Truyện Nguyễn Danh Lam
Nguyễn Đình 02.01.2006 17:26:17 (permalink)
Tàu đêm

Tác giả: Nguyễn Danh Lam


Cô gái bước lên tàu. Vai so vì lạnh. Đấy là buổi chiều trước đêm Giáng sinh. Chiếc ghế cạnh chị còn trống. Cô gái nhìn quanh. Một bàn tay khum khum che lên nửa miệng. Nó, bàn tay ấy, xanh xao, những khớp xương giữa mỗi đốt gồ lên.

- Ghế này trống hả chị?

- Cô cứ ngồi đi. Ơ mà số ghế của cô là bao nhiêu?

Cô gái không trả lời. Rụng xuống.

- Cô có đem theo đồ đạc gì không? Để tôi cất hộ lên trên này.

Cô chìa hai tay, muốn phác một cử chỉ, cô không mang theo gì cả. Chị thoáng lướt nhanh gương mặt ấy. Một bên mép cô sưng vều lên, chừng như máu vẫn ứa ra. Cô vội vàng đưa tay lên che miệng

Phố bên hông tàu đông nghẹt. Tàu bò chầm chậm. Còi kéo liên tục. Một chiều đông hiu hắt. Tiếng còi tàu thúc nhói ngực. Giờ này còn bao nhiêu người như chị, với một đêm Noel lúc lắc dặm trường?

- Chị xuống ga nào?

- Ga Y. Thế còn cô?

- Vâng, em cũng xuống đấy.

- Ồ, thế là đồng hành rồi! Nhà cô ở đường nào?

- Không... Em chỉ đến nhà một người quen. Mà từ đây đến đó còn bao xa hả chị?

- Nếu tàu chạy thế này, chắc cũng nửa đêm, có khi rạng sáng. Cô có người đón không?

- Dạ có.

Cô gái vẫn nói chuyện với một bàn tay che lên nửa miệng. Tiếng nói meo méo. Thêm nữa, lúc này chị mới để ý kỹ hơn, mắt cô hoe đỏ, mí nặng. Nhìn có vẻ như nạn nhân của một vụ bạo hành. Mà chưa chắc... Cô gái có vóc người nhỏ nhắn. Gương mặt khá thanh tú. Tất nhiên, nếu không có một bên mép bị sưng lên thế kia...

Tàu qua ga được một lúc. Cô gái bất ngờ quay sang nhìn chị. Ánh mắt ươn ướt nhưng gương mặt đang cố lấy lại vẻ tự tin:

- Em nói thiệt... Chị đừng khinh nhé! Chị... còn gì để ăn không?

Chị nảy người. Trong cái giỏ lúc lên tàu, hình như con gái chị có dúi vào vài bịch bánh.

- Cô chờ chút, để tôi coi lại.

Trong khi chị mở giỏ, mắt cô gái run rẩy lướt theo từng ngón tay chị. Chị bỗng giật mình. Cần phải cảnh giác, nhất là với những đối tượng quái gở như thế này. Chị tìm thấy một bịch khoai tây chiên:

- Đây. Cô dùng đi. Cứ ăn hết. Tôi còn nhiều!

Cô gái đưa cả hai tay đỡ bịch bánh. Cử chỉ lễ phép quen thuộc. Giống như một nữ sinh. Linh cảm bảo chị, hãy yên tâm. Hai bàn tay vừa chìa ra, lập tức một bên lại rút về, che lên khóe miệng.

Cô gái nuốt nghẹn từng miếng bánh. Ánh mắt nhìn xa. Bên đường ray song song với đường bộ, có một ngôi nhà thờ nhỏ. Đêm chưa buông hẳn, đèn đã chăng rực rỡ. Trước sân nhà thờ người tập trung rất đông. Chị nói, nửa như một mình, nửa như với cô gái:

- Noel...

Đầu cô khẽ gật. Gương mặt nhuốm bóng tối.

