Cô bé mắt nâu
Tặng anh Trọng Tạo
Nếu ra đi em có mang theo tất cả
Những cánh đồng câu hát cả dòng sông
Mưa mênh mang chảy tóc mẹ thêm gầy
Nằng ban chiều đổ bóng cha yêu dấu
Em quên gì hỡi cô bé mắt nâu
Tháng năm đến không dài như nỗi nhớ
Dòng sông trôi chẳng đợi bến bao giờ
Ở nơi đấy mẹ vẫn chờ vẫn đợi
Em có về úp mặt vào dòng sông
lặng nghe tiếng cha gọi đò da diết
Ngồi lòng cha vẽ bao điều mơ ước
Uống nước sông có sữa mẹ ngọt lành
Trong dòng sông mêng mang ngàn câu hát
Dáng mẹ gầy khắc khổ như mùa đông
Vết thời gian lặng lẽ in mắt mẹ
Chuyến đò nào cuối cùng mẹ chở cha
Em có về nơi thượng nguồn nước chảy
Quên nỗi đau vấp ngã nơi đường dời
Sông quê đấy bầy trẻ thơ tắm mát
Như mẹ hiền xoa dịu vết thương em
Em thản nhiên lỡ bỏ quên câu thề
Lấy mùa thu ru lục bình trôi mãi
Ai lặng thầm đếm trái mù u tím nở
Em trở về còn khóc trước dòng sông
Em hãy về như cô bé ngày xưa
Gom câu ca chưa tan vào trong nước
Hoa gạo về tháng ba đỏ mầu nhớ
Hoa sen tàn tháng bẩy mẹ phần em
Đã đành rằng sông trôi không trở lại
Tháng năm qua em chót gửi phương nào
Sông mở lòng như vòng tay mẹ đấy
Em hãy về hỡi cô bé mắt nâu...