Riêng mang...
RUỒI.TRÂU 09.01.2006 06:13:48 (permalink)
0
Thời gian hờ hững trôi,thật chậm mà cũng thật nhanh.ta bước đi lững lờ,vội vàng mà chậm chạp.Không gian lãng đãng.loãng dần như hơi sương.Muốn một điều bình thường xem ra cũng thật khó.Ta ở đây...người thì ở đó.Muốn đến gần.Muốn chạm nhẹ tay...Cứ vướng mắc khôn cùng.Cuộc đời thì mông lung.Lòng người thì lạnh lùng.Bước đi giữa mịt mùng.chợt nhớ.Chợt bơ vơ...Chợt một cái chợt trỗi lên khắc khoải,ta mắc vào lưới tự mình.Tưởng quên đi trong mê mải.Hớt hãi đi...Trượt xõng soài trong.............


Tiếng còi tàu

Tiếng còi tàu xé nát vụn không gian
Sân ga lạnh lùng,bước chân đi không người đưa tiễn
Ánh nắng dửng dưng đổ xuống đầu,
soi thấy một mình với bóng
Để thấy mình lạc lõng dù chưa dạt về xa.

Tiếng còi tàu văng vẳng như mới hôm qua
Trong thẳm sâu thấy lòng mình vẫn đau quá đỗi
Tại sao phải hối hạn khi sự ra đi không có lỗi?
Tàu đến ga rồi tính gì nữa thiệt hơn!

Tiếng còi tàu vẫn não nề trong nỗi cô đơn
Đưa người đi tìm nơi bắt đầu cho cuộc sống
Như con thiêu thân lao mình về ánh sáng
Tìm miền rực rỡ từ những mất mát nhỏ nhoi.

Tiếng còi tàu vẫn đi về như đưa thoi
Người ra đi vẫn mang theo nỗi lòng cũ
Trên đường còn nhiều khúc khuỷu quanh co
Tìm về ngày mai ,một ngày rạng rỡ
Theo tiếng còi tàu về với chốn xưa.

___________________________________________


Tự khúc đêm

Đêm trở về màu tối
lốm đốm những đèn quả nhót đỏ vàng
Trên nền không gian cô tịch.
Đêm tĩnh mịch trở mình
Gió bỏ quên giấc ngủ
lay lá hỏi tìm.
Lá lắc đầu giấu sau nụ cười khúc khích.
Cô dế nhỏ giật mình,
rơi cơn mộng,
thảng thốt đi tìm trong đám cỏ ướt mèm sương.
Đêm toát mồ hôi.
Gã tắc kè nóng ruột
thả tiếng nấc dài não nuột vào khuya.
Bác tường lặng im.
Lũ thạch sùng quên giấc
rì rầm kháo chuyện,tặc lưỡi với thinh không...
Bóng đêm cố ru
Đêm càng dài thêm mộng mị
Lim dim mắt đồng hồ
tíc tắc gõ nhịp nền đếm thời gian.
Đêm miên man lắng đọng
nhẹ nhàng dệt điệu tơ.
Trong bâng quơ nghe những tiếng thở.
Vội vàng như sợ quên
Góp nhặt tâm sự
Trải dài trong tự khúc đêm.

___________________________________


Say

Nhìn trời đất buồn mênh mang
Ta bỗng thèm được say chếnh choáng
Giọt nước nào cho vơi cơn khát
Ta muốn nhấp hơi men ấm vô cùng.
Tay ta nhấc chén ngập ngừng
Biết ai đây cùng ta uống cạn.
Rượu này chỉ ta không bạn
Đêm dài sẽ lạnh lẽo suốt canh thâu.
ta đâu thể đếm được nỗi sầu
Mà vị cay lại tan theo từng giọt
Ta cố lọc tìm chút dư vị ngọt
Sao rượu cứ đắng ngắt đến tê lòng.
Mùi hương ngái phả vào hư không.
Ta sặc sụa mê trong làn nước mắt
Nửa hối hận vì lòng quặn thắt
Tự ta làm đau ta tới hai lần.
Ta mặc nhiên bất cần
Để nỗi đau trải dài theo tiếng nấc
Tất cả rồi trôi đi trong phút chốc
Ta sợ hãi lắm,lòng cũng nhẹ vô cùng
Muốn được men say và ta đã từng
Giờ ta chỉ cần say men cuộc sống
Và sẽ những lần ta lại muốn khóc
Chẳng biết nước mắt có cay?
Ta lại muốn,thèm được say mèm.