- Chị đi công tác à? Sao không về sớm hơn, đón Noel?

- Không, tôi đi thăm con gái...

- Chị ấy lấy chồng rồi à?

- Không, nó còn nhỏ. Nó sống với ba nó...

Cô gái im bặt. Có vài giọt mưa tạt qua cửa sổ, lạnh buốt. Ai đó mở một bản nhạc cũ từ máy CD xách tay, chập chùng âm hưởng thánh ca. Sắc tối bò lên từ những cánh đồng hai bên đường.

- Cô đến thăm nhà ai ở Y?

- Bạn trai em...

- Chà chà! Người yêu?

- Dạ... người yêu.

- Sao anh ấy lại về sống ở Y? Hay là đi công tác?

- Không, anh ấy sống ở đấy!

- Đoạn nào hả cô? Ý tôi muốn hỏi xem lát nữa tôi và cô có về chung đường không?

Cô gái không giấu được vẻ bối rối:

- À, em nghe ảnh nói ở gần hồ...

- Hồ nào cơ?

- À, em... cũng chỉ nghe anh ấy kể thế. Mà có lẽ là một cái hồ nhỏ. Chị không biết cũng nên.

- Có lẽ vậy. Tôi sống ở Y từ bé, mà thực ra cũng chẳng đi đâu nhiều. Còn nhỏ ở với ba mẹ. Lớn lên lấy chồng. Rồi có con. Rồi công việc. Cả đời chẳng đi ra khỏi một bàn tay... Cô hạnh phúc đấy. Tôi chưa bao giờ có được một đêm Noel bên người yêu. Mà sao cô không lên sớm hơn với cậu ấy? Giá đi trước một ngày thì vừa.

- Em kẹt.

- Cậu ấy làm nghề gì? Sống khá không?

- Cũng được chị ạ. Cũng khá!

Lối nói chuyện của cô gái khiến tất cả những người cảnh giác đều phải tránh xa. Nếu không còn một chút niềm tin vào linh cảm, hẳn chị cũng không là một ngoại lệ. Nhưng chị biết, cuộc đời có quá nhiều ẩn ức. Đâu phải cứ ai có cung cách ăn nói mơ hồ đều không đáng tin? Thậm chí ngược lại...

- Tàu dừng giờ đó, trời sẽ rất lạnh. Cô ăn mặc thế này...

- Chẳng lạnh đâu chị ạ. Hì - Mắt cô gái như thoáng sáng lên - Có anh ấy đón mà còn lo gì nữa chị!

- Phải đấy. Tình yêu thật kỳ lạ!

- Ngày xưa chị yêu có nhiều không?

Dường như chị khẽ thở dài:

- Tôi cũng chẳng biết nữa. Mà ý cô, yêu nhiều nghĩa là sao? Yêu một người thật nhiều, hay yêu thật nhiều người?

Không thấy tiếng cô trả lời. Chị ngoảnh sang. Một ánh mắt dõi đăm ngoài cửa sổ tàu. Cô đã rơi khỏi câu chuyện giữa chừng mà không biết. Trời nặng. Mưa có thể rơi bất cứ lúc nào, nhưng chỉ vài hạt rồi lại ngưng. Đủ cho không gian ướt đẫm, tê dại.

Một nhân viên nhà tàu cầm đèn pin xuất hiện nơi cửa toa. Cô gái giật nảy người, bật dậy bước về phía phòng vệ sinh. Anh nhân viên dừng lại bên chị:

- Ghế này trống hả?

- Không, của một cô gái. Cô ấy vừa đi vệ sinh.

Anh nhân viên đi khỏi. Một lúc sau cô gái mới xuất hiện. Tay vẫn che miệng.

- Ông ta đi rồi hả chị?

- Ai?

- Ông nhà tàu đó.

- Bộ cô đi lậu vé sao?

- Không, em có vé. Không có làm sao vào sân ga. Nhưng hình như ghế của em không phải ở đây.

