đầu đi làm ngày đầu tiên của năm nay. Có lẻ mình bắt đầu đi làm quá trể nhưng như vậy cũng tốt vì qua mấy ngày tết mình thấy uể oải quá.
          Thực ra mà nói năm mới mình cũng có nhiều may mắn , mình đã tìm được việc đúng với nghề của mình. Nhưng mà mình lại ko thích cái nghề cơ khí một chút nào, hồi đi học nghề mình chỉ nghỉ là học cho ba má vui lòng (vì họ muốn mình học nghê này) chứ chắc mình chẳng theo nghề. Không biết mình đọc ở đâu đó một câu nói : nếu bạn ko có những gì mình thích thì hãy thích những gì mình có. Đằng nào thì mình cũng chưa thể đi học nghề khác được vậy thì cứ làm cơ khí đã .
          #20
            tulipdenus 19.02.2006 12:31:48 (permalink)
            Thôi bé con ạ, âu cũng là sự sắp đặt (có lẽ của thượng đế)
            đó lại vì maicon cứ đứng bên này trông hoài bên nọ, chứ nếu mở lòng ra tìm kiếm, gắn bó và chăm chỉ thì trách nhiệm nghề nghiệp, sự gắn bó sẽ phần nào giúp ta yêu thích.
            #21
              Hiền Văn Trần 28.02.2006 22:42:12 (permalink)
              Buồn ơi em là ai mà cứ quanh quẩn bên ta như chiếc bóng có biết rằng ta đã quá mệt mỏi vì những âu lo toan tính tưởng như rất đổi bình thường...có biết rằng nhiều khi ta muốn khóc..!?
              Hãy một lần xa rời ta...hảy để tôi được sồng với tính cách hay cười hay đùa cợt với đời của ta.
              Ta biết tìm ai để có thể trút bỏ nhưng tâm tư nặng nề u uất này , có lẽ ta mèm yếu , ta bi quan nhưng ta đau muốn thế. Mà buồn ơi sao em cú tìm đến ta.......
              #22
                Hiền Văn Trần 10.03.2006 21:50:36 (permalink)
                Lâu quá mới lại vào nhật kí online , có lẽ chẳng biết viết gì vào đây nửa. Khi đọc lại những dòng đã ghi chợt nhận ra mình vẫn buồn như thế...mà ko có lẽ nổi buồn lại lớn lên theo thời gian thì phải....?
                #23
                  vinh_phong 11.03.2006 00:59:34 (permalink)

                  Trích đoạn: maiyeuem

                  Sắp quên rồi ,đọc tự dưng lại nhớ ra...??


                  Đọc những dòng tâm sự mọi người viết Vĩnh Phong buồn kinh khủng. Nó làm Vĩnh Phong nhớ lại những điều mà mình đã muốn quên, những điều mà Vĩnh Phong tưởng đã là quá khứ. Thì ra quá khứ không ngủ yên, vô tình chạm vào nó vẫn nhói đau.
                  Phong đã muốn viết ra nỗi buồn của mình với mong muốn có thể làm vơi nhẹ nỗi buồn nhưng không thể. Phong cứ viết rồi xóa, xóa rồi lại viết nhưng cuối cùng Phong không gửi nữa vì Phong viết xong cũng không thấy nhẹ lòng. Những dòng chữ đó chỉ làm Phong đau hơn mà thôi. Phong không muốn nhìn lại quá khứ, Phong muốn quá khứ ngủ yên, để quá khứ chỉ là quá khứ, Phong không muốn và không dám chạm vào nỗi đau của mình nữa. Nếu nói ra để vơi nhẹ nỗi buồn Phong xin chia sẻ, nhưng nếu nói ra không những không đỡ đau khổ mà còn khơi lại nỗi buồn của những ngừoi cùng cảnh ngộ và nỗi đau hãy còn mới nguyên trong lòng, có lẽ Phong sẽ chọn giả pháp tránh xa kỷ niệm vào lúc này. có thể Phong quá yếu đuối nhưng biết làm sao được, Phong chỉ có giả pháp đó trước khi Phong có thể đọc tâm sự của mọi người mà phải cắn môi để không rơi nước mắt.
                  Mọi chuyện đã qua rồi, Phong chỉ xin cho lòng mình được bình yên, không để những gì đã qua ảnh hưởng đến mình nữa. Xin hãy để mọi chuyện theo gió bay. Phong sẽ chờ đến một ngày mà Phong có thể mỉm cười khi nhớ về quá khứ.
                  <bài viết được chỉnh sửa lúc 11.03.2006 01:01:35 bởi vinh_phong >
                  #24
                    Hiền Văn Trần 03.04.2006 15:40:44 (permalink)
                    Lâu rồi mới lại ghé vào nhật kí online....có lẽ mình cũng sợ phải đọc lại những dòng kỉ niệm...mà cũng có lẽ mình ko biết phải viết những gì vào đây.....viết những nổi buồn của mình ư...?...cũng thật vô nghĩa và dài dòng....mà nói cho cùng cũng chẳng biết phải ghi như thế nào những nổi buồn mà mình mang chẳng có tên tuổi...mình cũng ko biết đặt tên riêng cho chúng...chỉ gọi chúng bằmg một cái tên chung "BUỒN "
                    #25
                      Hiền Văn Trần 19.04.2006 19:31:51 (permalink)
                      Phải vì anh ko hiểu về tình yêu...
                      Nên người ấy cười anh vụng dại ?!!!
                      Càng chân thật người ta càng xa mãi
                      Như chính ta đi tìm bóng của mình.

                      ........!!!!!!!!!!!
                      #26
                        Thay đổi trang: < 12 | Trang 2 của 2 trang, bài viết từ 16 đến 26 trên tổng số 26 bài trong đề mục
                        Chuyển nhanh đến:

                        Thống kê hiện tại

                        Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                        Kiểu:
                        2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9