Đã nhiều lần nghĩ đến cái chết, rất nhiều lần, và đã có lần từng thử tìm đến nó. Dù chỉ một là kí ức xa xưa thôi, nhưng chưa từng hối hận về hành động đó của mình. Vẫn luôn nghĩ rằng sự tồn tại của mình là một thất bại. Vẫn luôn nghĩ rằng mọi việc làm của mình từ trước đến nay đều là một chuỗi những thất bại, nhưng đã quá muộn để có thể thay đổi, quá lười để có thể thay đổi. Và chắc rằng nếu được sinh ra một lần nữa, có lẽ vẫn cứ đi theo con đường đó. Mà luôn cảm thấy rằng, có lẽ mình không được sinh ra sẽ tốt hơn.
Giở lại học bạ những năm cấp I, II, luôn thấy thường trực là một câu rất đơn điệu : chăm chỉ, ngoan ngoãn lễ phép. *cười* sao cứ phải nỗ lực để người khác chấp nhận mình. Sao cứ phải sống vì người khác như vậy. Chưa bao giờ có một mục tiêu cho riêng mình, chưa bao giờ nỗ lực vì mình, chưa bao giờ tự hỏi mình muốn gì, mà hình như khi người khác hỏi mình muốn gì, mình cũng chẳng biết.
Khi còn nhỏ, người ta hỏi lớn lên sẽ làm gì. Trả lời ngay : muốn làm cô giáo như mẹ.
Khi lớn hơn một chút, phát hiện ra rằng mình không thể làm cô giáo được. Nên hoàn toàn không biết mình muốn làm gì.
Khi học cấp II, hoàn toàn không nghĩ rằng mình sẽ vào một trường cấp III nào. Chỉ muốn có một trường hoàn toàn không phải thi, cứ thế mà vào học thẳng. ( con người hoàn toàn không có chí tiến thủ). Nhưng đã bị một con bạn thân lôi kéo thi vào một trường khá nổi tiếng. Và đỗ, dù không nỗ lực mấy ( đáng ghét là may mắn luôn có mặt bên mình một cách đúng lúc nhất) trong khi con bạn thân trượt. Luôn cảm thấy mình là người có lỗi. Và tự nhiên vào học trong một cái trường mơ ước của người khác. Không hứng thú, chỉ là, dù sao cũng là một ngôi trường để học.
Khi cô bạn thân tiếp theo ngỏ ý thi Y, cũng hăm hở đi học khối B để thi theo. Rồi cũng bỏ theo cô ta khi cô ta quyết định chuyển khối A. Mà chọn khối A chỉ vì nghĩ rằng khối A là một khối không phải học gì hết (rồi sau này mới phát hiện ra mình nhầm). Chọn đại một trường để thi, không phải vì thích ( thực ra cũng chẳng thích bất kỳ trường nào) mà vì trường đó là một trong những trường được mọi người ưa chuộng nhất, ra trường dễ kiếm việc làm nhất.
Luôn giữ trong mình một tư tưởng biếng nhác, không muốn làm bất cứ việc gì cả, không bao giờ muốn tự thân mình làm bất kỳ một việc gì cả, chỉ làm theo những gì người khác nghĩ, những gì người khác thích và những gì người khác bảo làm
Ghét cay ghét đắng một ai đó, nhưng vẫn phải mỉm cười, chỉ vì sợ rằng người ta bảo mình là khó tính, sợ người ta ghét lại mình.
Ghét cay ghét đắng một công việc nào đó, nhưng vẫn phải làm, vì sợ người ta bảo mình không có tinh thần hợp tác, tương trợ đồng nghiệp.
Tôi ghét tất cả những điều đó
Muốn gào thét lên với tất cả, tôi ghét tất cả.
Muốn đập phá tất cả, muốn từ bỏ tất cả, nhưng lại không đủ nghị lực để làm việc đó, vì bản thân mình đã lệ thuộc quá nhiều vào những người khác, sống cuộc đời của người khác quá lâu, nên không có cách nào thay đổi được.
Từ bao giờ, trước mỗi khi làm một việc gì đó, đều nhìn xem phản ứng của mọi người như thế nào.
Ngoan ngoãn lễ phép
Chăm chỉ
Phát hiện ra đến bây giờ vẫn mong chờ người khác nói về mình như thế
Phải chăng tôi đang hoang phí cuộc đời mình.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.01.2006 22:41:55 bởi kotoko >