- Chẳng sao đâu. Cô có thể đổi chỗ được mà. Với lại đêm nay chắc tàu cũng trống. Còn thiếu gì ghế!

Trước khi buông người ngồi xuống, cô gái lại ngó quanh. Động thái chừng như sợ sệt nhiều hơn với lỗi của một người ngồi sai ghế. Một lúc im lặng thật lâu. Cô gái nhắm mắt chừng như ngủ. Chị cũng chập chờn...

- Này chị...

- Gì hả cô?

- Chị có... ngại em không?

Chị lắc đầu, nói rất thật:

- Không, tôi không ngại.

- Cảm ơn chị!- Đầu cô gái chợt cúi xuống. Đôi bàn tay quệt quệt hai góc vạt áo vào với nhau.

- Cô có điều gì muốn nói với tôi không? Tôi cũng là người ít nhiều có hoàn cảnh éo le. Hãy coi tôi như chị...

- Không! Em đang vui lắm. Tại sao chị lại nghĩ vậy? Em sắp được gặp anh ấy rồi!

Chị mở giỏ lấy thêm gói bánh:

- Cô ăn thêm bịch bánh nữa nhé!

- Không chị ạ. Ăn một bịch khi nãy, em no rồi!

Chị sực nhớ ra:

- Tôi quên mất. Cô có khát không? Uống miếng nước đi này. Ăn bánh ấy thường khát nước.

Cô gái cười sau bàn tay:

- Em vừa vào uống nước trong phòng vệ sinh lúc nãy rồi! Chị đừng lo cho em nữa! Giờ chắc em phải chợp mắt một tí. Nếu tàu qua Y, chị nhớ đánh thức em dậy nhé!

- Còn lâu. Cô cứ yên tâm ngủ đi. Tới nơi tôi sẽ gọi. Cô quên là tôi cũng xuống Y à?

Tàu ngang một thị trấn nào đó. Thật nhiều đèn ngoài ô cửa. Thật nhiều những đôi trai gái ăn mặc đẹp, chở nhau từng cặp trên xe. Chị dặn lòng mình đừng nghĩ đến đêm nay, mà quang cảnh vẫn đập vào mắt chị. Noel là buồn hay vui? Với chị nó luôn buồn. Cô đơn tê tái. Uớc gì chị có thể ngủ như cô gái ngồi bên. Chị liếc qua. Dưới ánh đèn vàng vọt từ cửa sổ soi vào, một đôi mắt đầy nước!

- Cô vẫn chưa ngủ à?

- Đêm nay Giáng sinh phải không chị?

- Cô hỏi thật không đấy?!

Một bàn tay quệt nhanh ngang mắt. Một nụ cười vội vã thắp lên:

- Em lẩn thẩn chị nhỉ?

- Hay tại sắp gần người yêu nên lẫn hết cả rồi?!

- Chắc vậy chị ạ! Hẳn giờ này anh ấy đang chờ em.

- Hẳn là vậy rồi!- Chị đùa một chút cho câu chuyện giãn ra - Ở Y mà có người yêu lên thăm hẳn là sung sướng lắm! Y của tôi quá nghèo. Ngoài vài con đường trung tâm ra, chẳng còn nơi nào có thể đi chơi được cả. Ờ, mà với những người yêu nhau thì cần gì phải đi đâu. Chỉ ngồi bên nắm tay là thấy ấm áp rồi.

- Thật vậy không chị?

- À, mà có thêm vài ngọn nến. Một chai rượu nhẹ. Một cái máy nghe nhạc... Chắc sẽ rất tuyệt. Noel mà.

- Đúng vậy đấy chị ạ. Có lẽ lúc này anh ấy đang dọn dẹp trang hoàng nhà cửa chờ em cũng nên.

- Anh ấy sẽ chờ cô đến sáng sao?

- Vâng, anh ấy sẽ chờ. Chắc chắn sẽ chờ! Anh ấy sẽ ngồi bên những ngọn nến, nhìn vào kim đồng hồ chị ạ!

