Khi đau ốm thì mới lại nhớ đến cha mẹ thật nhiều !
Cha lo lắng khi bệnh tình ta ko thuyên giảm, mẹ luôn chiều ý làm tất cả những gì ngon bổ nhất cho ta ăn... và âu yếm ,trìu mến như khi ta chỉ mới 3 ;5 tuổi...Vậy mà giờ đây con chỉ có 1 mình ,cha đã xa quá ,mẹ thì ko thể ở bên con đuợc ,con chỉ còn biết khóc thôi ! Chỉ tại con thôi mẹ nhỉ ! Con đã ko nghe lời cha mẹ để rồi con tự mang gánh nỗi sầu.
Lại đã 5 năm toàn thế giới tưởng niệm ngày 11/9 ,1 ngày kinh hoàng ,chắc sẽ ám ảnh mãi những ai từng chứng kiến tận mắt cảnh tượng của sự hủy diệt tàn nhẫn do chủ nghĩa khủng bố đem lại. Chiến tranh! Thật là khốc liệt và đau xót cho nhân loại ! Vậy mà đã hơn 30 năm sau cuộc chiến "huynh đệ tương tàn" mà trong dòng họ ta những tư tưởng thù nghịch ,đối lập nhau vẫn chưa hề chấm dứt.Những người bác ,người cô ta đã ra đi theo 1 chân trời đối với họ là "tự do ,dân chủ" để được hưởng những ngày vinh hoa phú quý cuối đời của họ ,để rồi họ quay lại nhìn về quê hương với đôi mắt kỳ thị dân tộc , và một vẻ thương hoa tiếc ngọc dành cho quê hương bằng những lời đầu môi chót lưỡi...nghe thật buồn cười ! Chẳng thà họ cứ im lặng trong cái "tự do dân chủ" cho riêng cái túi cơm,giá áo của mình là xong ,chẳng ai đổ tội cho họ là ko yêu quê hương hay mất gốc...Vậy mà họ vẫn cứ lớn tiếng đổ tại vì quê hương chẳng còn là thiên đường cho họ quay về nữa ,chán thật!
Mệt óc quá chẳng muốn suy nghĩ xa xôi gì nhưng những hiện tượng ,sự việc xung quanh cứ diễn ra như đập vào mắt ,ko tránh khỏi phải suy nghĩ ,nhưng vấn đề là làm được gì ? ,nghĩ đúng ,nói đúng nhưng làm chưa chắc đã đúng , làm đúng chưa hẳn đã có kết quả tốt vì có thể cái đúng chỉ theo ý mình , ôi! 1 cái vòng lẩn quẩn... Thôi lại vào viện an thần thôi , khùng mất !