ABCD
-
Số bài
:
773
-
Điểm thưởng
:
0
- Từ: 24.10.2005
|
RE: Hạnh phúc - E.PETISKA (CH. Séc)
-
05.01.2006 21:57:36
Cô bỏ chạy khỏi căn phòng phụ, những cũng vẫn vẫn còn kịp để ý rằng sự xúc phạm của cô không hề tác động đến Ônđra. Anh không cho phép ai xoá đi niềm hạnh phúc của anh. Êva xoay người và nhìn ra cửa sổ. Bóng tối đã nhạt đi, trên kính cửa sổ là ánh trăng mờ mờ. - Nghe mẹ này - Lúc ấy mẹ cô nói, khi Êva đến chỗ bà - tất cả những cái đó con không đem phóng đại lên đấy chứ? Mỗi người đàn ông tìm kiếm ạnh phúc theo cách riêng của mình, con ạ. Hãy cứ để cho nó vẽ, và phải lấy làm mừng vì nó không uống rượu. - Thà uống rượu lại hơn! - Con không điên đấy chứ? - Uống rượu còn hơn! Trong mắt của những người say rượu chưa bao giờ cô nhìn thấy thứ hạnh phúc ấy. Và ngoài ra những kẻ say rượu luôn luôn phải trả giá bằng sự nôn nao khó chịu. - Sao con lại đi lấy chồng làm gì nhỉ? - Êva nổi khùng. - ừ - Mẹ cô nói - mà sao chúng ta lại lấy chồng nhỉ? Cũng trong năm ấy, Êva quen Stêpan. Chuyện xảy ra ở rạp chiếu phim, bên cạnh nơi gửi áo khoác. Anh giúp cô mặc áo pantô. Trên đường từ rạp chiếu phim tới quảng trường, cô đã biết được không biết bao thứ trên đời. Stêpan mới đến đây chưa lâu. Anh đến thành phố của hj với cương vị là một bác sĩ thú y, hiện anh đang làm quen với mọi thứ. Êva nói với Stêpan cô yêu súc vật, tuy nhiên, cô chỉ yêu những con vật sống chứ không phải những con vật trong tranh. Stêpan cười và coi đó như một câu đùa. Stêpan biết kể chuyện một cách hấp dẫn hiếm có. Về công việc của mình, về cuộc đời mình, về mọi chứ rên đời. Chỉ sau vài cuộc gặp gỡ, Êva đã biết về Stêpan nhiều hơn là về Ônđra sau hai năm chung sống. Càng hiểu rõ Stêpan hơn, cô càng ít hiểu Ônđra. Một buổi chiều, cô vào phòng nơi cô chung sống với Ônđra. Trong phòng tối om, chỉ dưới căn phòng phụ là còn sáng đèn. ở một phần ba phía trên cửa sổ sáng lấp lánh những ngôi sao. Khi bước vào đây sau đám cưới, cô có cảm giác những ngôi sao được dính chặt vào bầu trời và cuộc đời cô từ giây phút này được nơi chốn cố định chắc chắn. Nhưng hôm nay, cô cảm thấy như những ngôi sao trên bầu trời dao động không yên, và rõ ràng là có một trong số những ngôi sao ấy bị bật ra khỏi chỗ của mình và rơi xuống, vẽ thành một đường cong dài. - Phải mau chóng chấm dứt với Ônđra đi thôi - Êva khẩn khoản cầu xin ngôi sao bị rơi ấy. - Và hãy để mọi chuyện bắt đầu một cách hạnh phúc với Stêpan! Đêm hôm ấy, khi Ônđra từ căn phòng phụ lên thì Êva đã nằm trên giường. Có thật kỳ cục không nhỉ, khi trước những lúc quyết định trong cuộc đời mình, đều nằm mà nghĩ? - Em ốm à? - Ônđra hỏi. - Sao anh lại hỏi thế. - Thì thấy em nằm đấy mà lại... - Em thích thế. Cô quan sát Ônđra đi lại trong phòng. Một con người hoàn toàn xa lạ. Còn căn phòng này ư? Một phòng đợi, nơi mà hàng ngày, vào những giờ nhất định vẫn những con người ấy gặp nhau, để chờ đêm hoặc chờ sáng - Chúng ta phải chia tay nhau thôi - Cô nói. - Chia tay? - Chúng ta hãy li dị đi! Ônđra không chờ đợi điều đó! Anh chờ một cái gì khác, chứ không phải điều đó! Và Ônđra bắt đầu nói. Chưa bao giờ anh nói nhiều như thế. Và tất cả những ngày sau cũng thế - anh cũng nói, nói liên tục... Êva không nghe, cô dửng dưng với những lời anh nói. Và dửng dưng với những gì mà mẹ anh, mẹ cô nói với cô. Ônđra nói lới mức khản cả giọng. Nhưng Êva đã hẹn với Stêpan ngày cưới của họ. Đôi lần đã xảy ra chuyện, khi