- Các bạn lãng mạn quá!

- Có nghĩa là "sến" phải không chị?

Chị bật cười:

- Các cô các cậu bây giờ lạm dụng chữ "sến" quá! Rồi đến tất cả những gì quá đẹp sẽ "sến" hết mất thôi!

Cô gái mỉm cười. Ngả đầu về phía sau. Im lặng. Im lặng thật lâu. Có lẽ lần này thì cô ngủ thật. Một giấc ngủ chập chờn với bóng dáng hạnh phúc sắp đến?

Tàu vào một khúc ngoặt. Bánh xe nghiến ken két mặt ray. Những thanh tà vẹt rung dồn. Cô gái bật dậy. Chị vẫn thức.

- Đây là đâu hả chị?

Chị căng mắt nhìn ngoài cửa sổ. Đêm đen thẫm, mông lung. Không có gì định vị. Nếu nói họ đang ở một hành tinh nào xa lắc, không mặt trời, không trăng sao, không con người có lẽ vẫn có thể tin.

- Tôi thật tình không rành lắm. Cô cứ ngủ đi. Bao giờ đến tôi sẽ gọi. Mà hình như cô đã ngủ được một lúc rồi đấy.

- Em có ngủ được hả chị?

- Thế cô không tự biết à?

Cô gái chợt xa xăm:

- Dạ, vậy đó, có những khi em cũng chẳng còn biết mình là ai nữa!

- Cô còn đau không? - Chị bật thốt ra cái điều đáng lý không nên hỏi.

- Ý chị hỏi về... cái miệng em phải không? Em... té xe đấy! Chẳng sao chị ạ!

Chị không tin, nhưng vẫn tiếp tục câu chuyện:

- Xui nhỉ. Sắp gặp anh ấy rồi còn bị thế này!

Cô gái lại lặng im một lúc:

- Chị ơi!

- Gì hả cô?

- Xa hơn Y nữa sẽ là đâu hả chị?

- Là Z. Và sau Z nữa sẽ là... Mà thực ra từ nhỏ đến giờ, tôi mới chỉ đi đến Y là xa nhất. Sau đấy nữa, tôi chẳng còn biết gì cả!

- Y như... cái chết vậy chị nhỉ?

Chị rùng mình:

- Này, cô còn trẻ, không được nói đến những điều xa xôi như vậy đâu! Mà cô lạ thật đấy. Ai lại sắp gặp người yêu, sắp hạnh phúc đến thế mà còn nói chuyện chết chóc!?

Cô gái nhoẻn cười:

- Ừ, chị nhỉ. Em sắp gặp anh ấy rồi!

Một tiếng ầm khủng khiếp. Đoàn tàu như thun lại. Đầu chị va mạnh vào hàng ghế phía trước. Người trong toa bật hết cả dậy. Như thể một cơn địa chấn. Tàu hực thêm vài nhịp nữa thì dừng hẳn. Mấy thanh niên chạy ngược từ đầu toa xuống. Có tiếng lao xao:

- Hình như đụng người!

- Ai vậy?

- Nó xỉn. Đêm nay là đêm nhậu nhẹt mà! Băng đường ngang, té. Thế là cán luôn!

Chị nghe một nhát rùng chạy dọc sống lưng. Đêm hạnh phúc của người này, nhưng có thể là khủng khiếp với một người khác. Cô gái ngồi thẫn thờ. Mắt nhìn lên nóc toa. Ý nghĩ dường như đang trôi vào một nơi nào xa lắm...

Cà đoàn tàu nhộn nhạo. Người ta í ới rủ nhau đi coi xác chết. Chị lắc đầu. Không ra buồn bã, không ra ngao ngán.

- Tàu sẽ dừng bao lâu hả chị?

- Chẳng biết nữa! Chao ôi đêm nay sao lại như vầy chứ? Cô có sốt ruột không?

