THÁNG NĂM
Hoa phượng nở thắp lên thành đám lửa
Mưa Hà Thành mỗi lúc một nhiều hơn
Tháng năm này hai đứa mình đôi nơi
Hoa nhắc nhở cho một lời hẹn ước
Con tàu dài khuất trong lòng phố cổ
Bàn tay em vẫy mãi những nhớ thương
Anh ra đi phương ấy có biết không
Nửa vùng trời biết mấy nỗi cô đơn
Em tiễn anh mưa trắng trời thương nhớ
Thương mảnh vườn đom đóm đã bay qua
Đâu tán lá mưa rơi ngày tấm bé
Hai đứa mình dựa lưng ngồi trú mưa
Thương con đường quê hương đầy bóng giặc
Có mẹ già thầm lặng nhặt tháng năm
Khói chiều êm nồi cơm mẹ ủ ấm
Anh có về lau nước mắt mẹ rơi
Đêm Hà Thành mẹ cũng đã tiễn cha
Tóc cũng dài như một thời con gái
Sông Hồng trôi ... tím mãi bến Giang Đầu
Nở nụ cười mẹ chẳng khóc trước cha
Hà Thành ơi ! có cha và anh đấy
Ngìn năm sau trên đá còn lưu truyền
Những người lính đội đá và đội pháo
Khi trở về chẳng thẹn lòng với non sông
Nắng trở về thắp nỗi nhớ trong em
Lại thấy mình thơ nhỏ giữa trời mây
Có chú chim nghiêng đầu tìm tán lá
Xin mưa đừng phai lá biếc ngày xưa ...
NHỚ
Giang tay ôm gió Hồ Tây
Cổ Ngư ngây ngất tình đầy tháng năm
Hà Thành một thuở xa xăm
Bên dòng Tô Lịch trăng rằm duyên soi
Giữa một thời nhớ những thời
Vườn hoa rực nắng vang lời núi sông
Ngàn năm rạng dáng Thăng Long
Trái tim bừng ngọn lửa hồng bốn phương
Tả Vọng – Hữu Vọng kiên cường
Đống Đa ghi dấu chiến trường năm nao
Trên cành lá vẫn xanh màu
Líu lo chim hót đón chào bình minh...
Người lính - 28.02.2009