Hạnh phúc - E.PETISKA (CH. Séc)
ABCD 05.01.2006 21:55:38 (permalink)
Hạnh phúc
E.PETISKA (CH. Séc)


Phạm Sông Hồng dịch


Cô nằm ngửa trên chiếc giường gỗ rộng, bất lực trước bóng tối nồng đặc sinh ra những thứ mùi gì đó rất lạ toả ra từ mọi ngóc ngách, vừa đăng đắng, lại vừa ngòn ngọt; những thứ mùi ấy như theo một lời nguyền nào đó thấm vào các bức tường của những ngôi nhà nông thôn. Chúng vẫn còn ngay cả khi nhà đã bị dỡ đi, và còn lơ lửng rất lâu trên cái đống đổ nát ấy.
Cô nằm, mắt nhắm lại; cô rất muốn bỏ tấm chăn đi, nhưng lại không dám. Có chăn thì nóng, nhưng nó lại bảo vệ cô. Phụ nữ không tin vào bóng tối, và thật tốt nếu có thể ngăn cách với nó bằng cái vật chắn xốp bông này.
Cả hai cửa sổ trông ra ngoài bãi đều được cô đóng ngay lại khi vừa vào phòng; cô sợ nhỡ có ai đó lẻn vào. Đêm tháng tám ngột ngạt đè nặng lên mái nhà đã khô nẻ, cây cối nứt ra kêu răng rắc.
Cô kéo chăn lên lận cằm.
Thật chẳng thú vị chút nào, khi nằm trong bóng tối và trong cái mùi hôi nồng nặc bốc lên ở căn phòng kín như bưng. Tuy thế cô vẫn hài lòng là mình đã hành động theo yêu cầu của Stêpan. Từ lâu anh đã có dự kiến đến thăm họ hàng - cô không thể từ chối anh được. Cô thấy dễ chịu khi anh không muốn xa cô. Nhưng hôm nay thì Stêpan không nên đi, biết làm sao được? Thậm chí cô còn lấy làm thích thú về việc người ta nhờ vả anh. Có nghĩa là họ trọng anh, nghĩa là họ cần anh. Stêpan hứa sẽ về ngay. Vậy mà mãi vẫn chẳng thấy anh đâu.
Lúc đầu cô định sẽ chờ anh, nhưng rồi cô buồn ngủ quá. Thật là khó chờ, và cô thì buồn ngủ, nhưng lại không thể ngủ được, bởi cô rất muốn chờ anh. Trong trạng thái nửa mơ nửa tỉnh ấy, khuôn mặt của Ônđra bỗng hiện ra trước mắt cô.
Giờ đây cô nhớ lại quãng thời gian chung sống với Ônđra như nhớ lại một câu chuyện mà trước đây cô đã đọc được trong sách. Mỗi một kỷ niệm cô lại quên mất cái gì đó, cần nghĩ thêm vào cho đủ, có đôi lúc cô còn phải bịa ra những gì mà năm tháng ấy đã đem đi mất của cô. Ngôi nhà thì cô không cần phải bịa, cô nhớ đó là tòa nhà một tầng, nhớ căn phòng mà mẹ của Ônđra ngăn riêng cho họ, và căn phòng phụ. Anh đưa cô từ khách sạn, nơi họ ăn bữa tiệc cưới, thẳng về đây. Cô lấy Ônđra khi mười chín tuổi, và hơi bực mình vì có năm người bạn cùng lớp đã kịp lấy chồng sớm hơn cô.
Cô thử nhớ lại xem những ai lúc đó đã ngồi bên bàn cưới. Đến đây thì hồi ức của cô như khô đi và bắt đầu vụn nhỏ ra. Tất nhiên là có bố mẹ cô, mẹ Ônđra, các cô gái ở văn phòng, rồi đám thanh niên ở xưởng sơn ôtô, nơi Ônđra làm việc. Cô không nhớ mặt mọi người vì cái đó cũng chẳng quan trọng gì. Tiếng nhạc từ máy vẫn phát ra nhưng không có ai hát cả. Bố mẹ cô nói với mẹ Ônđra những chuyện chẳng liên quan gì tới đám cưới. Tất cả như gợi lại một cuộc gặp mặt ngẫu nhiên của những người quen biết trong phòng khách sạn chứ không hề giống một đám cưới. Hồi còn nhỏ, cô tưởng tượng ra đám cưới của mình hoàn toàn khác. Một ngày lễ trang trọng biết bao! Nhưng hóa ra đó chỉ là một cuộc gặp mặt ngẫu nhiên của những người khách khá trầm lặng bên những dãy bàn đầy ắp đồ ăn.
Nói chung Ônđra là người không hay chuyện. Điều ấy thật kỳ cục nhưng cũng thật hấp dẫn. Anh biết im lặng. ở lứa tuổi ấy, khi mà đám người trẻ trung nói thao thao bất tuyệt về đủ mọi chuyện trên đời, cứ như họ đã biết được hết thảy, thì Ônđra lại im lặng. Và cái đó đã gây được lòng tin.
Ngoài đường, phía trước nhà có ai đó khởi động xe máy. Tiếng nổ của động cơ vang vào phòng nghe như từ dưới nước vọng lên. Sau đó tiếng nổ xa dần. Mùi xăng lọt qua khe của khung cửa sổ lắp không được khít và trong một phút, nó khuấy động những mùi gỗ, mùi ẩm và thứ mùi cổ vẫn ngột ngạt trong phòng.
Sau bữa tiệc cưới, họ đi bộ về nhà của mẹ Ônđra ở ngay cạnh đấy, chỉ cần sau góc đường là tới. Cô mở cửa ra. Phòng ngoài toàn hơi xăng. Ônđra luôn loay hoay sửa chữa chiếc xe máy: anh không sao lắp được nó cho hẳn hoi. Chiếc xe máy đứng trong góc phòng ngoài như một con thú khấp khiễng, nhỏ những giọt xăng và dầu mỡ như những giọt nước mắt xuống những miếng vải trải cẩn thận ở dưới.
Stêpan không đời nào chịu một sự lộn xộn như thế - cô dám chắc vậy. Stêpan biết chừng mực, cái mà Ônđra không hề có khái niệm. Nhớ lại khuôn mặt Ônđra cô bỗng hiểu ra rằng đôi nét dã bị mờ đi, và cô đành phải thêm chúng vào bằng trí tưởng tượng của mình. Những mảnh cô đem gắn cho diện mạo mà thời gian đã làm hỏng đi của anh, về mọi phương diện đều khác với những gì mà cô tìm thấy ở khuôn mặt Stêpan. Cô có cảm giác khuôn mặt của Ônđra được tạo thành từ những mầu khác nhau còn lại sau khi đã tạo được những nét tuyệt hảo ở Stêpan.
- Êva, em làm gì đấy? - Ônđra hỏi khi họ đi vào phòng, sau bữa tiệc cưới, và cô quay ổ khóa cửa.
- Em đóng cửa.
- Để làm gì?
Cô lựa lời với ý muốn giải thích cho anh rằng đóng cửa, nghĩa là cô đứt khoát tách anh ra hỏi người mẹ, ra khỏi quá khứ, ra khỏi tất cả thế giới còn lại. Nhưng cô đoán là Ônđra không hiểu. Với Stêpan thì hoàn toàn khác, Stêpan không hỏi, anh biết tự giải thích tất cả.
Ônđra nhìn cô, không hiểu gì cả.
- Anh nhìn em cứ như em bắt cóc anh không bằng - Êva phì cười.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 06.01.2006 08:24:29 bởi ct.ly >
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9