- Không. Em chẳng thấy gì cả. Tự nhiên gặp người ta chết, chết đột ngột thế này, em thấy tất cả bỗng nhẹ nhàng biết bao!

- Cô đừng nói dại nữa! Mà cái miệng cô khiếp thật. Vừa nói đến cái chết thì xảy ra sự việc ngay!

- Ấy vậy mà mình nói đến cái chết của chính mình, nó lại hoài chẳng đến!

- Thôi. Cô nói đến cái gì vui hơn được không? Nói về anh ấy đi. Cô sắp được gặp anh ấy rồi đấy!

- Tàu dừng thế này. Bao giờ mới gặp hả chị?

- Cũng nhanh thôi. Mấy sự vụ đường sắt bây giờ giải quyết nhanh lắm! Vài phút nữa sẽ đi ngay ấy mà!

- Cái chết của một con người chỉ đơn giản như vậy thôi hả chị?

- Đấy. Cô lại nói nữa rồi!

Cô gái thở dài:

- Thôi thì em ngủ vậy. Chị nhớ gọi em khi tàu đến Y.

Bao lâu qua chẳng biết. Tàu lại rùng mình. Trôi chầm chậm. Có ánh đèn vàng vọt phía dưới đường ray. Tiếng khóc não nùng. Mới đó mà mùi nhang trầm đã thoảng lên qua cửa sổ đầy gió. Rầm, một viên đá uất hận phang lên thành toa. Có tiếng thét:

- Đóng cửa sổ lại! Tụi nó liệng đá đấy!

Còn gì vô ích hơn là căm hận một con tàu? Khối sắt lạnh lùng lại phì phò thở, xuyên qua màn đêm.

- Còn bao lâu nữa hả chị?

- Sắp đến rồi đấy. Em chuẩn bị đi.

Cô gái nhổm người ngồi dậy:

- Em đi tay không, có gì đâu mà chuẩn bị?!

- Ngày mai nếu rảnh, nhờ anh ấy đưa đến nhà tôi chơi nhé! Nhớ đến. Địa chỉ tôi đây này. Tôi sống chỉ một mình! Hai bạn có thể ở lại.

- Vâng. Em sẽ nhờ anh ấy đưa đến. Em nói đi đâu, chắc chắn anh ấy cũng chở đi ngay!

- Cô hạnh phúc thật! Chúc Giáng sinh vui vẻ nhé!

- Vâng. Em cảm ơn chị!

***

Lại có ánh đèn. Tàu trôi chậm dần rồi dừng hẳn. Trời quả rất lạnh. Chị nhìn cô ái ngại:

- Cậu ấy đã ra chưa? Cô ăn mặc phong phanh thế này.

- Ủa, ga này là Y hả chị?

- Chứ còn gì nữa. Cô xuống mau đi. Ga xép, tàu chỉ dừng 5 phút!

- Để em xách giùm chị bớt cái giỏ này. Chị đừng ngại, em không giật mà chạy đâu!

Chị bước xuống nền sân ga ẩm ướt. Đồng hồ chỉ đúng 12 giờ khuya. Cô gái đứng trên bậc thềm, chìa tay đưa cái giỏ xuống cho chị:

- Chị về nhà bình an nhé!

- Thế cậu ấy ra chưa? Sao cô không xuống luôn đi? Xuống với tôi. Còn đứng đấy làm gì?

Cô gái lắc đầu:

- Không chị ạ! Em chẳng có bất kỳ người quen nào ở đây hết! Tất cả những gì em nói với chị trên tàu đều do em tưởng tượng ra vậy thôi! Chị về đi. Đứng đây hoài lạnh đấy!

Chị choáng váng, thét lên, hai tay vươn về phía trước như muốn chụp cô gái lại:

- Cô hãy về nhà với tôi!

Tàu đã kéo còi, lướt nhẹ. Bóng cô gái trên thềm toa xe vẫy vẫy:

- Vĩnh biệt chị. Giáng sinh an lành chị nhé!