____________________________________


Cafe

Có những lúc nhớ cồn cào như uống cafe
lần đầu
Chiếc lá rơi vô tình chạm khoảng đêm trắng xóa
Một nỗi run lung lay ly trên bàn
Chiếc dép kê đỡ cho bình yên đứng lại
Nửa cảm xúc rơi lõm bõm trên gạch rêu xanh
nửa chen vô những nốt nhạc đi hoang líu ríu
Ngón tay nép vào ly nước đang toát mồ hôi lạnh
thoáng run
Rồi khẽ cười.uống cạn ly đêm vào lồng ngực
Rồi phập phồng cồn cào như lần đầu uống
Đêm trong cafe và cafe trong đêm.

_________________________________________________

Có một ngày

Rồi có một ngày dáo hoảnh những niềm vui trong vắt
Một người cười như bị đập vỡ những nỗi đau
Sau bóng lanh lảnh,một cái tchau sầu
SAu bóng ồn ào ,một cái nhân lặng lẽ.

Rồi có một ngày dáo hoảnh cả những nỗi buồn
Muốn khóc cho mắt đỏ như con chuồn ớt
Mắt trong mắt sao khô khốc
Chuốc nặng nề,mặt cằn cỗi như không.

Có một ngày dáo hoảnh cả những vần thơ
Cái tâm hồn xanh xao đến tội nghiệp
Chẳng còn chút lãng đãng nào để trưng diện
Thơ- có lẽ xa xỉ quá chừng.

Có một ngày dáo hoảnh cả những mông lung
Tiếng thở ngã nhoài trong hoang vắng
Cơn mơ còn mải mê trong đêm lặng
Giật mình tự vấp mình vào chăng???

________________________________________

Hình như
Hình như ai đi ngang cửa
Giật mình vội vã nhìn ra...
Cũng chẳng còn gì lạ nữa,
lại là bước của người ta.
Bước người trước vô tình.
Bước người sau lặng lẽ
Đi qua.Qua đi.
Hình như ai đi ngang cửa,
ta chờ mong khách của mình.
Nhưng bước người qua vẫn thế
Để lại cửa đứng lặng thinh.
Vẫn ta một mình trơ trọi
cuộc hành trình chờ đợi
một tiếng gọi, một cái gõ vu vơ.
Một ta ngu ngơ.
Một ta ngóng đợi...
Hình như ai đi ngang cửa?
Hình như-ai-khách của mình!!!????
_______________________________________________

Nợ

Em-nắng cháy cát vàng
khao khát mưa anh tới.
Khát khao anh em đợi
Cứa thế cứ đợi chờ...
Không dám đếm từng giờ
Biết còn xa nhau mãi.
Thời gian như tính lãi
Cứ nhân dài nhân dài...
Ai nói cho anh biết?
Ai nói cho em biết?
mình là nợ của nhau.
Nợ tiền bạc thì mau
Nợ tình thì mãi hoài nhân thêm.
Hết ngày rồi tới đêm
Nắng em vẫn cứ đợi
Mưa anh bận chưa tới
Hết đêm là ngày mới
Nắng mưa nợ vô lối
Mình nợ cả đời nhau.
Mình nợ cả đời nhau,
nợ tình trả dễ đâu.
Chỉ một chút tình sâu
Cả đời đâu tra hết.
Nhưng có điều em biết
Mai mưa về
Đời mưa trả cho nắng
Mai em về
Đời mình trả cho nhau.

_____________________________________________
<bài viết được chỉnh sửa lúc 14.03.2006 16:33:06 bởi RUỒI.TRÂU >
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2025 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9