cô hẹn gặp Stêpan là Ônđra đi theo họ từng bước. Thật chẳng dễ chịu chút nào, nhưng cũng chính lúc ấy lần đầu tiên giành được thắng lợi trước cây bút lông của anh. Thì giờ dành cho công việc vẽ giờ đây Ônđra dùng để chạy theo họ. Êva giành được thắng lợi khi đối với cô nó đã chẳng còn ý nghĩa gì. Hơn nữa, Ônđra cũng chẳng chịu hạ mình lâu. Ônđra lại giam mình trong cái căn phòng phụ anh với vô số những đám hươu, những cảnh hoàng hôn và những bó hoa sặc sỡ. Êva và Stêpan bắt đầu mua sắm đồ đạc trong nhà. Một hôm họ cùng nhau vào cửa hàng thủy tinh để chọn mua khung gương. Stêpan nhìn thấy bức tranh của Ônđra trong tủ kính. Êva chưa kịp nói với Stêpan là ai vẽ thì Stêpan đã cười ầm lên. - Em hãy thử nhìn bức tranh bôi bác kia xem. Êva cũng cười, tuy trong thâm tâm cô thích những bức tranh ấy. Cô đã chạy sang "phái" Stêpan một cách vô điều kiện như thế đấy. Các ô cửa kính tối lại vì mây che mất mặt trăng. Từ giường, nơi Êva nằm thậm chí không nhìn rõ cả một mảnh trời con. Vì giường kê ở mé tường bên kia. "Chúng ta nằm cái giường rộng thế này đủ chỗ ấy chứ nhỉ?" - Stêpan thường nói. Nhưng anh chưa về. Êva ngủ thiếp đi. Lúc dậy cô còn cảm thấy mệt hơn lúc chưa ngủ. Bên ngoài trời đã sáng rõ. Chiếc máy kéo đang đi ở ngoài bãi. Từ trên giường cô không nhìn thấy nó, cô chỉ nghe thấy tiếng máy chạy. Chỗ bên cạnh cô vẫn bỏ trống. Stêpan vẫn chưa về. Cô dưa tay cầm chiếc đồng hồ trên ghế. Bảy giờ, Êva hất tấm chăn và bắt đầu tập thể dục - cô tập động tác "đi xe đạp". Có tiếng chân phía ngoài cửa. Cô thôi không đạp chân nữa và chui ngay vào chăn, nhắm mắt lại. Stêpan, chân đi đất, rón rén bước về phía giường với những bước chân sải dài. Êva phá lên cười. - Em không ngủ à? - Anh ngạc nhiên hỏi. - Thế anh có ngủ được không? - Chà thật là một đêm ra trò! - Anh nói. - Nó sinh được con bê chứ anh? - Những ba con hẳn hoi - Anh ngáp - thế cơ chứ. ở làng bên lại cũng có người sang nhờ anh giúp - Stêpan bắt đầu cởi quần áo ngoài. - Anh sẽ kể em nghe, nhưng để anh nghỉ chút đã. Em đừng để anh ngủ lâu nhé, kẻo suốt kỳ nghỉ chỉ toàn ngủ thôi. Tiếng giường kêu cọt kẹt và Stêpan ghé nằm cạnh cô. - Khiếp, sao anh nặng thế - Cô đưa tay vuốt mái tóc anh. - Trời, thật là một đêm ra trò! - Anh nhắc lại. Êva cúi xuống và nhìn vào mắt anh. Trong đôi mắt mệt mỏi của Stêpan ánh lên một niềm hạnh phúc mà cô không hiểu được. Đúng, đó chính là hạnh phúc, và nó toả ra những quầng sáng lớn trên sự mệt mỏi của anh. - Chúc em ngủ ngon - Stêpan nói. - Mừng anh một buổi sáng tối lành - Hơi buồn, cô trả lời và nằm xuống. Stêpan thiếp đi ngay. Thật may là anh ấy ngủ, thật may là mình không trông thấy đôi mắt anh ấy. Êva tự nhủ. Cô cố chợp mắt nhưng nhiều ý nghĩ cứ ám ảnh cô, khiến cô không ngủ được. Nói gì thì nói chứ Êva không sao dứt khỏi cái cảm giác rằng cô bị lừa dối. Dường như trên thế gian này có một thứ hạnh phúc bí ẩn nào đó, rất toàn vẹn, không thể chia ra được, mà cô không đủ sức với tới, Êva lại đưa mắt nhìn Stêpan ngủ một lần nữa. Đó, khi mắt anh nhắm lại, rõ ràng là cô dễ chịu hơn. Cuối cùng rồi cô cũng thiếp đi. Khi họ dậy đã là buổi trưa. Và lúc mặc quần áo, đôi mắt của Stêpan lại như trước, lại là đôi mắt mà cô hiểu được, đôi mắt không làm cô lo lắng. Phạm Sông Hồng dịch
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.01.2006 23:25:59 bởi ABCD >
ở xứ sở của nắng mưa và bão …sống hết mình yêu cũng hết mình luôn..
|