Nguồn: Mãi Yêu Em
<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.01.2006 01:02:11 bởi ct.ly >
#1
    Nguyễn Đình 02.01.2006 17:28:53 (permalink)
    Sông cũ đổi dòng



    1.
    Sông chảy đến đấy thì đổi dòng. Nhưng con nước còn chưa ngủ hẳn, mấy trăm năm vẫn một sắc trôi lờ đờ. Nơi hai đầu hồ, bây giờ người ta gọi sông như thế, còn sót lại hai con lạch nhỏ. Bên chảy vào, bên chảy ra. Khoảng đất là đầm lầy trước kia đã thành bãi bồi. Đất tốt. Làng mọc lên ở đó, chen giữa lách lau.

    Nghe đồn trong hồ vẫn có cả thuồng luồng. Dấu chân chúng cứ sáng ra còn lướt trên mặt bùn. Các cụ bảo cứ ra đấy mà ỡm ờ, thần lôi xuống thủy cung cả nút. Thanh niên bảo con gái thủy tề vật nhau với ai mà khiếp quá. Còn trẻ nít từ chặp tối đã đòi tè trong nhà. Chuyện ấy từ hồi lão còn trẻ...


    2.
    Tàu thủy ngang sông, còi chiều vọng về hút hút. Lũ trẻ ôm bóng từ bãi về gào lộng:

    - Ông dở ơi, về đi!

    Lão choàng mắt, lụi cụi ra mé nước vớt cái giỏ lên. Đáy giỏ bám vài con ốc vặn. Ống bơ thính đã cạn. Trong hộp mồi, lũ giun bò đi đâu hết. Lão thu cần, nhìn mặt nước lần nữa, thấy có vài cánh chim lướt ngang nền trời xám.

    Đứa cháu gái dựng xe trước ngõ, te tái chạy vào:

    - Gầm giường còn khoai không ông?

    Lão đáp, mắt vẫn nhắm:

    - Còn.

    Đứa cháu gái bảo:

    - Mai ông qua nhà ăn cơm. Hai ngày ăn khoai phải một ngày ăn cơm.

    Lão chẳng đáp, chừng như đã ngủ. Đứa cháu gái dắt xe. Thoáng đã nghe tiếng líp xè xè ngoài ngõ.

    Căn nhà đầy muỗi. Lão lại bàn, vớ cây đóm, bật lửa. Nạm thuốc lào đã nhồi vào nõ, nghĩ sao lão lại quẹt ngang cho cây đóm tắt.


    3.
    Lão đi cày thuê cho nhà hàng xóm. Cách cái rào tre, bên kia giàu, bên này nghèo. Gặp hôm đang tì tũm bám mông trâu thì cô về ngang. Mặt lão cứ dán xuống bùn. Cô qua, cố ý dừng lại mé ruộng:

    - Chào anh giáo! Ây quên anh sáo!

    Lão cắn răng:

    - Không dám, chào cô!

    Đấy là cô cố ý, gọi anh sáo thành anh giáo để chọc chơi. Một chữ bẻ đôi lão không biết, nhưng nhà có nuôi con sáo, cái lồng treo trước cửa. Suốt ngày sáo nói: Cáo cáo. Có lẽ nó lẫn giữa hai âm, cào cào, thứ vẫn ăn hằng bữa, và sáo sáo, thứ lão vẫn gọi hằng ngày.

    Cô đẹp, ra đến chợ huyện vẫn nghe đồn. Đuôi mắt dài quết tóc mai. Tóc mai dài quết cái cằm trắng nuốt.

    Phiên chợ huyện. Lão xách cái lồng có con sáo đứng đón ngay gốc gạo giữa đồng. Cô về ngang. Lão cầm cái lồng chắn giữa lối:

    - Ấy hãy lấy tôi!

