Viết cho ngày 5/1/06      .......      
 
  Người đi một nửa hồn tôi mất 
  Một nửa hồn kia hóa dại khờ      Ngày em biết người, ngày đẹp nhất trên đời 
  Trời Hà Nội rét vừa ngòn ngọt 
  Nằng vàng tươi, và bầu trời rực sáng 
  Cái rét cuối đông, luẩn quất hương xuân    
  Mua phùn lây phây, hoa cỏ tươi xinh 
  Báo hiệu mùa xuân đang dần về tới 
  Cái rét hanh hao đã dần rời khỏi 
  Cỏ cây lá hoa, rực rỡ sắc xanh    
  Ngày em biết người, em biết em có trái tim 
  Biết đập dồn mỗi khi người bên cạnh 
  Biết run rẩy trên từng nhịp bước 
  Mảu chẳng về tim, dồn lên má đỏ hồng    
  Ngày em biết người, ngày em biết đau 
  Vì trót mơ tưởng xa xôi mà người nào hay biết 
  Giấu trọn tim yêu trong nỗi lòng da diết 
  Gượng giữ nụ cười là  bạn người ơi    
  Thôi đã qua rồi, những ước vọng xa xôi 
  Lại một lần nữa mùa xuân về gõ cửa 
  Nhưng trái tim em những ngày đông lạnh giá 
  Lại tràn đầy, vì một lần nữa không anh.    
  @Be : đùa thui mà cô, tui đâu có nghĩ thơ tui hay. ( ^ ^)    
  Tôi không nghĩ tôi đang làm thơ. Chỉ là, khi cảm xúc ngập tràn trong tâm tưởng, nếu không có các gì giải tỏa, cảm giác mình sẽ phát điên hoặc sẽ làm một điều gì đó dại dột. Tôi, không phải là nhà thơ, vâng, tôi chỉ là một người 
diễn tả tâm trạng mình thành những câu văn ngắn gọn có vần mà thôi Và những thứ đó, rất chân thực vì nó được viết ra từ tận đáy con tim tôi.