Nỗi lòng Hằng Nga Tiếng trống rộn ràng cũng đến giờ vụt tắt
Bàn ghế chỏng chơ, cuộc vui giờ đã tàn
Trăng vằng vặc len nhẹ qua khe cửa
Trên cung son, em với nỗi cô đơn
Ai xui chi lén trộm thuốc tiên
Để đến nỗi uyên ương chia hai ngả
Kim ô, chàng ơi, biết bao lần bắn hạ
Sao mãi để em nơi cung ngọc lạnh lùng
Phụ nữ muôn đời, trí ngắn, si sân
Chàng trách chi em mơ cung vàng điện ngọc
Nơi cõi tiên một mình vào ra lẳng lặng
Ngó xuống trần gian, tiếc nuối thở than
Em chẳng dám mong níu kéo lại thời gian
Trở lại với chàng yên vui như thuở trước
Em chỉ mong có một cây cầu ô thước
Mỗi năm một lần, gặp lại chàng, chàng ơi
( .... rằm tháng 8 . 2006 )