    Cô nhìn cái lồng có con sáo nhảy lách chách, cáo cáo:

    - Anh cầu hôn tôi bằng con... cáo này ý hả?

    Mắt lão nháng lửa, nhưng vẫn gật:

    - Vâng!

    Cô bảo:

    - Tôi không cần cáo, cũng chẳng cần sáo. Anh có ra hồ câu được con cá chép vàng nặng mười cân, hôm trước đem đến nhà tôi, hôm sau tôi về nhà anh!

    Lão gật, cầm cái lồng lùi lũi bước đi. Được mấy bước, đột nhiên quay lại bảo:

    - Tôi sẽ có cá. Nhưng gì thì gì, đừng có mà khinh con sáo của tôi!

    - Ừ - cô gật.

    Lão bước đi. Được vài bước, lại lần nữa giật nhoàng người, quay lại:

    - Cơ mà cô phải thề!

    - Thề cái gì?

    - Thề trước cây gạo này. Nếu tôi câu được con cá chép, cô phải giữ lời!

    Cô ngước mắt nhìn cây gạo:

    - Ừ thề!

    - Thề trước cây gạo.

    - Ừ thề trước cây gạo. Nếu anh đây câu được con cá chép vàng nặng mười cân, tôi sẽ về nhà anh ấy.


    4.
    Lão ra hồ buông câu, dưới gốc sung. Bỏ hẳn việc cày bừa. Ban đầu làng lạ lắm. Về sau miệng cô không giữ nổi. Thế là cả làng biết. Người lớn bụm miệng cười. Bọn trẻ kéo bè núp sau bụi lau, thi thoảng ném cục đất ùm một cái. Lão tức chửi um thiên địa, nhưng vẫn kiên quyết không bỏ cần đuổi theo bọn chúng. Được thể, chúng tha hồ ném. Ném đến khi lão không còn chửi rủa nữa. Chán. Bỏ trò chơi.

    Còn lại bóng lão ven hồ. Gió thổi qua hình hài trong suốt những chiều đông u uất. Có người thương, bảo:

    - Anh ngồi thế này, khéo khi câu được cá, cô ấy tay ẵm tay bồng rồi cũng nên!

    Lão rút soạt cái thuổng dùng đào giun, kê ngang cổ người ấy:

    - Mày nói nữa, ông chém!

    Từ đấy, chẳng còn ai để ý.

    Người em trai lấy vợ. Hôm đón dâu về nhà lão cũng mặc. Hai vợ chồng mang nghĩa vụ nuôi cả ông anh gàn dở. Bữa ngô bữa khoai. Vẫn đủ sức cho lão buông cần.


    5.
    Hôm ấy, lão buông cần đến tối. Tâm trạng cả ngày như ngồi trên đống lửa. Mắt nhìn xuyên qua làn nước, lão thấy rõ bóng con cá vàng. Đúng là nó, lão không thể nào hoa mắt được. Những đốm vảy to bằng chiếc lá mít, màu vàng cam, ánh ngời qua làn nước. Cái đầu u lên, hai mép ve vẩy hai sợi râu đỏ quạch.

    Lão khoát nước rửa mặt mấy lần, vẫn thấy nó trôi chầm chậm qua làn nước trong veo. Chiều buông vàng. Đêm xuống. Trăng lên. Lão điên dại ghì cần câu bằng cả hai tay. Con cá vẫn trêu ngươi. Cái phao trắng sáng lên dưới ánh trăng chẳng buồn động đậy. Sương sa đầm mặt cỏ, lũ dế lật đất ruộng lên mà gáy. Tịch mịch đồng khuya.

