Cỏ vẫn mềm dưới chân em thuở ấy
anh hồn nhiên thơ thẩn đến trường
bông cúc trắng loang thời mười sáu
ve hồn nhiên dạo khúc vô thường
anh vẫn nhớ mang theo kỷ niệm
khóc được không trăng khuyết lâu rồi
trang nhật ký cố tình quên lãng
em về đâu đi đâu hỡi người
nếu có thể gặp em có thể
anh vẫn lặng yên như lần đầu
bài thơ vụng quá bay theo gió
lời yêu cũ mèm ở trong nhau.