Believe
-
Số bài
:
282
-
Điểm thưởng
:
0
- Từ: 16.11.2004
- Nơi: Nỗi Nhớ Trong Trái Tim Anh
|
Độc Thọai
-
29.12.2005 21:07:49
Hà : ??? Nó : Mày ngạc nhiên gì ? Cứ bình thường đi Hà : ( lặng im ) Nó : Mày cầm cái gì đó? Hà : Cái lược Nó : Mày làm gì với cái lược đó Hà : Tao chải tóc Nó : Để làm gì ? Hà : À thì là cho tóc thẳng và đẹp hơn ( Hà nhủ thầm : hỏi gì mà vô duyên thế ) Nó : Ồ ! Mày muốn tóc thẳng và đẹp thì mày chải bằng lược . Vậy đời mày gấp khúc ngoằng nghèo mày chải bằng gì ? Hà : ( bất ngờ trước câu hỏi nhưng ít phút sau nàng chậm rãi trả lời ) Tao chải bằng chính tao Nó : Cách nào ? Hà : Tự tao biết Nó : Có nói quá không đó Hà : Tao tin bản thân mình Nó : Tin ? Haha mày lấy cái hạt giống niềm tin bị trúng nước đó định gieo lên cánh đồng điên rồ nào thế ? Hà : Thì tao ... Nó : Sao ? Sao không nói tiếp ? Hà : Tao đang nghĩ lời mày nói Nó : Ô hô ! Thì tao nói để mày nghĩ chứ chẳng lẽ tao nói để hát ru mày à . Nhưng giờ không phải lúc nghĩ . Mày biết chứ ? Hà : Ừm ...có lẽ biết Nó : Sao lại là có lẽ ? Mày không quyết đoán gì cả Hà : Kệ tao ! Bản tính của tao là thế ! Nó : Bản tính của mày là thế ? Vậy bản tính mày ra làm sao ? Hà : Hơi thụ động... Nó : Chỉ hơi ? Haha thế mà tao tưởng là ngu đần chứ Hà : Mày đừng quá quắt như thế Nó : ( cảm nhận được nàng đang bực bội nên liền ) OK . Nhưng mày phải trả lời câu hỏi của tao Hà : Bao nhiêu thời gian cho câu trả lời ? Nó : Bằng chính sự dốt nát Hà : Mày ... Nó : ( cười ) Thôi ! 30 giây vậy Hà : Không ! 60 giây cơ Nó : Mày đang ở khu chợ hàng cá à ? Hà : Thì phải cho tao trả giá chớ Nó : Trước những quyết định quan trọng của cuộc đời . Mày cũng chần chừ do dự như thế này à ? Hà : Tao muốn suy nghĩ cho thật kỹ trước khi làm một việc gì đó ? Nó : Vậy mày đã thành công được bao nhiêu phần trăm ? Hà : Tuỳ Nó : Câu giờ thế đủ rồi . Trả lời câu hỏi của tao đi Hà : ( lí lắc ) Câu hỏi gì ? Nó : Mày điên à . Mày đùa đấy à ? Hà : Không ! Tao không điên và tao cũng không đùa . Trả lời rồi đó , hừm .... Nó : Ôi trời ! Tao cần gì câu trả lời này . Cái tao cần là câu trả lời cho câu hỏi khi nãy kìa Hà : Câu hỏi nào ? Nãy giờ có quá nhiều câu hỏi Nó : Câu hỏi mày chải đời bằng gì đó . Con ngốc ạ ! Hà : À há Nó : Ra rồi nhé . Tao đang chờ đây Hà : Chờ gì ? Nó : Mày à há tức mày đã có câu trả lời Hà : Chời ! Mày thông minh quá nhưng lại thông minh theo kiểu tinh tướng rồi con ạ . Tao à há là vì tao nhận ra câu hỏi . Chứ tao chưa có câu trả lời Nó : Cãi bướng à . Thế có bắt đầu không ? Hà :Ừ thì tao trả lời đây Nó : Gì ? Lẹ ! Tao nghe Hà : Từ từ gì mà như nước sôi đổ vô háng dzậy Nó : ( Điên tiết quát ) Có mau không thì bảo ? Hà : À ! Tao nghĩ tao thích cuộc sống như hiện nay nên tao không cho rằng nó gấp khúc như mày nói . Và vì thế chả cần phải chải làm gì cho mệt xác Nó : Ồ ! Đứng là lý sự cùn của những