Thơ.. thơ
Anh ngủ thêm đi anh, em phải dậy lấy chồng
Nồng nàn phố
Anh ngủ thêm đi anh
Em phải dậy lấy chồng
Mùa thu vừa rụng lá
Lòng em đã sang đông
Đừng cười và đừng khóc
Đùng tin và đừng nghi
Hãy bình thường mà sống
Em lấy...kẻo lỡ thì
Anh bảo rằng rất yêu
Rất thương và rất nhớ
Rất cần nhưng không thể
Cưới em? Chuyện trong mơ
Chẳng cần phải lý do
Giải thích và phân bua
Chỉ cần anh im lặng
Em đã hiểu: Mình thừa
Ừ! Thôi em lấy chồng
Chẳng còn gì luyến tiếc
Ừ! Thôi lên xe hoa
Bên chồng mà câm điếc
Anh cứ ngủ say thôi
Em dậy đeo nhẫn cưới
Kẻ mắt môi cô dâu
Tím ngực buồn rười rượi
Yêu mà sao lại thế
Thương mà sao vậy anh
Em - đàn bà yếu đuối
...Muốn đời mình duyên lành
Nhưng anh đã không thể
Mạnh mẽ để làm chồng
Cởi áo mà không dám
Mặc cho em váy hồng?
Thì thôi anh ngủ đi
Nhắm mắt và câm điếc
Em cười nụ cuối cùng
Giễu đời này quá nghiệt.
Vô tình đọc thấy bài này, tự nhiên nổi hứng muốn đáp lời một chút
Anh đang say giấc nồng
Thì em đã sang sông
Vội tìm em lần cuối
Chỉ thấy vạt áo hồng
Mùa thu vừa rụng lá
Sao em sợ lỡ thì ?
Lòng em còn băng giá
Sao nỡ dứt áo đi
Đường đời dài thăm thẳm
Cuộc đời lắm cheo leo
Chị em, mẹ em thế
Cớ sao em vẫn theo ?
Đàn bà đâu yếu đuối
Gồng gánh cả gia đình
Em thương người thiên hạ
Sao em chẳng thương mình ?
Chạy theo xe cô dâu
Thấy mắt em hoe lệ
Mạnh mẽ rời khỏi anh
Sao em buồn đến thế ?
Em đeo vào nhẫn cưới
Em hôm nay cô dâu
Bên chồng mà câm điếc
Đời em sẽ về đâu ?
Sung sướng hay đau khổ
Tất bật hay thảnh thơi
Đừng trách đời này nghiệt
Là do mình, em ơi
Anh không đủ mạnh mẽ,
Còn em, em thì sao ?
Sao không tìm hạnh phúc ?
Mà đợi người cầm trao ?
2.9.2014
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.03.2017 09:22:30 bởi Tần Anh >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: