Đôi mắt ngụ mùa đông
Giữ lại được gì con thuyền đã ra khơi
Sông vắng bóng người đi về muôn nẻo
Giữ lại được gì bản tình ca bóp méo
Buông cả cung đàn nhạt quá mắt hoàng hôn
Thuyền đi rồi sông chảy bến cô đơn
Nghe tiếng gió trách hờn buồm trên bến đợi
Sóng dập dềnh trôi mùa thương đến tội
Quanh quẩn mãi rồi dội cả vào lòng sông
Thuyền đi rồi đôi mắt ngụ mùa đông
Xuân hạ thu bồng bềnh đi đâu mãi
Lạc đâu rồi nụ tình ngày kết trái
Vừa hé đã bải hoải tàn
Giờ chỉ còn bến sông với lặng lẽ cung đàn
Rơi tõm vào khoảng không nghiệt ngã
Bến vô cùng cánh buồm ơi có bao giờ hả dạ
Bến sông này đôi mắt ngụ mùa đông...
SD
Đôi mắt ngụ mùa đông
Thuyền trôi sông chảy bến cô liêu
Hoa cải đơm bông những buổi chiều
Cánh buồm tím nhạt buông chờ gió
Dội lại nơi em một cung sầu
Trên bến vô cùng anh có biết
Mắt buồn trú ngụ ...thu mải miết
Vọng bóng bên sông cải úa tàn
Bóng người xa khất nẻo trăng tan
Hãy về bến cũ... rũ đau thương
Xua đông giá rét ngụ mắt buồn
Buông lại cung đàn không oán trách
Dệt khúc tình ca bến sông thương.