người lùn . Mày không thấy rằng cuộc sống của mày đang có vấn đề à ? Hà : Vấn đề ư ? Vấn đề gì ? Nó : Mày đang sống như không có trọng lượng Hà : Tức là mày nói tao ...bay ? A tao thích như thế Nó : Không trọng lượng là bay . Người ta bay vào thế giới . Còn mày bay vào địa ngục Hà : Sao mày nói thế ? Nó : Mày giết dần giết mòn tương lai bởi cái sở thích gàn dở của mày Hà : Mày có im đi không ? Mày có biết thế nào là đam mê không ? Nó : Xin lỗi ! Sợ tao còn rành rẽ hơn mày . Vì tao chính là đam mê của mày Hà : Thật buồn cười cho cái kẻ điên rồ Nó : Ừ vốn dĩ là tao điên . Bởi thế tao nhận ra mày đang tự làm điên mình . Hà : Tao không điên . Tao lập lại một lần nữa là tao không điên . Tao chỉ là đam mê và sẵn sàng phục vụ cho đam mê Nó : Và vì nó mà mày bỏ mặc cả những điều quan trọng của mày là gia đình là tương lai là sự nghiệp ? Hà : Mày dùng từ hơi quá rồi đấy . Tao chả bỏ mặc ai Nó : Tao nghĩ mày đang bỏ mặc chính bản thân mày . Mày mặt dầy mài dặn không cảm thấy hổ thẹn với người thân , bạn bè nhưng mày cũng phải dành một chút để tự xấu hổ với bản thân mình chứ Hà : Hổ thẹn ? Chả gì là hổ thẹn khi tao đang phụng sự cho chính mình Nó : Kéo dài được bao lâu ? Hà : Mãi mãi Nó : Haha tao biết mày nói thế . Vậy mãi mãi là bao lâu ? Hà : Mãi mãi là mãi mãi Nó : Haha với tao mãi mãi là mãi mãi với khoảng khắc nào đó , mãi mãi với thời điểm nào đó thì mới tức thời được Hà : Tức thời để làm gì khi sống mà không cùng đam mê Nó : Đam mê là đam mê cả đời Hà ạ . Mày đừng có cố chấp và suy nghĩ theo cái chiều hướng chậm tiêu này Hà : Chả chiếu tiêu hay hột tiêu gì cả . Tao cảm thấy thích và nhẹ nhàng hơn khi đam mê cùng dung dưỡng . Chỉ sợ một ngày nào đó trong tao cạn kiệt đam mê . Ắt hẳn khi ấy tao sống không bằng chết Nó : Bởi vì mày sợ như thế nên mày mới lầm . Mày bị bịt mắt và dĩ nhiên con đường mày đi là chông chênh đầy ổ gà ổ voi . Sao mày lại nghĩ đam mê bỏ mày đi khi chính mày , tự trong thâm tâm mày , tự trong con người mày thấm nhuần nó ? Sao mày không để nó chảy theo mạch tự nhiên vừa có lợi cho mày vừa không phiền lòng ai cả . Tao thật sự lo cho cái cách suy nghĩ một chiều của mày Hà ạ ! Hà : Tao không cần mày lo . Vì tao biết sẽ có một ngày tao từ bỏ nó Nó : ạc ạc mày đang nói gì thế ? Hà : Ừ tao cảm nhận là như vậy nên tao muốn trong thời gian còn cơ hội để làm một cái gì đó thì tao phải cố gắng hoàn thành cho xong . Nó : Có nghĩa là mày sẽ không theo đuổi nó ? Vậy mày ôm cái nhu nhược , yếu đuối đó mà chết đi cho xong Hà : Có liên quan gì đến nhu nhược yếu đuối ? Mày lạc đề rồi Nó : Có thể và cũng không có thể ... Hà : Là sao ? Nó : Nếu đam mê nghe mày nói như thế thì cuốn gói ra đi từ bây giờ thì hơn Hà : Hay đấy ! Không tồi Nó : Vậy còn lời hứa ? Hà : Con kiến bò ngang dãy lụa Vấp ngã từ bước đầu tiên Còn ta đi ngang lời hứa Đôi chân bước