    Bỗng lão giật nhoàng mình. Cái phao, cái phao nó nhún. Một đầu thụt xuống, rồi lại bềnh lên. Giống cá chép ăn sâu. Rỉa mồi theo kiểu nhấp nhả. Cái phao phải mấp máy ba bốn lần, đến khi quả thực bị lôi đi thì mới giật. Và gì thế kia, nó, cái phao, cái phao đang bị lôi đi thật! Đầu cần trúc cong vòng, nhùng nhùng quẫy động. Lão ghì chặt hai tay. Một sức nặng khủng khiếp vít đầu cần câu xuống. Con cá chép vọt lên khỏi mặt nước. Mình nhễ nhại ánh trăng. Những chiếc vảy vàng như tự phát sáng. Nó không phải chỉ mười cân. Phải hai mươi cân. Hay ba mươi cân. Hay còn hơn thế nữa! Máu dồn lên mặt lão. Đất thụt sâu đến gối. Con cá tung mình thêm lần nữa. Bỗng rắc, chiếc cần gục ngang. Một nửa nằm trên tay lão. Nửa kia lao vào mặt nước. Lão còn kịp nhìn thấy một vệt sáng thút sâu xuống đáy thủy cung. Và lão lao theo.


    6.
    Cô đi lấy chồng. Chẳng đâu xa. Người ngay cùng xóm. Lão ôm cây gạo giữa đồng. Bấu chặt mười ngón tay vào những mấu gai. Thân cây gạo đỏ ròng ròng. Máu lão. Máu cây. Máu của mối tình đơn phương u uất.


    7.
    Tiếng máy về đầu xóm. Trẻ nít bu đen. Xe đất đi, xe đá đến. Lũ choai choai về ngang:

    - Ông dở ơi, máy xúc ông đi đổ kia kìa!

    Lão mặc. Râu tóc lơ phơ.

    Đêm, người em xách sang nhà anh cút rượu:

    - Hôm nay anh phải uống với em.

    Lão chẳng nói gì. Người em lặng lẽ rót rượu ra chén:

    - Đất quanh hồ qui hoạch rồi anh ạ. Chẳng mấy thì bứng cả gốc sung chỗ anh ngồi. Anh nên về nhà nằm nghỉ.

    Lão bưng chén rượu lên. Vẫn râu tóc lơ phơ. Rượu hết. Người em lảo đảo ra về. Tiếng chó sủa xen tiếng truyền hình phát muộn.


    8.
    Lão vẫn ra hồ. Máy xúc đến sát mông đành dừng lại. Một người mặc comlê đến, nhìn rồi đi. Ba người mặc đồng phục đến, nhìn rồi đi. Cuối cùng “cô” đến. Chính cô của ngày xưa:

    - Anh phải về thôi!

    - Tôi vẫn nhìn thấy nó.

    - Anh thấy gì cơ?

    - Con cá chép.

    “Cô” rùng mình. Quay sang mọi người xung quanh:

    - Tôi chịu!


    9.
    Máy đi. Làng quê yên ả lại. Nhưng những cái cọc trắng đã mọc lên. Đường xe chạy sau lưng lão. Gốc sung vẫn còn. Lão vẫn còn.

    Một bức tường xây, quây quanh ba mặt, mặt còn lại là hồ, bỏ trống. Hằng ngày lão xách giỏ leo tường vào. Sân sau lát gạch đến sát gốc sung đành dừng lại.

    Người chủ lô đất dọn về nhà mới. Họ mở cổng trước cho lão vào mỗi ngày. Người vợ ban đầu còn thấy là lạ, lão ngồi đấy cũng giống bức tượng ngư ông trang trí, sau đâm chán. Chó không dám thả. Người không dám vắng nhà.

    - Anh này, có lẽ mai ta phải đuổi ông ấy đi!

    Lũ con hùa theo:

    - Đúng đấy bố. Con thấy chán ông này quá rồi!

    Bố lũ trẻ lắc đầu:

    - Thôi kệ cụ. Cũng chẳng còn bao lâu...


    Nguồn: Mãi Yêu Em
    #2
      Ct.Ly 04.01.2006 01:15:57 (permalink)
      #3
        Chuyển nhanh đến:

        Thống kê hiện tại

        Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
        Kiểu:
        2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9