hụt liên miên Nó : Haha vẫn thế không khá hơn được . Cứ thế này mày càng dìm mày xuống vào hố sâu hơn thôi . Và mày có biết cái hố đó không hề có đáy ? Hà : Càng thú vị ! Tao sẽ ngoi lên Nó : Ngoi lên khi không đích và không đáy ? Hà : .... Nó : Mày nên biết có một cái điểm dừng ngay dưới chân mình chứ Hà : Tao ... Nó : Mày muốn nuôi dưỡng đam mê thì mày phải biết nhìn - ngắm đam mê Hà : Ý mày là tao phải nhìn cái bộ mặt xấu xí của mày à ? Có cần tao trang điểm cho đẹp ra không ? Nó : Không cần ! Hữu xạ tự nhiên hương Hà : Mày làm gì còn hương . Đời đã đồ sát hết rồi Nó : Tao chẳng phải cái thứ hương tầm thường đó . Tao sẽ tỏa hương và dành tặng cho những ai biết trân trọng . Và tao nghĩ người đó không phải là mày Hà : Cám ơn ! Tao cũng không muốn Nó : Giờ tao từ bỏ mày hay mày từ bỏ tao cũng như nhau thôi Hà : Không tao từ bỏ mày Nó : Chấp Hà : Tao vẫn sống với chính tao mày à . Đừng ép buộc tao phải sống khác mình . Vì tao e rằng mình không thể thích nghi với một môi trường khác như thế này . Tao sợ ... Nó : Tao thương mày nhưng tao không thể làm gì hơn. Tao lại chẳng thể sống thay mày Hà : Giờ không phải lúc tao cần sự giúp đở . Tao hy vọng có một ai đó biết lắng nghe tao nói thôi . Nó : Thì mày có tao đây Hà : Nhưng mày cứ lên mặt chỉ trích và dạy đời tao Nó : Tao chỉ lên tiếng khi thấy mày sai Hà : Cái gì sai và cái gì sẽ là đúng ? Ôi ! Phức tạp Nó : Ừ cuộc sống nó phức tạp thế đấy con ạ . Mày không điều khiển nó thì nó tự khắc điều khiển mày . Và mày sẽ trở thành nô lệ cho sự mục ruỗng lý trí . Mày sẽ bị dắt mũi vào con đường mê muội khi nào chẳng hay Hà : Thật thế sao ? Nó : Tao dám cá là thật thế Hà : Mày giỏi nhỉ ? Có vẻ như gì cũng biết Nó : Ồ không , tao chỉ biết cái mà mày không biết . Chứ những cái thuộc về người khác thì tao chịu Hà : Một lần khiêm tốn bằng bốn tự cao đấy Nó : Hà hà thà rằng như thế Hà : Sai lầm vẫn là em Nó : Người phụ nữ tự tin Hà : Giọt nước mắt chảy ngược Nó : Em không bao giờ khóc Hà : Phút yếu lòng Nó : Không thể và có thể Hà : Hehe mày cũng biết đuối lý à ? Nó : Hehe mày nghĩ đây là cái gì ? Đây là trò đùa con ạ . Mày nghiêm trọng hoá nó để được gì ? Nếu mày nghĩ như thế này là thắng thì tao xin thưa mày sẽ chết khi chưa kịp lên tiếng với đời Hà : Đời là cái cóc khô gì mà mày nói hoài thế Nó : Hì , đời là tao và tao cũng là đời Hà : Hehe mày đa dạng nhỉ Nó : Ừ tao thuộc về tất cả . Những ai không có tao thì họa chăng họ đã là người thiên cổ . Hà : Vậy mày là ai ? Nó : Tao là ai ư ? Này , đem câu " chả cần biết " của mày ra dùng đi Hà : Bí hiểm vậy sao ? Nó : Bí mật tạo nên nét quyến rũ cho người phụ nữ mà mày Hà : Tao thì cho là mày là con ốc trong một cái vỏ nào đó . Chờ cơn mưa ướt tao thì mày cho tao mượn cái vỏ Nó : Ừ nên thay cái vỏ cũ để nhận cái vỏ mới hơn Hà : Để thích nghi phải không ? Nó : Chà ! Đần bớt đi một chút rồi Hà : Mày thật là ... Nó : Là gì thì mọi người biết . Vậy mày có dự tính gì chưa ? Hà : Để từ từ ( Hà kéo dài giọng ) Nó : Không ! Nhanh lên mày không còn thời gian . Trò chơi sắp kết thúc và sẽ Game Over thôi Hà : .... Nó : Chẳng phải mày muốn biết tao là ai à ? Vậy mày hãy chiến thắng chính mày trước đã . Hà : Một bài toán khó Nó : Khó hay không thì giải mới biết Hà : Mày vốn biết tao tịt môn toán mà Nó : Chỉ cần mày muốn thì sẽ có đáp án ngay thôi . Dù sự hạn hẹp trong mày là trình độ mẫu giáo Hà : Hay nhỉ ? Nhưng phương trình sẽ lập làm sao Nó : Bàn tay và ý chí của mày Hà : ? Nó : Ừ bàn tay để làm việc và ý chí để suy nghĩ ra những điều tốtttttttt đẹp hơn Hà : ( chặc lưỡi ) Sống tốt thật là khó Nó : Vậy mày nghĩ mày đã sống tốt chưa ? Hà : ( trầm ngâm ) Rồi Nó : Rồi ??? Hà : Tốt với chính tao Nó : Còn người khác ? Hà : Tao có lỗi Nó : Cả quãng đường mày đi đã gieo rắc và để lại biết bao nhiêu là lỗi mày có biết không ? Tao nhặt rồi đem xâu chuỗi cho mày lần hạt mân côi cũng không hết cả kiếp Hà : Ghê thế ! Vậy là tao vô tình quá Nó : Không phải vô tình . Mà là ngu đần Hà : Mày nói gì đấy ? Nó : Bực à ?Tao cứ thế đấy ! Làm gì nhau nào Hà : Chả làm gì nhau nhưng tao sẽ giết mày Nó : Giết ? Được đó , tao thích sự phản kháng . Mày bắt đầu đi Hà đứng phắt người dậy với hai tròng mắt long lên sòng sọc . Cô với tay chụp lấy cái đèn ngủ và phang thẳng vào Nó . Nhưng Nó lại nhanh hơn cô tưởng . Nó né kịp trước khi cái đèn ngủ đánh toanh lên bức tường . Qúai ! Nó là người hay ma mà nhanh thế nhỉ ? Cứ như một tia chớp . Nhưng Hà cũng chẳng chịu thua . Cô nghiến răng và giơ mười đầu ngón tay bổ nhào về phía Nó . Trong khi , Nó cứ nghệch miệng ra mà cười hềnh hệch . Cô chống cự bằng chính hơi thở của mình . Cứ như là nếu không chống cự cô sẽ chết ngay theo sau khi hơi thở ấy chấm dứt vậy . Cô đã nhìn thấy cảnh con mèo vờn con chuột thế nào rồi nên cũng không mấy bỡ ngỡ trong cuộc ẩu đã này . Nó trông như miếng thịt bò tươi trước sự háo đói của con sói . Nhưng miếng thịt bò đó không chỉ ngon mà còn tài phép vô biên . Khi cô cố sức chống cự thì nó càng bay lơ lửng , nhẹ nhàng , bềnh bồng trước mặt . Và cuối cùng , có lẽ là họa may mười móng tay của cô chẳng khác nào mười lưỡi dao vô cùng sắc bén . Cô giơ lên cái nào thì ... phập cái đó . Màu đỏ của máu túa ra loang ướt cả vùng mặt .Nếu ai đó nhìn vào thì thật là kinh dị . Cô buông người đổ xịch lên chiếc giường có tấm drap trắng muốt và cười hả hê với chiếng thắng của mình . Và sau đó cô dần thiêm thiếp vào giấc ngủ sâu sau một trận ẩu đã kịch liệt . Nó đâu ? Ai có thấy nó không ? Ồ ...nó kìa . Nó vẫn còn đó , tung mình lên và nở một nụ cười theo kiểu lisa đầy ẩn ý rồi từ từ đi vào ....tấm gương .
<bài viết được chỉnh sửa lúc 30.12.2005 02:59:05 bởi Believe >
Thơ gõ tròn cho đời vuông
|
|